Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 522
Editor: Yuhina
Nói tới đây, làm sao Cung Âu có khả năng còn không rõ.
Lông mày của hắn nhíu lại, lạnh giọng khiển trách hỏi, "Em theo dõi anh? em cứ không tin tưởng anh như vậy sao"
"Tin tưởng cái gì" Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nhìn hắn, "Anh còn muốn giải thích cái gì, nói anh chưa từng bước vào phòng của Mona, nói quan hệ của hai người chỉ là quan hệ giữa bác sỹ và bệnh nhân, nói hai người trong sạch"
" Anh trong sạch."
Cung Âu trầm mặt nói.
Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa nở nụ cười, cô không biết tại sao ngày hôm nay lại muốn cười như vậy, đến cùng người buồn cười là hắn, hay là cô
"Cung Âu, sau này chúng ta sẽ chỉ gặp mặt ở tòa án, sẽ không có quá nhiều lần gặp mặt nữa, anh có thể đừng tiếp tục giả tạo nữa được hay không, nói thật." Thời Tiểu Niệm trào phúng nói, "Cho dù anh chỉ nói một câu đây là gặp dịp thì chơi cũng được a, anh nói Mona sắp kết hôn, anh cũng sẽ kết hôn, giữa hai người chỉ có quan hệ như thế thôi, không có nghĩa gì."
Hắn có thể nói như vậy, chí ít đừng lừa cô.
Nhưng hiện tại hắn đã nói dối rất nhiều.
"Anh đối với Mona là có chút gặp dịp thì chơi, nhưng anh không có chạm vào cô ta, anh không lừa em, anh có thể cho em xem chứng cứ."
Cung Âu nói.
"Cung Âu anh đừng nói dối nữa có được hay không, ngày hôm qua chính em đã đứng bên ngoài phòng của hai người gọi điện thoại cho anh, chính em đã đứng trước cửa khách sạn đợi cả một đêm" Thời Tiểu Niệm không chịu được lời nói dối của hắn, tâm tình trở nên kích động, "Hay là anh muốn nói cho em biết, cả đêm hai người đều đắp chăn thuần khiết nói chuyện"
Loại chuyện hoang đường này nói ra nào có người phụ nữ nào sẽ tin
Hắn có thể không để ý đến cô, hắn có thể di tình biệt luyến, nhưng hắn có thể đừng coi cô là kẻ ngu si mà lừa gạt như thế hay không, cô sẽ cảm thấy mình quá buồn cười.
"Em không tin anh"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô lạnh lùng hỏi.
Thời Tiểu Niệm lui về sau một bước, "Nếu như là Cung Âu trước đây, hắn nói thế nào em cũng đều tin, nhưng anh của bây giờ em thật sự không thể tin tưởng."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, nhanh chân rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Một giây sau, cổ tay của cô bị người từ phía sau dùng sức mà nắm lấy, cô quay đầu lại, Cung Âu tức giận trừng mắt về phía cô, "Nói một cách thẳng thắn, chính là em cho rằng Cung Âu trước đây cái gì cũng tốt, em nhìn anh bây giờ không vừa mắt. Tịch Tiểu Niệm, em không được quên những lời mình đã nói, em nói chỉ cần anh chịu chữa bệnh, bất kể là anh đối với em thế nào yêu hay lạnh nhạt cũng không quan hệ gì, em yêu anh là đủ rồi. Lời này có phải là em nói"
Thân thể của Thời Tiểu Niệm phát lạnh, kinh ngạc mà nhìn hắn.
Nghe được hắn nói những lời trước đây, hốc mắt của cô lập tức đỏ.
"Là em nói."
Làm sao cô có thể quên.
Bốn năm qua, cô chỉ có thể dựa vào những hồi ức thật là ít ỏi của bọn họ để chống chọi.
"Vậy sao bây giờ em lại vi phạm cam kết em, em có biết để chữa bệnh này bốn năm qua anh phải sống thế nào hay không " Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, ngữ khí mang theo sự phẫn nộ.
Để như ngày hôm nay hắn đã phải nỗ lực bao nhiêu.
