Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 419: Tình cảm nhiều năm.
Chương 419: Tình cảm nhiều năm.
“Ôi ôi ôi, anh Lưu, Tổng giám đốc Cư, mọi người tới từ lúc nào, chuyện này. . . Đây có phải là có hiểu lầm gì đó không?” Khi nãy gọi mấy lần ông chủ cũng không xuất hiện, bây giờ nhìn thấy chuyện trở nên nghiêm trọng, ông ta lại không nhịn được bước ra ngoài.
Đám Lý Minh Vi đều cực kỳ xem thường, quả nhiên là xem việc rồi mới xem người.
Cư Hàn Lâm nhàn nhạt quét mắt nhìn ông chủ, sau đó anh nhìn Lưu Đức Trí ở đối diện nói: “Ông chủ, lúc cần ông thì ông không có ở đây, vậy hiện tại ông cũng không cần xuất hiện nữa.”
Anh vừa nói xong, lập tức có hai vệ sĩ ở bên cạnh Lâm Dịch Tuấn đi qua nâng ông chủ đi sang bên cạnh.
“Ngược lại là anh Lưu thường xuyên ra vào nơi này.” Lâm Dịch Tuấn nói ra câu này, sau đó sắc mặt của anh cũng thay đổi: “Nhưng mà hôm nay cũng không thể nói là đã tính sổ xong được.”
Người lăn lộn trong xã hội, ở đâu cũng không dễ dàng.
Cư Hàn Lâm đi đến bên cạnh Lạc Cẩn Thi, anh cởi áo khoác ra phủ thêm cho cô: “Sao nào? Cô bị hù dọa rồi à?” Vừa nói anh vừa đá chai rượu đã bị quăng trên mặt đất nói: “Sau này cô ra vào nơi đây thì nhất định phải cho người đi theo.”
Lý Minh Vi nhìn Lạc Cẩn Thi thẹn thùng cúi đầu, Lý Minh Vi cũng biết cô không sao rồi, nhưng khi nãy cô anh dũng đứng ra đã làm Lý Minh Vi khiếp sợ.
“Này tên kia, còn không mau cho người thả nhân viên phục vụ ở quầy rượu ra đi chứ? Anh cứ xem như chuyện này là tai nạn lao động đi.” Mặc dù lúc này ông chủ không có ở đây, nhưng nếu ông ta nghe thấy thấy câu nói này khẳng định không biết nên làm sao mới được. Ai ngờ Lưu Đức Trí không chịu thả người còn nói: “Bảo tôi thả người à? Đây chỉ là mấy nhân viên phục vụ ở quầy rượu thôi, có liên quan gì đến mấy người đâu?” Anh ta nhìn sang Cư Hàn Lâm, thực sự có chút không hiểu rõ, người phụ nữ đang ở trong lòng anh có lai lịch gì: “Tổng giám đốc Cư, cô gái xinh đẹp kia có quan hệ gì với anh thế? Nếu anh để mắt đến ai thì anh cứ nói một tiếng, sao anh cứ phải…”
“Lưu Đức Trí, anh có biết anh đang nói gì không?” Cư Hàn Lâm liếc qua, ánh mắt của anh lạnh lùng đến đáng sợ, làm cho người ta nhìn thấy đã rùng mình: “Xem ra nếu hôm nay tôi không ra tay thì anh sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.”
Mấy vệ sĩ bên cạnh Lâm Dịch Tuấn không đợi căn dặn đã vọt thẳng đến trước mặt Lưu Đức Trí mạnh mẽ nắm lấy cổ của anh ta, anh ta đại khái còn chưa ý thức được mà còn thở phì phò tức giận.
Cư Hàn Lâm lại giúp Lạc Cẩn Thi che kín quần áo, sau đó anh đưa cô đưa đến trước mặt đám Lý Minh Vi: “Mọi người đi ra ngoài trước, bên ngoài đã chuẩn bị xe sẵn, cô hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy.” Đương nhiên câu cuối cùng là nói với Lý Minh Vi.
Mấy chị em gật đầu, bọn họ nhìn ra cửa quán bar, quả nhiên người bên cạnh Cư Hàn Lâm đã chế ngự tất cả đàn em và vệ sĩ bên cạnh Lưu Đức Trí, quả thực là kết quả này không cần bọn họ phải suy đoán.
