Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 442: Không tin anh
Hứa Thanh Khê nghiêng đầu đã nhìn thấy người đàn ông cao to đẹp trai đứng trước cửa, cô thật vất vả đè xuống cảm xúc suýt chút sụp đổ.
"Anh trở về rồi." Cô vừa cong môi đáp lại vừa cố gắng đè xuống cảm giác muốn khóc để Quân Nhật Đình không phát hiện được.
Nhưng cô lại không biết, cô càng không muốn để cho người nhận ra, ngược lại khắp nơi đều là sơ hở.
Ngay từ đầu Quân Nhật Đình không phát hiện sự khác thường của cô, anh vô thức tiến lên muốn thân mật với cô.
Ngược lại lúc anh có hành động, Hứa Thanh Khê lại tránh khỏi anh.
Quân Nhật Đình nhìn thấy cánh tay chạm vào cô thất bại, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên, anh nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê cũng ngây ngẩn cả người, chờ cô nhận ra ánh mắt của Quân Nhật Đình thì cô lại run sợ.
"Ây... Em có chút không thoải mái, không… không tiện."
Cô cũng không biết làm như thế nào để che giấu, chỉ đành gượng ép lấy cớ.
Nhưng cô biết sự biến hóa của cô đều là do lời nói của Hứa Hải Minh ảnh hưởng.
Bởi vì biết sắp rời khỏi, cô hy vọng chuyện này sẽ ít liên lụy đến Quân Nhật Đình.
Nhưng cuối cùng có thể giảm bớt liên lụy hay không, không phải chuyện cô có thể khống chế.
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh nhìn cô thật sâu một cái mới nhếch môi gật đầu: "Được, em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi rửa mặt, lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm."
Hứa Thanh Khê không cách nào từ chối, cô chỉ có thể gật đầu.
Cô nhìn thấy bóng dáng của Quân Nhật Đình biến mất trong phòng tắm, lúc này cô mới khó chịu gục đầu xuống.
Cô nên làm gì đây?
Không ai có thể cho cô đáp án.
Cô mím môi lại ngồi ở ban công một hồi, cho đến khi nghe được tiếng động trong phòng tắm mới biết Quân Nhật Đình sắp đi ra. Cô xoa mặt để mình có thể tự nhiên đi xuống lầu ăn cơm với anh.
Trong bữa ăn, Hứa Thanh Khê không chăm sóc Quân Nhật Đình như trước đây, ngược lại cô thường xuyên hoảng hốt khiến đôi mắt của Quân Nhật Đình nặng nề nheo lại.
Hứa Thanh Khê nghiêng đầu đã nhìn thấy người đàn ông cao to đẹp trai đứng trước cửa, cô thật vất vả đè xuống cảm xúc suýt chút sụp đổ.
"Anh trở về rồi." Cô vừa cong môi đáp lại vừa cố gắng đè xuống cảm giác muốn khóc để Quân Nhật Đình không phát hiện được.
Nhưng cô lại không biết, cô càng không muốn để cho người nhận ra, ngược lại khắp nơi đều là sơ hở.
Ngay từ đầu Quân Nhật Đình không phát hiện sự khác thường của cô, anh vô thức tiến lên muốn thân mật với cô.
Ngược lại lúc anh có hành động, Hứa Thanh Khê lại tránh khỏi anh.
Quân Nhật Đình nhìn thấy cánh tay chạm vào cô thất bại, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên, anh nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê cũng ngây ngẩn cả người, chờ cô nhận ra ánh mắt của Quân Nhật Đình thì cô lại run sợ.
"Ây... Em có chút không thoải mái, không… không tiện."
Cô cũng không biết làm như thế nào để che giấu, chỉ đành gượng ép lấy cớ.
Nhưng cô biết sự biến hóa của cô đều là do lời nói của Hứa Hải Minh ảnh hưởng.
