Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Nguy Hiểm, Anh Thật Hư Hỏng - Chương 74: Như mong muốn của cô
Mà trên thực tế, Hứa Thanh Khê cũng không thực sự đi vào khuôn khổ. Nhưng mà lại là nói một đằng làm một nẻo. Muốn bảo cô ngồi nhìn rồi mặc kệ, cô không làm được.
Dù sao là một nhà thiết kế, xét về đạo đức nghề nghiệp hay tâm tư riêng, cô đều hy vọng quần áo mà mình thiết kế ra không có bất cứ tì vết nào.
Hơn nữa, lúc trước cô chỉ đồng ý đóng giả Hứa Thanh Tuệ, chứ không đồng ý kiếm được lợi ích từ trong đó.
Tất nhiên Hứa Hải Minh nhiều lần uy hiếp, cô cũng không có cách nào làm ngơ được, chỉ có thể âm thầm chỉ điểm Quân Nhật Đình.
Nghĩ như vậy, đêm đó trở lại nhà họ Quân, lúc ngồi ăn cơm với Quân Nhật Đình, cô kể lại việc xảy ra ở nhà máy nhuộm vải lúc ban ngày.
“Buổi sáng tôi đi đến nhà máy nhuộm cùng với giám đốc, còn có cả cô Lâm để kiểm tra lại vải. Chất lượng không tệ lắm.”
Cô nói đến đây, quan sát Quân Nhật Đình.
Tất nhiên Quân Nhật Đình cũng phát hiện ra ánh mắt của cô, nhưng không để ý, hờ hững ừ một tiếng.
Thật giống như việc anh đã nói là không quản lý.
Hứa Thanh Khê không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói: “Mặc dù phần lớn vải vóc không tệ, nhưng vẫn có một phần nhỏ bị lỗi. Tôi cảm thấy chúng ta nên tìm người có chuyên môn phụ trách kiểm tra, giải quyết chuyện này.”
Theo lời cô vừa nói xong, Quân Nhật Đình cuối cùng cũng nghe ra được ẩn ý của cô.
Anh dừng lại động tác trong tay, đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
Theo lý thuyết, người phụ nữ này phải bảo vệ cha của cô, nhưng những lời cô vừa nói ra, ngược lại giống như có ý đối nghịch với cha mình, khiến cho anh không khỏi kinh ngạc.
“Cô làm như vậy, không sợ cha cô tức giận sao?”
Anh cười mà như không cười dò hỏi, trong mắt tìm tòi nghiên cứu, giống như đang phân biệt lời cô nói là thật hay giả.
Dù sao cho đến bây giờ anh vẫn nhớ kỹ người phụ nữ này vì muốn giành lợi ích cho cha mình mà dùng hết mọi thủ đoạn.
Hứa Thanh Khê cũng nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt anh, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty.”
Ngụ ý, nhân viên kiểm tra chất lượng này không liên quan gì đến cô, đều phụ thuộc vào quyết định của công ty.
Quân Nhật Đình cũng nghe ra thâm ý trong đó, đôi mắt anh nặng nề nhìn về phía Hứa Thanh Khê, cười.
“Hay cho câu một nhân viên nhỏ.”
Sao anh lại không biết người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ này đang muốn phủi sạch quan hệ với mình.
Coi như cha anh có trách tội, cũng sẽ không rơi xuống đầu cô. Càng quan trọng hơn là, coi như sau này vải vóc xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ không liên quan đến cô.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, biết suy nghĩ của mình đũa bị anh nhìn thấy, cố nén sự mất tự nhiên trong lòng, hỏi lại lần nữa: “Ý anh thế nào?”
Nghe vậy, Quân Nhật Đình nhìn lại cô, trầm giọng nói: “Như mong muốn của cô.”
Dứt lời, anh cũng ăn cơm xong, từ tốn lau khóe miệng, bỏ lại một câu đi phòng sách, rồi đứng dậy rời đi.
Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, không khỏi thở dài một hơi.
Chuyện này xem như qua rồi, đến lúc đó nếu Hứa Hải Minh thật sự làm cái gì đó quá đáng, cũng không liên lụy đến cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô buông xuống tảng đá lớn, cũng có khẩu vị để tiếp tục ăn cơm.
