Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 482: Không thể nào thay đổi được
Khi Cố Thanh Khê nghe thấy điều này, ánh mắt cô lóe lên tia nghi hoặc.
Cô không tiếp tục quấy rầy quầy lễ tân mà đi đến khu vực tiếp khách ở bên cạnh hành lang, sau đó gọi điện thoại cho Quý Ức.
“Bên khách hàng có thay đổi gì không? Quầy lễ tân bên này nói ở đây không có ai là Tổng giám đốc Trần cả, chỉ có một người là Tổng giám đốc Khúc mà thôi.”
Quý Ức nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, nhưng giọng điệu không thể hiện quá rõ ràng, cố ý giả vờ nói: “Ồ, tôi quên nói với cô rằng công ty truyền thông này lúc trước đã có một sự thay đổi về nhân sự, Tổng giám đốc Trần đó không biết đã phạm phải tội lỗi gì, đã bị công ty đuổi việc rồi. “
Nghe đến đây, Hứa Thanh Khê liền cau mày nói: “Bị công ty đuổi việc rồi sao?”
“Ừ, tôi cũng không biết chính xác mọi việc như thế nào, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng. Tốt hơn là cô nên thảo luận về lô hàng đầu tiên với Tổng giám đốc mới. Nếu cô có thể thuyết phục họ lấy lại hàng, thì hãy cố gắng hết sức để cứu vớt, nếu không công ty sẽ thua lỗ rất nhiều. Cả tôi và cô đều không có lợi gì cả.”
Quý Ức không hề định nói thêm về việc thay đổi nhân sự, cô ta thúc giục Hứa Thanh Khê nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Không biết tại sao trong lòng Hứa Thanh Khê luôn có dự cảm gì đó không tốt, nhưng cô nhất thời không thể phát hiện ra rốt cuộc vì sao mình lại lo lắng, chỉ có thể đáp ứng những lời mà Quý Ức vừa nói, một lần nữa quay người lại, đi vào công ty truyền thông.
Quầy lễ tân nhìn thấy Hứa Thanh Khê vừa đi đã quay lại, trợn tròn mắt: “Cô này...”
Cô ta chưa kịp nói xong, Hứa Thanh Khê đã lạnh lùng ngắt lời: “Tôi đang tìm Tổng giám đốc Khúc của công ty cô, làm phiền cô hãy thông báo cho ông ấy.”
Cũng không biết liệu có phải họ đã bị khí thế mà Hứa Thanh Khê thể hiện ra dọa sợ hay không.
Những lời nói mà cô ta muốn nói ra để làm khó Hứa Thanh Khê lại nghẹn nơi cổ họng, nhấc điện thoại nội tuyến của công ty gọi điện thoại cho văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Khúc.
Một lúc sau, Hứa Thanh Khê được lễ tân dẫn vào phòng tiếp khách.
Rót một cốc nước cho Hứa Thanh Khê xong, nhân viên lễ tân liền lùi lại.
Hứa Thanh Khê cũng không quan tâm lắm.
Nhưng cô tưởng rằng mình sẽ sớm được gặp Tổng giám đốc Khúc, kết quả là cô ngồi trong phòng tiếp khách suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai đến cả.
Khi Khúc Thần nghe những lời của Hứa Thanh Khê, mắt anh ta sáng lên, anh ta miệng cười nhưng trong lòng lại không cười: “Vậy, ý của cô Thanh Khê là công ty của chúng tôi đã đổ oan cho quý công ty các cô sao?”
Hứa Thanh Khê muốn gật đầu, nhưng cô đã không làm như vậy.
“Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ cảm thấy rằng trong chuyện này có thể có vấn đề gì đó.”
“Cứ cho là trong việc này có vấn đề gì đó, cá nhân tôi nghĩ vấn đề không nằm ở công ty chúng tôi. Nếu đúng như nhưng gì cô Thanh Khê đã nói, sau khi chúng tôi xác nhận bản thiết kế lần cuối cùng, công ty của các cô đã nhanh chóng đưa bản thiết kế đến xưởng sản xuất. Vậy khi quần áo được sản xuất ra không giống với bản thiết kế ban đầu thì vấn đề chắc chắn nằm ở giai đoạn đó.”
Nghe anh ta nói xong, Hứa Thanh Khê cau mày.
