Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 6: Đừng dây dưa với những gã đàn ông khác
Vì Quân Nhật Đình yêu cầu nên Hứa Thanh Khê không tiện từ chối.
Khoảng nửa tiếng sau, ba người đến nhà hàng Hi Vọng. Đây là nhà hàng được thiết kế rất độc đáo với khuôn viên cây cảnh và bên trong là lầu son kèm những phòng ăn riêng biệt tạo cảm giác trang trọng đẹp đẽ nhưng rất hoài cổ. Đây là nơi rất nhiều danh gia vọng tộc và cậu ấm cô chiêu chọn để đãi khách hay họp mặt bạn bè.
Chẳng những thế, tất cả các món ăn ở đây đều được nấu bởi đầu bếp nổi tiếng quốc tế nên phải đặt bàn trước tận ba tháng.
Hứa Thanh Khê có nghe nói về chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên cô tới nên khá rụt rè.
Lâm Gia Nghi quen đường quen nẻo đi trước, vừa đi vừa cười khẽ nói chuyện với Quân Nhật Đình: "Anh Nhật Đình không về nước một năm nay, chắc anh nhớ nơi này lắm nhỉ? Suy cho cùng đây cũng là nơi lúc trước chúng ta thường đến ăn cơm."
Quân Nhật Đình thờ ơ đáp: "Chỉ là chỗ ăn cơm thôi, có cái gì đáng để nhớ đâu?"
Lâm Gia Nghi định khoe khoang quan hệ 'thân thiết' của mình với Quân Nhật Đình chọc tức Hứa Thanh Tuệ, để cô phải lộ ra bộ mặt thật nhưng không ngờ nam nhân vật chính lại phá hỏng trò vui này. Cô ta thấy mặt hơi rát nhưng vẫn cười khan nói: "Nói thế cũng đúng, ở nước ngoài cũng có rất nhiều địa điểm hay ho. Nhưng lần nay anh Nhật Đình phải thưởng thức kỹ món ăn của nhà hàng Hi Vọng, họ vừa mới đổi đầu bếp chính nên các món ăn ngon hơn trước kia nhiều, chắc là anh Đình sẽ thích."
Cô ta đang huyên thuyên thì ba người đã vào đến một phòng ăn mang phong cách trang nhã. Các phòng ở đây được ngăn ra bởi những tấm gỗ dày với tranh vẽ, chiếc bàn ăn rộng thênh thang có thể ngồi tận bảy tám người nhưng ở đây chỉ có ba người họ. Sau khi ngồi xuống, phục vụ đến đưa thực đơn cho họ gọi món.
Lâm Gia Nghi gọi liền ba bốn món chẳng thèm hỏi han ai.
Hứa Thanh Khê lẳng lặng ngồi xem thực đơn, cô líu lưỡi nhìn mấy con số trên đó, hở tí là mấy triệu rồi mấy chục triệu khiến lòng cô dậy sóng. Đây chính là thế giới của kẻ có tiền! Ăn một bữa bằng tiền tiêu dùng của cô ròng rã mấy tháng trời.
Âm thầm dè bỉu là thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, cuối cùng cô dứt khoát không gọi, đưa thực đơn cho Quân Nhật Đình: "Anh chọn đi."
Quân Nhật Đình không nói gì, nhưng Lâm Gia Nghi lại lên tiếng: "Tôi đã gọi hết những món anh Nhật Đình thích ăn rồi, trong đó có cả vài món mới đặc sắc để cô Thanh Tuệ đây nếm thử, chẳng mấy khi đến ăn mà!"
Hứa Thanh Khê biết cô ta đang muốn nói gì, đang thể hiện ra mình hiểu Quân Nhật Đình rất nhiều đây mà!
Cô thầm cười khẩy nhưng ngoài mặt vẫn chẳng có gì thay đổi, trả lời: "Cô Gia Nghi có lòng quá, Nhật Đình có đứa em gái như cô thì đáng đồng tiền bát gạo quá."
Lâm Gia Nghi đang cực kì đắc ý nhưng mọi thứ đã biến mất sau hai chữ 'em gái'. Cô ta ghét nhất là nghe người ngoài dùng từ đó để nói về mối quan hệ của mình với Quân Nhật Đình. 'Em gái' cái quái gì? Rõ ràng giữa họ không có quan hệ máu mủ!
