Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 285
Chương 285: Người đàn ông thần bí kia.
“Vâng.”
Gia Bảo gật đầu, xấu hổ nói: “Thật ra trong bệnh viện cũng rất tốt, Gia Bảo mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẹ.”
Thấy mẹ cười, Gia Bảo cũng không nhắc đến chuyện đi chơi nữa, trong suy nghĩ nhỏ bé của cậu, ra ngoài chơi không quan trọng bằng việc làm cho mẹ vui.
Tô Phương Dung yên tâm ở lại bệnh viện với con, rất may là tình trạng của Gia Bảo đã tạm thời được kiểm soát, chỉ chờ đợi tìm được loại tủy thích hợp đển phẫu thuật cấy ghép thôi.
Tô Phương Dung chỉ có thể hy vọng.
Mà từ đầu đến cuối Tần Lệ Phong đều không xuất hiện, nhưng hết lần này đền lần khác đều có các chuyên gia đột nhiên “từ trên trời rơi xuống” tới chẩn đoán, mọi viện phí trong bệnh viện, đều chưa từng có ai đề cập đến.
Cô biết, là anh.
Hôm nay, Gia Bảo còn đang ngủ trưa, điện thoại của Tô Phương Dung vang lên, là Qúy Bình Long gọi.
“Phương Dung, tôi đang ở cửa bệnh viện, em ra ngoài một chút.”
Giọng nói của anh ta có chút vội vàng.
“Được.”
Tô Phương Dung nói với mẹ mình một câu rồi đi ra ngoài.
Qúy Bình Long đang đứng trước xe, thấy cô đi ra, thì anh ta lập tức đi lên đón, trên mặt có sự vui sướng không thể che giấu: “Y tá đó đã gọi cho tôi. Cô ta nói có tin tức về bố ruột của Gia Bảo rồi.”
Hai mắt Tô Phương Dung mở to, cô không dám tin nắm tay Qúy Bình Long: “Thật sao? Vậy anh ta đang ở đâu?”
“Ở trong thành phố này.”
“Thật sao? Thật… thật sao?”
Cô không xác định hỏi ngược lại, trong lòng không khỏi vui mừng: “Mau đưa tôi đi tìm anh ta.”
“Được, lên xe.”
Không có thời gian hỏi thêm, Tô Phương Dung vội vàng rời đi với Qúy Bình Long.
Trên đường, mười ngón tay thon gọn của cô không khỏi nắm chặt lại, đặt trên đầu gối, tim đập rất nhanh, không ngừng thúc giục Qúy Bình Long lái xe nhanh hơn một chút.
Qúy Bình Long lái xe, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn dáng vẻ vô cùng vui mừng của Tô Phương Dung, ánh mắt trầm xuống không biết đang nghĩ cái gì.
Xe chạy đến một khu dân cư yên tĩnh, Qúy Bình Long đậu xe vào bãi đậu xe, Tô Phương Dung vội vàng mở cửa xuống xe.
“Phương Dung.” Qúy Bình Long ngồi trên ghế lái, đột nhiên gọi.
Tô Phương Dung không để ý đáp lại một câu: “Hả?”
Anh ta nâng mắt, yên lặng nhìn Tô Phương Dung: “Bây giờ đã tìm được bố ruột của Gia Bảo rồi, bước tiếp theo em định làm thế nào?”
Tô Phương Dung không chút do dự đáp: “Tất nhiên là sinh thêm một đứa nữa rồi.”
Qúy Bình Long khẽ mím môi, bất giác nắm chặt tay: “Em… em thật sự muốn sinh con với người đàn ông đó sao?”
Vẻ mặt Tô Phương Dung hơi thay đổi, ánh mắt rũ xuống, tóc xõa xuống trán: “Ừ.”
Cô nhẹ nhàng đáp, nhưng đã gây ra một cơn bão lớn trong lòng Qúy Bình Long.
Qúy Bình Long ngẩn ra nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Phương Dung, hầu kết chuyển động, do dự hỏi: “Nhưng, cơ thể em… còn có thể chịu được sao?”
“Tôi có quyền chọn lựa sao?”