Cô đã từng một lòng chờ đợi hắn đi chữa bệnh, hắn trị hết, nhưng cô lại hoài niệm Cung Âu trước đây, cô muốn hắn phải làm thế nào
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, tay bị hắn nắm thật chặc, chóp mũi của cô cảm thấy cực kỳ chua xót, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng, "Cung Âu, em đã nói muốn yêu anh một đời một kiếp, bất luận anh biến thành hình dáng gì. Nhưng khi đó em chưa hề nghĩ tới, có một loại thay đổigọi thay lòng."
Cô có thể chịu đựng hắn trở nên lạnh nhạt với cô, thể nhưng làm sao cô có thể trơ mắt mà nhìn hắn đi tìm người phụ nữ khác
Cung Âu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, bị sự tuyệt vọng trong đôi mắt của cô đâm vào trong lòng.
"Anh không đổi tâm, anh còn yêu em."
Hắn nói.
"Không đổi tâm mà anh có thể để Mona ngồi ở trên người anh, anh sẽ cùng cô ta đi đặt phòng" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn hỏi, "Anh hãy tự vấn lòng mình đi, anh thật sự còn yêu em à, hay đối với anh mà nói, hiện tại em chỉ là người để trấn áp dư luận, anh cưới em sẽ thu về được lợi ích lớn nhất. Em thích gì, em muốn cái gì, anh còn chưa rõ sao"
Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng giật giật, "Em muốnột gia đình, anh chính đang cho em."
Cô muốn cái gì, hắn vẫn nhớ.
"Không phải loại gia đình như thế này." Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay đẩy cánh tay của hắn ra, đôi mắt tuyệt nhiên mà nhìn hắn.
Cô lui từng bước từng bước về phía sau.
Lần này, Cung Âu không tiến lên nắm chặt tay cô nữa, hắn nhìn cô hỏi, "Em vẫn yêu Cung Âu trước đây."
Chỉ có Cung Âu trước đây mới có thể cho cô tất cả những điều cô muốn.
Thời Tiểu Niệm vừa lui về phía sau vừa gật gật đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào, "Ừ."
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, tay lập tức nắm chặt thành quyền.
"Xin lỗi, em nói rồi không liên quan đến anh, chỉ khi nào anh thay đổi em mới… nhưng em không cách nào làm được, thật sự không liên quan." Thời Tiểu Niệm chớp chớp đôi mắt khô khốc, cô cố gắng nói rõ ràng từng chữ một, "Cái mà em muốn anh không hiểu, cái mà anh muốn em cho không nổi, chúng ta thật sự không thể đi tiếp được rồi."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người nhanh chân rời đi.
Tuyết bay vương ở trên người cô.
Cung Âu không tiếp tục đuổi tới, hắn đứng ở chỗ này, con ngươi đen nặng nề mà nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, tay nắm chặt lại, trên mái tóc ngắn phủ một tầng tuyết màu trắng bạc.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, mãi đến tận khi biến mất ở trong tầm mắt của Cung Âu.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại để Phong Đức tới đón cô, hôm nay cô mặc quá ít, vì để cho Cung Âu có thể lưu lại ấn tượng mỹ lệ cuối cùng, nên cả áo khoác cô cũng không mặc.
Lạnh quá.
Thời Tiểu Niệm không thể kiên trì như vừa nãy vậy, cả người cô lạnh đến mức run lẩy bẩy, điện thoại di động từ trong tay rơi xuống.
Cô ngồi xổm người xuống kiếm, ngón tay lướt trên màn hình tìm mấy lần, vô tình mở ra app album, đập vào mắt cô tất cả đều là ảnh chụp cô mặc áo cưới trong đại lễ đính hôn đó.
Khi đó, ánh mắt hắn nhìn cô cực kỳ chăm chú, trong mắt của hắn chỉ có cô.
Hắn không có một bức hình nào nhìn thẳng về ống kính, tầm mắt của hắn vĩnh viễn chỉ ở trên người cô, chỉ có cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm chăm chú cầm điện thoại di động, thân thể lạnh đến mức run rẩy, thống khổ muốn khóc, nhưng làm thế nào cũng không có nước mắt.
Cô cắn chặt môi, muốn khiến cho mình rơi nước mắt, nhưng đến tận khi môi bị cắn nát, đều không có nước mắt rơi xuống, cái cảm giác này làm cho cô thống khổ gấp bội, đau đến nỗi cô như muốn bằm thây chính mình.
Bốn năm.
Ròng rã bốn năm.
