Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 635
Editor: Yuhina
(*)Man thiên quá hải (瞞天過海):Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn, đây là một trong 36 kế trong binh pháp tôn tử.
Nhưng cuối cùng Cung Âu vẫn không rời khỏi bệnh viện, hắn chính là người nói một đằng làm một nẻo, Thời Tiểu Niệm đã sớm quen rồi.
Cung Âu không muốn ở lại trong phòng bệnh đối mặt với Cung Úc, nên cùng Phong Đức chơi cầu lông ở sân chơi của bệnh viện, Thời Tiểu Niệm đứng ngoài sân nhìn bọn họ.
Cung Âu đem cảm xúc của cả người phát tiết vào trái cầu lông nho nhỏ, cầm vợt cầu lông tàn nhẫn mà vung lên, không giống như là chơi cầu, mà giống như đập cầu.
Phong Đức phải chơi cùng một người trẻ tuổi, mệt đến kiệt sức.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó ôm cánh tay nhìn, dưới ánh mặt trời Cung Âu đổ mồ hôi như mưa, đôi mắt sắc bén như chim ưng, tàn nhẫn mà vung vợt cầu lông lên.
Cô bỗng nhiên ý thức được gần đây Cung Âu rất khác thường, hơn nửa đêm hắn nhìn điện thoại di động của cô, chắc là đang do dự không biết có nên liên hệ với Cung Úc hay không, chuyện đã qua được mười mấy năm rồi, cảm xúc của Cung Âu cũng chầm chậm ổn định lại, nhưng gần đây, chỉ cần vừa nhắc tới Cung Úc, Cung Âu liền phi thường kích động, thậm chí là làm cho La Kỳ tức đến ngất đi.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng người của Cung Âu, nếu như cô là Cung Âu, hiện tại cô cũng sẽ rất mâu thuẫn đi.
Cho rằng bởi vì mình mà anh trai xảy ra tai nạn xe cộ, nhiều năm như vậy vẫn sống trong sự tự trách, thậm chí nhìn thấy tai nạn xe cộ liền điên cuồng.
Kết quả, thì ra Cung Úc không chết, nhưng mà mười mấy năm quan hắn chưa từng liên lạc lại.
Cái loại dày vò này so với bốn năm chờ đợi của cô chỉ có hơn chứ không kém, chí ít, cô vẫn ôm hi vọng Cung Âu còn sống trên thế giới này, còn Cung Âu chưa bao giờ có hi vọng.
Cái cảm giác này giống như bị bỏ rơi vậy.
"Ầm"
Cung Âu tàn nhẫn đánh quả cầu lông qua, nện ở trên không, mái tóc ngắn đã bị mồ hôi thấm ướt, hắn đứng ở nơi đó thở gấp từng ngụm khí một, đôi mắt chặt chẽ trừng về phía trước.
Rõ ràng Cung Âu còn cần phải phát tiết, Thời Tiểu Niệm yên lặng rời đi, đi chuẩn bị quần áo cho Cung Âu, ra mồ hôi nhiều như vậy, đánh xong nhất định phải thay quần áo sạch sẽ.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, bỗng dưng, cô nhìn thấy một bóng người thon dài ngồi ở trên ghế dài cách đó không xa.
Là Cung Úc, hắn mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, bên ngoài khoác một cái áo len, cứ ngồi ở đó như vậy, nhìn về phía Cung Âu chơi bóng.
"Tiên sinh." Thời Tiểu Niệm đi tới, vừa mở miệng phát giác mình gọi không đúng lắm, lại sửa lời nói, "Anh đã tỉnh."
"Ừ, vừa mới tỉnh."
Cung Úc ngồi ở trên ghế dài cười với cô, gương mặt đã không thể nói là tuấn lãng, khắp nơi đều là vết thương, khóe miệng bị Cung Âu đánh đến có chút lệch.
