Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 1: Giả làm em gái
"Muốn tôi cứu mẹ của cô, được, chỉ cần cô giả làm em gái của cô sinh sống tại nhà họ Quân một năm, tôi sẽ sắp xếp để mẹ cô được phẫu thuật."
"Giả làm Hứa Thanh Tuệ?" Hứa Thanh Khê nhìn đôi mắt lạnh lùng của người cha Hứa Hải Minh mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
Lúc cô tám tuổi, bố liền vứt bỏ mẹ cô và cô, chỉ mang một đứa em gái song sinh rời đi, mười mấy năm qua không hề đếm xỉa, không thèm nhìn cô dù chỉ một cái.
Không ngờ rằng lúc tìm tới nhà là bởi yêu cầu này!
Nếu như có thể, cô không muốn có bất kỳ liên quan gì với loại bố như thế.
Nhưng mà...
"Tính cách tôi khác biệt hoàn toàn với Hứa Thanh Tuệ, để tôi giả làm cô ta thì ông không sợ lộ tẩy sao?"
"Quân Nhật Đình hiện đang ở Châu Âu, sẽ không trở về trong thời gian ngắn, cô chỉ cần ngoan ngoãn sống tại nhà họ Quân một năm. Khoản giao dịch này cô phải suy xét cho kỹ."
Hứa Thanh Khê hít sâu một hơi: “Không cần suy xét, tôi đồng ý."
Mẹ bị bệnh nặng cần được giải phẫu gấp, dù cô cố gắng làm lụng kiếm tiền thì mẹ cũng không thể chờ nổi.
Tình huống đã thế, cô không còn lựa chọn nào khác.
"Được, vậy tôi cho cô hai ngày để thu xếp." Nói xong, Hứa Hải Minh lạnh lùng rời đi, không muốn nói thêm dù chỉ một lời.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Hải Minh, Hứa Thanh Khê nhếch miệng đầy châm chọc.
Thật lâu sau, cô giấu tất cả cảm xúc trong đáy mắt, lẩm bẩm tự nói: “Trần Hoài Tâm, em thích anh nhưng tình cảm này đến đây là chấm dứt! Sau này, em sẽ là mợ chủ Quân..."
...
Hai ngày sau.
Hứa Thanh Khê cải trang thành Hứa Thanh Tuệ tiến vào nhà họ Quân.
Nhà họ Quân là gia tộc hào môn lớn nhất thủ đô.
Ngày đầu sống trong môi trường này khiến cô cảm thấy rất áp lực, nhưng may mắn Quân Nhật Đình đang ở nước ngoài, bởi nghĩ rằng sẽ không phải đối mặt với anh mà Hứa Thanh Khê thở phào nhẹ nhõm.
Cô hi vọng người chồng trên danh nghĩa ấy sẽ luôn ở châu Âu một năm, đừng trở về đây.
Đến lúc đó, cô xong việc nhận tiền, không liên quan tới ai!
...
Lúc này, nước Anh, sân bay Luân Đôn.
Trong bóng đêm, một chiếc máy bay có điểm đến là thủ đô chuẩn bị khởi hành.
Bên trong khoang hạng nhất, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế bức người đang ngồi.
Anh nhắm mắt suy tư, đầu mày chau nhẹ, cả người bao phủ khí thế lạnh lùng khiến người khác tránh xa ngàn dặm.
"Tổng giám đốc, tôi không rõ tại sao lão gia muốn ngài về nước ngay lúc này? Việc làm ăn ở hải ngoại đang như diều gặp gió, bây giờ gọi ngài về gấp như thế thì không biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì?"
"Trái lại ở nhà không có chuyện gì, chỉ vì ông nội muốn có cháu bế bồng."
Quân Nhật Đình hời hợt nói, khẩu khí không cam chịu.
Hà Văn Tuấn hơi mất bình tĩnh: “Vậy... Tổng giám đốc, ngài muốn trở về sinh con cùng mợ chủ sao?"
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc cậu ấy, nói: "Không thì sinh với ai?"
Hà Văn Tuấn ngập ngừng: "Nhưng tôi nghe nói mợ chủ không những sống phóng túng mà còn điêu ngoa tùy hứng, hung hăng ngang ngược, đã đắc tội mấy lần với già trẻ trong nhà, thậm chí không xem trọng cả chủ tịch và bà chủ..."
Phải chung sống cả đời với loại phụ nữ ấy quả là sầu não!
Đôi mắt sắc bén của Quân Nhật Đình thoáng trầm xuống, dĩ nhiên đã nghe được ít nhiều sự tích ‘nở mày nở mặt’ của vợ mình.
Nhưng anh nói không chút quan tâm: "Trước kia cô ấy quấy phá thế nào tôi mặc kệ, sau khi tôi trở về sẽ không cho cô ấy cơ hội đó nữa. Nào, đầu tiên điều tra tư liệu của cô ta cho tôi."
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, anh chưa gặp vợ mình dù chỉ một lần.
Cần nên tìm hiểu một chút!
Hà Văn Tuấn thấy anh quyết như vậy thì không nói gì thêm, tức tốc lôi máy tính bảng để điều tra tư liệu về Hứa Thanh Tuệ cho Quân Nhật Đình xem.