Mấy người bước ra cửa quán bar, mỗi bước đi Lạc Cẩn Thi đều cẩn thận. Tình thế thay đổi cũng không cần lo lắng, nhưng cô vẫn sợ Cư Hàn Lâm lại phải chịu thêm bất kỳ tổn thương gì nữa.
Chờ đám người Lạc Cẩn Thi đi ra quán bar, cửa của quán bar đóng lại chặt chẽ. Mà ngay lúc này đây, người không có phận sự đã bị đuổi ra ngoài từ lâu.
Lưu Đức Trí bắt đầu luống cuống, ánh mắt của anh ta nhìn Cư Hàn Lâm đầy vẻ nhát gan: “Tổng giám đốc Cư, chuyện này là…Là hiểu lầm, hay là chúng ta giải quyết một lần luôn đi được không? Chẳng lẽ anh muốn tình cảm nhiều năm của chúng ta bị rạn nứt như thế này sao?”
Cư Hàn Lâm ho nhẹ một tiếng, Lâm Dịch Tuấn buông lỏng cần cổ của Lưu Đức Trí ra, anh còn thuận tiện giúp anh ta sửa sang lại vết nhăn ở cổ áo, sau đó anh mới lui qua một bên.
“Tình cảm nhiều năm à?” Hình như Cư Hàn Lâm đang cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này: “Nếu như hôm nay anh van xin thì tôi sẽ không đụng vào trên dưới Tập đoàn Cao Thị. Trước đó có thể nói, hai nhà chúng ta cũng coi như có chút quan hệ hợp tác, nhưng từ khi Lộ Thiên Phong không thể làm ăn tiếp, anh đi sang Cao Thị thì với loại người gió thổi chiều nào theo chiều nấy như anh, anh cảm thấy, anh sẽ tin dùng không?”
“Nhưng nhiều năm như vậy, tôi đã không ít lần vận chuyển đồ ra nước ngoài cho Hoa Phú của các người. Chuyện vận chuyển này, hiện tại chỉ có nhà chúng tôi mới đạt yêu cầu của các người, nếu hôm nay các người cứ nắm lấy chuyện này không thả, vậy thì…”
Nghe anh ta nói như vậy, Cư Hàn Lâm cười lạnh, anh cũng không phải người dễ bị uy hiếp: “Chuyện hôm nay vẫn không thể bỏ qua dễ dàng được.”
Anh biết trước mắt công ty của Lưu Đức Trí là công ty vận chuyển ra nước ngoài tiềm năng nhất, mà trừ anh ta ra thì thật sự là không có ai có thể được đám người nước ngoài tin dùng. Đây chính là giao dịch thời gian dài, không phải nói đổi là có thể đổi.
Nhưng coi như Lưu Đức Trí không giúp anh, anh cũng có thể tìm được cách khác như thường.
“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Anh đường đường là Tổng giám đốc của Hoa Phú, anh muốn tìm dạng phụ nữ nào mà chẳng được?” Lưu Đức Trí nói xong, mặc dù người bên cạnh đều bị ngăn lại. Nhưng anh ta có thể nhìn thấy sự do dự của Cư Hàn Lâm, ít nhiều gì anh ta cũng cảm thấy mình có cơ hội để đánh cược một lần.
Cư Hàn Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, anh cảm thấy lời của người đàn ông trước mặt đang nói làm lỗ tai của anh hoàn toàn không thể chịu đựng được nổi nữa. Anh buông lỏng cơ thể, cuốn áo sơ mi lại, bước lên đằng trước mấy bước.
“Chuyện hôm nay, một là hai người chúng ta tự mình giải quyết, hai là anh chủ động xin lỗi. Không thì Hoa Phú không cần dạng cặn bã của xã hội như anh đâu.”
Lâm Dịch Tuấn tiến lên một bước gọi: “Tổng giám đốc Cư.”
Lúc đầu việc này không cần thiết anh phải ra mặt, đây chỉ là hai phe đánh nhau mà thôi.
Cư Hàn Lâm khoát tay: “Sao nào anh Lưu? Anh muốn giải quyết như thế nào?”