Bởi vì biết sắp rời khỏi, cô hy vọng chuyện này sẽ ít liên lụy đến Quân Nhật Đình.
Nhưng cuối cùng có thể giảm bớt liên lụy hay không, không phải chuyện cô có thể khống chế.
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh nhìn cô thật sâu một cái mới nhếch môi gật đầu: "Được, em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi rửa mặt, lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm."
Hứa Thanh Khê không cách nào từ chối, cô chỉ có thể gật đầu.
Cô nhìn thấy bóng dáng của Quân Nhật Đình biến mất trong phòng tắm, lúc này cô mới khó chịu gục đầu xuống.
Cô nên làm gì đây?
Không ai có thể cho cô đáp án.
Cô mím môi lại ngồi ở ban công một hồi, cho đến khi nghe được tiếng động trong phòng tắm mới biết Quân Nhật Đình sắp đi ra. Cô xoa mặt để mình có thể tự nhiên đi xuống lầu ăn cơm với anh.
Trong bữa ăn, Hứa Thanh Khê không chăm sóc Quân Nhật Đình như trước đây, ngược lại cô thường xuyên hoảng hốt khiến đôi mắt của Quân Nhật Đình nặng nề nheo lại.
Đúng lúc mượn cơ hội này để người phụ nữ kia biến mất khỏi nhà họ Quân.
Mà tất cả mọi chuyện, Hứa Thanh Khê cũng không biết.
Bởi vì tâm trạng chưa bình tĩnh trở lại, cô không muốn để cho Quân Nhật Đình phát hiện khác thường. Cho nên sau khi ăn xong, cô sớm rửa mặt lên giường nghỉ ngơi.
Hai ngày sau đó đều là như thế.
Cô còn không biết phải đối mặt với Quân Nhật Đình thế nào, cả chuyện tính cách của mình thay đổi.
Tất nhiên Quân Nhật Đình cũng phát hiện cô tránh né, anh cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn còn có chút tức giận.
Dù sao anh đã chuẩn bị tâm lý chờ Hứa Thanh Khê tìm tới cửa xin hỗ trợ, nhưng người phụ nữ này kéo lâu như vậy cũng không nói gì.
Nó khiến anh vừa tức còn có chút không thoải mái, đây là cô không tin anh sao?
Cứ như vậy, một người cố ý trốn tránh, một người khác lại ngột ngạt. Hình ảnh chung đụng ấm áp cuối cùng không còn tồn tại, mỗi ngày hai người bỏ qua chuyện chào hỏi, sau đó ai cũng bận rộn.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự thay đổi giữa hai người, trong lòng cô khó chịu muốn chết, nhưng cô lại không biết phải hóa giải như thế nào.
Bởi vì thủ phạm tạo thành là cô.
Đương nhiên không phải cô không nghĩ tới chuyện hòa hoãn với Quân Nhật Đình. Nhưng mỗi khi ý nghĩ này dâng lên, cô lại không nhịn được nghĩ đến lời Hứa Hải Minh nói, đến cuối cùng lại không nhịn được từ bỏ.
Thật ra thế này cũng tốt, trên tư liệu tính cách Hứa Thanh Tuệ ngang ngược càn rỡ, không nói lý.
Hiện tại cô phát cáu, cũng coi là hoàn thành một chút chuyển đổi tính cách.
Lúc cô tiếp tục lừa mình dối người giận dỗi, Trần Hoài Tâm gọi điện thoại tới.
"Thanh Khê, em có rảnh không? Đã lâu chúng ta không gặp mặt, em có muốn ra ngoài tụ tập không?”
Đúng lúc mượn cơ hội này để người phụ nữ kia biến mất khỏi nhà họ Quân.
Mà tất cả mọi chuyện, Hứa Thanh Khê cũng không biết.
Bởi vì tâm trạng chưa bình tĩnh trở lại, cô không muốn để cho Quân Nhật Đình phát hiện khác thường. Cho nên sau khi ăn xong, cô sớm rửa mặt lên giường nghỉ ngơi.
