Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-67
Chương 67: Cô là chị dâu của tôi, tôi đương nhiên cũng có bổn phận với cô..
Tô Phương Dung quay đầu lại, nhướng mắt nhìn Tiêu Bảo Lộc đang tiến lại gần.
Trông anh ta có tinh thần tốt, trên khuôn mặt Tiêu Bảo Lộc vẫn nở một nụ cười xấu xa, hình ảnh một công tử ăn chơi điển hình không thể trùng lặp với người đàn ông đã đến đập phá đêm qua.
Tiêu Bảo Lộc cũng nhìn thấy Tô Phương Dung, theo thói quen anh ta muốn nở một nụ cười đầy quyến rũ chinh phục, nhưng điều lóe lên trong đầu anh ta là dáng vẻ cô bất lực co lại trong vòng tay anh ta.
Ngay lúc đó, nụ cười trên mặt anh ta như đông cứng lại.Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter
Tô Phương Dung bước tới đứng trước mặt anh ta, có phần ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn chân thành cảm ơn anh ta: “Đêm qua… Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Cũng may lúc đó có anh ta ở bên cạnh, nếu không, cảnh tượng kinh hoàng như vậy, một mình cô không cách nào đối mặt.
Nhìn cô, Tiêu Bảo Lộc cúi đầu cười:”Cô là chị dâu của tôi, tất nhiên tôi cũng có bổn phận với cô.”
Có lẽ trước khi thay đổi anh ta không nghĩ là có gì, nhưng bây giờ, từ “chị dâu” thực sự đã tạo ra một số thay đổi kỳ lạ đối với Tiêu Bảo Lộc, mặc dù sự thay đổi này rất nhỏ nên không dễ nhận ra, và nó quá nhỏ nên bản thân anh ta cũng đã bỏ qua nó.
Tô Phương Dung cũng biết đơn giản bày tỏ lòng biết ơn là quá nhạt nhẽo, cô có chút mất hứng nói: “Tôi không biết nên cảm ơn anh như thế nào. làm như thế nào… Tôi mời anh ăn tối, được không?”
Cuộc sống vật chất của những người con trai quyền quý như Tần Lệ Phong, Tiêu Bảo Lộc đương nhiên ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, nhưng đây là điều duy nhất cho tới giờ Tô Phương Dung có thể nghĩ tới.
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, sẵn sàng đồng ý: “Được thôi!”
Trên mặt không có biểu hiện chán ghét hay chiếu lệ, Tô Phương Dung cũng mỉm cười: “Vậy thì tôi sẽ thu xếp.”
Lúc này, cửa phòng làm việc phía sau mở ra, Tần Lệ Phong đích thân đưa hai người cảnh sát đi ra ngoài.
“Anh Tần, cảm ơn anh đã hợp tác.”
“Không có gì.”
Sau khi hai người rời đi, Tần Lệ Phong nhìn qua đó, Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy anh liền vẫy vẫy tay: “Này, anh cả, anh đã làm xong chưa?”
Tần Lệ Phong không nói chuyện, mà chỉ là khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua người anh ta, rơi thẳng đến người Tô Phương Dung.
Khoảnh khắc tầm mắt của Tô Phương Dung tiếp xúc với anh, nhịp tim của Tô Phương Dung thay đổi đáng kể, khiến cô rụt rè, nuốt lời mời sắp thốt ra.
Tiêu Bảo Lộc lúc này đã đến bên cạnh Tần Lệ Phong, cười nói: “Tô Phương Dung muốn mời cơm tối, trước tiên tôi phải tính rõ xem ai là người trả tiền bữa ăn này.”
Tần Lệ Phong không biết, nghe được liền nhướng mày, sau đó lại nhìn về hướng Tô Phương Dung, người phía sau như cô chỉ có thể cắn răng nói: “Đương nhiên là tôi! Tuy rằng lương tháng của tôi không cao lắm, nhưng một bữa ăn cũng không thành vấn đề.”
