Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 431: Người đàn ông ưu tú.
Chương 431: Người đàn ông ưu tú.
Cư Hàn Lâm lịch thiệp mở cửa xe cho Trần Nhã Thanh rồi đưa mắt nhìn cô ta một cái, Trần Nhã Thanh đứng trước cửa xe không chịu xuống xe, ánh mắt cô ta vô cùng gượng gạo, còn có chút bướng bỉnh và nhẫn nại.
Cư Hàn Lâm không hiểu biểu hiện của cô phức tạp như vậy là sao, cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Cuộc hôn nhân này chỉ giống như một trò chơi trẻ con, và cô ta thì đang quá ngây thơ rồi.
Thật ra đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy, nhưng anh cũng vẫn cảm thấy đó là chuyện viển vông.
Nghĩ đến điều này, anh chỉ nghiêm túc nhìn một cái luôn muốn cho Trần Nhã Thanh một lời khuyên hoặc một lời an ủi.
Nhưng sau khi suy nghĩ và đắn đo, anh luôn cảm thấy không thích hợp để nói thêm gì, nên chỉ đơn giản là im lặng.
Trên đường trở về, cả chiếc xe chỉ bao trùm trong một sự tĩnh lặng suốt cho đến khi anh đưa cô ta trở về nơi ở của mình. Anh nhìn Trần Nhã Thanh bước ra khỏi xe.
Cư Hàn Lâm chào tạm biệt cô một cách lịch sự.
Vẻ mặt Trần Nhã Thanh khẽ biến động, đôi môi mấp máy, nhưng cô ta rốt cuộc lại không nói ra điều mình muốn nói.
Nhìn thấy Cư Hàn Lâm từ từ lái xe rời đi, Trần Nhã Thanh lại chìm trong sự trầm mặc.
Đứng trước hạnh phúc, ai cũng có quyền chần chừ, nhưng chỉ một phút chần chừ là có thể đánh mất quyền đấu tranh giành lấy hạnh phúc.
Trần Nhã Thanh hiểu rõ hơn ai hết, cô cần phải chủ động tấn công, đối mặt với một người đàn ông tốt như vậy, đặc biệt là sau khi mẹ anh ta quá hài lòng với bản thân cô.
Cư Hàn Lâm nghĩ linh tinh một hồi thì xe rất nhanh đã dừng lại ở một nơi, sau khi nhìn kỹ những nơi đã tắt đèn mới tìm được chỗ ở của Lạc Cẩn Thi.
Anh nhìn qua cửa sổ xe, phát hiện đèn trên lầu Lạc Cẩn Thi vẫn còn sáng, xem ra cô vẫn chưa ngủ.
Cư Hàn Lâm lập tức cầm điện thoại bấm vào di động của Lạc Cẩn Thi, sau vài hồi chuông vẫn không có ai trả lời.
Anh cảm thấy có chút kỳ quái, đẩy cửa xe, chuẩn bị lên lầu xem xét, nhưng sau đó đột nhiên có một người từ trên lầu chạy nhanh xuống, nhìn bộ dáng thì trông có vẻ giống Lạc Cẩn Thi.
Anh sửng sốt, chẳng lẽ Lạc Cẩn Thi đã thấy mình ở đây, vừa nghĩ lại thấy sai, Lạc Cẩn Thi chỉ là đứng ở lối lên cầu thang nhìn xung quanh, tựa hồ đang đợi ai đó.
Đúng lúc này, một bóng người ở đằng xa bước tới, trông giống như một bà lão.
Bà lão này tuổi tác cũng không quá già, hành động rất hoạt bát.
Đến trước mặt Lạc Cẩn Thi, không biết bà ta nói với Lạc Cẩn Thi cái gì, Lạc Cẩn Thi chỉ khẽ cười, từ chỗ anh ở đây nhìn không thấy rõ, nhưng cảm giác là một nụ cười hết sức tươi tắn.
Ngay sau đó bà lão đã rời đi, Lạc Cẩn Thi xoay người đi lên lầu, Cư Hàn Lâm cũng không chần chừ nữa, mở cửa xe sải bước đi ra ngoài.
