Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-188
Chương 188: Cũng là con trai của anh
Ngay sau đó, Tần Lệ Phong từ bên trong đi ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo.
Ngay cả khi Tô Phương Dung không muốn đối mặt nữa nhưng mà trước mặt con trai mình thì cô cũng lên tinh thần mỉm cười nhìn hai người.
Ánh mắt của Tần Lệ Phong vẫn là lạnh lùng không hiện rõ tâm trạng, đây cũng là loại làm cho người ta không rét mà run. Gia Bảo tự hào giơ bàn tay nhỏ bé của mình với Tô Phương Dung: “Mẹ, con đã rửa tay!”
Tô Phương Dung ngồi xổm xuống và tặng cho cậu bé một lời khen: “Con trai của chúng ta thật là giỏi!”
Gia Bảo nắm lấy Tần Lệ Phong bằng một tay và tay kia thì nắm lấy tay mẹ mình, cậu bé vui vẻ nói: “Mẹ, hôm nay chúng ta về nhà với chú được không?”
Tô Phương Dung sững sờ.
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn Tần Lệ Phong, tình cờ thì anh cũng đang nhìn chính mình.
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, cười nói với Gia Bảo: “Gia Bảo, con quên rồi sao? Chú rất bận, chúng ta đừng quấy rầy chú ấy nhé.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong đang nhìn chằm chằm cô có chút thay đổi khi nghe cô nói vậy, Tô Phương Dung nhìn thấy nhưng mà vẫn cười nhìn con trai mình: “Đi thôi, cùng mẹ trở về đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Gia Bảo xụ xuống, tay đang nắm lấy Tần Lệ Phong đang đung đưa, nhưng mà không muốn buông ra.
Nhìn thấy cậu bé như vậy thì Tần Lệ Phong mím chặt môi rồi bế cậu bé lên, đi thẳng qua người Tô Phương Dung nói: “Nhóc con, sắp đến giờ đi ngủ rồi. Chú đưa con về ngủ có được không?”
Ngay lập tức thì hai mắt của Gia Bảo sáng lên: “Đi đến nhà chú sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu mà không cần suy nghĩ.
“Gia Bảo có đi được không?”
Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn cậu bé: “Là ai nói cho con biết con không thể đi nữa? Chú sẽ không bỏ qua cho người đó đâu!”
Lời cảnh cáo này đầy ẩn ý, Tô Phương Dung giật mình, sau đó mới phản ứng kịp, vội vàng đi theo: “Tổng giám đốc Tần…”
Tần Lệ Phong dừng lại nhưng mà không có nhìn lại: “Khi nào thì ngay cả gặp mặt riêng tư mà em cũng nói chuyện tôn kính với anh như vậy?”
Tô Phương Dung biết anh đang âm thầm giễu cợt mình, tuy rằng trong lòng đang nín giận, nhưng đây không phải là lúc nói về những thứ này, nhất là trước mặt con trai!
Cô cố ý không để ý đến lời nói của anh, chỉ đi tới ôm lấy Gia Bảo: “Con đi về với mẹ có được không? Gia Bảo ngoan, con quên là con đã hứa với bà Dương sẽ về nhà sớm rồi sao?”
Đôi tay nhỏ nhắn của Gia Bảo ôm chặt cổ Tần Lệ Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào người anh, nhưng cậu bé vẫn không chịu buông ra.
Mà trên mặt Tần Lệ Phong hình như có lộ ra một chút đắc ý, như muốn ám chỉ rằng cô sẽ không bao giờ có thể mang cậu bé đi.
Tô Phương Dung thực sự tức giận, cô đột nhiên nắm lấy hai tay Gia Bảo, giọng nói của cô không tránh khỏi trở nên lớn hơn: “Tại sao con lại không nghe lời? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi mà sao con không nhớ được?”
Gia Bảo choáng váng, giây tiếp theo thì đã òa lên khóc.
Mẹ cậu bé hầu như không bao giờ phát giận với cậu bé, nhưng hôm nay mẹ như biến thành một con người khác, đột nhiên trở nên thật hung dữ!
Sau khi Tô Phương Dung rống lên với Gia Bảo thì cô liền hối hận, muốn đi dỗ dành thằng nhưng mà Tần Lệ Phong đã ngăn cô lại, ôm Gia Bảo trong lòng đầy che chở, lạnh lùng nhìn Tô Phương Dung nói: “Ai cho em hung dữ với thằng bé như vậy?”