“Nhưng quần áo được sản xuất ra giống hệt với bản thiết kế mà chúng tôi đã gửi cho các anh xem xét. Tôi không hiểu tại sao Tổng giám đốc Khúc cứ nói quần áo là không giống chứ?”
Đây cũng chính là điều mà Hứa Thanh Khê đã tìm ra được khi kiểm tra tài liệu trên đường đến đây.
“Giống nhau sao? Cô Thanh Khê đang nói đùa với tôi sao. Khi tôi nhận chức vụ này, tôi đã xem bản sao của bản thiết kế. Nó căn bản không phải là kiểu dáng này.”
Hứa Thanh Khê sững sờ trước những lời nói của anh ta.
“Làm sao có thẻ như vậy chứ, bản thiết kế này là do một mình tôi lên kế hoạch, không thể nào thay đổi được!”
Cô nhìn Khúc Thần với ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Khúc thần thấy vậy cũng không trả lời Hứa Thanh Khê, mà trực tiếp yêu cầu trợ lý của anh ta đưa đến những thông tin mà anh ta tiếp quản.
Khi Khúc Thần nghe những lời của Hứa Thanh Khê, mắt anh ta sáng lên, anh ta miệng cười nhưng trong lòng lại không cười: “Vậy, ý của cô Thanh Khê là công ty của chúng tôi đã đổ oan cho quý công ty các cô sao?”
Hứa Thanh Khê muốn gật đầu, nhưng cô đã không làm như vậy.
“Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ cảm thấy rằng trong chuyện này có thể có vấn đề gì đó.”
“Cứ cho là trong việc này có vấn đề gì đó, cá nhân tôi nghĩ vấn đề không nằm ở công ty chúng tôi. Nếu đúng như nhưng gì cô Thanh Khê đã nói, sau khi chúng tôi xác nhận bản thiết kế lần cuối cùng, công ty của các cô đã nhanh chóng đưa bản thiết kế đến xưởng sản xuất. Vậy khi quần áo được sản xuất ra không giống với bản thiết kế ban đầu thì vấn đề chắc chắn nằm ở giai đoạn đó.”
Nghe anh ta nói xong, Hứa Thanh Khê cau mày.
“Nhưng quần áo được sản xuất ra giống hệt với bản thiết kế mà chúng tôi đã gửi cho các anh xem xét. Tôi không hiểu tại sao Tổng giám đốc Khúc cứ nói quần áo là không giống chứ?”
Đây cũng chính là điều mà Hứa Thanh Khê đã tìm ra được khi kiểm tra tài liệu trên đường đến đây.
“Giống nhau sao? Cô Thanh Khê đang nói đùa với tôi sao. Khi tôi nhận chức vụ này, tôi đã xem bản sao của bản thiết kế. Nó căn bản không phải là kiểu dáng này.”
Hứa Thanh Khê sững sờ trước những lời nói của anh ta.
“Làm sao có thẻ như vậy chứ, bản thiết kế này là do một mình tôi lên kế hoạch, không thể nào thay đổi được!”
Cô nhìn Khúc Thần với ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Khúc thần thấy vậy cũng không trả lời Hứa Thanh Khê, mà trực tiếp yêu cầu trợ lý của anh ta đưa đến những thông tin mà anh ta tiếp quản.
Khi Cố Thanh Khê nghe thấy điều này, ánh mắt cô lóe lên tia nghi hoặc.
Cô không tiếp tục quấy rầy quầy lễ tân mà đi đến khu vực tiếp khách ở bên cạnh hành lang, sau đó gọi điện thoại cho Quý Ức.
“Bên khách hàng có thay đổi gì không? Quầy lễ tân bên này nói ở đây không có ai là Tổng giám đốc Trần cả, chỉ có một người là Tổng giám đốc Khúc mà thôi.”
Quý Ức nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, nhưng giọng điệu không thể hiện quá rõ ràng, cố ý giả vờ nói: “Ồ, tôi quên nói với cô rằng công ty truyền thông này lúc trước đã có một sự thay đổi về nhân sự, Tổng giám đốc Trần đó không biết đã phạm phải tội lỗi gì, đã bị công ty đuổi việc rồi. “
Nghe đến đây, Hứa Thanh Khê liền cau mày nói: “Bị công ty đuổi việc rồi sao?”
