Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-236
Chương 236: Tuyệt đối không phải của anh
Tiêu Bảo Lộc dường như không có chuyện gì để làm, vẫn luôn ở chỗ của Tô Phương Dung cho đến tận giờ ăn trưa.
Tiêu Bảo Lộc cùng cô ra khỏi công ty, lái xe đến một nhà hàng đồ Tây không gian không tệ, nhìn có vẻ không rẻ, Tô Phương Dung nhỏ giọng nói: “Chỉ là ăn trưa thôi mà, cần trang trọng đến vậy sao?”
Tiêu Bảo Lộc trịnh trọng lắc đầu: “Mời chị ăn cơm thì bắt buộc phải trang trọng, nếu không thì sao có thể thể hiện thành ý của tôi được?”
Cô bật cười: “Cậu chủ nói gì cũng có lý.”
Anh ta nhướn mày: “Chê tôi nghèo đúng không? Đợi cậu chủ đây phát tài chị sẽ biết thế nào là lợi hại.”
Tô Phương Dung vỗ vỗ ngực: “Cậu chủ đừng dọa tôi, tôi nhát gan lắm.”
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, Tiêu Bảo Lộc chỉ quan tâm thứ gì đắt liền gọi, mặc cho Tô Phương Dung khuyên như thế nào cũng không được! Đợi sau khi phục vụ rời đi, cô mới nói: “Làm gì mà như gọi cả quán ra vậy?”
“Vẫn là câu nói đó, thành ý!”
Tô Phương Dung cũng bị anh chọc cho bật cười, Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Khi ở bên cạnh tôi, chị có vui không?”
Câu hỏi này rất giống một cái bẫy, Tô Phương Dung tức thời không biết phải trả lời như thế nào.
Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy hết những phản ứng của cô, nhàn nhạt nói: “Tôi không có ý gì khác, chị cứ nói thẳng.”
Tô Phương Dung do dự đáp: “Em cho chị cảm giác rất thoải mái, tóm lại rất vui vẻ.”
“Vậy với anh cả thì sao?”
Tô Phương Dung cau mày: “Em có ý với chị à?”
Tiêu Bảo Lộc cười lớn: “Chị là người phụ nữ của anh cả, tôi làm sao dám!”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lúc này đồ ăn được bê lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Khẩu vị của Tô Phương Dung không tệ, ngược lại Tiêu Bảo Lộc vừa ăn vài miếng đã bỏ dao nĩa xuống, một tay chống lên má, nhìn cô chằm chằm.
Tô Phương Dung nhướn mày: “Làm ơn đi, em như vậy sẽ khiến chị khó tiêu.”
“Tại sao? Không quen được soái ca nhìn à? Đủ để thấy rằng anh cả nhất định hiếm khi thưởng thức dáng vẻ của chị.”
“Không phải như vậy!” Tô Phương Dung lập tức phản bác: “Chỉ là chị không quen như vậy thôi. Woaa, thật nhiều thịt!”
Tiêu Bạch Lộc mím môi, híp mắt hỏi: “Chị có biết chuyện Lâm Huyền Vũ muốn tác hợp cho anh cả với cô chủ nhà họ Lạc không?”
Tô Phương Dung tự nhiên gật đầu: “Ừ. Chị có nghe nói qua.”
“Chị không quan tâm à?”
“Haha, chỉ là sự nhiệt tình từ phía bà Lục, tại sao chị phải lo lắng chứ?”
Tiêu Bảo Lộc giật giật khóe miệng không chút lưu tình nói: “Chị hoàn toàn tin tưởng anh cả.”
Tô Phương Dung cắt miếng bít tết: “Ở bên nhau lâu như vậy, chút tin tưởng này còn không có sao.”
“Thật sao?” Tiêu Bảo Lộc nhìn cô chằm chằm, chậm rãi hỏi: “Nếu như tôi nói cho chị biết loại chuyện này không phải là không thể, chị cảm thấy sao?”
Tô Phương Dung nhướng mắt, đút miếng thịt bò vào miệng: “Ý của em là sao?”
“Nhắc nhở chị đừng quá tự tin vào mọi thứ.”
Cô cười: “Hôm nay em sao thế? Rất kỳ lạ nha.”
