Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 126: Khiến cô không ngóc đầu lên được
Hứa Thanh Khê ở trong phòng nghỉ tức giận một lúc lâu sau đó mới miễn cưỡng đè cơn giận trong lòng xuống.
Cô ngồi trên ghế khẽ cong môi nở nụ cười tự giễu.
Đúng là cuộc sống gần đây của cô nhàn hạ quá mức, cho nên đã quên mất người đàn ông kia nhẫn tâm như thế nào.
Sao ông ta có thể quan tâm đến việc cô có ăn trộm hay không chứ, thứ ông ta để ý chỉ là kế hoạch của ông ta và người con gái khác của ông ta mà thôi.
Nghĩ như vậy Hứa Thanh Khê cố gắng ép mình không quan tâm đến chuyện này nữa.
Cho dù không có ai để ý đến cô, cô cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, thế thì sau này mới có thể chăm sóc tốt cho mẹ cô được.
...
Cùng lúc đó, ở tại buổi tiệc tối.
Khi Quân Phong Lan và Lâm Gia Nghi trông thấy Hứa Hải Minh đi từ trong phòng nghỉ ra, thì hai người nhìn nhau cười.
Sau đó hai cô cầm chén rượu đi đến chỗ của Trác Văn Khoa.
"Mọi người, không ngại cho chúng tôi mượn cậu chủ Trác một chút chứ?"
Quân Phong Lan bước đến xen vào giữa cuộc nói chuyện của một đám thanh niên.
Đám người kia đã nhận ra thân phận của Quân Phong Lan, tất nhiên là sẽ nhường cô ta.
"Cô Quân, cô Lâm, không biết hai người tìm tôi có chuyện gì?"
Cậu chủ Trác đi theo hai người đến một góc khuất, rồi nhíu mày hỏi.
Quân Phong Lan và Lâm Gia Nghi liếc sang nhau, rồi cuối cùng Quân Phong Lan mở miệng trước.
"Xem ra dường như cậu chủ Trác còn chưa biết chuyện vừa rồi."
Trác Văn Khoa nghe thấy thế, thì nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu.
Bởi vì trên đường đến đây anh ta bị một vài chuyện riêng làm chậm trễ một chút thời gian, cho nên khi anh ta đến buổi tiệc từ thiện tối nay thì đã muộn rồi.
"Chuyện gì?"
"Vừa rồi đã xảy ra một vụ trộm cắp, Thanh Tuệ bị người ta vu oan là kẻ trộm, may mắn cuối cùng cô ấy đã chứng minh được mình trong sạch, có điều..."
Quân Phong Lan nói đến đó thì cố ý dừng lại, trong mắt đầy thâm ý nhìn sang Trác Văn Khoa.
Nhưng Trác Văn Khoa lại không nhận ra điều ấy, thấy cô ta dừng lại anh sốt ruột thúc giục: "Có điều cái gì? Thanh Tuệ bị oan ức sao?"
Lâm Gia Nghi thấy anh ta sốt ruột như thế, thì sự tính toán trong mắt càng rõ hơn.
"Ấm ức thì tất nhiên là có, dù sao ngay từ đầu tất cả mọi người đã cho rằng Thanh Tuệ là kẻ trộm, nên đã nói không ít lời khó nghe, bây giờ Thanh Tuệ đã vào phòng nghỉ tạm rồi, chúng tôi... Bởi vì chuyện vừa rồi chúng tôi sợ làm cô ấy buồn hơn, cho nên không qua đó. Chúng tôi biết anh là bạn tốt của cô ấy cho nên muốn nhờ anh qua đó xem thử cô ấy ra sao rồi, nếu Thanh Tuệ vẫn còn đang khó chịu, thì phiền anh an ủi cô ấy giúp chúng tôi một chút."
Cô ta mở miệng tỏ vẻ lo lắng, còn khi Trác Văn Khoa nghe thấy thế thì trong lòng cũng rối bời.
"Vậy tôi sẽ qua đó xem thử."
Nói dứt lời, anh cũng không đợi Quân Phong Lan và Lâm Gia Nghi nói thêm gì nữa, mà quay người đi ngay đến phòng nghỉ.