“Ừ, tôi cũng không biết chính xác mọi việc như thế nào, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng. Tốt hơn là cô nên thảo luận về lô hàng đầu tiên với Tổng giám đốc mới. Nếu cô có thể thuyết phục họ lấy lại hàng, thì hãy cố gắng hết sức để cứu vớt, nếu không công ty sẽ thua lỗ rất nhiều. Cả tôi và cô đều không có lợi gì cả.”
Quý Ức không hề định nói thêm về việc thay đổi nhân sự, cô ta thúc giục Hứa Thanh Khê nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Không biết tại sao trong lòng Hứa Thanh Khê luôn có dự cảm gì đó không tốt, nhưng cô nhất thời không thể phát hiện ra rốt cuộc vì sao mình lại lo lắng, chỉ có thể đáp ứng những lời mà Quý Ức vừa nói, một lần nữa quay người lại, đi vào công ty truyền thông.
Quầy lễ tân nhìn thấy Hứa Thanh Khê vừa đi đã quay lại, trợn tròn mắt: “Cô này...”
Cô ta chưa kịp nói xong, Hứa Thanh Khê đã lạnh lùng ngắt lời: “Tôi đang tìm Tổng giám đốc Khúc của công ty cô, làm phiền cô hãy thông báo cho ông ấy.”
Cũng không biết liệu có phải họ đã bị khí thế mà Hứa Thanh Khê thể hiện ra dọa sợ hay không.
Những lời nói mà cô ta muốn nói ra để làm khó Hứa Thanh Khê lại nghẹn nơi cổ họng, nhấc điện thoại nội tuyến của công ty gọi điện thoại cho văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Khúc.
Một lúc sau, Hứa Thanh Khê được lễ tân dẫn vào phòng tiếp khách.
Rót một cốc nước cho Hứa Thanh Khê xong, nhân viên lễ tân liền lùi lại.
Hứa Thanh Khê cũng không quan tâm lắm.
Nhưng cô tưởng rằng mình sẽ sớm được gặp Tổng giám đốc Khúc, kết quả là cô ngồi trong phòng tiếp khách suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai đến cả.
Cô không tiếp tục quấy rầy quầy lễ tân mà đi đến khu vực tiếp khách ở bên cạnh hành lang, sau đó gọi điện thoại cho Quý Ức.
“Bên khách hàng có thay đổi gì không? Quầy lễ tân bên này nói ở đây không có ai là Tổng giám đốc Trần cả, chỉ có một người là Tổng giám đốc Khúc mà thôi.”
Quý Ức nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, nhưng giọng điệu không thể hiện quá rõ ràng, cố ý giả vờ nói: “Ồ, tôi quên nói với cô rằng công ty truyền thông này lúc trước đã có một sự thay đổi về nhân sự, Tổng giám đốc Trần đó không biết đã phạm phải tội lỗi gì, đã bị công ty đuổi việc rồi. “
Nghe đến đây, Hứa Thanh Khê liền cau mày nói: “Bị công ty đuổi việc rồi sao?”
“Ừ, tôi cũng không biết chính xác mọi việc như thế nào, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng. Tốt hơn là cô nên thảo luận về lô hàng đầu tiên với Tổng giám đốc mới. Nếu cô có thể thuyết phục họ lấy lại hàng, thì hãy cố gắng hết sức để cứu vớt, nếu không công ty sẽ thua lỗ rất nhiều. Cả tôi và cô đều không có lợi gì cả.”
Quý Ức không hề định nói thêm về việc thay đổi nhân sự, cô ta thúc giục Hứa Thanh Khê nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Không biết tại sao trong lòng Hứa Thanh Khê luôn có dự cảm gì đó không tốt, nhưng cô nhất thời không thể phát hiện ra rốt cuộc vì sao mình lại lo lắng, chỉ có thể đáp ứng những lời mà Quý Ức vừa nói, một lần nữa quay người lại, đi vào công ty truyền thông.
Quầy lễ tân nhìn thấy Hứa Thanh Khê vừa đi đã quay lại, trợn tròn mắt: “Cô này...”
Cô ta chưa kịp nói xong, Hứa Thanh Khê đã lạnh lùng ngắt lời: “Tôi đang tìm Tổng giám đốc Khúc của công ty cô, làm phiền cô hãy thông báo cho ông ấy.”
