Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 363: Anh ôm em đi
Mạc Ly nhìn thấy Hứa Thanh Khê im lặng không nói gì, tức lắm.
Khi cô ta định từ mình đi tìm, thì Quân Nhật Đình từ quên ngoài bước vào.
“Giám đốc, anh về rồi.”
Mạc Ly vui vẻ gọi Quân Nhật Đình, Quân Nhật Đình liếc nhìn cô ta một cái rồi gật đầu.
“Thu dọn xong chưa?”
Anh hỏi Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê tỉnh táo lại, nhìn anh, thu lại hết những cảm xúc bất thường, miến cưỡng cười nói: “Đã dọn xong hết rồi, chỉ đợi anh về là đi.”
Quân Nhật Đình gật đầu, cũng không phát hiện nụ cười miễn cưỡng trên mặt cô.
Anh rất tự nhiên đi tới phía sau Hứa Thanh Khê, giúp cô đẩy xe.
“Chúng ta đi thôi, Mạc Ly mang hành lí ra ngoài.”
Mạc Ly nhìn thấy bóng hai người rời đi, ghen tị xách hành lí lên theo họ rời đi.
Trên đường, suốt đường đi Hứa Thanh Khê luôn im lặng, điều này cuối cùng cũng khiến cho Quân Nhật Đình chú ý tới, hình như cô đang có tâm sự.
Anh vuốt mái tóc dài của cô, kéo cô sang bên mình và hỏi: “Sao vậy, cả quãng đường không thấy em nói gì?”
Hứa Thanh Khê thấy anh hỏi vậy, ngước lên nhìn dáng vẻ quan tâm của anh, lại nghĩ tới việc sau này mình không thể có con.
“Không sao, chỉ là nằm trên giường quá lâu, có chút mệt mỏi.”
Cô nén sự đau khổ, năm chặt lấy áo của Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cũng không nghĩ nhiều, choàng tay ôm lấy cô.
“Nếu mệt thì dựa vào anh nghỉ một lát đi, khi nào đến nhà, anh gọi em.”
Hứa Thanh Khê dựa vào ngực anh, nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, ánh mắt cũng dần mơ màng.
Cô cúi đầu, vòng tay ôm anh, vùi đầu trong ngực anh, cố nén nước mắt, nhẹ ừm một tiếng.
Nhưng sau đó cô nghĩ tới bản thân sau này không thể tự sinh một đứa bé, tim như bị dao cắt vậy, đau đến mức cô thở không nổi.
Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, không muốn sau khi tới nhà sẽ bị Quân Nhật Đình nhìn thấy.
Ngay khi vừa đến nhà, tâm trạng cô cũng đã ổn định lại.
Khi cô đang muốn xuống xe cùng với Quân Nhật Đình về nhà mới, không ngờ vẫn chưa xuống xe, cả người cô đã bị bế bổng lên.
“Nhật Đình?”
Hứa Thanh Khê theo thói quen ôm lấy cổ Quân Nhật Đình, ngẩn ngơ nhìn anh.
“Ngồi xe lăn phiền lắm, anh bế em đi.”
Quân Nhật Đình mỉm cười nhìn Hứa Thanh Khê, bước chậm về phía phòng tân hôn.
Mạc Ly đứng sau nhìn hai người họ, vẻ mặt tràn đầy ghen tị và chua xót.
Mà hiện tại ở nhà lớn họ Quân, bà Quân cũng nhìn thấy một màn này, càng thêm hận Hứa Thanh Khê.
Con khốn này, không phải chỉ bị thương sao, giả vờ giả vịt làm người tàn tật để con bà phải tự mình hầu hạ cô ta, người làm mẹ như bà còn chưa có được hưởng qua đãi ngộ đó đâu,
Hứa Thanh Khê không biết rằng hành động mà Quân Nhật Đình ôm cô đã khiến hai người phụ nữ vô cùng oán hận.