"Trở về đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Đột nhiên biết Y tiên sinh là Cung Úc, Thời Tiểu Niệm cũng không biết mình có thể nói chuyện gì với hắn, là đàm luận về Cung Âu, hay là đàm luận về Tịch Vgọc
Cung Úc, Cung Âu.
Tịch Tiểu Niệm, Tịch Ngọc.
Sai rồi, quan hệ hỗn loạn không thể tả, có lẽ cô không thích hợp gặp nhau một mình với Cung Úc. Nhưng khi mà ngay cả Cung Âu cũng không biết Cung Úc còn sống, cô và Cung Úc đang gặp nhau rất nhiều lần.
"Anh đi ra ngoài cho thoáng." Cung Úc nói, đôi mắt màu xám nhìn về phía cô, tầm mắt chạm đến gương mặt của cô, trong nháy mắt ánh mắt có chút hoảng hốt.
Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm bị gió thổi bay lên, dưới ánh mặt trời một khuôn mặt khéo léo có vẻ đặc biệt trắng mịn động lòng người.
Một lát, Cung Úc thu liễm ánh mắt của mình, nói rằng, "Ngồi đi, anh biết em cũng có rất nhiều nghi vấn."
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay đồng thời đặt ở trên đầu gối, nói, "Em có rất nhiều nghi vấn không quan trọng, nhưng anh nợ Cung Âu một lời giải thích."
"Anh biết." Cung Úc nói rằng, "Thời gian qua lâu như vậy, nhưng anh vẫn không co cách nào đối mặt với hắn."
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn Cung Âu nơi xa kia, âm thanh ôn nhu, "Những năm gần đây, Cung Âu vẫn canh cánh trong lòng với tai nạn xe cộ của anh, thậm chí còn trở thành nỗi khúc mắc của hắn, hắn hoàn thiện hệ thống N.E mà anh vẫn còn nghiên cứu giang dở, lại mở rộng trên toàn bộ thế giới."
Cung Úc phải biết em trai hắn đã vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện.
"Anh biết, thiên phú của hắn luôn rất cao, đổi lại là anh, N.E không thể nào phát triển được khổng lồ như vậy." Cung Úc nói, âm thanh có chút cay đắng.
Năm đó, cha luôn chỉ trích thiên phú của hắn không bằng em trai, thân là trưởng tử của Cung gia lại làm cho người không nhìn thấy tương lai của Cung gia.
Những chỉ trích kia, đến bây giờ hắn vẫn nhớ kỹ.
"Ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là bởi vì anh mà thôi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Em muốn biết tất cả mọi chuyện sao"
Cung Úc đột nhiên hỏi, chuyển mâu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, đôi mắt ôn hòa nhìn cô, tiếng nói cực kỳ trầm ổn.
"Những chuyện kia anh nên nói cho Cung Âu biết đầu tiên đi." Thời Tiểu Niệm nói, nhìn Cung Âu chạy tới bên này, đôi mắt cuả hắn trợn lên giống như là muốn ăn thịt người, cô không khỏi cười cười, "Cho tới khi em có tư cách biết những chuyện kia, chờ anh muốn nói thì nói lại cho em biết là được."
Cô muốn biết chuyện của Tịch Ngọc.
Nghe vậy, Cung Úc cười nhẹ một tiếng, "Em ôn nhu như thế làm sao trị được Cung Âu"
"Nghe nói năm đó chỉ có em mới có thể trị được Cung Âu, anh thấy em cũng không hung dữ lắm." Thời Tiểu Niệm mỉm cười đáp lại.
Hai người đối diện nhau cười.
Cung Âu chạy tới, cả người đầy mồ hôi, đưa tay kéo kéo ca-ra-vat trên cổ, đôi con ngươi đen trừng mắt nhìn hai người bọn họ, "Thời Tiểu Niệm, chúng ta đi"
Cười cái gì mà cười, có cái gì tốt mà cười
Ở ngay trước mặt hắn mà dám liếc mắt đưa tình
Nói xong, Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm rời đi, Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Cung Âu, anh mệt rồi, anh ngồi xuống đây một chút, em đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho anh."
