Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- Tôi đã siêu âm cũng như khám cho cô rồi. Loại thuốc này không có tác dụng mạnh cho lắm, vả lại cô chỉ mới uống đây thôi nên không vấn đề gì.
Lạc Y cầm lấy ảnh siêu âm của mình rồi lo lắng nhìn vị bác sĩ trước mặt.
- Thế thì tôi vẫn có khả năng sinh con đúng không bác sĩ?
- Cô hoàn toàn có khả năng. Mới uống thuốc này thôi nên liều lượng kháng sinh trong cô không nhiều, sau này cũng không ảnh hưởng đến đứa bé. À, tôi đưa cô loại thuốc khác nó giúp cô giảm bớt lượng kháng sinh và sau này cũng giúp em bé có thể phát triển tốt hơn.- Nữ bác sĩ kia đưa cho cô lọ thuốc khác.
- Tôi cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.- Cô mỉm cười nhẹ nhõm.
Lạc Y chào bác sĩ rồi ra về. Bắt một chiếc taxi về lại Thượng Ẩn, trên đường cô cứ mỉm cười không ngớt. Hôm qua Phục Ân giận cô lắm, đến tận bây giờ cũng không nói một lời. Sáng sớm vẫn cùng nhau đi làm bình thường nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Qua chuyện đó cô mới biết vắng đi anh thì mình lạc lõng ra sao. Ngồi bên cạnh nhưng khoảng cách thực rất xa. Nó làm cô khó chịu vô cùng. Sau này cô không cần uống thuốc tránh thai nữa. Lạc Y muốn mình có con, đặc biệt đó sẽ là giọt máu của Phục Ân. Áp tay lên bụng, chỉ cần nghĩ đến trong người mang thêm một nguồn sống nhỏ thì cô không khỏi hạnh phúc. Tim chợt ấm lên, môi cũng bất giác mỉm cười. Nếu như cô mang bảo nhi thật thì không biết tâm trạng của anh sẽ ra sao đây?
Về đến Thượng Ẩn, vừa vào đến đại sảnh thì Lạc Y bị lễ tân níu ngay lại.
- Thư ký Kiều!
- Có chuyện gì sao cô Tô?- Lạc Y nghiêng đầu hỏi.
- À, vừa nãy có người mang hoa đến, anh ta nói là một người ở nước ngoài đã đặt và giao đến hôm nay.- Vừa nói xong cô ấy liền đưa bó hoa cho Lạc Y.
- Cảm ơn cô!- Lạc Y nhận lấy, mỉm cười rồi đi tiếp.
Người ở nước ngoài sao? Chẳng lẽ là Dật Dấn? Nay còn bày ra cả việc tặng hoa nữa cơ. Nhìn đoá hoa trong tay, nó là hoa hồng, loại hoa mà cô rất thích. Từ trước đến bây giờ anh chỉ tặng cô vài bông, ấy vậy mà nay lại tặng cả một đóa to. Lạc Y thích thú vô cùng, ôm khư khư lấy bó hoa trên tay. Ơ...có thiệp nữa sao? Lấy tấm thiệp nhỏ, cô chẳng vội mở ra đọc.
"Lạc Y!
Anh đã đến đây được vài hôm. Bận rộn nhiều việc quá nên đến giờ mới nhớ đến em. Không giận anh chứ? Chẳng biết phải tặng quà gì, anh đành tặng loại hoa mà em thích nhất. Mong rằng em sẽ thích điều này cũng như thích loại hoa hồng đó vậy.
Chào em."
Lạc Y mỉm cười, trong cô chợt có cảm giác ấm áp khó tả. Vẫn như vậy, mọi thứ không có gì thay đổi. Dật Dấn vẫn là Dật Dấn thôi. Anh còn nhớ đến cô là tốt quá rồi. Miễn sao nơi phương trời xa ấy, anh vẫn vui vẻ tươi cười. Là anh của trước kia thì quá tốt.. Cô tin rằng chàng trai vui vẻ, ấm áp sẽ mãi luôn tồn tại, không phai dần theo thời gian.
...
Dật Dấn ôm di ảnh của ba mình vào trong biệt thự Đông Phương Gia. Cha con vừa mới nhận mặt không lâu, ấy vậy mà ông đã vội vã ra đi không lời từ biệt. Anh vẫn chưa kịp chăm sóc cho ông nữa mà. Có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt nhất của đời anh. Hai mắt chùng xuống, ngấn lệ. Đôi tay càng siết chặt di ảnh, anh muốn tự tay mình đặt di ảnh của ba lên bàn. Đây là điều cuối cùng và thiêng liêng nhất mà anh có thể làm ngay cho ba ngay lúc này. Từ nay về sau trọng trách sẽ nặng hơn và mối nguy hiểm nhắm đến anh cũng sẽ rất nhiều.