Hai người về đến phòng, Quân Nhật Đình đặt Hứa Thanh Khê xuống giường.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, anh hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Mệt rồi thì nghỉ đi, anh ở đây cùng với em.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời nói ấm áp đầy nuông chiều của anh, nỗi đau cố gắng đè nén xuống lại trỗi dậy.
Cô nắm chặt lấy áo anh, ở trong lòng anh gật đầu.
Cũng không biết vì sao khi có Quân Nhật Đình ở bên, Hứa Thanh Khê mặc dù đau lòng nhưng khi ngửi thấy mùi hương trên người anh, cảm xúc của cô cũng từ từ bình ổn lại.
Gối lên cách tay anh, cô vô thức chìm vào giấc ngủ.
Quân Nhật Đình đợi đến khi cô ngủ say, mới nhẹ nhàng rút cách tay ra, rời đi.
Những ngày hôm nay ở bệnh viện chăm sóc Hứa Thanh Khê, dù mỗi ngày đều xử lí công việc, nhưng vẫn còn rất nhiều công việc còn tồn đọng lại cần anh giải quyết.
Mạc Ly đứng đợi ở hành lang, mặc dù biết Hứa Thanh Khê bị thương, hai người đó ở trong phòng cũng sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng trong lòng cô ta cũng vẫn rất khó chịu.
Thấy Quân Nhật Đình bước ra, trong lòng cô ta vui vẻ gọi anh.
Quân Nhật Đình thấy cô ta, sắc mặt lạnh lùng.
“Đến phòng làm việc của tôi một lúc.”
Mạc Ly nhìn sắc mặt Quân Nhật Đình không được tốt, nét cười trên mặt cô cũng vơi đi, theo sau Quân Nhật Đình vào thư phòng.
Khi hai người bước vào thư phòng, Quân Nhật Đình trực tiếp ngồi trên ghê.
Mạc Ly đứng ở giữa, bất an hỏi: “Cậu chủ có chuyện gì thế?”
Quân Nhật Đình nheo mắt nhìn cô ta nói: “Mạc Ly, cô còn nhớ trước đó đã từng nói gì không?”
Mạc Ly điếng người, cô không biết Quân Nhật Đình đang ám chỉ cái gì.
Thấy dáng vẻ của cô ta như vậy, cũng biết cô không hiểu anh đang nói gì, vẻ mặt lại càng lạnh lẽo.
“Tôi từng nói qua, nếu như không bảo vệ tốt cho mợ chủ, cô lập tức dọn đồ đạc cút sang nước ngoài!”
Mạc Ly nghe xong, vẻ mặt kinh hoàng.
Rõ ràng cậu chủ đem một phần trách nhiệm trong chuyện lần này đổ lên người cô ta.
Nhất thời, sắc mặc của cô khó coi vô cùng, càng thêm hận Hứa Thanh Khê.
Đều là do con khốn đó hại cô, sao cô ta không chết quách đi!
Trong lòng cô không ngừng chửi rủa, nhưng vẻ mặt lại nôn nóng muốn giải thích cho bản thân.
“Cậu chủ, thật không công bằng!”
“Chuyện lần này không thể trách tôi, là mợ chủ tự ý rời khỏi tôi, tôi không thể không làm theo yêu cầu của cô ấy.”
Quân Nhật Đình biết chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Mạc Ly.
Nhưng mà….
“Quả thật là không thể trách cô, nhưng cô ở bên cạnh mợ chủ nhưng lại không thật lòng muốn bảo vệ cô ấy.”
Anh nói lại cố ý dừng lại một lúc, khiến cả người Mạc Ly khẽ run.
“Tôi nghĩ với năng lực và kỹ năng của cô có thể ngay lập tức lần theo dấu vết và tìm được cô ấy, cho dù mợ chủ có rời đi, cô cũng có thể trong thời gian sớm nhất tìm thấy cô ấy.”
Mạc Ly nghe anh nói vậy, cắn chặt môi.
