Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 324: Rất nhanh người phụ nữ này sẽ biến mất
Diệu Tư nghe xong, biết Lê Ngọc Mỹ đang có ý định gì.
Nhưng anh ta cũng không để ý lắm, đã đồng ý với điều kiện này.
Sau đó hai người thỏa thuận cụ thể các bước thực hiện kế hoạch, Diệu Tư bảo anh ta nên quay về.
Lê Ngọc Mỹ nhìn theo bóng dáng anh ta biến mất khỏi phòng bệnh, trong mắt chợt nổi lên sự khát máu.
Lần này, cô ta nhất định phải khiến cho Hứa Thanh Tuệ không còn đường trở về nữa!
Cô ta đang đắm chìm trong tưởng tượng cảnh Hứa Thanh Tuệ biến mất, lúc đó cô ta sẽ có được Quân Nhật Đình, nhưng không chú ý tới bên ngoài cánh cửa đang khép hờ đã có thêm một cái bóng màu đen.
Mạc Ly quét mắt nhìn theo hướng Diệu Tư đã rời đi, lại nhìn tình huống bên trong phòng bệnh, trong mắt đầy vẻ tối tăm.
Hiển nhiên cô ta đã nghe được mưu kế của hai người kia lúc nãy, nhưng cô ta không ngăn cản, cũng không báo cho bảo vệ ở xung quanh đến bắt người.
Bởi vì cô ta cũng muốn mượn tay Lê Ngọc Mỹ để loại bỏ Hứa Thanh Khê.
Nếu như kế hoạch của bọn họ thành công, cô ta sẽ đến chỗ anh vạch trần Lê Ngọc Mỹ, trong lúc vội vã anh chắc chắn sẽ không thả cô ta đi, cuối cùng ở bên cạnh anh cũng chỉ còn một mình cô ta.
Cô ta nghĩ như thế, cười lạnh liếc nhìn Lê Ngọc Mỹ, xoay người bỏ đi trở lại phòng bệnh của Hứa Thanh Khê.
Cô ta chưa kịp đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng cười đùa truyền ra từ bên trong, khiến cho bàn tay của cô ta dừng lại ở trên chốt cửa, sự đố kị trong lòng phải rất khó khăn mới đè xuống được nay lại bùng lên.
Đã trông thấy Quân Nhật Đình nằm ngửa trên sofa trong phòng bệnh, hai chân dài thò ra gần một nửa bên ngoài.
Cả người anh rất cao lớn, nằm trên sofa nhỏ bé trông vô cùng chật chội.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vừa thương vừa buồn cười.
“Đã bảo anh về nhà nghỉ ngơi đi rồi mà, em cũng không làm sao cả, không cần phải ở lại đâu, anh xem sofa nhỏ đến mức không thể chứa nổi anh rồi kia.”
Cô oán trách nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Bởi vì Quân Nhật Đình đang quan tâm đến cô, vì thế mới có thể để bản thân chịu ấm ức ở lại đây.
Thật sự Quân Nhật Đình nằm có chút khó chịu, nhất là hai chân lơ lửng giữa trời, nhưng anh cũng không muốn về.
“Không có vấn đề gì, em nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói, cơ thể của em bây giờ vẫn còn yếu, cần nghỉ ngơi tốt, anh cũng đi nghỉ ngơi đây.”
Anh nói xong, hai tay ôm ngực, nhắm mắt lại định ngủ.
Hứa Thanh Khê trông thấy như thế, dĩ nhiên không nhẫn tâm để Quân Nhật Đình nằm co quắp như vậy trên sofa nhỏ.
Cô bước xuống giường, đi đến bên cạnh Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng động mở mắt ra, trông thấy Hứa Thanh Khê đứng trước mặt thì trong mắt hiện lên kinh ngạc và bất đắc dĩ.
Kiểu này chẳng lẽ cô gái nhỏ lại bắt anh về nhà hay sao?
Đúng lúc anh định thuyết phục cô, cổ tay đã bị Hứa Thanh Khê nắm lấy.
“Nếu anh muốn ở lại thì cũng không cần nằm trên ghế sofa đâu, nằm trên giường cùng em đi.”
Cô nói xong, không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của Quân Nhật Đình, kéo anh đi đến chỗ giường bệnh.
Đến giường bệnh, cô cởi giày rồi leo lên giường trước, leo lên bên kia giường, để trống một khoảng lớn, thúc dục Quân Nhật Đình vẫn đang sững sờ: “Mau lên đây, ngủ ở đây sẽ dễ chịu hơn so với sofa.”