*Cạch*
- Thưa thiếu gia! Mời cậu xuống phòng khách, luật sư đã đến rồi.- Lão quản gia cúi đầu kính cẩn.
- Được rồi!
Lúc đi ra ngoài, gần đến cửa thì anh nghe thấy tiếng của ông quản gia lại vang lên.
- Đông Phương thiếu gia! Bất kể như thế nào thì khối tài sản này cậu cũng phải nhận. Đây là tâm huyết cả đời của lão gia, không thể để rơi vào tay Tiêu Lệ Đình đó. Ước nguyện của lão gia cũng như thế, mong rằng thiếu gia đừng làm ông ấy trên trời cao cũng chẳng yên lòng.
- Cảm ơn Trung quản gia, tôi biết mình nên làm gì mà.
Siết chặt tay thành nắm đấm, Dật Dấn khịt mũi. Nhìn di ảnh lần cuối rồi mỉm cười thật nhẹ.
- Con yêu ba...nhiều lắm.
Vừa đặt chân xuống phòng khách, ập vào mắt anh là một người phụ nữ và một cô gái còn rất trẻ đang ngồi ở sofa. Họ có vẻ rất đau lòng sau sự ra đi đột ngột của ba. Cô gái kia, cô ấy rất đẹp, tựa như một viên ngọc quý. Hai hàng nước mắt ấy cứ tung hoành trên gương mặt kiều diễm kia, thực đau lòng, thống khổ. Nhưng còn người phụ nữ, căn bản là chẳng hề xao động. Nhìn bộ dạng giả vờ ấy, tự nhiên trong thâm tâm anh cảm như kinh tởm. Trông thấy anh bước đến thì tất cả người hầu liền cúi đầu.
- Đông Phương thiếu gia!
Ngước mặt lên, vừa nhìn Dật Dấn thì bà ta liền bị kích động rồi lao đến anh như con mèo hoang muốn hoá thành hổ đói.
- Tất cả là tại mày, tại đứa con hoang như mày nên ông ấy mới ra đi như vậy. Sao mày không chết đi cho rồi.
- Mẹ, mẹ à... Đừng như vậy mà!- Cô ấy vội vã chạy đến ngăn lại.
- Con buông ra. Ta phải dạy dỗ tên tiểu tử này một bài học.
Tiêu Lệ Đình tức giận, định vung tay tát Dật Dấn một cái nhưng nhanh chóng anh đã nắm lấy cổ tay bà ta mà siết chặt. Anh nghiến răng, đôi mắt vô hồn đầy căm hận nhìn người đàn bà gian xảo trước mặt. Đừng nghĩ anh sẽ không hề hay biết ý đồ của bà ta là gì.
- Tiêu Lệ Đình, nếu muốn thừa hưởng gia sản thì bà nên giữ khẽ một chút. Nhất là cái miệng, đừng để nó vạ lây đến cái thân của bà.
Hất tay Tiêu Lệ Đình ra, anh cho tay vào túi rồi đi đến sofa.
- Mời thiếu gia ngồi.
Quản gia đưa tay về phía sofa, còn có cả những cô hầu ríu rít rót trà cho anh.
- Nếu người nhà Đông Phương Gia đã đầy đủ thì thôi sẽ công bố bản di chúc chính thức của lão gia Đông Phương Mạn Kỳ và sẽ không có bất kỳ một bản sao lưu nào. Tôi xin cam đoan, đây chính là bản duy nhất do lão gia tự tay viết ra và giao lại cho tôi.
Vị luật sư đẩy gọng kính rồi lấy ra một tệp tài liệu trong cặp táp. Đứng thẳng dậy, ông trịnh trọng đọc to bản di chúc.
- Điều đầu tiên là về tên họ của Đông Phương thiếu gia. Lúc trước thiếu gia theo họ mẹ và tên do nhà ngoại đặt là Thiệu Dật Dấn. Sau này lão gia muốn cậu danh chính ngôn thuận thừa hưởng tài sản nên đã đặt lại tên họ. Giấy tờ đã rất rõ ràng. Bây giờ tên chính thức của thiếu gia là Đông Phương Mạn Phong. Còn về tiểu thư thì tên Đông Phương Diệu Loan vẫn giữ nguyên.
- Giữ nguyên? Ý của ông là sao?- Tiêu Lệ Đình trừng mắt, liếc xéo vị luật sư.
- Lão gia chỉ nói như thế, còn sự tình thì chỉ có Đông Phương lão gia và Tiêu phu nhân hiểu rõ nhất thôi.- Ông ấy vẫn điềm đạm nói.
- Tiếp theo là phân chia tài sản. Số tiền lão gia chia cho Tiêu phu nhân là 2 tỷ, sẽ được chuyển vào tài khoản ngay ngày hôm nay và căn biệt thự ở Liễu Dương cũng là của người. Sau đó sẽ không còn quan hệ gì giữa hai bên cả. Riêng Đông Phương tiểu thư vẫn được làm việc tại Triệu Tân, hưởng số tài sản là 2 tỷ và ở ngôi biệt thự này bình thường...
