Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
· Chương 223: Chờ em ở nhà hàng Ý
Anh nhìn Henry: “Ngại quá, tôi không thích bạn gái mình chạm vào người khác giới.” Cung Âu chưa bao giờ che dấu sự chuyên chế của mình.
“Ok." ആ
Henry thu tay lại, thức thới xoay người rời đi..لاي
ീ
“Anh không cần thiết phải như vậy.” Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói. “Chỉ là bắt tay theo phép xã giao thôi mà.” 2.
“Cái đó cũng không được.”
Cung Âu nói, đôi mắt đen nhìn cô một cái sau đó cầm tay cô rời đi, mời ngón tay nắm chặt nhau.
Buổi phỏng vấn về khoa học kỹ thuật đến nay kết thúc.
Ngoài phòng khoa học kỹ thuật có một chiếc cửa thông ra ngoài, một loạt xe đậu ở đó, lái xe mở cửa ra, Cung Âu ngồi lên xe, gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì, đôi mắt đen thâm trầm.
“Thiếu gia.”
Phong Đức ngồi bên tay lái phụ, đưa điện thoại cho Cung Âu: “Đây là điện thoại của Thời tiểu thư, lúc nãy Mộ Thiên Sơ gọi qua 5 cuộc, 3 tin nhắn, đều hẹn Thời tiểu thư.”
“…”
Cung Âu cầm lấy điện thoại, ánh mắt thâm trầm nhìn tin nhắn trên màn hình.
9h
Cung Âu nhìn thời gian, hiện tại đã là 10h 30.
“Thiếu gia, có muốn nói cho Thời tiểu thư không?”
“Không.”
Cung Âu lạnh lùng mở miệng, lại xóa hết tin nhắn còn lại.
Làm sao anh có thể để cho người phụ nữ của mình đi gặp một người đàn ông khác, Mộ Thiên Sơ còn chưa từ bỏ ý định.
Phong Đức nhíu mày, nhớ tới chuyện lần trước công kích tập đoàn Mộ thị và Mộ Thiên Sơ, sợ thiếu gia lại gây ra chuyện gì, vì thế đề nghị: “Thiếu gia, không bằng nói cho Thời tiểu thư, tôi thấy hiện tại trái tim Thởi tiểu thư đều dành hết cho ngài, ngài có thể đi cùng cô ấy.”
“Tôi còn đi cùng với cô ấy đi gặp tình địch của mình?” Cung Âu tức giận, âm thanh càng trầm hơn: “Không thể nào!”
Cô ấy là của anh.
Ai biết sau khi Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ gặp mặt nhau sẽ thì tình cảm lại có biến hóa gì khác.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép!
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức cũng không nói gì thêm, yên lặng ngồi ở vị trí ghế phụ, chỉ mong mọi chuyện sẽ sóng yên biển lặng qua đi.
Thời Tiểu Niệm từ nhà vệ sinh ra ngoài lúc này mới ngồi vào xe, nhìn Cung Âu: “Được rồi, đi thôi, về nhà nào.”
“Ừ.”
Lái xe nổ máy từ từ lăn bánh.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào ngực, thấy anh đang cầm di động của cô, cô cầm lấy, dựa vào ngực anh chơi điện thoại.
Không có tin nhắn.
Không có người gọi tới.
Cô có thói quen nhìn trạng thái báo của điện thoại, không hề nghi ngờ.
“Hôm nay có mệt không?” Cung Âu hỏi, một tay khoác lên vai cô, một tay nắm lấy bàn tay cô, chơi chơi.
“Vốn hơi mệt một chút nhưng anh nói em biểu hiện không tệ cho nên hiện tại em không sao rồi.”
Thời Tiểu Niệm cười nói.
Cô sợ mình không làm tốt, ngược lại không sao cả.
Anh buông tha cho trách nhiệm của gia tộc nói với toàn thế giới chuyện của cô, cô không có lý do gì để không cố gắng.
“Ừ, người phụ nữ của anh làm sao có thể tệ được.”
Cung Âu vừa nói vừa ôm cô, lại nhìn điện thoại của cô, đôi mắt trở nên thâm trầm.
