Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 271
Chương 271: Cho anh thời gian giải thích.
Sau khi nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu con trai bước vào nhà trẻ, Tô Phương Dung quay người lái xe về hướng biệt thự của của Cư Trọng Hùng.
Đây là chiếc xe mà ông Cư tặng cho cô, cô đã từng học lái xe ở nước ngoài, sau khi trở về, điều chỉnh một chút liền có thể tự do lái xe.
Đi được một quãng đường, Tô Phương Dung chợt nhớ ra hình như có một tập tài kiệu để quên ở nhà, cô thấp mắng một câu não cá vàng, nâng tay lên nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, còn một lúc nữa mới đến giờ làm việc, liền quyết định quay lại nhà nhỏ.
Cô đạp hết chân ga, tăng tốc trở về căn hộ nhanh nhất có thể.
Tô Phương Dung đỗ xe đi tới cửa nhà, đang lục chìa khóa từ trong túi xách ra thì chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng.
“Chào buổi sáng.”
Tâm trí cô như ngừng lại, giọng nói này từng là thứ cô ghi lòng tạc dạ, sao có thể không nhận ra.
Tô Phương Dung thầm ổn định bản thân, quay người lại, nhìn về phía Tần Lệ Phong.
Anh ấy mặc một chiếc áo len màu xanh xám, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình, một tay đút túi, đứng cách đó không xa, mặt mũi thâm trầm, nhìn chằm chằm về phía cô.
Tô Phương Dung do dự vài giây, trên môi nở nụ cười lễ phép: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tần.”
Tần Lê Phong giả vờ không cảm nhận được sự xa lạ mà cô cố ý tạo ra, nhìn cánh cửa sau lưng: “Em vẫn hay quên trước quên sau như vậy.”
“Cái gì?” Tô Phương Dung hơi nhíu mày.
Một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt của Tần Lê Phong: “Anh còn xa lạ gì với kiểu vội vàng đấy của em.”
Cô nghe xong liền cảm thấy bất lực, khóe môi giật giật, thì thào nói: “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Xoay người cầm chìa khóa lên mở cửa.
Không ngờ, Tần Lê Phong đã xông lên, bàn tay to lớn đè xuống cánh tay cầm lấy chìa khóa của cô, khoảng cách giữa hai người chưa tới hai mươi cm, anh cúi đầu, mắt nhìn xuống cô.
Hai người đã lâu không gần nhau như vậy, hơi thở Tần Lệ Phong chậm nhẹ, mùi thơm thuộc về Tô Phương Dung phảng phất trong không khí, trong nháy mắt khơi dậy hàng vạn suy nghĩ.
Cũng không bỏ qua khuôn mặt của Tô Phương Dung, lúc này trên gương mặt áy lên sự kháng cự vô cùng rõ ràng.
Theo bản năng, cô lùi về phía sau một bước, nhưng không nghĩ lại đạp phải khoảng không, cả người lệch một cái mà ngã về phía sau.
Tần Lê Phong nhanh chóng vươn bàn tay mình ra, dùng sức kéo lấy vòng eo thon thả của cô, nâng lên giúp cô đứng vững.
Hơi nóng truyền qua lớp quần áo mỏng, Tô Phương Dung đỏ mặt, giây tiếp theo, cô đột nhiên đẩy tay Tần Lê Phong ra.
Tô Phương Dung vội vàng vén tóc vương vãi trên má ra sau tai, cúi đầu, nói thật nhanh: “Cảm ơn.”
Tần Lê Phong nhàn nhạt ừ một tiếng, vòng tay trước ngực, đứng sang một bên chờ cô mở cửa.
Tô Phương Dung xoay người, quay lưng về phía anh, dùng ngón tay mảnh mai mềm mại vuốt ve chìa khóa, vừa muốn mở cửa lại liếc nhìn người đứng phía sau.
Tần Lê Phong nhướng mày nhìn cô, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: “Em không phải cần lấy tài liệu sao?”