Đúng, cô đúng là có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được, nhưng cô ta không muốn.
Cô ta hận không thể để con khốn đó chết ngoài ý muốn.
Cô ta cho rằng chuyện mấy ngày hôm nay có thể khiến cậu chủ quên đi chuyện hôm đó.
Nhưng xem ra, cậu chủ không hề quên, mà muốn để sau này tính sổ với cô.
Quân Nhật Đình thấy Mạc Ly không nói gì, ánh mắt lóe lên sắc lạnh.
“Cô tự đi chịu phạt, sau đó đi tìm Mạc Truy, tôi sẽ phái một người khác tới đây, ra ngoài!”
Mạc Ly cả người run rẩy, đứng đó không động đậy.
Quân Nhật Đình hừ một tiếng, ngữ điệu nguy hiểm, khiến Mạc Ly càng run rẩy.
Nhưng cô không muốn rời khỏi cậu chủ.
Cô trực tiếp quỳ xuống trước mặt Quân Nhất Đình: “Cậu chủ, Mạc Ly biết sai rồi, tự nguyện chấp nhận mọi hình phạt, chỉ mong cậu chủ đừng đuổi tôi đi, tôi thề, sau này sẽ hết lòng hết dạ bảo vệ mợ chủ!”
Cô vừa nói, hai tay vừa nắm chặt hai bên quần, các ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệnh.
Quân Nhật Đình không nói gì.
Mạc Ly nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt đỏ dần.
Lòng cô ta trùng xuống, rút con dao găm ở giày ra đâm vào bụng.
“Cậu chủ, như thế có được hay chưa?”
Cô nhịn đau, yếu ớt nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình ngửi thấy mùi máu càng nồng đậm, vẻ mặt rốt cục thay đổi.
“Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, muốn cô lấy công chuộc tội, đi điều tra thế lực ngầm kia.”
Khi cô ta định từ mình đi tìm, thì Quân Nhật Đình từ quên ngoài bước vào.
“Giám đốc, anh về rồi.”
Mạc Ly vui vẻ gọi Quân Nhật Đình, Quân Nhật Đình liếc nhìn cô ta một cái rồi gật đầu.
“Thu dọn xong chưa?”
Anh hỏi Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê tỉnh táo lại, nhìn anh, thu lại hết những cảm xúc bất thường, miến cưỡng cười nói: “Đã dọn xong hết rồi, chỉ đợi anh về là đi.”
Quân Nhật Đình gật đầu, cũng không phát hiện nụ cười miễn cưỡng trên mặt cô.
Anh rất tự nhiên đi tới phía sau Hứa Thanh Khê, giúp cô đẩy xe.
“Chúng ta đi thôi, Mạc Ly mang hành lí ra ngoài.”
Mạc Ly nhìn thấy bóng hai người rời đi, ghen tị xách hành lí lên theo họ rời đi.
Trên đường, suốt đường đi Hứa Thanh Khê luôn im lặng, điều này cuối cùng cũng khiến cho Quân Nhật Đình chú ý tới, hình như cô đang có tâm sự.
Anh vuốt mái tóc dài của cô, kéo cô sang bên mình và hỏi: “Sao vậy, cả quãng đường không thấy em nói gì?”
Hứa Thanh Khê thấy anh hỏi vậy, ngước lên nhìn dáng vẻ quan tâm của anh, lại nghĩ tới việc sau này mình không thể có con.
“Không sao, chỉ là nằm trên giường quá lâu, có chút mệt mỏi.”
Cô nén sự đau khổ, năm chặt lấy áo của Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cũng không nghĩ nhiều, choàng tay ôm lấy cô.
“Nếu mệt thì dựa vào anh nghỉ một lát đi, khi nào đến nhà, anh gọi em.”
Hứa Thanh Khê dựa vào ngực anh, nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, ánh mắt cũng dần mơ màng.