Tô Phương Dung nhếch miệng tự giễu: “Nếu như có thể thành công có một đứa trẻ, chính là món quà tuyệt nhất mà ông trời ban cho tôi.”
Qúy Bình Long đột nhiên xấu hổ, trước tình hình thế này, cô cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Im lặng một lúc, anh ta lại hỏi: “Vậy Tần Lệ Phong thì sao? Em và anh ta sẽ thế nào?”
Ba chữ “Tần Lệ Phong” này đối với Tô Phương Dung mà nói, giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô vậy, sắc mặt cô không thay đôi, nhưng ánh mắt không khỏi phát lạnh.
Sau khi điều chỉnh lại hô hấp, cô nhàn nhạt nhìn lại, không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào mắt Qúy Bình Long: “Anh đột nhiên hỏi đến anh ấy làm gì?”
Quan sát phản ứng của cô, kỳ thật trong lòng Qúy Bình Long đã hiểu được một chút, anh ta cau mày: “Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cô hít sâu một hơi, né tránh câu hỏi này: “Bây giờ đối với tôi mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là chữa khỏi bệnh cho Gia Bảo.”
Niềm vui sướng vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, đôi mắt vốn dĩ trầm lặng trở lên lạnh lùng.
Mà Qúy Bình Long chỉ là nhắc đến tên Tần Lệ Phong đã khiến cô trở lên như kẻ thù vậy.
Qúy Bình Long rũ mắt xuống, tự chế giễu mình, có thể để cô quan tâm như vậy, chắc vị trí của Tần Lệ Phong trong lòng cô, đã không ai có thể thay thế được rồi.
Khi anh ta nói tên của Tần Lệ Phong, biểu cảm trên mặt cô đã hoàn toàn phân biệt được thắng bại.
Tô Phương Dung mở cửa bước xuống xe, Qúy Bình Long sải bước nhanh, đi cạnh cô: “Hình như tôi không nên nhắc đến anh ta vào lúc này.”
Tô Phương Dung chỉ lắc nhẹ đầu.
Còn có gì để nói nữa chứ?
Mặc dù trong lòng Tô Phương Dung rung động, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Trên đường, hai người không nói lời nào.
Qúy Bình Long rũ mắt xuống, che giấu tâm trạng bay lượng trong lòng.
Nếu như trước đây anh ta còn không cam tâm, trong lòng còn tồn tại ảo tưởng, nhưng sau cảnh vừa rồi, anh ta đã không thể không tiếp nhận được hiện thực Tần Lệ Phong đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim của Tô Phương Dung rồi.
Mà điều kỳ lạ là, lần này anh ta không hề cảm thấy tức giận, mà là từ tận đáy lòng chấp nhận sự thật này.
Dù sao Tần Lệ Phong đã làm nhiều chuyện cho cô như vậy, anh tự hỏi lòng mình, quả thật không thể so được với anh.
Khi anh ta đang suy nghĩ, Tô Phương Dung đã đi trước anh ta từ đâu đột nhiên quay người lại, mái tóc theo động tác của cô mà nhẹ nhàng lay động, vô cùng xinh đẹp.
Cô vén tóc ra sau tai, lo lắng nói: “Bình Long, chỗ mà anh nói ở đâu?”
Vẻ mặt Qúy Bình Long hơi khựng lại, khi nhìn Tô Phương Dung, khuôn mặt đã trở lên bình tĩnh.
Địa chỉ mà y tá đưa cho anh ta vô cùng hẻo lánh, bọn họ hỏi vài người đi đường, nhưng đều nói không biết.
Hai người nhìn nhau, trong lòng Qúy Bình Long có một dự cảm xấu.
Dù sao chuyện này cũng đã qua mấy năm rồi, đến bây giờ người đi đâu cũng không thể biết được.
Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên không biết phải đối mặt với Tô Phương Dung thế nào. Đây là toàn bộ hy vọng của cô, không biết khi mất đi toàn bộ hy vọng, cô có sụp đổ vì nó không.
Cô suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nói: “Cho dù là hỏi từng nhà một, tôi cũng phải tìm ra anh ta.”
Bởi vì, đây là hy vọng duy nhất của cô.
