Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 187: Ghen tuông
Hứa Thanh Khê nhìn xung quanh rồi ngồi vào bàn, bà Hồng đã nói chuyện với Lê Ngọc Mỹ hồi lâu.
“Ngọc Mỹ, lần này cháu tới phải ở thêm mấy ngày. Không phải gần đây cháu đã tiếp quản công ty của gia đình rồi sao? Nếu như công ty xảy ra vấn đề, có thể nhờ Nhật Đình giúp đỡ.”
Bà Hồng đang cố gắng tạo cơ hội cho Ngọc Mỹ và Nhật Đình gẫn gũi. Nói xong, bà nhìn Quân Nhật Đình không quên cảnh cáo anh: “Nhật Đình, con có nghe mẹ vừa nói gì không?”
Quân Nhật Đình bất lực, gật đầu: “Vâng.”
Hứa Thanh Khê tỏ vẻ hờ hững, nhưng trong lòng có chút mỉa mai. Thực sự là quá vô duyên.
Lúc đầu, cô không hiểu mục đích bà Hồng gọi cô đến đây. Nhưng giờ thì cô đã hiểu. Nhất là khi cô đã có bài học từ Lâm Gia Nghi trong quá khứ.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy ghê tởm những gì đang diễn ra, nhưng cô cố kìm nén lại chỉ im lặng dùng bữa.
Bà Hồng Ngồi cạnh, thấy Hứa Thanh Khê không đáp lại, khẽ nhíu mày. Hứa Thanh Khê đoán rằng nhìn cô có lẽ không được tự nhiên, vậy nên cô ra vẻ chú ý, tiếp đãi Lê Ngọc Mỹ nhiệt tình hơn và hỏi thăm cô ta về tình hình ở nhà.
“Tôi nghe nói vừa rồi cô đã tiếp quản công ty. Có phải bố cô định nghỉ hưu hưởng thụ cuộc sống?” Hứa Thanh Khê nói.
Ngọc Mỹ đáp lại bằng một nụ cười: “Gần như vậy, bố tôi đã làm việc gần như cả cuộc đời. Nhân dịp này, bố tôi bắt đầu nghỉ ngơi và đưa mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Bà Kim Hồng lắng nghe và rồi chen ngang: “Bố mẹ cháu vẫn tình cảm như ngày xưa. Điều đó thực sự khiến chúng ta phải ghen tị đấy. Khi còn nhỏ, cháu và Nhật Đình cũng rất thân thiết. Cháu thường bám đuôi và đòi Nhật Đình đưa cháu đi chơi nữa.”
Lê Ngọc Mỹ có vẻ hơi ngại ngùng khi nghe bà Hồng nhắc đến thời thơ ấu của mình:
“Kìa cô, chuyện này xảy ra bao lâu rồi, sao còn trêu chọc cháu?"
Bà Hồng cười, và sau đó tiếp tục kể về thời thơ ấu giữa Nhật Đình và Ngọc Mỹ. Không khí rất sôi nổi.
Tuy nhiên, trái ngược với thái độ nhiệt tình của bà Hồng và Ngọc Mỹ, Hứa Thanh Khê cảm thấy sự có mặt của mình là thừa thãi.
Sau bữa ăn, Quân Nhật Đình vốn định đưa Hứa Thanh Khê trở về, không ngờ bà Hồng lại ngăn cản.
“Nhật Đình, hôm nay Ngọc Mỹ mới đến chơi. Là chủ nhà, con không tiếp đãi khách hay sao?”
Vừa nói bà vừa cố ý liếc nhìn Hứa Thanh Khê, nói tiếp: “Nói mới nhớ, có lẽ hai đứa cũng lâu lắm rồi không gặp nhau, nên tâm sự lâu lâu một chú. Con nhớ tiếp đãi Ngọc Mỹ chu đáo. Mẹ phải đi nghỉ ngơi một lát.”
Quân Nhật Đình không thể từ chối, và nhìn sang phía Hứa Thanh Khê. Cô không thể không biết chuyện này là do bà Hồng cố tình sắp đặt, nếu cô nhất quyết bỏ đi, sợ rằng bà Hồng sẽ lấy cớ để làm lớn chuyện.
