Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 308: Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu
Có lẽ bởi vì biết lần này Quân Nhật Đình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Lâm.
Sau khi Lâm Gia Vĩnh đưa Lâm Gia Nghi đi, ông ta bắt đầu sắp xếp việc tiếp theo.
Ông ta không thể bỏ trốn, nếu không tội danh của nhà họ Lâm sẽ thành sự thật.
Ngay khi ông ta và bà Hương đang kiểm kê tài sản có thể chuyển nhượng trong nhà, cảnh sát và người của sở tư pháp liền ập đến.
“Ông Gia Vĩnh, có người tố cáo ông mưu quyền trục lợi, tham nhũng hối lộ, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Bà Tú Lan, có người tố cáo bà tội bắt cóc trái phép, chứng cứ xác thực, mời theo chúng tôi đến đồn cảnh sát để điều tra!”
Dù hai người bọn họ đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng khi thực tận mắt nhìn thấy những người này, bọn họ cũng không nhịn được mà run lên.
“Ông ơi…”
Hương Tú Lan, cũng chính là vợ Lâm Gia Vĩnh, lo lắng nhìn ông ta.
Lâm Gia Vĩnh vỗ vai bà ta vài cái trấn an.
“Đi thôi, không sao đâu!”
Ông ta vừa nói, vừa đi theo người của bộ tư pháp về phía cảnh cửa.
Hương Tú Lan thấy vậy, cũng đi theo cảnh sát rời khỏi đây.
Nhưng không ngờ, vừa đi ra khỏi cổng biệt thự, liền bị một đám phóng viên vây quanh.
Thì ra có người gửi cho bọn họ một tin nhắn nặc danh, nói nhà họ Lâm có tin nóng hổi.
Bây giờ thấy hai vợ chồng nhà họ Lâm bị cảnh sát và người sở tư pháp bắt đi, đám phóng viên này sao có thể không kích động.
“Chào anh cảnh sát, tôi là phóng viên của báo Thời đại mới, tôi muốn biết bộ trưởng Lâm phạm phải tội gì?”
“Bà Tú Lan, tập đoàn Lâm Thị mấy năm này càng lúc càng lớn mạnh, có phải có liên quan đến chuyện bà thuê sát thủ giết người, hay là do chồng bà đứng sau giúp đỡ.”
“Các vị cảnh sát, có thể tiết lộ cụ thể một chút hai người họ đã phạm phải tội gì không?”
Đối diện đám phóng viên không ngừng truy hỏi, Lâm Gia Vĩnh và Hương Tú Lan đều giữ im lặng, chỉ khổ thân các đồng chí cảnh sát đưa bọn họ đi.
“Xin lỗi, tạm thời không thể tiết lộ điều gì vào lúc này, xin các vị tránh đường.”
“Nếu các vị phóng viên muốn hiểu rõ, xin vui lòng theo dõi diễn biến điều tra.”
Các cảnh sát vừa phải ngăn cản phóng viên, vừa phải hộ tống Lâm Gia Vĩnh và Hương Tú Lan lên xe.
Mà tin tức hai vợ chồng nhà họ Lâm bị bắt giữ vừa phát tán, tập đoàn Lâm Thị khó khăn lắm mới bình ổn được nội loạn, lại bắt đầu chao đảo lần nữa.
Nội bộ công ty hỗn loạn, ban giám đốc lập tức mở cuộc họp khẩn cấp.
Mà các đối tác đang hợp tác với bọn họ sợ bị liên lụy, thay nhau tạm dừng hợp tác.
Quân Nhật Đình nghe Hà Văn Tuấn báo cáo, hai mắt u ám lóe lên.
“Chưa bắt được Lâm Gia Nghi?”
Hà Văn Tuấn gật đầu: “Người của chúng ta đã cung cấp tin tức về Lâm Gia Nghi cho cảnh sát, nhưng xem ra người đàn ông đưa Lâm Gia Nghi đi không hề đơn giản, đừng nói cảnh sát, ngay cả người của chúng ta cũng bị mất dấu.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, vẻ mặt cực kỳ khủng bố.
“Nếu như vậy, tạm thời cứ bỏ qua bên này, nhưng mà vẫn phải phái người canh chừng, đề phòng bọn chúng quay lại.”