“Người kỳ lạ là chị mới đúng.” Ánh mắt Tiêu Bảo Lộc có chút thay đổi, trong lòng mang theo lửa giận đè nén, anh ta nhìn cô chăm chú nói: “Tô Phương Dung, tôi nên nói chị quá đơn giản, hay là nói chị quá ngốc đây?”
Tô Phương Dung trợn mắt nhìn anh ta: “Làm gì mà nói năng vô cớ vậy? Chị tin người chị yêu thì có gì sai sao? Hơn nữa em có bằng chứng gì chứng minh chị sai?”
Cùng Tần Lệ Phong trải qua nhiều thứ như vậy, tại sao lại không tin tưởng anh cơ chứ? Hơn nữa anh chưa bao giờ có ý che giấu chuyện này, từ đầu đến cuối cô đều biết hết.
“Ha ha.” Tiêu Bảo Lộc bật cười, ánh mắt trở nên xa cách đầy ẩn ý: “Bây giờ tôi nói gì cũng vô dụng đúng không?”
Tô Phương Dung tiếp tục ăn, thản nhiên nhún vai: “Được rồi, chị biết em quan tâm chị. Nhưng mà, em nên hiểu rõ tính cách của anh cả hơn chị chứ.”
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô thật lâu nói: “Tô Phương Dung, chị trong mắt tôi như chú cừu nhỏ chờ bị ăn thịt vậy.”
Tô Phương Dung liếc anh ta bất mãn nói: “Chị yếu đuối như vậy sao? Nghe vậy thật đáng thương!”
Tiêu Bảo Lộc cười đầy ẩn ý: “Quả thực là như vậy.”
Lông mày Tô Phương Dung nhíu chặt: “Hừ, lại nói những lời vô nghĩa nhàm chán! Đừng quên, người mà em nói là anh cả của em.”
Tiêu Bảo Lộc gật đầu: “Tôi biết rõ. Tôi cũng hiểu rõ nếu anh ta thật sự làm gì chị, tôi cũng không thể làm gì anh ta, bởi vì anh ta là anh trai tôi.”
Tô Phương Dung bỏ dao nĩa xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiêu Bảo Lộc, hôm nay em sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Tiêu Bảo Lộc lắc đầu: “Sự thật không bày ra trước mắt chị, tôi nói gì chị cũng không tin. Có điều, Tô Phương Dung, tôi muốn nói với chị là tôi sẽ sửa chữa những lỗi lầm trước kia của mình.”
“Lỗi lầm gì cơ?”
“Một sai lầm khiến tôi đến giờ vẫn còn hối hận.”
Chính anh ta là người phát hiện ra cô, là anh ta đưa cô vào công ty, cũng chính anh ta là người đẩy cô đến bên cạnh anh cả. Từ đầu đến cuối, cô bình thường như vậy lại khiến anh ta động lòng.
Đây là sai lầm lớn nhất mà anh ta phạm phải, anh ta vẫn luôn muốn sửa chữa nó. Anh ta cũng biết rằng anh cả và Lạc Thanh Tâm chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì, có điều, tất cả chỉ là cái cớ của anh ta.
Tô Phương Dung bị anh ta làm cho mơ hồ, nhưng cô cũng rất thông minh nên không truy hỏi, cô rốt cuộc cũng biết tâm tư của Tiêu Bảo Lộc, có vài chuyện càng làm rõ càng không tốt, tránh cho mọi người đều ngại ngùng. Trở về công ty, Tiêu Bảo Lộc ngồi vào phòng làm việc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, anh ta lấy điện thoại.
“Alo, tôi là Tiêu Bảo Lộc.”
Tan làm Tô Phương Dung lặng lẽ lên tầng hai chín sau khi các đồng nghiệp lần lượt rời đi.
Trần Chính Cường vẫn chưa tan làm, nhìn thấy cô liền cười nói: “Tổng giám đốc Tần vẫn còn ở trong đó.”
Tô Phương Dung nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra, Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, thấy cô liền ngoắc tay rồi tiếp tục làm việc. Tô Phương Dung đi qua đó, rất tự nhiên đi qua sau lưng anh xoa bóp vai cho anh.
Anh nói: “Vẫn còn có chút việc, lập tức làm xong ngay đây.”
“Không vội, anh cứ từ từ làm việc.” Tô Phương Dung toàn tâm xoa bóp cho anh, dáng vẻ quan tâm của Tô Phương Dung khiến Tần Lệ Phong cảm thấy rất ấm áp, anh dùng tay phải viết, tay trái nhẹ nhàng nắm tay cô, cô nhích lên phía trước, người cô dựa lên, dán chặt vào lưng anh.