Hứa Thanh Tuệ chết tiệt, cô ta không phải quả hồng mềm mà!
Lâm Gia Nghi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chợt lạnh. Hôm nay cô ta phải xé nát bộ mặt giả dối đó trước mặt Quân Nhật Đình bằng mọi giá!
Chẳng mấy chốc, thức ăn ba người gọi đã được bưng lên đủ.
Lâm Gia Nghi ân cần giới thiệu các món mới của nhà hàng cho Quân Nhật Đình, Hứa Thanh Khê im lặng ăn bữa cơm của mình. Trong các món đó, cô nếm thấy vị của món cá chưng ăn rất ngon nên tiện tay gắp cho Quân Nhật Đình một miếng, xem như làm tròn nghĩa vụ của 'người vợ'.
"Món này khá thanh đạm và tươi mới, cá được khử hết mùi tanh rồi nên anh nếm thử xem."
Quân Nhật Đình thoảng ngẩn người rồi nhíu mày. Lâm Gia Nghi cũng tròn mắt nhìn, sau đó cười trên nỗi đau của người khác. Quân Nhật Đình là người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, bình thường quần áo dính chút vết bẩn anh đã không muốn mặc nữa là đôi đũa đã dính nước bọt của người khác.
Cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh Quân Nhật Đình cầm cái chén lên đập nát.
Quả nhiên, Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén rất lâu mới giơ tay lên. Tất cả mọi thứ đều giống viễn cảnh Lâm Gia Nghi tưởng tượng ra, chỉ có một điều khác là anh cầm chén cơm lên, thong thả gắp miếng thịt cho vào miệng khi cô ta đang trợn mắt há miệng.
Lâm Gia Nghi nhìn anh như người xuống từ hành tinh khác, đôi đũa lỏng lẻo rơi xuống bàn.
Hứa Thanh Khê nhìn sang, không hiểu tại sao cô ta lại có biểu cảm đó. Quân Nhật Đình vẫn bình chân như vại, cứ ăn như thể chẳng có gì lạ xảy ra.
Lâm Gia Nghi siết tay, tức giận mắng thầm trong lòng: Đê tiện! Đồ đê tiện!
Rồi cô ta lập tức đè nén cơn giận đó xuống, đảo mắt nhìn ra cửa phòng. Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc tây trang đang bước vào. Anh ta có vẻ ngoài của một chàng lãng tử phong trần tạo cho người ta cảm giác nho nhã nhưng xem lẫn chút bất cần.
Lâm Gia Nghi nhếch môi cười khi nhìn thấy người đó, ánh mắt sắc bén lườm Hứa Thanh Khê nghĩ thầm: "Để tôi xem bây giờ cô còn gì để bao biện!"
Đang suy nghĩ thì người đàn ông có đã đứng trước mặt ba người và bất ngờ vui vẻ nói với Hứa Thanh Khê: "Thanh Tuệ, trùng hợp ghê! Không ngờ lại gặp được em ở đây đấy."
Hứa Thanh Khê giật mình ngẩng đầu lên, cô hơi hoang mang và mất kha khá thời gian để nhớ ra người này là ai. Đây là bạn Hứa Thanh Tuệ tên Hà Dương cậu cả nhà họ Hà nổi tiếng với hành vi ăn chơi lêu lổng và thường xuyên trà trộn vào những địa điểm mua vui về đêm.
Lúc trước Hứa Thanh Tuệ thường vắng nhà để đi chơi với đám người này, là đám bạn mèo mả gà đồng của cô ta.
Hứa Thanh Khê không ngờ mình lại gặp được người này ở đây, cô không biết nên phản ứng thế nào đành phải trả lời: "À, khéo thật." . Ra chương nhanh nhất tại == T гùмTruyện. m E ==
Hà Dương không thấy có gì đó lạ, anh ta khoác tay lên vai Hứa Thanh Khê nói: "Thế nào? Tối nay có định ra ngoài chơi không? Bên chỗ anh mới nhập về một lô rượu, chắc chắn em sẽ thích. Em muốn uống bao nhiêu cũng được, không say không về luôn OK không?"
Hứa Thanh Khê đẩy tay Hà Dương ra theo phản xạ có điều kiện, nói: "Mong anh giữ tự trọng!"