Cô cố nặn ra một nụ cười nói: “Mẹ đã nói như vậy, chúng ta nên ở lại một lúc.”
Quân Nhật Đình gật đầu, sau đó ra hiệu cho Ngọc Mỹ đi đến phòng khách để nói chuyện. Ngọc Mỹ cũng đứng dậy và đi theo anh vào phòng khách.
Cô ta đi ngang qua Hứa Thanh Khê, nhìn cô với ánh mắt có gì đó kỳ lạ. Hứa Thanh Khê không để ý, cô nhìn sau lưng của hai người đi phía trước, cảm thấy có chút khó chịu không thể giải thích được, nhưng cô cũng nhanh chóng kìm nén cảm xúc.
Dù cô đã cố tỏ ra vẻ không đẻ ý, nhưng bà Hồng đã nhận ra. Trong mắt bà hiện lên vẻ đắc thắng. Đây đúng là những gì bà muốn.
Bà đi qua ngang Hứa Thanh Khê khịt mũi lạnh lùng một cái. Bà cố ý dặn dò Quân Nhật Đình hãy tiếp đãi Ngọc Mỹ chu đáo thêm một lần nữa, sau đó trở về phòng để nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Khê nhìn cô rời đi, sau đó ngồi bên cạnh Quân Nhật Đình im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa anh và Ngọc Mỹ. Hai người họ đều đang nói về tài chính doanh nghiệp, cô thì không biết gì về chủ đề này.
Điều này khiến cô hơi bực bội và buồn chán. Cô đã biết rằng Quân Nhật Đình và Lê Ngọc Mỹ vốn là bạn thân từ lúc nhỏ.
Và bây giờ cô có thể thấy rõ ràng qua cách hai người nói chuyện với nhau. Ngọc Mỹ bây giờ là tổng biên tập tạp chí thời trang. Vì lý do gia đình, cô ta cũng phải quan tâm đến cả vấn đề tài chính, thành tích trong lĩnh vực này của cô ta cũng không thua kém so với thời trang.
Vì vậy, cô ta và Quân Nhật Đình càng nói chuyện càng hợp nhau. Cặp trai tài, gái sắc đều rất tài năng này nói là sinh ra để dành cho nhau cũng không có gì sai. Cô cảm thấy sự có mặt của mình có chút thừa thãi, thậm chí trong lòng còn suy diễn, nghĩ rằng mình có mặt trên thế giới này để chia cắt hai người bọn họ.
Hứa Thanh Khê nghĩ đến đây lại càng cảm thấy khó chịu, thậm chí là chua xót. Cô nhận thấy mình rất lạ, nhìn hai người đang trò chuyện nhiệt tình trước mặt, tuyệt nhiên không có lý do gì phải ở lại đây.
Cô đứng dậy nói: “Nhật Đình, em hơi mệt. Em về phòng nghỉ ngơi trước.”
Quân Nhật Đình không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Cẩn thận, anh về sau.”
Hứa Thanh Khê thản nhiên gật đầu, đi thẳng ra khỏi phòng khách. Dì Năm nãy giờ đứng một góc đã chứng kiến tất cả. Dì ta lên phòng báo lại cho bà Hồng biết rằng Hứa Thanh Khê đã về trước. Mặt bà Hồng hiện lên sự hài lòng.
Đây mới chỉ là bắt đầu, bà tin rằng, sớm muộn gì bà cũng sẽ cho Hứa Thanh Khê biết rằng con trai quý tộc của bà không phải để một người như cô có thể với tới.
Hứa Thanh Khê không biết kế hoạch của bà Hồng là gì, nhưng khi trở về nhà cô mới cảm thấy có chút thoải mái.
Hình ảnh Quân Nhật Đình và Ngọc Mỹ thân thiết vừa rồi lại hiện lên trong tâm trí cô, ngay cả khi cô nói rằng mình mệt mỏi, anh cũng không quan tâm đến cô như mọi khi. Và nhiều thứ khác nữa…
Bây giờ, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng suy nghĩ của mình có gì đó không đúng. Tất cả suy nghĩ của cô nãy giờ rõ ràng là biểu hiện của một người phụ nữ đang ghen tuông.
‘Ghen tuông? Mình ăn nhầm cái gì rồi sao?’ Cô nghĩ thầm.