Quân Nhật Đình khôi phục lại bình thường, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng, không từ chối, nghe lời cô leo lên giường bệnh.
Thoáng chốc, giường bệnh vốn rất rộng rãi, sau khi anh nằm xuống đã thì có vẻ đã trở nên chật chội.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên cạnh, cho dù đã chung giường chung gối nhiều lần nhưng trong lòng của cô vẫn không kìm được mà xấu hổ, không tự chủ được rụt sang bên kia.
“Còn động đậy nữa là sẽ rơi xuống đấy.”
Quân Nhật Đình tất nhiên cũng cảm thấy cô không được thoải mái lắm, trong lòng biết cô đang xấu hổ, cười khẽ một tiếng, ôm cả người cô vào lòng, ôm rất chặt.
Hứa Thanh Khê bị ôm vào trong lồng ngực đầy hormone nam tính, đầu tiên cô bị sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, khuôn mặt dần dần đỏ lên nhưng không hề chống cự.
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Nhật Đình, nghe tiếng nhịp tim của anh đang đập rất mạnh mẽ, mí mắt dần trở nên nặng nề.
Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của cô, hình như cô đã ngủ.
Quân Nhật Đình thấy vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn gương mặt xinh đẹp lúc ngủ của cô tinh khiết giống như một đứa trẻ, cùng với sự ỷ lại của cô rất hài lòng mà ôm cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ở bên ngoài Mạc Ly nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ, thịt trong lòng bàn tay đều bị cô ta bóp nát, nhưng cô ta không hề cảm thấy đau.
Cô ta không ngừng tự nói với chính mình, phải tỉnh táo, rất nhanh người phụ nữ chướng mắt này sẽ biến mất khỏi thế giới này!
Có lẽ điều này có tác dụng an ủi, cô ta dần bình tĩnh lại, buông chốt cửa ra, cũng không nhìn phòng bệnh nữa, xoay người canh giữ bên ngoài.
…
Ngày hôm sau, lúc Hứa Thanh Khê tỉnh lại đã không thấy Quân Nhật Đình bên cạnh nữa.
Cô cũng không để ý, rời giường đi rửa mặt.
Đến lúc cô rửa mặt xong đi ra, đã thấy Quân Nhật Đình mang bữa sáng trở về.
“Dậy rồi à? Ngày hôm nay em cảm thấy thế nào?”
Quân Nhật Đình quan tâm hỏi, đồng thời đặt bữa sáng trong tay lên bàn, ý nói Hứa Thanh Khê đến ăn cơm.
Hứa Thanh Khê mỉm cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, đầu cũng không choáng nữa, hôm nay có thể xuất viện, sau đó ở nhà nghỉ ngơi.”
Cô nhìn Quân Nhật Đình đầy mong đợi, nói ra suy nghĩ của mình.
Quân Nhật Đình nhìn thấy cô cũng đã thật sự khỏe rồi, lúc này mới đồng ý cho cô xuất viện.
“Được, trước tiên em ăn sáng đi, anh sẽ bảo người đi làm thủ tục xuất viện cho em.”
Hứa Thanh Khê vui vẻ gật đầu.
Sau một tiếng, thủ tục đã làm xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Hứa Thanh Khê đột nhiên nghĩ tới Lê Ngọc Mỹ vẫn còn ở trong bệnh viện, dò hỏi: “Chúng ta sắp rời khỏi đây rồi, có nên đi thăm cô chủ Lê một chút không, nhân tiện nói một tiếng luôn?”
Quân Nhật Đình im lặng một lúc, nhưng lại cảm thấy cũng nên đi.
Dù sao đây cũng là vấn đề quy tắc ứng xử.
Sau đó hai người quay lại đi về phía phòng bệnh của Lê Ngọc Mỹ.
“Nhật Đình, anh đến rồi!”
Lê Ngọc Mỹ trông thấy Quân Nhật Đình, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Nhưng lúc nhìn thấy Hứa Thanh Khê phía sau lưng Quân Nhật Đình, nụ cười kia lại ảm đạm đi khá nhiều.
“Cô Hứa cũng đến à.”
Hứa Thanh Khê có thể cảm nhận được rõ Lê Ngọc Mỹ không vui khi cô đến, nhưng nghĩ tới cô ta chưa bao giờ trông đợi để gặp mình, cô cũng không để ý nữa, chỉ đơn giản gật đầu, coi như câu trả lời.