Hà Dương nghệt mặt ra, ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Em sao thế? Bình thường chẳng thấy em nói gì mà sao hôm nay phản ứng dữ vậy? Sốt rồi hả?"
Vừa nói vừa giơ tay lên định sờ trán Hứa Thanh Khê nhưng chưa đụng tới đã bị bàn ta khác vặn ngược ra sau, tiếng 'răng rắc' trật khớp vang lên... Hà Dương đau vã mồ hôi hột, la hét thảm thiết và tức giận nói: "Ai đấy?"
Chuyện xảy ra quá nhanh, anh ta chưa kịp nhìn.
Hứa Thanh Khê lại quan sát hết tất cả, người ra tay là Quân Nhật Đình!
Bấy giờ, anh vẫn bình tĩnh giữ chặt tay Hà Dương, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm: "Lần sau còn dám chạm vào cô ấy thì không phải là trật khớp nữa đâu, mà là ném luôn cả cánh tay này đấy!"
Dứt lời, anh thả tay Hà Dương và đẩy anh ta ra ngoài. Hà Dương không kịp giữ thăng bằng nên ngã chổng vó. Bây giờ anh ta mới nhận ra người bẻ tay mình là ai, Quân Nhật Đình!
Đứa con cưng của trời được sinh ra ở nhà họ Quân, tác phong nghiêm túc cẩn thận và làm việc rất khiêm tốn nhưng quyền lực lại cao ngất trời. Mạch máu kinh tế của thành phố này nằm gần hết trong tay anh. Hà Dương vã mồ hôi lạnh.
Nhớ hành động khoác vai Hứa Thanh Tuệ trước mặt Quân Nhật Đình, Hà Dương thấy run lên.
"Tổng... Tổng giám đốc Quân, xin lỗi, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi... Tôi không cố ý, tôi chỉ đùa với Thanh Tuệ thôi..." Anh ta cố giải thích nhưng càng giải thích càng khiến người ta hiểu lầm.
Hứa Thanh Khê cắn răng, hận không thể bịt miệng anh ta lại.
Mặt Quân Nhật Đình âm u đứng đó nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Trong vòng một phút, lập tức cút khỏi tầm mắt tôi!"
Hà Dương sợ hãi, vội vàng lồm cồm bò dậy rồi co giò chạy biến không dám ở lại lắm lời. Anh ta đi rồi, nhưng bầu không khí ở đây vẫn còn căng thẳng đến lạ.
Hứa Thanh Khê không dám thở mạnh một tiếng, sợ Quân Nhật Đình chợt bùng nổ.
Điều đó lại Lâm Gia Nghi sướng rơn. Cuối cùng anh Nhật Đình cũng thấy được bộ mặt thật của cô ta rồi, không uổng công cô ta vắt hết óc suy nghĩ cách gọi Hà Dương tới đây!
Cô ta tin rằng từ nay về sau anh Nhật Đình của mình sẽ không bị Hứa Thanh Tuệ lừa gạt nữa!
Và dường như ông trời đang muốn chứng minh những gì cô nghĩ là sự thật, Quân Nhật Đình chợt quay sang nhìn Hứa Thanh Khê. Ánh mắt anh rất lạnh và đó là giọng cảnh cáo: "Hứa Thanh Tuệ, tôi mặc kệ em từng sống lêu lổng buông thả thế nào, nhưng tôi đã quay về đây thì tốt nhất em nên kiềm chế lại. Người nào đáng để qua lại và người nào không, em phải cân nhắc cho kỹ, đừng dây dưa với những kẻ chẳng ra gì rồi mang tiếng về cho nhà họ Quân! Tôi mong rằng chuyện hôm nay sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa!"
Nói xong lập tức đanh mặt bỏ đi.
Lâm Gia Nghi vội vàng xách túi lên gọi với theo: "Anh Nhật Đình chờ em với." Rồi nhanh chân đuổi kịp bước chân anh, lúc lướt qua Hứa Thanh Khê còn cười hết sức đắc ý.
Hứa Thanh Khê nhìn hai người lần lượt bỏ đi để lại cô ngồi đây thở dài thườn thượt, cô không ngờ Hà Dương lại đột ngột xuất hiện ở đây và biến mọi chuyện thành thế này.