Tô Phương Dung vốn là có chút áy náy, nhưng mà nghe anh chất vấn như vậy thì cô lại tức giận: “Tại sao tôi không thể dạy dỗ con trai mình?”
“Của em?” Anh nhướng mày, ánh mắt giễu cợt.
“Đúng vậy! Là của tôi!” Tô Phương Dung càng ngày càng tức giận, chuyện này còn cần phải tra hỏi sao? Anh hỏi như vậy là có ý gì chứ?
Gia Bảo thu mình vào trong vòng tay của Tần Lệ Phong, tựa đầu vào vai anh, khóc không ra hơi, Tần Lệ Phong vuốt ve cái đầu nhỏ của Gia Bảo như thể xoa dịu: “Em đừng quên, anh và em có giấy đăng ký kết hôn, ngay cả luật pháp cũng công nhận mối quan hệ bố con của chúng ta! Vì vậy, nó không chỉ là con trai của em, mà còn là con trai của anh!”
Tô Phương Dung có chút mờ mịt, lúc này mới đột nhiên nhớ tới.
“Anh…” Cô nghẹn họng chỉ vào anh: “Anh đến đây là để cướp con trai tôi đúng không?”
Khóe môi của Tần Lệ Phong cong lên, vô cùng tốt bụng mà sửa lại: “Cũng là con trai của tôi.”
Tô Phương Dung bị anh làm cho nghẹn lời, thật lâu mới nói: “Tần Lệ Phong, anh là bọn buôn người sao?”
Tần Lệ Phong dương dương tự đắc nhướng mày.
Gia Bảo nghe vậy thì gật đầu: “Đúng vậy! Chú nói đúng, thầy cô trong nhà trẻ nói đây là hợp pháp!” Nói xong, bàn tay nhỏ bé lập tức ôm Tần Lệ Phong: “Con là con trai của chú! Mẹ không thể mang con đi!”
Tô Phương Dung không thể tin được chỉ vào cậu bé: “Gia Bảo! Cái con sói mắt trắng này, con đừng quên là ai khó khăn sinh con ra, sau đó lại nuôi con lớn như vậy!”
Gia Bảo co rúm trong vòng tay của Tần Lệ Phong: “Chú… mẹ bây giờ hung dữ quá, con sợ quá.”
Lòng bàn tay to của Tần Lệ Phong đặt ở trên đầu nhỏ của cậu bé, lạnh lùng nhìn cô: “Chú ý thái độ của em đừng làm con trai an sợ. Nếu như em làm ảnh hưởng đến sự trưởng thành của thằng bé thì anh cũng sẽ không đồng ý.”
Nói xong thì anh ôm cậu bé vào trong ngực rồi quay lưng bỏ đi.
“Anh! Anh! Anh!” Tô Phương Dung thực tức giận.
Gia Bảo nằm trên vai của chú mình, quay về phía cô mà làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ngốc quá!”
Tô Phương Dung một tay chống lên tường, thật sự sắp giận đến nội thương.
Nhìn thấy Tần Lệ Phong ôm con trai mình xoay người rời đi, cô vội vàng đuổi theo: “Này! Anh dẫn con trai tôi đi đâu vậy?”
Một giọng nói lười biếng cất lên: “Là con trai anh.”
Tô Phương Dung tiếp tục hít thở sâu rồi nhanh chóng theo sau, nhưng anh có đôi chân dài nên bước đi cũng dài, cô chạy chậm mới đuổi kịp anh ta. Vừa định ngăn cản thì anh mở cửa phòng bao rồi bước thẳng vào.
“Tần Lệ Phong, anh…”
Nhìn một bàn đầy người thì Tô Phương Dung sững sờ.
Mấy chục người không hiểu gì cả nhìn về phía bên này, Ôn Mỹ Kỳ cũng ngồi ở trong đó, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo đi vào, ngồi vào chỗ của mình, liếc nhìn Trần Chính Cường bên cạnh, sau đó người này lập tức phản ứng lại: “Đúng đúng đúng! Cô Tô, cô ngồi đây!”
Anh ta nhường ghế sau đó ân cần đi mang cho cô một bộ đồ ăn mới.