Lưu Đức Trí phủi tay, cứ như trên người anh ta dính đầy bụi bẩn: “Xem ra chuyện hôm nay hoàn toàn không bỏ qua được.” Anh ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đến mức này, anh ta chỉ nghỉ đó là một người phụ nữ mà thôi.
Trong ánh mắt của Cư Hàn Lâm đã không còn sự tức giận, nhưng mà sự kiên định của anh lại làm cho không ai có thể ngăn cản: “Đừng nói nhảm nữa.”
Lưu Đức Trí đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông tinh thần cứng rắn, vả lại hiện tại đã tỉnh rượu không ít, có thể là bởi vì anh ta cũng chưa uống say. Tất cả mọi người lui lại, Lâm Dịch Tuấn lo lắng đi ra, tuy nói năm đó Cư Hàn Lâm là quán quân võ cổ truyền, nhưng đã rất nhiều năm anh không luyện tập qua. Chuyện lần trước anh đánh Lộ Hải Văn , Lâm Dịch Tuấn cũng có nghe nói qua, trên thực tế nếu không phải Lộ Hải Văn là người vô dụng không biết võ nghệ gì, nói không chừng người bị thương sẽ là Cư Hàn Lâm.
Mà Lưu Đức Trí là người bình thường hay dùng quyền cước để đánh đấm với người khác.
Ngoài cửa quán bar có mấy chiếc xe ngừng lại, thời gian đã là hơn hai giờ sáng, tuy nói là quán bar, nhưng đã không còn người nào rồi. Vào giờ này, người nên uống say cũng đã uống say, một là bọn họ đi ngủ ở trong quán bar, hai là cũng vội vàng về nhà.
Mấy chị em khác của Lạc Cẩn Thi đã được đưa về nghỉ ngơi ở biệt thực Phú Hải, Lý Minh Vi ngồi chờ ở bên cạnh Lạc Cẩn Thi: “Tớ nói rồi cậu đừng lo lắng, Lâm Dịch Tuấn có nhiều vệ sĩ như vậy ở đó, cậu còn lo lắng gì nữa?”
Đằng trước xe mở điều hoà không khí, nhưng cửa sổ gần quán bar lại được mở ra. Lý Minh Vi ngồi ở bên trong, Lạc Cẩn Thi dựa vào ở bên ngoài, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quán bar như cũ: “Hay là Minh Vi cậu về trước đi, tớ ở đây chờ anh ấy.”
Lý Minh Vi mỉm cười, cô vốn không lo lắng tình huống bên trong, bởi vì chuyện lấy trăm địch một rất nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ cậu đang muốn vượt qua hoạn nạn với Tổng giám đốc Cư ư?”
Lúc này Lạc Cẩn Thi vốn không có lòng dạ nào nói đùa, cô cũng không đáp lời.
Không chờ quá lâu, bên trong truyền ra một tràng binh binh bang bang, nhưng nghe không giống như đang kéo bè kéo lũ đánh nhau. Lạc Cẩn Thi muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài, nhưng cô lại bị Lý Minh Vi cản lại.
“Cậu chờ một chút, cậu chờ một chút đi.” Lý Minh Vi gắt gao giữ chặt tay Lạc Cẩn Thi: “Bây giờ bọn họ đang đánh nhau bên trong, đây là cậu muốn để Cư Hàn Lâm mất tập trung vì cậu sao? Cậu yên tâm, thằng cha họ Lưu kia khá khốn nạn, hoàn toàn đáng bị đánh cho một trận.”
Lạc Cẩn Thi suy nghĩ rồi mới thu tay về, nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn vào quán bar, cô lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lại là một hồi không hề có chút tiếng động nào, Lý Minh Vi ở bên cạnh thở dài: “Ông chủ này cũng không chỉ là tạo nghiệt, thế mà ông ta lại chọc phải phiền toái lớn như vậy. Nhưng ông ta cũng là đáng đời, ai bảo khi nãy ông ta ngó lơ chứ!”
Đột nhiên cửa quán bar bị mở ra, Cư Hàn Lâm là người đầu tiên bước ra ngoài. Lạc Cẩn Thi vội vàng mở cửa xe vọt xuống, bởi vì cô nhìn thấy rõ ràng khóe miệng của anh có vết máu.
