Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
Chương 239: Tôi là người giám hộ của anh ta
Tiêu Mỹ Ngọc lại nói: “Đáng lý ra chuyện này tôi cũng không tiện nhúng tay, thế nhưng, tôi và cháu thực sự rất có duyên. Nếu như chuyện này là thật, vậy chẳng phải cháu sẽ chịu thiệt sao.”
Mặt của Tô Phương Dung có chút trắng bệch, đôi mắt cụp xuống, không muốn bà ta nhìn thấy cô biến sắc, liên nói: “Có lẽ là nói đùa.”
Cô không biết rằng khi cô nói ra câu này, giọng cô vô cùng bất lực, căn bản không đủ để thuyết phục bất kỳ ai.
Tiêu Mỹ Ngọc lén nhìn cô, chăm chú nhìn mọi biến hóa trên khuôn mặt cô, cười nhẹ một tiếng: “Đúng đúng đúng, có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi.” Bà ta bưng cốc café lên uống một ngụm, sau đó không vội mà nói: “Hồi trước, Bảo Đông cũng có ý muốn tác hợp cô Lạc với Tiêu Bảo Lộc, thế nhưng con trai tôi quá tùy hứng, vẫn tham chơi, gặp một lần xong nói không thích, tôi và ông ấy cũng không muốn ép nó, thế nên Bảo Đông tự dưng lại nghĩ ra kế này. Nên tôi nghĩ chuyện này, mười phần thì có đến tám chín phần chắc chắn rồi.”
Tô Phương Dung cắn chặt môi: “Nếu thực sự là như vậy thì cũng không tồi lắm. Tổng giảm đốc không phải luôn hy vọng có một cô con dâu môn đăng hộ đối, có thể xứng với nhà họ Tần sao.”
Tiêu Mỹ Ngọc là người từng trải, vừa nghe thấy giọng điệu của cô đã tỏ vẻ hiếu kỳ mà hỏi: “Phương Dung, cháu với Lệ Phong làm sao vậy? Hai đứa có phải… cãi nhau rồi không?”
Tô Phương Dung đến nghĩ cũng không mà lắc đầu: “Không có ạ.”
“Ừm, vậy thì tốt.” Tiêu Mỹ Ngọc than: “Nói đến môn đăng hộ đối thật không thể chấp nhận được. Tôi cũng là con gái một gia đình bình thường, nhớ năm đó cũng phải chịu đựng bao nhiêu sự khinh thường của bà nội mấy đứa…” Nói rồi khuya tay: “Đều đã qua rồi, không nói nữa, không nói nữa.”
Sau đó bà ta lại nói gì đó nữa, nhưng Tô Phương Dung không nghe vào tai, cho đến lúc rồi tiệm café, cô vẫn có một cảm giác như đã cách cả một đời người.
Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cô đều không ngừng nhận được cùng một thông điệp, giữa cô và anh thực sự là không thể.
Thế nhưng điều nực cười là đương sự trực tiếp là hai người họ lại chưa từng đối mặt trực tiếp với nhau, cả hai đều đang đóng một nhân vật của riêng mình và cố gắng làm ra vẻ hòa bình.
Đợi Tô Phương Dung rời khỏi quán café, Tiêu Mỹ Ngọc mới từ từ đứng dậy, trên môi lưu lại một nụ cười đắc ý.
Vừa mới đưa tay lên định bắt xe, một chiếc xe quen thuộc đã đỗ ngay trước mặt bà ta.
Cửa xe hạ xuống, nhìn thấy người bên trong xe, bà sửng sốt: “Tiêu Bảo… Bảo Lộc? Tại sao con lại ở đây?”
“Mẹ, điều này nên là con hỏi mẹ mới đúng.” Tiêu Bảo Lộc cau mày, hiển nhiên là anh ta đã ở đây quan sát một lúc rồi.
Vào trong xe anh, Tiêu Mỹ Ngọc không ngừng giải thích: “Mẹ chỉ là gặp mặt Tô Phương Dung một chút, không phức tạp như con nghĩ đâu.”