Hai mắt Tô Phương Dung đỏ ửng, nhưng không nhúc nhích, thoải mái dựa vào người anh, hai má tựa vào vai anh.
“Buổi trưa ra ngoài với ai vậy?” Anh hỏi mà không ngẩng đầu lên.
Cô nheo mắt, không chút suy nghĩ đáp lại: “Là Tiêu Bảo Lộc đó.”
Động tác ghi bút bỗng dừng lại, Tần Lệ Phong quay lại liếc nhìn cô: “Không phải đã nói, không được tiếp xúc quá nhiều với nó hay sao?”
“A, anh làm vậy có chút vô lý đấy, cậu ấy là em trai của anh, còn là ông chủ của em trong công ty, sao em lại không thể gặp cậu ấy chứ? Lại nói, bọn em còn là bạn bè tốt.” . Ngôn Tình Sắc
Nghe cô nói thẳng thừng như vậy, tìm được nhiều lý do để gặp anh ta như vậy, trên trán Tần Lệ Phong nổi đầy gân xanh.
Anh cười: “Chính là vì một lý do, nó có tâm tư riêng đối với em, anh không thể cho phép.”
Tô Phương Dung nhất thời không nói lên lời, chớp chớp mắt: “Nếu nói như vậy, so với quy tắc ngầm của ông chủ đây, Tiêu Bảo Lộc chỉ là tiểu quỷ mà thôi.”
Tần Lệ Phong không cười nổi, đặt bút xuống, xoay ghế lại ôm cô vào lòng: “Nó là quân tử, còn anh là tiểu nhân sao?”
“Em không có nói như vậy, đó là anh tự kết luận.” Không nhìn đôi mắt rực lửa của anh, Tô Phương Dung sáng suốt nhìn qua chỗ khác, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Tần Lệ Phong bóp mặt cô: “Nếu như anh mà thật sự là tiểu nhân, thì em đừng mong thoát ra dễ dàng như vậy! Em có biết em đã chiếm được bao nhiêu tiện nghi không?”
Tô Phương Dung hất tay anh ra, nhịn không được cười nói: “Rõ ràng là anh bổ nhào vào em, ai trong chúng ta chiếm tiện nghi chứ?”
Anh nhướng mày: “Anh mỗi ngày đều vất vả đặt hết tâm tư lên người em, em nói xem?”
“Tần Lệ Phong! Đây là công ty đó!”
Dù sao da mặt Tô Phương Dung cũng mỏng, nghe những lời trêu chọc liền ngại ngùng. Nhưng anh càng không thể cưỡng lại vẻ ngại ngùng của cô, tay anh bắt đầu di chuyển, đôi mắt anh trở lên nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào môi cô, có một sự hối thúc muốn giải phóng tất cả.
Cảm nhận được sự thay đổi đột ngột ở nơi đó, Tô Phương Dung cứng người, lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc Tần, anh nên tiếp tục làm việc đi, dù sao thì sinh mệnh và tương lai của công ty đều dựa vào anh.”
Tần Lệ Phong ậm ừ bật cười, lại ôm cô trở về, ngồi vào vị trí cứng rắn vừa trồi lên.
Tô Phương Dung mặt đỏ như lửa, trong tiềm thức giãy dụa, càng giãy dụa càng khó khống chế!
Sau lưng vang lên những âm thanh đè nén, có chút mong đợi, lại có chút xấu hổ.
“Em cố ý sao?” Tần Lệ Phong ôm eo cô, nghiến chặt răng nói sau tai cô.
Người phụ nữ này có phải là muốn anh mất khống chế không?
Tô Phương Dung lập tức dừng lại, vô tội nói: “Tổng giám đốc bỏ qua cho.”
“Bỏ qua thế nào? Cởi sạch sao?”
Anh nói xong, liền bế cô đặt lên bàn, thân hình cao lớn áp xuống, cô lập tức không thể động đậy, chỉ có thể bất lực nhìn anh: “Tần Lệ Phong, bệnh của anh càng ngày càng nặng rồi nha.”
Anh nhướng mày: “Anh thích là được.”
Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng lên, Tô Phương Dung không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này ở đây, vừa bất lực vừa lo lắng sợ người khác sẽ xông vào. Thế nhưng càng ở môi trường như vậy, con người càng trở nên mẫn cảm vì căng thẳng, và rất dễ…
Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ mơ hồ của người phụ nữ dưới thân, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, trong lòng lập tức cảm thấy thành tựu, giống như chinh phục được người phụ nữ này sẽ là thành công của cuộc đời anh.
Cuối cùng, anh gia tăng tốc độ, Tô Phương Dung lên đỉnh lần nữa.
Anh chủ động thay cô dọn dẹp, Tô Phương Dung phản ứng lại nhất thời cả người nhảy lên như điện giật “Anh…anh…”
Thấy cô xấu hổ vì chuyện này, anh cũng không để tâm: “Chẳng phải là anh chưa từng thấy.”
“…”
Tô Phương Dung đỏ mặt, cầm lấy quần áo bước vào phòng nghỉ ngơi.
Phía sau, Tần Lệ Phong bật cười. Tâm tình bỗng chốc được lấy lại, bất luận chuyện gì xảy ra anh đều sẽ giải quyết được hết.
Tô Phương Dung tự mình sửa soạn lại trong phòng, cảm thấy có chút buồn cười.
Hai người rõ ràng là mối quan hệ quang minh chính đại, thế nhưng lại có cảm giác vụng trộm.
Cô chỉnh sửa lại quần áo, đầu tóc, vừa định đẩy cửa bước ra thì phát hiện ra thứ gì đó, mắt cô đờ ra…
Đó là bao cao su.
Bao cao su đã qua sử dụng.
Trong tâm trí Tô Phương Dung có vài ý nghĩ lóe qua, cô không dám khẳng định, căn phòng này không phải chỉ có Tần Lệ Phong sử dụng hay sao? Mặc dù cô rất rõ đáp án, nhưng trong tiềm thức cô vẫn nghĩ, không biết chừng là người khác dùng.
Cô cắn chặt răng, ánh mắt kiên định, cái bao cao su này, tuyệt đối không phải của anh!
Tiêu Bảo Lộc dường như không có chuyện gì để làm, vẫn luôn ở chỗ của Tô Phương Dung cho đến tận giờ ăn trưa.
Tiêu Bảo Lộc cùng cô ra khỏi công ty, lái xe đến một nhà hàng đồ Tây không gian không tệ, nhìn có vẻ không rẻ, Tô Phương Dung nhỏ giọng nói: “Chỉ là ăn trưa thôi mà, cần trang trọng đến vậy sao?”
Tiêu Bảo Lộc trịnh trọng lắc đầu: “Mời chị ăn cơm thì bắt buộc phải trang trọng, nếu không thì sao có thể thể hiện thành ý của tôi được?”
Cô bật cười: “Cậu chủ nói gì cũng có lý.”
Anh ta nhướn mày: “Chê tôi nghèo đúng không? Đợi cậu chủ đây phát tài chị sẽ biết thế nào là lợi hại.”
Tô Phương Dung vỗ vỗ ngực: “Cậu chủ đừng dọa tôi, tôi nhát gan lắm.”
Sau khi hai người ngồi vào chỗ, Tiêu Bảo Lộc chỉ quan tâm thứ gì đắt liền gọi, mặc cho Tô Phương Dung khuyên như thế nào cũng không được! Đợi sau khi phục vụ rời đi, cô mới nói: “Làm gì mà như gọi cả quán ra vậy?”
“Vẫn là câu nói đó, thành ý!”
Tô Phương Dung cũng bị anh chọc cho bật cười, Tiêu Bảo Lộc nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Khi ở bên cạnh tôi, chị có vui không?”
Câu hỏi này rất giống một cái bẫy, Tô Phương Dung tức thời không biết phải trả lời như thế nào.
Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy hết những phản ứng của cô, nhàn nhạt nói: “Tôi không có ý gì khác, chị cứ nói thẳng.”
Tô Phương Dung do dự đáp: “Em cho chị cảm giác rất thoải mái, tóm lại rất vui vẻ.”
“Vậy với anh cả thì sao?”
Tô Phương Dung cau mày: “Em có ý với chị à?”
Tiêu Bảo Lộc cười lớn: “Chị là người phụ nữ của anh cả, tôi làm sao dám!”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lúc này đồ ăn được bê lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Khẩu vị của Tô Phương Dung không tệ, ngược lại Tiêu Bảo Lộc vừa ăn vài miếng đã bỏ dao nĩa xuống, một tay chống lên má, nhìn cô chằm chằm.