Cũng không biết liệu có phải họ đã bị khí thế mà Hứa Thanh Khê thể hiện ra dọa sợ hay không.
Những lời nói mà cô ta muốn nói ra để làm khó Hứa Thanh Khê lại nghẹn nơi cổ họng, nhấc điện thoại nội tuyến của công ty gọi điện thoại cho văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Khúc.
Một lúc sau, Hứa Thanh Khê được lễ tân dẫn vào phòng tiếp khách.
Rót một cốc nước cho Hứa Thanh Khê xong, nhân viên lễ tân liền lùi lại.
Hứa Thanh Khê cũng không quan tâm lắm.
Nhưng cô tưởng rằng mình sẽ sớm được gặp Tổng giám đốc Khúc, kết quả là cô ngồi trong phòng tiếp khách suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai đến cả.
Khi Khúc Thần nghe những lời của Hứa Thanh Khê, mắt anh ta sáng lên, anh ta miệng cười nhưng trong lòng lại không cười: “Vậy, ý của cô Thanh Khê là công ty của chúng tôi đã đổ oan cho quý công ty các cô sao?”
Hứa Thanh Khê muốn gật đầu, nhưng cô đã không làm như vậy.
“Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ cảm thấy rằng trong chuyện này có thể có vấn đề gì đó.”
“Cứ cho là trong việc này có vấn đề gì đó, cá nhân tôi nghĩ vấn đề không nằm ở công ty chúng tôi. Nếu đúng như nhưng gì cô Thanh Khê đã nói, sau khi chúng tôi xác nhận bản thiết kế lần cuối cùng, công ty của các cô đã nhanh chóng đưa bản thiết kế đến xưởng sản xuất. Vậy khi quần áo được sản xuất ra không giống với bản thiết kế ban đầu thì vấn đề chắc chắn nằm ở giai đoạn đó.”
Nghe anh ta nói xong, Hứa Thanh Khê cau mày.
“Nhưng quần áo được sản xuất ra giống hệt với bản thiết kế mà chúng tôi đã gửi cho các anh xem xét. Tôi không hiểu tại sao Tổng giám đốc Khúc cứ nói quần áo là không giống chứ?”
Đây cũng chính là điều mà Hứa Thanh Khê đã tìm ra được khi kiểm tra tài liệu trên đường đến đây.
“Giống nhau sao? Cô Thanh Khê đang nói đùa với tôi sao. Khi tôi nhận chức vụ này, tôi đã xem bản sao của bản thiết kế. Nó căn bản không phải là kiểu dáng này.”
Hứa Thanh Khê sững sờ trước những lời nói của anh ta.
“Làm sao có thẻ như vậy chứ, bản thiết kế này là do một mình tôi lên kế hoạch, không thể nào thay đổi được!”
Cô nhìn Khúc Thần với ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Khúc thần thấy vậy cũng không trả lời Hứa Thanh Khê, mà trực tiếp yêu cầu trợ lý của anh ta đưa đến những thông tin mà anh ta tiếp quản.
Khi Khúc Thần nghe những lời của Hứa Thanh Khê, mắt anh ta sáng lên, anh ta miệng cười nhưng trong lòng lại không cười: “Vậy, ý của cô Thanh Khê là công ty của chúng tôi đã đổ oan cho quý công ty các cô sao?”
Hứa Thanh Khê muốn gật đầu, nhưng cô đã không làm như vậy.
“Tôi không phải có ý đó, tôi chỉ cảm thấy rằng trong chuyện này có thể có vấn đề gì đó.”
“Cứ cho là trong việc này có vấn đề gì đó, cá nhân tôi nghĩ vấn đề không nằm ở công ty chúng tôi. Nếu đúng như nhưng gì cô Thanh Khê đã nói, sau khi chúng tôi xác nhận bản thiết kế lần cuối cùng, công ty của các cô đã nhanh chóng đưa bản thiết kế đến xưởng sản xuất. Vậy khi quần áo được sản xuất ra không giống với bản thiết kế ban đầu thì vấn đề chắc chắn nằm ở giai đoạn đó.”
Nghe anh ta nói xong, Hứa Thanh Khê cau mày.