“Lạc Cẩn Thi…”
Lạc Cẩn Thi quay lại nhìn, mới nhận ra đó là Cư Hàn Lâm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cô vội vàng tiến lên, nhào về phía Cư Hàn Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong vòng tay ấm áp của anh, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Sao anh lại ở đây? Đêm hôm khuya khoắt rồi sao anh còn chưa ngủ.”
Giọng điệu vừa có chút nũng nịu lại có chút ngây thơ.
Cư Hàn Lâm chỉ cười, xoa xoa mái tóc rối bù trên đỉnh đầu cô như một đứa trẻ: “Anh vốn không muốn đến nhưng đột nhiên không hiểu tại sao lại lái xe đến đây rồi. Em có nghĩ đó là ý trời không…”
“Ý trời gì chứ, anh muốn tới đây thì anh có thể nói thẳng ra là được rồi, lại còn phải lòng vòng nói cái gì mà ý trời cơ chứ…”
Nhìn thấy dáng vẻ có chút hờn dỗi của Lạc Cẩn Thi, Cư Hàn Lâm chỉ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, anh lại ôm Lạc Cẩn Thi vào lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô vỗ về, như đang dỗ dành một đứa bé sắp ngủ.
“Anh muốn dẫn em đi gặp gia đình anh, em có đồng ý không…”
Cư Hàn Lâm cất tiếng, vừa dứt lời đã khiến cho Lạc Cẩn Thi sửng sốt trong giây lát.
“Sao lại đột nhiên như vậy, vừa về nhà đã nghĩ ra việc đưa em trở về gặp bố mẹ anh.”
“Không phải đột nhiên, anh đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng chỉ là sai thời điểm…”
Lạc Cẩn Thi không hiểu thời điểm ở trong câu nói của anh là ý gì, nhưng lại lờ mờ cảm giác được những tia xúc cảm đầy vui sướng tràn ngập trong trái tim, khiến cô vô cùng hưng phấn.
Cô lại ngẩng đầu nhìn Cư Hàn Lâm, người đàn ông cao lớn này lúc này mang dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, dưới ánh đèn mờ ảo anh hiện lên như một vị thần vô cùng mạnh mẽ.
Vừa giống như thể tuyên thệ, lại càng giống như đang nói một sự kiện trọng đại, môi anh mím chặt.
Trước cái nhìn nghiêm nghị của Cư Hàn Lâm, Lạc Cẩn Thi cười khúc khích.
Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi có chút nghi hoặc, không biết cô muốn cười cái gì.
Lạc Cẩn Thi chỉ dùng móng tay chạm nhẹ vào đầu mũi anh, vẻ mặt vô tội: “Không phải là cầu hôn mà sao anh lại tỏ ra long trọng như vậy, chỉ là đến ra mắt người nhà thôi mà.”
Lạc Cẩn Thi trông có vẻ như hết sức thẳng thắn, chứ không hề có tâm trạng chạy trốn hay sợ hãi trước những chuyện như vậy.
Vẻ ngoài đoan chính như vậy khiến Cư Hàn Lâm cảm thấy hơi xấu hổ.
“Em còn cười nhạo anh…”
Cư Hàn Lâm có chút tức giận.
Lạc Cẩn Thi sửng sốt một chút, nghiêm túc ngắm nhìn anh, anh tựa như một vị thần với khuôn mặt lạnh lùng.
Lạc Cẩn Thi thận trọng dỗ dành anh: “Em không cười nhạo anh. Em chỉ nghĩ rằng việc đi gặp bố mẹ anh là một sự kiện lớn như vậy. Anh không cần làm ra vẻ như sắp kết hôn.”
Nhìn vẻ mặt còn có phần tức giận của Cư Hàn Lâm, trong lòng cũng đoán được một chút, giọng nói cô trở nên thận trọng hơn, không bỏ lỡ thời cơ mà đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên vai Cư Hàn Lâm, ánh mắt thâm tình mà thành khẩn nhìn Cư Hàn Lâm.