Tô Phương Dung phản ứng kịp: “Tôi xin lỗi, tôi còn có việc nên sẽ không làm phiền.” Cô đang định rời đi thì Trần Chính Cường đã nhanh chóng ngăn cô lại, trực tiếp kéo cô vào chỗ ngồi: “Cô cứ ngồi đây cùng tổng giám đốc Tần và cậu chủ nhỏ đi…”
Cậu chủ nhỏ…
Mọi người nhìn nhau, họ cũng biết một chút về Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung. Nhưng cậu chủ nhỏ này…
Trần Chính Cường nói chuyện vô cùng tự nhiên, cũng không hề cố ý che giấu. Tô Phương Dung có chút xấu hổ, nhất là hôm nay quan hệ với Tần Lệ Phong đang bế tắc, lại càng khó giải thích rõ ràng, cho nên cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà ngồi đây.
Mà Tần Lệ Phong cũng không có ý giải thích, cầm Gia Bảo nhẹ giọng hỏi cậu bé: “Con có muốn ăn cái gì không? Hay là, con ăn cái gì, chú bảo người lấy cho?”
Gia Bảo mím miệng nói: “Cháu cũng muốn ăn, trông chúng rất ngon… nhưng mà vừa nãy mẹ đã ép con ăn thật nhiều rồi…”
Tần Lệ Phong đưa ánh mắt trách móc xẹt qua, Tô Phương Dung oan uổng muốn chết! Rõ ràng là cậu bé muốn ăn nhiều có được không?”
Lúc này, có người hỏi đùa: “Tổng giám đốc Tần, sao anh không giới thiệu người đẹp này cho chúng tôi biết?”
Mấy người xem trò vui thì không ngại lớn chuyện, lập tức lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Vừa rồi ta mang theo cô Ôn đến cũng không phải như thế này!”
Ôn Mỹ Kỳ cúi đầu không nói chuyện, khuôn mặt đẹp không tỳ vết éo ra chút vui vẻ.
Không ngờ, Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, nói: “Anh sẽ mang vợ anh đi khắp nơi cho người ta nhìn sao?”
Anh vừa nói xong thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Tô Phương Dung cũng chấn động tại chỗ, kinh ngạc đến nỗi quên mất phản ứng mà cô nên có.
Anh vừa nói là… vợ?
Cô khó hiểu nhìn anh, không biết anh muốn làm gì! Chuyện giữa anh và Ôn Mỹ Kỳ vừa mới đưa ra ngoài ánh sáng làm sao lúc này anh có thể thông báo cô là vợ của anh, đặc biệt là trước mặt Ôn Mỹ Kỳ chứ!
Cô cau mày và nhận ra rằng mình càng ngày càng không hiểu anh.
Ôn Mỹ Kỳ ngồi đó, hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt vô cùng khó coi. Nếu không phải vì cố gắng kìm nén và không ngừng nói với bản thân mình rằng cô ta không thể mất bình tĩnh trước nhiều người như vậy!
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng cô ta và Tần Lệ Phong là một cặp thì anh lại dùng cách tàn nhẫn như vậy để thanh minh với bên ngoài! Thậm chí anh còn không thèm hỏi ý kiến của cô ta, cũng chưa bao giờ xem xét cảm thụ của cô ta…
Tần Lệ Phong dường như cuối cùng cũng ý thức được không khí quái dị, ngẩng đầu nói: “Tại sao các người không ăn nữa?”
“Ồ… ồ.” Mọi người lại vờ như họ không nghe thấy gì cứ tiếp tục uống rượu và trò chuyện.
“Ha ha, tổng giám đốc Tần, anh và chị dâu kết hôn khi nào vậy? Tại sao chúng ta không nghe nói gì cả vậy?”
Đối mặt với những vấn đề này thì Tô Phương Dung càng thêm lúng túng, nhưng Tần Lệ Phong lại rất thản nhiên, liếc xéo cô một cái: “Cô ấy không thích phô trương cũng không thích bị để ý, tôi chỉ tôn trọng ý kiến của cô ấy mà thôi.”
Tô Phương Dung cười đến mức hai má cứng ngắc, nhưng không phản bác được.
“Ôi, bà Tần thật sự rất hiền lành! Tổng giám đốc Tần có phúc thật đó!”
Tần Lệ Phong nhếch môi, nghiêng người lại phía bên cô, vươn tay ôm vai cô” “Đúng vậy, là do tôi có phúc.”