Hai người kia nhìn theo bóng lưng anh, trên mặt càng hiện rõ vẻ sung sướng khi thực hiện được ý đồ.
"Hứa Thanh Khê, lần này nhất định sẽ khiến cô không ngóc đầu lên được!"
Lâm Gia Nghi nghiến răng nghiến lợi nói.
Quân Phong Lan đứng bên cạnh cũng nở nụ cười lạnh lùng.
"Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút trước đã, đợi lát nữa sẽ qua đó xem kịch vui."
Cô ta nói xong, thì bưng chén rượu đi vào trong hội trường.
Trác Văn Khoa không biết tất cả những gì anh ta nghe được đều nằm trong sự tính toán của Lâm Gia Nghi và Quân Phong Lan.
Sau khi hỏi thăm nhân viên phục vụ, anh ta nhanh chóng đi đến phòng Hứa Thanh Khê đang nghỉ ngơi.
Bên trong phòng nghỉ, vốn dĩ Hứa Thanh Khê đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô vô thức trợn mắt lên nhìn sang, không ngờ lại trông thấy khuôn mặt lo lắng của Trác Văn Khoa.
Chưa kịp để cô phản ứng lại, thì Trác Văn Khoa đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh ta đau long nói: "Thanh Tuệ, đều tại anh, tại anh không đến sớm một chút đã khiến cho em phải chịu ấm ức."
Anh ta nói xong, đang muốn vươn tay ra nắm lấy tay của Hứa Thanh Khê.
Nhưng Hứa Thanh Khê đã tránh đi theo bản năng.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Cô nhíu mày hỏi, đồng thời cũng đứng dậy lùi về phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với anh ta.
Trác Văn Khoa trông thấy động tác của cô, thì trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, có điều anh ta nghĩ lại mục đích mà mình đến đây nên vẫn cố nhịn cơn khó chịu ấy xuống rồi đứng dậy.
"Thanh Tuệ, anh đã nghe nói về chuyện vừa rồi, anh tin tưởng em không phải là người như vậy, nếu như em buồn thì có thể nói với anh, anh sẽ chia sẻ nỗi buồn ấy với em, anh không muốn trông thấy một mình em lặng lẽ ôm vết thương vào lòng mình như vậy, anh sẽ đau lòng đó."
Nghe anh ta nói như thế, Hứa Thanh Khê đã đoán ra được vì sao anh ta lại đến đây.
Có lẽ anh ta đã nghe thấy chuyện vừa rồi nên cho rằng cô đang khó chịu.
Tuy rằng đúng là cô đang rất khó chịu, nhưng mà cô cũng không cần anh ta đau lòng thay cho cô.
Nghĩ như vậy, cô lại nhìn sang người đàn ông chân thành thâm tình trước mặt, trong phút chốc vừa thấy đau đầu lại vừa thấy phức tạp, cũng có cả một chút ghen ghét nữa.
Cô ghen ghét với Hứa Thanh Tuệ, vì sao tính cách cô ta xấu như thế mà vẫn có nhiều người thật lòng yêu mến cô ta như vậy.
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu được, rõ ràng hai người bọn họ là chị em sinh đôi, vì sao vận mệnh lại khác biệt như ngày và đêm thế.
Đang lúc cô mải mê suy nghĩ miên man, thì Trác Văn Khoa thấy cô không nói lời nào, nên nghĩ lầm rằng mình đã làm cô khó chịu.
Trái tim anh đau đớn, muốn bước đến vuốt ve gương mặt Hứa Thanh Khê để an ủi cô, không ngờ lại làm cô giật mình tỉnh táo lại.
Hứa Thanh Khê nhìn cánh tay đang giơ lên giữa không trung của anh, lông mày nhíu chặt, cô lại lui tiếp về phía sau rồi nói: "Cảm ơn cậu chủ Trác đã quan tâm đến tôi, có điều tôi cũng không khó chịu lắm, chỉ hơi mệt cho nên mới đến chỗ này nghỉ tạm thôi."
Trác Văn Khoa thấy thế thì cười khổ rồi thu tay lại.