Vừa nói đến đây, ông lại bị Tiêu Lệ Đình ngắt lời.
- Diệu Loan không được đi cùng tôi? Khoan đã, 2 tỷ sao? Nó vẫn chưa được 1 phần tư tài sản mà ông ấy có được. Tôi ở cùng ông ấy lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Tại sao chỉ nhận được 2 tỷ?
- Tiêu phu nhân, khổ lao mà bà nói nó ở sòng bạc à?- Trung lão gia nhẹ giọng hỏi.
- Ông...Trung quản gia, từ khi nào ở đây ông được phép lên tiếng vậy?- Tiêu Lệ Đình nghiến răng.
- Luật sư Mạc, mời ông tiếp tục.- Dật Dấn trầm ngâm lên tiếng.
- Và cuối cùng, điều quan trọng nhất. Đông Phương thiếu gia sẽ thay thế lão gia ngồi ở vị trí chủ tịch, nắm mọi quyền hành ở Triệu Tân. Đồng thời toàn bộ số tài sản còn lại đều là thiếu gia đứng tên chủ sở hữu. Bao gồm cả căn biệt thự này.
- Cái gì? Căn biệt thự này ông biết nó rộng gấp ba bốn lần ngôi biệt thự ở Liễu Dương không? Tôi thì nhận được một chút ít còn thằng nhóc kia lại nhận được cả một gia tài đồ sộ trong khi chẳng chăm sóc ông ta được một ngày. Huh, chắc chắn đây là di chúc giả.- Tiêu Lệ Đình không phục, cợt nhả nói.
- Tiêu phu nhân, bây giờ thân phận của bà là gì bà quên rồi sao. Bà không còn là Đông Phương phu nhân nữa, thế nên đừng đòi hỏi gì thêm.- Trung quản gia vẫn bình thản, nhẹ giọng.
Tiêu Lệ Đình cứng miệng, không thể nói thêm gì. Đường đường đã từng là Đông Phương phu nhân mà phải chịu cảnh nhục nhã này. Bà hoàn toàn không phục.
- Còn một câu cuối lão gia để lại, xin mọi người thật trật tự để nghe cho kỹ.- Vị luật sư nghiêm giọng.- Nếu di chúc này có gì không thỏa thì sẽ được giải quyết nhanh gọn nhất. Chỉ cần Đông Phương thiếu gia nhận quyền thừa kế thì có thể tước đi tài sản mà Tiêu phu nhân đây nhận được. Tôi xin hết!
- Cái...cái gì? Đùa nhau à? Tại sao ông ấy lại đối xử với tôi như vậy chứ?- Tiêu Lệ Đình đứng bật dậy, uất ức quát.
- Tiêu phu nhân, bà muốn làm loạn sao?- Dật Dấn đứng dậy, sa sầm mặt.- Tôi nhận quyền thừa kế. Còn bà, muốn lấy tài sản hay là tay không ra về?
- Mày...- Tiêu Lệ Đình tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai.
- Đông Phương tiểu thư, cô im lặng như vậy liệu có gì muốn nói?- Vị luật sư hỏi Diệu Loan.
- A...không, không...Tôi chẳng có ý kiến gì cả.- Khẽ nhìn sang Dật Dấn rồi cô ấy mới nhìn sang luật sư.
- Vậy xong cả rồi. Tôi xin phép về trước.- Vị luật sư cúi chào Dật Dấn rồi ra về.- Chào Đông Phương thiếu gia. Chào mọi người!
- Được lắm ranh con!- Tiêu Lệ Đình bực dọc, đi sòng sọc ra ngoài.
Diệu Loan nhìn sang Dật Dấn. Từ khi mới bắt đầu gặp anh, cô liền có cảm giác gì đó, lạ lắm. Rất quen thuộc, như là đã từng gặp qua rồi. Trừ người đã cứu cô trong trận hoả hoạn 15 năm trước thì cô chưa rung động vì ai. Tại sao khi gặp anh thì cô lại bối rối như vậy? Nhưng mà người ân nhân đó hiện giờ đang ở đâu làm gì cô cũng không biết được.
Sau khi đi cả rồi thì căn biệt thự trở lại im ắng lạ thường. Ở đây thật tù túng, khó chịu. Nếu như vẫn còn ở Lâm Mộc Quốc thì lúc này anh đã được gặp Lạc Y sau giờ tan ca, lại nhìn thấy được nụ cười như ánh ban mai của cô. Nhớ nhà quá! Ở đó ấm áp, vui vẻ bao nhiêu thì nơi đây lại cô đơn, trống trải hết bấy nhiêu.
Dật Dấn quay người đi lên phòng, vẫn không quên căn dặn bên dưới.