Tiêu Bảo Lộc trừng mắt, nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ nghĩ mẹ nói những điều này, con có tin không?”
Tiêu Bảo Ngọc ngây người, cuối cùng có chút không kiên nhẫn, tựa vào đệm ghế, mệt mỏi mà nói: “Mẹ làm như vậy không phải cũng vì con sao”
Tiêu Mỹ Ngọc vừa nghe xong đã tức điên: “Con muốn làm tức chết mẹ à? Nó chỉ là một cô gái tầm thường, con muốn đánh đổi bằng cả thanh danh và tương lai của bản thân sao?”
Tiêu Bảo Lộc biết bà mà tức thì sẽ nói đi nói lại bài này, anh liên nhanh chóng nói: “Mẹ dạy đúng, con sai rồi, sau này con không dám có tư tưởng lệch lạc này nữa.”
“Con …” Tiêu Mỹ Ngọc bị anh chọc cho cười rồi: “Tóm lại, điều bây giờ con cần làm là thu phục được bố con. Chỉ cần ông ấy gật đầu, Tần Lệ Phong sẽ không có cách nào có thể đạt được. Nhất định không thể để nó cưới được Lạc Thanh Tâm. Đến lúc đó, chúng ta có muốn phản kháng cũng không thể được.”
“Được được được, mẹ nói gì cũng đúng. Giờ con sẽ đi theo đuổi cô ta… à không, con nên làm cho cô ấy mang thai mới đúng, vậy mới chắc chắn.”
“Thằng nhóc thối, con…con làm mẹ tức chết đi được.”
Nhận được điện thoại của Tô Phương Dung xong, Cư Trọng Hùng không hề ngạc nhiên.
“Phương Dung, cháu nghĩ kỹ chưa.”
“Vâng, cháu nghĩ rõ rồi.”
“Nhỡ kỹ, đây là lựa chọn của cháu, cháu sẽ không được hối hận.”
“Cháu sẽ không.”
“Vậy được, chú biết rồi.”
Cư Trọng Hùng làm việc gì cũng rất nhanh chóng, hai tiếng sau, Tô Phương Dung đã có mặt ở sân bay.
Thư ký của Cư Trọng Hùng đưa vé máy bay và visa đưa cho cô: “Giám đốc Cư nói là, cô có thể quay lại lúc nào cũng được, chỉ cần nói với ông ấy một câu.”
Nhận vé máy bay xong, mắt của Tô Phương Dung có chút ướt ướt: “Thay tôi cảm ơn ông ấy.”
Cô thư ký gật đầu, nói: “Gia Bảo đã được gửi đến nhà ông bà ngoại rồi, hơn nữa cũng đã cùng hai vị bàn giao ổn thỏa. Họ nhờ tôi nói với cô, chỉ cần cô vui vẻ, cô không cần có bất kỳ gánh nặng nào. Nếu cô nhớ Gia Bảo, họ có thể thu xếp đưa Gia Bảo ra nước ngoài gặp cô. Hơn nữa, Cư Hàn Lâm cũng đã được giám đốc Cư đón về rồi, bên phía cô Nhan cũng đã sắp xếp người ở lại viện chăm sóc rồi, trước mắt tình hình hồi phục rất khả quan.”
Ba đứa trẻ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Tô Phương Dung cuối cùng cũng có chút an tâm: “Tôi thực sự không biết làm sao để báo đáp giám đốc Cư.”
“Đối với ông ấy cô ở nước ngoài sống thật tốt đã là báo đáp tốt nhất rồi.”
Tô Phương Dung gật gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cô nên đi đăng ký rồi.”
Tô Phương Dung kéo túi hành lý đơn giản, từ từ đi vào khu vực kiểm tra.
Trong lòng cô hiểu rõ, hành động như thế này giống như chạy trốn vậy, thế nhưng cô không muốn đến cuối cùng đối mặt với nguyên nhân thật sự, đến lúc đó sợ rằng cô sẽ không còn đủ dũng khí để ra đi.
Trước khi lên máy bay, cô chỉ gọi cho một mình Phú Quý, nhận lại một câu hồi âm của anh: Nhớ mang về một soái ca châu Âu.