Cô cúi đầu, vòng tay ôm anh, vùi đầu trong ngực anh, cố nén nước mắt, nhẹ ừm một tiếng.
Nhưng sau đó cô nghĩ tới bản thân sau này không thể tự sinh một đứa bé, tim như bị dao cắt vậy, đau đến mức cô thở không nổi.
Cô cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc bản thân, không muốn sau khi tới nhà sẽ bị Quân Nhật Đình nhìn thấy.
Ngay khi vừa đến nhà, tâm trạng cô cũng đã ổn định lại.
Khi cô đang muốn xuống xe cùng với Quân Nhật Đình về nhà mới, không ngờ vẫn chưa xuống xe, cả người cô đã bị bế bổng lên.
“Nhật Đình?”
Hứa Thanh Khê theo thói quen ôm lấy cổ Quân Nhật Đình, ngẩn ngơ nhìn anh.
“Ngồi xe lăn phiền lắm, anh bế em đi.”
Quân Nhật Đình mỉm cười nhìn Hứa Thanh Khê, bước chậm về phía phòng tân hôn.
Mạc Ly đứng sau nhìn hai người họ, vẻ mặt tràn đầy ghen tị và chua xót.
Mà hiện tại ở nhà lớn họ Quân, bà Quân cũng nhìn thấy một màn này, càng thêm hận Hứa Thanh Khê.
Con khốn này, không phải chỉ bị thương sao, giả vờ giả vịt làm người tàn tật để con bà phải tự mình hầu hạ cô ta, người làm mẹ như bà còn chưa có được hưởng qua đãi ngộ đó đâu,
Hứa Thanh Khê không biết rằng hành động mà Quân Nhật Đình ôm cô đã khiến hai người phụ nữ vô cùng oán hận.
Hai người về đến phòng, Quân Nhật Đình đặt Hứa Thanh Khê xuống giường.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, anh hôn nhẹ lên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Mệt rồi thì nghỉ đi, anh ở đây cùng với em.”
Hứa Thanh Khê nghe thấy lời nói ấm áp đầy nuông chiều của anh, nỗi đau cố gắng đè nén xuống lại trỗi dậy.
Cô nắm chặt lấy áo anh, ở trong lòng anh gật đầu.
Cũng không biết vì sao khi có Quân Nhật Đình ở bên, Hứa Thanh Khê mặc dù đau lòng nhưng khi ngửi thấy mùi hương trên người anh, cảm xúc của cô cũng từ từ bình ổn lại.
Gối lên cách tay anh, cô vô thức chìm vào giấc ngủ.
Quân Nhật Đình đợi đến khi cô ngủ say, mới nhẹ nhàng rút cách tay ra, rời đi.
Những ngày hôm nay ở bệnh viện chăm sóc Hứa Thanh Khê, dù mỗi ngày đều xử lí công việc, nhưng vẫn còn rất nhiều công việc còn tồn đọng lại cần anh giải quyết.
Mạc Ly đứng đợi ở hành lang, mặc dù biết Hứa Thanh Khê bị thương, hai người đó ở trong phòng cũng sẽ chẳng có chuyện gì, nhưng trong lòng cô ta cũng vẫn rất khó chịu.
Thấy Quân Nhật Đình bước ra, trong lòng cô ta vui vẻ gọi anh.
Quân Nhật Đình thấy cô ta, sắc mặt lạnh lùng.
“Đến phòng làm việc của tôi một lúc.”
Mạc Ly nhìn sắc mặt Quân Nhật Đình không được tốt, nét cười trên mặt cô cũng vơi đi, theo sau Quân Nhật Đình vào thư phòng.
Khi hai người bước vào thư phòng, Quân Nhật Đình trực tiếp ngồi trên ghê.
Mạc Ly đứng ở giữa, bất an hỏi: “Cậu chủ có chuyện gì thế?”
Quân Nhật Đình nheo mắt nhìn cô ta nói: “Mạc Ly, cô còn nhớ trước đó đã từng nói gì không?”