- Lập tức dùng một tỷ, mua quà cũng như chu cấp tất cả cho các cô nhi viện trên toàn thành phố.
- Vâng, thưa thiếu gia.
...
*Cốc...Cốc...*
- Vào đi!- Tiếng nói trầm trầm của một người đàn ông vọng ra.
Người phía ngoài mở cửa rồi vào trong, nhẹ đóng lại. Ngang qua bàn làm việc của Lạc Y, anh chỉ khẽ đưa mắt nhìn rồi thu lại. Đi đến trước Phục Ân, anh ấy cúi đầu kính trọng.
- Thượng Tổng gọi tôi.
- Buổi họp sắp bắt đầu, Lạc Y sẽ là người phụ trách buổi họp, cậu cũng đến đó với cô ấy đi.- Phục Ân đặt một sấp tài liệu lên bàn.
Lạc Y vừa nghe tên mình thì giật bắn người, hai mắt mở to nhìn anh. Cô khó hiểu nhíu mày. Cuối cùng thì anh muốn làm gì đây? Đứng bật dậy, cô đi đến trước anh và hỏi.
- Thượng Tổng, chuyện này là sao? Tôi là thư ký, sao có thể...
Cô chưa nói xong thì anh lại đặt thêm một sắp tài liệu rồi ôn nhu nói.
- Đây là điều luật của nước ta, khi giải quyết nợ nần thì được phép như thế nào. Cô mang ra ngoài tham khảo, tôi muốn nói chuyện riêng với Lập Hàn.
- Tôi...- Cô mím môi, ngập ngừng.- Được rồi, chào Thượng Tổng.
Lạc Y ra ngoài, trong đầu hiện giờ rối tung rối mù lên. Phục Ân đang làm gì thế này? Tại sao lại để cô đứng ra chịu trách nhiệm cho cuộc họp chiều nay. Ép người quá đáng thật mà. Bây giờ biết phải trốn tránh làm sao đây? Phục Ân cũng còn giận cô, phải làm gì để mở lời với anh? Sao tâm trí cô lại rối rắm lên như thế vậy nè!!!
- Mày thực sự muốn cô bé đó đảm nhiệm cuộc họp sao?- Lập Hàn nhìn đăm chiêu ra phía cửa kính trong suốt rộng lớn, thấy cả lòng đường phía dưới.
- Tao tin Lạc Y làm được.- Phục Ân hơi nhếch môi, đôi mắt chợt loé sáng lên.
- Nếu như cuộc họp lần này bất thành thì sao?- Lập Hàn nhìn anh, ánh mắt có gì đó phức tạp.
- Tao không nghĩ vậy. Mày kết nối hệ thống camera qua laptop, tao sẽ theo dõi không sót một giây.
- Được rồi! Không còn gì nữa thì tao ra ngoài đây.- Lập Hàn đến sofa cầm tệp hồ sơ lên.
- Ừ, vài ngày nữa là Giai Giai và Nhược Thần về, tới đó sẽ còn nhiều việc lắm.- Bật laptop, anh nói nhưng không nhìn.
- Mày bận thì cứ làm đi, tao sẽ đón họ về công ty.- Nói rồi Lập Hàn nhanh chóng ra ngoài.
Hạo Lập Hàn, một người con trai chính trực, băng khốc. Rất đa tài và ngại tiếp xúc nữ nhân. Chỉ cần có một mối nguy dù là nhỏ nhặt thì anh ấy cũng nhạy bén nhận ra. Trong năm người gồm Phục Ân, Vỹ Khanh, Lập Hàn, Giai Giai và Nhược Thần thì Lập Hàn là người yếu thế về võ nhất nhưng trí tuệ thì không hề tầm thường. Suốt 15 năm quen biết, Lập Hàn luôn làm tốt trách nhiệm và nghĩa vụ, chưa bao giờ làm anh phải bận tâm. Có thể nói thiếu một trong bốn người kia thì con đường bước trong bóng đêm của anh có lẽ sẽ rất chông gai, hơn cả bây giờ.
Vừa nãy đưa cho Lạc Y một hồ sơ, lúc này đang cần không biết cô có kiểm tra xong chưa. Đến bàn làm việc của Lạc Y, Phục Ân loay hoay tìm hồ sơ. Khi vừa tìm được thì tay anh lại vô tình trúng vào giỏ xách của cô trên bàn, đồ đạc vương vãi tứ tung. Phục Ân cúi xuống nhặt lại, chợt anh nhìn thấy hai lọ thuốc và ảnh siêu âm dưới đất. Hai tay anh siết chặt, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn thấy đáy. Hàn khí xung quanh toả ra, gân xanh trên tay cũng dần hiện lên một rõ. Gương mặt đanh lại, anh nghiến chặt răng.
- Rốt cuộc thì những thứ này là sao?