Khoảng nửa tiếng sau, ba người đến nhà hàng Hi Vọng. Đây là nhà hàng được thiết kế rất độc đáo với khuôn viên cây cảnh và bên trong là lầu son kèm những phòng ăn riêng biệt tạo cảm giác trang trọng đẹp đẽ nhưng rất hoài cổ. Đây là nơi rất nhiều danh gia vọng tộc và cậu ấm cô chiêu chọn để đãi khách hay họp mặt bạn bè.
Chẳng những thế, tất cả các món ăn ở đây đều được nấu bởi đầu bếp nổi tiếng quốc tế nên phải đặt bàn trước tận ba tháng.
Hứa Thanh Khê có nghe nói về chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên cô tới nên khá rụt rè.
Lâm Gia Nghi quen đường quen nẻo đi trước, vừa đi vừa cười khẽ nói chuyện với Quân Nhật Đình: "Anh Nhật Đình không về nước một năm nay, chắc anh nhớ nơi này lắm nhỉ? Suy cho cùng đây cũng là nơi lúc trước chúng ta thường đến ăn cơm."
Quân Nhật Đình thờ ơ đáp: "Chỉ là chỗ ăn cơm thôi, có cái gì đáng để nhớ đâu?"
Lâm Gia Nghi định khoe khoang quan hệ 'thân thiết' của mình với Quân Nhật Đình chọc tức Hứa Thanh Tuệ, để cô phải lộ ra bộ mặt thật nhưng không ngờ nam nhân vật chính lại phá hỏng trò vui này. Cô ta thấy mặt hơi rát nhưng vẫn cười khan nói: "Nói thế cũng đúng, ở nước ngoài cũng có rất nhiều địa điểm hay ho. Nhưng lần nay anh Nhật Đình phải thưởng thức kỹ món ăn của nhà hàng Hi Vọng, họ vừa mới đổi đầu bếp chính nên các món ăn ngon hơn trước kia nhiều, chắc là anh Đình sẽ thích."
Cô ta đang huyên thuyên thì ba người đã vào đến một phòng ăn mang phong cách trang nhã. Các phòng ở đây được ngăn ra bởi những tấm gỗ dày với tranh vẽ, chiếc bàn ăn rộng thênh thang có thể ngồi tận bảy tám người nhưng ở đây chỉ có ba người họ. Sau khi ngồi xuống, phục vụ đến đưa thực đơn cho họ gọi món.
Lâm Gia Nghi gọi liền ba bốn món chẳng thèm hỏi han ai.
Hứa Thanh Khê lẳng lặng ngồi xem thực đơn, cô líu lưỡi nhìn mấy con số trên đó, hở tí là mấy triệu rồi mấy chục triệu khiến lòng cô dậy sóng. Đây chính là thế giới của kẻ có tiền! Ăn một bữa bằng tiền tiêu dùng của cô ròng rã mấy tháng trời.
Âm thầm dè bỉu là thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, cuối cùng cô dứt khoát không gọi, đưa thực đơn cho Quân Nhật Đình: "Anh chọn đi."
Quân Nhật Đình không nói gì, nhưng Lâm Gia Nghi lại lên tiếng: "Tôi đã gọi hết những món anh Nhật Đình thích ăn rồi, trong đó có cả vài món mới đặc sắc để cô Thanh Tuệ đây nếm thử, chẳng mấy khi đến ăn mà!"
Hứa Thanh Khê biết cô ta đang muốn nói gì, đang thể hiện ra mình hiểu Quân Nhật Đình rất nhiều đây mà!
Cô thầm cười khẩy nhưng ngoài mặt vẫn chẳng có gì thay đổi, trả lời: "Cô Gia Nghi có lòng quá, Nhật Đình có đứa em gái như cô thì đáng đồng tiền bát gạo quá."
Lâm Gia Nghi đang cực kì đắc ý nhưng mọi thứ đã biến mất sau hai chữ 'em gái'. Cô ta ghét nhất là nghe người ngoài dùng từ đó để nói về mối quan hệ của mình với Quân Nhật Đình. 'Em gái' cái quái gì? Rõ ràng giữa họ không có quan hệ máu mủ!
Hứa Thanh Tuệ chết tiệt, cô ta không phải quả hồng mềm mà!
Lâm Gia Nghi nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt chợt lạnh. Hôm nay cô ta phải xé nát bộ mặt giả dối đó trước mặt Quân Nhật Đình bằng mọi giá!