“Ngọc Mỹ, hôm nay Thanh Tuệ xuất viện, bọn anh chỉ đến thăm em một chút rồi phải đi ngay.”
Quân Nhật Đình không chú ý tới mạch nước ngầm giữa hai người phụ nữ, nói mục đích đến.
Ai ngờ lúc Lê Ngọc Mỹ nghe thấy bọn họ xuất viện, đôi mắt lại lóe lên.
“Như vậy đi, em và hai người cùng xuất viện một thể!”
Quân Nhật Đình nhíu mày: “Em không quan sát thêm mấy ngày nữa sao?”
Lê Ngọc Mỹ lắc đầu: “Không cần nữa, em vốn không sao, chỉ bị làm cho sợ hãi mà thôi, nếu mọi người cũng đi hết thì em nằm viện cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy thế, không hiểu tại sao lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra đó là gì, đành im lặng đứng làm nền.
Quân Nhật Đình lại càng không phát hiện ra gì, thấy Lê Ngọc Mỹ kiên trì, cũng không ép cô ta ở lại nữa, sai người giúp cô ta làm thủ tục xuất viện.
Sau khi làm xong thủ tục, ba người rời khỏi bệnh viện.
Quân Nhật Đình lái xe, Hứa Thanh Khê và Lê Ngọc Mỹ ngồi phía sau, bầu không khí trong xe có chút quái dị.
Hứa Thanh Khê muốn phá bỏ sự xấu hổ này, mở miệng trước: “Chuyện lần này đã làm liên lụy đến cô chủ Lê rồi, sau khi trở về nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy.”
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, hơi nhíu mày, cười yếu ớt trả lời: “Cảm ơn cô Hứa đã quan tâm.”
Cô ta nói đến đó dường như nhớ tới điều gì, ân cần nhìn Hứa Thanh Khê.
“Đúng rồi, lúc trước nghe nói cô Hứa bị sốt, không sao chứ?”
Hứa Thanh Khê nghe thấy cô ta quan tâm mình, trong nháy mắt cảm thấy rất kinh ngạc.
Nhưng anh ta cũng không để ý lắm, đã đồng ý với điều kiện này.
Sau đó hai người thỏa thuận cụ thể các bước thực hiện kế hoạch, Diệu Tư bảo anh ta nên quay về.
Lê Ngọc Mỹ nhìn theo bóng dáng anh ta biến mất khỏi phòng bệnh, trong mắt chợt nổi lên sự khát máu.
Lần này, cô ta nhất định phải khiến cho Hứa Thanh Tuệ không còn đường trở về nữa!
Cô ta đang đắm chìm trong tưởng tượng cảnh Hứa Thanh Tuệ biến mất, lúc đó cô ta sẽ có được Quân Nhật Đình, nhưng không chú ý tới bên ngoài cánh cửa đang khép hờ đã có thêm một cái bóng màu đen.
Mạc Ly quét mắt nhìn theo hướng Diệu Tư đã rời đi, lại nhìn tình huống bên trong phòng bệnh, trong mắt đầy vẻ tối tăm.
Hiển nhiên cô ta đã nghe được mưu kế của hai người kia lúc nãy, nhưng cô ta không ngăn cản, cũng không báo cho bảo vệ ở xung quanh đến bắt người.
Bởi vì cô ta cũng muốn mượn tay Lê Ngọc Mỹ để loại bỏ Hứa Thanh Khê.
Nếu như kế hoạch của bọn họ thành công, cô ta sẽ đến chỗ anh vạch trần Lê Ngọc Mỹ, trong lúc vội vã anh chắc chắn sẽ không thả cô ta đi, cuối cùng ở bên cạnh anh cũng chỉ còn một mình cô ta.
Cô ta nghĩ như thế, cười lạnh liếc nhìn Lê Ngọc Mỹ, xoay người bỏ đi trở lại phòng bệnh của Hứa Thanh Khê.
Cô ta chưa kịp đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng cười đùa truyền ra từ bên trong, khiến cho bàn tay của cô ta dừng lại ở trên chốt cửa, sự đố kị trong lòng phải rất khó khăn mới đè xuống được nay lại bùng lên.
Đã trông thấy Quân Nhật Đình nằm ngửa trên sofa trong phòng bệnh, hai chân dài thò ra gần một nửa bên ngoài.
