Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 325: Cảm xúc cũng không tệ
Trước đó đã nói Lê Ngọc Mỹ vô cùng không thích Hứa Thanh Khê.
Vậy nên ban nãy thấy một người lúc nào cũng tỏ vẻ hằn học với mình bỗng quan tâm mình, làm sao mà Hứa Thanh Khê không ngạc nhiên cho được.
Chỉ là kinh ngạc thì kinh ngạc, nét mặt lại không hề khách sáo nói: "Đã không sao rồi."
Lê Ngọc Mỹ gật đầu, sau đó như có như không hàn huyên nói chuyện với cô.
Tuy Hứa Thanh Khê cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng mà vẫn đáp lời.
Hai người nói chuyện, bầu không khí nhìn vô cùng hài hòa, điều này làm cho Quân Nhật Đình nhịn không được cong khóe miệng.
Mà Hứa Thanh Khê và Lê Ngọc Mỹ nói nói một lại bỗng nhắc đến chuyện làm ăn.
Lê Ngọc Mỹ như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt hiền lành nhìn Hứa Thanh Khê, cười nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói công ty của cô gần đây mới đưa ra một thiết kế đẹp đến chấn động, bán trên rất nhiều kênh, nhà thiết kế này là cô đây có hứng thú đến để tôi phỏng vấn không? Bài phỏng vấn này đến lúc đó sẽ đăng lên tạp chí số mới nhất, kèm theo cả thiết kế của cô."
Hứa Thanh Khê ngây ngẩn cả người.
"Cô phỏng vấn?"
Cô khó tin hỏi, dù sao người mà có thể khiến Lê Ngọc Mỹ phỏng vấn đều là những người đẳng cấp rất cao.
"Đúng vậy, tôi đánh giá rất cao thiết kế này, là đề tài mà tạp chí chúng tôi chưa từng đăng, cô có muốn thử một chút không?"
Lê Ngọc Mỹ sao lại không biết cô đang ngạc nhiên, cười yếu ớt giải thích.
Hứa Thanh Khê giật mình nhưng mà cũng không trả lời.
Dù sao thì những thứ trên tạp chí do Lê Ngọc Mỹ phụ trách đều là hướng gió trong giới thời trang, sản phẩm của cô mà được đăng lên thì cho dù là với tác phẩm của cô hay là với nhân viên trong công ty thì đều có lợi chứ không có hại.
Cũng bởi vì Hứa Thanh Khê đã đồng ý phỏng vấn nên hai ngày sau đó Lê Ngọc Mỹ lại càng ngày càng hòa thuận với cô.
Thậm chí thường lấy lý do làm việc đến phòng tìm Hứa Thanh Khê, hỏi Hứa Thanh Khê về một số khái niệm trong thiết kế.
Mà cứ như vậy hết một ngày, lần nào cũng có thể gặp Quân Nhật Đình quay về, sau đó ba người cùng nhau ăn cơm.
Tuy là Hứa Thanh Khê cảm thấy rất kỳ lạ nhưng mà vẫn chưa thấy có vẫn đề gì, chỉ đành cố gắng phối hợp với Lê Ngọc Mỹ.
Hôm nay Lê Ngọc Mỹ hỏi Hứa Thanh Khê rất nhiều chuyện xong thì cũng đã định ra thời gian phỏng vấn.
"Ba giờ chiều thứ sáu tuần này là có thể đến công ty chúng tôi phỏng vấn, bên đó đã sắp xếp xong rồi."
Hứa Thanh Khê nhíu mày.
Không có lý do gì khác, chỉ là nếu như vậy thì cô phải đi công tác hai ngày, vì công ty của Lê Ngọc Mỹ là ở thành phố khác.
"Sao vậy? Sắp xếp thời gian không được sao?"
Lê Ngọc Mỹ thấy vẻ mặt của Hứa Thanh Khê, hai mắt lóe lên.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là tôi cần phải nói với Nhật Đình một tiếng."
Lê Ngọc Mỹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vào ban đêm, vừa từ công ty trở về thì thấy Hứa Thanh Khê đang thu gom hành lý, Quân Nhật Đình hơi ngạc nhiên.
"Em sắp phải đi xa?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì bèn kể lại chuyện phỏng vấn.