Không biết Mộ Thiên Sơ còn gửi tin nhắn hay gọi điện tới chô cô không, sớm biết vậy tối qua nên cài đặt chương trình trên điện thoại của cô, tất cả cuộc gọi và tin nhắn đến đều tự động xóa.
Quả thật là âm hồn bất tán
Còn muốn tranh giành người phụ nữ với anh sao? Nếu Mộ Thiên Sơ dám đến quấy rầy Thời tiểu Niệm tức là muốn chết.
Thời Tiểu Niệm dựa vào lòng Cung Âu, không thấy được biểu tình trên gương mặt anh, cứ vui vẻ chơi điện thoại, bỗng nhiên có một tin tức giải trí hiện lên trong điện thoại của cô.
Tin tức trọng điểm rất dài.
Thời Tiểu Niệm run sợ, sau đó click vào xem.
Tin tức có một số hình ảnh, chỉ thấy Thời Địch đeo kính râ, che khẩu trang bị các phóng viên điên cuồng vây đuổi, bên trong tin tức có nói Thời Địch nói mình không nói dối, là do chị gái chen chân vào hôn nhân của bọn họ.
Đúng là mạnh miệng tới cùng.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục nhìn xuống, tin tức có nhiều hình ảnh được phóng viên đăng lên, cha nuôi thừa dịp Thời Địch minh oan liên tục mở hơn 10 nhà hàng, phỏng chừng bỏ hết vốn vào đó.
Lúc này lại đóng cửa toàn bộ…
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu đúng lúc thu lại sự tối tăm trong mắt, lại nhìn tin tức trên điện thoại của cô, bá đạo nói: “Là anh, làm sao vậy? Em còn nhân từ với bọn họ sao, có phải em sẽ trách anh hay không?”
Anh thật sự báo thù vì cô.
Đối với cha mẹ nuôi này của cô đã bức cô đến mức mắc bệnh tâm lý suýt chút nữa anh còn phải sống cả đời với người như tượng gỗ, thù này anh không thể không trả.
“Em không trách anh!”
Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt của anh không vui liền nói, cô biết anh cảm thấy bất công vì cô bị tổn thương.
“Hừ!” Cung Âu hừ lạnh: “Thật ra không cần có anh thì mấy nhà hàng kia cũng sẽ phải đóng cửa, ông ta nhân lúc Thời Địch được lòng người liền liều mạng mở nhà hàng, hơn mười nhà hàng cùng lúc mở ra còn lại vốn quay vòng liền dựa vào số tiền kiếm được để duy trì, sớm hay muộn rồi cũng sẽ sụp đổ, chẳng qua anh chỉ làm cho nó nhanh hơn một chút thôi.”
Thậm chỉ không thèm dùng đến âm mưu trong thương trường, chỉ cần ngân hàng không cho vay, không ai đầu tư vào, một khi hoạt động không có đầu tư thì nhà hàng tất nhiên sẽ đóng cửa.
“Ba… cha nuôi ông ta vẫn muốn leo lên giới thượng lưu, muốn nổi bật.” Thời Tiểu Niệm hiểu được ý của Cung Âu: “Lòng tham của ông ta qua thật lại tăng lên rồi.”
Tham đến mức mang cả bản thân đi đền.
Nhưng Thời Địch vẫn còn có tiền, ít nhất ba người sinh sống vẫn không có vấn đề gì.
Một nhà ba người.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, tắt tin tức, đang muốn tắt điện thoại thì lại rung lên, có cuộc gọi tới, Cung Âu gắt gao nhìn cô, cả người chấn động mạnh.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh: ”Sao vậy?”
Cung Âu nhìn, mấp máy môi: “Không có gì, điện thoại của ai vậy?”
Mộ Thiên Sơ này quấy rấy Thời Tiểu Niệm thì cũng đừng trách anh ra tay quá độc ác.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, điện thoại xuất hiện một dãy số không tên, nhưng cô nhận ra số điện thoại đó là số điện thoại của Mân Thu Quân.