Nghe xong, Tiêu Bảo Lộc khẽ nhếch mép cười, dùng cùi chỏ đụng vào Tần Lệ Phong: “Anh cả, đây là đang không vừa ý, phản kháng anh đó!” Nói xong, anh lại đi tới chỗ Tô Phương Dung, hào phóng vươn tay đặt lên vai cô: “Ay ya, tất cả những gì của anh ấy đều là của cô! Còn không phỉa muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Cho nên mới nói, là người phụ nữ ý, nhất định phải có tầm nhìn xa! Trước mắt thì cô làm rất tốt, sau này chí ít cũng phải đào được gia tài lớn đó!”Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter
Khóe miệng Tô Phương Dung khẽ giật, nụ cười vô cùng mất tự nhiên. Mối quan hệ giữa cô và Tần Lệ Phong chỉ có hai người họ mới biết, người ngoài thật sự rất khó hiểu.
Tần Lệ Phong nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm giống như màu biển, tạo nên một tia lãnh đạm, xa lánh lúc nào không hay.
Anh nhàn nhạt đi vài bước, đứng trước mặt cô, liếc qua bàn tay mà Tiêu Bảo Lộc đặt trên vai Tô Phương Dung, sau đó thản nhiên thu lại, giọng nói nhàn nhạt đến cực điểm: “Đêm nay tôi rảnh.”
“Hả?” Khi anh đến gần khiến Tô Phương Dung mất tự nhiên, đầu óc rối tung lên, anh đột nhiên nói, cô sững sờ nhìn anh, rất lâu không có phản ứng.
Tiêu Bảo Lộc lại cười vỗ vỗ đầu cô: “Anh cả có ý tứ, buổi tối cô có thể bù đắp buổi hẹn cho cô.”
Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm tay anh ta, đôi lông mày không tự chủ hơi nhíu lại
“Hóa ra là như vậy.” Tô Phương Dung cười tủm tỉm, lộ ra vẻ xấu hổ hơn nữa, vì vậy cô vội vàng nói: “Vậy thì hẹn tối nay đi.” Nói xong, cô lại nhìn sang Tiêu Bảo Lộc.
Anh ta nhún vai: “Tôi bất cứ lúc nào cũng có thời gian rảnh, kể cả nửa đêm cũng có thể đóng góp sức lực.”
Tô Phương Dung nghe thấy lời anh ta cũng trở nên dễ chịu và có chút thích thú, bầu không khí cũng từ từ thoải mái trở lại.
Lúc này, Tần Lệ Phong đột nhiên nói: “Nếu đã đến công ty, vậy cậu đến bộ phận tiếp thị xem xét chi phí tiếp thị tháng này.”
Tiêu Bảo Lộc vẻ mặt hoài nghi: “Anh trai yêu quý à. Tôi vừa mới đến công ty, anh liền giao việc cho tôi? Tôi là người tàn tật! Anh xem, vết thương của tôi còn chưa lành!”
Cùng với đó, anh ta định cởi bỏ quần áo của mình cho anh xem.
Nghe nói bị thương, Tô Phương Dung vội vàng hỏi: “Có đau thật không? Ở đâu? Để tôi xem!” Chuyện này xảy ra là do cô, hơn nữa vết thương của Tiêu Bảo Lộc cũng là do cô, như vậy Tô Phương Dung thật sự có chết cũng sẽ chịu trách nhiệm!
Tiêu Bảo Lộc sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: “Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là trầy xước ngoài da…”
Tần Lệ Phong giễu cợt, tựa hồ đã đoán trước được từ lâu: “Không muốn đợi đến lúc tôi đưa cậu đi kiểm tra thương tích. Tốt hơn hết động tác của cậu nên nhanh hơn chút đi.”