Khi Trần Chính Cường vội vàng chạy vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đưa tờ đơn xin nghỉ việc của Tô Phương Dung cho Tần Lệ Phong, Anh vẫn không dám tin đây là sự thật.
“Cậu nói ai nghỉ việc cơ?”
“Là cô Tô, tôi vừa xác nhận lại với phòng nhân sự bên đó rồi, sáng nay cô ấy đã hoàn thiện thủ tục nghỉ việc rồi.”
“Làm sao có thể.”
Tần Lệ Phong mệt nhọc đứng dậy, sắc mặt rất khó coi: “Cô ấy muốn nghỉ việc, tại sao không nói với tôi?”
Trần Chính Cường lén nhìn sắc mặt anh, rụt rè mà nói: “Anh với cô Tô có phải cãi nhau rồi.”
Tần Lệ Phong một câu cũng không nói, nhấc vội áo khoác rồi đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa gọi điện cho Tô Phương Dung, điện thoại cô luôn báo không thể gọi được. Tần Lệ Phong cắn chặt môi, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về nhà.
Ngôi nhà thật yên lặng, anh lật tung căn nhà cả hai lần, đều không thấy hình bóng của cô. Tần Lệ Phong lại đến nhà bà Dương, bà nói: “Gia Bảo được đưa đến nhà ông bà ngoại rồi, nghe nói sẽ ở lại đó vài ngày, cậu không biết sao?”
Đến lúc này, Tần Lệ Phong mới cảm thấy có điều gì đó.
Anh quá hiểu Tô Phương Dung, cô là kiểu bình thường thì chẳng làm gì cả, nhưng một khi đã quyết định, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng quyết không quay đầu lại. Nhưng anh thực sự không hiểu, tại sao cô lại làm như vậy.
Tần Lệ Phong không thể ở yên nhà mà suy nghĩ, anh lập tức đến nhà bố mẹ cô.
Lúc này trời đã tối, Tô Bác Kiến lại ngồi ngoài vườn hút thuốc, dường như biết là anh sẽ đến. Nhìn thấy anh, ông vẫy vẫy tay gọi anh đến.
Tần Lệ Phong nhanh chóng bước qua, vừa định mở miệng, Tô Bác Kiến liền chỉ về phòng trong: “Đứa trẻ vừa ngủ”
Tần Lệ Phong thất thần, nheo chặt mắt ngồi xuống, bình tĩnh xong mới bắt đầu hỏi: “Có thể nói cho con biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tô Bác Kiến lại hút một điếu thuốc nữa, ngửng đầu nhìn anh: “Câu này nên là chú hỏi con mới đúng.”
Tần Lệ Phong nhất thời câm lặng.
Ông ấ yhỏi không sai, việc giữa anh và Tô Phương Dung, anh còn không rõ. Đây chính là lỗi của anh.
Anh cúi đầu: “Con xin lỗi.”
Tô Bác Kiến nhìn anh than một tiếng, rồi mới chậm rãi nói: “Phương Dung nó có việc gì cũng thích giữ kín trong lòng, năm đó rõ ràng là nó bị nhà họ Quý đuổi ra khỏi nhà, một mình mang theo đứa con, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nó vẫn không tình nguyện nói với bọn chú.”
Tần Lệ Phong yên lặng lắng nghe, Tô Phương Dung đích thực là thế, thế nhưng càng như thế trong lòng anh càng bất an và khó chịu.
“Trước mặt bọn chú, từ đầu đến cuối nó đều nói hai đứa tốt thế nào, để cho bọn chú yên tâm. Thế nhưng lần này, nó đột nhiên gửi đứa trẻ đến, mặc dù chỉ là chỉ đơn giản nói là muốn ra nước ngoài một thời gian, thế nhưng chú và mẹ nó đều đã đoán ra rồi, nhất định là giữa hai đứa xảy ra chuyện gì đó. Nếu không, nó không thể đồng ý để Gia Bảo ở chỗ bọn chú mà rời đi.”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu: “Cô ấy muốn xuất ngoại?”