Bởi vì chấn động lúc nãy của Cung Âu mà ngón tay cô không cẩn thận lướt qua nút nghe, điện thoại được kết nối.
Cô do dự có nên nghe hay không, giọng nói bi thương của Mân Thu Quân vang lên: “Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, là mẹ… Rốt cuộc con cũng nghe máy, đêm qua mẹ đến tìm con, nhưng lại bị người Cung gia đuổi đi.”
“…”
Nghe giọng nói của Mân Thu Quân không hiểu sao Thời Tiểu Niệm không còn cảm nhận được tình thân như trước, hiện tại cô cẩm giác như nghe thấy giọng nói của người lạ.
Loại cảm giác này không hơn.
“Tiểu Niệm, con có thể tới gặp mẹ hay không, mẹ muốn gặp con.” Mân Thu Quân khóc lóc.
Cung Âu thờ ơ nhìn qua, không kiên nhẫn muốn cúp điện thoại nhưng Thời Tiểu Niệm ngăn lại, đưa điện thoại đến bên tai, lạnh nhạt hỏi: “Hiện tại bà ở đâu?”
Nghe được đáp án của cô, Mân Thu Quân kích động nói: “Là ở tòa nhà thành phố S, là chỗ trước kia Thiên Sơ mua cho chúng ta.”
Thời Tiểu Niệm nghe xong liền tắt máy.
“Cung Âu, hiện tại anh có chuyện gì sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu bất mãn trừng mắt với cô: “Làm gì vậy, em còn muốn gặp hai người kia?”
“Đương nhiên là muốn.”
Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt hết sức kiên định.
“Thời Tiểu Niệm…”
“Đi cùng em.” Thời Tiểu Niệm dịu dàng lên tiếng, để điện thoại qua một bên, nắm chặt tay anh: “Anh không đi cùng cũng được, nhưng cuối cùng em muốn giải quyết chuyện của Thời gia.”
Cung Âu khó chịu nhìn cô, đưa tay véo lỗ tai cô: “Em định giải quyết như thế nào?”
“Đợi một chút sẽ biết.”
Thời Tiểu Niệm cười buồn, nghiêng đầu dựa vào lòng anh, ánh mắt đầy hận ý, bàn tay không tự giác nắm chặt Cung Âu.
Có một số việc nhất định phải giải quyết.
Xe chạy vào tiểu khu nổi tiếng.
Chỗ này cô chưa hề đến, nhưng cô biết đó là căn nhà mới cha mẹ nuôi mới ở ở thành phố S, Mộ Thiên Sơ mua cho bọn họ.
“Có thể chờ em ở trong xe không?”
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu.
Cô vốn định để anh đi cùng cô nhưng nghĩ lại cô không thể mãi mãi trốn dưới sự che chở của anh, có một số việc cô phải tự giải quyết.
“Không thể.”
Thời gia trong mắt anh như một hang sói, anh không thể nào để cô một mình đi vào hang sói.
“Anh muốn đi thì đi một mình đi.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh, trong mắt đầy chân thành, cô ngửa đầu hôn anh một cái, ‘Lát nữa về làm cho anh hai phần cơm được không?”
Cô đang dụ dỗ anh.
Anh liếc di động một cái, lạnh lùng nói: “Ba phần.”
Có cần ăn nhiều như vậy hay không, không sợ no chết sao?
Thời Tiểu niệm bất đắc dĩ nhìn anh, đành thỏa hiệp: “Được rồi, ba phần thì ba phần, em đi đây.”
“Cho em 30ph, neus 30ph còn chưa ra thì anh sẽ đi vào bắt người.”
Cung Âu bá đạo mở miengj.
“Biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe xuống, một mình rời đi, Cung Âu cầm thay cô chiếc điện thoại bị bỏ quên, nhíu mày, ném điện thoại cho Phong Đức: “Trở về làm cho Tiểu Niệm một chương trình, điện thoại và tin nhắn của Mộ Thiên Sơ không cho gửi đến.”
Anh nhìn Henry: “Ngại quá, tôi không thích bạn gái mình chạm vào người khác giới.” Cung Âu chưa bao giờ che dấu sự chuyên chế của mình.