Hà Văn Tuấn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Quân Nhật Đình nói tiếp: “Về phần tập đoàn Lâm Thị, bắt đầu làm thịt bọn họ.”
Đêm xuống, Hứa Thanh Khê không biết nhà họ Lâm vừa trải qua biến động nghiêng trời lệch đất.
Lúc này, mặc dù cô vẫn còn chút khiếp đảm, nhưng cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn Quân Nhật Đình mang cơm tối đến, trên mặt thoáng chút lúng túng xấu hổ.
Chính là vì cô nhớ đến sáng nay mình vô lý quấn lấy Quân Nhật Đình không rời, cô cũng không khỏi kinh ngạc từ bao giờ mình lại ỷ vào một người đàn ông như vậy, dường như đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Cô không biết mình nên làm gì, muốn kiềm chế bản thân, nhưng phát hiện mình không làm được.
Cuối cùng, cô chỉ có thể ép buộc bản thân không được nghĩ đến những chuyện này nữa, qua được ngày nào thì hay ngày đó.
Quân Nhật Đình không biết Hứa Thanh Khê đang nghĩ gì trong lòng, anh chăm sóc Hứa Thanh Khê ăn cơm xong sau đó tiếp tục xử lý công việc.
Hứa Thanh Khê ngồi tựa vào giường bệnh, yên lặng nhìn người đàn ông trên sofa, ánh mắt dịu dàng.
Quân Nhật Đình tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng anh không quan tâm, chỉ tập trung xử lý việc công ty.
Trong một đêm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Theo mệnh lệnh của Quân Nhật Đình, giá cổ phiếu tập đoàn Lâm Thị bắt đầu tuột dốc, cũng trong đêm này, rất nhiều dự án đã thương thảo xong đều bị hủy bỏ, quay sang hợp tác với tập đoàn Phong Quân.
Lâm Gia Nghi và Triển Hình Thiên đã bỏ trốn, vừa nhìn thấy tin tức của nhà họ Lâm, cả người gần như nổ tung.
“Quân Nhật Đình!”
Nếu như nói lúc trước cô ta yêu anh bao nhiêu, thì bây giờ cô ta hận bấy nhiêu!
Mà tập đoàn Lâm Thị bị Quân Nhật Đình từng bước chèn ép, nhất thời nguy khốn.
Trên mạng càng thêm xôn xao về khủng hoảng của tập đoàn Lâm Thị, thêm cả ân oán lúc trước với tập đoàn Phong Quân, khiến tất cả mọi người đều náo động.
“Nhà họ Quân bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại dồn ép tập đoàn Lâm Thị dã man như vậy?”
“Không rõ, không phải nói hai nhà có qua lại với nhau sao?”
“Chắc chắn là tranh giành quyền lợi rồi, mấy người quên chuyện ăn cắp ý tưởng lúc trước rồi sao.”
Cư dân mạng nhìn thấy bình luận này, lập tức nhớ đến scandal sao chép ý tưởng ầm ỹ hai ngày qua.
“Cho nên, mấy người làm ăn kinh doanh chẳng có tình cảm bạn bè gì cả, vì quyền lợi, giây trước còn xưng anh xưng em thân thiết, giây tiếp theo liền đâm sau lưng nhau.”
“Đúng vậy, không phải có một câu tục ngữ thế này sao, đời người vô thường thương nhân bạc tình.
“Tôi thấy nhà họ Quân này không chỉ tuyệt tình thôi đâu, tôi nghe nói con gái của nhà họ Lâm rất si mê tổng giám đốc tập đoàn Phong Quân, thậm chí còn vì vị tổng giám đốc đó từ bỏ vị trí thiên kim tiểu thư, chạy đến Phong Quân làm nhân viên quèn.”
“Nếu quả thực như vậy, tổng giám đốc tập đoàn Phong Quân này đúng là đồ cặn bã.”
“Anh ta không phải cặn bã, tập đoàn Lâm Thị có kết cục như vậy, là do bọn họ tự làm tự chịu!”
Buổi sáng Hứa Thanh Khê thức dậy, không thấy Quân Nhật Đình trong phòng bệnh, chỉ có một mình Mạc Ly canh chừng bên cạnh, đoán chừng chắc anh đã đến công ty rồi.
Cô nằm mãi cũng chán, cầm điện thoại di động lên mạng xem tin tức, không ngờ lại thấy một đống bình luận chỉ trích Quân Nhật Đình, cô lập tức bênh vực anh.