“Anh phải biết rằng em đã rất háo hức khi điều như thế này sẽ xảy ra. Em đã hy vọng từ lâu rằng anh sẽ đưa em tới gặp mẹ anh, nhưng anh lại chưa bao giờ nói tới điều đó.”
Cư Hàn Lâm muốn trợn tròn mắt, xem ra cô nói những thứ này là để trách anh sao?
Sau đó Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng nhìn theo dáng vẻ của Trần Nhã Thanh mà véo yêu vào chóp mũi của cô: “Em đúng là chỉ thích nghĩ linh tinh, nhưng hôm nay anh lại đột nhiên cảm thấy đã đến lúc nên đưa em về gặp gia đình.”
Lạc Cẩn Thi cố gắng giấu giếm những cảm xúc vui sướng trong lòng, lúc này cô lại hơi có chút phân tâm, nghĩ đến đây, cô thầm cười trộm.
Nói không phải lo lắng là sai, dù sao cô vẫn có chút lo lắng, cô cẩn thận ngập ngừng nói: “Không biết bác gái thích kiểu gì, có thích em như thế này không nữa.”
Nói xong cô liền buông tay, Cư Hàn Lâm quay đi quay lại một vòng, trông cô giống như một chú bướm hoa vậy.
Cư Hàn Lâm chỉ thấy thích thú, nhìn Lạc Cẩn Thi chơi đùa nghịch ngợm và chỉ biết lắc đầu bất lực.
Nhưng Lạc Cẩn Thi lúc này lại trông khá là nghiêm túc, quay lại thì thấy vẻ mặt tựa như đang cười của Cư Hàn Lâm, trong lòng liền tức giận.
“Anh nói xem, liệu bác gái có thích em như thế này không? Anh mau nhìn đi…”
Chưa nói hết câu, cô đã sờ lên khuôn mặt có phần thiếu tự tin nói: “Vậy thì hôm đó anh đưa em đi, em có cần phải trang điểm một chút không?”
Cư Hàn Lâm vẫn bình thản nhìn cô, cười dịu dàng.
Trông thấy vậy Lạc Cẩn Thi liền tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người rời đi.
Biết cô đang tức giận, Cư Hàn Lâm liền vươn tay giữ lấy cô đang muốn rời đi mà kéo lại: “Anh vừa thấy em trông rất hùng dũng lẫm liệt, còn tưởng rằng em không căng thẳng.”
Sau đó, anh còn bông đùa: “Em như thế này đi gặp mẹ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, em căng thẳng làm gì? Em cũng không phải là một người vợ xấu xí như vậy.”
Lạc Cẩn Thi chun mũi lại hừ một tiếng, giả bộ tức giận nhìn anh nói: “Anh rõ ràng là chỉ thích biến em thành trò hề đúng không.”
Cư Hàn Lâm bất lực nhún vai, cởi áo khoác, âu yếm kéo cô lại gần, sau đó nhẹ nhàng khoác lên người cô, anh cẩn thận nhìn cô đáp: “Em không cần căng thẳng, mẹ anh rất dễ tính, mẹ anh lại còn đang hận không thể bắt anh đưa ngay con dâu về gặp mặt đây này.”
Nói xong, anh lo lắng nhìn cô giả vờ: “Nhưng anh thấy bộ dạng này của em, em nhìn xem, lúc nào cũng phải nghiêm túc chỉn chu mới được.”
“Em đã nghiêm túc rồi. Hôm đó em sẽ nghe lời anh. Anh nói xem liệu là mẹ anh thích kiểu trang điểm như thế nào, em sẽ trang điểm như vậy. Chỉ cần là không trang điểm quá đậm là được.”
Cư Hàn Lâm cười lắc đầu, sau đó nhìn lên đèn trên lầu vẫn sáng, có chút lo lắng: “Anh đưa em lên lầu, em cũng mau đi nghỉ ngơi đi, muộn rồi…”
Sau khi nói xong anh liền đưa cô lên lầu. Lạc Cẩn Thi vừa đi vừa bất đắc dĩ hỏi: “Anh nghĩ xem hôm đó em có nên đi giày cao gót không?”