Hai ngày sau đó đều là như thế.
Cô còn không biết phải đối mặt với Quân Nhật Đình thế nào, cả chuyện tính cách của mình thay đổi.
Tất nhiên Quân Nhật Đình cũng phát hiện cô tránh né, anh cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn còn có chút tức giận.
Dù sao anh đã chuẩn bị tâm lý chờ Hứa Thanh Khê tìm tới cửa xin hỗ trợ, nhưng người phụ nữ này kéo lâu như vậy cũng không nói gì.
Nó khiến anh vừa tức còn có chút không thoải mái, đây là cô không tin anh sao?
Cứ như vậy, một người cố ý trốn tránh, một người khác lại ngột ngạt. Hình ảnh chung đụng ấm áp cuối cùng không còn tồn tại, mỗi ngày hai người bỏ qua chuyện chào hỏi, sau đó ai cũng bận rộn.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự thay đổi giữa hai người, trong lòng cô khó chịu muốn chết, nhưng cô lại không biết phải hóa giải như thế nào.
Bởi vì thủ phạm tạo thành là cô.
Đương nhiên không phải cô không nghĩ tới chuyện hòa hoãn với Quân Nhật Đình. Nhưng mỗi khi ý nghĩ này dâng lên, cô lại không nhịn được nghĩ đến lời Hứa Hải Minh nói, đến cuối cùng lại không nhịn được từ bỏ.
Thật ra thế này cũng tốt, trên tư liệu tính cách Hứa Thanh Tuệ ngang ngược càn rỡ, không nói lý.
Hiện tại cô phát cáu, cũng coi là hoàn thành một chút chuyển đổi tính cách.
Lúc cô tiếp tục lừa mình dối người giận dỗi, Trần Hoài Tâm gọi điện thoại tới.
"Thanh Khê, em có rảnh không? Đã lâu chúng ta không gặp mặt, em có muốn ra ngoài tụ tập không?”
"Anh trở về rồi." Cô vừa cong môi đáp lại vừa cố gắng đè xuống cảm giác muốn khóc để Quân Nhật Đình không phát hiện được.
Nhưng cô lại không biết, cô càng không muốn để cho người nhận ra, ngược lại khắp nơi đều là sơ hở.
Ngay từ đầu Quân Nhật Đình không phát hiện sự khác thường của cô, anh vô thức tiến lên muốn thân mật với cô.
Ngược lại lúc anh có hành động, Hứa Thanh Khê lại tránh khỏi anh.
Quân Nhật Đình nhìn thấy cánh tay chạm vào cô thất bại, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên, anh nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê cũng ngây ngẩn cả người, chờ cô nhận ra ánh mắt của Quân Nhật Đình thì cô lại run sợ.
"Ây... Em có chút không thoải mái, không… không tiện."
Cô cũng không biết làm như thế nào để che giấu, chỉ đành gượng ép lấy cớ.
Nhưng cô biết sự biến hóa của cô đều là do lời nói của Hứa Hải Minh ảnh hưởng.
Bởi vì biết sắp rời khỏi, cô hy vọng chuyện này sẽ ít liên lụy đến Quân Nhật Đình.
Nhưng cuối cùng có thể giảm bớt liên lụy hay không, không phải chuyện cô có thể khống chế.
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh nhìn cô thật sâu một cái mới nhếch môi gật đầu: "Được, em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi rửa mặt, lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm."
Hứa Thanh Khê không cách nào từ chối, cô chỉ có thể gật đầu.
Cô nhìn thấy bóng dáng của Quân Nhật Đình biến mất trong phòng tắm, lúc này cô mới khó chịu gục đầu xuống.
Cô nên làm gì đây?
Không ai có thể cho cô đáp án.