Nhưng bình luận của cô nhanh chóng bị những người kia áp đảo
Thấy cư dân mạng tranh luận gay gắt, lòng cô hỗn loạn phức tạp.
Có cảm động, cũng có lo lắng.
Cô cũng đoán được Quân Nhật Đình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Lâm, nhưng không ngờ rằng anh lại trực tiếp giải quyết tận gốc.
Mà Quân Nhật Đình đang khiến cô lo lắng bất an, lúc này cũng không ở công ty.
Người lớn trong nhà nhận được tin tức liền gọi anh trở về.
“Nhật Đình, con trước giờ làm việc cẩn trọng, sao lần này lại mất bình tĩnh như vậy? Con nhìn xem bây giờ trên mạng đang bình luận nhà họ Quân chúng ta thế nào!”
Quân Thanh nổi giận trách móc Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình lạnh mặt nói: “Ba, chuyện lần này là do nhà họ Lâm tự làm tự chịu, hơn nữa, nhà họ Lâm luôn dòm ngó nhà chúng ta như hổi đói rình mồi, không lợi dụng chuyện lần này trấn áp, sau này bọn họ sẽ giở trò lên nhà họ Quân chúng ta.”
Anh giải thích ngắn gọn một lượt chuyện nhà họ Lâm bắt cóc Hứa Thanh Khê, lại nói thêm một số hành động của lén lút của ông Lâm, lúc này mới khiến Quân Thanh bớt giận.
Nhưng mà ông Quân bớt giận, lại đến lượt bà Hồng ầm ĩ.
Mặc dù trong lòng bà cũng căm ghét Lâm gia làm ra những chuyện như vậy, nhưng mà trong mắt bà, kẻ đầu sỏ cuối cùng gây ra những chuyện này không phải nhà họ Lâm, mà là Hứa Thanh Khê.
“Tôi đã nói người phụ nữ Hứa Thanh Khê này là tai họa, cha con ông không tin, vì cô ta mà chúng ta trở mặt với nhà họ Lâm, sau này còn không biết sẽ hại chúng ta thế nào nữa!”
Sau khi Lâm Gia Vĩnh đưa Lâm Gia Nghi đi, ông ta bắt đầu sắp xếp việc tiếp theo.
Ông ta không thể bỏ trốn, nếu không tội danh của nhà họ Lâm sẽ thành sự thật.
Ngay khi ông ta và bà Hương đang kiểm kê tài sản có thể chuyển nhượng trong nhà, cảnh sát và người của sở tư pháp liền ập đến.
“Ông Gia Vĩnh, có người tố cáo ông mưu quyền trục lợi, tham nhũng hối lộ, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Bà Tú Lan, có người tố cáo bà tội bắt cóc trái phép, chứng cứ xác thực, mời theo chúng tôi đến đồn cảnh sát để điều tra!”
Dù hai người bọn họ đã chuẩn bị trước tinh thần, nhưng khi thực tận mắt nhìn thấy những người này, bọn họ cũng không nhịn được mà run lên.
“Ông ơi…”
Hương Tú Lan, cũng chính là vợ Lâm Gia Vĩnh, lo lắng nhìn ông ta.
Lâm Gia Vĩnh vỗ vai bà ta vài cái trấn an.
“Đi thôi, không sao đâu!”
Ông ta vừa nói, vừa đi theo người của bộ tư pháp về phía cảnh cửa.
Hương Tú Lan thấy vậy, cũng đi theo cảnh sát rời khỏi đây.
Nhưng không ngờ, vừa đi ra khỏi cổng biệt thự, liền bị một đám phóng viên vây quanh.
Thì ra có người gửi cho bọn họ một tin nhắn nặc danh, nói nhà họ Lâm có tin nóng hổi.
Bây giờ thấy hai vợ chồng nhà họ Lâm bị cảnh sát và người sở tư pháp bắt đi, đám phóng viên này sao có thể không kích động.
“Chào anh cảnh sát, tôi là phóng viên của báo Thời đại mới, tôi muốn biết bộ trưởng Lâm phạm phải tội gì?”
“Bà Tú Lan, tập đoàn Lâm Thị mấy năm này càng lúc càng lớn mạnh, có phải có liên quan đến chuyện bà thuê sát thủ giết người, hay là do chồng bà đứng sau giúp đỡ.”