"Anh không mệt."
Cung Âu trừng Cung Úc một chút.
" Em biết anh mệt mỏi"
Thời Tiểu Niệm trừng lại hắn, tránh tay của hắn ra nhấc chân lên chạy đi, Cung Âu nhìn bóng lưng của cô, hắn đương nhiên có thể lập tức đuổi tới, <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> nhưng chung quy hắn vẫn không đi theo, mà mỏi mệt đứng ở nơi đó.
Cung Úc ngồi ở trên ghế dài nhìn Cung Âu, khuôn mặt ôn hòa thành thục, giơ tay lên sờ sờ vết bầm trên mặt, từ trên ghế dài đứng lên nói, "Đến, đã lâu anh không cùng em đánh cầu, đi, đánh 1 trận"
"Chẳng muốn đánh với anh"
Cung Âu khinh thường hừ lạnh một tiếng, ngồi vào trên ghế dài, hai tay khoát lên trên ghế dựa, sắc mặt bình tĩnh, đôi con ngươi đen lạnh lùng nhìn nơi khác.
"Làm sao, sợ anh bị thương nên không thể đánh sao, yên tâm, đánh cho em thua 3 ván vẫn được."
Cung Úc cười nói, cười nhiều ảnh hưởng đến vết thương, hắn không khỏi sờ về phía môi mình.
Cung Âu nhìn dáng dấp chật vật này của hắn, cười lạnh một tiếng, "Ai lo lắng vết thương cho của anh, anh cho rằng anh là ai"
Một kẻ đã chết còn ở đây tưởng bở.
"Đi thôi, đánh hai ván."
Cung Úc kéo hắn một cái, bị Cung Âu tàn nhẫn mà bỏ qua một cái, Cung Úc bị mất trọng tâm nên không đứng vững lùi về sau hai bước, ho khan vài tiếng, càng hiện ra sự chật vật.
Cung Âu tàn nhẫn mà trừng hắn, đột nhiên từ trên ghế dài đứng lên, đo về phía sân cầu lông.
Hai người ở sân cầu lông bắt đầu chém giết lẫn nhau, trên người Cung Úc có ngoại thương, tự nhiên không thể so với Cung Âu, Cung Âu vẫn còn tức giận khó tiêu, mấy lần dùng sức nhắm cầu lông về phía người của Cung Úc, đập đến nỗi mấy lần suýt chút hắn nữa ngã chổng vó.
Cung Úc thở hồng hộc đứng dưới ánh mặt trời.
Cung Âu cách lưới trừng mắt về phía hắn, trào phúng nói, "Làm sao, không dám thì lăn"
"Em đang nói chuyện với người nào" Cung Úc bất mãn mà nhíu nhíu mày lại.
"Một kẻ đã chết"
Nói xong, Cung Âu nhảy dựng lên, lại đưa tay tàn nhẫn mà đánh quả cầu qua, Cung Úc không tiếp được, cầu lông đập trúng bờ vai của hắn, làm cho hắn lảo đảo một cái.
Cung Úc nhìn về phía gương mặt kiêu căng khó thuần kia của Cung Âu, hiểu rõ trong lòng hắn có quá nhiều oán hận.
Cung Úc nhặt cầu lên, cầm chặt vợt cầu lông vung tới, dùng hết khí lực lớn tiếng mà hô, "Cung Âu, anh nên biết tại sao năm đó anh phải làm như vậy, anh thật sự không chịu nổi"
"Tôi không biết"
Cung Âu đập cầu lông lại.
Cung Úc lại đánh cầu lông qua lưới, "Anh làm tốt ở trước mặt người khác bao nhiêu, thì trong lòng có bấy nhiêu phẫn nộ chống cự, anh không chịu được, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ chết"
"Tôi cũng không thấy ngươi chết"
Cung Âu rống to, tàn nhẫn đánh cầu lông qua.