Lâm Dịch Tuấn đi theo đằng sau anh đến chỗ chiếc xe: “Tổng giám đốc Cư, bây giờ chúng ta có đi bệnh viện không?”
Lạc Cẩn Thi lo lắng nhìn anh, anh đã bị thương sao? Làm sao… Làm sao lại như vậy? Không phải anh nên giống như lời Lý Minh Vi nói, bọn họ lấy trăm địch một sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cư Hàn Lâm ôn vai của cô nói: “Yên tâm, chỉ là một chút vết thương nhỏ.”
Cửa lại bị mở ra, lần này Lưu Đức Trí bị đàn em mang ra ngoài, trông anh ta bị thương rất nặng, Cư Hàn Lâm cũng xuống tay độc ác thật.
“Cư Hàn Lâm, anh hay lắm! Vì một người phụ nữ mà làm bạn hợp tác lâu năm chung bị thương.” Lưu Đức Trí bị người ta nâng lên nhưng vẫn hết sức có khí thế, trông anh ta giống như một người đàn ông thực thụ. Lý Minh Vi đi xuống xe, cô nhổ nước bọt về phía Lưu Đức Trí: “Anh thật là không biết xấu hổ! Xem thường phụ nữ à? Tôi thật sự đau lòng cho mẹ và vợ của anh đó, không nghĩ tới anh lại đối xử với phụ nữ như thế? Thời xưa có người vì nụ cười của người đẹp mà không tiếc lấy cấp dưới ra làm trò hề, xem xét loại người như anh, nên sớm bị cuộc sống này mài mòn đến chết rồi.”
Lưu Đức Trí trừng mắt nhìn sang Lý Minh Vi, anh ta lạnh lùng ra lệnh một câu: “Đi mau!”
Cư Hàn Lâm nháy mắt, Lâm Dịch Tuấn đi lên đằng trước mấy bước, anh nhìn bóng dáng Lưu Đức Trí rời khỏi mới nói: “Phiền ngày mai Tổng giám đốc Lưu phái người đến Hoa Phú một chuyến, chuyện làm ăn giữa hai chúng ta từ nay mãi mãi không qua lại nữa.”
Đám người Lưu Đức Trí cũng không ngừng lại, bọn họ vẫn nghênh ngang lên xe rời đi.
Lý Minh Vi lại hừ lạnh một tiếng: “Bà đây còn chưa uống cho tận hứng đã bị mấy người làm cho mất hứng!” Quay người, cô đi đến bên cạnh Lâm Dịch Tuấn cười nói: “Nếu không phải hai người tới nhanh, em thật sự không biết Cẩn Thi có xảy ra chuyện gì không nữa.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu, trong mắt có chút ý cười, nhưng anh cũng không có biểu hiện ra ngoài. Cho nên một giây sau Lý Minh Vi muốn nhìn cho rõ ràng thì cô lại nhận ra không có gì hết, cô cảm thấy nhất định là mình nhìn lầm rồi.
Cư Hàn Lâm hôn Lạc Cẩn Thi một cái rồi mới dùng tay lau đi vết máu bên môi, anh dịu dàng nhìn cô: “Đừng sợ, không sao, sau này sẽ không còn chuyện như thế xảy ra nữa.”
Lạc Cẩn Thi đau lòng nhíu mày, cô chậm rãi cúi đầu xuống, cô không muốn để cho Cư Hàn Lâm phát hiện.
Lý Minh Vi thầm than một tiếng: “Hai người thật là cặp uyên ương số khổ, hai người ngồi ở ghế sau đi, tôi ngồi ở ghế phụ cho.” Nói xong là cô đã nháy mắt với Lâm Dịch Tuấn, cô còn đang giữ điện thoại của anh trong tay.
Trên đường đi, Lạc Cẩn Thi gắt gao lôi kéo cánh tay của Cư Hàn Lâm giống như sợ anh rời đi. Vả lại đôi mắt của cô cũng không khỏi nhìn nơi bị thương trên mặt anh, cô khó nén lo lắng. Cư Hàn Lâm cười rộ lên, anh dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
“Ôi ôi ôi, anh Lưu, Tổng giám đốc Cư, mọi người tới từ lúc nào, chuyện này. . . Đây có phải là có hiểu lầm gì đó không?” Khi nãy gọi mấy lần ông chủ cũng không xuất hiện, bây giờ nhìn thấy chuyện trở nên nghiêm trọng, ông ta lại không nhịn được bước ra ngoài.