“Các vị cảnh sát, có thể tiết lộ cụ thể một chút hai người họ đã phạm phải tội gì không?”
Đối diện đám phóng viên không ngừng truy hỏi, Lâm Gia Vĩnh và Hương Tú Lan đều giữ im lặng, chỉ khổ thân các đồng chí cảnh sát đưa bọn họ đi.
“Xin lỗi, tạm thời không thể tiết lộ điều gì vào lúc này, xin các vị tránh đường.”
“Nếu các vị phóng viên muốn hiểu rõ, xin vui lòng theo dõi diễn biến điều tra.”
Các cảnh sát vừa phải ngăn cản phóng viên, vừa phải hộ tống Lâm Gia Vĩnh và Hương Tú Lan lên xe.
Mà tin tức hai vợ chồng nhà họ Lâm bị bắt giữ vừa phát tán, tập đoàn Lâm Thị khó khăn lắm mới bình ổn được nội loạn, lại bắt đầu chao đảo lần nữa.
Nội bộ công ty hỗn loạn, ban giám đốc lập tức mở cuộc họp khẩn cấp.
Mà các đối tác đang hợp tác với bọn họ sợ bị liên lụy, thay nhau tạm dừng hợp tác.
Quân Nhật Đình nghe Hà Văn Tuấn báo cáo, hai mắt u ám lóe lên.
“Chưa bắt được Lâm Gia Nghi?”
Hà Văn Tuấn gật đầu: “Người của chúng ta đã cung cấp tin tức về Lâm Gia Nghi cho cảnh sát, nhưng xem ra người đàn ông đưa Lâm Gia Nghi đi không hề đơn giản, đừng nói cảnh sát, ngay cả người của chúng ta cũng bị mất dấu.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, vẻ mặt cực kỳ khủng bố.
“Nếu như vậy, tạm thời cứ bỏ qua bên này, nhưng mà vẫn phải phái người canh chừng, đề phòng bọn chúng quay lại.”
Hà Văn Tuấn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Quân Nhật Đình nói tiếp: “Về phần tập đoàn Lâm Thị, bắt đầu làm thịt bọn họ.”
Đêm xuống, Hứa Thanh Khê không biết nhà họ Lâm vừa trải qua biến động nghiêng trời lệch đất.
Lúc này, mặc dù cô vẫn còn chút khiếp đảm, nhưng cũng đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Cô nhìn Quân Nhật Đình mang cơm tối đến, trên mặt thoáng chút lúng túng xấu hổ.
Chính là vì cô nhớ đến sáng nay mình vô lý quấn lấy Quân Nhật Đình không rời, cô cũng không khỏi kinh ngạc từ bao giờ mình lại ỷ vào một người đàn ông như vậy, dường như đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
Cô không biết mình nên làm gì, muốn kiềm chế bản thân, nhưng phát hiện mình không làm được.
Cuối cùng, cô chỉ có thể ép buộc bản thân không được nghĩ đến những chuyện này nữa, qua được ngày nào thì hay ngày đó.
Quân Nhật Đình không biết Hứa Thanh Khê đang nghĩ gì trong lòng, anh chăm sóc Hứa Thanh Khê ăn cơm xong sau đó tiếp tục xử lý công việc.
Hứa Thanh Khê ngồi tựa vào giường bệnh, yên lặng nhìn người đàn ông trên sofa, ánh mắt dịu dàng.
Quân Nhật Đình tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của cô, nhưng anh không quan tâm, chỉ tập trung xử lý việc công ty.
Trong một đêm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
Theo mệnh lệnh của Quân Nhật Đình, giá cổ phiếu tập đoàn Lâm Thị bắt đầu tuột dốc, cũng trong đêm này, rất nhiều dự án đã thương thảo xong đều bị hủy bỏ, quay sang hợp tác với tập đoàn Phong Quân.
Lâm Gia Nghi và Triển Hình Thiên đã bỏ trốn, vừa nhìn thấy tin tức của nhà họ Lâm, cả người gần như nổ tung.
“Quân Nhật Đình!”
Nếu như nói lúc trước cô ta yêu anh bao nhiêu, thì bây giờ cô ta hận bấy nhiêu!
Mà tập đoàn Lâm Thị bị Quân Nhật Đình từng bước chèn ép, nhất thời nguy khốn.