Cô mím môi lại ngồi ở ban công một hồi, cho đến khi nghe được tiếng động trong phòng tắm mới biết Quân Nhật Đình sắp đi ra. Cô xoa mặt để mình có thể tự nhiên đi xuống lầu ăn cơm với anh.
Trong bữa ăn, Hứa Thanh Khê không chăm sóc Quân Nhật Đình như trước đây, ngược lại cô thường xuyên hoảng hốt khiến đôi mắt của Quân Nhật Đình nặng nề nheo lại.
Hứa Thanh Khê nghiêng đầu đã nhìn thấy người đàn ông cao to đẹp trai đứng trước cửa, cô thật vất vả đè xuống cảm xúc suýt chút sụp đổ.
"Anh trở về rồi." Cô vừa cong môi đáp lại vừa cố gắng đè xuống cảm giác muốn khóc để Quân Nhật Đình không phát hiện được.
Nhưng cô lại không biết, cô càng không muốn để cho người nhận ra, ngược lại khắp nơi đều là sơ hở.
Ngay từ đầu Quân Nhật Đình không phát hiện sự khác thường của cô, anh vô thức tiến lên muốn thân mật với cô.
Ngược lại lúc anh có hành động, Hứa Thanh Khê lại tránh khỏi anh.
Quân Nhật Đình nhìn thấy cánh tay chạm vào cô thất bại, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên, anh nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê cũng ngây ngẩn cả người, chờ cô nhận ra ánh mắt của Quân Nhật Đình thì cô lại run sợ.
"Ây... Em có chút không thoải mái, không… không tiện."
Cô cũng không biết làm như thế nào để che giấu, chỉ đành gượng ép lấy cớ.
Nhưng cô biết sự biến hóa của cô đều là do lời nói của Hứa Hải Minh ảnh hưởng.
Bởi vì biết sắp rời khỏi, cô hy vọng chuyện này sẽ ít liên lụy đến Quân Nhật Đình.
Nhưng cuối cùng có thể giảm bớt liên lụy hay không, không phải chuyện cô có thể khống chế.
Quân Nhật Đình không biết suy nghĩ trong lòng cô, anh nhìn cô thật sâu một cái mới nhếch môi gật đầu: "Được, em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi rửa mặt, lát nữa sẽ cùng nhau ăn cơm."
Hứa Thanh Khê không cách nào từ chối, cô chỉ có thể gật đầu.
Cô nhìn thấy bóng dáng của Quân Nhật Đình biến mất trong phòng tắm, lúc này cô mới khó chịu gục đầu xuống.
Cô nên làm gì đây?
Không ai có thể cho cô đáp án.
Cô mím môi lại ngồi ở ban công một hồi, cho đến khi nghe được tiếng động trong phòng tắm mới biết Quân Nhật Đình sắp đi ra. Cô xoa mặt để mình có thể tự nhiên đi xuống lầu ăn cơm với anh.
Trong bữa ăn, Hứa Thanh Khê không chăm sóc Quân Nhật Đình như trước đây, ngược lại cô thường xuyên hoảng hốt khiến đôi mắt của Quân Nhật Đình nặng nề nheo lại.
Đúng lúc mượn cơ hội này để người phụ nữ kia biến mất khỏi nhà họ Quân.
Mà tất cả mọi chuyện, Hứa Thanh Khê cũng không biết.
Bởi vì tâm trạng chưa bình tĩnh trở lại, cô không muốn để cho Quân Nhật Đình phát hiện khác thường. Cho nên sau khi ăn xong, cô sớm rửa mặt lên giường nghỉ ngơi.
Hai ngày sau đó đều là như thế.
Cô còn không biết phải đối mặt với Quân Nhật Đình thế nào, cả chuyện tính cách của mình thay đổi.
Tất nhiên Quân Nhật Đình cũng phát hiện cô tránh né, anh cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn còn có chút tức giận.
Dù sao anh đã chuẩn bị tâm lý chờ Hứa Thanh Khê tìm tới cửa xin hỗ trợ, nhưng người phụ nữ này kéo lâu như vậy cũng không nói gì.
