Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-145
Chương 145: Tô Phương Dung, anh phát hiện em là bảo bối
“Giúp đỡ lẫn nhau sao?” Tần Lệ Phong lại hừ lạnh một tiếng
Tô Phương Dung sờ sờ cái mũi: “Anh không hy vọng em có quan hệ tốt với đồng nghiệp hay sao?”
“Hai chuyện đó không giống nhau.”
Tô Phương Dung cúi đầu ghé vào tai Tần Lệ Phong: “Phú Quý thích đàn ông.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Vậy không phải anh mới là người gặp nguy hiểm sao?”
“…”
Ầm ĩ một trận, Tô Phương Dung mệt muốn chết, vùi trong lòng của Tần Lệ Phong ngủ thiếp đi.
Một tia vui vẻ hiện lên trong mắt Tần Lệ Phong, anh hôn lên trán cô một cái: “Không tắm rửa chút sao?”
“Hửm?” Tô Phương Dung có chút mơ hồ, trả lời một tiếng.
Tần Lệ Phong lại cười, ôm cô đi vào phòng tắm, cũng không biết có phải Tô Phương Dung buồn ngủ quá hay không, từ từ nhắm mắt lại, để mặc anh chăm sóc.
Biết cô đang giả vờ ngủ, Tần Lệ Phong cũng không vạch trần cô, thay cô lau sạch vết bẩn trên người, ôm lấy cô đang ngủ ngon lành về giường.
Ngày hôm sau, Tô Phương Dung bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn số điện thoại, mặt mày tối sầm lại, suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời điện thoại: “Alo…”
“Chị.” Vẫn như mọi khi, giọng nói ngọt ngào của Tô Thanh Vân vang lên từ đầu dây bên kia.
Tô Phương Dung nhíu chặt mày, giọng nói không thể hiện rõ vui vẻ hay tức giận: “Chuyện gì vậy?”
“Chị ơi, anh Sẹo lại đến tìm em, chị, chị nhất định phải giúp em.” Chưa nói được mấy câu, Tô Thanh Vân đã khóc lên.
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, da đầu tê dại, sau lưng có người vỗ lên, quay đầu lại, thấy Tần Lệ Phong đã tỉnh lại, chống cằm nhìn cô.
Cô mím mím môi: “Thanh Vân, có một số việc chị không thể giải quyết cho em được.”
“Chị… chị nói gì vậy?” Tô Thanh Vân không tin được nhìn điện thoại, không tin đây là lời Tô Phương Dung nói ra.
“Tự em nghĩ lại xem, rốt cuộc em đã làm gì có lỗi với anh Sẹo, rồi xin lỗi người ta đi.”
“Nếu anh ta không nói lý, em cứ gọi cảnh sát.”
“Được rồi, chị có việc phải làm, cúp máy trước đây.” Nói xong, Tô Phương Dung đơn giản cúp điện thoại.
Tô Thanh Vân thất thần nhìn điện thoại, vẻ mặt mờ mịt.
“Thật sự không quan tâm đến cô ta sao?” Tần Lệ Phong ở sau lưng nghịch ngợm tóc cô.
Tô Phương Dung lắc lắc đầu: “Anh nói đúng, con bé đã là người lớn, em không thể quản lý được.”
Nghe những lời này, khóe miệng Tần Lệ Phong nhếch lên, ngón tay ngoắc ngoắc về phía cô.
“Gì vậy?” Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh.
Tần Lệ Phong hôn hôn lên má cô: “Đây là phần thưởng.”
Mặt Tô Phương Dung đỏ lên: “Chỉ như vậy thôi sao?”
“Tô Phương Dung, em thật là tham lam.”
“Em…”
“Nếu em còn cần thứ khác nữa, bây giờ anh cũng có thể thỏa mãn em.”
Tô Phương Dung nuốt nuốt nước miếng, nhìn đồng hồ đeo tay: “Chúng ta nên rời giường thì hơn.”
“Không muốn nữa à?”
Tô Phương Dung cúi đầu than thở một tiếng: “Em còn phải đi làm.”
“Hôm nay ở đây làm thêm giờ.” Anh nắm lấy tay cô, đè cô xuống giường, lật người đè lên.