Cô vẫn mất đi Cung Âu, vẫn là mất đi.
"khụ khụ."
Thời điểm trở lại phòng trưng bày tranh, Thời Tiểu Niệm ho khù khụ, cô nằm gục ở trên giường, đầu đau đến choáng váng khiến cho cô đứng lên cũng không nổi.
"mom sao rồi"
Cung Quỳ theo vào phòng, nằm nhoài bên giường của cô lo lắng nhìn cô.
"Ta không sao, khụ." Thời Tiểu Niệm nói, dùng tay che miệng lại nhìn về phía Cung Quỳ, tiếng trầm hỏi, "Phong gia gia đâu"
"Ông đi xử lý gấp chuyện quan trọng à." Cung Quỳ ngoan ngoãn nói rằng, đôi mắt mở lớn, tay nhỏ nâng mặt, "mom, mom ngã bệnh à, con sinh bệnh đều được Ali Sha chăm sóc, đưa cô ấy tới đây là tốt rồi."
Ali Sha là người hầu gái chuyên phục vụ Cung Quỳ.
"Ta không sao, ta chỉ bị cảm mạo một chút thôi, con đi ra ngoài đi, ta ngủ một lát." Thời Tiểu Niệm nói, cô không muốn con gái bị lây bệnh.
"Được rồi."
Cung Quỳ lưu luyến không rời mà nhìn cô, quay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng lên tinh thần từ trên giường ngồi dậy, mở ngăn kéo ra tìm thuốc, cô không thể bị bệnh như thế, cô còn muốn chăm sóc cặp sinh đôi, còn muốn tìm luật sư lên tòa, cô còn nhiều chuyện cần làm lắm.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
"Khụ khụ."
Thời Tiểu Niệm ho khan vài tiếng, cầm điện thoại di động lên, vừa thấy ánh sáng trên màn ảnh, ánh mắt của cô càng thêm ảm đạm, cô tựa ở đầu giường, đầu nặng trình trịch.
"Bà mạnh khỏe, phu nhân."
Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, âm thanh vô lực.
"Đến cùng thì cô đang làm gì, ở ngay trước mặt giới truyền thông giải trừ hôn ước, còn muốn cướp quyền nuôi cặp sinh đôi, không phải là cô bị điên rồi" âm thanh khó có thể của La Kỳ tin truyền đến.
Tin tức lan truyền quá nhanh.
Đã biết rồi.
"Tôi không có điên, phu nhân, tôi rất tỉnh táo." Chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.
"Cung Âu gọi điện thoại tới nói với chúng ta hôm kỳ của hai đữa, chúng ta cũng đồng ý, cô còn có cái gì không hài lòng, không phải là cô bị chứng hoảng loạn trước hôn nhân đó chứ" La Kỳ nghe âm thanh của cô tiều tụy vô lực, ngữ khí dần dần hạ xuống, "Sau khi kết hôn cô có thể đến Anh quốc, ta cũng đồng ý dạy cô làm sao để trở thành một thiếu phu nhân quý tộc."
Bốn năm, nên từ lâu đã thỏa hiệp, La Kỳ vốn tưởng rằng từ lâu hôn sự này đã được xác định, không nghĩ tới còn có thể xảy ra biến cố.
Đôi môi trắng xám của Thời Tiểu Niệm khẽ nhếch lên, "Cám ơn bà, phu nhân, tôi không có cái phúc khí này."
"Đến tột cùng thì cô muốn cái gì" La Kỳ hỏi, "Còn có, coi như hiện tại cặp sinh đôi đang ở bên cạnh cô, cô cũng đừng nghĩ cướp người của Cung gia chúng tôi."
"Chung quy phải thử xem, phu nhân, bọn họ là con của tôi." âm thanh của Thời Tiểu Niệm trở nên có mấy phần khàn khàn, đôi mắt khô khốc ửng hồng, không có nước mắt, "Tôi không chân chính tranh đoạt cặp sinh đôi với các người, không có nghĩa là tôi không yêu bọn họ, đó chỉ là tôi vì Cung Âu mà thỏa hiệp."
"…"
"Hiện tại, tôi không cần thỏa hiệp nữa, tôi muốn vì mình mà sống." Thời Tiểu Niệm nói xong lại ho vài tiếng, ho đến nỗi mặt đỏ bừng, thống khổ vạn phần.