Tô Phương Dung bật cười, nghiền đầu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Lệ Phong, anh đừng đi quá xa”
Anh ghé vào tai cô: “Anh đang nói sự thật mà. Ngay cả bọn trẻ mẫu giáo cũng biết rằng em cần phải nói thật, em cũng không phải hiểu chứ.”
“…” Tô Phương Dung cảm thấy anh chính là đang cố ý!
“Ha ha, khi nào tổng giám đốc Tần tổ chức hôn lễ thì anh nhất định phải thông báo cho chúng tôi một tiếng nha!”
Tần Lệ Phong lại ôm lấy cô: “Cái này phải hỏi ý kiến của vợ tôi.”
Tô Phương Dung cười càng thêm lúng túng, ánh mắt cũng là né tránh, cũng không đối mặt với chủ nhân của giọng nói trên đầu.
Ôn Mỹ Kỳ cúi đầu, lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, nhưng cả người lại giống như đang ngồi bàn châm.
Gia Bảo thấy mẹ và chú đã “làm hòa” thì cậu bé mừng vỗ vào lòng bàn tay mình. Sau đó có người muốn vẽ thêm chuyện, hỏi một cách thích thú: “Mẹ của con và dì đó thì ai đẹp hơn?”
Gia Bảo nói mà không cần suy nghĩ: “Tất nhiên là dì rồi!”
Mấy người có biểu hiện dưới đáy mắt khác nhau, đa số đều chờ xem cuộc vui, nhưng mà Gia Bảo lại nói tiếp: “Bởi vì dì là ngôi sao quảng cáo! Dì và chú đã quay rất nhiều quảng cáo! Tất nhiên là rất xinh rồi!”
Mọi người đều sững sờ, ngôi sao quảng cáo…
Cho nên, vụ lùm xùm giữa cô ta và Tần Lệ Phong cũng là vì… tuyên truyền?
Sắc mặt Ôn Mỹ Kỳ lại thay đổi, đôi mắt dần dần đỏ lên.
Ngay sau đó, Tần Lệ Phong từ bên trong đi ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Gia Bảo.
Ngay cả khi Tô Phương Dung không muốn đối mặt nữa nhưng mà trước mặt con trai mình thì cô cũng lên tinh thần mỉm cười nhìn hai người.
Ánh mắt của Tần Lệ Phong vẫn là lạnh lùng không hiện rõ tâm trạng, đây cũng là loại làm cho người ta không rét mà run. Gia Bảo tự hào giơ bàn tay nhỏ bé của mình với Tô Phương Dung: “Mẹ, con đã rửa tay!”
Tô Phương Dung ngồi xổm xuống và tặng cho cậu bé một lời khen: “Con trai của chúng ta thật là giỏi!”
Gia Bảo nắm lấy Tần Lệ Phong bằng một tay và tay kia thì nắm lấy tay mẹ mình, cậu bé vui vẻ nói: “Mẹ, hôm nay chúng ta về nhà với chú được không?”
Tô Phương Dung sững sờ.
Cô vô thức ngước mắt lên nhìn Tần Lệ Phong, tình cờ thì anh cũng đang nhìn chính mình.
Tô Phương Dung rũ mắt xuống, cười nói với Gia Bảo: “Gia Bảo, con quên rồi sao? Chú rất bận, chúng ta đừng quấy rầy chú ấy nhé.”
Ánh mắt Tần Lệ Phong đang nhìn chằm chằm cô có chút thay đổi khi nghe cô nói vậy, Tô Phương Dung nhìn thấy nhưng mà vẫn cười nhìn con trai mình: “Đi thôi, cùng mẹ trở về đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của Gia Bảo xụ xuống, tay đang nắm lấy Tần Lệ Phong đang đung đưa, nhưng mà không muốn buông ra.
Nhìn thấy cậu bé như vậy thì Tần Lệ Phong mím chặt môi rồi bế cậu bé lên, đi thẳng qua người Tô Phương Dung nói: “Nhóc con, sắp đến giờ đi ngủ rồi. Chú đưa con về ngủ có được không?”
Ngay lập tức thì hai mắt của Gia Bảo sáng lên: “Đi đến nhà chú sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu mà không cần suy nghĩ.
“Gia Bảo có đi được không?”
Tần Lệ Phong hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn cậu bé: “Là ai nói cho con biết con không thể đi nữa? Chú sẽ không bỏ qua cho người đó đâu!”