“Này…” Tô Phương Dung quay đầu đi, khóe miệng vẫn là không nhịn được nở nụ cười: “Lấy việc công làm việc tư.”
“Em không cảm thấy vinh hạnh sao?”
“Tại sao chứ?”
“Có thể khiến anh từ một người ngay thẳng cương trực như vậy, trở thành người lấy việc công làm việc tư, đây là phúc của em.”
“Ha ha, anh đúng là tự luyến đấy nhỉ…” Tô Phương Dung cười cười, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ngực của anh, hung hăng nhéo nhéo một cái: “Đứng dậy đi.”
“Không…”
“Anh không được phép nói không.” Tô Phương Dung giả vờ hung hăng liếc anh một cái, khịt khịt mũi, nhổm người dậy, ôm ôm lấy anh: “Anh muốn em biến thành người đẹp hại nước hại dân sao?”
“Chỉ dựa vào em thôi sao?” Tần Lệ Phong nhướng mi: “Đó chắc hẳn là một tên vua ngu ngốc.”
“Nhan sắc như vậy chỉ xem là tạm được.” Anh nhìn từ đầu đến chân rồi đưa ra nhận xét.
Tô Phương Dung nghiến răng nghiến lợi nhéo anh một cái: “Anh đang tự mắng bản thân đấy.”
Tần Lệ Phong khẽ cười: “Gần đây mắt anh không được tốt.”
Tô Phương Dung: “…”
Khi hai người cùng nhau đến công ty, Tô Phương Dung không còn khó xử như trước nữa, tiếp xúc gần gũi với anh, cũng không có gì không đúng.
“Buổi tối cùng nhau về nhà nhé?” Tần Lệ Phong đề nghị.
Tô Phương Dung nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó có chút khó xử nói: “Sống chung sẽ phát sinh rất nhiều chuyện rắc rối.”
“Sống chung?” Tần Lệ Phong sáp lại gần cô, nhìn cô đầy mập mờ: “Tô Phương Dung, có phải em đã quên mất quan hệ của chúng ta rồi không?”
Tô Phương Dung chớp chớp hai mắt, ngạo nghễ ngẩng cao đầu lên, hừ lạnh hai tiếng: “Tổng giám đốc Tần, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi.”
Nghe đến đây, Tần Lệ Phong lắc đầu cười khẽ, đợi sau này tính sổ sau.
“Lặp lại chuyện cũ? Không hay lắm đâu.” Anh nhẹ giọng nói.
Tô Phương Dung nhướn mắt lên, bộ dáng có vẻ khá buồn bực: “Chẳng phải học theo anh đó sao?”
Cô vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra, tình cờ là ở bộ phận phát triển.
Tô Phương Dung ưỡn ngực thẳng lưng ngạo nghễ bước ra khỏi thang máy, cũng không thèm quay đầu lại, cho rằng ở trước mặt nhiều người như vậy anh sẽ không tùy tiện gây ra chuyện gì đâu.
Nào ngờ rằng cô đã đánh giá quá cao Tần Lệ Phong rồi.
Chỉ thấy bóng dáng Tần Lệ Phong lóe lên một cái, anh ngay lập tức vọt tới trước mặt cô.
“Nếu em đã thích học tập như vậy, hy vọng em hãy nhớ kỹ một chuyện.” Anh chậm rãi thốt ra từng chữ.
Tô Phương Dung chớp chớp mắt, có hơi không hiểu.
Tần Lệ Phong ho khan một tiếng, dì lên trán cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái như chuồn chuồn đạp nước.
Tô Phương Dung trợn to hai mắt, nhìn bốn phía xung quanh: “Anh làm gì vậy!”
Tần Lệ Phong chỉnh chỉnh lại cà vạt: “Hôn tạm biệt, nhớ học đấy.”
”Anh…” Tô Phương Dung tức đến giậm chân: “Anh không sợ bọn họ hiểu lầm sao?” Cô khẽ cắn cánh môi, trầm giọng hỏi nhỏ.
Tần Lệ Phong khẽ rướn chân mày: “Dù sao lời đồn đãi bậy bạ nhiều như vậy, cũng không ngại làm thật, sao cứ như bên cạnh anh làm em rất mất mặt vậy?” Nói xong, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Tô Phương Dung.
Nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ, Tô Phương Dung đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, thấy sắc mặt của người đàn ông không được tốt, vội vàng thốt lên: “Không phải…”
“Vậy sao phải sợ bị bọn họ hiểu lầm?”
“Em chỉ sợ bọn họ nói ánh mắt của anh hơi kém.” Tô Phương Dung cay đắng tự hạ thấp địa vị của mình.
Lời cô nói khiến tâm trạng của anh thoải mái hơn nhiều: “Em cũng khá là tự mình biết mình biết ta đấy.”
“Em…” Rất tức giận.
“Tan tầm chờ anh.” Tần Lệ Phong hôn lên trán Tô Phương Dung một cái, xoay người đi vào trong thang máy.
Tô Phương Dung xoa xoa trán mình, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.
Cô quay lại, đi vào bộ phận phát triển dự án.
Ánh mắt của cả một đám người đều đổ dồn lên người cô.
Cô lúng túng ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác.
“Yo…” Phú Quý thốt ra một tiếng đầy ái muội, âm thanh này khiến Tô Phương Dung giật mình hoàn hông: “Làm hòa rồi à?”
“Ừ.” Tô Phương Dung cúi đầu, giọng điệu thấp đến nỗi không thể nghe ra được.
“Sao không cảm ơn bà mối mát tay là tôi đây?” Phú Quý cố ý trêu chọc: “Hay là cô góp ý với tổng giám đốc Tần để tăng lương cho tôi đi?”
Mặt Tô Phương Dung đỏ bừng, vỗ tay anh ta một cái: “Đừng đùa nữa!”
“Tôi tăng lương cho cậu.” Một giọng nói trêu chọc từ ngoài cửa vang lên, Tiêu Bảo Lộc tinh thần phơi phới bước vào phòng phát triển dự án: “Nhưng mà…” Anh ta đổi giọng: “Cậu phải cung cấp cho tôi tất cả thông tin về gia đình sở thích của Phương Dung cơ.”
Phú Quý miệng cười nhưng mà lòng không cười, nhếch nhếch khóe môi lên: “Phiền phức rồi đây!” Anh ta vỗ vỗ bả vai Tô Phương Dung, gửi cho cô một ánh mắt cổ vũ tự mình cứu lấy mình.
Tô Phương Dung xoa xoa hai bên thái dương, thở dài một hơi.
Tiêu Bảo Lộc cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Tô Phương Dung, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác: “Phương Dung, mấy ngày không gặp, chị càng ngày càng xinh đẹp mỹ miều đấy.”
“Có chuyện gì thì nói đi…” Tô Phương Dung dứt khoát cắt ngang lời tán thưởng khoa trương của anh ta, xoa xoa thái dương đang đau nhức.
Tiêu Bảo Lộc chu miệng lên, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của cô, có vẻ hơi uất ức.
“Phương Dung.” Anh ta chớp chớp mắt, gọi một cách ngượng ngùng.
Tô Phương Dung rung mình một cái, chịu thua anh ta, cô nở nụ cười nhìn về phía anh ta: “Có chuyện gì.”
Thấy tâm trạng của cô tốt lên, Tiêu Bảo Lộc cảm thấy bản thân thi thoảng giở trò giả ngốc cũng rất có hiệu quả.
“Có một cuộc triển lãm, chị có đi không?” Anh ta hỏi, bởi vì cho dù Tô Phương Dung không đi, anh ta cũng sẽ kéo cô đi.
Tô Phương Dung nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, liếc mắt nhìn lại anh chàng thiếu gia này, khẽ cười nói: “Có thể không đi không?”
Tiêu Bảo Lộc gõ lên bàn cô mấy tiếng: “Tô Phương Dung, nghe nói báo cáo của chị làm không được tốt, nghiên cứu thị trường cũng chưa làm hết sức…” Anh ta nói luyên tha luyên thuyên, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Tô Phương Dung.
Quả nhiên, Tô Phương Dung có hơi xấu hổ, trừng mắt với anh ta một cái.
Anh ta hắng giọng một cái, bộ dáng chính nhân quân tử: “Đi không?”
“Chị…” Tô Phương Dung nghiến chặt hàm răng, thật muốn xé nát cái tên này.
“Không đi.”