Chẳng mấy chốc, thức ăn ba người gọi đã được bưng lên đủ.
Lâm Gia Nghi ân cần giới thiệu các món mới của nhà hàng cho Quân Nhật Đình, Hứa Thanh Khê im lặng ăn bữa cơm của mình. Trong các món đó, cô nếm thấy vị của món cá chưng ăn rất ngon nên tiện tay gắp cho Quân Nhật Đình một miếng, xem như làm tròn nghĩa vụ của 'người vợ'.
"Món này khá thanh đạm và tươi mới, cá được khử hết mùi tanh rồi nên anh nếm thử xem."
Quân Nhật Đình thoảng ngẩn người rồi nhíu mày. Lâm Gia Nghi cũng tròn mắt nhìn, sau đó cười trên nỗi đau của người khác. Quân Nhật Đình là người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng, bình thường quần áo dính chút vết bẩn anh đã không muốn mặc nữa là đôi đũa đã dính nước bọt của người khác.
Cô ta có thể tưởng tượng ra cảnh Quân Nhật Đình cầm cái chén lên đập nát.
Quả nhiên, Quân Nhật Đình nhìn chằm chằm miếng thịt trong chén rất lâu mới giơ tay lên. Tất cả mọi thứ đều giống viễn cảnh Lâm Gia Nghi tưởng tượng ra, chỉ có một điều khác là anh cầm chén cơm lên, thong thả gắp miếng thịt cho vào miệng khi cô ta đang trợn mắt há miệng.
Lâm Gia Nghi nhìn anh như người xuống từ hành tinh khác, đôi đũa lỏng lẻo rơi xuống bàn.
Hứa Thanh Khê nhìn sang, không hiểu tại sao cô ta lại có biểu cảm đó. Quân Nhật Đình vẫn bình chân như vại, cứ ăn như thể chẳng có gì lạ xảy ra.
Lâm Gia Nghi siết tay, tức giận mắng thầm trong lòng: Đê tiện! Đồ đê tiện!
Rồi cô ta lập tức đè nén cơn giận đó xuống, đảo mắt nhìn ra cửa phòng. Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc tây trang đang bước vào. Anh ta có vẻ ngoài của một chàng lãng tử phong trần tạo cho người ta cảm giác nho nhã nhưng xem lẫn chút bất cần.
Lâm Gia Nghi nhếch môi cười khi nhìn thấy người đó, ánh mắt sắc bén lườm Hứa Thanh Khê nghĩ thầm: "Để tôi xem bây giờ cô còn gì để bao biện!"
Đang suy nghĩ thì người đàn ông có đã đứng trước mặt ba người và bất ngờ vui vẻ nói với Hứa Thanh Khê: "Thanh Tuệ, trùng hợp ghê! Không ngờ lại gặp được em ở đây đấy."
Hứa Thanh Khê giật mình ngẩng đầu lên, cô hơi hoang mang và mất kha khá thời gian để nhớ ra người này là ai. Đây là bạn Hứa Thanh Tuệ tên Hà Dương cậu cả nhà họ Hà nổi tiếng với hành vi ăn chơi lêu lổng và thường xuyên trà trộn vào những địa điểm mua vui về đêm.
Lúc trước Hứa Thanh Tuệ thường vắng nhà để đi chơi với đám người này, là đám bạn mèo mả gà đồng của cô ta.
Hứa Thanh Khê không ngờ mình lại gặp được người này ở đây, cô không biết nên phản ứng thế nào đành phải trả lời: "À, khéo thật." . Ra chương nhanh nhất tại == T гùмTruyện. m E ==
Hà Dương không thấy có gì đó lạ, anh ta khoác tay lên vai Hứa Thanh Khê nói: "Thế nào? Tối nay có định ra ngoài chơi không? Bên chỗ anh mới nhập về một lô rượu, chắc chắn em sẽ thích. Em muốn uống bao nhiêu cũng được, không say không về luôn OK không?"
Hứa Thanh Khê đẩy tay Hà Dương ra theo phản xạ có điều kiện, nói: "Mong anh giữ tự trọng!"
Hà Dương nghệt mặt ra, ngạc nhiên nhìn cô hỏi: "Em sao thế? Bình thường chẳng thấy em nói gì mà sao hôm nay phản ứng dữ vậy? Sốt rồi hả?"