Tô Phương Dung nhướn mày: “Làm ơn đi, em như vậy sẽ khiến chị khó tiêu.”
“Tại sao? Không quen được soái ca nhìn à? Đủ để thấy rằng anh cả nhất định hiếm khi thưởng thức dáng vẻ của chị.”
“Không phải như vậy!” Tô Phương Dung lập tức phản bác: “Chỉ là chị không quen như vậy thôi. Woaa, thật nhiều thịt!”
Tiêu Bạch Lộc mím môi, híp mắt hỏi: “Chị có biết chuyện Lâm Huyền Vũ muốn tác hợp cho anh cả với cô chủ nhà họ Lạc không?”
Tô Phương Dung tự nhiên gật đầu: “Ừ. Chị có nghe nói qua.”
“Chị không quan tâm à?”
“Haha, chỉ là sự nhiệt tình từ phía bà Lục, tại sao chị phải lo lắng chứ?”
Tiêu Bảo Lộc giật giật khóe miệng không chút lưu tình nói: “Chị hoàn toàn tin tưởng anh cả.”
Tô Phương Dung cắt miếng bít tết: “Ở bên nhau lâu như vậy, chút tin tưởng này còn không có sao.”
“Thật sao?” Tiêu Bảo Lộc nhìn cô chằm chằm, chậm rãi hỏi: “Nếu như tôi nói cho chị biết loại chuyện này không phải là không thể, chị cảm thấy sao?”
Tô Phương Dung nhướng mắt, đút miếng thịt bò vào miệng: “Ý của em là sao?”
“Nhắc nhở chị đừng quá tự tin vào mọi thứ.”
Cô cười: “Hôm nay em sao thế? Rất kỳ lạ nha.”
“Người kỳ lạ là chị mới đúng.” Ánh mắt Tiêu Bảo Lộc có chút thay đổi, trong lòng mang theo lửa giận đè nén, anh ta nhìn cô chăm chú nói: “Tô Phương Dung, tôi nên nói chị quá đơn giản, hay là nói chị quá ngốc đây?”
Tô Phương Dung trợn mắt nhìn anh ta: “Làm gì mà nói năng vô cớ vậy? Chị tin người chị yêu thì có gì sai sao? Hơn nữa em có bằng chứng gì chứng minh chị sai?”
Cùng Tần Lệ Phong trải qua nhiều thứ như vậy, tại sao lại không tin tưởng anh cơ chứ? Hơn nữa anh chưa bao giờ có ý che giấu chuyện này, từ đầu đến cuối cô đều biết hết.
“Ha ha.” Tiêu Bảo Lộc bật cười, ánh mắt trở nên xa cách đầy ẩn ý: “Bây giờ tôi nói gì cũng vô dụng đúng không?”
Tô Phương Dung tiếp tục ăn, thản nhiên nhún vai: “Được rồi, chị biết em quan tâm chị. Nhưng mà, em nên hiểu rõ tính cách của anh cả hơn chị chứ.”
Tiêu Bảo Lộc nhìn cô thật lâu nói: “Tô Phương Dung, chị trong mắt tôi như chú cừu nhỏ chờ bị ăn thịt vậy.”
Tô Phương Dung liếc anh ta bất mãn nói: “Chị yếu đuối như vậy sao? Nghe vậy thật đáng thương!”
Tiêu Bảo Lộc cười đầy ẩn ý: “Quả thực là như vậy.”
Lông mày Tô Phương Dung nhíu chặt: “Hừ, lại nói những lời vô nghĩa nhàm chán! Đừng quên, người mà em nói là anh cả của em.”
Tiêu Bảo Lộc gật đầu: “Tôi biết rõ. Tôi cũng hiểu rõ nếu anh ta thật sự làm gì chị, tôi cũng không thể làm gì anh ta, bởi vì anh ta là anh trai tôi.”
Tô Phương Dung bỏ dao nĩa xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiêu Bảo Lộc, hôm nay em sao thế? Có chuyện gì xảy ra à?”
Tiêu Bảo Lộc lắc đầu: “Sự thật không bày ra trước mắt chị, tôi nói gì chị cũng không tin. Có điều, Tô Phương Dung, tôi muốn nói với chị là tôi sẽ sửa chữa những lỗi lầm trước kia của mình.”