“Ok." ആ
Henry thu tay lại, thức thới xoay người rời đi..لاي
ീ
“Anh không cần thiết phải như vậy.” Thời Tiểu Niệm không nhịn được nói. “Chỉ là bắt tay theo phép xã giao thôi mà.” 2.
“Cái đó cũng không được.”
Cung Âu nói, đôi mắt đen nhìn cô một cái sau đó cầm tay cô rời đi, mời ngón tay nắm chặt nhau.
Buổi phỏng vấn về khoa học kỹ thuật đến nay kết thúc.
Ngoài phòng khoa học kỹ thuật có một chiếc cửa thông ra ngoài, một loạt xe đậu ở đó, lái xe mở cửa ra, Cung Âu ngồi lên xe, gương mặt anh tuấn không có biểu cảm gì, đôi mắt đen thâm trầm.
“Thiếu gia.”
Phong Đức ngồi bên tay lái phụ, đưa điện thoại cho Cung Âu: “Đây là điện thoại của Thời tiểu thư, lúc nãy Mộ Thiên Sơ gọi qua 5 cuộc, 3 tin nhắn, đều hẹn Thời tiểu thư.”
“…”
Cung Âu cầm lấy điện thoại, ánh mắt thâm trầm nhìn tin nhắn trên màn hình.
9h
Cung Âu nhìn thời gian, hiện tại đã là 10h 30.
“Thiếu gia, có muốn nói cho Thời tiểu thư không?”
“Không.”
Cung Âu lạnh lùng mở miệng, lại xóa hết tin nhắn còn lại.
Làm sao anh có thể để cho người phụ nữ của mình đi gặp một người đàn ông khác, Mộ Thiên Sơ còn chưa từ bỏ ý định.
Phong Đức nhíu mày, nhớ tới chuyện lần trước công kích tập đoàn Mộ thị và Mộ Thiên Sơ, sợ thiếu gia lại gây ra chuyện gì, vì thế đề nghị: “Thiếu gia, không bằng nói cho Thời tiểu thư, tôi thấy hiện tại trái tim Thởi tiểu thư đều dành hết cho ngài, ngài có thể đi cùng cô ấy.”
“Tôi còn đi cùng với cô ấy đi gặp tình địch của mình?” Cung Âu tức giận, âm thanh càng trầm hơn: “Không thể nào!”
Cô ấy là của anh.
Ai biết sau khi Thời Tiểu Niệm và Mộ Thiên Sơ gặp mặt nhau sẽ thì tình cảm lại có biến hóa gì khác.
Anh tuyệt đối sẽ không cho phép!
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức cũng không nói gì thêm, yên lặng ngồi ở vị trí ghế phụ, chỉ mong mọi chuyện sẽ sóng yên biển lặng qua đi.
Thời Tiểu Niệm từ nhà vệ sinh ra ngoài lúc này mới ngồi vào xe, nhìn Cung Âu: “Được rồi, đi thôi, về nhà nào.”
“Ừ.”
Lái xe nổ máy từ từ lăn bánh.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm vào ngực, thấy anh đang cầm di động của cô, cô cầm lấy, dựa vào ngực anh chơi điện thoại.
Không có tin nhắn.
Không có người gọi tới.
Cô có thói quen nhìn trạng thái báo của điện thoại, không hề nghi ngờ.
“Hôm nay có mệt không?” Cung Âu hỏi, một tay khoác lên vai cô, một tay nắm lấy bàn tay cô, chơi chơi.
“Vốn hơi mệt một chút nhưng anh nói em biểu hiện không tệ cho nên hiện tại em không sao rồi.”
Thời Tiểu Niệm cười nói.
Cô sợ mình không làm tốt, ngược lại không sao cả.
Anh buông tha cho trách nhiệm của gia tộc nói với toàn thế giới chuyện của cô, cô không có lý do gì để không cố gắng.
“Ừ, người phụ nữ của anh làm sao có thể tệ được.”
Cung Âu vừa nói vừa ôm cô, lại nhìn điện thoại của cô, đôi mắt trở nên thâm trầm.