Đầu đau quá.
Vô lực.
"Cô có ý gì, cô thật sự muốn chia tay với Cung Âu " lúc này La Kỳ mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thời Tiểu Niệm đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên cảm giác có cái gì rơi vào trên người cô, cô ngước mắt, chỉ thấy Cung Diệu mặt không thay đổi đứng cửa, đôi con ngươi đen lẳng lặng mà nhìn cô.
"Khụ." Thời Tiểu Niệm ho nhẹ một tiếng, cô quay về điện thoại di động nói, "Phu nhân, thật xin lỗi, hiện tại thân thể tôi không quá thoải mái, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm ngắt điện thoại, nhìn Cung Diệu ở phía cửa, mỉm cười nói, "Holy, con đừng đi vào, ra ngoài chơi một lát đi, ta nghỉ ngơi một chút sẽ ra chơi với các con."
"Ngài ngã bệnh."
Cung Diệu đi tới, bàn tay nho nhỏ đóng cửa lại, đi về phía giường của cô.
Thời Tiểu Niệm lập tức che miệng mình, "Ta bị cảm, con đi ra ngoài đi, không sẽ bị nhiễm bệnh đấy."
Cung Diệu không nghe cô, trái lại càng tới gần cô, đi tới trước ngăn kéo, xem thuốc bên trong , hỏi, "Uống cái nào"
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc mà nhìn thằng bé.
Thằng bé muốn làm cái gì
"Cái này sao"
Cung diệu cầm một lọ thuốc hỏi.
"Đúng."
Thời Tiểu Niệm nửa nằm ở trên giường đưa tay với lấy lọ thuốc, Cung Diệu giơ tay nhỏ lên sờ lên trán của cô.
Cô choáng váng.
Đây là lần đầu tiên Cung Diệu chủ động tiếp cận cô.
Nói tới đây, làm sao Cung Âu có khả năng còn không rõ.
Lông mày của hắn nhíu lại, lạnh giọng khiển trách hỏi, "Em theo dõi anh? em cứ không tin tưởng anh như vậy sao"
"Tin tưởng cái gì" Thời Tiểu Niệm lãnh đạm nhìn hắn, "Anh còn muốn giải thích cái gì, nói anh chưa từng bước vào phòng của Mona, nói quan hệ của hai người chỉ là quan hệ giữa bác sỹ và bệnh nhân, nói hai người trong sạch"
" Anh trong sạch."
Cung Âu trầm mặt nói.
Thời Tiểu Niệm lại một lần nữa nở nụ cười, cô không biết tại sao ngày hôm nay lại muốn cười như vậy, đến cùng người buồn cười là hắn, hay là cô
"Cung Âu, sau này chúng ta sẽ chỉ gặp mặt ở tòa án, sẽ không có quá nhiều lần gặp mặt nữa, anh có thể đừng tiếp tục giả tạo nữa được hay không, nói thật." Thời Tiểu Niệm trào phúng nói, "Cho dù anh chỉ nói một câu đây là gặp dịp thì chơi cũng được a, anh nói Mona sắp kết hôn, anh cũng sẽ kết hôn, giữa hai người chỉ có quan hệ như thế thôi, không có nghĩa gì."
Hắn có thể nói như vậy, chí ít đừng lừa cô.
Nhưng hiện tại hắn đã nói dối rất nhiều.
"Anh đối với Mona là có chút gặp dịp thì chơi, nhưng anh không có chạm vào cô ta, anh không lừa em, anh có thể cho em xem chứng cứ."
Cung Âu nói.
"Cung Âu anh đừng nói dối nữa có được hay không, ngày hôm qua chính em đã đứng bên ngoài phòng của hai người gọi điện thoại cho anh, chính em đã đứng trước cửa khách sạn đợi cả một đêm" Thời Tiểu Niệm không chịu được lời nói dối của hắn, tâm tình trở nên kích động, "Hay là anh muốn nói cho em biết, cả đêm hai người đều đắp chăn thuần khiết nói chuyện"
Loại chuyện hoang đường này nói ra nào có người phụ nữ nào sẽ tin
Hắn có thể không để ý đến cô, hắn có thể di tình biệt luyến, nhưng hắn có thể đừng coi cô là kẻ ngu si mà lừa gạt như thế hay không, cô sẽ cảm thấy mình quá buồn cười.