- Tôi đã siêu âm cũng như khám cho cô rồi. Loại thuốc này không có tác dụng mạnh cho lắm, vả lại cô chỉ mới uống đây thôi nên không vấn đề gì.
Lạc Y cầm lấy ảnh siêu âm của mình rồi lo lắng nhìn vị bác sĩ trước mặt.
- Thế thì tôi vẫn có khả năng sinh con đúng không bác sĩ?
- Cô hoàn toàn có khả năng. Mới uống thuốc này thôi nên liều lượng kháng sinh trong cô không nhiều, sau này cũng không ảnh hưởng đến đứa bé. À, tôi đưa cô loại thuốc khác nó giúp cô giảm bớt lượng kháng sinh và sau này cũng giúp em bé có thể phát triển tốt hơn.- Nữ bác sĩ kia đưa cho cô lọ thuốc khác.
- Tôi cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.- Cô mỉm cười nhẹ nhõm.
Lạc Y chào bác sĩ rồi ra về. Bắt một chiếc taxi về lại Thượng Ẩn, trên đường cô cứ mỉm cười không ngớt. Hôm qua Phục Ân giận cô lắm, đến tận bây giờ cũng không nói một lời. Sáng sớm vẫn cùng nhau đi làm bình thường nhưng chẳng ai nói với ai câu nào. Qua chuyện đó cô mới biết vắng đi anh thì mình lạc lõng ra sao. Ngồi bên cạnh nhưng khoảng cách thực rất xa. Nó làm cô khó chịu vô cùng. Sau này cô không cần uống thuốc tránh thai nữa. Lạc Y muốn mình có con, đặc biệt đó sẽ là giọt máu của Phục Ân. Áp tay lên bụng, chỉ cần nghĩ đến trong người mang thêm một nguồn sống nhỏ thì cô không khỏi hạnh phúc. Tim chợt ấm lên, môi cũng bất giác mỉm cười. Nếu như cô mang bảo nhi thật thì không biết tâm trạng của anh sẽ ra sao đây?
Về đến Thượng Ẩn, vừa vào đến đại sảnh thì Lạc Y bị lễ tân níu ngay lại.
- Thư ký Kiều!
- Có chuyện gì sao cô Tô?- Lạc Y nghiêng đầu hỏi.
- À, vừa nãy có người mang hoa đến, anh ta nói là một người ở nước ngoài đã đặt và giao đến hôm nay.- Vừa nói xong cô ấy liền đưa bó hoa cho Lạc Y.
- Cảm ơn cô!- Lạc Y nhận lấy, mỉm cười rồi đi tiếp.
Người ở nước ngoài sao? Chẳng lẽ là Dật Dấn? Nay còn bày ra cả việc tặng hoa nữa cơ. Nhìn đoá hoa trong tay, nó là hoa hồng, loại hoa mà cô rất thích. Từ trước đến bây giờ anh chỉ tặng cô vài bông, ấy vậy mà nay lại tặng cả một đóa to. Lạc Y thích thú vô cùng, ôm khư khư lấy bó hoa trên tay. Ơ...có thiệp nữa sao? Lấy tấm thiệp nhỏ, cô chẳng vội mở ra đọc.
"Lạc Y!
Anh đã đến đây được vài hôm. Bận rộn nhiều việc quá nên đến giờ mới nhớ đến em. Không giận anh chứ? Chẳng biết phải tặng quà gì, anh đành tặng loại hoa mà em thích nhất. Mong rằng em sẽ thích điều này cũng như thích loại hoa hồng đó vậy.
Chào em."
Lạc Y mỉm cười, trong cô chợt có cảm giác ấm áp khó tả. Vẫn như vậy, mọi thứ không có gì thay đổi. Dật Dấn vẫn là Dật Dấn thôi. Anh còn nhớ đến cô là tốt quá rồi. Miễn sao nơi phương trời xa ấy, anh vẫn vui vẻ tươi cười. Là anh của trước kia thì quá tốt.. Cô tin rằng chàng trai vui vẻ, ấm áp sẽ mãi luôn tồn tại, không phai dần theo thời gian.
...
Dật Dấn ôm di ảnh của ba mình vào trong biệt thự Đông Phương Gia. Cha con vừa mới nhận mặt không lâu, ấy vậy mà ông đã vội vã ra đi không lời từ biệt. Anh vẫn chưa kịp chăm sóc cho ông nữa mà. Có lẽ hôm nay là ngày đặc biệt nhất của đời anh. Hai mắt chùng xuống, ngấn lệ. Đôi tay càng siết chặt di ảnh, anh muốn tự tay mình đặt di ảnh của ba lên bàn. Đây là điều cuối cùng và thiêng liêng nhất mà anh có thể làm ngay cho ba ngay lúc này. Từ nay về sau trọng trách sẽ nặng hơn và mối nguy hiểm nhắm đến anh cũng sẽ rất nhiều.
