Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 424: Anh yêu em.
Chương 424: Anh yêu em.
“Lạc Cẩn Thi…Anh yêu em.” Anh nhẹ nhàng thở dốc nói ra những câu này, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, bàn tay của anh vững vàng nắm chặt vai của cô, làm cho cô không thể nào nhúc nhích được.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy rất rõ, hình như anh sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Cô dùng sức đẩy anh ra, cô cảm thấy hình như mình sắp không thở được nữa rồi, mà trong cơ thể cô đang có một ngọn lửa dục vọng bùng cháy, hình như nó sắp tràn ra ngoài rồi và sắp xông lên đỉnh đầu.
Anh nhìn thấy cô cúi đầu nhẹ nhàng thở dốc, lồng ngực của Cư Hàn Lâm cũng hơi phập phồng, anh dịu dàng mỉm cười nhìn cô: “Lạc Cẩn Thi, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em, cũng không bao giờ để em rời khỏi đây, không có chuyện gì là chúng ta không giải quyết được cả.”
Lạc Cẩn Thi chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, trong ánh mắt của cô có chút không tin và một chút rối rắm, đột nhiên cô cảm thấy ngọn lửa tức giận trong lòng cô lúc sáng bây giờ đã vụt tắt, cô nhìn vẻ mặt của anh, rồi không biết tại sao lại cảm thấy không vui.
Kể cả đó có là bạn gái cũ của anh thì sao? Ai mà chẳng có quá khứ? Hơn nữa, nếu như anh có xảy ra chuyện gì đó với người yêu cũ, mà chuyện đó có nói cũng không giải quyết được, theo chủ nghĩa nhân đạo thì chẳng lẽ không có cách nào giải quyết được?
Bây giờ cô cảm thấy, đúng là bản thân của cô quá hẹp hòi rồi.
“Không sao đâu, em đang đợi anh giải thích cho em nghe.” Cô cảm thấy mình vẫn phải nói câu này ra, không nên giấu nó trong lòng, nhưng mà đôi khi cô lại cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương.
Nhưng nếu hai người yêu nhau thì chẳng phải cả hai phải cùng cố gắng sao?
“Bây giờ cũng muộn rồi, em đi ngủ sớm một chút đi.” Cư Hàn Lâm chậm rãi đứng dậy, rồi anh cúi người xuống hôn lên trán cô một cái nói: “Sáng ngày mai anh sẽ đến đón em, em không được phép đi trước, tám giờ sáng anh sẽ đứng bên dưới tầng đợi em.”
Nói xong, anh nở một nụ cười rồi xoay người rời đi.
Khi cô nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, hai tay của Lạc Cẩn Thi che khuôn mặt, cô cảm thấy trái tim của mình bây giờ vẫn đang đập rất nhanh.
Ngày hôm sau thời tiết tốt làm người khác cảm thấy bất ngờ, không biết đó có phải do lời cầu nguyện của Lạc Cẩn Thi đã được thực hiện không, bầu trời trong xanh như màu xanh nhạt của biển cả.
Tuyết đã tan gần hết, trên mặt đất sạch sẽ làm cho mọi người đi trên đường cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vừa xuống xe, Cư Hàn Lâm muốn dùng tay kéo Lạc Cẩn Thi lại, nhưng cô không nhịn được né sang một bên.
“Em đi lên trước đây.” Nói xong, cô nhẹ nhàng chạy mất. Anh cũng hiểu là cô sợ bị mọi người nói xấu, tuy là anh chưa bao giờ để ý đến vấn đề đó.
Vì tình yêu thì không cần sợ người khác nói xấu và xa lánh, vì tình yêu đó chỉ thuộc về hai người.
Sau khi đi ra thang máy, Lạc Cẩn Thi vội vàng chạy đến phòng thư ký, lúc cô đi ngang qua Lâm Dịch Tuấn nhưng không nhận ra anh.