"Em không tin anh"
Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô lạnh lùng hỏi.
Thời Tiểu Niệm lui về sau một bước, "Nếu như là Cung Âu trước đây, hắn nói thế nào em cũng đều tin, nhưng anh của bây giờ em thật sự không thể tin tưởng."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người rời đi, nhanh chân rời đi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Một giây sau, cổ tay của cô bị người từ phía sau dùng sức mà nắm lấy, cô quay đầu lại, Cung Âu tức giận trừng mắt về phía cô, "Nói một cách thẳng thắn, chính là em cho rằng Cung Âu trước đây cái gì cũng tốt, em nhìn anh bây giờ không vừa mắt. Tịch Tiểu Niệm, em không được quên những lời mình đã nói, em nói chỉ cần anh chịu chữa bệnh, bất kể là anh đối với em thế nào yêu hay lạnh nhạt cũng không quan hệ gì, em yêu anh là đủ rồi. Lời này có phải là em nói"
Thân thể của Thời Tiểu Niệm phát lạnh, kinh ngạc mà nhìn hắn.
Nghe được hắn nói những lời trước đây, hốc mắt của cô lập tức đỏ.
"Là em nói."
Làm sao cô có thể quên.
Bốn năm qua, cô chỉ có thể dựa vào những hồi ức thật là ít ỏi của bọn họ để chống chọi.
"Vậy sao bây giờ em lại vi phạm cam kết em, em có biết để chữa bệnh này bốn năm qua anh phải sống thế nào hay không " Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, ngữ khí mang theo sự phẫn nộ.
Để như ngày hôm nay hắn đã phải nỗ lực bao nhiêu.
Cô đã từng một lòng chờ đợi hắn đi chữa bệnh, hắn trị hết, nhưng cô lại hoài niệm Cung Âu trước đây, cô muốn hắn phải làm thế nào
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, tay bị hắn nắm thật chặc, chóp mũi của cô cảm thấy cực kỳ chua xót, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng, "Cung Âu, em đã nói muốn yêu anh một đời một kiếp, bất luận anh biến thành hình dáng gì. Nhưng khi đó em chưa hề nghĩ tới, có một loại thay đổigọi thay lòng."
Cô có thể chịu đựng hắn trở nên lạnh nhạt với cô, thể nhưng làm sao cô có thể trơ mắt mà nhìn hắn đi tìm người phụ nữ khác
Cung Âu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, bị sự tuyệt vọng trong đôi mắt của cô đâm vào trong lòng.
"Anh không đổi tâm, anh còn yêu em."
Hắn nói.
"Không đổi tâm mà anh có thể để Mona ngồi ở trên người anh, anh sẽ cùng cô ta đi đặt phòng" Thời Tiểu Niệm nhìn hắn hỏi, "Anh hãy tự vấn lòng mình đi, anh thật sự còn yêu em à, hay đối với anh mà nói, hiện tại em chỉ là người để trấn áp dư luận, anh cưới em sẽ thu về được lợi ích lớn nhất. Em thích gì, em muốn cái gì, anh còn chưa rõ sao"
Cung Âu thật sâu nhìn chằm chằm vào cô, môi mỏng giật giật, "Em muốnột gia đình, anh chính đang cho em."
Cô muốn cái gì, hắn vẫn nhớ.
"Không phải loại gia đình như thế này." Thời Tiểu Niệm nói, đưa tay đẩy cánh tay của hắn ra, đôi mắt tuyệt nhiên mà nhìn hắn.
Cô lui từng bước từng bước về phía sau.
Lần này, Cung Âu không tiến lên nắm chặt tay cô nữa, hắn nhìn cô hỏi, "Em vẫn yêu Cung Âu trước đây."
Chỉ có Cung Âu trước đây mới có thể cho cô tất cả những điều cô muốn.
Thời Tiểu Niệm vừa lui về phía sau vừa gật gật đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào, "Ừ."
"…"
Cung Âu đứng ở nơi đó, tay lập tức nắm chặt thành quyền.
"Xin lỗi, em nói rồi không liên quan đến anh, chỉ khi nào anh thay đổi em mới… nhưng em không cách nào làm được, thật sự không liên quan." Thời Tiểu Niệm chớp chớp đôi mắt khô khốc, cô cố gắng nói rõ ràng từng chữ một, "Cái mà em muốn anh không hiểu, cái mà anh muốn em cho không nổi, chúng ta thật sự không thể đi tiếp được rồi."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm xoay người nhanh chân rời đi.