Đợi cô ăn no rồi thì cũng trở về phòng, hoàn thành nốt công việc dang dở. Nhất thời, toàn bộ ngôi nhà đều chìm vào yên lặng. Cho đến đêm, nó mới tiếp đón một vị khách.
“Cậu chủ, ở bên ngoài có cô Lâm xin được gặp.”
Quản gia đứng ngoài phòng sách cung kính báo lên.
Trước đó, bởi vì Quân Nhật Đình ra lệnh, nếu như không được anh cho phép, Lâm Gia Nghi không được bước chân vào nhà mới nửa bước. Vậy nên bây giờ cô ta đến, đều phải thông báo.
Quân Nhật Đình nghe vậy, không khỏi nhíu mày nhìn về phía quản gia.
“Cô ta có việc gì sao?”
Quản gia trả lời: “Nghe nói là việc công, cậu chủ muốn gặp không ạ?”
Quân Nhật Đình phẩy tay, ra hiệu để ông dẫn người đến. Quản gia gật đầu, quay người đi xuống dẫn Lâm Gia Nghi vào nhà, sau đó đi đến phòng sách.
Lâm Gia Nghi đi phía sau quản gia, trong mắt tràn ngập tức giận.
Trước nay cô ta đến tìm anh Nhật Đình không cần phải thông báo, bây giờ lại vì con khốn Hứa Thanh Tuệ kia mà cô ta bị hạn chế ra vào, việc này bảo cô ta làm sao mà chịu đựng nổi.
Đặc biệt khi cô ta nhìn thấy căn nhà ngắn ngủi mấy ngày không đến, lại có sự thay đổi không nhỏ.
Trên bàn trà có thêm bình hoa, bốn phía có thêm không ít những vật trang trí ấm áp, để căn nhà vốn dĩ quạnh quẽ lại có thêm một ít không khí gia đình.
Thấy vậy hai mắt cô ta đỏ lên. Làm sao cô ta lại không biết đây chính là kiệt tác của con khốn Hứa Thanh Tuệ kia chứ.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô ta sẽ đuổi người phụ nữ kia ra, kể cả những thứ rác rưởi này.
Nghĩ đến đây, cô ta cưỡng ép bản thân thu tầm mắt lại. Không bao lâu sau, cô đã đi theo quản gia đến trước cửa phòng sách.
“Cậu chủ, cô Lâm đã đến.”
Quản gia gõ cửa thông báo, nghe thấy tiếng đáp ứng của Quân Nhật Đình thì mới mở cửa phòng, ra hiệu Lâm Gia Nghi đi vào.
Mà Lâm Gia Nghi vừa bước vào phòng sách, bị sắc đẹp trước mắt thu hút.
Chỉ thấy Quân Nhật Đình mặc quần áo ở nhà, tựa lưng vào ghế ngồi, chẳng biết hai nút cúc áo mở ra lúc nào, lộ ra một mảnh da thịt rắn chắc.
Đặc biệt còn ngồi ở chỗ ánh đèn chiếu xuống, cả người anh lộ ra vẻ lười biếng, tựa như một con báo đang nghỉ ngơi, rất mê người nhưng cũng rất nguy hiểm.
Lâm Gia Nghi thấy yết hầu mình đang căng lên, sự yêu thích nơi đáy mắt không thể nào che dấu.
Cô ta nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, ở trong lòng không ngừng thề rằng, bất kể như thế nào, đời này của cô ta phải có được người đàn ông này.
Cũng chỉ có anh mới xứng với mình!
Quân Nhật Đình nhìn thấy tầm mắt của cô ta, trong lòng nổi lên cảm giác phiền chán, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Gia Nghi hồi phục tinh thần, nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của anh, vội vàng thu lại ánh mắt yêu thích.
Khi còn chưa tự tin một trăm phần trăm, cô ta không thể để anh Nhật Đình nhận ra tâm sự của mình, nếu không nhất định anh Nhật Đình sẽ phủi sạch quan hệ với cô ta.
Nghĩ vậy, cô ta hắng giọng, nói rõ ý đồ đến đây.
“Anh Nhật Đình, em đến là muốn nói với anh chuyện liên quan đến việc nhập vải.”
Đúng vậy, từ lúc ban đầu, mục đích cô ta tới đây là để cáo trạng.