Cô biết rằng mình sẽ phải xa Quân Nhật Đình trong vài tháng nữa, từ đó về sau sẽ không gặp lại. Cô không nên có những cảm xúc và suy nghĩ không nên có.
Hứa Thanh Khê cố lấy lại tỉnh táo. Nhưng không hiệu quả là bao, thậm chí còn khiến cô càng cảm thấy khó chịu. Nhất là khi nghĩ tới việc sau này sẽ không thể gặp lại Quân Nhật Đình, trái tim cô như bị trăm ngàn con kiến cắn, đến thở cũng đau.
Cô biết rằng không thể cứ để mình tiếp tục như vậy. Cô phải tìm cách nào đó hướng sự tập trung của mình vào việc khác để quên đi tất cả những cảm giác này.
Cô nhìn thấy bản vẽ trên bàn làm việc, cô cầm nó lên không chút nghĩ ngợi, tiếp tục với bức vẽ còn dang dở trước đó, thả mình vào công việc.
Ban đầu cô hơi bối rối không tìm lại được cảm xúc, cô phải xé liên tiếp vài mảnh giấy bản thảo. Sau đó cô mới dần ổn định và nhập tâm. Những suy nghĩ băn khoăn vừa rồi tạm tan biến và được nén chặt lại trong trái tim.
Dù Hứa Thanh Khê đã bình tĩnh lại nhưng cô không thể ngừng làm việc. Cô đã thực sự buồn ngủ nhưng không dám quay lại giường, vì sợ một khi nằm trên chiếc giường đầy ắp kỷ niệm thì cảm xúc đáng ghét kia sẽ lại quay trở lại.
Cô buộc mình phải hoàn thiện và tô màu cho từng bản thảo thiết kế một. Không biết đã qua bao lâu, mắt cô càng ngày sụp xuống, cuối cùng không cố được nữa mà ngủ gục luôn trên bàn.
Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, cảm giác bực bội trong lòng cô vẫn kịp lóe lên. Đã tâm sự gần như cả đêm rồi, Quân Nhật Đình và cô ta vẫn còn chưa hết chuyện sao?
“Ngọc Mỹ, lần này cháu tới phải ở thêm mấy ngày. Không phải gần đây cháu đã tiếp quản công ty của gia đình rồi sao? Nếu như công ty xảy ra vấn đề, có thể nhờ Nhật Đình giúp đỡ.”
Bà Hồng đang cố gắng tạo cơ hội cho Ngọc Mỹ và Nhật Đình gẫn gũi. Nói xong, bà nhìn Quân Nhật Đình không quên cảnh cáo anh: “Nhật Đình, con có nghe mẹ vừa nói gì không?”
Quân Nhật Đình bất lực, gật đầu: “Vâng.”
Hứa Thanh Khê tỏ vẻ hờ hững, nhưng trong lòng có chút mỉa mai. Thực sự là quá vô duyên.
Lúc đầu, cô không hiểu mục đích bà Hồng gọi cô đến đây. Nhưng giờ thì cô đã hiểu. Nhất là khi cô đã có bài học từ Lâm Gia Nghi trong quá khứ.
Càng nghĩ cô càng cảm thấy ghê tởm những gì đang diễn ra, nhưng cô cố kìm nén lại chỉ im lặng dùng bữa.
Bà Hồng Ngồi cạnh, thấy Hứa Thanh Khê không đáp lại, khẽ nhíu mày. Hứa Thanh Khê đoán rằng nhìn cô có lẽ không được tự nhiên, vậy nên cô ra vẻ chú ý, tiếp đãi Lê Ngọc Mỹ nhiệt tình hơn và hỏi thăm cô ta về tình hình ở nhà.
“Tôi nghe nói vừa rồi cô đã tiếp quản công ty. Có phải bố cô định nghỉ hưu hưởng thụ cuộc sống?” Hứa Thanh Khê nói.
Ngọc Mỹ đáp lại bằng một nụ cười: “Gần như vậy, bố tôi đã làm việc gần như cả cuộc đời. Nhân dịp này, bố tôi bắt đầu nghỉ ngơi và đưa mẹ đi du lịch vòng quanh thế giới.”