Tuyết bay vương ở trên người cô.
Cung Âu không tiếp tục đuổi tới, hắn đứng ở chỗ này, con ngươi đen nặng nề mà nhìn bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, tay nắm chặt lại, trên mái tóc ngắn phủ một tầng tuyết màu trắng bạc.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, mãi đến tận khi biến mất ở trong tầm mắt của Cung Âu.
Cô lấy điện thoại di động ra muốn gọi điện thoại để Phong Đức tới đón cô, hôm nay cô mặc quá ít, vì để cho Cung Âu có thể lưu lại ấn tượng mỹ lệ cuối cùng, nên cả áo khoác cô cũng không mặc.
Lạnh quá.
Thời Tiểu Niệm không thể kiên trì như vừa nãy vậy, cả người cô lạnh đến mức run lẩy bẩy, điện thoại di động từ trong tay rơi xuống.
Cô ngồi xổm người xuống kiếm, ngón tay lướt trên màn hình tìm mấy lần, vô tình mở ra app album, đập vào mắt cô tất cả đều là ảnh chụp cô mặc áo cưới trong đại lễ đính hôn đó.
Khi đó, ánh mắt hắn nhìn cô cực kỳ chăm chú, trong mắt của hắn chỉ có cô.
Hắn không có một bức hình nào nhìn thẳng về ống kính, tầm mắt của hắn vĩnh viễn chỉ ở trên người cô, chỉ có cô.
"…"
Thời Tiểu Niệm chăm chú cầm điện thoại di động, thân thể lạnh đến mức run rẩy, thống khổ muốn khóc, nhưng làm thế nào cũng không có nước mắt.
Cô cắn chặt môi, muốn khiến cho mình rơi nước mắt, nhưng đến tận khi môi bị cắn nát, đều không có nước mắt rơi xuống, cái cảm giác này làm cho cô thống khổ gấp bội, đau đến nỗi cô như muốn bằm thây chính mình.
Bốn năm.
Ròng rã bốn năm.
Cô vẫn mất đi Cung Âu, vẫn là mất đi.
"khụ khụ."
Thời điểm trở lại phòng trưng bày tranh, Thời Tiểu Niệm ho khù khụ, cô nằm gục ở trên giường, đầu đau đến choáng váng khiến cho cô đứng lên cũng không nổi.
"mom sao rồi"
Cung Quỳ theo vào phòng, nằm nhoài bên giường của cô lo lắng nhìn cô.
"Ta không sao, khụ." Thời Tiểu Niệm nói, dùng tay che miệng lại nhìn về phía Cung Quỳ, tiếng trầm hỏi, "Phong gia gia đâu"
"Ông đi xử lý gấp chuyện quan trọng à." Cung Quỳ ngoan ngoãn nói rằng, đôi mắt mở lớn, tay nhỏ nâng mặt, "mom, mom ngã bệnh à, con sinh bệnh đều được Ali Sha chăm sóc, đưa cô ấy tới đây là tốt rồi."
Ali Sha là người hầu gái chuyên phục vụ Cung Quỳ.
"Ta không sao, ta chỉ bị cảm mạo một chút thôi, con đi ra ngoài đi, ta ngủ một lát." Thời Tiểu Niệm nói, cô không muốn con gái bị lây bệnh.
"Được rồi."
Cung Quỳ lưu luyến không rời mà nhìn cô, quay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm miễn cưỡng lên tinh thần từ trên giường ngồi dậy, mở ngăn kéo ra tìm thuốc, cô không thể bị bệnh như thế, cô còn muốn chăm sóc cặp sinh đôi, còn muốn tìm luật sư lên tòa, cô còn nhiều chuyện cần làm lắm.
Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
"Khụ khụ."
Thời Tiểu Niệm ho khan vài tiếng, cầm điện thoại di động lên, vừa thấy ánh sáng trên màn ảnh, ánh mắt của cô càng thêm ảm đạm, cô tựa ở đầu giường, đầu nặng trình trịch.
"Bà mạnh khỏe, phu nhân."
Thời Tiểu Niệm nhận điện thoại, âm thanh vô lực.