Quân Nhật Đình biết là đi cùng Lê Ngọc Mỹ thì cũng không nói gì cả, chỉ là lại nghĩ đến chuyện gì đó, dặn dò: "Sẵn tiện cũng giúp anh thu dọn một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày."
"Sao?"
Hứa Thanh Khê không hiểu nhìn anh.
Quân Nhật Đình giải thích: "Đúng lúc anh cũng có chuyện đến thành phố Lam một chuyến, tiện thể có thể đi cùng hai người luôn.
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì không khỏi hơi ngạc nhiên, nhưng mà sau đó thì cảm thấy rất hài lòng.
Bời vì... vậy thì cô sẽ không phải xa Quân Nhật Đình.
Chờ đến ngày xuất phát, Lê Ngọc Mỹ đã sớm đến đón Hứa Thanh Khê.
Khi cô ta thấy Quân Nhật Đình cũng đi cùng thì hết sức ngạc nhiên.
"Nhật Đình, anh cũng đi sao?"
Cô ta hỏi thăm, chân mày thầm nhíu chặt lại.
Bởi vì Quân Nhật Đình cũng đi cùng không nằm trong kế hoạch của cô ra, thậm chí còn có thể sẽ phá hư chuyện tốt mà cô ta đã sắp xếp.
"Đúng lúc bên đó có chuyện cần xử lý nên đi cùng hai người luôn."
Quân Nhật Đình không nhận ra được sự khác thường của cô ta, cười cười trả lời.
Mặc dù Lê Ngọc Mỹ đã đoán được câu trả lời nhưng mà khi nghe anh chính miệng nói ra thì vẫn không nhịn được mất mát.
Cô ta thật sự không muốn Quân Nhật Đình đi cùng, nhưng mà lúc này cũng không thể nào đuổi người ta được, chỉ có thể cố nén nỗi lo trong lòng đi cùng hai người.
Chạng vạng tối, mọi người đã đến khách sạn.
Khách sạn là do Lê Ngọc Mỹ đặt trước, cũng là khách sạn dưới quyền của tập đoàn Lê thị.
Bởi vì trước đó không biết là Quân Nhật Đình cũng sẽ đi cùng nên bây giờ phải điều chỉnh một chút.
Đợi khi các phòng đã được chuẩn bị tốt, Lê Ngọc Mỹ đưa thẻ mở của cho hai người.
"Thanh Tuệ, Nhật Đình, hai người về phòng cất đồ trước, tối nay ra ngoài ăn cơm với em, xem như là em làm chủ mời khách."
Cô ta cười nói, Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không từ chối.
Sau đó hai người cầm theo hành lý đi đến "phòng tổng thống", Mạc Ly và Hà Văn Tuấn cũng đã đến.
Hai người họ ở hai phòng bên cạnh phòng của hai người để tiện bảo vệ an toàn.
Về đến phòng, Hứa Thanh Khê đi vào phòng xả nước tắm trước, đợi đến khi nước đã vừa rồi thì gọi Quân Nhật Đình vào rửa mặt, còn cô ở ngoài sắp xếp quần áo.
Một lát sau, Quân Nhật Đình rửa mặt xong trùm khăn tám đi ra, thân hình gợi cảm khiến Hứa Thanh Khê bỗng ngẩn ra.
"Sao? Đẹp không?"
Quân Nhật Đình nhìn thấy vẻ khác thường của Hứa Thanh Khê, hiếm khi nổi lên tâm tư đùa giỡn, giọng nói dụ dỗ.
Hứa Thanh Khê ngẩn người ngốc nghếch gật đầu.
"Đẹp..."
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ ngẩn ra của cô thì nhịn không được cười khẽ một tiếng.
"Thật ra không chỉ đẹp, cảm giác cũng không tệ, em có muốn sờ thử không?"
Hứa Thanh Khê ngẩn người nhìn anh, ma xui quỷ khiến đưa tay ra.
Đang lúc ngón tay của cô đụng vào da thịt Quân Nhật Đình, nhiệt độ nóng hổi cộng với sự ẩm ướt khiến cô giật mình lấy lại tinh thần.
"Quân Nhật Đình!"
Cô cắn răng nghiến lợi đẩy Quân Nhật Đình ra, trách bản thân sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy, đồng thời trong lòng cũng rất rầu rĩ không thôi.