Đám Lý Minh Vi đều cực kỳ xem thường, quả nhiên là xem việc rồi mới xem người.
Cư Hàn Lâm nhàn nhạt quét mắt nhìn ông chủ, sau đó anh nhìn Lưu Đức Trí ở đối diện nói: “Ông chủ, lúc cần ông thì ông không có ở đây, vậy hiện tại ông cũng không cần xuất hiện nữa.”
Anh vừa nói xong, lập tức có hai vệ sĩ ở bên cạnh Lâm Dịch Tuấn đi qua nâng ông chủ đi sang bên cạnh.
“Ngược lại là anh Lưu thường xuyên ra vào nơi này.” Lâm Dịch Tuấn nói ra câu này, sau đó sắc mặt của anh cũng thay đổi: “Nhưng mà hôm nay cũng không thể nói là đã tính sổ xong được.”
Người lăn lộn trong xã hội, ở đâu cũng không dễ dàng.
Cư Hàn Lâm đi đến bên cạnh Lạc Cẩn Thi, anh cởi áo khoác ra phủ thêm cho cô: “Sao nào? Cô bị hù dọa rồi à?” Vừa nói anh vừa đá chai rượu đã bị quăng trên mặt đất nói: “Sau này cô ra vào nơi đây thì nhất định phải cho người đi theo.”
Lý Minh Vi nhìn Lạc Cẩn Thi thẹn thùng cúi đầu, Lý Minh Vi cũng biết cô không sao rồi, nhưng khi nãy cô anh dũng đứng ra đã làm Lý Minh Vi khiếp sợ.
“Này tên kia, còn không mau cho người thả nhân viên phục vụ ở quầy rượu ra đi chứ? Anh cứ xem như chuyện này là tai nạn lao động đi.” Mặc dù lúc này ông chủ không có ở đây, nhưng nếu ông ta nghe thấy thấy câu nói này khẳng định không biết nên làm sao mới được. Ai ngờ Lưu Đức Trí không chịu thả người còn nói: “Bảo tôi thả người à? Đây chỉ là mấy nhân viên phục vụ ở quầy rượu thôi, có liên quan gì đến mấy người đâu?” Anh ta nhìn sang Cư Hàn Lâm, thực sự có chút không hiểu rõ, người phụ nữ đang ở trong lòng anh có lai lịch gì: “Tổng giám đốc Cư, cô gái xinh đẹp kia có quan hệ gì với anh thế? Nếu anh để mắt đến ai thì anh cứ nói một tiếng, sao anh cứ phải…”
“Lưu Đức Trí, anh có biết anh đang nói gì không?” Cư Hàn Lâm liếc qua, ánh mắt của anh lạnh lùng đến đáng sợ, làm cho người ta nhìn thấy đã rùng mình: “Xem ra nếu hôm nay tôi không ra tay thì anh sẽ không biết trời cao đất rộng là gì.”
Mấy vệ sĩ bên cạnh Lâm Dịch Tuấn không đợi căn dặn đã vọt thẳng đến trước mặt Lưu Đức Trí mạnh mẽ nắm lấy cổ của anh ta, anh ta đại khái còn chưa ý thức được mà còn thở phì phò tức giận.
Cư Hàn Lâm lại giúp Lạc Cẩn Thi che kín quần áo, sau đó anh đưa cô đưa đến trước mặt đám Lý Minh Vi: “Mọi người đi ra ngoài trước, bên ngoài đã chuẩn bị xe sẵn, cô hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy.” Đương nhiên câu cuối cùng là nói với Lý Minh Vi.
Mấy chị em gật đầu, bọn họ nhìn ra cửa quán bar, quả nhiên người bên cạnh Cư Hàn Lâm đã chế ngự tất cả đàn em và vệ sĩ bên cạnh Lưu Đức Trí, quả thực là kết quả này không cần bọn họ phải suy đoán.
