Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-27
Chương 27: Sau này đừng ngu ngốc như vậy nữa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Lệ Phong không đợi Tô Phương Dung cảm ơn mình đã xoay sang hướng khác.
Anh nheo mắt, ánh mắt đen như mực nhìn thẳng vào cô: 'Lý Việt Bách nổi tiếng là thích mấy người mặt non, cô lên xe của ông ta khác nào tự chui đầu vào rọ.
Tô Phương Dung hoảng hốt ngay lập tức.
Cô nhớ lại hành động của giám đốc Lý vừa nãy mới bắt đầu thầy sợ hãi: "Tôi không biết ông ta là người như thế, tôi thật sự không biết..."
Tần Lệ Phong vẫn nhẫn tâm: "Sở dĩ ông ta làm việc thuận lợi nhiêu lần như vậy là vì có rất nhiều phụ nữ ngu ngốc như cô."
Lời của anh làm cho Tô Phương Dung đỏ bừng mặt, đồng thời thấy tủi thân vô cùng: "Giám đốc Ngôn bảo tôi mang hợp đồng qua đây, tôi cũng không quen giám đốc Lý, làm sao mà biết nhiều như vậy được?" Tần Lệ Phong cười khẩy, nói ra những lời lạnh lùng: "Cô đến cả bài tập cũng không bao giờ làm xong sớm, sao giờ còn lăn lộn ở chỗ này? Theo tôi thấy, cô từ chức luôn đi cho xong, đỡ phải để đến lúc sau này xảy ra chuyện gì liên lụy đến tôi và danh dự của.J.L”
Tô Phương Dung siết tay thành nắm đấm, môi cũng sắp bị cô cắn rách mất.
Cô cúi đầu, đôi vai run rẩy, mắt âầng ậng nước.
Biết rõ cô là người bị hại còn nói những lời quá đáng như thế với cô, chẳng lẽ một chút tự tin cuối cùng còn sót lại của cô cũng muốn đạp đổ hết...
Anh ghét cô đến vậy sao? Tô Phương Dung hít sâu, nuốt nước mắt vào trong.
Cô mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, kiên định nói: "Tổng giám đốc Tần hãy yên tâm, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, tuyệt đối, tuyệt đối không liên lụy đến anh và công ty!" Nhìn dáng vẻ quật cường của cô, đuôi lông mày Tần Lệ Phong khẽ nhếch lên, thong thả lên tiếng: "Tốt nhất là thế" Tô Phương Dung cắn răng, quay mặt không nhìn anh nữa.
Cô đang giận dỗi, cũng chẳng biết là giận ai, chỉ là trong lòng thấy rầu rĩ.
Cô rút trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng anh đưa cho sáng sớm nay trả lại: "Cái này tôi không nhận được."
Tần Lệ Phong liếc mắt, tỏ vẻ không muốn cầm lại: "Tôi nói rôi, đây là tiền sinh hoạt”
Tô Phương Dung lắc đầu: "Tôi không cần cái này.
"Ö? Thế à?" Mi mắt Tân Lệ Phong khẽ cụp, nói không nhanh không chậm: "Nếu đã nói là không muốn thì cô cứ đem vứt đi, đồ đã cho rồi tôi không lấy về được nữa."
Vứt đi? Ai biết được trong này có bao nhiêu tiên chứ! Lỡ may tiên bị trộm mất, nợ này tính lên đầu cô thì biết làm thế nào đây? Thấy cô không động đậy gì, Tần Lệ Phong không nói nhiều, rút thẻ khỏi tay cô ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
"Ơ!" Tô Phương Dung không tin nổi người này nói là làm thật, mắt cũng không thèm chớp! Cô vội vã kêu lên: "Anh làm cái gì đấy? Nhiều tiền
- ---------------------------
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tần Lệ Phong không đợi Tô Phương Dung cảm ơn mình đã xoay sang hướng khác.
Anh nheo mắt, ánh mắt đen như mực nhìn thẳng vào cô: 'Lý Việt Bách nổi tiếng là thích mấy người mặt non, cô lên xe của ông ta khác nào tự chui đầu vào rọ.
Tô Phương Dung hoảng hốt ngay lập tức.
Cô nhớ lại hành động của giám đốc Lý vừa nãy mới bắt đầu thầy sợ hãi: "Tôi không biết ông ta là người như thế, tôi thật sự không biết..."
Tần Lệ Phong vẫn nhẫn tâm: "Sở dĩ ông ta làm việc thuận lợi nhiêu lần như vậy là vì có rất nhiều phụ nữ ngu ngốc như cô."
Lời của anh làm cho Tô Phương Dung đỏ bừng mặt, đồng thời thấy tủi thân vô cùng: "Giám đốc Ngôn bảo tôi mang hợp đồng qua đây, tôi cũng không quen giám đốc Lý, làm sao mà biết nhiều như vậy được?" Tần Lệ Phong cười khẩy, nói ra những lời lạnh lùng: "Cô đến cả bài tập cũng không bao giờ làm xong sớm, sao giờ còn lăn lộn ở chỗ này? Theo tôi thấy, cô từ chức luôn đi cho xong, đỡ phải để đến lúc sau này xảy ra chuyện gì liên lụy đến tôi và danh dự của.J.L”
Tô Phương Dung siết tay thành nắm đấm, môi cũng sắp bị cô cắn rách mất.
Cô cúi đầu, đôi vai run rẩy, mắt âầng ậng nước.
Biết rõ cô là người bị hại còn nói những lời quá đáng như thế với cô, chẳng lẽ một chút tự tin cuối cùng còn sót lại của cô cũng muốn đạp đổ hết...
Anh ghét cô đến vậy sao? Tô Phương Dung hít sâu, nuốt nước mắt vào trong.
Cô mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng, kiên định nói: "Tổng giám đốc Tần hãy yên tâm, nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, tuyệt đối, tuyệt đối không liên lụy đến anh và công ty!" Nhìn dáng vẻ quật cường của cô, đuôi lông mày Tần Lệ Phong khẽ nhếch lên, thong thả lên tiếng: "Tốt nhất là thế" Tô Phương Dung cắn răng, quay mặt không nhìn anh nữa.
Cô đang giận dỗi, cũng chẳng biết là giận ai, chỉ là trong lòng thấy rầu rĩ.
Cô rút trong túi ra chiếc thẻ ngân hàng anh đưa cho sáng sớm nay trả lại: "Cái này tôi không nhận được."
Tần Lệ Phong liếc mắt, tỏ vẻ không muốn cầm lại: "Tôi nói rôi, đây là tiền sinh hoạt”
Tô Phương Dung lắc đầu: "Tôi không cần cái này.
"Ö? Thế à?" Mi mắt Tân Lệ Phong khẽ cụp, nói không nhanh không chậm: "Nếu đã nói là không muốn thì cô cứ đem vứt đi, đồ đã cho rồi tôi không lấy về được nữa."
Vứt đi? Ai biết được trong này có bao nhiêu tiên chứ! Lỡ may tiên bị trộm mất, nợ này tính lên đầu cô thì biết làm thế nào đây? Thấy cô không động đậy gì, Tần Lệ Phong không nói nhiều, rút thẻ khỏi tay cô ném thẳng ra ngoài cửa sổ.
"Ơ!" Tô Phương Dung không tin nổi người này nói là làm thật, mắt cũng không thèm chớp! Cô vội vã kêu lên: "Anh làm cái gì đấy? Nhiều tiền
- ---------------------------
Bình luận facebook