Vậy mà cô lại thể hiện mặt háo sắc ngẩn ra trước mặt Quân Nhật Đình, lại còn có vẻ thèm nhỏ dãi thân thể của anh nữa chứ.
Càng nghĩ mặt cô càng đỏ, nhất là cảm xúc vẫn còn vương trên đầu ngón tay của cô.
Không biết là người đàn ông này có hiểu nhầm cô là người phụ nữ đói khát không nữa.
Quân Nhật Đình thấy cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi thì tâm trạng rất tốt, bước lên ôm ngang người cô.
"Á!"
Hứa Thanh Khê kinh ngạc la lớn, vô thức vòng tay ôm lấy cổ của Quân Nhật Đình: "Anh là gì vậy?"
Cô trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nhếch miệng cười nói: "Tất nhiên là thỏa mãn lòng của một sắc nữ như em."
Nói xong anh đặt Hứa Thanh Khê lên giường.
Hứa Thanh Khê tức giận nằm trên giường nhìn anh nói: "Ai là sắc nữ."
Cô bật lại một câu, trong giọng nói lại để lộ sự căng thẳng.
Khi thấy Quân Nhật Đình ngả người về phía trước, tim cô không thể ngừng đập rộn lên.
Hai người đang sắp xảy ra chuyện tốt thì lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, vừa phỉ nhổ bản thân bị sắc đẹp dụ dỗ, lại vừa định trốn xuống giường.
"Có người gõ cửa, em đi mở cửa."
Cô nói xong thì người đã chạy ra khỏi phòng.
"Nhật Đình..."
Lê Ngọc Mỹ thấy cửa mở, vốn tưởng là Quân Nhật Đình, nở nụ cười tươi sáng rạng rỡ.
Kết quả còn chưa nói xong đã thấy người mở cửa là Hứa Thanh Khê, nụ cười hơi ngừng lại, nhất là khi thấy gương mặt ửng đỏ của Hứa Thanh Khê, trong mắt lại đầy cảnh xuân, lại đoán ra được vừa rồi gõ cửa lại lâu như vậy vì hai người trong phòng xảy ra chuyện gì.
Nhất thời, trong lòng ngập tràn ghen tỵ.
Vậy nên ban nãy thấy một người lúc nào cũng tỏ vẻ hằn học với mình bỗng quan tâm mình, làm sao mà Hứa Thanh Khê không ngạc nhiên cho được.
Chỉ là kinh ngạc thì kinh ngạc, nét mặt lại không hề khách sáo nói: "Đã không sao rồi."
Lê Ngọc Mỹ gật đầu, sau đó như có như không hàn huyên nói chuyện với cô.
Tuy Hứa Thanh Khê cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng mà vẫn đáp lời.
Hai người nói chuyện, bầu không khí nhìn vô cùng hài hòa, điều này làm cho Quân Nhật Đình nhịn không được cong khóe miệng.
Mà Hứa Thanh Khê và Lê Ngọc Mỹ nói nói một lại bỗng nhắc đến chuyện làm ăn.
Lê Ngọc Mỹ như nghĩ đến chuyện gì đó, vẻ mặt hiền lành nhìn Hứa Thanh Khê, cười nói: "Đúng rồi, tôi nghe nói công ty của cô gần đây mới đưa ra một thiết kế đẹp đến chấn động, bán trên rất nhiều kênh, nhà thiết kế này là cô đây có hứng thú đến để tôi phỏng vấn không? Bài phỏng vấn này đến lúc đó sẽ đăng lên tạp chí số mới nhất, kèm theo cả thiết kế của cô."
Hứa Thanh Khê ngây ngẩn cả người.
"Cô phỏng vấn?"
Cô khó tin hỏi, dù sao người mà có thể khiến Lê Ngọc Mỹ phỏng vấn đều là những người đẳng cấp rất cao.
"Đúng vậy, tôi đánh giá rất cao thiết kế này, là đề tài mà tạp chí chúng tôi chưa từng đăng, cô có muốn thử một chút không?"
Lê Ngọc Mỹ sao lại không biết cô đang ngạc nhiên, cười yếu ớt giải thích.
Hứa Thanh Khê giật mình nhưng mà cũng không trả lời.
Dù sao thì những thứ trên tạp chí do Lê Ngọc Mỹ phụ trách đều là hướng gió trong giới thời trang, sản phẩm của cô mà được đăng lên thì cho dù là với tác phẩm của cô hay là với nhân viên trong công ty thì đều có lợi chứ không có hại.