“Anh nói xem liệu em có nên đi cắt tóc vào ngày hôm đó không?”
“Nếu không, em sẽ đến tiệm làm đẹp và họ sẽ giúp em trang điểm làm đẹp.”
Thanh âm dần dần biến mất ở đầu cầu thang, trên lầu đèn sáng mờ, đột nhiên tắt ngấm.
Ánh nắng ban mai nhảy nhót từ không trung xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai thân hình đang nằm cạnh nhau trên giường.
Cư Hàn Lâm nằm nghiêng nửa người, cẩn thận quan sát khuôn mặt đang say ngủ của Lạc Cẩn Thi.
Làn da của cô ấy rất trắng, lúc này dưới ánh nắng chói chang, cô càng trở nên mềm mại tựa như một cục bông.
Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng đưa tay ra, dùng mu bàn tay vuốt nhẹ lên làn da mịn màng ấy.
Lông mi của cô dài và cong, che đi một đôi đồng tử tinh anh. Đôi môi đỏ mọng. Người xưa vẫn hay nói, môi không tô mà đỏ, lông mày không vẽ mà xanh.
Từ xa xưa đã có quy luật này, là tiêu chuẩn để kiểm tra cái đẹp, bây giờ hình như những điều đó Lạc Cẩn Thi đều đáp ứng được hết, hóa ra Lạc Cẩn Thi của anh lại là một mỹ nhân tuyệt thế!
Trong lòng thầm nghĩ đến đây, anh lại bất giác mỉm cười.
Nhưng vào lúc này, Lạc Cẩn Thi khẽ cựa mình, dần dần tỉnh lại, đôi mắt to long lanh như nước khẽ mở ra.
Khoảnh khắc đôi mắt ấy vừa mở ra, lại nhanh chóng đóng lại, tựa hồ không kịp thích ứng với ánh nắng gay gắt.
Lúc này, cô đột nhiên mở mắt ra, cả người như sợ hãi, vén chăn bông lên, bò ra khỏi giường.
Cư Hàn Lâm sửng sốt, không hiểu sao.
Chỉ sau đó, Lạc Cẩn Thi mới lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn Cư Hàn Lâm đột nhiên tỉnh lại vì sợ hãi, cô thở dài.
Cư Hàn Lâm vừa nghĩ đã thấy buồn cười, chẳng lẽ đây là điềm báo trước một cơn ác mộng?
“Em làm sao vậy? Mới sáng sớm ra đã chơi sư tử trở mình buổi sáng.”
“Làm gì có, là em vừa nãy nhất thời không kịp thích ứng, đột nhiên có đàn ông nằm bên cạnh…”
Nói xong cô có chút ngượng ngùng, chỉ biết vuốt mái tóc tóc bù xù, tiêu rồi, cô còn chưa trang điểm mà đã bước ra và để anh nhìn thấy mặt mộc rồi.
Cư Hàn Lâm nhìn sắc mặt Lạc Cẩn Thi có chút thay đổi mà thầm thích thú, cô gái bé nhỏ này dường như vẫn còn chưa thức dậy từ giấc mơ sáng nay.
Anh hoàn toàn vẫn còn chưa tỉnh hẳn ngủ, chậm rãi bước xuống khỏi giường, đôi chân dài trắng đến nỗi làm chói mắt Lạc Cẩn Thi.
Cư Hàn Lâm quay người bước vào phòng tắm như không hề hay biết.
Một lúc lâu sau, từ trong phòng tắm không còn phát ra âm thanh xả nước nữa, Cư Hàn Lâm mở cửa bước ra ngoài, lúc này mới nhận ra Lạc Cẩn Thi đã không còn ở trong phòng.
Anh xoay người nhìn thoáng qua phòng khách, Lạc Cẩn Thi không có ở đó, trong nháy mắt mà đã chạy đi đâu. Anh lại quay vào phòng ngủ, mặc quần áo xong định bước ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra bóng dáng Lạc Cẩn Thi bận rộn trong phòng bếp.