Lời cảnh cáo này đầy ẩn ý, Tô Phương Dung giật mình, sau đó mới phản ứng kịp, vội vàng đi theo: “Tổng giám đốc Tần…”
Tần Lệ Phong dừng lại nhưng mà không có nhìn lại: “Khi nào thì ngay cả gặp mặt riêng tư mà em cũng nói chuyện tôn kính với anh như vậy?”
Tô Phương Dung biết anh đang âm thầm giễu cợt mình, tuy rằng trong lòng đang nín giận, nhưng đây không phải là lúc nói về những thứ này, nhất là trước mặt con trai!
Cô cố ý không để ý đến lời nói của anh, chỉ đi tới ôm lấy Gia Bảo: “Con đi về với mẹ có được không? Gia Bảo ngoan, con quên là con đã hứa với bà Dương sẽ về nhà sớm rồi sao?”
Đôi tay nhỏ nhắn của Gia Bảo ôm chặt cổ Tần Lệ Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn áp sát vào người anh, nhưng cậu bé vẫn không chịu buông ra.
Mà trên mặt Tần Lệ Phong hình như có lộ ra một chút đắc ý, như muốn ám chỉ rằng cô sẽ không bao giờ có thể mang cậu bé đi.
Tô Phương Dung thực sự tức giận, cô đột nhiên nắm lấy hai tay Gia Bảo, giọng nói của cô không tránh khỏi trở nên lớn hơn: “Tại sao con lại không nghe lời? Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi mà sao con không nhớ được?”
Gia Bảo choáng váng, giây tiếp theo thì đã òa lên khóc.
Mẹ cậu bé hầu như không bao giờ phát giận với cậu bé, nhưng hôm nay mẹ như biến thành một con người khác, đột nhiên trở nên thật hung dữ!
Sau khi Tô Phương Dung rống lên với Gia Bảo thì cô liền hối hận, muốn đi dỗ dành thằng nhưng mà Tần Lệ Phong đã ngăn cô lại, ôm Gia Bảo trong lòng đầy che chở, lạnh lùng nhìn Tô Phương Dung nói: “Ai cho em hung dữ với thằng bé như vậy?”
Tô Phương Dung vốn là có chút áy náy, nhưng mà nghe anh chất vấn như vậy thì cô lại tức giận: “Tại sao tôi không thể dạy dỗ con trai mình?”
“Của em?” Anh nhướng mày, ánh mắt giễu cợt.
“Đúng vậy! Là của tôi!” Tô Phương Dung càng ngày càng tức giận, chuyện này còn cần phải tra hỏi sao? Anh hỏi như vậy là có ý gì chứ?
Gia Bảo thu mình vào trong vòng tay của Tần Lệ Phong, tựa đầu vào vai anh, khóc không ra hơi, Tần Lệ Phong vuốt ve cái đầu nhỏ của Gia Bảo như thể xoa dịu: “Em đừng quên, anh và em có giấy đăng ký kết hôn, ngay cả luật pháp cũng công nhận mối quan hệ bố con của chúng ta! Vì vậy, nó không chỉ là con trai của em, mà còn là con trai của anh!”
Tô Phương Dung có chút mờ mịt, lúc này mới đột nhiên nhớ tới.
“Anh…” Cô nghẹn họng chỉ vào anh: “Anh đến đây là để cướp con trai tôi đúng không?”
Khóe môi của Tần Lệ Phong cong lên, vô cùng tốt bụng mà sửa lại: “Cũng là con trai của tôi.”
Tô Phương Dung bị anh làm cho nghẹn lời, thật lâu mới nói: “Tần Lệ Phong, anh là bọn buôn người sao?”
Tần Lệ Phong dương dương tự đắc nhướng mày.
Gia Bảo nghe vậy thì gật đầu: “Đúng vậy! Chú nói đúng, thầy cô trong nhà trẻ nói đây là hợp pháp!” Nói xong, bàn tay nhỏ bé lập tức ôm Tần Lệ Phong: “Con là con trai của chú! Mẹ không thể mang con đi!”
Tô Phương Dung không thể tin được chỉ vào cậu bé: “Gia Bảo! Cái con sói mắt trắng này, con đừng quên là ai khó khăn sinh con ra, sau đó lại nuôi con lớn như vậy!”