Cũng bởi vì Hứa Thanh Khê đã đồng ý phỏng vấn nên hai ngày sau đó Lê Ngọc Mỹ lại càng ngày càng hòa thuận với cô.
Thậm chí thường lấy lý do làm việc đến phòng tìm Hứa Thanh Khê, hỏi Hứa Thanh Khê về một số khái niệm trong thiết kế.
Mà cứ như vậy hết một ngày, lần nào cũng có thể gặp Quân Nhật Đình quay về, sau đó ba người cùng nhau ăn cơm.
Tuy là Hứa Thanh Khê cảm thấy rất kỳ lạ nhưng mà vẫn chưa thấy có vẫn đề gì, chỉ đành cố gắng phối hợp với Lê Ngọc Mỹ.
Hôm nay Lê Ngọc Mỹ hỏi Hứa Thanh Khê rất nhiều chuyện xong thì cũng đã định ra thời gian phỏng vấn.
"Ba giờ chiều thứ sáu tuần này là có thể đến công ty chúng tôi phỏng vấn, bên đó đã sắp xếp xong rồi."
Hứa Thanh Khê nhíu mày.
Không có lý do gì khác, chỉ là nếu như vậy thì cô phải đi công tác hai ngày, vì công ty của Lê Ngọc Mỹ là ở thành phố khác.
"Sao vậy? Sắp xếp thời gian không được sao?"
Lê Ngọc Mỹ thấy vẻ mặt của Hứa Thanh Khê, hai mắt lóe lên.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là tôi cần phải nói với Nhật Đình một tiếng."
Lê Ngọc Mỹ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vào ban đêm, vừa từ công ty trở về thì thấy Hứa Thanh Khê đang thu gom hành lý, Quân Nhật Đình hơi ngạc nhiên.
"Em sắp phải đi xa?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì bèn kể lại chuyện phỏng vấn.
Quân Nhật Đình biết là đi cùng Lê Ngọc Mỹ thì cũng không nói gì cả, chỉ là lại nghĩ đến chuyện gì đó, dặn dò: "Sẵn tiện cũng giúp anh thu dọn một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày."
"Sao?"
Hứa Thanh Khê không hiểu nhìn anh.
Quân Nhật Đình giải thích: "Đúng lúc anh cũng có chuyện đến thành phố Lam một chuyến, tiện thể có thể đi cùng hai người luôn.
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì không khỏi hơi ngạc nhiên, nhưng mà sau đó thì cảm thấy rất hài lòng.
Bời vì... vậy thì cô sẽ không phải xa Quân Nhật Đình.
Chờ đến ngày xuất phát, Lê Ngọc Mỹ đã sớm đến đón Hứa Thanh Khê.
Khi cô ta thấy Quân Nhật Đình cũng đi cùng thì hết sức ngạc nhiên.
"Nhật Đình, anh cũng đi sao?"
Cô ta hỏi thăm, chân mày thầm nhíu chặt lại.
Bởi vì Quân Nhật Đình cũng đi cùng không nằm trong kế hoạch của cô ra, thậm chí còn có thể sẽ phá hư chuyện tốt mà cô ta đã sắp xếp.
"Đúng lúc bên đó có chuyện cần xử lý nên đi cùng hai người luôn."
Quân Nhật Đình không nhận ra được sự khác thường của cô ta, cười cười trả lời.
Mặc dù Lê Ngọc Mỹ đã đoán được câu trả lời nhưng mà khi nghe anh chính miệng nói ra thì vẫn không nhịn được mất mát.
Cô ta thật sự không muốn Quân Nhật Đình đi cùng, nhưng mà lúc này cũng không thể nào đuổi người ta được, chỉ có thể cố nén nỗi lo trong lòng đi cùng hai người.
Chạng vạng tối, mọi người đã đến khách sạn.
Khách sạn là do Lê Ngọc Mỹ đặt trước, cũng là khách sạn dưới quyền của tập đoàn Lê thị.
Bởi vì trước đó không biết là Quân Nhật Đình cũng sẽ đi cùng nên bây giờ phải điều chỉnh một chút.
Đợi khi các phòng đã được chuẩn bị tốt, Lê Ngọc Mỹ đưa thẻ mở của cho hai người.