“Nhưng quần áo được sản xuất ra giống hệt với bản thiết kế mà chúng tôi đã gửi cho các anh xem xét. Tôi không hiểu tại sao Tổng giám đốc Khúc cứ nói quần áo là không giống chứ?”
Đây cũng chính là điều mà Hứa Thanh Khê đã tìm ra được khi kiểm tra tài liệu trên đường đến đây.
“Giống nhau sao? Cô Thanh Khê đang nói đùa với tôi sao. Khi tôi nhận chức vụ này, tôi đã xem bản sao của bản thiết kế. Nó căn bản không phải là kiểu dáng này.”
Hứa Thanh Khê sững sờ trước những lời nói của anh ta.
“Làm sao có thẻ như vậy chứ, bản thiết kế này là do một mình tôi lên kế hoạch, không thể nào thay đổi được!”
Cô nhìn Khúc Thần với ánh mắt tràn đầy sự hoài nghi.
Khúc thần thấy vậy cũng không trả lời Hứa Thanh Khê, mà trực tiếp yêu cầu trợ lý của anh ta đưa đến những thông tin mà anh ta tiếp quản.
Khi Cố Thanh Khê nghe thấy điều này, ánh mắt cô lóe lên tia nghi hoặc.
Cô không tiếp tục quấy rầy quầy lễ tân mà đi đến khu vực tiếp khách ở bên cạnh hành lang, sau đó gọi điện thoại cho Quý Ức.
“Bên khách hàng có thay đổi gì không? Quầy lễ tân bên này nói ở đây không có ai là Tổng giám đốc Trần cả, chỉ có một người là Tổng giám đốc Khúc mà thôi.”
Quý Ức nghe đến đây thì hai mắt sáng lên, nhưng giọng điệu không thể hiện quá rõ ràng, cố ý giả vờ nói: “Ồ, tôi quên nói với cô rằng công ty truyền thông này lúc trước đã có một sự thay đổi về nhân sự, Tổng giám đốc Trần đó không biết đã phạm phải tội lỗi gì, đã bị công ty đuổi việc rồi. “
Nghe đến đây, Hứa Thanh Khê liền cau mày nói: “Bị công ty đuổi việc rồi sao?”
“Ừ, tôi cũng không biết chính xác mọi việc như thế nào, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng. Tốt hơn là cô nên thảo luận về lô hàng đầu tiên với Tổng giám đốc mới. Nếu cô có thể thuyết phục họ lấy lại hàng, thì hãy cố gắng hết sức để cứu vớt, nếu không công ty sẽ thua lỗ rất nhiều. Cả tôi và cô đều không có lợi gì cả.”
Quý Ức không hề định nói thêm về việc thay đổi nhân sự, cô ta thúc giục Hứa Thanh Khê nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Không biết tại sao trong lòng Hứa Thanh Khê luôn có dự cảm gì đó không tốt, nhưng cô nhất thời không thể phát hiện ra rốt cuộc vì sao mình lại lo lắng, chỉ có thể đáp ứng những lời mà Quý Ức vừa nói, một lần nữa quay người lại, đi vào công ty truyền thông.
Quầy lễ tân nhìn thấy Hứa Thanh Khê vừa đi đã quay lại, trợn tròn mắt: “Cô này...”
Cô ta chưa kịp nói xong, Hứa Thanh Khê đã lạnh lùng ngắt lời: “Tôi đang tìm Tổng giám đốc Khúc của công ty cô, làm phiền cô hãy thông báo cho ông ấy.”
Cũng không biết liệu có phải họ đã bị khí thế mà Hứa Thanh Khê thể hiện ra dọa sợ hay không.
Những lời nói mà cô ta muốn nói ra để làm khó Hứa Thanh Khê lại nghẹn nơi cổ họng, nhấc điện thoại nội tuyến của công ty gọi điện thoại cho văn phòng làm việc của Tổng giám đốc Khúc.
Một lúc sau, Hứa Thanh Khê được lễ tân dẫn vào phòng tiếp khách.
Rót một cốc nước cho Hứa Thanh Khê xong, nhân viên lễ tân liền lùi lại.
Hứa Thanh Khê cũng không quan tâm lắm.
Nhưng cô tưởng rằng mình sẽ sớm được gặp Tổng giám đốc Khúc, kết quả là cô ngồi trong phòng tiếp khách suốt hai tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy ai đến cả.
Bình luận facebook