Cư Hàn Lâm lịch thiệp mở cửa xe cho Trần Nhã Thanh rồi đưa mắt nhìn cô ta một cái, Trần Nhã Thanh đứng trước cửa xe không chịu xuống xe, ánh mắt cô ta vô cùng gượng gạo, còn có chút bướng bỉnh và nhẫn nại.
Cư Hàn Lâm không hiểu biểu hiện của cô phức tạp như vậy là sao, cô đang nghĩ cái quái gì vậy? Cuộc hôn nhân này chỉ giống như một trò chơi trẻ con, và cô ta thì đang quá ngây thơ rồi.
Thật ra đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện như vậy, nhưng anh cũng vẫn cảm thấy đó là chuyện viển vông.
Nghĩ đến điều này, anh chỉ nghiêm túc nhìn một cái luôn muốn cho Trần Nhã Thanh một lời khuyên hoặc một lời an ủi.
Nhưng sau khi suy nghĩ và đắn đo, anh luôn cảm thấy không thích hợp để nói thêm gì, nên chỉ đơn giản là im lặng.
Trên đường trở về, cả chiếc xe chỉ bao trùm trong một sự tĩnh lặng suốt cho đến khi anh đưa cô ta trở về nơi ở của mình. Anh nhìn Trần Nhã Thanh bước ra khỏi xe.
Cư Hàn Lâm chào tạm biệt cô một cách lịch sự.
Vẻ mặt Trần Nhã Thanh khẽ biến động, đôi môi mấp máy, nhưng cô ta rốt cuộc lại không nói ra điều mình muốn nói.
Nhìn thấy Cư Hàn Lâm từ từ lái xe rời đi, Trần Nhã Thanh lại chìm trong sự trầm mặc.
Đứng trước hạnh phúc, ai cũng có quyền chần chừ, nhưng chỉ một phút chần chừ là có thể đánh mất quyền đấu tranh giành lấy hạnh phúc.
Trần Nhã Thanh hiểu rõ hơn ai hết, cô cần phải chủ động tấn công, đối mặt với một người đàn ông tốt như vậy, đặc biệt là sau khi mẹ anh ta quá hài lòng với bản thân cô.
Cư Hàn Lâm nghĩ linh tinh một hồi thì xe rất nhanh đã dừng lại ở một nơi, sau khi nhìn kỹ những nơi đã tắt đèn mới tìm được chỗ ở của Lạc Cẩn Thi.
Anh nhìn qua cửa sổ xe, phát hiện đèn trên lầu Lạc Cẩn Thi vẫn còn sáng, xem ra cô vẫn chưa ngủ.
Cư Hàn Lâm lập tức cầm điện thoại bấm vào di động của Lạc Cẩn Thi, sau vài hồi chuông vẫn không có ai trả lời.
Anh cảm thấy có chút kỳ quái, đẩy cửa xe, chuẩn bị lên lầu xem xét, nhưng sau đó đột nhiên có một người từ trên lầu chạy nhanh xuống, nhìn bộ dáng thì trông có vẻ giống Lạc Cẩn Thi.
Anh sửng sốt, chẳng lẽ Lạc Cẩn Thi đã thấy mình ở đây, vừa nghĩ lại thấy sai, Lạc Cẩn Thi chỉ là đứng ở lối lên cầu thang nhìn xung quanh, tựa hồ đang đợi ai đó.
Đúng lúc này, một bóng người ở đằng xa bước tới, trông giống như một bà lão.
Bà lão này tuổi tác cũng không quá già, hành động rất hoạt bát.
Đến trước mặt Lạc Cẩn Thi, không biết bà ta nói với Lạc Cẩn Thi cái gì, Lạc Cẩn Thi chỉ khẽ cười, từ chỗ anh ở đây nhìn không thấy rõ, nhưng cảm giác là một nụ cười hết sức tươi tắn.
Ngay sau đó bà lão đã rời đi, Lạc Cẩn Thi xoay người đi lên lầu, Cư Hàn Lâm cũng không chần chừ nữa, mở cửa xe sải bước đi ra ngoài.