Tô Phương Dung gật đầu rồi nhìn anh, chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi rất muốn vào “nhà của tôi” để lấy đồ.”
Cô cho rằng mình đã bày tỏ ý rất rõ ràng, nhưng anh dường như lại giả ngơ, nhẹ gật đầu, nhướng mày kiếm: “Ừ, em cứ làm việc của mình đi, anh sẽ đứng bên cạnh chờ.”
Trong mắt Tô Phương Dung toát lên vẻ lạnh lùng, nụ cười trên khóe miệng cũng dần dần tắt: “Đây là nhà riêng. Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi hy vọng những người không liên quan đừng tới làm phiền.”
Tần Lê Phong nghe vậy, nheo mắt nhìn cô, tuy rằng trong lòng đã dậy sóng, nhưng trên mặt vẫn là nhàn nhạt: “Anh nghĩ, anh không nằm trong diện người không liên quan.”
Rồi chỉ sang căn hộ bên cạnh: “Phương Dung, chúng ta là hàng xóm của nhau, em không nhớ sao?”
Ngừng một chút, anh lại nói: “Là hàng xóm của em, anh giúp em dọn dẹp phòng khi vắng nhà. Em không định mời anh một tách trà coi như cảm ơn sao?”
Suy nghĩ của Tô Phương Dung chuyển động, quả nhiên không sai, bao lâu nay Tần Lê Phong vẫn luôn dọn nhà cho cô.
“Nói đến đây…” Tô Phương Dung nhướng mày, nhàn nhạt nhìn anh: “Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, khóa cửa tôi cũng đã đổi, sau này xin anh đừng đến nữa.”
Dứt lời cô không nhìn mặt Tần Lệ Phong nữa mà cầm chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng chuyển động.
Một tiếng ken két vang lên, Tô Phương Dung mở cửa bước vào, nhưng Tần Lệ Phong đã đi trước cô một bước, vào trong căn hộ.
“Anh…” Khuôn mặt xinh xắn của cô hiện lên vẻ không vui.
Không ngờ tổng giám đốc Tần vốn lạnh lùng, kiêu ngạo như tảng băng trước mặt người ngoài lại có lúc như thế này.
Cô đóng cửa căn hộ rồi tựa lưng vào phía sau, cố gắng dùng nhiệt độ lạnh lẽo kia để giữ bản thân để tỉnh táo.
Tần Lệ Phong đứng ở hành lang đối mặt cùng cô một lúc rồi đột nhiên nói: “Tô Phương Dung chúng ta nói chuyện đi?”
Cô hít một hơi thật sâu, đảo mắt và cố gắng không chạm mắt với anh “Nếu anh muốn liên lạc với ông Cư chuyện công việc phiền gửi mail cho tôi trước, sau khi nhận được tôi sẽ nhanh chóng phản hồi.”
“Em thật sự đã thay đổi rất nhiều…” Tần Lệ Phong tiến lại gần một bước, cặp mắt đen sâu thẳm kia vẫn luôn ẩn chứa một tình yêu sâu đậm, anh trầm mặc nhìn cô, có ý ám chỉ mà nói: “Em biết, anh không phải muốn nói về vấn đề đó. “
Khí tức mạnh mẽ ập tới khiến trái tim Tô Phương Dung theo bản năng có cảm giác bị đè nén, cô cố gắng hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy hiện tại chúng ta không có chuyện gì để nói cả. Anh Tần.”
Tổng giám đốc Tần, anh Tần, xưng hô mà cô dùng càng trở nên xa cách hơn, cũng tỏ ra sự hời hợt của bản thân.
Mùi thơm thơm lại ập đến, Tần Lê Phong hít sâu một hơi, nhịn không được muốn đưa tay sờ lên tóc cô. “Trước khi tuyên án tử hình cho anh, em có thể cho anh một cơ hội biện hộ không?”