“Chẳng lẽ tối qua…” Dịch Tuấn nghĩ đến việc đó, khóe miệng của anh cong lên, bởi vì anh biết tối hôm qua Cư Hàn Lâm đi tìm Lạc Cẩn Thi, mà vừa nãy anh nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện nụ cười ngại ngùng, hơn nữa khuôn mặt của cô hơi hồng hồng.
Đúng là trong lượt thang máy kế tiếp có Cư Hàn Lâm đi từ trên cao xuống, anh vội vàng đi đến văn phòng, vừa đi anh vừa hỏi: “Cậu đã liên hệ với bên đó chưa? Có đúng là chuyến bay này không!”
“Không, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, hơn nữa tôi đã liên hệ với khách sạn kia và đặt được căn phòng tổng thống duy nhất còn lại. Chỉ là nó làm chúng ta mất một khoản tiền.”
Cư Hàn Lâm cười khẽ: “Chuyện này không sao, chỉ cần chúng ta có thể cướp được căn phòng đó là tốt rồi.”
“Còn có chuyện này.” Dịch Tuấn im lặng một lúc rồi nói: “Hôm qua lúc thời gian tan làm Lộ Thiên Phong gọi điện đến, ông ta hy vọng có thể gặp mặt anh, tôi đã nhắn tin trả lời trước, nhưng hôm nay ông ta trực tiếp đến công ty chúng ta từ sớm, bây giờ ông ta đang đợi ở phòng dành cho khách.”
Cư Hàn Lâm vừa đặt tay lên chốt cửa, nhưng nghe thấy câu này thì anh dừng lại: “Cậu nói gì? Ông ta lại đến đây nữa?” Suy nghĩ một chút, bây giờ có lẽ con trai ông ta đã phẫu thuật xong và đang nằm khôi phục sức khỏe: “Vậy cậu để ông ta đợi ở đó đi!”
“Nhưng tôi lo lắng, ông ta cũng biết hôm nay Đoàn đại biểu nước Pháp sẽ đến đây nói chuyện, nhỡ ông ta…”
Cư Hàn Lâm hiểu rõ, anh suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại bước đến phòng khách: “Cậu rót hai cốc cà phê đen mang vào đây, tôi muốn một ly đặc biệt.” Anh đã có ý tưởng khác.
Dịch Tuấn hơi không hiểu ý anh là gì, nhưng anh vẫn làm theo.
Bây giờ ánh mặt trời đang xuyên thấu vào phòng khách, trời bên ngoài đang áng, Cư Hàn Lâm từ bên ngoài có thể thấy vẻ mặt của Lộ Thiên Phong, vẻ mặt của ông ta rất u ám.
Kỳ thực anh không cần khoe khoang, bây giờ đang ở thành phố Nam Thanh, chỉ cần công ty ông ta có nguy cơ phá sản, thì ông ta làm gì cũng mất công, trừ ông ta có thể hợp tác với người nước ngoài biết nội tình.
Đáng tiếc cho dù Lộ Thiên Phong biết một chút nội tình, thì cũng không có năng lực hợp tác với người nước ngoài, cũng không có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa ông ta lại có một đứa con trai phá sản.
“Giám đốc Lộ, cơn gió nào đã đưa ông đến đây vậy.” Cư Hàn Lâm đeo lên một chiếc mặt lạ ôn hòa rồi đi thẳng đến ngồi đối diện với Lộ Thiên Phong: “Tôi nghe nói giám đốc Lộ trẻ đã phẫu thuật thành công, bây giờ vẫn đang dưỡng bệnh trong bệnh viện? Không biết, bây giờ sức khỏe của cậu ta thế nào rồi?”
Lộ Thiên Phong biết tại sao con trai mình bị thương, nhưng ông ta không có cách nào giải quyết, dù sao chuyện này con trai ông ta cũng làm sai trước.
Vì vậy ông ta gượng ép nở nụ cười: “Không sao, chuyện này không sao rồi, chỉ cần dưỡng thương là được, tổng giám đốc Cư, hy vọng lần này cậu bỏ qua cho thằng bé một lần, chuyện này là do thằng bé không hiểu chuyện, cậu làm gì phải so đo với đó như vậy.”