*Cạch*
- Thưa thiếu gia! Mời cậu xuống phòng khách, luật sư đã đến rồi.- Lão quản gia cúi đầu kính cẩn.
- Được rồi!
Lúc đi ra ngoài, gần đến cửa thì anh nghe thấy tiếng của ông quản gia lại vang lên.
- Đông Phương thiếu gia! Bất kể như thế nào thì khối tài sản này cậu cũng phải nhận. Đây là tâm huyết cả đời của lão gia, không thể để rơi vào tay Tiêu Lệ Đình đó. Ước nguyện của lão gia cũng như thế, mong rằng thiếu gia đừng làm ông ấy trên trời cao cũng chẳng yên lòng.
- Cảm ơn Trung quản gia, tôi biết mình nên làm gì mà.
Siết chặt tay thành nắm đấm, Dật Dấn khịt mũi. Nhìn di ảnh lần cuối rồi mỉm cười thật nhẹ.
- Con yêu ba...nhiều lắm.
Vừa đặt chân xuống phòng khách, ập vào mắt anh là một người phụ nữ và một cô gái còn rất trẻ đang ngồi ở sofa. Họ có vẻ rất đau lòng sau sự ra đi đột ngột của ba. Cô gái kia, cô ấy rất đẹp, tựa như một viên ngọc quý. Hai hàng nước mắt ấy cứ tung hoành trên gương mặt kiều diễm kia, thực đau lòng, thống khổ. Nhưng còn người phụ nữ, căn bản là chẳng hề xao động. Nhìn bộ dạng giả vờ ấy, tự nhiên trong thâm tâm anh cảm như kinh tởm. Trông thấy anh bước đến thì tất cả người hầu liền cúi đầu.
- Đông Phương thiếu gia!
Ngước mặt lên, vừa nhìn Dật Dấn thì bà ta liền bị kích động rồi lao đến anh như con mèo hoang muốn hoá thành hổ đói.
- Tất cả là tại mày, tại đứa con hoang như mày nên ông ấy mới ra đi như vậy. Sao mày không chết đi cho rồi.
- Mẹ, mẹ à... Đừng như vậy mà!- Cô ấy vội vã chạy đến ngăn lại.
- Con buông ra. Ta phải dạy dỗ tên tiểu tử này một bài học.
Tiêu Lệ Đình tức giận, định vung tay tát Dật Dấn một cái nhưng nhanh chóng anh đã nắm lấy cổ tay bà ta mà siết chặt. Anh nghiến răng, đôi mắt vô hồn đầy căm hận nhìn người đàn bà gian xảo trước mặt. Đừng nghĩ anh sẽ không hề hay biết ý đồ của bà ta là gì.
- Tiêu Lệ Đình, nếu muốn thừa hưởng gia sản thì bà nên giữ khẽ một chút. Nhất là cái miệng, đừng để nó vạ lây đến cái thân của bà.
Hất tay Tiêu Lệ Đình ra, anh cho tay vào túi rồi đi đến sofa.
- Mời thiếu gia ngồi.
Quản gia đưa tay về phía sofa, còn có cả những cô hầu ríu rít rót trà cho anh.
- Nếu người nhà Đông Phương Gia đã đầy đủ thì thôi sẽ công bố bản di chúc chính thức của lão gia Đông Phương Mạn Kỳ và sẽ không có bất kỳ một bản sao lưu nào. Tôi xin cam đoan, đây chính là bản duy nhất do lão gia tự tay viết ra và giao lại cho tôi.
Vị luật sư đẩy gọng kính rồi lấy ra một tệp tài liệu trong cặp táp. Đứng thẳng dậy, ông trịnh trọng đọc to bản di chúc.
- Điều đầu tiên là về tên họ của Đông Phương thiếu gia. Lúc trước thiếu gia theo họ mẹ và tên do nhà ngoại đặt là Thiệu Dật Dấn. Sau này lão gia muốn cậu danh chính ngôn thuận thừa hưởng tài sản nên đã đặt lại tên họ. Giấy tờ đã rất rõ ràng. Bây giờ tên chính thức của thiếu gia là Đông Phương Mạn Phong. Còn về tiểu thư thì tên Đông Phương Diệu Loan vẫn giữ nguyên.
- Giữ nguyên? Ý của ông là sao?- Tiêu Lệ Đình trừng mắt, liếc xéo vị luật sư.
- Lão gia chỉ nói như thế, còn sự tình thì chỉ có Đông Phương lão gia và Tiêu phu nhân hiểu rõ nhất thôi.- Ông ấy vẫn điềm đạm nói.
- Tiếp theo là phân chia tài sản. Số tiền lão gia chia cho Tiêu phu nhân là 2 tỷ, sẽ được chuyển vào tài khoản ngay ngày hôm nay và căn biệt thự ở Liễu Dương cũng là của người. Sau đó sẽ không còn quan hệ gì giữa hai bên cả. Riêng Đông Phương tiểu thư vẫn được làm việc tại Triệu Tân, hưởng số tài sản là 2 tỷ và ở ngôi biệt thự này bình thường...