Cả người anh rất cao lớn, nằm trên sofa nhỏ bé trông vô cùng chật chội.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vừa thương vừa buồn cười.
“Đã bảo anh về nhà nghỉ ngơi đi rồi mà, em cũng không làm sao cả, không cần phải ở lại đâu, anh xem sofa nhỏ đến mức không thể chứa nổi anh rồi kia.”
Cô oán trách nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Bởi vì Quân Nhật Đình đang quan tâm đến cô, vì thế mới có thể để bản thân chịu ấm ức ở lại đây.
Thật sự Quân Nhật Đình nằm có chút khó chịu, nhất là hai chân lơ lửng giữa trời, nhưng anh cũng không muốn về.
“Không có vấn đề gì, em nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, bác sĩ nói, cơ thể của em bây giờ vẫn còn yếu, cần nghỉ ngơi tốt, anh cũng đi nghỉ ngơi đây.”
Anh nói xong, hai tay ôm ngực, nhắm mắt lại định ngủ.
Hứa Thanh Khê trông thấy như thế, dĩ nhiên không nhẫn tâm để Quân Nhật Đình nằm co quắp như vậy trên sofa nhỏ.
Cô bước xuống giường, đi đến bên cạnh Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nghe thấy tiếng động mở mắt ra, trông thấy Hứa Thanh Khê đứng trước mặt thì trong mắt hiện lên kinh ngạc và bất đắc dĩ.
Kiểu này chẳng lẽ cô gái nhỏ lại bắt anh về nhà hay sao?
Đúng lúc anh định thuyết phục cô, cổ tay đã bị Hứa Thanh Khê nắm lấy.
“Nếu anh muốn ở lại thì cũng không cần nằm trên ghế sofa đâu, nằm trên giường cùng em đi.”
Cô nói xong, không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của Quân Nhật Đình, kéo anh đi đến chỗ giường bệnh.
Đến giường bệnh, cô cởi giày rồi leo lên giường trước, leo lên bên kia giường, để trống một khoảng lớn, thúc dục Quân Nhật Đình vẫn đang sững sờ: “Mau lên đây, ngủ ở đây sẽ dễ chịu hơn so với sofa.”
Quân Nhật Đình khôi phục lại bình thường, đáy mắt chợt lóe lên ánh sáng, không từ chối, nghe lời cô leo lên giường bệnh.
Thoáng chốc, giường bệnh vốn rất rộng rãi, sau khi anh nằm xuống đã thì có vẻ đã trở nên chật chội.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên cạnh, cho dù đã chung giường chung gối nhiều lần nhưng trong lòng của cô vẫn không kìm được mà xấu hổ, không tự chủ được rụt sang bên kia.
“Còn động đậy nữa là sẽ rơi xuống đấy.”
Quân Nhật Đình tất nhiên cũng cảm thấy cô không được thoải mái lắm, trong lòng biết cô đang xấu hổ, cười khẽ một tiếng, ôm cả người cô vào lòng, ôm rất chặt.
Hứa Thanh Khê bị ôm vào trong lồng ngực đầy hormone nam tính, đầu tiên cô bị sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, khuôn mặt dần dần đỏ lên nhưng không hề chống cự.
Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Quân Nhật Đình, nghe tiếng nhịp tim của anh đang đập rất mạnh mẽ, mí mắt dần trở nên nặng nề.
Chẳng mấy chốc, đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của cô, hình như cô đã ngủ.
Quân Nhật Đình thấy vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua, nhìn gương mặt xinh đẹp lúc ngủ của cô tinh khiết giống như một đứa trẻ, cùng với sự ỷ lại của cô rất hài lòng mà ôm cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ở bên ngoài Mạc Ly nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ, thịt trong lòng bàn tay đều bị cô ta bóp nát, nhưng cô ta không hề cảm thấy đau.
Cô ta không ngừng tự nói với chính mình, phải tỉnh táo, rất nhanh người phụ nữ chướng mắt này sẽ biến mất khỏi thế giới này!
Có lẽ điều này có tác dụng an ủi, cô ta dần bình tĩnh lại, buông chốt cửa ra, cũng không nhìn phòng bệnh nữa, xoay người canh giữ bên ngoài.
…
Ngày hôm sau, lúc Hứa Thanh Khê tỉnh lại đã không thấy Quân Nhật Đình bên cạnh nữa.
Cô cũng không để ý, rời giường đi rửa mặt.
Đến lúc cô rửa mặt xong đi ra, đã thấy Quân Nhật Đình mang bữa sáng trở về.