Không biết Mộ Thiên Sơ còn gửi tin nhắn hay gọi điện tới chô cô không, sớm biết vậy tối qua nên cài đặt chương trình trên điện thoại của cô, tất cả cuộc gọi và tin nhắn đến đều tự động xóa.
Quả thật là âm hồn bất tán
Còn muốn tranh giành người phụ nữ với anh sao? Nếu Mộ Thiên Sơ dám đến quấy rầy Thời tiểu Niệm tức là muốn chết.
Thời Tiểu Niệm dựa vào lòng Cung Âu, không thấy được biểu tình trên gương mặt anh, cứ vui vẻ chơi điện thoại, bỗng nhiên có một tin tức giải trí hiện lên trong điện thoại của cô.
Tin tức trọng điểm rất dài.
Thời Tiểu Niệm run sợ, sau đó click vào xem.
Tin tức có một số hình ảnh, chỉ thấy Thời Địch đeo kính râ, che khẩu trang bị các phóng viên điên cuồng vây đuổi, bên trong tin tức có nói Thời Địch nói mình không nói dối, là do chị gái chen chân vào hôn nhân của bọn họ.
Đúng là mạnh miệng tới cùng.
Thời Tiểu Niệm tiếp tục nhìn xuống, tin tức có nhiều hình ảnh được phóng viên đăng lên, cha nuôi thừa dịp Thời Địch minh oan liên tục mở hơn 10 nhà hàng, phỏng chừng bỏ hết vốn vào đó.
Lúc này lại đóng cửa toàn bộ…
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu đúng lúc thu lại sự tối tăm trong mắt, lại nhìn tin tức trên điện thoại của cô, bá đạo nói: “Là anh, làm sao vậy? Em còn nhân từ với bọn họ sao, có phải em sẽ trách anh hay không?”
Anh thật sự báo thù vì cô.
Đối với cha mẹ nuôi này của cô đã bức cô đến mức mắc bệnh tâm lý suýt chút nữa anh còn phải sống cả đời với người như tượng gỗ, thù này anh không thể không trả.
“Em không trách anh!”
Thời Tiểu Niệm nhìn sắc mặt của anh không vui liền nói, cô biết anh cảm thấy bất công vì cô bị tổn thương.
“Hừ!” Cung Âu hừ lạnh: “Thật ra không cần có anh thì mấy nhà hàng kia cũng sẽ phải đóng cửa, ông ta nhân lúc Thời Địch được lòng người liền liều mạng mở nhà hàng, hơn mười nhà hàng cùng lúc mở ra còn lại vốn quay vòng liền dựa vào số tiền kiếm được để duy trì, sớm hay muộn rồi cũng sẽ sụp đổ, chẳng qua anh chỉ làm cho nó nhanh hơn một chút thôi.”
Thậm chỉ không thèm dùng đến âm mưu trong thương trường, chỉ cần ngân hàng không cho vay, không ai đầu tư vào, một khi hoạt động không có đầu tư thì nhà hàng tất nhiên sẽ đóng cửa.
“Ba… cha nuôi ông ta vẫn muốn leo lên giới thượng lưu, muốn nổi bật.” Thời Tiểu Niệm hiểu được ý của Cung Âu: “Lòng tham của ông ta qua thật lại tăng lên rồi.”
Tham đến mức mang cả bản thân đi đền.
Nhưng Thời Địch vẫn còn có tiền, ít nhất ba người sinh sống vẫn không có vấn đề gì.
Một nhà ba người.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, tắt tin tức, đang muốn tắt điện thoại thì lại rung lên, có cuộc gọi tới, Cung Âu gắt gao nhìn cô, cả người chấn động mạnh.
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh: ”Sao vậy?”
Cung Âu nhìn, mấp máy môi: “Không có gì, điện thoại của ai vậy?”
Mộ Thiên Sơ này quấy rấy Thời Tiểu Niệm thì cũng đừng trách anh ra tay quá độc ác.
Thời Tiểu Niệm rũ mắt, điện thoại xuất hiện một dãy số không tên, nhưng cô nhận ra số điện thoại đó là số điện thoại của Mân Thu Quân.