“Thật sự không đi sao?” Nghe thấy lời từ chối của cô, cách thức tấn công của Tiêu Bảo Lộc thất bại, lập tức trở nên mềm mỏng trở lại.
Anh ta chớp chớp đôi mắt ướt át, giống như một con cún con bị người ta ruồng bỏ: “Thật sự không đi, thật sự không đi, thật sự không đi…” Anh ta không ngừng lẩm bẩm.
Tô Phương Dung vỗ lên trán anh ta một cái: “Giám đốc Tiêu, em rảnh lắm sao?”
Tiêu Bảo Lộc chỉnh lại cà vạt: “Không rảnh.”
“Tôi đang kiểm tra công việc của mọi người.”
“…”
“Phương Dung, đi nhé.” Nói xong, lại tiếp tục lẩm bẩm.
Tô Phương Dung thật sự không thể chịu nổi anh ta, vội vàng gật đầu nói: “Đi, đi.”
Thấy cô đồng ý, khóe mắt Tiêu Bảo Lộc cong lên: “Phương Dung cô thật sự không thể chịu nỗi cám dỗ mà.”
“Chị…”
“Tôi như thế này có phải là đang hẹn hò riêng tư với cấp dưới không?” Anh ta lại hỏi, rồi gật đầu một cái: “Phương Dung như thế này có phải là dùng quy tắc ngầm với tôi không?”
“Vậy anh có muốn giữ mình trong sạch không?” Tô Phương Dung hỏi lại đầy kiên nhẫn.
Tiêu Bảo Lộc giả bộ suy nghĩ đôi chút, sau đó lại lắc đầu: “Không muốn.”
“Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty đấy.”
“Không sao, người bị ảnh hưởng là anh trai của tôi.” Nói xong, Tiêu Bảo Lộc vô tâm vô tư cười đến thỏa mãn.
Tô Phương Dung trừng mắt với anh ta một cái, trong lòng thầm thương xót Tần Lệ Phong ba giây.
“Thứ bảy tuần này, đừng quên đấy nhé.” Tiêu Bảo Lộc lại nhắc nhở lần nữa.
Tô Phương Dung gật đầu ừ ừ ừ cho xong.
Thấy cô như vậy, Tiêu Bảo Lộc chỉ nhún nhún vai rồi bỏ đi.
Thấy anh chàng công tử kia rời đi rồi, Phú Quý mới nghiêng người sang, lắc đầu nói: “Phương Dung à, cô đúng là người đẹp hại nước.”
Tô Phương Dung: “…”
Lúc sắp tan tầm, Tô Phương Dung vừa đi tới cửa công ty liền nhớ tới Tần Lệ Phong.
Cô quay người, đi lên tầng 29.
Tầng 29 vẫn lạnh lẽo vắng vẻ như mọi khi, cô len lén đi lại gần cửa chính, định bụng gây bất ngờ cho Tần Lệ Phong.
Vừa đi đến trước cửa đã có tiếng tranh cãi truyền ra, cô còn chưa kịp lắng nghe.
Ngọc Vân đẩy cửa lao ra ngoài, nước mắt rơi như mưa.
Cô chớp chớp mắt, chuyện này làm cô kinh ngạc không hề nhẹ.
Cô bước vào trong phòng, Tần Lệ Phong đang mệt mỏi nhíu chặt chân mày.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô hỏi ra tiếng.
“Không sao.” Tần Lệ Phong nhướn mắt lên, nhìn thấy cô tới, tâm trạng u ám vừa rồi liền bị cuốn đi, khóe miệng kéo lên một đường cong.
Tô Phương Dung đi tới, nghi hoặc liếc mắt nhìn anh: “Thật sự không sao chứ?”
“Em muốn anh có chuyện với cô ta sao?” Anh buồn cười nhìn cô.
“Không muốn?”
“Tại sao?”
“Nếu vậy chẳng phải em thành người phụ nữ bị bỏ rơi sao.”
“Ha ha.” Cô nói đùa với anh, nhưng mà câu nói đùa này lại khiến anh buồn cười.
Anh ra hiệu với cô: “Tô Phương Dung, anh phát hiện em đúng là một báu vật.”
“Giúp đỡ lẫn nhau sao?” Tần Lệ Phong lại hừ lạnh một tiếng
Tô Phương Dung sờ sờ cái mũi: “Anh không hy vọng em có quan hệ tốt với đồng nghiệp hay sao?”