Ánh mắt Qúy Bình Long dần dần trở lên kiên định, anh ta gật đầu: “Được, tôi đi với em.”
Hai người tìm kiếm khắp nơi, đi qua từng ngôi nhà một, cuối cùng nhìn thấy một căn hộ chung cư màu đỏ gạch nằm trong góc rợp bóng cây.
Tô Phương Dung dừng lại, cảm thấy nhịp tim mình đang dần dần tăng nhanh, cô nắm lấy cánh tay Qúy Bình Long: “Nơi cô ta nói với anh là nơi này sao?”
Qúy Bình Long lấy từ trong túi ra một tờ giấy ố vàng và một bức ảnh mờ.
Sau khi so sánh, căn hộ trong bức ảnh chính là tòa nhà màu đỏ trước mặt, chỉ là nó cũ hơn trong bức anh một chút, thậm chí phần bóng râm cũng đã bị bao phủ bởi dây leo.
Một ngôi nhà yên tĩnh như vậy, có vẻ không tương thích với môi trường xung quanh.
“Chắc là nơi này.”
“Chúng ta mau vào trong thôi.”
Tô Phương Dung đã không thể chờ được nữa, sau khi ném lại một câu, thì bước nhanh, đi về phía tòa nhà màu đỏ gạch.
Qúy Bình Long vội vàng đi theo, trước mặt căn hộ là một sân nhỏ, ngoài sân có một cánh cửa màu trắng, tất cả đều theo phong cách trung cổ, chiếc chuông cửa bằng bạc bám đầu bụi.
Tô Phương Dung ấn chuông cửa, phát hiện lâu năm chưa sửa chữa, nên chuông cửa không phát ra tiếng.
Cô nhíu mày nhìn qua hàng rào thưa thớt, thấy trong vườn tràn đầy cỏ dại, trong lòng chợt lạnh.
Sao chỗ này lại không giống như chỗ có người ở vậy?
Cùng lúc đó, Qúy Bình Long gọi với vào trong tòa nhà, cũng không ai trả lời.
Tô Phương Dung bối rối đứng yên tại chỗ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Sao nhìn chỗ này giống như lâu rồi không có người ở vậy chứ? Phải làm sao đây?”
Nếu như manh mối duy nhất này bị đứt đoạn, cô nên đi đâu tìm bố của con đây.
Qúy Bình Long đi qua, an ủi đặt tay trên vai cô: “Ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người đâu, nếu như chúng ta đã tìm được nơi này thì không thể không có manh mối nào được.”
Tô Phương Dung im lặng đứng tại chỗ nhìn cánh cửa sắt màu trắng, nhìn khóa cửa.
Đột nhiên, cô thấp giọng kêu lên, ngẩng đầu nhìn Qúy Bình Long: “Anh xem cánh cửa này hình như không khóa.”
Qúy Bình Long tiến lại gần nhìn, phát hiện quả nhiên như vậy, quay người nói với Tô Phương Dung: “Em lui lại phía sau một chút, cánh cửa này chắc là rỉ sét rồi, tôi giúp em mở ra.”
Tô Phương Dung căng thẳng gật đầu, lui sang một bên, Qúy Bình Long dùng sức, sau đó vang lên tiếng lạch cạch, mở ra một khe hở hai người có thể đi qua.
Anh ta quay đầu nhìn Tô Phương Dung: “Em đừng vội, để tôi vào trước.”
Trong sân mọc đầy cỏ dại, đã lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp, Tô Phương Dung bước sâu bước cạn đi theo sau Qúy Bình Long.
Cuối cùng đến cửa nhà, cánh cửa trước mặt đóng chặt, không biết bám bao nhiêu là bụi.
Mặt trời bị che khuất bởi những tán cây rậm rạp trong sân, khiến hoàn cảnh trở lên kỳ lạ hơn.
Qúy Bình Long ấn chuông cửa, quả nhiên giống như anh ta suy tính, chuông cửa đã hỏng từ lâu rồi.
Anh ta vô thức quay đầu lại nhìn Tô Phương Dung, sau đó quay người lại, dùng sức gõ cửa.