“Lỗi lầm gì cơ?”
“Một sai lầm khiến tôi đến giờ vẫn còn hối hận.”
Chính anh ta là người phát hiện ra cô, là anh ta đưa cô vào công ty, cũng chính anh ta là người đẩy cô đến bên cạnh anh cả. Từ đầu đến cuối, cô bình thường như vậy lại khiến anh ta động lòng.
Đây là sai lầm lớn nhất mà anh ta phạm phải, anh ta vẫn luôn muốn sửa chữa nó. Anh ta cũng biết rằng anh cả và Lạc Thanh Tâm chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì, có điều, tất cả chỉ là cái cớ của anh ta.
Tô Phương Dung bị anh ta làm cho mơ hồ, nhưng cô cũng rất thông minh nên không truy hỏi, cô rốt cuộc cũng biết tâm tư của Tiêu Bảo Lộc, có vài chuyện càng làm rõ càng không tốt, tránh cho mọi người đều ngại ngùng. Trở về công ty, Tiêu Bảo Lộc ngồi vào phòng làm việc, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc sau, anh ta lấy điện thoại.
“Alo, tôi là Tiêu Bảo Lộc.”
Tan làm Tô Phương Dung lặng lẽ lên tầng hai chín sau khi các đồng nghiệp lần lượt rời đi.
Trần Chính Cường vẫn chưa tan làm, nhìn thấy cô liền cười nói: “Tổng giám đốc Tần vẫn còn ở trong đó.”
Tô Phương Dung nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc ra, Tần Lệ Phong ngẩng đầu lên, thấy cô liền ngoắc tay rồi tiếp tục làm việc. Tô Phương Dung đi qua đó, rất tự nhiên đi qua sau lưng anh xoa bóp vai cho anh.
Anh nói: “Vẫn còn có chút việc, lập tức làm xong ngay đây.”
“Không vội, anh cứ từ từ làm việc.” Tô Phương Dung toàn tâm xoa bóp cho anh, dáng vẻ quan tâm của Tô Phương Dung khiến Tần Lệ Phong cảm thấy rất ấm áp, anh dùng tay phải viết, tay trái nhẹ nhàng nắm tay cô, cô nhích lên phía trước, người cô dựa lên, dán chặt vào lưng anh.
Hai mắt Tô Phương Dung đỏ ửng, nhưng không nhúc nhích, thoải mái dựa vào người anh, hai má tựa vào vai anh.
“Buổi trưa ra ngoài với ai vậy?” Anh hỏi mà không ngẩng đầu lên.
Cô nheo mắt, không chút suy nghĩ đáp lại: “Là Tiêu Bảo Lộc đó.”
Động tác ghi bút bỗng dừng lại, Tần Lệ Phong quay lại liếc nhìn cô: “Không phải đã nói, không được tiếp xúc quá nhiều với nó hay sao?”
“A, anh làm vậy có chút vô lý đấy, cậu ấy là em trai của anh, còn là ông chủ của em trong công ty, sao em lại không thể gặp cậu ấy chứ? Lại nói, bọn em còn là bạn bè tốt.” . Ngôn Tình Sắc
Nghe cô nói thẳng thừng như vậy, tìm được nhiều lý do để gặp anh ta như vậy, trên trán Tần Lệ Phong nổi đầy gân xanh.
Anh cười: “Chính là vì một lý do, nó có tâm tư riêng đối với em, anh không thể cho phép.”
Tô Phương Dung nhất thời không nói lên lời, chớp chớp mắt: “Nếu nói như vậy, so với quy tắc ngầm của ông chủ đây, Tiêu Bảo Lộc chỉ là tiểu quỷ mà thôi.”
Tần Lệ Phong không cười nổi, đặt bút xuống, xoay ghế lại ôm cô vào lòng: “Nó là quân tử, còn anh là tiểu nhân sao?”
“Em không có nói như vậy, đó là anh tự kết luận.” Không nhìn đôi mắt rực lửa của anh, Tô Phương Dung sáng suốt nhìn qua chỗ khác, dù sao chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Tần Lệ Phong bóp mặt cô: “Nếu như anh mà thật sự là tiểu nhân, thì em đừng mong thoát ra dễ dàng như vậy! Em có biết em đã chiếm được bao nhiêu tiện nghi không?”