“Ừm.”Tô Bác Kiến nhìn anh, sau đó đứng dậy về phòng, một lúc sau quay lại đưa anh một tờ giấy: “Đây là biển số của chiếc xe hôm nay đưa Gia Bảo đến, nếu con muốn biết nguyên nhân, từ cái này có thể sẽ tìm ra điều gì đó.”
Tần Lệ Phong lập tức nhận lấy: “Con cảm ơn.”
Có thể nhìn ra anh rất lo lắng, nhận được lập tức muốn rời đi, thế nhưng nghĩ đến điều gì đó lại quay người lại: “Chú có thể chăm sóc Gia Bảo không?”
Tô Bác Kiến gật gật đầu, Tần Lệ Phong lập tức quay vào nhà, ông than một tiếng.
Ấn tượng của ông đối với Tần Lệ Phong cũng không tồi, cũng có thể nhìn ra, anh thật lòng yêu con gái ông, cũng coi đứa trẻ như con ruột của mình, điều này rất khó để đạt được. Thế nhưng tình cảm giữa hai người ai có thể nói chuẩn được. Ông vẫn hy vọng cho dù có vấn đề gì, hai người bọn họ có thể ngồi xuống thương lượng với nhau.
Rất nhanh, Tần Lệ Phong bước ra, sắc mặt rất phức tạp: “Thời gian này Gia Bảo chắc phải phiền hai người rồi, sau này con nhất định quay lại đón nó.”
Tô Bác Kiến định từ chối, Tần Lệ Phong lại nói: “Mặc dù nói như vậy là không nên, thế nhưng trên phương diện pháp luật con vẫn là người giám hộ của nó, cho dù con và Phương Dung có xảy ra chuyện gì, con vẫn phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ này.”
Tô Bác Kiến nhìn anh, cũng không nói gì nữa.
Tần Lệ Phong quay lại xe xong, lập tức gọi điện cho Trần Chính Cường, để anh ta đi điều tra biển số xe.
Tiêu Mỹ Ngọc lại nói: “Đáng lý ra chuyện này tôi cũng không tiện nhúng tay, thế nhưng, tôi và cháu thực sự rất có duyên. Nếu như chuyện này là thật, vậy chẳng phải cháu sẽ chịu thiệt sao.”
Mặt của Tô Phương Dung có chút trắng bệch, đôi mắt cụp xuống, không muốn bà ta nhìn thấy cô biến sắc, liên nói: “Có lẽ là nói đùa.”
Cô không biết rằng khi cô nói ra câu này, giọng cô vô cùng bất lực, căn bản không đủ để thuyết phục bất kỳ ai.
Tiêu Mỹ Ngọc lén nhìn cô, chăm chú nhìn mọi biến hóa trên khuôn mặt cô, cười nhẹ một tiếng: “Đúng đúng đúng, có lẽ là do tôi nghĩ nhiều rồi.” Bà ta bưng cốc café lên uống một ngụm, sau đó không vội mà nói: “Hồi trước, Bảo Đông cũng có ý muốn tác hợp cô Lạc với Tiêu Bảo Lộc, thế nhưng con trai tôi quá tùy hứng, vẫn tham chơi, gặp một lần xong nói không thích, tôi và ông ấy cũng không muốn ép nó, thế nên Bảo Đông tự dưng lại nghĩ ra kế này. Nên tôi nghĩ chuyện này, mười phần thì có đến tám chín phần chắc chắn rồi.”
Tô Phương Dung cắn chặt môi: “Nếu thực sự là như vậy thì cũng không tồi lắm. Tổng giảm đốc không phải luôn hy vọng có một cô con dâu môn đăng hộ đối, có thể xứng với nhà họ Tần sao.”
Tiêu Mỹ Ngọc là người từng trải, vừa nghe thấy giọng điệu của cô đã tỏ vẻ hiếu kỳ mà hỏi: “Phương Dung, cháu với Lệ Phong làm sao vậy? Hai đứa có phải… cãi nhau rồi không?”
Tô Phương Dung đến nghĩ cũng không mà lắc đầu: “Không có ạ.”