Lúc này khoảng cách giữa hai người không quá 30cm, Tô Phương Dung khẽ nhíu mày, trong lòng đè xuống sự lo lắng, lùi lại phía sau: “Ý của anh là gì?”
Tần Lê Phong tiến lên một bước, lại thu hẹp khoảng cách, Tô Phương Dung lùi rồi lại lùi, cuối cùng bị ép tới góc tường.
Khuôn mặt lạnh lùng lúc này đã gần trong gang tấc, ngay cả lông mi trên cũng trở nên rõ ràng.
Tô Phương Dung phát hiện mặt cô đỏ bừng lúc nào không biết.
“Về chuyện năm đó…” Giọng nói khêu gợi, khàn khàn của Tần Lệ Phong cứ thoang thoảng bên tai cô, mang theo hơi thở nam tính độc nhất vô nhị của anh: “Em cho tôi năm phút, để tôi giải thích rõ được không?”
Tô Phương Dung cúi đầu, mái tóc ngắn xõa xuống trán, cô dựa vào tường không nói gì.
“Em đừng lạnh nhạt với anh như vậy.”
Anh ăn nói nhẹ nhàng đến nỗi cô nhất thời cảm thấy nghi ngờ lỗ tai của mình.
“Thật ra…” Tô Phương Dung đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Anh không cần nói nữa.”
“Tại sao?” Giữa hai lông mày của Tần Lệ Phong khẽ cau lại.
Cô ngẩng mặt lên cười: “Tôi đã biết rồi nên không cần giải thích nữa.”
Ngay khi anh đang sững sờ, Tô Phương Dung đã thoát khỏi sự trói buộc của anh, cầm một văn kiện trên bàn phòng khách lên, bước tới cửa, không quay đầu lại mà nói: “Tôi đi trước.”
Tiếng mở cửa lại mang về, Tần Lê Phong mới tỉnh táo trở lại.
Tuy rằng sự hờ hững của cô không khiến anh ngạc nhiên, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn phảng phất một nỗi buồn.
Tô Phương Dung ngồi vào ghế lái, điều chỉnh hô hấp liên tục, nhưng vẫn không thể làm dịu con tim đang loạn nhịp.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động vang lên nhắc nhở cô đã đến giờ làm việc.
Cô cúi đầu, liếc nhìn màn hình điện thoại di động sáng lên, trong lòng thầm nói một câu không ổn, vội vàng khởi động xe chạy về phía biệt thự của Cư Trọng Hùng.
Hai mươi phút sau, cô đến biệt thự của Cư Trọng Hùng, băng qua một con đường rải sỏi, đặt tay lên máy quét ở cửa rồi bước vào.
Phòng khách khổng lồ được chuyển thành kiểu gác xép, một vài thanh niên ở trong góc phòng khách lặng lẽ bận rộn với máy tính.
Tô Phương Dung nhìn quanh và thấy Cư Trọng Hùng đang ngồi trên ghế sofa.
Cô bước tới, trên nụ cười mang theo tia áy náy: “Chủ tịch, cháu thực sự xin lỗi, hôm nay cháu quên mang theo tài liệu, nên mới đến trễ.”
Cư Trọng Hùng đặt đôi mắt thăm dò lên người cô, một lúc lâu sau, liền chậm rãi mỉm cười: “Không thành vấn đề, cháu vừa trở về nước, cũng đang trong giai đoạn thích nghi, cũng là chuyện không thể tránh khỏi.”
Tô Phương Dung có chút ngượng ngùng gật đầu mỉm cười, lật xem thông tin đã chuẩn bị từ sáng: “Hiện tại thủ tục của công ty đã hoàn tất, đã có thể nhận đơn đặt hàng.”
Cư Trọng Hùng khẽ gật đầu, cầm tách trà trên bàn lên, đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi bay những lá trà đang trôi: “Thằng nhóc kia cho rằng có thể ép chú phải rút lui sao? Nhưng không biết chuyến đi này quan trọng nhất chính là mạng lưới quan hệ… Tô Phương Dung, cháu phụ trách tiếp xúc với khách hàng, chỗ nào không hiểu thì hỏi chú.”