Lúc anh ta còn đang muốn nói tiếp, Hứa Thanh Khê lại cảm thấy chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng nghỉ không được hay cho lắm.
Đặc biệt là trước đây còn có lời đồn đãi về hai người, nếu để cho người khác trông thấy hai người ở cùng nhau, đến lúc đó không biết còn bị truyền ra ngoài như thế nào nữa.
Nghĩ vậy cho nên để tránh đi những phiền toái không cần thiết, cô lạnh lùng nói: "Bên ngoài còn nhiều khách mời cần tôi tiếp đón, cậu chủ Trác cứ tự nhiên."
Nói hết câu, cô quay người đi về phía cửa phòng.
Vốn dĩ cô định mở cửa ra ngoài, nhưng mà cho dù cô đẩy thế nào thì cánh cửa trước mắt cũng không mở ra, giống như đã bị người khác khóa ở bên ngoài vậy.
"Làm sao thế?"
Trác Văn Khoa nhận ra có điều khác thường nên bước tới.
"Cửa bị người khác khóa lại rồi."
Hứa Thanh Khê nhíu mày đáp lại, cảm giác lo lắng trong lòng cô càng ngày càng tăng thêm.
Ở phía bên kia, Quân Phong Lan đang nói chuyện với mọi người trong hội trường thì nhận được tin nhắn điện thoại, thấy thế cô ta chào mọi người rồi vội vã đi ngay khỏi chỗ ấy.
Sau đó cô ta bưng chén rượu đi về phía của Quân Nhật Đình.
"Nhật Đình, sao cháu vẫn ở chỗ này? Thanh Tuệ không được khỏe cháu cũng không đến thăm con bé sao?"
Cô ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nghe thấy thế thì nhíu mày nhìn cô ta.
Bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn vào khiến trái tim cô ta đập nhanh hơn, nhưng cô ta vẫn cố gắng kìm nén sự hoảng hốt, bình tĩnh nói: "Cháu nhìn cô làm gì? Cho rằng cô đang lừa cháu à? Không tin thì thôi."
Cô ta nói bằng giọng tức giận, rồi cầm theo chén rượu đi luôn.
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng cô ta, lông mày nhíu chặt lại, trong đầu anh hiện lên hình ảnh quật cường của cô gái nhỏ kia.
Cuối cùng anh vẫn lo lắng bước về phía phòng nghỉ.
Quân Phong Lan vốn dĩ đã rời khỏi đó, đang đứng ở một chỗ khác nhìn theo hướng anh vừa đi khỏi, trên khóe môi cô ta nở nụ cười xấu xa.
Hứa Thanh Khê không biết Quân Nhật Đình đang trên đường đến đây.
Ngay khi cô phát hiện ra cửa phòng đã bị khóa, thì trong lòng cô đã đoán được là có người cố ý làm như vậy.
Còn về việc tại sao lại làm thế, chỉ sợ là muốn đổ cho cô cái tội lăng nhăng với người khác.
Nghĩ như vậy, cho nên trong lòng cô không có cách nào bình tĩnh lại được.
"Có ai không, mở cửa ra."
Cô gõ cửa, nhưng bên ngoài căn bản không có bất kỳ ai đáp trả.
Trác Văn Khoa thì ngược lại, anh ta bị hành động này của cô khiến cho sắc mặt trở nên khó chịu, anh ta cho rằng Hứa Thanh Khê làm thế vì không muốn ở cùng một chỗ với anh ta.
"Thanh Tuệ, em..."
Đúng lúc anh ta đang muốn bảo Hứa Thanh Khê không cần làm vậy, thì trông thấy cô không đập cửa nữa mà đi đến bên cạnh cửa sổ, dường như đang định nhảy từ cửa sổ xuống.
"Thanh Tuệ, em làm gì vậy!"
Anh ta kinh hãi chạy đến, kéo Hứa Thanh Khê giữ chặt vào trong ngực mình.
Nhưng đột nhiên đúng lúc ấy thì cửa phòng nghỉ bị người bên ngoài đẩy ra, Quân Nhật Đình xuất hiện ở cửa ra vào.