Nhưng ngoại trừ bụi bẩn rơi xuống, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cửa sổ tòa nhà, căn phòng bên trong bị một lớp bụi dày đặc bao phủ.
“Không có ai cả.” Anh ta nói.
Toàn bộ sự mong đợi của Tô Phương Dung đều tan thành mây khói, cô giống như một con rối bị đứt chỉ, lảo đảo lui về phía sau, không dám tin nhẹ nhàng nói: “Sao lại như vậy?”
Bờ vai không ngừng run rẩy, những ngón tay thon thả nắm chặt lại thành đấm.
Từ khi Gia Bảo bị bệnh, ông trời đã để cô nếm bao nhiêu đau khổ, lẽ nào còn chưa đủ sao?
Qúy Bình Long suy nghĩ: “Chúng ta đi tìm một chút, xem xung quanh ngôi nhà này còn có ai khác không.”
Chính vào lúc này, phía sau bọn họ truyền đến giọng nói nghi hoặc.
“Hai người tìm ai?”
Hai người vội vàng quay người lại, mắt Tô Phương Dung sáng lên, nhìn thấy một cô đứng cạnh cánh cửa sắt.
Cô lập tức chạy qua: “Xin hỏi cô là chủ của ngôi nhà này sao?”
Cô đó lắc đầu, chỉ tay: “Cô ở nhà bên cạnh.”
Mặc dù không tìm được chủ nhà này, nhưng dù sao cũng tìm được một người biết tình hình.
Tô Phương Dung kìm nén sự hưng phấn của mình, lại hỏi: “Vậy cô có biết chủ nhà này không? Hoặc là có phương thức liên hệ cũng được.”
“Nơi này đã lâu lắm không có người ở rồi, chắc phải năm sáu năm rồi không có ai về.”
Qúy Bình Long tiến lên trước: “Bây giờ bọn cháu có việc gấp cần tìm chủ của ngôi nhà này, cô có thể giúp chúng cháu được không?”
“Vâng.”
Gia Bảo gật đầu, xấu hổ nói: “Thật ra trong bệnh viện cũng rất tốt, Gia Bảo mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mẹ.”
Thấy mẹ cười, Gia Bảo cũng không nhắc đến chuyện đi chơi nữa, trong suy nghĩ nhỏ bé của cậu, ra ngoài chơi không quan trọng bằng việc làm cho mẹ vui.
Tô Phương Dung yên tâm ở lại bệnh viện với con, rất may là tình trạng của Gia Bảo đã tạm thời được kiểm soát, chỉ chờ đợi tìm được loại tủy thích hợp đển phẫu thuật cấy ghép thôi.
Tô Phương Dung chỉ có thể hy vọng.
Mà từ đầu đến cuối Tần Lệ Phong đều không xuất hiện, nhưng hết lần này đền lần khác đều có các chuyên gia đột nhiên “từ trên trời rơi xuống” tới chẩn đoán, mọi viện phí trong bệnh viện, đều chưa từng có ai đề cập đến.
Cô biết, là anh.
Hôm nay, Gia Bảo còn đang ngủ trưa, điện thoại của Tô Phương Dung vang lên, là Qúy Bình Long gọi.
“Phương Dung, tôi đang ở cửa bệnh viện, em ra ngoài một chút.”
Giọng nói của anh ta có chút vội vàng.
“Được.”
Tô Phương Dung nói với mẹ mình một câu rồi đi ra ngoài.
Qúy Bình Long đang đứng trước xe, thấy cô đi ra, thì anh ta lập tức đi lên đón, trên mặt có sự vui sướng không thể che giấu: “Y tá đó đã gọi cho tôi. Cô ta nói có tin tức về bố ruột của Gia Bảo rồi.”
Hai mắt Tô Phương Dung mở to, cô không dám tin nắm tay Qúy Bình Long: “Thật sao? Vậy anh ta đang ở đâu?”
“Ở trong thành phố này.”
“Thật sao? Thật… thật sao?”
Cô không xác định hỏi ngược lại, trong lòng không khỏi vui mừng: “Mau đưa tôi đi tìm anh ta.”
“Được, lên xe.”