“Hai chuyện đó không giống nhau.”
Tô Phương Dung cúi đầu ghé vào tai Tần Lệ Phong: “Phú Quý thích đàn ông.”
Tần Lệ Phong nhướng mày: “Vậy không phải anh mới là người gặp nguy hiểm sao?”
“…”
Ầm ĩ một trận, Tô Phương Dung mệt muốn chết, vùi trong lòng của Tần Lệ Phong ngủ thiếp đi.
Một tia vui vẻ hiện lên trong mắt Tần Lệ Phong, anh hôn lên trán cô một cái: “Không tắm rửa chút sao?”
“Hửm?” Tô Phương Dung có chút mơ hồ, trả lời một tiếng.
Tần Lệ Phong lại cười, ôm cô đi vào phòng tắm, cũng không biết có phải Tô Phương Dung buồn ngủ quá hay không, từ từ nhắm mắt lại, để mặc anh chăm sóc.
Biết cô đang giả vờ ngủ, Tần Lệ Phong cũng không vạch trần cô, thay cô lau sạch vết bẩn trên người, ôm lấy cô đang ngủ ngon lành về giường.
Ngày hôm sau, Tô Phương Dung bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô nhìn số điện thoại, mặt mày tối sầm lại, suy nghĩ trong chốc lát rồi trả lời điện thoại: “Alo…”
“Chị.” Vẫn như mọi khi, giọng nói ngọt ngào của Tô Thanh Vân vang lên từ đầu dây bên kia.
Tô Phương Dung nhíu chặt mày, giọng nói không thể hiện rõ vui vẻ hay tức giận: “Chuyện gì vậy?”
“Chị ơi, anh Sẹo lại đến tìm em, chị, chị nhất định phải giúp em.” Chưa nói được mấy câu, Tô Thanh Vân đã khóc lên.
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, da đầu tê dại, sau lưng có người vỗ lên, quay đầu lại, thấy Tần Lệ Phong đã tỉnh lại, chống cằm nhìn cô.
Cô mím mím môi: “Thanh Vân, có một số việc chị không thể giải quyết cho em được.”
“Chị… chị nói gì vậy?” Tô Thanh Vân không tin được nhìn điện thoại, không tin đây là lời Tô Phương Dung nói ra.
“Tự em nghĩ lại xem, rốt cuộc em đã làm gì có lỗi với anh Sẹo, rồi xin lỗi người ta đi.”
“Nếu anh ta không nói lý, em cứ gọi cảnh sát.”
“Được rồi, chị có việc phải làm, cúp máy trước đây.” Nói xong, Tô Phương Dung đơn giản cúp điện thoại.
Tô Thanh Vân thất thần nhìn điện thoại, vẻ mặt mờ mịt.
“Thật sự không quan tâm đến cô ta sao?” Tần Lệ Phong ở sau lưng nghịch ngợm tóc cô.
Tô Phương Dung lắc lắc đầu: “Anh nói đúng, con bé đã là người lớn, em không thể quản lý được.”
Nghe những lời này, khóe miệng Tần Lệ Phong nhếch lên, ngón tay ngoắc ngoắc về phía cô.
“Gì vậy?” Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh.
Tần Lệ Phong hôn hôn lên má cô: “Đây là phần thưởng.”
Mặt Tô Phương Dung đỏ lên: “Chỉ như vậy thôi sao?”
“Tô Phương Dung, em thật là tham lam.”
“Em…”
“Nếu em còn cần thứ khác nữa, bây giờ anh cũng có thể thỏa mãn em.”
Tô Phương Dung nuốt nuốt nước miếng, nhìn đồng hồ đeo tay: “Chúng ta nên rời giường thì hơn.”
“Không muốn nữa à?”
Tô Phương Dung cúi đầu than thở một tiếng: “Em còn phải đi làm.”
“Hôm nay ở đây làm thêm giờ.” Anh nắm lấy tay cô, đè cô xuống giường, lật người đè lên.
“Này…” Tô Phương Dung quay đầu đi, khóe miệng vẫn là không nhịn được nở nụ cười: “Lấy việc công làm việc tư.”
“Em không cảm thấy vinh hạnh sao?”