Nó khiến anh vừa tức còn có chút không thoải mái, đây là cô không tin anh sao?
Cứ như vậy, một người cố ý trốn tránh, một người khác lại ngột ngạt. Hình ảnh chung đụng ấm áp cuối cùng không còn tồn tại, mỗi ngày hai người bỏ qua chuyện chào hỏi, sau đó ai cũng bận rộn.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự thay đổi giữa hai người, trong lòng cô khó chịu muốn chết, nhưng cô lại không biết phải hóa giải như thế nào.
Bởi vì thủ phạm tạo thành là cô.
Đương nhiên không phải cô không nghĩ tới chuyện hòa hoãn với Quân Nhật Đình. Nhưng mỗi khi ý nghĩ này dâng lên, cô lại không nhịn được nghĩ đến lời Hứa Hải Minh nói, đến cuối cùng lại không nhịn được từ bỏ.
Thật ra thế này cũng tốt, trên tư liệu tính cách Hứa Thanh Tuệ ngang ngược càn rỡ, không nói lý.
Hiện tại cô phát cáu, cũng coi là hoàn thành một chút chuyển đổi tính cách.
Lúc cô tiếp tục lừa mình dối người giận dỗi, Trần Hoài Tâm gọi điện thoại tới.
"Thanh Khê, em có rảnh không? Đã lâu chúng ta không gặp mặt, em có muốn ra ngoài tụ tập không?”
Đúng lúc mượn cơ hội này để người phụ nữ kia biến mất khỏi nhà họ Quân.
Mà tất cả mọi chuyện, Hứa Thanh Khê cũng không biết.
Bởi vì tâm trạng chưa bình tĩnh trở lại, cô không muốn để cho Quân Nhật Đình phát hiện khác thường. Cho nên sau khi ăn xong, cô sớm rửa mặt lên giường nghỉ ngơi.
Hai ngày sau đó đều là như thế.
Cô còn không biết phải đối mặt với Quân Nhật Đình thế nào, cả chuyện tính cách của mình thay đổi.
Tất nhiên Quân Nhật Đình cũng phát hiện cô tránh né, anh cũng không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn còn có chút tức giận.
Dù sao anh đã chuẩn bị tâm lý chờ Hứa Thanh Khê tìm tới cửa xin hỗ trợ, nhưng người phụ nữ này kéo lâu như vậy cũng không nói gì.
Nó khiến anh vừa tức còn có chút không thoải mái, đây là cô không tin anh sao?
Cứ như vậy, một người cố ý trốn tránh, một người khác lại ngột ngạt. Hình ảnh chung đụng ấm áp cuối cùng không còn tồn tại, mỗi ngày hai người bỏ qua chuyện chào hỏi, sau đó ai cũng bận rộn.
Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự thay đổi giữa hai người, trong lòng cô khó chịu muốn chết, nhưng cô lại không biết phải hóa giải như thế nào.
Bởi vì thủ phạm tạo thành là cô.
Đương nhiên không phải cô không nghĩ tới chuyện hòa hoãn với Quân Nhật Đình. Nhưng mỗi khi ý nghĩ này dâng lên, cô lại không nhịn được nghĩ đến lời Hứa Hải Minh nói, đến cuối cùng lại không nhịn được từ bỏ.
Thật ra thế này cũng tốt, trên tư liệu tính cách Hứa Thanh Tuệ ngang ngược càn rỡ, không nói lý.
Hiện tại cô phát cáu, cũng coi là hoàn thành một chút chuyển đổi tính cách.
Lúc cô tiếp tục lừa mình dối người giận dỗi, Trần Hoài Tâm gọi điện thoại tới.
"Thanh Khê, em có rảnh không? Đã lâu chúng ta không gặp mặt, em có muốn ra ngoài tụ tập không?”
Bình luận facebook