Không có thời gian hỏi thêm, Tô Phương Dung vội vàng rời đi với Qúy Bình Long.
Trên đường, mười ngón tay thon gọn của cô không khỏi nắm chặt lại, đặt trên đầu gối, tim đập rất nhanh, không ngừng thúc giục Qúy Bình Long lái xe nhanh hơn một chút.
Qúy Bình Long lái xe, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn dáng vẻ vô cùng vui mừng của Tô Phương Dung, ánh mắt trầm xuống không biết đang nghĩ cái gì.
Xe chạy đến một khu dân cư yên tĩnh, Qúy Bình Long đậu xe vào bãi đậu xe, Tô Phương Dung vội vàng mở cửa xuống xe.
“Phương Dung.” Qúy Bình Long ngồi trên ghế lái, đột nhiên gọi.
Tô Phương Dung không để ý đáp lại một câu: “Hả?”
Anh ta nâng mắt, yên lặng nhìn Tô Phương Dung: “Bây giờ đã tìm được bố ruột của Gia Bảo rồi, bước tiếp theo em định làm thế nào?”
Tô Phương Dung không chút do dự đáp: “Tất nhiên là sinh thêm một đứa nữa rồi.”
Qúy Bình Long khẽ mím môi, bất giác nắm chặt tay: “Em… em thật sự muốn sinh con với người đàn ông đó sao?”
Vẻ mặt Tô Phương Dung hơi thay đổi, ánh mắt rũ xuống, tóc xõa xuống trán: “Ừ.”
Cô nhẹ nhàng đáp, nhưng đã gây ra một cơn bão lớn trong lòng Qúy Bình Long.
Qúy Bình Long ngẩn ra nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Phương Dung, hầu kết chuyển động, do dự hỏi: “Nhưng, cơ thể em… còn có thể chịu được sao?”
“Tôi có quyền chọn lựa sao?”
Tô Phương Dung nhếch miệng tự giễu: “Nếu như có thể thành công có một đứa trẻ, chính là món quà tuyệt nhất mà ông trời ban cho tôi.”
Qúy Bình Long đột nhiên xấu hổ, trước tình hình thế này, cô cũng không có sự lựa chọn nào khác.
Im lặng một lúc, anh ta lại hỏi: “Vậy Tần Lệ Phong thì sao? Em và anh ta sẽ thế nào?”
Ba chữ “Tần Lệ Phong” này đối với Tô Phương Dung mà nói, giống như một gáo nước lạnh dội lên đầu cô vậy, sắc mặt cô không thay đôi, nhưng ánh mắt không khỏi phát lạnh.
Sau khi điều chỉnh lại hô hấp, cô nhàn nhạt nhìn lại, không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào mắt Qúy Bình Long: “Anh đột nhiên hỏi đến anh ấy làm gì?”
Quan sát phản ứng của cô, kỳ thật trong lòng Qúy Bình Long đã hiểu được một chút, anh ta cau mày: “Có phải hai người đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Cô hít sâu một hơi, né tránh câu hỏi này: “Bây giờ đối với tôi mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là chữa khỏi bệnh cho Gia Bảo.”
Niềm vui sướng vừa rồi đã biến mất hoàn toàn, đôi mắt vốn dĩ trầm lặng trở lên lạnh lùng.
Mà Qúy Bình Long chỉ là nhắc đến tên Tần Lệ Phong đã khiến cô trở lên như kẻ thù vậy.
Qúy Bình Long rũ mắt xuống, tự chế giễu mình, có thể để cô quan tâm như vậy, chắc vị trí của Tần Lệ Phong trong lòng cô, đã không ai có thể thay thế được rồi.
Khi anh ta nói tên của Tần Lệ Phong, biểu cảm trên mặt cô đã hoàn toàn phân biệt được thắng bại.
Tô Phương Dung mở cửa bước xuống xe, Qúy Bình Long sải bước nhanh, đi cạnh cô: “Hình như tôi không nên nhắc đến anh ta vào lúc này.”
Tô Phương Dung chỉ lắc nhẹ đầu.
Còn có gì để nói nữa chứ?
Mặc dù trong lòng Tô Phương Dung rung động, nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.