Cô ngồi trên ghế khẽ cong môi nở nụ cười tự giễu.
Đúng là cuộc sống gần đây của cô nhàn hạ quá mức, cho nên đã quên mất người đàn ông kia nhẫn tâm như thế nào.
Sao ông ta có thể quan tâm đến việc cô có ăn trộm hay không chứ, thứ ông ta để ý chỉ là kế hoạch của ông ta và người con gái khác của ông ta mà thôi.
Nghĩ như vậy Hứa Thanh Khê cố gắng ép mình không quan tâm đến chuyện này nữa.
Cho dù không có ai để ý đến cô, cô cũng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, thế thì sau này mới có thể chăm sóc tốt cho mẹ cô được.
...
Cùng lúc đó, ở tại buổi tiệc tối.
Khi Quân Phong Lan và Lâm Gia Nghi trông thấy Hứa Hải Minh đi từ trong phòng nghỉ ra, thì hai người nhìn nhau cười.
Sau đó hai cô cầm chén rượu đi đến chỗ của Trác Văn Khoa.
"Mọi người, không ngại cho chúng tôi mượn cậu chủ Trác một chút chứ?"
Quân Phong Lan bước đến xen vào giữa cuộc nói chuyện của một đám thanh niên.
Đám người kia đã nhận ra thân phận của Quân Phong Lan, tất nhiên là sẽ nhường cô ta.
"Cô Quân, cô Lâm, không biết hai người tìm tôi có chuyện gì?"
Cậu chủ Trác đi theo hai người đến một góc khuất, rồi nhíu mày hỏi.
Quân Phong Lan và Lâm Gia Nghi liếc sang nhau, rồi cuối cùng Quân Phong Lan mở miệng trước.
"Xem ra dường như cậu chủ Trác còn chưa biết chuyện vừa rồi."
Trác Văn Khoa nghe thấy thế, thì nhìn hai người với ánh mắt khó hiểu.
Bởi vì trên đường đến đây anh ta bị một vài chuyện riêng làm chậm trễ một chút thời gian, cho nên khi anh ta đến buổi tiệc từ thiện tối nay thì đã muộn rồi.
"Chuyện gì?"
"Vừa rồi đã xảy ra một vụ trộm cắp, Thanh Tuệ bị người ta vu oan là kẻ trộm, may mắn cuối cùng cô ấy đã chứng minh được mình trong sạch, có điều..."
Quân Phong Lan nói đến đó thì cố ý dừng lại, trong mắt đầy thâm ý nhìn sang Trác Văn Khoa.
Nhưng Trác Văn Khoa lại không nhận ra điều ấy, thấy cô ta dừng lại anh sốt ruột thúc giục: "Có điều cái gì? Thanh Tuệ bị oan ức sao?"
Lâm Gia Nghi thấy anh ta sốt ruột như thế, thì sự tính toán trong mắt càng rõ hơn.
"Ấm ức thì tất nhiên là có, dù sao ngay từ đầu tất cả mọi người đã cho rằng Thanh Tuệ là kẻ trộm, nên đã nói không ít lời khó nghe, bây giờ Thanh Tuệ đã vào phòng nghỉ tạm rồi, chúng tôi... Bởi vì chuyện vừa rồi chúng tôi sợ làm cô ấy buồn hơn, cho nên không qua đó. Chúng tôi biết anh là bạn tốt của cô ấy cho nên muốn nhờ anh qua đó xem thử cô ấy ra sao rồi, nếu Thanh Tuệ vẫn còn đang khó chịu, thì phiền anh an ủi cô ấy giúp chúng tôi một chút."
Cô ta mở miệng tỏ vẻ lo lắng, còn khi Trác Văn Khoa nghe thấy thế thì trong lòng cũng rối bời.
"Vậy tôi sẽ qua đó xem thử."
Nói dứt lời, anh cũng không đợi Quân Phong Lan và Lâm Gia Nghi nói thêm gì nữa, mà quay người đi ngay đến phòng nghỉ.
Hai người kia nhìn theo bóng lưng anh, trên mặt càng hiện rõ vẻ sung sướng khi thực hiện được ý đồ.