Bên ngoài ông ta đang cầu xin cho con, nhưng trong lòng ông ta giống như bị ngàn cái kim đâm vậy, đây chính là sự đau lòng của các bậc làm bố làm mẹ trong thiên hạ!
“Giám đốc Lộ, thật ra chuyện này tôi nhớ ông cũng biết rõ nhân quả của nó rồi, ông yên tâm, chỉ cần con trai nhà ông không gây chuyện với tôi, thì tôi sẽ không động vào cậu ta nữa.” Không cần nói hộ, thì Cư Hàn Lâm cũng không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu ta.
Dịch Tuấn gõ cửa, anh cầm hai tách cà phê espresso cho hai người, sau đó đi ra ngoài.
Cư Hàn Lâm uống cà phê như không có chuyện gì xảy ra, anh đã uống thứ này từ khi còn nhỏ, nên từ lâu đã quen với vị đắng này, nó cũng là vị đắng mà anh thích nhất.
Nhưng khi uống ngụm đầu tiên Lộ Thiên Phong đã suýt nữa nhổ ra ngoài, ông ta không ngờ cốc cà phê lại không thêm sữa: “Tổng giám đốc Cư, cốc này…” Ông ta không ngờ Cư Hàn Lâm đã tiếp đón ông ta bằng cách này.
“Giám đốc Lộ, tôi cũng biết tấm lòng của những người bố mẹ trên thế giới này, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ một người, bắt đầu từ hôm nay, công ty của hai nhà chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, danh tiếng của chúng ta đã qua, tôi nghĩ mình sẽ không khó khăn khi tìm thấy hạng mục mới.”
Nói xong, anh đứng dậy trực tiếp rời khỏi phòng khách.
Anh đã nói rõ ràng, nếu Lộ Thiên Phong còn lôi kéo nói nữa, thì chỉ làm cho hai bên càng khó xử, xét cho cùng thì nguyên nhân gây ra chuyện này vẫn là Lộ Hải Văn.
Thậm chí anh còn muốn giết chết Lộ Hải Văn kia, nhưng mà, anh không phải là tên ‘trần như nhộng’
Trên đường đi về phòng làm việc anh vẫn nghe thấy tiếng trang trí ở bên kia, trên môi anh nở nụ cười, anh đi thẳng vào phòng làm việc.
Cũng do lệch múi giờ một hai giây, Mục Đình Tương và Lạc Cẩn Thi mới đi ra khỏi phòng thư ký.
Lúc đầu Lạc Cẩn Thi không nhìn về phía văn phòng của tổng giám đốc, bởi vì cô biết Cư Hàn Lâm không có bên trong, nên cô nhìn về phía khác: “Ai biết được, dù sao chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được.”
Khi cô vừa quay đầu lại thì bị Mục Đình Tương bắt gặp: “Vừa rồi cậu đang nhìn Tổng giám đốc! Không phải tớ đang nói cậu, nhưng đêm qua hai người có xảy ra chuyện gì không? Cậu đừng có cứng rắn như thế, làm một người phụ nữ, không phải cậu nên mềm mại một chút à?”
Lạc Cẩn Thi hơi xấu hổ cúi đầu, cô không ngờ cô ta sẽ nói mấy câu như vậy. Đúng là mình nên dịu dàng một chút, có thể cô ta nghĩ cô chưa phải là một người phụ nữ đạt tiêu chuẩn!
“Nhưng mà, tớ đã phát hiện ra chuyện gì đó thì phải.” Mục Đình Tương cẩn thận nói, rồi còn nhìn chung quanh một chút: “Tớ nhớ ra rồi, lúc chiều hôm qua tớ đã nghe thấy trợ lý Laam gọi điện cho tổng giám đốc Cư, nhưng anh ấy vội vàng nói chuyện gì đó không liên quan đến công ty, cậu cần phải quan sát chặt che một chút.”
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được ánh mắt cô ta thay đổi, cô đẩy cô ta một cái rồi nói: “Cậu đừng nghĩ lung tung, tớ biết, anh ấy sẽ giải thích cho tớ nghe, cho nên tớ chỉ cần đợi thôi.”