“Tại sao chứ?”
“Có thể khiến anh từ một người ngay thẳng cương trực như vậy, trở thành người lấy việc công làm việc tư, đây là phúc của em.”
“Ha ha, anh đúng là tự luyến đấy nhỉ…” Tô Phương Dung cười cười, bàn tay nhỏ nhắn đặt trên ngực của anh, hung hăng nhéo nhéo một cái: “Đứng dậy đi.”
“Không…”
“Anh không được phép nói không.” Tô Phương Dung giả vờ hung hăng liếc anh một cái, khịt khịt mũi, nhổm người dậy, ôm ôm lấy anh: “Anh muốn em biến thành người đẹp hại nước hại dân sao?”
“Chỉ dựa vào em thôi sao?” Tần Lệ Phong nhướng mi: “Đó chắc hẳn là một tên vua ngu ngốc.”
“Nhan sắc như vậy chỉ xem là tạm được.” Anh nhìn từ đầu đến chân rồi đưa ra nhận xét.
Tô Phương Dung nghiến răng nghiến lợi nhéo anh một cái: “Anh đang tự mắng bản thân đấy.”
Tần Lệ Phong khẽ cười: “Gần đây mắt anh không được tốt.”
Tô Phương Dung: “…”
Khi hai người cùng nhau đến công ty, Tô Phương Dung không còn khó xử như trước nữa, tiếp xúc gần gũi với anh, cũng không có gì không đúng.
“Buổi tối cùng nhau về nhà nhé?” Tần Lệ Phong đề nghị.
Tô Phương Dung nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, sau đó có chút khó xử nói: “Sống chung sẽ phát sinh rất nhiều chuyện rắc rối.”
“Sống chung?” Tần Lệ Phong sáp lại gần cô, nhìn cô đầy mập mờ: “Tô Phương Dung, có phải em đã quên mất quan hệ của chúng ta rồi không?”
Tô Phương Dung chớp chớp hai mắt, ngạo nghễ ngẩng cao đầu lên, hừ lạnh hai tiếng: “Tổng giám đốc Tần, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng mà thôi.”
Nghe đến đây, Tần Lệ Phong lắc đầu cười khẽ, đợi sau này tính sổ sau.
“Lặp lại chuyện cũ? Không hay lắm đâu.” Anh nhẹ giọng nói.
Tô Phương Dung nhướn mắt lên, bộ dáng có vẻ khá buồn bực: “Chẳng phải học theo anh đó sao?”
Cô vừa dứt lời, cửa thang máy liền mở ra, tình cờ là ở bộ phận phát triển.
Tô Phương Dung ưỡn ngực thẳng lưng ngạo nghễ bước ra khỏi thang máy, cũng không thèm quay đầu lại, cho rằng ở trước mặt nhiều người như vậy anh sẽ không tùy tiện gây ra chuyện gì đâu.
Nào ngờ rằng cô đã đánh giá quá cao Tần Lệ Phong rồi.
Chỉ thấy bóng dáng Tần Lệ Phong lóe lên một cái, anh ngay lập tức vọt tới trước mặt cô.
“Nếu em đã thích học tập như vậy, hy vọng em hãy nhớ kỹ một chuyện.” Anh chậm rãi thốt ra từng chữ.
Tô Phương Dung chớp chớp mắt, có hơi không hiểu.
Tần Lệ Phong ho khan một tiếng, dì lên trán cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái như chuồn chuồn đạp nước.
Tô Phương Dung trợn to hai mắt, nhìn bốn phía xung quanh: “Anh làm gì vậy!”
Tần Lệ Phong chỉnh chỉnh lại cà vạt: “Hôn tạm biệt, nhớ học đấy.”
”Anh…” Tô Phương Dung tức đến giậm chân: “Anh không sợ bọn họ hiểu lầm sao?” Cô khẽ cắn cánh môi, trầm giọng hỏi nhỏ.
Tần Lệ Phong khẽ rướn chân mày: “Dù sao lời đồn đãi bậy bạ nhiều như vậy, cũng không ngại làm thật, sao cứ như bên cạnh anh làm em rất mất mặt vậy?” Nói xong, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng vào Tô Phương Dung.