Càng xem, sắc mặt của Quân Nhật Đình càng thêm âm trầm!
"Giả làm Hứa Thanh Tuệ?" Hứa Thanh Khê nhìn đôi mắt lạnh lùng của người cha Hứa Hải Minh mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
Lúc cô tám tuổi, bố liền vứt bỏ mẹ cô và cô, chỉ mang một đứa em gái song sinh rời đi, mười mấy năm qua không hề đếm xỉa, không thèm nhìn cô dù chỉ một cái.
Không ngờ rằng lúc tìm tới nhà là bởi yêu cầu này!
Nếu như có thể, cô không muốn có bất kỳ liên quan gì với loại bố như thế.
Nhưng mà...
"Tính cách tôi khác biệt hoàn toàn với Hứa Thanh Tuệ, để tôi giả làm cô ta thì ông không sợ lộ tẩy sao?"
"Quân Nhật Đình hiện đang ở Châu Âu, sẽ không trở về trong thời gian ngắn, cô chỉ cần ngoan ngoãn sống tại nhà họ Quân một năm. Khoản giao dịch này cô phải suy xét cho kỹ."
Hứa Thanh Khê hít sâu một hơi: “Không cần suy xét, tôi đồng ý."
Mẹ bị bệnh nặng cần được giải phẫu gấp, dù cô cố gắng làm lụng kiếm tiền thì mẹ cũng không thể chờ nổi.
Tình huống đã thế, cô không còn lựa chọn nào khác.
"Được, vậy tôi cho cô hai ngày để thu xếp." Nói xong, Hứa Hải Minh lạnh lùng rời đi, không muốn nói thêm dù chỉ một lời.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Hải Minh, Hứa Thanh Khê nhếch miệng đầy châm chọc.
Thật lâu sau, cô giấu tất cả cảm xúc trong đáy mắt, lẩm bẩm tự nói: “Trần Hoài Tâm, em thích anh nhưng tình cảm này đến đây là chấm dứt! Sau này, em sẽ là mợ chủ Quân..."
...
Hai ngày sau.
Hứa Thanh Khê cải trang thành Hứa Thanh Tuệ tiến vào nhà họ Quân.
Nhà họ Quân là gia tộc hào môn lớn nhất thủ đô.
Ngày đầu sống trong môi trường này khiến cô cảm thấy rất áp lực, nhưng may mắn Quân Nhật Đình đang ở nước ngoài, bởi nghĩ rằng sẽ không phải đối mặt với anh mà Hứa Thanh Khê thở phào nhẹ nhõm.
Cô hi vọng người chồng trên danh nghĩa ấy sẽ luôn ở châu Âu một năm, đừng trở về đây.
Đến lúc đó, cô xong việc nhận tiền, không liên quan tới ai!
...
Lúc này, nước Anh, sân bay Luân Đôn.
Trong bóng đêm, một chiếc máy bay có điểm đến là thủ đô chuẩn bị khởi hành.
Bên trong khoang hạng nhất, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị, khí thế bức người đang ngồi.
Anh nhắm mắt suy tư, đầu mày chau nhẹ, cả người bao phủ khí thế lạnh lùng khiến người khác tránh xa ngàn dặm.
"Tổng giám đốc, tôi không rõ tại sao lão gia muốn ngài về nước ngay lúc này? Việc làm ăn ở hải ngoại đang như diều gặp gió, bây giờ gọi ngài về gấp như thế thì không biết ở nhà đã xảy ra chuyện gì?"
"Trái lại ở nhà không có chuyện gì, chỉ vì ông nội muốn có cháu bế bồng."
Quân Nhật Đình hời hợt nói, khẩu khí không cam chịu.
Hà Văn Tuấn hơi mất bình tĩnh: “Vậy... Tổng giám đốc, ngài muốn trở về sinh con cùng mợ chủ sao?"
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc cậu ấy, nói: "Không thì sinh với ai?"
Hà Văn Tuấn ngập ngừng: "Nhưng tôi nghe nói mợ chủ không những sống phóng túng mà còn điêu ngoa tùy hứng, hung hăng ngang ngược, đã đắc tội mấy lần với già trẻ trong nhà, thậm chí không xem trọng cả chủ tịch và bà chủ..."
Phải chung sống cả đời với loại phụ nữ ấy quả là sầu não!
Đôi mắt sắc bén của Quân Nhật Đình thoáng trầm xuống, dĩ nhiên đã nghe được ít nhiều sự tích ‘nở mày nở mặt’ của vợ mình.
Nhưng anh nói không chút quan tâm: "Trước kia cô ấy quấy phá thế nào tôi mặc kệ, sau khi tôi trở về sẽ không cho cô ấy cơ hội đó nữa. Nào, đầu tiên điều tra tư liệu của cô ta cho tôi."
Từ lúc kết hôn đến bây giờ, anh chưa gặp vợ mình dù chỉ một lần.
Cần nên tìm hiểu một chút!
Hà Văn Tuấn thấy anh quyết như vậy thì không nói gì thêm, tức tốc lôi máy tính bảng để điều tra tư liệu về Hứa Thanh Tuệ cho Quân Nhật Đình xem.
Càng xem, sắc mặt của Quân Nhật Đình càng thêm âm trầm!
Bình luận facebook