Cung Úc dùng hết khí lực tiếp được, làm động tác nhận cầu tiếp tục đánh tới, "Lẽ nào em thật hy vọng anh chết ở mười mấy năm trước"
"Dù sao cũng hơn anh xác chết vùng dậy "
Cung Âu quát, muốn có bao nhiêu phẫn nộ thì có bấy nhiêu phẫn nộ.
"Thế nhưng nếu như em thật sự muốn anh chết, hiện tại anh có thể chết ở trước mặt em" Cung Úc giương giọng hô, nhận được cầu lại một lần nữa vung tới.
Lời nói của hắn vừa ra, thân thể của Cung Âu khẽ cứng lại ở lưới đối diện.
Cung Âu đứng ở nơi đó, tùy ý để cầu lông rơi xuống trên mặt đất, hắn đứng ở nơi đó, một tay dùng sức mà nắm chặt vợt cầu lông trong tay, tàn bạo mà trừng mắt Cung Úc, cắn răng nghiến lợi.
Một lát sau, Cung Âu tàn nhẫn mà ném vợt cầu lông xuống đất, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Cung Úc đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, cũng ném vợt cầu lông theo, có chút không biết làm sao vò tóc.
"Đại thiếu gia." Phong Đức đi tới nhặt vợt cầu lông lên, cung kính mà kêu một tiếng.
Cung úc nhìn về phía ông, nhàn nhạt gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của ông, "Phong Đức, những năm này khổ cực cho ông khi ở bên cạnh hắn rồi, tính khí của hắn không dễ chịu cho lắm, đi, nhìn tóc của ông đã bạc đi nhiều rồi."
"Thiếu gia đối với tôi luôn vô cùng tốt." Phong Đức cười nói.
"Ừ, bên cạnh Cung Âu có rất ít người tri kỷ, ông cứ cẩn thận làm, chỉ cần tận tâm với hắn. Hắn sẽ không bạc đãi ông, tôi cũng sẽ không bạc đãi ông." Cung Úc trầm ổn nói, đưa tay cởi đồng hồ trên cổ tay xuống đến đưa cho ông.
Đây là ban thưởng.
"Đa tạ Đại thiếu gia." Phong Đức cúi đầu tiếp nhận, cung cung kính kính nói.
Không nghĩ tới mười mấy năm rồi, Đại thiếu gia còn vẫn duy trì thói quen thích ban thưởng đồ vật quen thuộc cho người khác, xem ra có vài thứ sẽ không theo thời gian mà thay đổi.
"Chuyện tôi còn sống sót ông để người phía dưới ngậm chặt miệng lại, tôi không hy vọng ngoài mấy người ra thì còn có người bên ngoài biết, bao gồm cả những người còn lại của Cung gia, hiểu không"
Cung Úc nhìn Phong Đức nói rằng.
Phong Đức ngước mắt nhìn về phía hắn, "Vậy thiếu gia hắn"
"Yên tâm đi, cho dù hắn có hận tôi, cũng sẽ không bán đứng tôi đâu." Đối với điểm này, Cung Úc không lo lắng chút nào, hắn hiểu rõ Cung Âu.
Dù như thế nào Cung Âu cũng sẽ không bán đứng hắn .
Trở lại phòng bệnh, Cung Âu đổi quần áo sạch mà Thời Tiểu Niệm đã chuẩn bị, cùng Cung Úc ngồi ở trước một chiếc bàn nhỏ, tạo thành cục diện đối lập.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào trên người của hai người, không khí ngột ngạt đến mức quỷ dị.
Thời Tiểu Niệm từ bên ngoài đi tới, trên tay bưng một cốc sữa bò nóng, một cốc cà phê nóng, chỉ nghe giọng trầm thấp của Cung Úc vang lên ở trong phòng bệnh.
(*)Man thiên quá hải (瞞天過海):Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn, đây là một trong 36 kế trong binh pháp tôn tử.
Nhưng cuối cùng Cung Âu vẫn không rời khỏi bệnh viện, hắn chính là người nói một đằng làm một nẻo, Thời Tiểu Niệm đã sớm quen rồi.