Nhiệt độ xung quanh như giảm xuống mấy độ, Tô Phương Dung đột nhiên cảm thấy rùng mình một cái, thấy sắc mặt của người đàn ông không được tốt, vội vàng thốt lên: “Không phải…”
“Vậy sao phải sợ bị bọn họ hiểu lầm?”
“Em chỉ sợ bọn họ nói ánh mắt của anh hơi kém.” Tô Phương Dung cay đắng tự hạ thấp địa vị của mình.
Lời cô nói khiến tâm trạng của anh thoải mái hơn nhiều: “Em cũng khá là tự mình biết mình biết ta đấy.”
“Em…” Rất tức giận.
“Tan tầm chờ anh.” Tần Lệ Phong hôn lên trán Tô Phương Dung một cái, xoay người đi vào trong thang máy.
Tô Phương Dung xoa xoa trán mình, trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.
Cô quay lại, đi vào bộ phận phát triển dự án.
Ánh mắt của cả một đám người đều đổ dồn lên người cô.
Cô lúng túng ho khan một tiếng, giả vờ như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác.
“Yo…” Phú Quý thốt ra một tiếng đầy ái muội, âm thanh này khiến Tô Phương Dung giật mình hoàn hông: “Làm hòa rồi à?”
“Ừ.” Tô Phương Dung cúi đầu, giọng điệu thấp đến nỗi không thể nghe ra được.
“Sao không cảm ơn bà mối mát tay là tôi đây?” Phú Quý cố ý trêu chọc: “Hay là cô góp ý với tổng giám đốc Tần để tăng lương cho tôi đi?”
Mặt Tô Phương Dung đỏ bừng, vỗ tay anh ta một cái: “Đừng đùa nữa!”
“Tôi tăng lương cho cậu.” Một giọng nói trêu chọc từ ngoài cửa vang lên, Tiêu Bảo Lộc tinh thần phơi phới bước vào phòng phát triển dự án: “Nhưng mà…” Anh ta đổi giọng: “Cậu phải cung cấp cho tôi tất cả thông tin về gia đình sở thích của Phương Dung cơ.”
Phú Quý miệng cười nhưng mà lòng không cười, nhếch nhếch khóe môi lên: “Phiền phức rồi đây!” Anh ta vỗ vỗ bả vai Tô Phương Dung, gửi cho cô một ánh mắt cổ vũ tự mình cứu lấy mình.
Tô Phương Dung xoa xoa hai bên thái dương, thở dài một hơi.
Tiêu Bảo Lộc cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Tô Phương Dung, cũng không để ý tới ánh mắt của người khác: “Phương Dung, mấy ngày không gặp, chị càng ngày càng xinh đẹp mỹ miều đấy.”
“Có chuyện gì thì nói đi…” Tô Phương Dung dứt khoát cắt ngang lời tán thưởng khoa trương của anh ta, xoa xoa thái dương đang đau nhức.
Tiêu Bảo Lộc chu miệng lên, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của cô, có vẻ hơi uất ức.
“Phương Dung.” Anh ta chớp chớp mắt, gọi một cách ngượng ngùng.
Tô Phương Dung rung mình một cái, chịu thua anh ta, cô nở nụ cười nhìn về phía anh ta: “Có chuyện gì.”
Thấy tâm trạng của cô tốt lên, Tiêu Bảo Lộc cảm thấy bản thân thi thoảng giở trò giả ngốc cũng rất có hiệu quả.
“Có một cuộc triển lãm, chị có đi không?” Anh ta hỏi, bởi vì cho dù Tô Phương Dung không đi, anh ta cũng sẽ kéo cô đi.
Tô Phương Dung nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, liếc mắt nhìn lại anh chàng thiếu gia này, khẽ cười nói: “Có thể không đi không?”
Tiêu Bảo Lộc gõ lên bàn cô mấy tiếng: “Tô Phương Dung, nghe nói báo cáo của chị làm không được tốt, nghiên cứu thị trường cũng chưa làm hết sức…” Anh ta nói luyên tha luyên thuyên, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Tô Phương Dung.
Quả nhiên, Tô Phương Dung có hơi xấu hổ, trừng mắt với anh ta một cái.
Anh ta hắng giọng một cái, bộ dáng chính nhân quân tử: “Đi không?”
“Chị…” Tô Phương Dung nghiến chặt hàm răng, thật muốn xé nát cái tên này.