Cô ta thêm mắm dặm muối kể lại việc sáng nay ở nhà máy vải vóc bị trộn lẫn thật giả.
“Anh Nhật Đình, chúng ta không thể nhân nhượng việc này được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sản phẩm của chúng ta trong tương lai.”
Quân Nhật Đình nhìn bộ dáng tức giận của cô ta, vẻ mặt thản nhiên nói: “Chuyện này Thanh Tuệ đã nói với tôi rồi, tôi đã sắp xếp người chuyên môn đốc thúc sau đó.”
Lâm Gia Nghi không nghĩ đến Hứa Thanh Tuệ lại chủ động nói ra, nhất thời sửng sốt.
Cô ta tưởng nàng người phụ nữ nữ kia cũng giống cha cô là kẻ lòng lang dạ sói, không nghĩ đến, vậy mà lại rất thành thật.
Chỉ một thoáng, mọi lời muốn nói bị ngăn ở ngực, cô ta cảm thấy chỗ nào mình cũng ở phía dưới người phụ nữ kia.
Thậm chí cô ta đã tìm được một điểm sơ hở, cũng bị người phụ nữ kia phá hỏng.
Càng khiến người ta ghen ghét chính là, toàn bộ quá trình anh Nhật Đình còn che chở người phụ nữ kia, điều này khiến cô ta ghen tức phát điên.
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ kia lại có được sự ưu ái của anh.
Cô ta thích anh nhiều năm như vậy, cũng ở chung ngần ấy năm, chẳng lẽ lại không bằng người anh ở chung chưa đến một tháng hay sao?
Quân Nhật Đình cũng không phát hiện ra sự oán hận trong lòng cô ta, thấy cô ta đứng ngây ngốc tại chỗ thì nhíu mày hỏi: “Cô còn có việc gì sao?”
Lâm Gia Nghi hoàn hồn, đè nén sự không cam lòng, nâng khóe miệng đáp lại: “Không có gì ạ.”
Quân Nhật Đình gật đầu: “Không có gì thì về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời, anh cũng không để ý đến Lâm Gia Nghi nữa, cúi đầu xử lý văn kiện.
Dù sao là một nhà thiết kế, xét về đạo đức nghề nghiệp hay tâm tư riêng, cô đều hy vọng quần áo mà mình thiết kế ra không có bất cứ tì vết nào.
Hơn nữa, lúc trước cô chỉ đồng ý đóng giả Hứa Thanh Tuệ, chứ không đồng ý kiếm được lợi ích từ trong đó.
Tất nhiên Hứa Hải Minh nhiều lần uy hiếp, cô cũng không có cách nào làm ngơ được, chỉ có thể âm thầm chỉ điểm Quân Nhật Đình.
Nghĩ như vậy, đêm đó trở lại nhà họ Quân, lúc ngồi ăn cơm với Quân Nhật Đình, cô kể lại việc xảy ra ở nhà máy nhuộm vải lúc ban ngày.
“Buổi sáng tôi đi đến nhà máy nhuộm cùng với giám đốc, còn có cả cô Lâm để kiểm tra lại vải. Chất lượng không tệ lắm.”
Cô nói đến đây, quan sát Quân Nhật Đình.
Tất nhiên Quân Nhật Đình cũng phát hiện ra ánh mắt của cô, nhưng không để ý, hờ hững ừ một tiếng.
Thật giống như việc anh đã nói là không quản lý.
Hứa Thanh Khê không còn cách nào, chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói: “Mặc dù phần lớn vải vóc không tệ, nhưng vẫn có một phần nhỏ bị lỗi. Tôi cảm thấy chúng ta nên tìm người có chuyên môn phụ trách kiểm tra, giải quyết chuyện này.”
Theo lời cô vừa nói xong, Quân Nhật Đình cuối cùng cũng nghe ra được ẩn ý của cô.
Anh dừng lại động tác trong tay, đưa mắt nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
Theo lý thuyết, người phụ nữ này phải bảo vệ cha của cô, nhưng những lời cô vừa nói ra, ngược lại giống như có ý đối nghịch với cha mình, khiến cho anh không khỏi kinh ngạc.
“Cô làm như vậy, không sợ cha cô tức giận sao?”