Trên đường, hai người không nói lời nào.
Qúy Bình Long rũ mắt xuống, che giấu tâm trạng bay lượng trong lòng.
Nếu như trước đây anh ta còn không cam tâm, trong lòng còn tồn tại ảo tưởng, nhưng sau cảnh vừa rồi, anh ta đã không thể không tiếp nhận được hiện thực Tần Lệ Phong đã hoàn toàn chiếm trọn trái tim của Tô Phương Dung rồi.
Mà điều kỳ lạ là, lần này anh ta không hề cảm thấy tức giận, mà là từ tận đáy lòng chấp nhận sự thật này.
Dù sao Tần Lệ Phong đã làm nhiều chuyện cho cô như vậy, anh tự hỏi lòng mình, quả thật không thể so được với anh.
Khi anh ta đang suy nghĩ, Tô Phương Dung đã đi trước anh ta từ đâu đột nhiên quay người lại, mái tóc theo động tác của cô mà nhẹ nhàng lay động, vô cùng xinh đẹp.
Cô vén tóc ra sau tai, lo lắng nói: “Bình Long, chỗ mà anh nói ở đâu?”
Vẻ mặt Qúy Bình Long hơi khựng lại, khi nhìn Tô Phương Dung, khuôn mặt đã trở lên bình tĩnh.
Địa chỉ mà y tá đưa cho anh ta vô cùng hẻo lánh, bọn họ hỏi vài người đi đường, nhưng đều nói không biết.
Hai người nhìn nhau, trong lòng Qúy Bình Long có một dự cảm xấu.
Dù sao chuyện này cũng đã qua mấy năm rồi, đến bây giờ người đi đâu cũng không thể biết được.
Nghĩ đến đây, anh ta đột nhiên không biết phải đối mặt với Tô Phương Dung thế nào. Đây là toàn bộ hy vọng của cô, không biết khi mất đi toàn bộ hy vọng, cô có sụp đổ vì nó không.
Cô suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên nói: “Cho dù là hỏi từng nhà một, tôi cũng phải tìm ra anh ta.”
Bởi vì, đây là hy vọng duy nhất của cô.
Ánh mắt Qúy Bình Long dần dần trở lên kiên định, anh ta gật đầu: “Được, tôi đi với em.”
Hai người tìm kiếm khắp nơi, đi qua từng ngôi nhà một, cuối cùng nhìn thấy một căn hộ chung cư màu đỏ gạch nằm trong góc rợp bóng cây.
Tô Phương Dung dừng lại, cảm thấy nhịp tim mình đang dần dần tăng nhanh, cô nắm lấy cánh tay Qúy Bình Long: “Nơi cô ta nói với anh là nơi này sao?”
Qúy Bình Long lấy từ trong túi ra một tờ giấy ố vàng và một bức ảnh mờ.
Sau khi so sánh, căn hộ trong bức ảnh chính là tòa nhà màu đỏ trước mặt, chỉ là nó cũ hơn trong bức anh một chút, thậm chí phần bóng râm cũng đã bị bao phủ bởi dây leo.
Một ngôi nhà yên tĩnh như vậy, có vẻ không tương thích với môi trường xung quanh.
“Chắc là nơi này.”
“Chúng ta mau vào trong thôi.”
Tô Phương Dung đã không thể chờ được nữa, sau khi ném lại một câu, thì bước nhanh, đi về phía tòa nhà màu đỏ gạch.
Qúy Bình Long vội vàng đi theo, trước mặt căn hộ là một sân nhỏ, ngoài sân có một cánh cửa màu trắng, tất cả đều theo phong cách trung cổ, chiếc chuông cửa bằng bạc bám đầu bụi.
Tô Phương Dung ấn chuông cửa, phát hiện lâu năm chưa sửa chữa, nên chuông cửa không phát ra tiếng.
Cô nhíu mày nhìn qua hàng rào thưa thớt, thấy trong vườn tràn đầy cỏ dại, trong lòng chợt lạnh.
Sao chỗ này lại không giống như chỗ có người ở vậy?
Cùng lúc đó, Qúy Bình Long gọi với vào trong tòa nhà, cũng không ai trả lời.