Tiêu Bảo Lộc buồn bã liếc nhìn anh, thở dài bất lực rồi quay lại: “Ôi, đời tôi sao mà cay đắng thế! Tôi cứ tưởng có một người anh toàn năng thì sẽ không phải làm việc, chuyên tâm vào chuyện là một chàng trai nhà giàu đẹp trai! Hóa ra thực tế lại phũ phàng như thế. Thật là một sai lầm chết tiệt! ”
Anh ta than phiền hết cách nhưng vẫn ngoan ngoãn đến phòng tiếp thị.Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter
Nhìn anh ta, Tô Phương Dung bật cười. Ở bên cạnh, Tần Lệ Phong liếc cô một cái, hơi nhướng mày.
So với trước mặt anh, cô luôn có thể nở nụ cười thoải mái như vậy khi đối mặt với Tiêu Bảo Lộc.
Chắc chắn, không lâu sau khi Tiêu Bảo Lộc rời đi,Tô Phương Dung lại trở nên rất bức bối, cả hai người họ lại rơi vào bầu không khí khó xử.
Tần Lệ Phong đột nhiên nói: “Cảnh sát sẽ không tiến hành điều tra công khai. Chúng tôi sẽ phải đợi thu thập được bằng chứng kết luận. Trước khi khởi tố chính thức, chúng tôi sẽ yêu cầu cô lập biên bản. Vì vậy, sẽ không ai làm phiền cô nữa.”
Nghe thấy anh sắp xếp mọi thứ có trật tự, Tô Phương Dung quay mắt đi chỗ khác, trầm giọng nói lời cảm ơn.
Ngay sau đó, cô lại hỏi: “Anh thật sự muốn kiện bà ấy sao?”
Bà ấy từng là mẹ chồng của cô, còn chồng cũ của cô thuộc nhà trọc phú, các cộng sự và anh em nhà nhà họ Phú đã trực tiếp tham gia vào vấn đề đêm qua. Sau khi vụ việc bắt cóc bị phanh phui, chắc chắn sẽ có sự tham gia của nhiều người, sẽ bị truyền thông khuếch đại vô cùng, cô không muốn cuộc sống yên bình của mình bị phá vỡ!
Tần Lệ Phong nhìn cô, lấy điếu thuốc trong túi ra, sau khi châm thuốc thì hít một hơi thật sâu. Đột nhiên, làn khói bạc hà mát lạnh tràn ngập xung quanh, ngửi một lúc lâu đã thích ứng với mùi vị, không những không khó chịu mà còn khiến người ta có chút dụ dỗ.
“Lần này nếu không dạy cho bà ta một trận ra trò, nhất định bà ta sẽ không nhớ. Với hai lần đầu thuận lợi, lần sau bà ta sẽ làm những điều tàn nhẫn hơn.”
Tô Phương Dung đương nhiên hiểu lời anh nói, nhưng vì sự phức tạp của nó, cô vẫn không muốn một ngày nào đó có một phiên tòa. Điều đó tương đương với việc đẩy Gia Bảo ra công chúng, chịu sự trừng phạt và lạm dụng mà họ đáng phải chịu!
Tần Lệ Phong không biết sự quan tâm của cô, anh chỉ biết một số người càng bao dung thì sẽ càng trở nên tệ hơn. Loại điều này sẽ không bao giờ được phép ở đây!
Tô Phương Dung không nói thêm lời nào, khói lửa xung quanh cũng dần dần tiêu tán.
Không biết từ bao giờ, cô bắt đầu thấy không quen khi ở một mình cùng anh. Cuối cùng, cô phải viện cớ quay lại công việc, vội vã lướt qua anh, tăng tốc độ, cho đến khi khuất dạng ở góc hành lang.
Phòng khách ở tầng một là một mớ hỗn độn.
Cầm cây gậy đánh gôn trên tay, Quý Bình Long hung hăng đập vỡ chiếc bình trong góc, trong nháy mắt, anh ta đã đập vỡ chiếc bàn cà phê thủy tinh thành từng mảnh!
“A a a a ”
Bà Quý lấy tay che tai và thỉnh thoảng hét lên: “Dừng lại! Bình Long, dừng lại!”
Quý Bình Long không nói lời nào, với vẻ mặt u ám, anh ta đập nát mọi thứ có thể! Anh ta đã không đặt cây gậy xuống cho đến khi không còn chỗ cho đôi chân của mình trên mặt đất.