“Cháu biết rồi.” Một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt bình tĩnh của Tô Phương Dung.
Mãi đến năm giờ chiều, cô mới thoát khỏi đống công việc dày đặc, dựa lưng ghế lớn lười biếng vươn vai.
Cư Trọng Hùng đúng lúc bước vào thấy cô liền nói: “Phương Dung, sao cháu vẫn chưa đi? Cháu không định đón Gia Bảo sao?”
Từ khóe mắt cô bất giác liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Chết rồi!” Cô lẩm bẩm, vội vàng đứng dậy, cầm lấy chiếc túi treo trên bàn: “Chủ tịch, cháu xin phép đi trước.”
Cư Trọng Hùng đang đeo một cặp kính cận, mỉm cười: “Đi đi, đừng để thằng bè đợi. Ồ, đúng rồi, nên dẫn trẻ con đi chơi nhiều một chút.”
Cô vội vàng cảm ơn rồi bước nhanh về phía cửa.
Ánh mắt lúc chia tay của Cư Trọng Hùng dường như mang ý tứ khác, Tô Phương Dung càng nghĩ càng cảm thấy mình đã hiểu lầm gì đó, ngồi vào ghế lái, không kịp suy nghĩ nhiều mà khởi động xe.
Cô đến nhà trẻ đón con trai, sau đó đến một quán ăn kiểu Hong Kong.
Đi tới một gian phòng riêng hình lồng chim được trang trí bằng những cây leo xanh cùng nhiều loài hoa khác nhau, tỏa hương thơm thoang thoảng.
Sau khi nhìn bóng dáng nhỏ bé của cậu con trai bước vào nhà trẻ, Tô Phương Dung quay người lái xe về hướng biệt thự của của Cư Trọng Hùng.
Đây là chiếc xe mà ông Cư tặng cho cô, cô đã từng học lái xe ở nước ngoài, sau khi trở về, điều chỉnh một chút liền có thể tự do lái xe.
Đi được một quãng đường, Tô Phương Dung chợt nhớ ra hình như có một tập tài kiệu để quên ở nhà, cô thấp mắng một câu não cá vàng, nâng tay lên nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, còn một lúc nữa mới đến giờ làm việc, liền quyết định quay lại nhà nhỏ.
Cô đạp hết chân ga, tăng tốc trở về căn hộ nhanh nhất có thể.
Tô Phương Dung đỗ xe đi tới cửa nhà, đang lục chìa khóa từ trong túi xách ra thì chợt nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên sau lưng.
“Chào buổi sáng.”
Tâm trí cô như ngừng lại, giọng nói này từng là thứ cô ghi lòng tạc dạ, sao có thể không nhận ra.
Tô Phương Dung thầm ổn định bản thân, quay người lại, nhìn về phía Tần Lệ Phong.
Anh ấy mặc một chiếc áo len màu xanh xám, trông trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình, một tay đút túi, đứng cách đó không xa, mặt mũi thâm trầm, nhìn chằm chằm về phía cô.
Tô Phương Dung do dự vài giây, trên môi nở nụ cười lễ phép: “Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tần.”
Tần Lê Phong giả vờ không cảm nhận được sự xa lạ mà cô cố ý tạo ra, nhìn cánh cửa sau lưng: “Em vẫn hay quên trước quên sau như vậy.”
“Cái gì?” Tô Phương Dung hơi nhíu mày.
Một nụ cười ấm áp xuất hiện trên khuôn mặt của Tần Lê Phong: “Anh còn xa lạ gì với kiểu vội vàng đấy của em.”
Cô nghe xong liền cảm thấy bất lực, khóe môi giật giật, thì thào nói: “Xin lỗi không tiếp chuyện được.”
Xoay người cầm chìa khóa lên mở cửa.
