Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-159
Chương 159: Toàn bộ trả lại cho cô!
Tiếng tát tay thanh thúy vang lên trong căn phòng trống vắng, chung quanh yên lặng không tiếng động.
Người trên giường vẫn yên lặng ngủ say như trước, Hàn Húc tức khắc lấy băng gạc băng bó cho cô, lại cẩn thận xem có vết thương khác nữa không.
“Anh đánh em?” Sơ Tình ôm mặt trái, ánh mắt trừng thật to nhìn Lôi Ân, hắn lạnh lùng, hắn tát cô một cái nghiêng mặt, cánh môi cô nhếch lên.
“Anh cư nhiên đánh em?” Trái tim Sơ Tình đều tan nát, Lôi Ân cho tới bây giờ ngay cả chạm vào một sợi tóc của cô cũng luyến tiếc, hắn hôm nay vì Mộ Tình Không đánh cô!
“Từ nay về sau, chỉ cần xúc phạm tới Tình Không, bất luận là ai, tôi cũng không sẽ bỏ qua!” Ánh mắt Lôi Ân gắt gao nhìn chằm chằm người trên giường, nhìn đến sắc mặt cô mới hồng lên một chút lại tái nhợt đi.
“Lôi Ân, anh đừng hối hận!” Sơ Tình gắt gao chịu đựng, mắt đầy ngấn lệ, không cho phép bản thân khóc trước mặt hắn.
Trước kia, người đàn ông này sủng cô đến tận trời, hiện tại đem cô ngã vào địa ngục, muốn cô chấp nhận hiện thực này như thế nào?!
“Sơ Tình, Sơ Tình, đừng náo loạn, ngoan, Vân di cùng con đến chỗ cha nuôi được không?” Cốc Vân đúng lúc đến đem Sơ Tình lôi đi, cô chống đối, bị tức giận gạt tay bà, sau đó hướng về phía Lôi Ân gầm gào, “Tôi không đi, phải đi là cô ta!”
“Nơi này là nhà của tôi, nhà của tôi……” Ánh mắt cô nhìn hết thảy mọi thứ, đều là Lôi Ân cho cô.
Nhưng khi tình yêu hắn đã lấy lại, cô vẫn là Sơ Tình kia được sao?
“Mộ Sơ Tình, em mở to mắt nhìn đi, nằm ở nơi này là em gái em, mạng của em cũng là do cô ấy cứu mang về!” Lôi Ân ngoan lệ tóm lấy cổ của cô hướng về phía bên người Tình Không, Sơ Tình nhìn khuôn mặt kia, lại không khống chế được quát to lên.
Tình Không hết lần này đến lần khác cho cô máu cứu mạng cô trở lại, cô lại cái gì cũng chưa từng làm cho Tình Không!
“Điện hạ, cậu cho cô bé thời gian đi, hiện tại chưa thể chấp nhận được sự thật này?” Cốc Vân đau lòng vô cùng, ngay đến bà còn chưa hoàn toàn tiếp nhận mọi chuyện, Sơ Tình nên như thế nào nhận đây?
“Đi ra ngoài!” Lôi Ân đột nhiên buông cô ra, mắt cũng không nhìn cô.
“Thực xin lỗi, Tình Không, anh lại khiến em bị thuơg!” Lôi Ân đau long giữ lấy tay cô, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay cô, trên cánh tay còn nhiều vết tím, trên cổ có vết sẹo mờ, ánh mắt lại nhìn về phía gương mặt tái nhợt của cô, Lôi Ân hận không thể chặt đi tay mình.
Một cô gái hoạt bát đáng yêu như vậy đã bị hắn tra tấn thành dạng gì.
Chỉ cần nghĩ đến những gì Hàn Húc nói, về sau thân thể của cô khó lòng khỏe mạnh, hắn đau long, hô hấp khó khăn.
“Anh sẽ chăm sóc em, Tình Không, chăm sóc em cả đời!” Lôi Ân đem mặt chôn ở tay cô, bàn tay cô lạnh lẽo dán vào mặt hắn, ngón tay Tình Không đột nhiên giật, hắn kinh hỉ ngẩng đầu, nhìn cô chậm rãi mở mắt.
*********
Tình Không tỉnh lại sau đã được Tả Sâm đón tời cổ đức bảo, Lôi Ân bỗng thành khách quen nơi đây, cơ hồ không muốn rời khỏi.
Tình Không không để ý tới hắn, một câu cũng không chịu nói với hắn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, hắn cũng không tức giận.
Chỉ cần còn có thể nhìn cô, nhìn đến cô kiện khỏe mạnh đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng rất cảm kích.
Tình Không trầm mặc càng ngày càng lâu, đứa nhỏ đã không còn, cô vuốt hình xăm trên bờ vai, đột nhiên đứng lên, thẳng tắp đi xuống dưới lầu.