Mặc kệ có xảy ra chuyện gì! Nếu bọn họ đã quyết định ở bên nhau, thì không phải là nên tin tương nhau sao?
Hai người lần lượt đi vào thang máy, thì thấy Nương Pháo Nam vội vàng chạy đến: “Này, hai người đợi tôi với, vừa vặn tôi định đi xuống tầng đưa tài liệu.”
Nương Pháo Nam tên là Phùng Hạng, bình thường anh nói rất nhiều, nhưng là một người rất thân thiện, hòa đồng với tất cả mọi người trong ban thư ký: “Này, tại sao trên mặt co lại có sẹo vậy?”
Đáng lẽ không nên nói khuyết điểm duy nhất của người ta ra.
Mục Đình Tương căng thẳng cho vị trí sẹo trên trán của mình đi, mặt cô ta trắng bệch, mắt đỏ hoe nhìn về phía anh: “Ai cần anh quan tâm.” Nói xong, cô ta đi sang một bên, hình như cô ta rất chú ý đến chuyện này.
Lạc Cẩn Thi cũng không biết làm sao, cô chỉ có thể an ủi nói: “Không sao, ôi chao, Phùng Hạng chỉ nói thẳng, cậu cứ mắng anh ấy một trận là được.”
Phùng Hạng hơi ngượng ngùng cười một cái: “Tôi cam đoan sẽ không nói ra đâu, nếu không bà cô cứ đánh tôi một chân đi?”
Mục Đình Tương thấy dáng vẻ cười hì hì của anh, thì cô ta không nhịn được cũng đứng đó cười theo.
“Về sau anh không được cười nhạo vết sẹo của tôi, nếu không tôi sẽ giết anh!” Cô ta tức giận nhìn Phùng Hạng, vẻ mặt của cô ta rất khủng bố: “Về sau anh không được nói đùa vào khuyết điểm của người khác.”
Lạc Cẩn Thi vỗ vỗ bả vai của hai người: “Được rồi, hai người đừng tức giận, vốn dĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà.”
Không để ý buổi trưa đã trôi qua, buổi chiều bọn họ lại bắt đầu bận rộn ở khách sạn, nhà hàng, chạy đi tham quan, nhiệt độ bên ngoài của mùa đông cũng rất lạnh, nhưng bởi vì nhiệt độ của nước Pháp cao hơn một chút, nên bọn họ phải chuẩn bị hâm nóng áo lông.
Công việc bận rộn, Lạc Cẩn Thi cũng không cảm thấy lo lắng nữa, chưa kể Cư Hàn Lâm còn đang bận làm việc cách bọn họ không xa.
Bây giờ công ty chỉ có mình chị Đỗ quản lý, tiện thể sắp xếp những nhân viên thư ký trong công ty, giống như khi còn bé các thầy cô trong trường đến kiểm tra.
Nhưng Hoa Phú không phải là nơi nể mặt người khác mà làm việc, mà dệt hoa thêu gấm cho người ta nhìn.
Đã gần bốn giờ, bọn họ đến sân bay, bọn họ đã sắp xếp xong khách sạn, sau khi cầm theo quần áo, ba người bọn họ lần lượt đi lên xe, đi về phía sân bay.
Đột nhiên khi nghỉ ngơi, Lạc Cẩn Thi bắt đầu cảm thấy khẩn trương, đây chính là lần đầu tiên cô hợp tác với người nước ngoài, hơn nữa cô đồng hành với họ suốt một quá trình để hoàn thành được dự án hợp tác này.
Khi cô đang cảm thấy áp lực. Đột nhiên trong tay cô có hơi ấm, Cư Hàn Lâm cầm chặt tay cô nói: “Em đừng sợ, cứ nghĩ bọn họ là bạn đ.” Anh cười rộ lên, hình như không có chuyện gì ở đây làm anh căng thẳng.
“Lạc Cẩn Thi…Anh yêu em.” Anh nhẹ nhàng thở dốc nói ra những câu này, trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp, bàn tay của anh vững vàng nắm chặt vai của cô, làm cho cô không thể nào nhúc nhích được.