Cung Âu không muốn ở lại trong phòng bệnh đối mặt với Cung Úc, nên cùng Phong Đức chơi cầu lông ở sân chơi của bệnh viện, Thời Tiểu Niệm đứng ngoài sân nhìn bọn họ.
Cung Âu đem cảm xúc của cả người phát tiết vào trái cầu lông nho nhỏ, cầm vợt cầu lông tàn nhẫn mà vung lên, không giống như là chơi cầu, mà giống như đập cầu.
Phong Đức phải chơi cùng một người trẻ tuổi, mệt đến kiệt sức.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó ôm cánh tay nhìn, dưới ánh mặt trời Cung Âu đổ mồ hôi như mưa, đôi mắt sắc bén như chim ưng, tàn nhẫn mà vung vợt cầu lông lên.
Cô bỗng nhiên ý thức được gần đây Cung Âu rất khác thường, hơn nửa đêm hắn nhìn điện thoại di động của cô, chắc là đang do dự không biết có nên liên hệ với Cung Úc hay không, chuyện đã qua được mười mấy năm rồi, cảm xúc của Cung Âu cũng chầm chậm ổn định lại, nhưng gần đây, chỉ cần vừa nhắc tới Cung Úc, Cung Âu liền phi thường kích động, thậm chí là làm cho La Kỳ tức đến ngất đi.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng người của Cung Âu, nếu như cô là Cung Âu, hiện tại cô cũng sẽ rất mâu thuẫn đi.
Cho rằng bởi vì mình mà anh trai xảy ra tai nạn xe cộ, nhiều năm như vậy vẫn sống trong sự tự trách, thậm chí nhìn thấy tai nạn xe cộ liền điên cuồng.
Kết quả, thì ra Cung Úc không chết, nhưng mà mười mấy năm quan hắn chưa từng liên lạc lại.
Cái loại dày vò này so với bốn năm chờ đợi của cô chỉ có hơn chứ không kém, chí ít, cô vẫn ôm hi vọng Cung Âu còn sống trên thế giới này, còn Cung Âu chưa bao giờ có hi vọng.
Cái cảm giác này giống như bị bỏ rơi vậy.
"Ầm"
Cung Âu tàn nhẫn đánh quả cầu lông qua, nện ở trên không, mái tóc ngắn đã bị mồ hôi thấm ướt, hắn đứng ở nơi đó thở gấp từng ngụm khí một, đôi mắt chặt chẽ trừng về phía trước.
Rõ ràng Cung Âu còn cần phải phát tiết, Thời Tiểu Niệm yên lặng rời đi, đi chuẩn bị quần áo cho Cung Âu, ra mồ hôi nhiều như vậy, đánh xong nhất định phải thay quần áo sạch sẽ.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước, bỗng dưng, cô nhìn thấy một bóng người thon dài ngồi ở trên ghế dài cách đó không xa.
Là Cung Úc, hắn mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, bên ngoài khoác một cái áo len, cứ ngồi ở đó như vậy, nhìn về phía Cung Âu chơi bóng.
"Tiên sinh." Thời Tiểu Niệm đi tới, vừa mở miệng phát giác mình gọi không đúng lắm, lại sửa lời nói, "Anh đã tỉnh."
"Ừ, vừa mới tỉnh."
Cung Úc ngồi ở trên ghế dài cười với cô, gương mặt đã không thể nói là tuấn lãng, khắp nơi đều là vết thương, khóe miệng bị Cung Âu đánh đến có chút lệch.
"Trở về đi thôi, bên ngoài lạnh lắm."
Đột nhiên biết Y tiên sinh là Cung Úc, Thời Tiểu Niệm cũng không biết mình có thể nói chuyện gì với hắn, là đàm luận về Cung Âu, hay là đàm luận về Tịch Vgọc
Cung Úc, Cung Âu.
Tịch Tiểu Niệm, Tịch Ngọc.