“Lạc Cẩn Thi…”
Lạc Cẩn Thi quay lại nhìn, mới nhận ra đó là Cư Hàn Lâm, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cô vội vàng tiến lên, nhào về phía Cư Hàn Lâm, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong vòng tay ấm áp của anh, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Sao anh lại ở đây? Đêm hôm khuya khoắt rồi sao anh còn chưa ngủ.”
Giọng điệu vừa có chút nũng nịu lại có chút ngây thơ.
Cư Hàn Lâm chỉ cười, xoa xoa mái tóc rối bù trên đỉnh đầu cô như một đứa trẻ: “Anh vốn không muốn đến nhưng đột nhiên không hiểu tại sao lại lái xe đến đây rồi. Em có nghĩ đó là ý trời không…”
“Ý trời gì chứ, anh muốn tới đây thì anh có thể nói thẳng ra là được rồi, lại còn phải lòng vòng nói cái gì mà ý trời cơ chứ…”
Nhìn thấy dáng vẻ có chút hờn dỗi của Lạc Cẩn Thi, Cư Hàn Lâm chỉ cảm thấy ngọt ngào trong lòng, anh lại ôm Lạc Cẩn Thi vào lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô vỗ về, như đang dỗ dành một đứa bé sắp ngủ.
“Anh muốn dẫn em đi gặp gia đình anh, em có đồng ý không…”
Cư Hàn Lâm cất tiếng, vừa dứt lời đã khiến cho Lạc Cẩn Thi sửng sốt trong giây lát.
“Sao lại đột nhiên như vậy, vừa về nhà đã nghĩ ra việc đưa em trở về gặp bố mẹ anh.”
“Không phải đột nhiên, anh đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng chỉ là sai thời điểm…”
Lạc Cẩn Thi không hiểu thời điểm ở trong câu nói của anh là ý gì, nhưng lại lờ mờ cảm giác được những tia xúc cảm đầy vui sướng tràn ngập trong trái tim, khiến cô vô cùng hưng phấn.
Cô lại ngẩng đầu nhìn Cư Hàn Lâm, người đàn ông cao lớn này lúc này mang dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc, dưới ánh đèn mờ ảo anh hiện lên như một vị thần vô cùng mạnh mẽ.
Vừa giống như thể tuyên thệ, lại càng giống như đang nói một sự kiện trọng đại, môi anh mím chặt.
Trước cái nhìn nghiêm nghị của Cư Hàn Lâm, Lạc Cẩn Thi cười khúc khích.
Cư Hàn Lâm nhìn Lạc Cẩn Thi có chút nghi hoặc, không biết cô muốn cười cái gì.
Lạc Cẩn Thi chỉ dùng móng tay chạm nhẹ vào đầu mũi anh, vẻ mặt vô tội: “Không phải là cầu hôn mà sao anh lại tỏ ra long trọng như vậy, chỉ là đến ra mắt người nhà thôi mà.”
Lạc Cẩn Thi trông có vẻ như hết sức thẳng thắn, chứ không hề có tâm trạng chạy trốn hay sợ hãi trước những chuyện như vậy.
Vẻ ngoài đoan chính như vậy khiến Cư Hàn Lâm cảm thấy hơi xấu hổ.
“Em còn cười nhạo anh…”
Cư Hàn Lâm có chút tức giận.
Lạc Cẩn Thi sửng sốt một chút, nghiêm túc ngắm nhìn anh, anh tựa như một vị thần với khuôn mặt lạnh lùng.
Lạc Cẩn Thi thận trọng dỗ dành anh: “Em không cười nhạo anh. Em chỉ nghĩ rằng việc đi gặp bố mẹ anh là một sự kiện lớn như vậy. Anh không cần làm ra vẻ như sắp kết hôn.”
Nhìn vẻ mặt còn có phần tức giận của Cư Hàn Lâm, trong lòng cũng đoán được một chút, giọng nói cô trở nên thận trọng hơn, không bỏ lỡ thời cơ mà đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình lên vai Cư Hàn Lâm, ánh mắt thâm tình mà thành khẩn nhìn Cư Hàn Lâm.