Gia Bảo co rúm trong vòng tay của Tần Lệ Phong: “Chú… mẹ bây giờ hung dữ quá, con sợ quá.”
Lòng bàn tay to của Tần Lệ Phong đặt ở trên đầu nhỏ của cậu bé, lạnh lùng nhìn cô: “Chú ý thái độ của em đừng làm con trai an sợ. Nếu như em làm ảnh hưởng đến sự trưởng thành của thằng bé thì anh cũng sẽ không đồng ý.”
Nói xong thì anh ôm cậu bé vào trong ngực rồi quay lưng bỏ đi.
“Anh! Anh! Anh!” Tô Phương Dung thực tức giận.
Gia Bảo nằm trên vai của chú mình, quay về phía cô mà làm mặt quỷ, nhỏ giọng nói: “Mẹ ngốc quá!”
Tô Phương Dung một tay chống lên tường, thật sự sắp giận đến nội thương.
Nhìn thấy Tần Lệ Phong ôm con trai mình xoay người rời đi, cô vội vàng đuổi theo: “Này! Anh dẫn con trai tôi đi đâu vậy?”
Một giọng nói lười biếng cất lên: “Là con trai anh.”
Tô Phương Dung tiếp tục hít thở sâu rồi nhanh chóng theo sau, nhưng anh có đôi chân dài nên bước đi cũng dài, cô chạy chậm mới đuổi kịp anh ta. Vừa định ngăn cản thì anh mở cửa phòng bao rồi bước thẳng vào.
“Tần Lệ Phong, anh…”
Nhìn một bàn đầy người thì Tô Phương Dung sững sờ.
Mấy chục người không hiểu gì cả nhìn về phía bên này, Ôn Mỹ Kỳ cũng ngồi ở trong đó, nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Tần Lệ Phong ôm Gia Bảo đi vào, ngồi vào chỗ của mình, liếc nhìn Trần Chính Cường bên cạnh, sau đó người này lập tức phản ứng lại: “Đúng đúng đúng! Cô Tô, cô ngồi đây!”
Anh ta nhường ghế sau đó ân cần đi mang cho cô một bộ đồ ăn mới.
Tô Phương Dung phản ứng kịp: “Tôi xin lỗi, tôi còn có việc nên sẽ không làm phiền.” Cô đang định rời đi thì Trần Chính Cường đã nhanh chóng ngăn cô lại, trực tiếp kéo cô vào chỗ ngồi: “Cô cứ ngồi đây cùng tổng giám đốc Tần và cậu chủ nhỏ đi…”
Cậu chủ nhỏ…
Mọi người nhìn nhau, họ cũng biết một chút về Tần Lệ Phong và Tô Phương Dung. Nhưng cậu chủ nhỏ này…
Trần Chính Cường nói chuyện vô cùng tự nhiên, cũng không hề cố ý che giấu. Tô Phương Dung có chút xấu hổ, nhất là hôm nay quan hệ với Tần Lệ Phong đang bế tắc, lại càng khó giải thích rõ ràng, cho nên cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà ngồi đây.
Mà Tần Lệ Phong cũng không có ý giải thích, cầm Gia Bảo nhẹ giọng hỏi cậu bé: “Con có muốn ăn cái gì không? Hay là, con ăn cái gì, chú bảo người lấy cho?”
Gia Bảo mím miệng nói: “Cháu cũng muốn ăn, trông chúng rất ngon… nhưng mà vừa nãy mẹ đã ép con ăn thật nhiều rồi…”
Tần Lệ Phong đưa ánh mắt trách móc xẹt qua, Tô Phương Dung oan uổng muốn chết! Rõ ràng là cậu bé muốn ăn nhiều có được không?”
Lúc này, có người hỏi đùa: “Tổng giám đốc Tần, sao anh không giới thiệu người đẹp này cho chúng tôi biết?”
Mấy người xem trò vui thì không ngại lớn chuyện, lập tức lên tiếng phụ họa: “Đúng vậy! Vừa rồi ta mang theo cô Ôn đến cũng không phải như thế này!”
Ôn Mỹ Kỳ cúi đầu không nói chuyện, khuôn mặt đẹp không tỳ vết éo ra chút vui vẻ.
Không ngờ, Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, nói: “Anh sẽ mang vợ anh đi khắp nơi cho người ta nhìn sao?”