“Không đi.”
“Thật sự không đi sao?” Nghe thấy lời từ chối của cô, cách thức tấn công của Tiêu Bảo Lộc thất bại, lập tức trở nên mềm mỏng trở lại.
Anh ta chớp chớp đôi mắt ướt át, giống như một con cún con bị người ta ruồng bỏ: “Thật sự không đi, thật sự không đi, thật sự không đi…” Anh ta không ngừng lẩm bẩm.
Tô Phương Dung vỗ lên trán anh ta một cái: “Giám đốc Tiêu, em rảnh lắm sao?”
Tiêu Bảo Lộc chỉnh lại cà vạt: “Không rảnh.”
“Tôi đang kiểm tra công việc của mọi người.”
“…”
“Phương Dung, đi nhé.” Nói xong, lại tiếp tục lẩm bẩm.
Tô Phương Dung thật sự không thể chịu nổi anh ta, vội vàng gật đầu nói: “Đi, đi.”
Thấy cô đồng ý, khóe mắt Tiêu Bảo Lộc cong lên: “Phương Dung cô thật sự không thể chịu nỗi cám dỗ mà.”
“Chị…”
“Tôi như thế này có phải là đang hẹn hò riêng tư với cấp dưới không?” Anh ta lại hỏi, rồi gật đầu một cái: “Phương Dung như thế này có phải là dùng quy tắc ngầm với tôi không?”
“Vậy anh có muốn giữ mình trong sạch không?” Tô Phương Dung hỏi lại đầy kiên nhẫn.
Tiêu Bảo Lộc giả bộ suy nghĩ đôi chút, sau đó lại lắc đầu: “Không muốn.”
“Như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty đấy.”
“Không sao, người bị ảnh hưởng là anh trai của tôi.” Nói xong, Tiêu Bảo Lộc vô tâm vô tư cười đến thỏa mãn.
Tô Phương Dung trừng mắt với anh ta một cái, trong lòng thầm thương xót Tần Lệ Phong ba giây.
“Thứ bảy tuần này, đừng quên đấy nhé.” Tiêu Bảo Lộc lại nhắc nhở lần nữa.
Tô Phương Dung gật đầu ừ ừ ừ cho xong.
Thấy cô như vậy, Tiêu Bảo Lộc chỉ nhún nhún vai rồi bỏ đi.
Thấy anh chàng công tử kia rời đi rồi, Phú Quý mới nghiêng người sang, lắc đầu nói: “Phương Dung à, cô đúng là người đẹp hại nước.”
Tô Phương Dung: “…”
Lúc sắp tan tầm, Tô Phương Dung vừa đi tới cửa công ty liền nhớ tới Tần Lệ Phong.
Cô quay người, đi lên tầng 29.
Tầng 29 vẫn lạnh lẽo vắng vẻ như mọi khi, cô len lén đi lại gần cửa chính, định bụng gây bất ngờ cho Tần Lệ Phong.
Vừa đi đến trước cửa đã có tiếng tranh cãi truyền ra, cô còn chưa kịp lắng nghe.
Ngọc Vân đẩy cửa lao ra ngoài, nước mắt rơi như mưa.
Cô chớp chớp mắt, chuyện này làm cô kinh ngạc không hề nhẹ.
Cô bước vào trong phòng, Tần Lệ Phong đang mệt mỏi nhíu chặt chân mày.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Cô hỏi ra tiếng.
“Không sao.” Tần Lệ Phong nhướn mắt lên, nhìn thấy cô tới, tâm trạng u ám vừa rồi liền bị cuốn đi, khóe miệng kéo lên một đường cong.
Tô Phương Dung đi tới, nghi hoặc liếc mắt nhìn anh: “Thật sự không sao chứ?”
“Em muốn anh có chuyện với cô ta sao?” Anh buồn cười nhìn cô.
“Không muốn?”
“Tại sao?”
“Nếu vậy chẳng phải em thành người phụ nữ bị bỏ rơi sao.”
“Ha ha.” Cô nói đùa với anh, nhưng mà câu nói đùa này lại khiến anh buồn cười.
Anh ra hiệu với cô: “Tô Phương Dung, anh phát hiện em đúng là một báu vật.”
Bình luận facebook