"Đến cùng thì cô đang làm gì, ở ngay trước mặt giới truyền thông giải trừ hôn ước, còn muốn cướp quyền nuôi cặp sinh đôi, không phải là cô bị điên rồi" âm thanh khó có thể của La Kỳ tin truyền đến.
Tin tức lan truyền quá nhanh.
Đã biết rồi.
"Tôi không có điên, phu nhân, tôi rất tỉnh táo." Chưa bao giờ tỉnh táo như vậy.
"Cung Âu gọi điện thoại tới nói với chúng ta hôm kỳ của hai đữa, chúng ta cũng đồng ý, cô còn có cái gì không hài lòng, không phải là cô bị chứng hoảng loạn trước hôn nhân đó chứ" La Kỳ nghe âm thanh của cô tiều tụy vô lực, ngữ khí dần dần hạ xuống, "Sau khi kết hôn cô có thể đến Anh quốc, ta cũng đồng ý dạy cô làm sao để trở thành một thiếu phu nhân quý tộc."
Bốn năm, nên từ lâu đã thỏa hiệp, La Kỳ vốn tưởng rằng từ lâu hôn sự này đã được xác định, không nghĩ tới còn có thể xảy ra biến cố.
Đôi môi trắng xám của Thời Tiểu Niệm khẽ nhếch lên, "Cám ơn bà, phu nhân, tôi không có cái phúc khí này."
"Đến tột cùng thì cô muốn cái gì" La Kỳ hỏi, "Còn có, coi như hiện tại cặp sinh đôi đang ở bên cạnh cô, cô cũng đừng nghĩ cướp người của Cung gia chúng tôi."
"Chung quy phải thử xem, phu nhân, bọn họ là con của tôi." âm thanh của Thời Tiểu Niệm trở nên có mấy phần khàn khàn, đôi mắt khô khốc ửng hồng, không có nước mắt, "Tôi không chân chính tranh đoạt cặp sinh đôi với các người, không có nghĩa là tôi không yêu bọn họ, đó chỉ là tôi vì Cung Âu mà thỏa hiệp."
"…"
"Hiện tại, tôi không cần thỏa hiệp nữa, tôi muốn vì mình mà sống." Thời Tiểu Niệm nói xong lại ho vài tiếng, ho đến nỗi mặt đỏ bừng, thống khổ vạn phần.
Đầu đau quá.
Vô lực.
"Cô có ý gì, cô thật sự muốn chia tay với Cung Âu " lúc này La Kỳ mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Thời Tiểu Niệm đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên cảm giác có cái gì rơi vào trên người cô, cô ngước mắt, chỉ thấy Cung Diệu mặt không thay đổi đứng cửa, đôi con ngươi đen lẳng lặng mà nhìn cô.
"Khụ." Thời Tiểu Niệm ho nhẹ một tiếng, cô quay về điện thoại di động nói, "Phu nhân, thật xin lỗi, hiện tại thân thể tôi không quá thoải mái, tôi muốn nghỉ ngơi một lát."
Nói xong, Thời Tiểu Niệm ngắt điện thoại, nhìn Cung Diệu ở phía cửa, mỉm cười nói, "Holy, con đừng đi vào, ra ngoài chơi một lát đi, ta nghỉ ngơi một chút sẽ ra chơi với các con."
"Ngài ngã bệnh."
Cung Diệu đi tới, bàn tay nho nhỏ đóng cửa lại, đi về phía giường của cô.
Thời Tiểu Niệm lập tức che miệng mình, "Ta bị cảm, con đi ra ngoài đi, không sẽ bị nhiễm bệnh đấy."
Cung Diệu không nghe cô, trái lại càng tới gần cô, đi tới trước ngăn kéo, xem thuốc bên trong , hỏi, "Uống cái nào"
"…"
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hơi kinh ngạc mà nhìn thằng bé.
Thằng bé muốn làm cái gì
"Cái này sao"
Cung diệu cầm một lọ thuốc hỏi.
"Đúng."
Thời Tiểu Niệm nửa nằm ở trên giường đưa tay với lấy lọ thuốc, Cung Diệu giơ tay nhỏ lên sờ lên trán của cô.
Cô choáng váng.
Đây là lần đầu tiên Cung Diệu chủ động tiếp cận cô.
Bình luận facebook