“Anh phải biết rằng em đã rất háo hức khi điều như thế này sẽ xảy ra. Em đã hy vọng từ lâu rằng anh sẽ đưa em tới gặp mẹ anh, nhưng anh lại chưa bao giờ nói tới điều đó.”
Cư Hàn Lâm muốn trợn tròn mắt, xem ra cô nói những thứ này là để trách anh sao?
Sau đó Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng nhìn theo dáng vẻ của Trần Nhã Thanh mà véo yêu vào chóp mũi của cô: “Em đúng là chỉ thích nghĩ linh tinh, nhưng hôm nay anh lại đột nhiên cảm thấy đã đến lúc nên đưa em về gặp gia đình.”
Lạc Cẩn Thi cố gắng giấu giếm những cảm xúc vui sướng trong lòng, lúc này cô lại hơi có chút phân tâm, nghĩ đến đây, cô thầm cười trộm.
Nói không phải lo lắng là sai, dù sao cô vẫn có chút lo lắng, cô cẩn thận ngập ngừng nói: “Không biết bác gái thích kiểu gì, có thích em như thế này không nữa.”
Nói xong cô liền buông tay, Cư Hàn Lâm quay đi quay lại một vòng, trông cô giống như một chú bướm hoa vậy.
Cư Hàn Lâm chỉ thấy thích thú, nhìn Lạc Cẩn Thi chơi đùa nghịch ngợm và chỉ biết lắc đầu bất lực.
Nhưng Lạc Cẩn Thi lúc này lại trông khá là nghiêm túc, quay lại thì thấy vẻ mặt tựa như đang cười của Cư Hàn Lâm, trong lòng liền tức giận.
“Anh nói xem, liệu bác gái có thích em như thế này không? Anh mau nhìn đi…”
Chưa nói hết câu, cô đã sờ lên khuôn mặt có phần thiếu tự tin nói: “Vậy thì hôm đó anh đưa em đi, em có cần phải trang điểm một chút không?”
Cư Hàn Lâm vẫn bình thản nhìn cô, cười dịu dàng.
Trông thấy vậy Lạc Cẩn Thi liền tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người rời đi.
Biết cô đang tức giận, Cư Hàn Lâm liền vươn tay giữ lấy cô đang muốn rời đi mà kéo lại: “Anh vừa thấy em trông rất hùng dũng lẫm liệt, còn tưởng rằng em không căng thẳng.”
Sau đó, anh còn bông đùa: “Em như thế này đi gặp mẹ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, em căng thẳng làm gì? Em cũng không phải là một người vợ xấu xí như vậy.”
Lạc Cẩn Thi chun mũi lại hừ một tiếng, giả bộ tức giận nhìn anh nói: “Anh rõ ràng là chỉ thích biến em thành trò hề đúng không.”
Cư Hàn Lâm bất lực nhún vai, cởi áo khoác, âu yếm kéo cô lại gần, sau đó nhẹ nhàng khoác lên người cô, anh cẩn thận nhìn cô đáp: “Em không cần căng thẳng, mẹ anh rất dễ tính, mẹ anh lại còn đang hận không thể bắt anh đưa ngay con dâu về gặp mặt đây này.”
Nói xong, anh lo lắng nhìn cô giả vờ: “Nhưng anh thấy bộ dạng này của em, em nhìn xem, lúc nào cũng phải nghiêm túc chỉn chu mới được.”
“Em đã nghiêm túc rồi. Hôm đó em sẽ nghe lời anh. Anh nói xem liệu là mẹ anh thích kiểu trang điểm như thế nào, em sẽ trang điểm như vậy. Chỉ cần là không trang điểm quá đậm là được.”
Cư Hàn Lâm cười lắc đầu, sau đó nhìn lên đèn trên lầu vẫn sáng, có chút lo lắng: “Anh đưa em lên lầu, em cũng mau đi nghỉ ngơi đi, muộn rồi…”
Sau khi nói xong anh liền đưa cô lên lầu. Lạc Cẩn Thi vừa đi vừa bất đắc dĩ hỏi: “Anh nghĩ xem hôm đó em có nên đi giày cao gót không?”
“Anh nói xem liệu em có nên đi cắt tóc vào ngày hôm đó không?”