Mạc Ly điếng người, cô không biết Quân Nhật Đình đang ám chỉ cái gì.
Thấy dáng vẻ của cô ta như vậy, cũng biết cô không hiểu anh đang nói gì, vẻ mặt lại càng lạnh lẽo.
“Tôi từng nói qua, nếu như không bảo vệ tốt cho mợ chủ, cô lập tức dọn đồ đạc cút sang nước ngoài!”
Mạc Ly nghe xong, vẻ mặt kinh hoàng.
Rõ ràng cậu chủ đem một phần trách nhiệm trong chuyện lần này đổ lên người cô ta.
Nhất thời, sắc mặc của cô khó coi vô cùng, càng thêm hận Hứa Thanh Khê.
Đều là do con khốn đó hại cô, sao cô ta không chết quách đi!
Trong lòng cô không ngừng chửi rủa, nhưng vẻ mặt lại nôn nóng muốn giải thích cho bản thân.
“Cậu chủ, thật không công bằng!”
“Chuyện lần này không thể trách tôi, là mợ chủ tự ý rời khỏi tôi, tôi không thể không làm theo yêu cầu của cô ấy.”
Quân Nhật Đình biết chuyện này không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Mạc Ly.
Nhưng mà….
“Quả thật là không thể trách cô, nhưng cô ở bên cạnh mợ chủ nhưng lại không thật lòng muốn bảo vệ cô ấy.”
Anh nói lại cố ý dừng lại một lúc, khiến cả người Mạc Ly khẽ run.
“Tôi nghĩ với năng lực và kỹ năng của cô có thể ngay lập tức lần theo dấu vết và tìm được cô ấy, cho dù mợ chủ có rời đi, cô cũng có thể trong thời gian sớm nhất tìm thấy cô ấy.”
Mạc Ly nghe anh nói vậy, cắn chặt môi.
Đúng, cô đúng là có thể trong thời gian ngắn nhất tìm được, nhưng cô ta không muốn.
Cô ta hận không thể để con khốn đó chết ngoài ý muốn.
Cô ta cho rằng chuyện mấy ngày hôm nay có thể khiến cậu chủ quên đi chuyện hôm đó.
Nhưng xem ra, cậu chủ không hề quên, mà muốn để sau này tính sổ với cô.
Quân Nhật Đình thấy Mạc Ly không nói gì, ánh mắt lóe lên sắc lạnh.
“Cô tự đi chịu phạt, sau đó đi tìm Mạc Truy, tôi sẽ phái một người khác tới đây, ra ngoài!”
Mạc Ly cả người run rẩy, đứng đó không động đậy.
Quân Nhật Đình hừ một tiếng, ngữ điệu nguy hiểm, khiến Mạc Ly càng run rẩy.
Nhưng cô không muốn rời khỏi cậu chủ.
Cô trực tiếp quỳ xuống trước mặt Quân Nhất Đình: “Cậu chủ, Mạc Ly biết sai rồi, tự nguyện chấp nhận mọi hình phạt, chỉ mong cậu chủ đừng đuổi tôi đi, tôi thề, sau này sẽ hết lòng hết dạ bảo vệ mợ chủ!”
Cô vừa nói, hai tay vừa nắm chặt hai bên quần, các ngón tay vì nắm quá chặt mà trắng bệnh.
Quân Nhật Đình không nói gì.
Mạc Ly nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, đôi mắt đỏ dần.
Lòng cô ta trùng xuống, rút con dao găm ở giày ra đâm vào bụng.
“Cậu chủ, như thế có được hay chưa?”
Cô nhịn đau, yếu ớt nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình ngửi thấy mùi máu càng nồng đậm, vẻ mặt rốt cục thay đổi.
“Tôi sẽ cho cô một cơ hội nữa, muốn cô lấy công chuộc tội, đi điều tra thế lực ngầm kia.”
Bình luận facebook