Bà Kim Hồng lắng nghe và rồi chen ngang: “Bố mẹ cháu vẫn tình cảm như ngày xưa. Điều đó thực sự khiến chúng ta phải ghen tị đấy. Khi còn nhỏ, cháu và Nhật Đình cũng rất thân thiết. Cháu thường bám đuôi và đòi Nhật Đình đưa cháu đi chơi nữa.”
Lê Ngọc Mỹ có vẻ hơi ngại ngùng khi nghe bà Hồng nhắc đến thời thơ ấu của mình:
“Kìa cô, chuyện này xảy ra bao lâu rồi, sao còn trêu chọc cháu?"
Bà Hồng cười, và sau đó tiếp tục kể về thời thơ ấu giữa Nhật Đình và Ngọc Mỹ. Không khí rất sôi nổi.
Tuy nhiên, trái ngược với thái độ nhiệt tình của bà Hồng và Ngọc Mỹ, Hứa Thanh Khê cảm thấy sự có mặt của mình là thừa thãi.
Sau bữa ăn, Quân Nhật Đình vốn định đưa Hứa Thanh Khê trở về, không ngờ bà Hồng lại ngăn cản.
“Nhật Đình, hôm nay Ngọc Mỹ mới đến chơi. Là chủ nhà, con không tiếp đãi khách hay sao?”
Vừa nói bà vừa cố ý liếc nhìn Hứa Thanh Khê, nói tiếp: “Nói mới nhớ, có lẽ hai đứa cũng lâu lắm rồi không gặp nhau, nên tâm sự lâu lâu một chú. Con nhớ tiếp đãi Ngọc Mỹ chu đáo. Mẹ phải đi nghỉ ngơi một lát.”
Quân Nhật Đình không thể từ chối, và nhìn sang phía Hứa Thanh Khê. Cô không thể không biết chuyện này là do bà Hồng cố tình sắp đặt, nếu cô nhất quyết bỏ đi, sợ rằng bà Hồng sẽ lấy cớ để làm lớn chuyện.
Cô cố nặn ra một nụ cười nói: “Mẹ đã nói như vậy, chúng ta nên ở lại một lúc.”
Quân Nhật Đình gật đầu, sau đó ra hiệu cho Ngọc Mỹ đi đến phòng khách để nói chuyện. Ngọc Mỹ cũng đứng dậy và đi theo anh vào phòng khách.
Cô ta đi ngang qua Hứa Thanh Khê, nhìn cô với ánh mắt có gì đó kỳ lạ. Hứa Thanh Khê không để ý, cô nhìn sau lưng của hai người đi phía trước, cảm thấy có chút khó chịu không thể giải thích được, nhưng cô cũng nhanh chóng kìm nén cảm xúc.
Dù cô đã cố tỏ ra vẻ không đẻ ý, nhưng bà Hồng đã nhận ra. Trong mắt bà hiện lên vẻ đắc thắng. Đây đúng là những gì bà muốn.
Bà đi qua ngang Hứa Thanh Khê khịt mũi lạnh lùng một cái. Bà cố ý dặn dò Quân Nhật Đình hãy tiếp đãi Ngọc Mỹ chu đáo thêm một lần nữa, sau đó trở về phòng để nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Khê nhìn cô rời đi, sau đó ngồi bên cạnh Quân Nhật Đình im lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa anh và Ngọc Mỹ. Hai người họ đều đang nói về tài chính doanh nghiệp, cô thì không biết gì về chủ đề này.
Điều này khiến cô hơi bực bội và buồn chán. Cô đã biết rằng Quân Nhật Đình và Lê Ngọc Mỹ vốn là bạn thân từ lúc nhỏ.
Và bây giờ cô có thể thấy rõ ràng qua cách hai người nói chuyện với nhau. Ngọc Mỹ bây giờ là tổng biên tập tạp chí thời trang. Vì lý do gia đình, cô ta cũng phải quan tâm đến cả vấn đề tài chính, thành tích trong lĩnh vực này của cô ta cũng không thua kém so với thời trang.
Vì vậy, cô ta và Quân Nhật Đình càng nói chuyện càng hợp nhau. Cặp trai tài, gái sắc đều rất tài năng này nói là sinh ra để dành cho nhau cũng không có gì sai. Cô cảm thấy sự có mặt của mình có chút thừa thãi, thậm chí trong lòng còn suy diễn, nghĩ rằng mình có mặt trên thế giới này để chia cắt hai người bọn họ.