Lạc Cẩn Thi cảm thấy rất rõ, hình như anh sắp không kiềm chế được nữa rồi.
Cô dùng sức đẩy anh ra, cô cảm thấy hình như mình sắp không thở được nữa rồi, mà trong cơ thể cô đang có một ngọn lửa dục vọng bùng cháy, hình như nó sắp tràn ra ngoài rồi và sắp xông lên đỉnh đầu.
Anh nhìn thấy cô cúi đầu nhẹ nhàng thở dốc, lồng ngực của Cư Hàn Lâm cũng hơi phập phồng, anh dịu dàng mỉm cười nhìn cô: “Lạc Cẩn Thi, anh sẽ không bao giờ rời khỏi em, cũng không bao giờ để em rời khỏi đây, không có chuyện gì là chúng ta không giải quyết được cả.”
Lạc Cẩn Thi chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, trong ánh mắt của cô có chút không tin và một chút rối rắm, đột nhiên cô cảm thấy ngọn lửa tức giận trong lòng cô lúc sáng bây giờ đã vụt tắt, cô nhìn vẻ mặt của anh, rồi không biết tại sao lại cảm thấy không vui.
Kể cả đó có là bạn gái cũ của anh thì sao? Ai mà chẳng có quá khứ? Hơn nữa, nếu như anh có xảy ra chuyện gì đó với người yêu cũ, mà chuyện đó có nói cũng không giải quyết được, theo chủ nghĩa nhân đạo thì chẳng lẽ không có cách nào giải quyết được?
Bây giờ cô cảm thấy, đúng là bản thân của cô quá hẹp hòi rồi.
“Không sao đâu, em đang đợi anh giải thích cho em nghe.” Cô cảm thấy mình vẫn phải nói câu này ra, không nên giấu nó trong lòng, nhưng mà đôi khi cô lại cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương.
Nhưng nếu hai người yêu nhau thì chẳng phải cả hai phải cùng cố gắng sao?
“Bây giờ cũng muộn rồi, em đi ngủ sớm một chút đi.” Cư Hàn Lâm chậm rãi đứng dậy, rồi anh cúi người xuống hôn lên trán cô một cái nói: “Sáng ngày mai anh sẽ đến đón em, em không được phép đi trước, tám giờ sáng anh sẽ đứng bên dưới tầng đợi em.”
Nói xong, anh nở một nụ cười rồi xoay người rời đi.
Khi cô nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, hai tay của Lạc Cẩn Thi che khuôn mặt, cô cảm thấy trái tim của mình bây giờ vẫn đang đập rất nhanh.
Ngày hôm sau thời tiết tốt làm người khác cảm thấy bất ngờ, không biết đó có phải do lời cầu nguyện của Lạc Cẩn Thi đã được thực hiện không, bầu trời trong xanh như màu xanh nhạt của biển cả.
Tuyết đã tan gần hết, trên mặt đất sạch sẽ làm cho mọi người đi trên đường cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Vừa xuống xe, Cư Hàn Lâm muốn dùng tay kéo Lạc Cẩn Thi lại, nhưng cô không nhịn được né sang một bên.
“Em đi lên trước đây.” Nói xong, cô nhẹ nhàng chạy mất. Anh cũng hiểu là cô sợ bị mọi người nói xấu, tuy là anh chưa bao giờ để ý đến vấn đề đó.
Vì tình yêu thì không cần sợ người khác nói xấu và xa lánh, vì tình yêu đó chỉ thuộc về hai người.
Sau khi đi ra thang máy, Lạc Cẩn Thi vội vàng chạy đến phòng thư ký, lúc cô đi ngang qua Lâm Dịch Tuấn nhưng không nhận ra anh.
“Chẳng lẽ tối qua…” Dịch Tuấn nghĩ đến việc đó, khóe miệng của anh cong lên, bởi vì anh biết tối hôm qua Cư Hàn Lâm đi tìm Lạc Cẩn Thi, mà vừa nãy anh nhìn thấy trên mặt cô xuất hiện nụ cười ngại ngùng, hơn nữa khuôn mặt của cô hơi hồng hồng.