“Dậy rồi à? Ngày hôm nay em cảm thấy thế nào?”
Quân Nhật Đình quan tâm hỏi, đồng thời đặt bữa sáng trong tay lên bàn, ý nói Hứa Thanh Khê đến ăn cơm.
Hứa Thanh Khê mỉm cười nói: “Tốt hơn nhiều rồi, đầu cũng không choáng nữa, hôm nay có thể xuất viện, sau đó ở nhà nghỉ ngơi.”
Cô nhìn Quân Nhật Đình đầy mong đợi, nói ra suy nghĩ của mình.
Quân Nhật Đình nhìn thấy cô cũng đã thật sự khỏe rồi, lúc này mới đồng ý cho cô xuất viện.
“Được, trước tiên em ăn sáng đi, anh sẽ bảo người đi làm thủ tục xuất viện cho em.”
Hứa Thanh Khê vui vẻ gật đầu.
Sau một tiếng, thủ tục đã làm xong, hai người chuẩn bị rời đi.
Hứa Thanh Khê đột nhiên nghĩ tới Lê Ngọc Mỹ vẫn còn ở trong bệnh viện, dò hỏi: “Chúng ta sắp rời khỏi đây rồi, có nên đi thăm cô chủ Lê một chút không, nhân tiện nói một tiếng luôn?”
Quân Nhật Đình im lặng một lúc, nhưng lại cảm thấy cũng nên đi.
Dù sao đây cũng là vấn đề quy tắc ứng xử.
Sau đó hai người quay lại đi về phía phòng bệnh của Lê Ngọc Mỹ.
“Nhật Đình, anh đến rồi!”
Lê Ngọc Mỹ trông thấy Quân Nhật Đình, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.
Nhưng lúc nhìn thấy Hứa Thanh Khê phía sau lưng Quân Nhật Đình, nụ cười kia lại ảm đạm đi khá nhiều.
“Cô Hứa cũng đến à.”
Hứa Thanh Khê có thể cảm nhận được rõ Lê Ngọc Mỹ không vui khi cô đến, nhưng nghĩ tới cô ta chưa bao giờ trông đợi để gặp mình, cô cũng không để ý nữa, chỉ đơn giản gật đầu, coi như câu trả lời.
“Ngọc Mỹ, hôm nay Thanh Tuệ xuất viện, bọn anh chỉ đến thăm em một chút rồi phải đi ngay.”
Quân Nhật Đình không chú ý tới mạch nước ngầm giữa hai người phụ nữ, nói mục đích đến.
Ai ngờ lúc Lê Ngọc Mỹ nghe thấy bọn họ xuất viện, đôi mắt lại lóe lên.
“Như vậy đi, em và hai người cùng xuất viện một thể!”
Quân Nhật Đình nhíu mày: “Em không quan sát thêm mấy ngày nữa sao?”
Lê Ngọc Mỹ lắc đầu: “Không cần nữa, em vốn không sao, chỉ bị làm cho sợ hãi mà thôi, nếu mọi người cũng đi hết thì em nằm viện cũng không có ý nghĩa gì cả.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy thế, không hiểu tại sao lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nghĩ ra đó là gì, đành im lặng đứng làm nền.
Quân Nhật Đình lại càng không phát hiện ra gì, thấy Lê Ngọc Mỹ kiên trì, cũng không ép cô ta ở lại nữa, sai người giúp cô ta làm thủ tục xuất viện.
Sau khi làm xong thủ tục, ba người rời khỏi bệnh viện.
Quân Nhật Đình lái xe, Hứa Thanh Khê và Lê Ngọc Mỹ ngồi phía sau, bầu không khí trong xe có chút quái dị.
Hứa Thanh Khê muốn phá bỏ sự xấu hổ này, mở miệng trước: “Chuyện lần này đã làm liên lụy đến cô chủ Lê rồi, sau khi trở về nhất định phải nghỉ ngơi cho thật tốt đấy.”
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy, hơi nhíu mày, cười yếu ớt trả lời: “Cảm ơn cô Hứa đã quan tâm.”
Cô ta nói đến đó dường như nhớ tới điều gì, ân cần nhìn Hứa Thanh Khê.
“Đúng rồi, lúc trước nghe nói cô Hứa bị sốt, không sao chứ?”
Hứa Thanh Khê nghe thấy cô ta quan tâm mình, trong nháy mắt cảm thấy rất kinh ngạc.