Mấy người bước ra cửa quán bar, mỗi bước đi Lạc Cẩn Thi đều cẩn thận. Tình thế thay đổi cũng không cần lo lắng, nhưng cô vẫn sợ Cư Hàn Lâm lại phải chịu thêm bất kỳ tổn thương gì nữa.
Chờ đám người Lạc Cẩn Thi đi ra quán bar, cửa của quán bar đóng lại chặt chẽ. Mà ngay lúc này đây, người không có phận sự đã bị đuổi ra ngoài từ lâu.
Lưu Đức Trí bắt đầu luống cuống, ánh mắt của anh ta nhìn Cư Hàn Lâm đầy vẻ nhát gan: “Tổng giám đốc Cư, chuyện này là…Là hiểu lầm, hay là chúng ta giải quyết một lần luôn đi được không? Chẳng lẽ anh muốn tình cảm nhiều năm của chúng ta bị rạn nứt như thế này sao?”
Cư Hàn Lâm ho nhẹ một tiếng, Lâm Dịch Tuấn buông lỏng cần cổ của Lưu Đức Trí ra, anh còn thuận tiện giúp anh ta sửa sang lại vết nhăn ở cổ áo, sau đó anh mới lui qua một bên.
“Tình cảm nhiều năm à?” Hình như Cư Hàn Lâm đang cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa của câu nói này: “Nếu như hôm nay anh van xin thì tôi sẽ không đụng vào trên dưới Tập đoàn Cao Thị. Trước đó có thể nói, hai nhà chúng ta cũng coi như có chút quan hệ hợp tác, nhưng từ khi Lộ Thiên Phong không thể làm ăn tiếp, anh đi sang Cao Thị thì với loại người gió thổi chiều nào theo chiều nấy như anh, anh cảm thấy, anh sẽ tin dùng không?”
“Nhưng nhiều năm như vậy, tôi đã không ít lần vận chuyển đồ ra nước ngoài cho Hoa Phú của các người. Chuyện vận chuyển này, hiện tại chỉ có nhà chúng tôi mới đạt yêu cầu của các người, nếu hôm nay các người cứ nắm lấy chuyện này không thả, vậy thì…”
Nghe anh ta nói như vậy, Cư Hàn Lâm cười lạnh, anh cũng không phải người dễ bị uy hiếp: “Chuyện hôm nay vẫn không thể bỏ qua dễ dàng được.”
Anh biết trước mắt công ty của Lưu Đức Trí là công ty vận chuyển ra nước ngoài tiềm năng nhất, mà trừ anh ta ra thì thật sự là không có ai có thể được đám người nước ngoài tin dùng. Đây chính là giao dịch thời gian dài, không phải nói đổi là có thể đổi.
Nhưng coi như Lưu Đức Trí không giúp anh, anh cũng có thể tìm được cách khác như thường.
“Không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao? Anh đường đường là Tổng giám đốc của Hoa Phú, anh muốn tìm dạng phụ nữ nào mà chẳng được?” Lưu Đức Trí nói xong, mặc dù người bên cạnh đều bị ngăn lại. Nhưng anh ta có thể nhìn thấy sự do dự của Cư Hàn Lâm, ít nhiều gì anh ta cũng cảm thấy mình có cơ hội để đánh cược một lần.
Cư Hàn Lâm chậm rãi nhắm mắt lại, anh cảm thấy lời của người đàn ông trước mặt đang nói làm lỗ tai của anh hoàn toàn không thể chịu đựng được nổi nữa. Anh buông lỏng cơ thể, cuốn áo sơ mi lại, bước lên đằng trước mấy bước.
“Chuyện hôm nay, một là hai người chúng ta tự mình giải quyết, hai là anh chủ động xin lỗi. Không thì Hoa Phú không cần dạng cặn bã của xã hội như anh đâu.”
Lâm Dịch Tuấn tiến lên một bước gọi: “Tổng giám đốc Cư.”
Lúc đầu việc này không cần thiết anh phải ra mặt, đây chỉ là hai phe đánh nhau mà thôi.
Cư Hàn Lâm khoát tay: “Sao nào anh Lưu? Anh muốn giải quyết như thế nào?”