Đúng là trong lượt thang máy kế tiếp có Cư Hàn Lâm đi từ trên cao xuống, anh vội vàng đi đến văn phòng, vừa đi anh vừa hỏi: “Cậu đã liên hệ với bên đó chưa? Có đúng là chuyến bay này không!”
“Không, mọi chuyện diễn ra rất thuận lợi, hơn nữa tôi đã liên hệ với khách sạn kia và đặt được căn phòng tổng thống duy nhất còn lại. Chỉ là nó làm chúng ta mất một khoản tiền.”
Cư Hàn Lâm cười khẽ: “Chuyện này không sao, chỉ cần chúng ta có thể cướp được căn phòng đó là tốt rồi.”
“Còn có chuyện này.” Dịch Tuấn im lặng một lúc rồi nói: “Hôm qua lúc thời gian tan làm Lộ Thiên Phong gọi điện đến, ông ta hy vọng có thể gặp mặt anh, tôi đã nhắn tin trả lời trước, nhưng hôm nay ông ta trực tiếp đến công ty chúng ta từ sớm, bây giờ ông ta đang đợi ở phòng dành cho khách.”
Cư Hàn Lâm vừa đặt tay lên chốt cửa, nhưng nghe thấy câu này thì anh dừng lại: “Cậu nói gì? Ông ta lại đến đây nữa?” Suy nghĩ một chút, bây giờ có lẽ con trai ông ta đã phẫu thuật xong và đang nằm khôi phục sức khỏe: “Vậy cậu để ông ta đợi ở đó đi!”
“Nhưng tôi lo lắng, ông ta cũng biết hôm nay Đoàn đại biểu nước Pháp sẽ đến đây nói chuyện, nhỡ ông ta…”
Cư Hàn Lâm hiểu rõ, anh suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại bước đến phòng khách: “Cậu rót hai cốc cà phê đen mang vào đây, tôi muốn một ly đặc biệt.” Anh đã có ý tưởng khác.
Dịch Tuấn hơi không hiểu ý anh là gì, nhưng anh vẫn làm theo.
Bây giờ ánh mặt trời đang xuyên thấu vào phòng khách, trời bên ngoài đang áng, Cư Hàn Lâm từ bên ngoài có thể thấy vẻ mặt của Lộ Thiên Phong, vẻ mặt của ông ta rất u ám.
Kỳ thực anh không cần khoe khoang, bây giờ đang ở thành phố Nam Thanh, chỉ cần công ty ông ta có nguy cơ phá sản, thì ông ta làm gì cũng mất công, trừ ông ta có thể hợp tác với người nước ngoài biết nội tình.
Đáng tiếc cho dù Lộ Thiên Phong biết một chút nội tình, thì cũng không có năng lực hợp tác với người nước ngoài, cũng không có nhiều kinh nghiệm, hơn nữa ông ta lại có một đứa con trai phá sản.
“Giám đốc Lộ, cơn gió nào đã đưa ông đến đây vậy.” Cư Hàn Lâm đeo lên một chiếc mặt lạ ôn hòa rồi đi thẳng đến ngồi đối diện với Lộ Thiên Phong: “Tôi nghe nói giám đốc Lộ trẻ đã phẫu thuật thành công, bây giờ vẫn đang dưỡng bệnh trong bệnh viện? Không biết, bây giờ sức khỏe của cậu ta thế nào rồi?”
Lộ Thiên Phong biết tại sao con trai mình bị thương, nhưng ông ta không có cách nào giải quyết, dù sao chuyện này con trai ông ta cũng làm sai trước.
Vì vậy ông ta gượng ép nở nụ cười: “Không sao, chuyện này không sao rồi, chỉ cần dưỡng thương là được, tổng giám đốc Cư, hy vọng lần này cậu bỏ qua cho thằng bé một lần, chuyện này là do thằng bé không hiểu chuyện, cậu làm gì phải so đo với đó như vậy.”