“Cha nuôi……” Tình Không đi đến, đúng lúc Thác Ni chơi cờ với Tả Sâm, ông buông quân cờ trong tay, ngẩng đầu nhìn cô.
Sắc mặt Tình Không còn tái nhợt, thân mình lại gầy yếu rất nhiều, chỉ có đôi mắt to phá lệ xinh đẹp.
“Đi pha cho tiểu thư ly trà mang đến đây!” Nhìn cô thân thể đơn bạc, Tả Sâm đã muốn dừng ván cờ, kéo cô ngồi xuống bên người.
“Có thể tìm giúp con một bác sĩ được không? Con muốn tẩy hình xăm trên vai đi!” Tình Không quyết tâm nói, muốn đoạn tuyệt tất cả những gì Lôi Ân gây cho cô, đứa nhỏ đã không còn, cô đối hắn không còn lưu luyến!
“Hồ nháo! Thân thể con vừa mới hồi phục, sao có thể ép buộc như vậy?!” Tả Sâm quát lớn, Tình Không có điều phát hiện, Tả Sâm đối với cô tốt hơn lúc trước khá nhiều, bọn họ hẳn là đều biết, biết quan hệ của cô với Sơ Tình.
“Cha nuôi, con đã quyết định, con không sợ đau!” Tình Không cố chấp mở mắt nhìn về phía Tả Sâm.
Có rất nhiều chuyện cô đã thấy, cô muốn sống đơn giản một chút, tự do một chút.
Trong thân thể nhu nhược Tình Không tựa hồ ẩn chứa sự quật cường vô cùg, cô quyết định hận ai đó là dùng cả sinh mệnh để hận!
Tình Không trở lại phòng, cởi quần áo trên người, nhìn khối thân thể trắng noãn này, da thịt trắng nõn, tinh xảo đặc sắc, hình xăm trên vai kia làm cô đau mắt.
Hết thảy là của hắn, cô đều không cần!
Mặc quần áo vào, cửa phòng bị đẩy ra, cô biết Tả Sâm đã mời bác sĩ đến, cô nhu thuận tiêu sái đến bên giường, sau đó cởi áo ra, lộ ra đầu vai quang lỏa, lẳng lặng cùng đợi tiếng bước chân tới gần.
Thẳng đến một đôi bàn tay to vuốt phẳng thượng của cô đầu vai, Tình Không nhắm mắt lại, hàm răng cắn cánh môi, như là gian nan chịu đựng.
Ngay sau đó, cô đột nhiên to mắt, cảm giác được bàn tay to kia đã muốn theo của cô đầu vai dời về phía trước ngực của cô, chậm rãi rơi xuống bụng của cô.
Cô cầm trụ tay hắn, quay đầu vừa thấy, lại gặp ngay một đôi hổ phách sắc con ngươi!
“Tình Không, đừng như vậy, đừng như vậy được không?” Lôi Ân theo phía sau dùng sức ôm chặt cô, hai tay ôm vào bên hông của cô, giống như cô là máu thịt của hắn.
Hắn có thể dễ dàng tha thứ của cô trong mắt không có hắn, nhưng hắn không thể nhìn cô lấy sai lầm của hắn đã qua đến trừng phạt chính mình.
“Tha thứ cho anh, Tình Không……” Lôi Ân ở dưới cổ cô nỉ non, ôm ấp này, hắn đã tưởng niệm bao nhiêu lâu?
Hương vị trên người cô, mùi thơm cơ thể của cô, hắn một khắc đều không quên.
“Bỏ ra!” Tình Không bắt đầu giãy dụa, Lôi Ân sợ cô bị thương, chậm rãi thả lỏng một chút. Lập tức cô cho hắn một cái tát, dấu tay in hằn trên mặt.
“Tình Không, em đánh anh, mắng anh đều có thể, nhưng đừng làm tổn thương chính mình, anh không cho phép!”
“Lôi Ân, anh cho tôi con dao đi! Đem thứ này dóc ra, tôi không muốn mang nó!” Tình Không cào lên mặt hắn, hắn đều không né tránh một chút, tùy ý để cô nện như mưa trong ngực mình.
“Không cho! Giữ nó lại, em là của anh, Tình Không, đừng dùng phương thức này trừng phạt anh!” Hắn tình nguyện cô dùng một dao đâm vào người hắn, cũng không muốn làm rơi một giọt máu của cô.
Tình Không sử dụng hết tay chân đánh đá hắn, cô hận chết hắn, còn dùng phương thức này đến cưỡng bách cô.
“Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Móng tay của cô khảm vào vai mình, Lôi Ân giữ lấy tay cô, sau đó rất nhanh cởi áo sơ mi của chính mình.