Sai rồi, quan hệ hỗn loạn không thể tả, có lẽ cô không thích hợp gặp nhau một mình với Cung Úc. Nhưng khi mà ngay cả Cung Âu cũng không biết Cung Úc còn sống, cô và Cung Úc đang gặp nhau rất nhiều lần.
"Anh đi ra ngoài cho thoáng." Cung Úc nói, đôi mắt màu xám nhìn về phía cô, tầm mắt chạm đến gương mặt của cô, trong nháy mắt ánh mắt có chút hoảng hốt.
Một cơn gió thổi qua, mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm bị gió thổi bay lên, dưới ánh mặt trời một khuôn mặt khéo léo có vẻ đặc biệt trắng mịn động lòng người.
Một lát, Cung Úc thu liễm ánh mắt của mình, nói rằng, "Ngồi đi, anh biết em cũng có rất nhiều nghi vấn."
Thời Tiểu Niệm suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay đồng thời đặt ở trên đầu gối, nói, "Em có rất nhiều nghi vấn không quan trọng, nhưng anh nợ Cung Âu một lời giải thích."
"Anh biết." Cung Úc nói rằng, "Thời gian qua lâu như vậy, nhưng anh vẫn không co cách nào đối mặt với hắn."
Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn Cung Âu nơi xa kia, âm thanh ôn nhu, "Những năm gần đây, Cung Âu vẫn canh cánh trong lòng với tai nạn xe cộ của anh, thậm chí còn trở thành nỗi khúc mắc của hắn, hắn hoàn thiện hệ thống N.E mà anh vẫn còn nghiên cứu giang dở, lại mở rộng trên toàn bộ thế giới."
Cung Úc phải biết em trai hắn đã vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện.
"Anh biết, thiên phú của hắn luôn rất cao, đổi lại là anh, N.E không thể nào phát triển được khổng lồ như vậy." Cung Úc nói, âm thanh có chút cay đắng.
Năm đó, cha luôn chỉ trích thiên phú của hắn không bằng em trai, thân là trưởng tử của Cung gia lại làm cho người không nhìn thấy tương lai của Cung gia.
Những chỉ trích kia, đến bây giờ hắn vẫn nhớ kỹ.
"Ước nguyện ban đầu của hắn chỉ là bởi vì anh mà thôi." Thời Tiểu Niệm nói.
"Em muốn biết tất cả mọi chuyện sao"
Cung Úc đột nhiên hỏi, chuyển mâu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, đôi mắt ôn hòa nhìn cô, tiếng nói cực kỳ trầm ổn.
"Những chuyện kia anh nên nói cho Cung Âu biết đầu tiên đi." Thời Tiểu Niệm nói, nhìn Cung Âu chạy tới bên này, đôi mắt cuả hắn trợn lên giống như là muốn ăn thịt người, cô không khỏi cười cười, "Cho tới khi em có tư cách biết những chuyện kia, chờ anh muốn nói thì nói lại cho em biết là được."
Cô muốn biết chuyện của Tịch Ngọc.
Nghe vậy, Cung Úc cười nhẹ một tiếng, "Em ôn nhu như thế làm sao trị được Cung Âu"
"Nghe nói năm đó chỉ có em mới có thể trị được Cung Âu, anh thấy em cũng không hung dữ lắm." Thời Tiểu Niệm mỉm cười đáp lại.
Hai người đối diện nhau cười.
Cung Âu chạy tới, cả người đầy mồ hôi, đưa tay kéo kéo ca-ra-vat trên cổ, đôi con ngươi đen trừng mắt nhìn hai người bọn họ, "Thời Tiểu Niệm, chúng ta đi"
Cười cái gì mà cười, có cái gì tốt mà cười
Ở ngay trước mặt hắn mà dám liếc mắt đưa tình
Nói xong, Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm rời đi, Thời Tiểu Niệm vội vàng nói, "Cung Âu, anh mệt rồi, anh ngồi xuống đây một chút, em đi chuẩn bị quần áo sạch sẽ cho anh."