"Thanh Tuệ, Nhật Đình, hai người về phòng cất đồ trước, tối nay ra ngoài ăn cơm với em, xem như là em làm chủ mời khách."
Cô ta cười nói, Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không từ chối.
Sau đó hai người cầm theo hành lý đi đến "phòng tổng thống", Mạc Ly và Hà Văn Tuấn cũng đã đến.
Hai người họ ở hai phòng bên cạnh phòng của hai người để tiện bảo vệ an toàn.
Về đến phòng, Hứa Thanh Khê đi vào phòng xả nước tắm trước, đợi đến khi nước đã vừa rồi thì gọi Quân Nhật Đình vào rửa mặt, còn cô ở ngoài sắp xếp quần áo.
Một lát sau, Quân Nhật Đình rửa mặt xong trùm khăn tám đi ra, thân hình gợi cảm khiến Hứa Thanh Khê bỗng ngẩn ra.
"Sao? Đẹp không?"
Quân Nhật Đình nhìn thấy vẻ khác thường của Hứa Thanh Khê, hiếm khi nổi lên tâm tư đùa giỡn, giọng nói dụ dỗ.
Hứa Thanh Khê ngẩn người ngốc nghếch gật đầu.
"Đẹp..."
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ ngẩn ra của cô thì nhịn không được cười khẽ một tiếng.
"Thật ra không chỉ đẹp, cảm giác cũng không tệ, em có muốn sờ thử không?"
Hứa Thanh Khê ngẩn người nhìn anh, ma xui quỷ khiến đưa tay ra.
Đang lúc ngón tay của cô đụng vào da thịt Quân Nhật Đình, nhiệt độ nóng hổi cộng với sự ẩm ướt khiến cô giật mình lấy lại tinh thần.
"Quân Nhật Đình!"
Cô cắn răng nghiến lợi đẩy Quân Nhật Đình ra, trách bản thân sao lại nhìn anh chằm chằm như vậy, đồng thời trong lòng cũng rất rầu rĩ không thôi.
Vậy mà cô lại thể hiện mặt háo sắc ngẩn ra trước mặt Quân Nhật Đình, lại còn có vẻ thèm nhỏ dãi thân thể của anh nữa chứ.
Càng nghĩ mặt cô càng đỏ, nhất là cảm xúc vẫn còn vương trên đầu ngón tay của cô.
Không biết là người đàn ông này có hiểu nhầm cô là người phụ nữ đói khát không nữa.
Quân Nhật Đình thấy cô vừa xấu hổ vừa giận dỗi thì tâm trạng rất tốt, bước lên ôm ngang người cô.
"Á!"
Hứa Thanh Khê kinh ngạc la lớn, vô thức vòng tay ôm lấy cổ của Quân Nhật Đình: "Anh là gì vậy?"
Cô trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình nhếch miệng cười nói: "Tất nhiên là thỏa mãn lòng của một sắc nữ như em."
Nói xong anh đặt Hứa Thanh Khê lên giường.
Hứa Thanh Khê tức giận nằm trên giường nhìn anh nói: "Ai là sắc nữ."
Cô bật lại một câu, trong giọng nói lại để lộ sự căng thẳng.
Khi thấy Quân Nhật Đình ngả người về phía trước, tim cô không thể ngừng đập rộn lên.
Hai người đang sắp xảy ra chuyện tốt thì lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Hứa Thanh Khê hoàn hồn, vừa phỉ nhổ bản thân bị sắc đẹp dụ dỗ, lại vừa định trốn xuống giường.
"Có người gõ cửa, em đi mở cửa."
Cô nói xong thì người đã chạy ra khỏi phòng.
"Nhật Đình..."
Lê Ngọc Mỹ thấy cửa mở, vốn tưởng là Quân Nhật Đình, nở nụ cười tươi sáng rạng rỡ.
Kết quả còn chưa nói xong đã thấy người mở cửa là Hứa Thanh Khê, nụ cười hơi ngừng lại, nhất là khi thấy gương mặt ửng đỏ của Hứa Thanh Khê, trong mắt lại đầy cảnh xuân, lại đoán ra được vừa rồi gõ cửa lại lâu như vậy vì hai người trong phòng xảy ra chuyện gì.
Nhất thời, trong lòng ngập tràn ghen tỵ.
Bình luận facebook