Giây tiếp theo, Tình Không nhìn thấy hình xăm trên lưng hắn, lập tức thét chói tai ra tiếng —
Tiếng tát tay thanh thúy vang lên trong căn phòng trống vắng, chung quanh yên lặng không tiếng động.
Người trên giường vẫn yên lặng ngủ say như trước, Hàn Húc tức khắc lấy băng gạc băng bó cho cô, lại cẩn thận xem có vết thương khác nữa không.
“Anh đánh em?” Sơ Tình ôm mặt trái, ánh mắt trừng thật to nhìn Lôi Ân, hắn lạnh lùng, hắn tát cô một cái nghiêng mặt, cánh môi cô nhếch lên.
“Anh cư nhiên đánh em?” Trái tim Sơ Tình đều tan nát, Lôi Ân cho tới bây giờ ngay cả chạm vào một sợi tóc của cô cũng luyến tiếc, hắn hôm nay vì Mộ Tình Không đánh cô!
“Từ nay về sau, chỉ cần xúc phạm tới Tình Không, bất luận là ai, tôi cũng không sẽ bỏ qua!” Ánh mắt Lôi Ân gắt gao nhìn chằm chằm người trên giường, nhìn đến sắc mặt cô mới hồng lên một chút lại tái nhợt đi.
“Lôi Ân, anh đừng hối hận!” Sơ Tình gắt gao chịu đựng, mắt đầy ngấn lệ, không cho phép bản thân khóc trước mặt hắn.
Trước kia, người đàn ông này sủng cô đến tận trời, hiện tại đem cô ngã vào địa ngục, muốn cô chấp nhận hiện thực này như thế nào?!
“Sơ Tình, Sơ Tình, đừng náo loạn, ngoan, Vân di cùng con đến chỗ cha nuôi được không?” Cốc Vân đúng lúc đến đem Sơ Tình lôi đi, cô chống đối, bị tức giận gạt tay bà, sau đó hướng về phía Lôi Ân gầm gào, “Tôi không đi, phải đi là cô ta!”
“Nơi này là nhà của tôi, nhà của tôi……” Ánh mắt cô nhìn hết thảy mọi thứ, đều là Lôi Ân cho cô.
Nhưng khi tình yêu hắn đã lấy lại, cô vẫn là Sơ Tình kia được sao?
“Mộ Sơ Tình, em mở to mắt nhìn đi, nằm ở nơi này là em gái em, mạng của em cũng là do cô ấy cứu mang về!” Lôi Ân ngoan lệ tóm lấy cổ của cô hướng về phía bên người Tình Không, Sơ Tình nhìn khuôn mặt kia, lại không khống chế được quát to lên.
Tình Không hết lần này đến lần khác cho cô máu cứu mạng cô trở lại, cô lại cái gì cũng chưa từng làm cho Tình Không!
“Điện hạ, cậu cho cô bé thời gian đi, hiện tại chưa thể chấp nhận được sự thật này?” Cốc Vân đau lòng vô cùng, ngay đến bà còn chưa hoàn toàn tiếp nhận mọi chuyện, Sơ Tình nên như thế nào nhận đây?
“Đi ra ngoài!” Lôi Ân đột nhiên buông cô ra, mắt cũng không nhìn cô.
“Thực xin lỗi, Tình Không, anh lại khiến em bị thuơg!” Lôi Ân đau long giữ lấy tay cô, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay cô, trên cánh tay còn nhiều vết tím, trên cổ có vết sẹo mờ, ánh mắt lại nhìn về phía gương mặt tái nhợt của cô, Lôi Ân hận không thể chặt đi tay mình.
Một cô gái hoạt bát đáng yêu như vậy đã bị hắn tra tấn thành dạng gì.
Chỉ cần nghĩ đến những gì Hàn Húc nói, về sau thân thể của cô khó lòng khỏe mạnh, hắn đau long, hô hấp khó khăn.
“Anh sẽ chăm sóc em, Tình Không, chăm sóc em cả đời!” Lôi Ân đem mặt chôn ở tay cô, bàn tay cô lạnh lẽo dán vào mặt hắn, ngón tay Tình Không đột nhiên giật, hắn kinh hỉ ngẩng đầu, nhìn cô chậm rãi mở mắt.
*********
Tình Không tỉnh lại sau đã được Tả Sâm đón tời cổ đức bảo, Lôi Ân bỗng thành khách quen nơi đây, cơ hồ không muốn rời khỏi.
Tình Không không để ý tới hắn, một câu cũng không chịu nói với hắn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, hắn cũng không tức giận.
Chỉ cần còn có thể nhìn cô, nhìn đến cô kiện khỏe mạnh đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng rất cảm kích.
Tình Không trầm mặc càng ngày càng lâu, đứa nhỏ đã không còn, cô vuốt hình xăm trên bờ vai, đột nhiên đứng lên, thẳng tắp đi xuống dưới lầu.