“Ừm, vậy thì tốt.” Tiêu Mỹ Ngọc than: “Nói đến môn đăng hộ đối thật không thể chấp nhận được. Tôi cũng là con gái một gia đình bình thường, nhớ năm đó cũng phải chịu đựng bao nhiêu sự khinh thường của bà nội mấy đứa…” Nói rồi khuya tay: “Đều đã qua rồi, không nói nữa, không nói nữa.”
Sau đó bà ta lại nói gì đó nữa, nhưng Tô Phương Dung không nghe vào tai, cho đến lúc rồi tiệm café, cô vẫn có một cảm giác như đã cách cả một đời người.
Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, cô đều không ngừng nhận được cùng một thông điệp, giữa cô và anh thực sự là không thể.
Thế nhưng điều nực cười là đương sự trực tiếp là hai người họ lại chưa từng đối mặt trực tiếp với nhau, cả hai đều đang đóng một nhân vật của riêng mình và cố gắng làm ra vẻ hòa bình.
Đợi Tô Phương Dung rời khỏi quán café, Tiêu Mỹ Ngọc mới từ từ đứng dậy, trên môi lưu lại một nụ cười đắc ý.
Vừa mới đưa tay lên định bắt xe, một chiếc xe quen thuộc đã đỗ ngay trước mặt bà ta.
Cửa xe hạ xuống, nhìn thấy người bên trong xe, bà sửng sốt: “Tiêu Bảo… Bảo Lộc? Tại sao con lại ở đây?”
“Mẹ, điều này nên là con hỏi mẹ mới đúng.” Tiêu Bảo Lộc cau mày, hiển nhiên là anh ta đã ở đây quan sát một lúc rồi.
Vào trong xe anh, Tiêu Mỹ Ngọc không ngừng giải thích: “Mẹ chỉ là gặp mặt Tô Phương Dung một chút, không phức tạp như con nghĩ đâu.”
Tiêu Bảo Lộc trừng mắt, nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ nghĩ mẹ nói những điều này, con có tin không?”
Tiêu Bảo Ngọc ngây người, cuối cùng có chút không kiên nhẫn, tựa vào đệm ghế, mệt mỏi mà nói: “Mẹ làm như vậy không phải cũng vì con sao”
Tiêu Mỹ Ngọc vừa nghe xong đã tức điên: “Con muốn làm tức chết mẹ à? Nó chỉ là một cô gái tầm thường, con muốn đánh đổi bằng cả thanh danh và tương lai của bản thân sao?”
Tiêu Bảo Lộc biết bà mà tức thì sẽ nói đi nói lại bài này, anh liên nhanh chóng nói: “Mẹ dạy đúng, con sai rồi, sau này con không dám có tư tưởng lệch lạc này nữa.”
“Con …” Tiêu Mỹ Ngọc bị anh chọc cho cười rồi: “Tóm lại, điều bây giờ con cần làm là thu phục được bố con. Chỉ cần ông ấy gật đầu, Tần Lệ Phong sẽ không có cách nào có thể đạt được. Nhất định không thể để nó cưới được Lạc Thanh Tâm. Đến lúc đó, chúng ta có muốn phản kháng cũng không thể được.”
“Được được được, mẹ nói gì cũng đúng. Giờ con sẽ đi theo đuổi cô ta… à không, con nên làm cho cô ấy mang thai mới đúng, vậy mới chắc chắn.”
“Thằng nhóc thối, con…con làm mẹ tức chết đi được.”
Nhận được điện thoại của Tô Phương Dung xong, Cư Trọng Hùng không hề ngạc nhiên.
“Phương Dung, cháu nghĩ kỹ chưa.”
“Vâng, cháu nghĩ rõ rồi.”
“Nhỡ kỹ, đây là lựa chọn của cháu, cháu sẽ không được hối hận.”
“Cháu sẽ không.”
“Vậy được, chú biết rồi.”
Cư Trọng Hùng làm việc gì cũng rất nhanh chóng, hai tiếng sau, Tô Phương Dung đã có mặt ở sân bay.