Không ngờ, Tần Lê Phong đã xông lên, bàn tay to lớn đè xuống cánh tay cầm lấy chìa khóa của cô, khoảng cách giữa hai người chưa tới hai mươi cm, anh cúi đầu, mắt nhìn xuống cô.
Hai người đã lâu không gần nhau như vậy, hơi thở Tần Lệ Phong chậm nhẹ, mùi thơm thuộc về Tô Phương Dung phảng phất trong không khí, trong nháy mắt khơi dậy hàng vạn suy nghĩ.
Cũng không bỏ qua khuôn mặt của Tô Phương Dung, lúc này trên gương mặt áy lên sự kháng cự vô cùng rõ ràng.
Theo bản năng, cô lùi về phía sau một bước, nhưng không nghĩ lại đạp phải khoảng không, cả người lệch một cái mà ngã về phía sau.
Tần Lê Phong nhanh chóng vươn bàn tay mình ra, dùng sức kéo lấy vòng eo thon thả của cô, nâng lên giúp cô đứng vững.
Hơi nóng truyền qua lớp quần áo mỏng, Tô Phương Dung đỏ mặt, giây tiếp theo, cô đột nhiên đẩy tay Tần Lê Phong ra.
Tô Phương Dung vội vàng vén tóc vương vãi trên má ra sau tai, cúi đầu, nói thật nhanh: “Cảm ơn.”
Tần Lê Phong nhàn nhạt ừ một tiếng, vòng tay trước ngực, đứng sang một bên chờ cô mở cửa.
Tô Phương Dung xoay người, quay lưng về phía anh, dùng ngón tay mảnh mai mềm mại vuốt ve chìa khóa, vừa muốn mở cửa lại liếc nhìn người đứng phía sau.
Tần Lê Phong nhướng mày nhìn cô, không khỏi nhẹ giọng nhắc nhở: “Em không phải cần lấy tài liệu sao?”
Tô Phương Dung gật đầu rồi nhìn anh, chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi rất muốn vào “nhà của tôi” để lấy đồ.”
Cô cho rằng mình đã bày tỏ ý rất rõ ràng, nhưng anh dường như lại giả ngơ, nhẹ gật đầu, nhướng mày kiếm: “Ừ, em cứ làm việc của mình đi, anh sẽ đứng bên cạnh chờ.”
Trong mắt Tô Phương Dung toát lên vẻ lạnh lùng, nụ cười trên khóe miệng cũng dần dần tắt: “Đây là nhà riêng. Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi hy vọng những người không liên quan đừng tới làm phiền.”
Tần Lê Phong nghe vậy, nheo mắt nhìn cô, tuy rằng trong lòng đã dậy sóng, nhưng trên mặt vẫn là nhàn nhạt: “Anh nghĩ, anh không nằm trong diện người không liên quan.”
Rồi chỉ sang căn hộ bên cạnh: “Phương Dung, chúng ta là hàng xóm của nhau, em không nhớ sao?”
Ngừng một chút, anh lại nói: “Là hàng xóm của em, anh giúp em dọn dẹp phòng khi vắng nhà. Em không định mời anh một tách trà coi như cảm ơn sao?”
Suy nghĩ của Tô Phương Dung chuyển động, quả nhiên không sai, bao lâu nay Tần Lê Phong vẫn luôn dọn nhà cho cô.
“Nói đến đây…” Tô Phương Dung nhướng mày, nhàn nhạt nhìn anh: “Giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, khóa cửa tôi cũng đã đổi, sau này xin anh đừng đến nữa.”
Dứt lời cô không nhìn mặt Tần Lệ Phong nữa mà cầm chìa khóa mở cửa, nhẹ nhàng chuyển động.
Một tiếng ken két vang lên, Tô Phương Dung mở cửa bước vào, nhưng Tần Lệ Phong đã đi trước cô một bước, vào trong căn hộ.
“Anh…” Khuôn mặt xinh xắn của cô hiện lên vẻ không vui.