Anh cười mà như không cười dò hỏi, trong mắt tìm tòi nghiên cứu, giống như đang phân biệt lời cô nói là thật hay giả.
Dù sao cho đến bây giờ anh vẫn nhớ kỹ người phụ nữ này vì muốn giành lợi ích cho cha mình mà dùng hết mọi thủ đoạn.
Hứa Thanh Khê cũng nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt anh, vẻ mặt tự nhiên nói: “Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty.”
Ngụ ý, nhân viên kiểm tra chất lượng này không liên quan gì đến cô, đều phụ thuộc vào quyết định của công ty.
Quân Nhật Đình cũng nghe ra thâm ý trong đó, đôi mắt anh nặng nề nhìn về phía Hứa Thanh Khê, cười.
“Hay cho câu một nhân viên nhỏ.”
Sao anh lại không biết người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ này đang muốn phủi sạch quan hệ với mình.
Coi như cha anh có trách tội, cũng sẽ không rơi xuống đầu cô. Càng quan trọng hơn là, coi như sau này vải vóc xảy ra vấn đề gì, cũng sẽ không liên quan đến cô.
Hứa Thanh Khê thấy vậy, biết suy nghĩ của mình đũa bị anh nhìn thấy, cố nén sự mất tự nhiên trong lòng, hỏi lại lần nữa: “Ý anh thế nào?”
Nghe vậy, Quân Nhật Đình nhìn lại cô, trầm giọng nói: “Như mong muốn của cô.”
Dứt lời, anh cũng ăn cơm xong, từ tốn lau khóe miệng, bỏ lại một câu đi phòng sách, rồi đứng dậy rời đi.
Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, không khỏi thở dài một hơi.
Chuyện này xem như qua rồi, đến lúc đó nếu Hứa Hải Minh thật sự làm cái gì đó quá đáng, cũng không liên lụy đến cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô buông xuống tảng đá lớn, cũng có khẩu vị để tiếp tục ăn cơm.
Đợi cô ăn no rồi thì cũng trở về phòng, hoàn thành nốt công việc dang dở. Nhất thời, toàn bộ ngôi nhà đều chìm vào yên lặng. Cho đến đêm, nó mới tiếp đón một vị khách.
“Cậu chủ, ở bên ngoài có cô Lâm xin được gặp.”
Quản gia đứng ngoài phòng sách cung kính báo lên.
Trước đó, bởi vì Quân Nhật Đình ra lệnh, nếu như không được anh cho phép, Lâm Gia Nghi không được bước chân vào nhà mới nửa bước. Vậy nên bây giờ cô ta đến, đều phải thông báo.
Quân Nhật Đình nghe vậy, không khỏi nhíu mày nhìn về phía quản gia.
“Cô ta có việc gì sao?”
Quản gia trả lời: “Nghe nói là việc công, cậu chủ muốn gặp không ạ?”
Quân Nhật Đình phẩy tay, ra hiệu để ông dẫn người đến. Quản gia gật đầu, quay người đi xuống dẫn Lâm Gia Nghi vào nhà, sau đó đi đến phòng sách.
Lâm Gia Nghi đi phía sau quản gia, trong mắt tràn ngập tức giận.
Trước nay cô ta đến tìm anh Nhật Đình không cần phải thông báo, bây giờ lại vì con khốn Hứa Thanh Tuệ kia mà cô ta bị hạn chế ra vào, việc này bảo cô ta làm sao mà chịu đựng nổi.
Đặc biệt khi cô ta nhìn thấy căn nhà ngắn ngủi mấy ngày không đến, lại có sự thay đổi không nhỏ.
Trên bàn trà có thêm bình hoa, bốn phía có thêm không ít những vật trang trí ấm áp, để căn nhà vốn dĩ quạnh quẽ lại có thêm một ít không khí gia đình.
Thấy vậy hai mắt cô ta đỏ lên. Làm sao cô ta lại không biết đây chính là kiệt tác của con khốn Hứa Thanh Tuệ kia chứ.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô ta sẽ đuổi người phụ nữ kia ra, kể cả những thứ rác rưởi này.
Nghĩ đến đây, cô ta cưỡng ép bản thân thu tầm mắt lại. Không bao lâu sau, cô đã đi theo quản gia đến trước cửa phòng sách.