Lưu Đức Trí phủi tay, cứ như trên người anh ta dính đầy bụi bẩn: “Xem ra chuyện hôm nay hoàn toàn không bỏ qua được.” Anh ta cũng không nghĩ tới chuyện sẽ đến mức này, anh ta chỉ nghỉ đó là một người phụ nữ mà thôi.
Trong ánh mắt của Cư Hàn Lâm đã không còn sự tức giận, nhưng mà sự kiên định của anh lại làm cho không ai có thể ngăn cản: “Đừng nói nhảm nữa.”
Lưu Đức Trí đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng trông tinh thần cứng rắn, vả lại hiện tại đã tỉnh rượu không ít, có thể là bởi vì anh ta cũng chưa uống say. Tất cả mọi người lui lại, Lâm Dịch Tuấn lo lắng đi ra, tuy nói năm đó Cư Hàn Lâm là quán quân võ cổ truyền, nhưng đã rất nhiều năm anh không luyện tập qua. Chuyện lần trước anh đánh Lộ Hải Văn , Lâm Dịch Tuấn cũng có nghe nói qua, trên thực tế nếu không phải Lộ Hải Văn là người vô dụng không biết võ nghệ gì, nói không chừng người bị thương sẽ là Cư Hàn Lâm.
Mà Lưu Đức Trí là người bình thường hay dùng quyền cước để đánh đấm với người khác.
Ngoài cửa quán bar có mấy chiếc xe ngừng lại, thời gian đã là hơn hai giờ sáng, tuy nói là quán bar, nhưng đã không còn người nào rồi. Vào giờ này, người nên uống say cũng đã uống say, một là bọn họ đi ngủ ở trong quán bar, hai là cũng vội vàng về nhà.
Mấy chị em khác của Lạc Cẩn Thi đã được đưa về nghỉ ngơi ở biệt thực Phú Hải, Lý Minh Vi ngồi chờ ở bên cạnh Lạc Cẩn Thi: “Tớ nói rồi cậu đừng lo lắng, Lâm Dịch Tuấn có nhiều vệ sĩ như vậy ở đó, cậu còn lo lắng gì nữa?”
Đằng trước xe mở điều hoà không khí, nhưng cửa sổ gần quán bar lại được mở ra. Lý Minh Vi ngồi ở bên trong, Lạc Cẩn Thi dựa vào ở bên ngoài, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào quán bar như cũ: “Hay là Minh Vi cậu về trước đi, tớ ở đây chờ anh ấy.”
Lý Minh Vi mỉm cười, cô vốn không lo lắng tình huống bên trong, bởi vì chuyện lấy trăm địch một rất nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ cậu đang muốn vượt qua hoạn nạn với Tổng giám đốc Cư ư?”
Lúc này Lạc Cẩn Thi vốn không có lòng dạ nào nói đùa, cô cũng không đáp lời.
Không chờ quá lâu, bên trong truyền ra một tràng binh binh bang bang, nhưng nghe không giống như đang kéo bè kéo lũ đánh nhau. Lạc Cẩn Thi muốn đẩy cửa xe đi ra ngoài, nhưng cô lại bị Lý Minh Vi cản lại.
“Cậu chờ một chút, cậu chờ một chút đi.” Lý Minh Vi gắt gao giữ chặt tay Lạc Cẩn Thi: “Bây giờ bọn họ đang đánh nhau bên trong, đây là cậu muốn để Cư Hàn Lâm mất tập trung vì cậu sao? Cậu yên tâm, thằng cha họ Lưu kia khá khốn nạn, hoàn toàn đáng bị đánh cho một trận.”
Lạc Cẩn Thi suy nghĩ rồi mới thu tay về, nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn vào quán bar, cô lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Lại là một hồi không hề có chút tiếng động nào, Lý Minh Vi ở bên cạnh thở dài: “Ông chủ này cũng không chỉ là tạo nghiệt, thế mà ông ta lại chọc phải phiền toái lớn như vậy. Nhưng ông ta cũng là đáng đời, ai bảo khi nãy ông ta ngó lơ chứ!”
Đột nhiên cửa quán bar bị mở ra, Cư Hàn Lâm là người đầu tiên bước ra ngoài. Lạc Cẩn Thi vội vàng mở cửa xe vọt xuống, bởi vì cô nhìn thấy rõ ràng khóe miệng của anh có vết máu.