Vừa nói đến đây, ông lại bị Tiêu Lệ Đình ngắt lời.
- Diệu Loan không được đi cùng tôi? Khoan đã, 2 tỷ sao? Nó vẫn chưa được 1 phần tư tài sản mà ông ấy có được. Tôi ở cùng ông ấy lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Tại sao chỉ nhận được 2 tỷ?
- Tiêu phu nhân, khổ lao mà bà nói nó ở sòng bạc à?- Trung lão gia nhẹ giọng hỏi.
- Ông...Trung quản gia, từ khi nào ở đây ông được phép lên tiếng vậy?- Tiêu Lệ Đình nghiến răng.
- Luật sư Mạc, mời ông tiếp tục.- Dật Dấn trầm ngâm lên tiếng.
- Và cuối cùng, điều quan trọng nhất. Đông Phương thiếu gia sẽ thay thế lão gia ngồi ở vị trí chủ tịch, nắm mọi quyền hành ở Triệu Tân. Đồng thời toàn bộ số tài sản còn lại đều là thiếu gia đứng tên chủ sở hữu. Bao gồm cả căn biệt thự này.
- Cái gì? Căn biệt thự này ông biết nó rộng gấp ba bốn lần ngôi biệt thự ở Liễu Dương không? Tôi thì nhận được một chút ít còn thằng nhóc kia lại nhận được cả một gia tài đồ sộ trong khi chẳng chăm sóc ông ta được một ngày. Huh, chắc chắn đây là di chúc giả.- Tiêu Lệ Đình không phục, cợt nhả nói.
- Tiêu phu nhân, bây giờ thân phận của bà là gì bà quên rồi sao. Bà không còn là Đông Phương phu nhân nữa, thế nên đừng đòi hỏi gì thêm.- Trung quản gia vẫn bình thản, nhẹ giọng.
Tiêu Lệ Đình cứng miệng, không thể nói thêm gì. Đường đường đã từng là Đông Phương phu nhân mà phải chịu cảnh nhục nhã này. Bà hoàn toàn không phục.
- Còn một câu cuối lão gia để lại, xin mọi người thật trật tự để nghe cho kỹ.- Vị luật sư nghiêm giọng.- Nếu di chúc này có gì không thỏa thì sẽ được giải quyết nhanh gọn nhất. Chỉ cần Đông Phương thiếu gia nhận quyền thừa kế thì có thể tước đi tài sản mà Tiêu phu nhân đây nhận được. Tôi xin hết!
- Cái...cái gì? Đùa nhau à? Tại sao ông ấy lại đối xử với tôi như vậy chứ?- Tiêu Lệ Đình đứng bật dậy, uất ức quát.
- Tiêu phu nhân, bà muốn làm loạn sao?- Dật Dấn đứng dậy, sa sầm mặt.- Tôi nhận quyền thừa kế. Còn bà, muốn lấy tài sản hay là tay không ra về?
- Mày...- Tiêu Lệ Đình tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai.
- Đông Phương tiểu thư, cô im lặng như vậy liệu có gì muốn nói?- Vị luật sư hỏi Diệu Loan.
- A...không, không...Tôi chẳng có ý kiến gì cả.- Khẽ nhìn sang Dật Dấn rồi cô ấy mới nhìn sang luật sư.
- Vậy xong cả rồi. Tôi xin phép về trước.- Vị luật sư cúi chào Dật Dấn rồi ra về.- Chào Đông Phương thiếu gia. Chào mọi người!
- Được lắm ranh con!- Tiêu Lệ Đình bực dọc, đi sòng sọc ra ngoài.
Diệu Loan nhìn sang Dật Dấn. Từ khi mới bắt đầu gặp anh, cô liền có cảm giác gì đó, lạ lắm. Rất quen thuộc, như là đã từng gặp qua rồi. Trừ người đã cứu cô trong trận hoả hoạn 15 năm trước thì cô chưa rung động vì ai. Tại sao khi gặp anh thì cô lại bối rối như vậy? Nhưng mà người ân nhân đó hiện giờ đang ở đâu làm gì cô cũng không biết được.
Sau khi đi cả rồi thì căn biệt thự trở lại im ắng lạ thường. Ở đây thật tù túng, khó chịu. Nếu như vẫn còn ở Lâm Mộc Quốc thì lúc này anh đã được gặp Lạc Y sau giờ tan ca, lại nhìn thấy được nụ cười như ánh ban mai của cô. Nhớ nhà quá! Ở đó ấm áp, vui vẻ bao nhiêu thì nơi đây lại cô đơn, trống trải hết bấy nhiêu.
Dật Dấn quay người đi lên phòng, vẫn không quên căn dặn bên dưới.