"Anh không mệt."
Cung Âu trừng Cung Úc một chút.
" Em biết anh mệt mỏi"
Thời Tiểu Niệm trừng lại hắn, tránh tay của hắn ra nhấc chân lên chạy đi, Cung Âu nhìn bóng lưng của cô, hắn đương nhiên có thể lập tức đuổi tới, <Đọc nhanh nhất tại T.R.U.Y.E.N.F.U.L.L.V.N> nhưng chung quy hắn vẫn không đi theo, mà mỏi mệt đứng ở nơi đó.
Cung Úc ngồi ở trên ghế dài nhìn Cung Âu, khuôn mặt ôn hòa thành thục, giơ tay lên sờ sờ vết bầm trên mặt, từ trên ghế dài đứng lên nói, "Đến, đã lâu anh không cùng em đánh cầu, đi, đánh 1 trận"
"Chẳng muốn đánh với anh"
Cung Âu khinh thường hừ lạnh một tiếng, ngồi vào trên ghế dài, hai tay khoát lên trên ghế dựa, sắc mặt bình tĩnh, đôi con ngươi đen lạnh lùng nhìn nơi khác.
"Làm sao, sợ anh bị thương nên không thể đánh sao, yên tâm, đánh cho em thua 3 ván vẫn được."
Cung Úc cười nói, cười nhiều ảnh hưởng đến vết thương, hắn không khỏi sờ về phía môi mình.
Cung Âu nhìn dáng dấp chật vật này của hắn, cười lạnh một tiếng, "Ai lo lắng vết thương cho của anh, anh cho rằng anh là ai"
Một kẻ đã chết còn ở đây tưởng bở.
"Đi thôi, đánh hai ván."
Cung Úc kéo hắn một cái, bị Cung Âu tàn nhẫn mà bỏ qua một cái, Cung Úc bị mất trọng tâm nên không đứng vững lùi về sau hai bước, ho khan vài tiếng, càng hiện ra sự chật vật.
Cung Âu tàn nhẫn mà trừng hắn, đột nhiên từ trên ghế dài đứng lên, đo về phía sân cầu lông.
Hai người ở sân cầu lông bắt đầu chém giết lẫn nhau, trên người Cung Úc có ngoại thương, tự nhiên không thể so với Cung Âu, Cung Âu vẫn còn tức giận khó tiêu, mấy lần dùng sức nhắm cầu lông về phía người của Cung Úc, đập đến nỗi mấy lần suýt chút hắn nữa ngã chổng vó.
Cung Úc thở hồng hộc đứng dưới ánh mặt trời.
Cung Âu cách lưới trừng mắt về phía hắn, trào phúng nói, "Làm sao, không dám thì lăn"
"Em đang nói chuyện với người nào" Cung Úc bất mãn mà nhíu nhíu mày lại.
"Một kẻ đã chết"
Nói xong, Cung Âu nhảy dựng lên, lại đưa tay tàn nhẫn mà đánh quả cầu qua, Cung Úc không tiếp được, cầu lông đập trúng bờ vai của hắn, làm cho hắn lảo đảo một cái.
Cung Úc nhìn về phía gương mặt kiêu căng khó thuần kia của Cung Âu, hiểu rõ trong lòng hắn có quá nhiều oán hận.
Cung Úc nhặt cầu lên, cầm chặt vợt cầu lông vung tới, dùng hết khí lực lớn tiếng mà hô, "Cung Âu, anh nên biết tại sao năm đó anh phải làm như vậy, anh thật sự không chịu nổi"
"Tôi không biết"
Cung Âu đập cầu lông lại.
Cung Úc lại đánh cầu lông qua lưới, "Anh làm tốt ở trước mặt người khác bao nhiêu, thì trong lòng có bấy nhiêu phẫn nộ chống cự, anh không chịu được, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh thật sự sẽ chết"
"Tôi cũng không thấy ngươi chết"
Cung Âu rống to, tàn nhẫn đánh cầu lông qua.