Trên mạng càng thêm xôn xao về khủng hoảng của tập đoàn Lâm Thị, thêm cả ân oán lúc trước với tập đoàn Phong Quân, khiến tất cả mọi người đều náo động.
“Nhà họ Quân bị làm sao vậy? Sao đột nhiên lại dồn ép tập đoàn Lâm Thị dã man như vậy?”
“Không rõ, không phải nói hai nhà có qua lại với nhau sao?”
“Chắc chắn là tranh giành quyền lợi rồi, mấy người quên chuyện ăn cắp ý tưởng lúc trước rồi sao.”
Cư dân mạng nhìn thấy bình luận này, lập tức nhớ đến scandal sao chép ý tưởng ầm ỹ hai ngày qua.
“Cho nên, mấy người làm ăn kinh doanh chẳng có tình cảm bạn bè gì cả, vì quyền lợi, giây trước còn xưng anh xưng em thân thiết, giây tiếp theo liền đâm sau lưng nhau.”
“Đúng vậy, không phải có một câu tục ngữ thế này sao, đời người vô thường thương nhân bạc tình.
“Tôi thấy nhà họ Quân này không chỉ tuyệt tình thôi đâu, tôi nghe nói con gái của nhà họ Lâm rất si mê tổng giám đốc tập đoàn Phong Quân, thậm chí còn vì vị tổng giám đốc đó từ bỏ vị trí thiên kim tiểu thư, chạy đến Phong Quân làm nhân viên quèn.”
“Nếu quả thực như vậy, tổng giám đốc tập đoàn Phong Quân này đúng là đồ cặn bã.”
“Anh ta không phải cặn bã, tập đoàn Lâm Thị có kết cục như vậy, là do bọn họ tự làm tự chịu!”
Buổi sáng Hứa Thanh Khê thức dậy, không thấy Quân Nhật Đình trong phòng bệnh, chỉ có một mình Mạc Ly canh chừng bên cạnh, đoán chừng chắc anh đã đến công ty rồi.
Cô nằm mãi cũng chán, cầm điện thoại di động lên mạng xem tin tức, không ngờ lại thấy một đống bình luận chỉ trích Quân Nhật Đình, cô lập tức bênh vực anh.
Nhưng bình luận của cô nhanh chóng bị những người kia áp đảo
Thấy cư dân mạng tranh luận gay gắt, lòng cô hỗn loạn phức tạp.
Có cảm động, cũng có lo lắng.
Cô cũng đoán được Quân Nhật Đình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Lâm, nhưng không ngờ rằng anh lại trực tiếp giải quyết tận gốc.
Mà Quân Nhật Đình đang khiến cô lo lắng bất an, lúc này cũng không ở công ty.
Người lớn trong nhà nhận được tin tức liền gọi anh trở về.
“Nhật Đình, con trước giờ làm việc cẩn trọng, sao lần này lại mất bình tĩnh như vậy? Con nhìn xem bây giờ trên mạng đang bình luận nhà họ Quân chúng ta thế nào!”
Quân Thanh nổi giận trách móc Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình lạnh mặt nói: “Ba, chuyện lần này là do nhà họ Lâm tự làm tự chịu, hơn nữa, nhà họ Lâm luôn dòm ngó nhà chúng ta như hổi đói rình mồi, không lợi dụng chuyện lần này trấn áp, sau này bọn họ sẽ giở trò lên nhà họ Quân chúng ta.”
Anh giải thích ngắn gọn một lượt chuyện nhà họ Lâm bắt cóc Hứa Thanh Khê, lại nói thêm một số hành động của lén lút của ông Lâm, lúc này mới khiến Quân Thanh bớt giận.
Nhưng mà ông Quân bớt giận, lại đến lượt bà Hồng ầm ĩ.
Mặc dù trong lòng bà cũng căm ghét Lâm gia làm ra những chuyện như vậy, nhưng mà trong mắt bà, kẻ đầu sỏ cuối cùng gây ra những chuyện này không phải nhà họ Lâm, mà là Hứa Thanh Khê.
“Tôi đã nói người phụ nữ Hứa Thanh Khê này là tai họa, cha con ông không tin, vì cô ta mà chúng ta trở mặt với nhà họ Lâm, sau này còn không biết sẽ hại chúng ta thế nào nữa!”
Bình luận facebook