Thư ký của Cư Trọng Hùng đưa vé máy bay và visa đưa cho cô: “Giám đốc Cư nói là, cô có thể quay lại lúc nào cũng được, chỉ cần nói với ông ấy một câu.”
Nhận vé máy bay xong, mắt của Tô Phương Dung có chút ướt ướt: “Thay tôi cảm ơn ông ấy.”
Cô thư ký gật đầu, nói: “Gia Bảo đã được gửi đến nhà ông bà ngoại rồi, hơn nữa cũng đã cùng hai vị bàn giao ổn thỏa. Họ nhờ tôi nói với cô, chỉ cần cô vui vẻ, cô không cần có bất kỳ gánh nặng nào. Nếu cô nhớ Gia Bảo, họ có thể thu xếp đưa Gia Bảo ra nước ngoài gặp cô. Hơn nữa, Cư Hàn Lâm cũng đã được giám đốc Cư đón về rồi, bên phía cô Nhan cũng đã sắp xếp người ở lại viện chăm sóc rồi, trước mắt tình hình hồi phục rất khả quan.”
Ba đứa trẻ đều đã được sắp xếp ổn thỏa, Tô Phương Dung cuối cùng cũng có chút an tâm: “Tôi thực sự không biết làm sao để báo đáp giám đốc Cư.”
“Đối với ông ấy cô ở nước ngoài sống thật tốt đã là báo đáp tốt nhất rồi.”
Tô Phương Dung gật gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng.”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, cô nên đi đăng ký rồi.”
Tô Phương Dung kéo túi hành lý đơn giản, từ từ đi vào khu vực kiểm tra.
Trong lòng cô hiểu rõ, hành động như thế này giống như chạy trốn vậy, thế nhưng cô không muốn đến cuối cùng đối mặt với nguyên nhân thật sự, đến lúc đó sợ rằng cô sẽ không còn đủ dũng khí để ra đi.
Trước khi lên máy bay, cô chỉ gọi cho một mình Phú Quý, nhận lại một câu hồi âm của anh: Nhớ mang về một soái ca châu Âu.
Khi Trần Chính Cường vội vàng chạy vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đưa tờ đơn xin nghỉ việc của Tô Phương Dung cho Tần Lệ Phong, Anh vẫn không dám tin đây là sự thật.
“Cậu nói ai nghỉ việc cơ?”
“Là cô Tô, tôi vừa xác nhận lại với phòng nhân sự bên đó rồi, sáng nay cô ấy đã hoàn thiện thủ tục nghỉ việc rồi.”
“Làm sao có thể.”
Tần Lệ Phong mệt nhọc đứng dậy, sắc mặt rất khó coi: “Cô ấy muốn nghỉ việc, tại sao không nói với tôi?”
Trần Chính Cường lén nhìn sắc mặt anh, rụt rè mà nói: “Anh với cô Tô có phải cãi nhau rồi.”
Tần Lệ Phong một câu cũng không nói, nhấc vội áo khoác rồi đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa gọi điện cho Tô Phương Dung, điện thoại cô luôn báo không thể gọi được. Tần Lệ Phong cắn chặt môi, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về nhà.
Ngôi nhà thật yên lặng, anh lật tung căn nhà cả hai lần, đều không thấy hình bóng của cô. Tần Lệ Phong lại đến nhà bà Dương, bà nói: “Gia Bảo được đưa đến nhà ông bà ngoại rồi, nghe nói sẽ ở lại đó vài ngày, cậu không biết sao?”
Đến lúc này, Tần Lệ Phong mới cảm thấy có điều gì đó.
Anh quá hiểu Tô Phương Dung, cô là kiểu bình thường thì chẳng làm gì cả, nhưng một khi đã quyết định, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng quyết không quay đầu lại. Nhưng anh thực sự không hiểu, tại sao cô lại làm như vậy.
Tần Lệ Phong không thể ở yên nhà mà suy nghĩ, anh lập tức đến nhà bố mẹ cô.
Lúc này trời đã tối, Tô Bác Kiến lại ngồi ngoài vườn hút thuốc, dường như biết là anh sẽ đến. Nhìn thấy anh, ông vẫy vẫy tay gọi anh đến.