Anh vừa nói xong thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
Tô Phương Dung cũng chấn động tại chỗ, kinh ngạc đến nỗi quên mất phản ứng mà cô nên có.
Anh vừa nói là… vợ?
Cô khó hiểu nhìn anh, không biết anh muốn làm gì! Chuyện giữa anh và Ôn Mỹ Kỳ vừa mới đưa ra ngoài ánh sáng làm sao lúc này anh có thể thông báo cô là vợ của anh, đặc biệt là trước mặt Ôn Mỹ Kỳ chứ!
Cô cau mày và nhận ra rằng mình càng ngày càng không hiểu anh.
Ôn Mỹ Kỳ ngồi đó, hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt vô cùng khó coi. Nếu không phải vì cố gắng kìm nén và không ngừng nói với bản thân mình rằng cô ta không thể mất bình tĩnh trước nhiều người như vậy!
Ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng cô ta và Tần Lệ Phong là một cặp thì anh lại dùng cách tàn nhẫn như vậy để thanh minh với bên ngoài! Thậm chí anh còn không thèm hỏi ý kiến của cô ta, cũng chưa bao giờ xem xét cảm thụ của cô ta…
Tần Lệ Phong dường như cuối cùng cũng ý thức được không khí quái dị, ngẩng đầu nói: “Tại sao các người không ăn nữa?”
“Ồ… ồ.” Mọi người lại vờ như họ không nghe thấy gì cứ tiếp tục uống rượu và trò chuyện.
“Ha ha, tổng giám đốc Tần, anh và chị dâu kết hôn khi nào vậy? Tại sao chúng ta không nghe nói gì cả vậy?”
Đối mặt với những vấn đề này thì Tô Phương Dung càng thêm lúng túng, nhưng Tần Lệ Phong lại rất thản nhiên, liếc xéo cô một cái: “Cô ấy không thích phô trương cũng không thích bị để ý, tôi chỉ tôn trọng ý kiến của cô ấy mà thôi.”
Tô Phương Dung cười đến mức hai má cứng ngắc, nhưng không phản bác được.
“Ôi, bà Tần thật sự rất hiền lành! Tổng giám đốc Tần có phúc thật đó!”
Tần Lệ Phong nhếch môi, nghiêng người lại phía bên cô, vươn tay ôm vai cô” “Đúng vậy, là do tôi có phúc.”
Tô Phương Dung bật cười, nghiền đầu nhìn anh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Lệ Phong, anh đừng đi quá xa”
Anh ghé vào tai cô: “Anh đang nói sự thật mà. Ngay cả bọn trẻ mẫu giáo cũng biết rằng em cần phải nói thật, em cũng không phải hiểu chứ.”
“…” Tô Phương Dung cảm thấy anh chính là đang cố ý!
“Ha ha, khi nào tổng giám đốc Tần tổ chức hôn lễ thì anh nhất định phải thông báo cho chúng tôi một tiếng nha!”
Tần Lệ Phong lại ôm lấy cô: “Cái này phải hỏi ý kiến của vợ tôi.”
Tô Phương Dung cười càng thêm lúng túng, ánh mắt cũng là né tránh, cũng không đối mặt với chủ nhân của giọng nói trên đầu.
Ôn Mỹ Kỳ cúi đầu, lưng ưỡn đến mức thẳng tắp, nhưng cả người lại giống như đang ngồi bàn châm.
Gia Bảo thấy mẹ và chú đã “làm hòa” thì cậu bé mừng vỗ vào lòng bàn tay mình. Sau đó có người muốn vẽ thêm chuyện, hỏi một cách thích thú: “Mẹ của con và dì đó thì ai đẹp hơn?”
Gia Bảo nói mà không cần suy nghĩ: “Tất nhiên là dì rồi!”
Mấy người có biểu hiện dưới đáy mắt khác nhau, đa số đều chờ xem cuộc vui, nhưng mà Gia Bảo lại nói tiếp: “Bởi vì dì là ngôi sao quảng cáo! Dì và chú đã quay rất nhiều quảng cáo! Tất nhiên là rất xinh rồi!”
Mọi người đều sững sờ, ngôi sao quảng cáo…
Cho nên, vụ lùm xùm giữa cô ta và Tần Lệ Phong cũng là vì… tuyên truyền?
Sắc mặt Ôn Mỹ Kỳ lại thay đổi, đôi mắt dần dần đỏ lên.
Bình luận facebook