Tô Phương Dung hất tay anh ra, nhịn không được cười nói: “Rõ ràng là anh bổ nhào vào em, ai trong chúng ta chiếm tiện nghi chứ?”
Anh nhướng mày: “Anh mỗi ngày đều vất vả đặt hết tâm tư lên người em, em nói xem?”
“Tần Lệ Phong! Đây là công ty đó!”
Dù sao da mặt Tô Phương Dung cũng mỏng, nghe những lời trêu chọc liền ngại ngùng. Nhưng anh càng không thể cưỡng lại vẻ ngại ngùng của cô, tay anh bắt đầu di chuyển, đôi mắt anh trở lên nóng bỏng, nhìn chằm chằm vào môi cô, có một sự hối thúc muốn giải phóng tất cả.
Cảm nhận được sự thay đổi đột ngột ở nơi đó, Tô Phương Dung cứng người, lập tức đứng dậy: “Tổng giám đốc Tần, anh nên tiếp tục làm việc đi, dù sao thì sinh mệnh và tương lai của công ty đều dựa vào anh.”
Tần Lệ Phong ậm ừ bật cười, lại ôm cô trở về, ngồi vào vị trí cứng rắn vừa trồi lên.
Tô Phương Dung mặt đỏ như lửa, trong tiềm thức giãy dụa, càng giãy dụa càng khó khống chế!
Sau lưng vang lên những âm thanh đè nén, có chút mong đợi, lại có chút xấu hổ.
“Em cố ý sao?” Tần Lệ Phong ôm eo cô, nghiến chặt răng nói sau tai cô.
Người phụ nữ này có phải là muốn anh mất khống chế không?
Tô Phương Dung lập tức dừng lại, vô tội nói: “Tổng giám đốc bỏ qua cho.”
“Bỏ qua thế nào? Cởi sạch sao?”
Anh nói xong, liền bế cô đặt lên bàn, thân hình cao lớn áp xuống, cô lập tức không thể động đậy, chỉ có thể bất lực nhìn anh: “Tần Lệ Phong, bệnh của anh càng ngày càng nặng rồi nha.”
Anh nhướng mày: “Anh thích là được.”
Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng lên, Tô Phương Dung không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện này ở đây, vừa bất lực vừa lo lắng sợ người khác sẽ xông vào. Thế nhưng càng ở môi trường như vậy, con người càng trở nên mẫn cảm vì căng thẳng, và rất dễ…
Tần Lệ Phong nhìn dáng vẻ mơ hồ của người phụ nữ dưới thân, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, trong lòng lập tức cảm thấy thành tựu, giống như chinh phục được người phụ nữ này sẽ là thành công của cuộc đời anh.
Cuối cùng, anh gia tăng tốc độ, Tô Phương Dung lên đỉnh lần nữa.
Anh chủ động thay cô dọn dẹp, Tô Phương Dung phản ứng lại nhất thời cả người nhảy lên như điện giật “Anh…anh…”
Thấy cô xấu hổ vì chuyện này, anh cũng không để tâm: “Chẳng phải là anh chưa từng thấy.”
“…”
Tô Phương Dung đỏ mặt, cầm lấy quần áo bước vào phòng nghỉ ngơi.
Phía sau, Tần Lệ Phong bật cười. Tâm tình bỗng chốc được lấy lại, bất luận chuyện gì xảy ra anh đều sẽ giải quyết được hết.
Tô Phương Dung tự mình sửa soạn lại trong phòng, cảm thấy có chút buồn cười.
Hai người rõ ràng là mối quan hệ quang minh chính đại, thế nhưng lại có cảm giác vụng trộm.
Cô chỉnh sửa lại quần áo, đầu tóc, vừa định đẩy cửa bước ra thì phát hiện ra thứ gì đó, mắt cô đờ ra…
Đó là bao cao su.
Bao cao su đã qua sử dụng.
Trong tâm trí Tô Phương Dung có vài ý nghĩ lóe qua, cô không dám khẳng định, căn phòng này không phải chỉ có Tần Lệ Phong sử dụng hay sao? Mặc dù cô rất rõ đáp án, nhưng trong tiềm thức cô vẫn nghĩ, không biết chừng là người khác dùng.
Cô cắn chặt răng, ánh mắt kiên định, cái bao cao su này, tuyệt đối không phải của anh!
Bình luận facebook