Hứa Thanh Khê nghĩ đến đây lại càng cảm thấy khó chịu, thậm chí là chua xót. Cô nhận thấy mình rất lạ, nhìn hai người đang trò chuyện nhiệt tình trước mặt, tuyệt nhiên không có lý do gì phải ở lại đây.
Cô đứng dậy nói: “Nhật Đình, em hơi mệt. Em về phòng nghỉ ngơi trước.”
Quân Nhật Đình không nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Cẩn thận, anh về sau.”
Hứa Thanh Khê thản nhiên gật đầu, đi thẳng ra khỏi phòng khách. Dì Năm nãy giờ đứng một góc đã chứng kiến tất cả. Dì ta lên phòng báo lại cho bà Hồng biết rằng Hứa Thanh Khê đã về trước. Mặt bà Hồng hiện lên sự hài lòng.
Đây mới chỉ là bắt đầu, bà tin rằng, sớm muộn gì bà cũng sẽ cho Hứa Thanh Khê biết rằng con trai quý tộc của bà không phải để một người như cô có thể với tới.
Hứa Thanh Khê không biết kế hoạch của bà Hồng là gì, nhưng khi trở về nhà cô mới cảm thấy có chút thoải mái.
Hình ảnh Quân Nhật Đình và Ngọc Mỹ thân thiết vừa rồi lại hiện lên trong tâm trí cô, ngay cả khi cô nói rằng mình mệt mỏi, anh cũng không quan tâm đến cô như mọi khi. Và nhiều thứ khác nữa…
Bây giờ, cuối cùng cô cũng nhận ra rằng suy nghĩ của mình có gì đó không đúng. Tất cả suy nghĩ của cô nãy giờ rõ ràng là biểu hiện của một người phụ nữ đang ghen tuông.
‘Ghen tuông? Mình ăn nhầm cái gì rồi sao?’ Cô nghĩ thầm.
Cô biết rằng mình sẽ phải xa Quân Nhật Đình trong vài tháng nữa, từ đó về sau sẽ không gặp lại. Cô không nên có những cảm xúc và suy nghĩ không nên có.
Hứa Thanh Khê cố lấy lại tỉnh táo. Nhưng không hiệu quả là bao, thậm chí còn khiến cô càng cảm thấy khó chịu. Nhất là khi nghĩ tới việc sau này sẽ không thể gặp lại Quân Nhật Đình, trái tim cô như bị trăm ngàn con kiến cắn, đến thở cũng đau.
Cô biết rằng không thể cứ để mình tiếp tục như vậy. Cô phải tìm cách nào đó hướng sự tập trung của mình vào việc khác để quên đi tất cả những cảm giác này.
Cô nhìn thấy bản vẽ trên bàn làm việc, cô cầm nó lên không chút nghĩ ngợi, tiếp tục với bức vẽ còn dang dở trước đó, thả mình vào công việc.
Ban đầu cô hơi bối rối không tìm lại được cảm xúc, cô phải xé liên tiếp vài mảnh giấy bản thảo. Sau đó cô mới dần ổn định và nhập tâm. Những suy nghĩ băn khoăn vừa rồi tạm tan biến và được nén chặt lại trong trái tim.
Dù Hứa Thanh Khê đã bình tĩnh lại nhưng cô không thể ngừng làm việc. Cô đã thực sự buồn ngủ nhưng không dám quay lại giường, vì sợ một khi nằm trên chiếc giường đầy ắp kỷ niệm thì cảm xúc đáng ghét kia sẽ lại quay trở lại.
Cô buộc mình phải hoàn thiện và tô màu cho từng bản thảo thiết kế một. Không biết đã qua bao lâu, mắt cô càng ngày sụp xuống, cuối cùng không cố được nữa mà ngủ gục luôn trên bàn.
Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, cảm giác bực bội trong lòng cô vẫn kịp lóe lên. Đã tâm sự gần như cả đêm rồi, Quân Nhật Đình và cô ta vẫn còn chưa hết chuyện sao?
Bình luận facebook