Bên ngoài ông ta đang cầu xin cho con, nhưng trong lòng ông ta giống như bị ngàn cái kim đâm vậy, đây chính là sự đau lòng của các bậc làm bố làm mẹ trong thiên hạ!
“Giám đốc Lộ, thật ra chuyện này tôi nhớ ông cũng biết rõ nhân quả của nó rồi, ông yên tâm, chỉ cần con trai nhà ông không gây chuyện với tôi, thì tôi sẽ không động vào cậu ta nữa.” Không cần nói hộ, thì Cư Hàn Lâm cũng không bao giờ muốn nhìn thấy mặt cậu ta.
Dịch Tuấn gõ cửa, anh cầm hai tách cà phê espresso cho hai người, sau đó đi ra ngoài.
Cư Hàn Lâm uống cà phê như không có chuyện gì xảy ra, anh đã uống thứ này từ khi còn nhỏ, nên từ lâu đã quen với vị đắng này, nó cũng là vị đắng mà anh thích nhất.
Nhưng khi uống ngụm đầu tiên Lộ Thiên Phong đã suýt nữa nhổ ra ngoài, ông ta không ngờ cốc cà phê lại không thêm sữa: “Tổng giám đốc Cư, cốc này…” Ông ta không ngờ Cư Hàn Lâm đã tiếp đón ông ta bằng cách này.
“Giám đốc Lộ, tôi cũng biết tấm lòng của những người bố mẹ trên thế giới này, nhưng tôi cũng muốn bảo vệ một người, bắt đầu từ hôm nay, công ty của hai nhà chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, danh tiếng của chúng ta đã qua, tôi nghĩ mình sẽ không khó khăn khi tìm thấy hạng mục mới.”
Nói xong, anh đứng dậy trực tiếp rời khỏi phòng khách.
Anh đã nói rõ ràng, nếu Lộ Thiên Phong còn lôi kéo nói nữa, thì chỉ làm cho hai bên càng khó xử, xét cho cùng thì nguyên nhân gây ra chuyện này vẫn là Lộ Hải Văn.
Thậm chí anh còn muốn giết chết Lộ Hải Văn kia, nhưng mà, anh không phải là tên ‘trần như nhộng’
Trên đường đi về phòng làm việc anh vẫn nghe thấy tiếng trang trí ở bên kia, trên môi anh nở nụ cười, anh đi thẳng vào phòng làm việc.
Cũng do lệch múi giờ một hai giây, Mục Đình Tương và Lạc Cẩn Thi mới đi ra khỏi phòng thư ký.
Lúc đầu Lạc Cẩn Thi không nhìn về phía văn phòng của tổng giám đốc, bởi vì cô biết Cư Hàn Lâm không có bên trong, nên cô nhìn về phía khác: “Ai biết được, dù sao chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được.”
Khi cô vừa quay đầu lại thì bị Mục Đình Tương bắt gặp: “Vừa rồi cậu đang nhìn Tổng giám đốc! Không phải tớ đang nói cậu, nhưng đêm qua hai người có xảy ra chuyện gì không? Cậu đừng có cứng rắn như thế, làm một người phụ nữ, không phải cậu nên mềm mại một chút à?”
Lạc Cẩn Thi hơi xấu hổ cúi đầu, cô không ngờ cô ta sẽ nói mấy câu như vậy. Đúng là mình nên dịu dàng một chút, có thể cô ta nghĩ cô chưa phải là một người phụ nữ đạt tiêu chuẩn!
“Nhưng mà, tớ đã phát hiện ra chuyện gì đó thì phải.” Mục Đình Tương cẩn thận nói, rồi còn nhìn chung quanh một chút: “Tớ nhớ ra rồi, lúc chiều hôm qua tớ đã nghe thấy trợ lý Laam gọi điện cho tổng giám đốc Cư, nhưng anh ấy vội vàng nói chuyện gì đó không liên quan đến công ty, cậu cần phải quan sát chặt che một chút.”
Lạc Cẩn Thi cảm nhận được ánh mắt cô ta thay đổi, cô đẩy cô ta một cái rồi nói: “Cậu đừng nghĩ lung tung, tớ biết, anh ấy sẽ giải thích cho tớ nghe, cho nên tớ chỉ cần đợi thôi.”