“Nếu không, em sẽ đến tiệm làm đẹp và họ sẽ giúp em trang điểm làm đẹp.”
Thanh âm dần dần biến mất ở đầu cầu thang, trên lầu đèn sáng mờ, đột nhiên tắt ngấm.
Ánh nắng ban mai nhảy nhót từ không trung xuyên qua cửa sổ chiếu vào hai thân hình đang nằm cạnh nhau trên giường.
Cư Hàn Lâm nằm nghiêng nửa người, cẩn thận quan sát khuôn mặt đang say ngủ của Lạc Cẩn Thi.
Làn da của cô ấy rất trắng, lúc này dưới ánh nắng chói chang, cô càng trở nên mềm mại tựa như một cục bông.
Cư Hàn Lâm nhẹ nhàng đưa tay ra, dùng mu bàn tay vuốt nhẹ lên làn da mịn màng ấy.
Lông mi của cô dài và cong, che đi một đôi đồng tử tinh anh. Đôi môi đỏ mọng. Người xưa vẫn hay nói, môi không tô mà đỏ, lông mày không vẽ mà xanh.
Từ xa xưa đã có quy luật này, là tiêu chuẩn để kiểm tra cái đẹp, bây giờ hình như những điều đó Lạc Cẩn Thi đều đáp ứng được hết, hóa ra Lạc Cẩn Thi của anh lại là một mỹ nhân tuyệt thế!
Trong lòng thầm nghĩ đến đây, anh lại bất giác mỉm cười.
Nhưng vào lúc này, Lạc Cẩn Thi khẽ cựa mình, dần dần tỉnh lại, đôi mắt to long lanh như nước khẽ mở ra.
Khoảnh khắc đôi mắt ấy vừa mở ra, lại nhanh chóng đóng lại, tựa hồ không kịp thích ứng với ánh nắng gay gắt.
Lúc này, cô đột nhiên mở mắt ra, cả người như sợ hãi, vén chăn bông lên, bò ra khỏi giường.
Cư Hàn Lâm sửng sốt, không hiểu sao.
Chỉ sau đó, Lạc Cẩn Thi mới lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn Cư Hàn Lâm đột nhiên tỉnh lại vì sợ hãi, cô thở dài.
Cư Hàn Lâm vừa nghĩ đã thấy buồn cười, chẳng lẽ đây là điềm báo trước một cơn ác mộng?
“Em làm sao vậy? Mới sáng sớm ra đã chơi sư tử trở mình buổi sáng.”
“Làm gì có, là em vừa nãy nhất thời không kịp thích ứng, đột nhiên có đàn ông nằm bên cạnh…”
Nói xong cô có chút ngượng ngùng, chỉ biết vuốt mái tóc tóc bù xù, tiêu rồi, cô còn chưa trang điểm mà đã bước ra và để anh nhìn thấy mặt mộc rồi.
Cư Hàn Lâm nhìn sắc mặt Lạc Cẩn Thi có chút thay đổi mà thầm thích thú, cô gái bé nhỏ này dường như vẫn còn chưa thức dậy từ giấc mơ sáng nay.
Anh hoàn toàn vẫn còn chưa tỉnh hẳn ngủ, chậm rãi bước xuống khỏi giường, đôi chân dài trắng đến nỗi làm chói mắt Lạc Cẩn Thi.
Cư Hàn Lâm quay người bước vào phòng tắm như không hề hay biết.
Một lúc lâu sau, từ trong phòng tắm không còn phát ra âm thanh xả nước nữa, Cư Hàn Lâm mở cửa bước ra ngoài, lúc này mới nhận ra Lạc Cẩn Thi đã không còn ở trong phòng.
Anh xoay người nhìn thoáng qua phòng khách, Lạc Cẩn Thi không có ở đó, trong nháy mắt mà đã chạy đi đâu. Anh lại quay vào phòng ngủ, mặc quần áo xong định bước ra ngoài, lúc này mới phát hiện ra bóng dáng Lạc Cẩn Thi bận rộn trong phòng bếp.
Bình luận facebook