Lâm Dịch Tuấn đi theo đằng sau anh đến chỗ chiếc xe: “Tổng giám đốc Cư, bây giờ chúng ta có đi bệnh viện không?”
Lạc Cẩn Thi lo lắng nhìn anh, anh đã bị thương sao? Làm sao… Làm sao lại như vậy? Không phải anh nên giống như lời Lý Minh Vi nói, bọn họ lấy trăm địch một sao?
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Cư Hàn Lâm ôn vai của cô nói: “Yên tâm, chỉ là một chút vết thương nhỏ.”
Cửa lại bị mở ra, lần này Lưu Đức Trí bị đàn em mang ra ngoài, trông anh ta bị thương rất nặng, Cư Hàn Lâm cũng xuống tay độc ác thật.
“Cư Hàn Lâm, anh hay lắm! Vì một người phụ nữ mà làm bạn hợp tác lâu năm chung bị thương.” Lưu Đức Trí bị người ta nâng lên nhưng vẫn hết sức có khí thế, trông anh ta giống như một người đàn ông thực thụ. Lý Minh Vi đi xuống xe, cô nhổ nước bọt về phía Lưu Đức Trí: “Anh thật là không biết xấu hổ! Xem thường phụ nữ à? Tôi thật sự đau lòng cho mẹ và vợ của anh đó, không nghĩ tới anh lại đối xử với phụ nữ như thế? Thời xưa có người vì nụ cười của người đẹp mà không tiếc lấy cấp dưới ra làm trò hề, xem xét loại người như anh, nên sớm bị cuộc sống này mài mòn đến chết rồi.”
Lưu Đức Trí trừng mắt nhìn sang Lý Minh Vi, anh ta lạnh lùng ra lệnh một câu: “Đi mau!”
Cư Hàn Lâm nháy mắt, Lâm Dịch Tuấn đi lên đằng trước mấy bước, anh nhìn bóng dáng Lưu Đức Trí rời khỏi mới nói: “Phiền ngày mai Tổng giám đốc Lưu phái người đến Hoa Phú một chuyến, chuyện làm ăn giữa hai chúng ta từ nay mãi mãi không qua lại nữa.”
Đám người Lưu Đức Trí cũng không ngừng lại, bọn họ vẫn nghênh ngang lên xe rời đi.
Lý Minh Vi lại hừ lạnh một tiếng: “Bà đây còn chưa uống cho tận hứng đã bị mấy người làm cho mất hứng!” Quay người, cô đi đến bên cạnh Lâm Dịch Tuấn cười nói: “Nếu không phải hai người tới nhanh, em thật sự không biết Cẩn Thi có xảy ra chuyện gì không nữa.”
Lâm Dịch Tuấn gật đầu, trong mắt có chút ý cười, nhưng anh cũng không có biểu hiện ra ngoài. Cho nên một giây sau Lý Minh Vi muốn nhìn cho rõ ràng thì cô lại nhận ra không có gì hết, cô cảm thấy nhất định là mình nhìn lầm rồi.
Cư Hàn Lâm hôn Lạc Cẩn Thi một cái rồi mới dùng tay lau đi vết máu bên môi, anh dịu dàng nhìn cô: “Đừng sợ, không sao, sau này sẽ không còn chuyện như thế xảy ra nữa.”
Lạc Cẩn Thi đau lòng nhíu mày, cô chậm rãi cúi đầu xuống, cô không muốn để cho Cư Hàn Lâm phát hiện.
Lý Minh Vi thầm than một tiếng: “Hai người thật là cặp uyên ương số khổ, hai người ngồi ở ghế sau đi, tôi ngồi ở ghế phụ cho.” Nói xong là cô đã nháy mắt với Lâm Dịch Tuấn, cô còn đang giữ điện thoại của anh trong tay.
Trên đường đi, Lạc Cẩn Thi gắt gao lôi kéo cánh tay của Cư Hàn Lâm giống như sợ anh rời đi. Vả lại đôi mắt của cô cũng không khỏi nhìn nơi bị thương trên mặt anh, cô khó nén lo lắng. Cư Hàn Lâm cười rộ lên, anh dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô: “Đừng sợ, tôi ở đây.”
Bình luận facebook