Mặc kệ có xảy ra chuyện gì! Nếu bọn họ đã quyết định ở bên nhau, thì không phải là nên tin tương nhau sao?
Hai người lần lượt đi vào thang máy, thì thấy Nương Pháo Nam vội vàng chạy đến: “Này, hai người đợi tôi với, vừa vặn tôi định đi xuống tầng đưa tài liệu.”
Nương Pháo Nam tên là Phùng Hạng, bình thường anh nói rất nhiều, nhưng là một người rất thân thiện, hòa đồng với tất cả mọi người trong ban thư ký: “Này, tại sao trên mặt co lại có sẹo vậy?”
Đáng lẽ không nên nói khuyết điểm duy nhất của người ta ra.
Mục Đình Tương căng thẳng cho vị trí sẹo trên trán của mình đi, mặt cô ta trắng bệch, mắt đỏ hoe nhìn về phía anh: “Ai cần anh quan tâm.” Nói xong, cô ta đi sang một bên, hình như cô ta rất chú ý đến chuyện này.
Lạc Cẩn Thi cũng không biết làm sao, cô chỉ có thể an ủi nói: “Không sao, ôi chao, Phùng Hạng chỉ nói thẳng, cậu cứ mắng anh ấy một trận là được.”
Phùng Hạng hơi ngượng ngùng cười một cái: “Tôi cam đoan sẽ không nói ra đâu, nếu không bà cô cứ đánh tôi một chân đi?”
Mục Đình Tương thấy dáng vẻ cười hì hì của anh, thì cô ta không nhịn được cũng đứng đó cười theo.
“Về sau anh không được cười nhạo vết sẹo của tôi, nếu không tôi sẽ giết anh!” Cô ta tức giận nhìn Phùng Hạng, vẻ mặt của cô ta rất khủng bố: “Về sau anh không được nói đùa vào khuyết điểm của người khác.”
Lạc Cẩn Thi vỗ vỗ bả vai của hai người: “Được rồi, hai người đừng tức giận, vốn dĩ chuyện này chỉ là chuyện nhỏ mà.”
Không để ý buổi trưa đã trôi qua, buổi chiều bọn họ lại bắt đầu bận rộn ở khách sạn, nhà hàng, chạy đi tham quan, nhiệt độ bên ngoài của mùa đông cũng rất lạnh, nhưng bởi vì nhiệt độ của nước Pháp cao hơn một chút, nên bọn họ phải chuẩn bị hâm nóng áo lông.
Công việc bận rộn, Lạc Cẩn Thi cũng không cảm thấy lo lắng nữa, chưa kể Cư Hàn Lâm còn đang bận làm việc cách bọn họ không xa.
Bây giờ công ty chỉ có mình chị Đỗ quản lý, tiện thể sắp xếp những nhân viên thư ký trong công ty, giống như khi còn bé các thầy cô trong trường đến kiểm tra.
Nhưng Hoa Phú không phải là nơi nể mặt người khác mà làm việc, mà dệt hoa thêu gấm cho người ta nhìn.
Đã gần bốn giờ, bọn họ đến sân bay, bọn họ đã sắp xếp xong khách sạn, sau khi cầm theo quần áo, ba người bọn họ lần lượt đi lên xe, đi về phía sân bay.
Đột nhiên khi nghỉ ngơi, Lạc Cẩn Thi bắt đầu cảm thấy khẩn trương, đây chính là lần đầu tiên cô hợp tác với người nước ngoài, hơn nữa cô đồng hành với họ suốt một quá trình để hoàn thành được dự án hợp tác này.
Khi cô đang cảm thấy áp lực. Đột nhiên trong tay cô có hơi ấm, Cư Hàn Lâm cầm chặt tay cô nói: “Em đừng sợ, cứ nghĩ bọn họ là bạn đ.” Anh cười rộ lên, hình như không có chuyện gì ở đây làm anh căng thẳng.
Bình luận facebook