Bởi vì chấn động lúc nãy của Cung Âu mà ngón tay cô không cẩn thận lướt qua nút nghe, điện thoại được kết nối.
Cô do dự có nên nghe hay không, giọng nói bi thương của Mân Thu Quân vang lên: “Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, là mẹ… Rốt cuộc con cũng nghe máy, đêm qua mẹ đến tìm con, nhưng lại bị người Cung gia đuổi đi.”
“…”
Nghe giọng nói của Mân Thu Quân không hiểu sao Thời Tiểu Niệm không còn cảm nhận được tình thân như trước, hiện tại cô cẩm giác như nghe thấy giọng nói của người lạ.
Loại cảm giác này không hơn.
“Tiểu Niệm, con có thể tới gặp mẹ hay không, mẹ muốn gặp con.” Mân Thu Quân khóc lóc.
Cung Âu thờ ơ nhìn qua, không kiên nhẫn muốn cúp điện thoại nhưng Thời Tiểu Niệm ngăn lại, đưa điện thoại đến bên tai, lạnh nhạt hỏi: “Hiện tại bà ở đâu?”
Nghe được đáp án của cô, Mân Thu Quân kích động nói: “Là ở tòa nhà thành phố S, là chỗ trước kia Thiên Sơ mua cho chúng ta.”
Thời Tiểu Niệm nghe xong liền tắt máy.
“Cung Âu, hiện tại anh có chuyện gì sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu bất mãn trừng mắt với cô: “Làm gì vậy, em còn muốn gặp hai người kia?”
“Đương nhiên là muốn.”
Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt hết sức kiên định.
“Thời Tiểu Niệm…”
“Đi cùng em.” Thời Tiểu Niệm dịu dàng lên tiếng, để điện thoại qua một bên, nắm chặt tay anh: “Anh không đi cùng cũng được, nhưng cuối cùng em muốn giải quyết chuyện của Thời gia.”
Cung Âu khó chịu nhìn cô, đưa tay véo lỗ tai cô: “Em định giải quyết như thế nào?”
“Đợi một chút sẽ biết.”
Thời Tiểu Niệm cười buồn, nghiêng đầu dựa vào lòng anh, ánh mắt đầy hận ý, bàn tay không tự giác nắm chặt Cung Âu.
Có một số việc nhất định phải giải quyết.
Xe chạy vào tiểu khu nổi tiếng.
Chỗ này cô chưa hề đến, nhưng cô biết đó là căn nhà mới cha mẹ nuôi mới ở ở thành phố S, Mộ Thiên Sơ mua cho bọn họ.
“Có thể chờ em ở trong xe không?”
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu.
Cô vốn định để anh đi cùng cô nhưng nghĩ lại cô không thể mãi mãi trốn dưới sự che chở của anh, có một số việc cô phải tự giải quyết.
“Không thể.”
Thời gia trong mắt anh như một hang sói, anh không thể nào để cô một mình đi vào hang sói.
“Anh muốn đi thì đi một mình đi.” Thời Tiểu Niệm nhìn anh, trong mắt đầy chân thành, cô ngửa đầu hôn anh một cái, ‘Lát nữa về làm cho anh hai phần cơm được không?”
Cô đang dụ dỗ anh.
Anh liếc di động một cái, lạnh lùng nói: “Ba phần.”
Có cần ăn nhiều như vậy hay không, không sợ no chết sao?
Thời Tiểu niệm bất đắc dĩ nhìn anh, đành thỏa hiệp: “Được rồi, ba phần thì ba phần, em đi đây.”
“Cho em 30ph, neus 30ph còn chưa ra thì anh sẽ đi vào bắt người.”
Cung Âu bá đạo mở miengj.
“Biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe xuống, một mình rời đi, Cung Âu cầm thay cô chiếc điện thoại bị bỏ quên, nhíu mày, ném điện thoại cho Phong Đức: “Trở về làm cho Tiểu Niệm một chương trình, điện thoại và tin nhắn của Mộ Thiên Sơ không cho gửi đến.”
Bình luận facebook