Tô Phương Dung bối rối đứng yên tại chỗ, trên mặt tràn đầy kinh ngạc: “Sao nhìn chỗ này giống như lâu rồi không có người ở vậy chứ? Phải làm sao đây?”
Nếu như manh mối duy nhất này bị đứt đoạn, cô nên đi đâu tìm bố của con đây.
Qúy Bình Long đi qua, an ủi đặt tay trên vai cô: “Ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người đâu, nếu như chúng ta đã tìm được nơi này thì không thể không có manh mối nào được.”
Tô Phương Dung im lặng đứng tại chỗ nhìn cánh cửa sắt màu trắng, nhìn khóa cửa.
Đột nhiên, cô thấp giọng kêu lên, ngẩng đầu nhìn Qúy Bình Long: “Anh xem cánh cửa này hình như không khóa.”
Qúy Bình Long tiến lại gần nhìn, phát hiện quả nhiên như vậy, quay người nói với Tô Phương Dung: “Em lui lại phía sau một chút, cánh cửa này chắc là rỉ sét rồi, tôi giúp em mở ra.”
Tô Phương Dung căng thẳng gật đầu, lui sang một bên, Qúy Bình Long dùng sức, sau đó vang lên tiếng lạch cạch, mở ra một khe hở hai người có thể đi qua.
Anh ta quay đầu nhìn Tô Phương Dung: “Em đừng vội, để tôi vào trước.”
Trong sân mọc đầy cỏ dại, đã lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp, Tô Phương Dung bước sâu bước cạn đi theo sau Qúy Bình Long.
Cuối cùng đến cửa nhà, cánh cửa trước mặt đóng chặt, không biết bám bao nhiêu là bụi.
Mặt trời bị che khuất bởi những tán cây rậm rạp trong sân, khiến hoàn cảnh trở lên kỳ lạ hơn.
Qúy Bình Long ấn chuông cửa, quả nhiên giống như anh ta suy tính, chuông cửa đã hỏng từ lâu rồi.
Anh ta vô thức quay đầu lại nhìn Tô Phương Dung, sau đó quay người lại, dùng sức gõ cửa.
Nhưng ngoại trừ bụi bẩn rơi xuống, không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Anh ta ngẩng đầu nhìn cửa sổ tòa nhà, căn phòng bên trong bị một lớp bụi dày đặc bao phủ.
“Không có ai cả.” Anh ta nói.
Toàn bộ sự mong đợi của Tô Phương Dung đều tan thành mây khói, cô giống như một con rối bị đứt chỉ, lảo đảo lui về phía sau, không dám tin nhẹ nhàng nói: “Sao lại như vậy?”
Bờ vai không ngừng run rẩy, những ngón tay thon thả nắm chặt lại thành đấm.
Từ khi Gia Bảo bị bệnh, ông trời đã để cô nếm bao nhiêu đau khổ, lẽ nào còn chưa đủ sao?
Qúy Bình Long suy nghĩ: “Chúng ta đi tìm một chút, xem xung quanh ngôi nhà này còn có ai khác không.”
Chính vào lúc này, phía sau bọn họ truyền đến giọng nói nghi hoặc.
“Hai người tìm ai?”
Hai người vội vàng quay người lại, mắt Tô Phương Dung sáng lên, nhìn thấy một cô đứng cạnh cánh cửa sắt.
Cô lập tức chạy qua: “Xin hỏi cô là chủ của ngôi nhà này sao?”
Cô đó lắc đầu, chỉ tay: “Cô ở nhà bên cạnh.”
Mặc dù không tìm được chủ nhà này, nhưng dù sao cũng tìm được một người biết tình hình.
Tô Phương Dung kìm nén sự hưng phấn của mình, lại hỏi: “Vậy cô có biết chủ nhà này không? Hoặc là có phương thức liên hệ cũng được.”
“Nơi này đã lâu lắm không có người ở rồi, chắc phải năm sáu năm rồi không có ai về.”
Qúy Bình Long tiến lên trước: “Bây giờ bọn cháu có việc gấp cần tìm chủ của ngôi nhà này, cô có thể giúp chúng cháu được không?”
Bình luận facebook