"Hứa Thanh Khê, lần này nhất định sẽ khiến cô không ngóc đầu lên được!"
Lâm Gia Nghi nghiến răng nghiến lợi nói.
Quân Phong Lan đứng bên cạnh cũng nở nụ cười lạnh lùng.
"Đi thôi, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút trước đã, đợi lát nữa sẽ qua đó xem kịch vui."
Cô ta nói xong, thì bưng chén rượu đi vào trong hội trường.
Trác Văn Khoa không biết tất cả những gì anh ta nghe được đều nằm trong sự tính toán của Lâm Gia Nghi và Quân Phong Lan.
Sau khi hỏi thăm nhân viên phục vụ, anh ta nhanh chóng đi đến phòng Hứa Thanh Khê đang nghỉ ngơi.
Bên trong phòng nghỉ, vốn dĩ Hứa Thanh Khê đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy tiếng mở cửa, cô vô thức trợn mắt lên nhìn sang, không ngờ lại trông thấy khuôn mặt lo lắng của Trác Văn Khoa.
Chưa kịp để cô phản ứng lại, thì Trác Văn Khoa đã ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh ta đau long nói: "Thanh Tuệ, đều tại anh, tại anh không đến sớm một chút đã khiến cho em phải chịu ấm ức."
Anh ta nói xong, đang muốn vươn tay ra nắm lấy tay của Hứa Thanh Khê.
Nhưng Hứa Thanh Khê đã tránh đi theo bản năng.
"Tại sao anh lại ở chỗ này?"
Cô nhíu mày hỏi, đồng thời cũng đứng dậy lùi về phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với anh ta.
Trác Văn Khoa trông thấy động tác của cô, thì trong mắt hiện lên vẻ đau đớn, có điều anh ta nghĩ lại mục đích mà mình đến đây nên vẫn cố nhịn cơn khó chịu ấy xuống rồi đứng dậy.
"Thanh Tuệ, anh đã nghe nói về chuyện vừa rồi, anh tin tưởng em không phải là người như vậy, nếu như em buồn thì có thể nói với anh, anh sẽ chia sẻ nỗi buồn ấy với em, anh không muốn trông thấy một mình em lặng lẽ ôm vết thương vào lòng mình như vậy, anh sẽ đau lòng đó."
Nghe anh ta nói như thế, Hứa Thanh Khê đã đoán ra được vì sao anh ta lại đến đây.
Có lẽ anh ta đã nghe thấy chuyện vừa rồi nên cho rằng cô đang khó chịu.
Tuy rằng đúng là cô đang rất khó chịu, nhưng mà cô cũng không cần anh ta đau lòng thay cho cô.
Nghĩ như vậy, cô lại nhìn sang người đàn ông chân thành thâm tình trước mặt, trong phút chốc vừa thấy đau đầu lại vừa thấy phức tạp, cũng có cả một chút ghen ghét nữa.
Cô ghen ghét với Hứa Thanh Tuệ, vì sao tính cách cô ta xấu như thế mà vẫn có nhiều người thật lòng yêu mến cô ta như vậy.
Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu được, rõ ràng hai người bọn họ là chị em sinh đôi, vì sao vận mệnh lại khác biệt như ngày và đêm thế.
Đang lúc cô mải mê suy nghĩ miên man, thì Trác Văn Khoa thấy cô không nói lời nào, nên nghĩ lầm rằng mình đã làm cô khó chịu.
Trái tim anh đau đớn, muốn bước đến vuốt ve gương mặt Hứa Thanh Khê để an ủi cô, không ngờ lại làm cô giật mình tỉnh táo lại.
Hứa Thanh Khê nhìn cánh tay đang giơ lên giữa không trung của anh, lông mày nhíu chặt, cô lại lui tiếp về phía sau rồi nói: "Cảm ơn cậu chủ Trác đã quan tâm đến tôi, có điều tôi cũng không khó chịu lắm, chỉ hơi mệt cho nên mới đến chỗ này nghỉ tạm thôi."
Trác Văn Khoa thấy thế thì cười khổ rồi thu tay lại.