Cung Úc dùng hết khí lực tiếp được, làm động tác nhận cầu tiếp tục đánh tới, "Lẽ nào em thật hy vọng anh chết ở mười mấy năm trước"
"Dù sao cũng hơn anh xác chết vùng dậy "
Cung Âu quát, muốn có bao nhiêu phẫn nộ thì có bấy nhiêu phẫn nộ.
"Thế nhưng nếu như em thật sự muốn anh chết, hiện tại anh có thể chết ở trước mặt em" Cung Úc giương giọng hô, nhận được cầu lại một lần nữa vung tới.
Lời nói của hắn vừa ra, thân thể của Cung Âu khẽ cứng lại ở lưới đối diện.
Cung Âu đứng ở nơi đó, tùy ý để cầu lông rơi xuống trên mặt đất, hắn đứng ở nơi đó, một tay dùng sức mà nắm chặt vợt cầu lông trong tay, tàn bạo mà trừng mắt Cung Úc, cắn răng nghiến lợi.
Một lát sau, Cung Âu tàn nhẫn mà ném vợt cầu lông xuống đất, xoay người rời đi, cũng không quay đầu lại.
Cung Úc đứng ở nơi đó nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, cũng ném vợt cầu lông theo, có chút không biết làm sao vò tóc.
"Đại thiếu gia." Phong Đức đi tới nhặt vợt cầu lông lên, cung kính mà kêu một tiếng.
Cung úc nhìn về phía ông, nhàn nhạt gật đầu, vỗ vỗ bờ vai của ông, "Phong Đức, những năm này khổ cực cho ông khi ở bên cạnh hắn rồi, tính khí của hắn không dễ chịu cho lắm, đi, nhìn tóc của ông đã bạc đi nhiều rồi."
"Thiếu gia đối với tôi luôn vô cùng tốt." Phong Đức cười nói.
"Ừ, bên cạnh Cung Âu có rất ít người tri kỷ, ông cứ cẩn thận làm, chỉ cần tận tâm với hắn. Hắn sẽ không bạc đãi ông, tôi cũng sẽ không bạc đãi ông." Cung Úc trầm ổn nói, đưa tay cởi đồng hồ trên cổ tay xuống đến đưa cho ông.
Đây là ban thưởng.
"Đa tạ Đại thiếu gia." Phong Đức cúi đầu tiếp nhận, cung cung kính kính nói.
Không nghĩ tới mười mấy năm rồi, Đại thiếu gia còn vẫn duy trì thói quen thích ban thưởng đồ vật quen thuộc cho người khác, xem ra có vài thứ sẽ không theo thời gian mà thay đổi.
"Chuyện tôi còn sống sót ông để người phía dưới ngậm chặt miệng lại, tôi không hy vọng ngoài mấy người ra thì còn có người bên ngoài biết, bao gồm cả những người còn lại của Cung gia, hiểu không"
Cung Úc nhìn Phong Đức nói rằng.
Phong Đức ngước mắt nhìn về phía hắn, "Vậy thiếu gia hắn"
"Yên tâm đi, cho dù hắn có hận tôi, cũng sẽ không bán đứng tôi đâu." Đối với điểm này, Cung Úc không lo lắng chút nào, hắn hiểu rõ Cung Âu.
Dù như thế nào Cung Âu cũng sẽ không bán đứng hắn .
Trở lại phòng bệnh, Cung Âu đổi quần áo sạch mà Thời Tiểu Niệm đã chuẩn bị, cùng Cung Úc ngồi ở trước một chiếc bàn nhỏ, tạo thành cục diện đối lập.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào trên người của hai người, không khí ngột ngạt đến mức quỷ dị.
Thời Tiểu Niệm từ bên ngoài đi tới, trên tay bưng một cốc sữa bò nóng, một cốc cà phê nóng, chỉ nghe giọng trầm thấp của Cung Úc vang lên ở trong phòng bệnh.
Bình luận facebook