Không ngờ tổng giám đốc Tần vốn lạnh lùng, kiêu ngạo như tảng băng trước mặt người ngoài lại có lúc như thế này.
Cô đóng cửa căn hộ rồi tựa lưng vào phía sau, cố gắng dùng nhiệt độ lạnh lẽo kia để giữ bản thân để tỉnh táo.
Tần Lệ Phong đứng ở hành lang đối mặt cùng cô một lúc rồi đột nhiên nói: “Tô Phương Dung chúng ta nói chuyện đi?”
Cô hít một hơi thật sâu, đảo mắt và cố gắng không chạm mắt với anh “Nếu anh muốn liên lạc với ông Cư chuyện công việc phiền gửi mail cho tôi trước, sau khi nhận được tôi sẽ nhanh chóng phản hồi.”
“Em thật sự đã thay đổi rất nhiều…” Tần Lệ Phong tiến lại gần một bước, cặp mắt đen sâu thẳm kia vẫn luôn ẩn chứa một tình yêu sâu đậm, anh trầm mặc nhìn cô, có ý ám chỉ mà nói: “Em biết, anh không phải muốn nói về vấn đề đó. “
Khí tức mạnh mẽ ập tới khiến trái tim Tô Phương Dung theo bản năng có cảm giác bị đè nén, cô cố gắng hết sức duy trì vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy hiện tại chúng ta không có chuyện gì để nói cả. Anh Tần.”
Tổng giám đốc Tần, anh Tần, xưng hô mà cô dùng càng trở nên xa cách hơn, cũng tỏ ra sự hời hợt của bản thân.
Mùi thơm thơm lại ập đến, Tần Lê Phong hít sâu một hơi, nhịn không được muốn đưa tay sờ lên tóc cô. “Trước khi tuyên án tử hình cho anh, em có thể cho anh một cơ hội biện hộ không?”
Lúc này khoảng cách giữa hai người không quá 30cm, Tô Phương Dung khẽ nhíu mày, trong lòng đè xuống sự lo lắng, lùi lại phía sau: “Ý của anh là gì?”
Tần Lê Phong tiến lên một bước, lại thu hẹp khoảng cách, Tô Phương Dung lùi rồi lại lùi, cuối cùng bị ép tới góc tường.
Khuôn mặt lạnh lùng lúc này đã gần trong gang tấc, ngay cả lông mi trên cũng trở nên rõ ràng.
Tô Phương Dung phát hiện mặt cô đỏ bừng lúc nào không biết.
“Về chuyện năm đó…” Giọng nói khêu gợi, khàn khàn của Tần Lệ Phong cứ thoang thoảng bên tai cô, mang theo hơi thở nam tính độc nhất vô nhị của anh: “Em cho tôi năm phút, để tôi giải thích rõ được không?”
Tô Phương Dung cúi đầu, mái tóc ngắn xõa xuống trán, cô dựa vào tường không nói gì.
“Em đừng lạnh nhạt với anh như vậy.”
Anh ăn nói nhẹ nhàng đến nỗi cô nhất thời cảm thấy nghi ngờ lỗ tai của mình.
“Thật ra…” Tô Phương Dung đột nhiên lên tiếng, nhẹ giọng nói: “Anh không cần nói nữa.”
“Tại sao?” Giữa hai lông mày của Tần Lệ Phong khẽ cau lại.
Cô ngẩng mặt lên cười: “Tôi đã biết rồi nên không cần giải thích nữa.”
Ngay khi anh đang sững sờ, Tô Phương Dung đã thoát khỏi sự trói buộc của anh, cầm một văn kiện trên bàn phòng khách lên, bước tới cửa, không quay đầu lại mà nói: “Tôi đi trước.”
Tiếng mở cửa lại mang về, Tần Lê Phong mới tỉnh táo trở lại.