Lúc anh ta còn đang muốn nói tiếp, Hứa Thanh Khê lại cảm thấy chỉ có hai người bọn họ ở trong phòng nghỉ không được hay cho lắm.
Đặc biệt là trước đây còn có lời đồn đãi về hai người, nếu để cho người khác trông thấy hai người ở cùng nhau, đến lúc đó không biết còn bị truyền ra ngoài như thế nào nữa.
Nghĩ vậy cho nên để tránh đi những phiền toái không cần thiết, cô lạnh lùng nói: "Bên ngoài còn nhiều khách mời cần tôi tiếp đón, cậu chủ Trác cứ tự nhiên."
Nói hết câu, cô quay người đi về phía cửa phòng.
Vốn dĩ cô định mở cửa ra ngoài, nhưng mà cho dù cô đẩy thế nào thì cánh cửa trước mắt cũng không mở ra, giống như đã bị người khác khóa ở bên ngoài vậy.
"Làm sao thế?"
Trác Văn Khoa nhận ra có điều khác thường nên bước tới.
"Cửa bị người khác khóa lại rồi."
Hứa Thanh Khê nhíu mày đáp lại, cảm giác lo lắng trong lòng cô càng ngày càng tăng thêm.
Ở phía bên kia, Quân Phong Lan đang nói chuyện với mọi người trong hội trường thì nhận được tin nhắn điện thoại, thấy thế cô ta chào mọi người rồi vội vã đi ngay khỏi chỗ ấy.
Sau đó cô ta bưng chén rượu đi về phía của Quân Nhật Đình.
"Nhật Đình, sao cháu vẫn ở chỗ này? Thanh Tuệ không được khỏe cháu cũng không đến thăm con bé sao?"
Cô ta tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nghe thấy thế thì nhíu mày nhìn cô ta.
Bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn vào khiến trái tim cô ta đập nhanh hơn, nhưng cô ta vẫn cố gắng kìm nén sự hoảng hốt, bình tĩnh nói: "Cháu nhìn cô làm gì? Cho rằng cô đang lừa cháu à? Không tin thì thôi."
Cô ta nói bằng giọng tức giận, rồi cầm theo chén rượu đi luôn.
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng cô ta, lông mày nhíu chặt lại, trong đầu anh hiện lên hình ảnh quật cường của cô gái nhỏ kia.
Cuối cùng anh vẫn lo lắng bước về phía phòng nghỉ.
Quân Phong Lan vốn dĩ đã rời khỏi đó, đang đứng ở một chỗ khác nhìn theo hướng anh vừa đi khỏi, trên khóe môi cô ta nở nụ cười xấu xa.
Hứa Thanh Khê không biết Quân Nhật Đình đang trên đường đến đây.
Ngay khi cô phát hiện ra cửa phòng đã bị khóa, thì trong lòng cô đã đoán được là có người cố ý làm như vậy.
Còn về việc tại sao lại làm thế, chỉ sợ là muốn đổ cho cô cái tội lăng nhăng với người khác.
Nghĩ như vậy, cho nên trong lòng cô không có cách nào bình tĩnh lại được.
"Có ai không, mở cửa ra."
Cô gõ cửa, nhưng bên ngoài căn bản không có bất kỳ ai đáp trả.
Trác Văn Khoa thì ngược lại, anh ta bị hành động này của cô khiến cho sắc mặt trở nên khó chịu, anh ta cho rằng Hứa Thanh Khê làm thế vì không muốn ở cùng một chỗ với anh ta.
"Thanh Tuệ, em..."
Đúng lúc anh ta đang muốn bảo Hứa Thanh Khê không cần làm vậy, thì trông thấy cô không đập cửa nữa mà đi đến bên cạnh cửa sổ, dường như đang định nhảy từ cửa sổ xuống.
"Thanh Tuệ, em làm gì vậy!"
Anh ta kinh hãi chạy đến, kéo Hứa Thanh Khê giữ chặt vào trong ngực mình.
Nhưng đột nhiên đúng lúc ấy thì cửa phòng nghỉ bị người bên ngoài đẩy ra, Quân Nhật Đình xuất hiện ở cửa ra vào.
Bình luận facebook