“Cậu chủ, cô Lâm đã đến.”
Quản gia gõ cửa thông báo, nghe thấy tiếng đáp ứng của Quân Nhật Đình thì mới mở cửa phòng, ra hiệu Lâm Gia Nghi đi vào.
Mà Lâm Gia Nghi vừa bước vào phòng sách, bị sắc đẹp trước mắt thu hút.
Chỉ thấy Quân Nhật Đình mặc quần áo ở nhà, tựa lưng vào ghế ngồi, chẳng biết hai nút cúc áo mở ra lúc nào, lộ ra một mảnh da thịt rắn chắc.
Đặc biệt còn ngồi ở chỗ ánh đèn chiếu xuống, cả người anh lộ ra vẻ lười biếng, tựa như một con báo đang nghỉ ngơi, rất mê người nhưng cũng rất nguy hiểm.
Lâm Gia Nghi thấy yết hầu mình đang căng lên, sự yêu thích nơi đáy mắt không thể nào che dấu.
Cô ta nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình, ở trong lòng không ngừng thề rằng, bất kể như thế nào, đời này của cô ta phải có được người đàn ông này.
Cũng chỉ có anh mới xứng với mình!
Quân Nhật Đình nhìn thấy tầm mắt của cô ta, trong lòng nổi lên cảm giác phiền chán, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô tìm tôi có chuyện gì?”
Lâm Gia Nghi hồi phục tinh thần, nghe ra sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của anh, vội vàng thu lại ánh mắt yêu thích.
Khi còn chưa tự tin một trăm phần trăm, cô ta không thể để anh Nhật Đình nhận ra tâm sự của mình, nếu không nhất định anh Nhật Đình sẽ phủi sạch quan hệ với cô ta.
Nghĩ vậy, cô ta hắng giọng, nói rõ ý đồ đến đây.
“Anh Nhật Đình, em đến là muốn nói với anh chuyện liên quan đến việc nhập vải.”
Đúng vậy, từ lúc ban đầu, mục đích cô ta tới đây là để cáo trạng.
Cô ta thêm mắm dặm muối kể lại việc sáng nay ở nhà máy vải vóc bị trộn lẫn thật giả.
“Anh Nhật Đình, chúng ta không thể nhân nhượng việc này được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến chất lượng sản phẩm của chúng ta trong tương lai.”
Quân Nhật Đình nhìn bộ dáng tức giận của cô ta, vẻ mặt thản nhiên nói: “Chuyện này Thanh Tuệ đã nói với tôi rồi, tôi đã sắp xếp người chuyên môn đốc thúc sau đó.”
Lâm Gia Nghi không nghĩ đến Hứa Thanh Tuệ lại chủ động nói ra, nhất thời sửng sốt.
Cô ta tưởng nàng người phụ nữ nữ kia cũng giống cha cô là kẻ lòng lang dạ sói, không nghĩ đến, vậy mà lại rất thành thật.
Chỉ một thoáng, mọi lời muốn nói bị ngăn ở ngực, cô ta cảm thấy chỗ nào mình cũng ở phía dưới người phụ nữ kia.
Thậm chí cô ta đã tìm được một điểm sơ hở, cũng bị người phụ nữ kia phá hỏng.
Càng khiến người ta ghen ghét chính là, toàn bộ quá trình anh Nhật Đình còn che chở người phụ nữ kia, điều này khiến cô ta ghen tức phát điên.
Dựa vào cái gì mà người phụ nữ kia lại có được sự ưu ái của anh.
Cô ta thích anh nhiều năm như vậy, cũng ở chung ngần ấy năm, chẳng lẽ lại không bằng người anh ở chung chưa đến một tháng hay sao?
Quân Nhật Đình cũng không phát hiện ra sự oán hận trong lòng cô ta, thấy cô ta đứng ngây ngốc tại chỗ thì nhíu mày hỏi: “Cô còn có việc gì sao?”
Lâm Gia Nghi hoàn hồn, đè nén sự không cam lòng, nâng khóe miệng đáp lại: “Không có gì ạ.”
Quân Nhật Đình gật đầu: “Không có gì thì về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời, anh cũng không để ý đến Lâm Gia Nghi nữa, cúi đầu xử lý văn kiện.
Bình luận facebook