Tần Lệ Phong nhanh chóng bước qua, vừa định mở miệng, Tô Bác Kiến liền chỉ về phòng trong: “Đứa trẻ vừa ngủ”
Tần Lệ Phong thất thần, nheo chặt mắt ngồi xuống, bình tĩnh xong mới bắt đầu hỏi: “Có thể nói cho con biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tô Bác Kiến lại hút một điếu thuốc nữa, ngửng đầu nhìn anh: “Câu này nên là chú hỏi con mới đúng.”
Tần Lệ Phong nhất thời câm lặng.
Ông ấ yhỏi không sai, việc giữa anh và Tô Phương Dung, anh còn không rõ. Đây chính là lỗi của anh.
Anh cúi đầu: “Con xin lỗi.”
Tô Bác Kiến nhìn anh than một tiếng, rồi mới chậm rãi nói: “Phương Dung nó có việc gì cũng thích giữ kín trong lòng, năm đó rõ ràng là nó bị nhà họ Quý đuổi ra khỏi nhà, một mình mang theo đứa con, trong hoàn cảnh khó khăn như vậy nó vẫn không tình nguyện nói với bọn chú.”
Tần Lệ Phong yên lặng lắng nghe, Tô Phương Dung đích thực là thế, thế nhưng càng như thế trong lòng anh càng bất an và khó chịu.
“Trước mặt bọn chú, từ đầu đến cuối nó đều nói hai đứa tốt thế nào, để cho bọn chú yên tâm. Thế nhưng lần này, nó đột nhiên gửi đứa trẻ đến, mặc dù chỉ là chỉ đơn giản nói là muốn ra nước ngoài một thời gian, thế nhưng chú và mẹ nó đều đã đoán ra rồi, nhất định là giữa hai đứa xảy ra chuyện gì đó. Nếu không, nó không thể đồng ý để Gia Bảo ở chỗ bọn chú mà rời đi.”
Tần Lệ Phong ngẩng đầu: “Cô ấy muốn xuất ngoại?”
“Ừm.”Tô Bác Kiến nhìn anh, sau đó đứng dậy về phòng, một lúc sau quay lại đưa anh một tờ giấy: “Đây là biển số của chiếc xe hôm nay đưa Gia Bảo đến, nếu con muốn biết nguyên nhân, từ cái này có thể sẽ tìm ra điều gì đó.”
Tần Lệ Phong lập tức nhận lấy: “Con cảm ơn.”
Có thể nhìn ra anh rất lo lắng, nhận được lập tức muốn rời đi, thế nhưng nghĩ đến điều gì đó lại quay người lại: “Chú có thể chăm sóc Gia Bảo không?”
Tô Bác Kiến gật gật đầu, Tần Lệ Phong lập tức quay vào nhà, ông than một tiếng.
Ấn tượng của ông đối với Tần Lệ Phong cũng không tồi, cũng có thể nhìn ra, anh thật lòng yêu con gái ông, cũng coi đứa trẻ như con ruột của mình, điều này rất khó để đạt được. Thế nhưng tình cảm giữa hai người ai có thể nói chuẩn được. Ông vẫn hy vọng cho dù có vấn đề gì, hai người bọn họ có thể ngồi xuống thương lượng với nhau.
Rất nhanh, Tần Lệ Phong bước ra, sắc mặt rất phức tạp: “Thời gian này Gia Bảo chắc phải phiền hai người rồi, sau này con nhất định quay lại đón nó.”
Tô Bác Kiến định từ chối, Tần Lệ Phong lại nói: “Mặc dù nói như vậy là không nên, thế nhưng trên phương diện pháp luật con vẫn là người giám hộ của nó, cho dù con và Phương Dung có xảy ra chuyện gì, con vẫn phải chịu trách nhiệm với đứa trẻ này.”
Tô Bác Kiến nhìn anh, cũng không nói gì nữa.
Tần Lệ Phong quay lại xe xong, lập tức gọi điện cho Trần Chính Cường, để anh ta đi điều tra biển số xe.
Bình luận facebook