Vừa nói vừa giơ tay lên định sờ trán Hứa Thanh Khê nhưng chưa đụng tới đã bị bàn ta khác vặn ngược ra sau, tiếng 'răng rắc' trật khớp vang lên... Hà Dương đau vã mồ hôi hột, la hét thảm thiết và tức giận nói: "Ai đấy?"
Chuyện xảy ra quá nhanh, anh ta chưa kịp nhìn.
Hứa Thanh Khê lại quan sát hết tất cả, người ra tay là Quân Nhật Đình!
Bấy giờ, anh vẫn bình tĩnh giữ chặt tay Hà Dương, ánh mắt lạnh lẽo không chút độ ấm: "Lần sau còn dám chạm vào cô ấy thì không phải là trật khớp nữa đâu, mà là ném luôn cả cánh tay này đấy!"
Dứt lời, anh thả tay Hà Dương và đẩy anh ta ra ngoài. Hà Dương không kịp giữ thăng bằng nên ngã chổng vó. Bây giờ anh ta mới nhận ra người bẻ tay mình là ai, Quân Nhật Đình!
Đứa con cưng của trời được sinh ra ở nhà họ Quân, tác phong nghiêm túc cẩn thận và làm việc rất khiêm tốn nhưng quyền lực lại cao ngất trời. Mạch máu kinh tế của thành phố này nằm gần hết trong tay anh. Hà Dương vã mồ hôi lạnh.
Nhớ hành động khoác vai Hứa Thanh Tuệ trước mặt Quân Nhật Đình, Hà Dương thấy run lên.
"Tổng... Tổng giám đốc Quân, xin lỗi, chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi. Tôi... Tôi không cố ý, tôi chỉ đùa với Thanh Tuệ thôi..." Anh ta cố giải thích nhưng càng giải thích càng khiến người ta hiểu lầm.
Hứa Thanh Khê cắn răng, hận không thể bịt miệng anh ta lại.
Mặt Quân Nhật Đình âm u đứng đó nhìn xuống, lạnh lùng nói: "Trong vòng một phút, lập tức cút khỏi tầm mắt tôi!"
Hà Dương sợ hãi, vội vàng lồm cồm bò dậy rồi co giò chạy biến không dám ở lại lắm lời. Anh ta đi rồi, nhưng bầu không khí ở đây vẫn còn căng thẳng đến lạ.
Hứa Thanh Khê không dám thở mạnh một tiếng, sợ Quân Nhật Đình chợt bùng nổ.
Điều đó lại Lâm Gia Nghi sướng rơn. Cuối cùng anh Nhật Đình cũng thấy được bộ mặt thật của cô ta rồi, không uổng công cô ta vắt hết óc suy nghĩ cách gọi Hà Dương tới đây!
Cô ta tin rằng từ nay về sau anh Nhật Đình của mình sẽ không bị Hứa Thanh Tuệ lừa gạt nữa!
Và dường như ông trời đang muốn chứng minh những gì cô nghĩ là sự thật, Quân Nhật Đình chợt quay sang nhìn Hứa Thanh Khê. Ánh mắt anh rất lạnh và đó là giọng cảnh cáo: "Hứa Thanh Tuệ, tôi mặc kệ em từng sống lêu lổng buông thả thế nào, nhưng tôi đã quay về đây thì tốt nhất em nên kiềm chế lại. Người nào đáng để qua lại và người nào không, em phải cân nhắc cho kỹ, đừng dây dưa với những kẻ chẳng ra gì rồi mang tiếng về cho nhà họ Quân! Tôi mong rằng chuyện hôm nay sẽ không xảy ra thêm lần nào nữa!"
Nói xong lập tức đanh mặt bỏ đi.
Lâm Gia Nghi vội vàng xách túi lên gọi với theo: "Anh Nhật Đình chờ em với." Rồi nhanh chân đuổi kịp bước chân anh, lúc lướt qua Hứa Thanh Khê còn cười hết sức đắc ý.
Hứa Thanh Khê nhìn hai người lần lượt bỏ đi để lại cô ngồi đây thở dài thườn thượt, cô không ngờ Hà Dương lại đột ngột xuất hiện ở đây và biến mọi chuyện thành thế này.
Bình luận facebook