“Cha nuôi……” Tình Không đi đến, đúng lúc Thác Ni chơi cờ với Tả Sâm, ông buông quân cờ trong tay, ngẩng đầu nhìn cô.
Sắc mặt Tình Không còn tái nhợt, thân mình lại gầy yếu rất nhiều, chỉ có đôi mắt to phá lệ xinh đẹp.
“Đi pha cho tiểu thư ly trà mang đến đây!” Nhìn cô thân thể đơn bạc, Tả Sâm đã muốn dừng ván cờ, kéo cô ngồi xuống bên người.
“Có thể tìm giúp con một bác sĩ được không? Con muốn tẩy hình xăm trên vai đi!” Tình Không quyết tâm nói, muốn đoạn tuyệt tất cả những gì Lôi Ân gây cho cô, đứa nhỏ đã không còn, cô đối hắn không còn lưu luyến!
“Hồ nháo! Thân thể con vừa mới hồi phục, sao có thể ép buộc như vậy?!” Tả Sâm quát lớn, Tình Không có điều phát hiện, Tả Sâm đối với cô tốt hơn lúc trước khá nhiều, bọn họ hẳn là đều biết, biết quan hệ của cô với Sơ Tình.
“Cha nuôi, con đã quyết định, con không sợ đau!” Tình Không cố chấp mở mắt nhìn về phía Tả Sâm.
Có rất nhiều chuyện cô đã thấy, cô muốn sống đơn giản một chút, tự do một chút.
Trong thân thể nhu nhược Tình Không tựa hồ ẩn chứa sự quật cường vô cùg, cô quyết định hận ai đó là dùng cả sinh mệnh để hận!
Tình Không trở lại phòng, cởi quần áo trên người, nhìn khối thân thể trắng noãn này, da thịt trắng nõn, tinh xảo đặc sắc, hình xăm trên vai kia làm cô đau mắt.
Hết thảy là của hắn, cô đều không cần!
Mặc quần áo vào, cửa phòng bị đẩy ra, cô biết Tả Sâm đã mời bác sĩ đến, cô nhu thuận tiêu sái đến bên giường, sau đó cởi áo ra, lộ ra đầu vai quang lỏa, lẳng lặng cùng đợi tiếng bước chân tới gần.
Thẳng đến một đôi bàn tay to vuốt phẳng thượng của cô đầu vai, Tình Không nhắm mắt lại, hàm răng cắn cánh môi, như là gian nan chịu đựng.
Ngay sau đó, cô đột nhiên to mắt, cảm giác được bàn tay to kia đã muốn theo của cô đầu vai dời về phía trước ngực của cô, chậm rãi rơi xuống bụng của cô.
Cô cầm trụ tay hắn, quay đầu vừa thấy, lại gặp ngay một đôi hổ phách sắc con ngươi!
“Tình Không, đừng như vậy, đừng như vậy được không?” Lôi Ân theo phía sau dùng sức ôm chặt cô, hai tay ôm vào bên hông của cô, giống như cô là máu thịt của hắn.
Hắn có thể dễ dàng tha thứ của cô trong mắt không có hắn, nhưng hắn không thể nhìn cô lấy sai lầm của hắn đã qua đến trừng phạt chính mình.
“Tha thứ cho anh, Tình Không……” Lôi Ân ở dưới cổ cô nỉ non, ôm ấp này, hắn đã tưởng niệm bao nhiêu lâu?
Hương vị trên người cô, mùi thơm cơ thể của cô, hắn một khắc đều không quên.
“Bỏ ra!” Tình Không bắt đầu giãy dụa, Lôi Ân sợ cô bị thương, chậm rãi thả lỏng một chút. Lập tức cô cho hắn một cái tát, dấu tay in hằn trên mặt.
“Tình Không, em đánh anh, mắng anh đều có thể, nhưng đừng làm tổn thương chính mình, anh không cho phép!”
“Lôi Ân, anh cho tôi con dao đi! Đem thứ này dóc ra, tôi không muốn mang nó!” Tình Không cào lên mặt hắn, hắn đều không né tránh một chút, tùy ý để cô nện như mưa trong ngực mình.
“Không cho! Giữ nó lại, em là của anh, Tình Không, đừng dùng phương thức này trừng phạt anh!” Hắn tình nguyện cô dùng một dao đâm vào người hắn, cũng không muốn làm rơi một giọt máu của cô.
Tình Không sử dụng hết tay chân đánh đá hắn, cô hận chết hắn, còn dùng phương thức này đến cưỡng bách cô.
“Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Móng tay của cô khảm vào vai mình, Lôi Ân giữ lấy tay cô, sau đó rất nhanh cởi áo sơ mi của chính mình.
Giây tiếp theo, Tình Không nhìn thấy hình xăm trên lưng hắn, lập tức thét chói tai ra tiếng —
Bình luận facebook