Tuy rằng sự hờ hững của cô không khiến anh ngạc nhiên, nhưng lúc này trong lòng anh vẫn phảng phất một nỗi buồn.
Tô Phương Dung ngồi vào ghế lái, điều chỉnh hô hấp liên tục, nhưng vẫn không thể làm dịu con tim đang loạn nhịp.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động vang lên nhắc nhở cô đã đến giờ làm việc.
Cô cúi đầu, liếc nhìn màn hình điện thoại di động sáng lên, trong lòng thầm nói một câu không ổn, vội vàng khởi động xe chạy về phía biệt thự của Cư Trọng Hùng.
Hai mươi phút sau, cô đến biệt thự của Cư Trọng Hùng, băng qua một con đường rải sỏi, đặt tay lên máy quét ở cửa rồi bước vào.
Phòng khách khổng lồ được chuyển thành kiểu gác xép, một vài thanh niên ở trong góc phòng khách lặng lẽ bận rộn với máy tính.
Tô Phương Dung nhìn quanh và thấy Cư Trọng Hùng đang ngồi trên ghế sofa.
Cô bước tới, trên nụ cười mang theo tia áy náy: “Chủ tịch, cháu thực sự xin lỗi, hôm nay cháu quên mang theo tài liệu, nên mới đến trễ.”
Cư Trọng Hùng đặt đôi mắt thăm dò lên người cô, một lúc lâu sau, liền chậm rãi mỉm cười: “Không thành vấn đề, cháu vừa trở về nước, cũng đang trong giai đoạn thích nghi, cũng là chuyện không thể tránh khỏi.”
Tô Phương Dung có chút ngượng ngùng gật đầu mỉm cười, lật xem thông tin đã chuẩn bị từ sáng: “Hiện tại thủ tục của công ty đã hoàn tất, đã có thể nhận đơn đặt hàng.”
Cư Trọng Hùng khẽ gật đầu, cầm tách trà trên bàn lên, đặt bên môi, nhẹ nhàng thổi bay những lá trà đang trôi: “Thằng nhóc kia cho rằng có thể ép chú phải rút lui sao? Nhưng không biết chuyến đi này quan trọng nhất chính là mạng lưới quan hệ… Tô Phương Dung, cháu phụ trách tiếp xúc với khách hàng, chỗ nào không hiểu thì hỏi chú.”
“Cháu biết rồi.” Một nụ cười nhẹ hiện lên trên khuôn mặt bình tĩnh của Tô Phương Dung.
Mãi đến năm giờ chiều, cô mới thoát khỏi đống công việc dày đặc, dựa lưng ghế lớn lười biếng vươn vai.
Cư Trọng Hùng đúng lúc bước vào thấy cô liền nói: “Phương Dung, sao cháu vẫn chưa đi? Cháu không định đón Gia Bảo sao?”
Từ khóe mắt cô bất giác liếc nhìn đồng hồ treo tường: “Chết rồi!” Cô lẩm bẩm, vội vàng đứng dậy, cầm lấy chiếc túi treo trên bàn: “Chủ tịch, cháu xin phép đi trước.”
Cư Trọng Hùng đang đeo một cặp kính cận, mỉm cười: “Đi đi, đừng để thằng bè đợi. Ồ, đúng rồi, nên dẫn trẻ con đi chơi nhiều một chút.”
Cô vội vàng cảm ơn rồi bước nhanh về phía cửa.
Ánh mắt lúc chia tay của Cư Trọng Hùng dường như mang ý tứ khác, Tô Phương Dung càng nghĩ càng cảm thấy mình đã hiểu lầm gì đó, ngồi vào ghế lái, không kịp suy nghĩ nhiều mà khởi động xe.
Cô đến nhà trẻ đón con trai, sau đó đến một quán ăn kiểu Hong Kong.
Đi tới một gian phòng riêng hình lồng chim được trang trí bằng những cây leo xanh cùng nhiều loài hoa khác nhau, tỏa hương thơm thoang thoảng.
Bình luận facebook