- Lập tức dùng một tỷ, mua quà cũng như chu cấp tất cả cho các cô nhi viện trên toàn thành phố.
- Vâng, thưa thiếu gia.
...
*Cốc...Cốc...*
- Vào đi!- Tiếng nói trầm trầm của một người đàn ông vọng ra.
Người phía ngoài mở cửa rồi vào trong, nhẹ đóng lại. Ngang qua bàn làm việc của Lạc Y, anh chỉ khẽ đưa mắt nhìn rồi thu lại. Đi đến trước Phục Ân, anh ấy cúi đầu kính trọng.
- Thượng Tổng gọi tôi.
- Buổi họp sắp bắt đầu, Lạc Y sẽ là người phụ trách buổi họp, cậu cũng đến đó với cô ấy đi.- Phục Ân đặt một sấp tài liệu lên bàn.
Lạc Y vừa nghe tên mình thì giật bắn người, hai mắt mở to nhìn anh. Cô khó hiểu nhíu mày. Cuối cùng thì anh muốn làm gì đây? Đứng bật dậy, cô đi đến trước anh và hỏi.
- Thượng Tổng, chuyện này là sao? Tôi là thư ký, sao có thể...
Cô chưa nói xong thì anh lại đặt thêm một sắp tài liệu rồi ôn nhu nói.
- Đây là điều luật của nước ta, khi giải quyết nợ nần thì được phép như thế nào. Cô mang ra ngoài tham khảo, tôi muốn nói chuyện riêng với Lập Hàn.
- Tôi...- Cô mím môi, ngập ngừng.- Được rồi, chào Thượng Tổng.
Lạc Y ra ngoài, trong đầu hiện giờ rối tung rối mù lên. Phục Ân đang làm gì thế này? Tại sao lại để cô đứng ra chịu trách nhiệm cho cuộc họp chiều nay. Ép người quá đáng thật mà. Bây giờ biết phải trốn tránh làm sao đây? Phục Ân cũng còn giận cô, phải làm gì để mở lời với anh? Sao tâm trí cô lại rối rắm lên như thế vậy nè!!!
- Mày thực sự muốn cô bé đó đảm nhiệm cuộc họp sao?- Lập Hàn nhìn đăm chiêu ra phía cửa kính trong suốt rộng lớn, thấy cả lòng đường phía dưới.
- Tao tin Lạc Y làm được.- Phục Ân hơi nhếch môi, đôi mắt chợt loé sáng lên.
- Nếu như cuộc họp lần này bất thành thì sao?- Lập Hàn nhìn anh, ánh mắt có gì đó phức tạp.
- Tao không nghĩ vậy. Mày kết nối hệ thống camera qua laptop, tao sẽ theo dõi không sót một giây.
- Được rồi! Không còn gì nữa thì tao ra ngoài đây.- Lập Hàn đến sofa cầm tệp hồ sơ lên.
- Ừ, vài ngày nữa là Giai Giai và Nhược Thần về, tới đó sẽ còn nhiều việc lắm.- Bật laptop, anh nói nhưng không nhìn.
- Mày bận thì cứ làm đi, tao sẽ đón họ về công ty.- Nói rồi Lập Hàn nhanh chóng ra ngoài.
Hạo Lập Hàn, một người con trai chính trực, băng khốc. Rất đa tài và ngại tiếp xúc nữ nhân. Chỉ cần có một mối nguy dù là nhỏ nhặt thì anh ấy cũng nhạy bén nhận ra. Trong năm người gồm Phục Ân, Vỹ Khanh, Lập Hàn, Giai Giai và Nhược Thần thì Lập Hàn là người yếu thế về võ nhất nhưng trí tuệ thì không hề tầm thường. Suốt 15 năm quen biết, Lập Hàn luôn làm tốt trách nhiệm và nghĩa vụ, chưa bao giờ làm anh phải bận tâm. Có thể nói thiếu một trong bốn người kia thì con đường bước trong bóng đêm của anh có lẽ sẽ rất chông gai, hơn cả bây giờ.
Vừa nãy đưa cho Lạc Y một hồ sơ, lúc này đang cần không biết cô có kiểm tra xong chưa. Đến bàn làm việc của Lạc Y, Phục Ân loay hoay tìm hồ sơ. Khi vừa tìm được thì tay anh lại vô tình trúng vào giỏ xách của cô trên bàn, đồ đạc vương vãi tứ tung. Phục Ân cúi xuống nhặt lại, chợt anh nhìn thấy hai lọ thuốc và ảnh siêu âm dưới đất. Hai tay anh siết chặt, ánh mắt sâu thẳm, không nhìn thấy đáy. Hàn khí xung quanh toả ra, gân xanh trên tay cũng dần hiện lên một rõ. Gương mặt đanh lại, anh nghiến chặt răng.
- Rốt cuộc thì những thứ này là sao?