Bà Quý khóc và đập ngực: “Mày giết mẹ mày cũng được!”
Quý Bình Long từ từ quay lại, đôi mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt của bà Quý cũng vô cùng kinh ngạc. Một nỗi sợ hãi lan tràn từ tận đáy lòng, khiến bà ta cảm thấy sợ hãi người con trai này, khiến bà ta không kìm được nước mắt.
Quý Bình Long vứt bỏ thứ trong tay, giẫm lên những mảnh thủy tinh trên mặt đất, trực tiếp ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn bà ta: “Mẹ, con đã nói mẹ không được phép làm loại chuyện này lần nữa.”
“Bình Long, con nghe lời mẹ giải thích, đó là bởi vì…” Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh ta, bà Quý chậm rãi tránh đi tầm mắt, cái gọi là giải thích cũng không nói ra được.
Sự thật ra sao, mẹ con họ đều biết rõ.
Quý Bình Long nói: “Tần Lệ Phong sẽ truy tố.”
Nhắc đến điều này, bà Quý trừng mắt, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt: “Mẹ phải sợ anh ta sao? Mẹ sẽ gọi cảnh sát trưởng ngay bây giờ! Mẹ muốn xem anh ta có thể làm gì chứ!”
Vừa nói bà ta vừa nhấc điện thoại, Quý Bình Long cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn hành động của mẹ mình.
Bà Quý bấm điện thoại, khí thế vẫn không suy giảm, bà ta nói thẳng: “Ông Lưu, tôi muốn ông làm giúp tôi một việc…”
Trước khi bà ta kịp nói xong, những người ở đó đã thở dài: “Bà Quý, nếu là chuyện tối qua thì đừng nói nữa.”
Bà Quý giật mình, rồi cau mày: “Ý của ông là gì? Chỉ là một việc nhỏ. Ông không muốn giúp tôi sao?”
“Bà Quý, người nào bà không đi khiêu khích, vậy mà bà lại đi chọc tức Tần Lệ Phong?” Bên kia bất lực nói: “Anh ta đã tức giận lắm rồi. Nếu chúng ta không nghiêm trị kẻ đã bắt cóc vợ anh ta, anh ta sẽ khiếu nại trực tiếp lên chính quyền tỉnh.”
“Hả, ông nói đùa đó sao! Anh ta nói kiện là kiện được sao? Chính quyền tỉnh là do nhà anh ta điều hành à? Hơn nữa, tôi cho người bắt cóc, chẳng qua chỉ là một trò đùa!”
Đầu dây bên kia nói không có ý sâu xa: “Bà Quý, trò đùa của bà có vẻ hơi to tát. Thật không may, các chương trình đào tạo ở nước ngoài mà chính quyền tỉnh thực hiện trong ba năm liên tiếp đều do anh ta tài trợ…”
Sắc mặt bà Quý hơi xấu đi, giọng điệu cũng không còn bác bỏ như trước, nhìn con trai, bà quay lại và hạ giọng: “Ông Lưu, ông nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Tô Phương Dung quay đầu lại, nhướng mắt nhìn Tiêu Bảo Lộc đang tiến lại gần.
Trông anh ta có tinh thần tốt, trên khuôn mặt Tiêu Bảo Lộc vẫn nở một nụ cười xấu xa, hình ảnh một công tử ăn chơi điển hình không thể trùng lặp với người đàn ông đã đến đập phá đêm qua.
Tiêu Bảo Lộc cũng nhìn thấy Tô Phương Dung, theo thói quen anh ta muốn nở một nụ cười đầy quyến rũ chinh phục, nhưng điều lóe lên trong đầu anh ta là dáng vẻ cô bất lực co lại trong vòng tay anh ta.
Ngay lúc đó, nụ cười trên mặt anh ta như đông cứng lại.Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter
Tô Phương Dung bước tới đứng trước mặt anh ta, có phần ngượng ngùng. Nhưng cô vẫn chân thành cảm ơn anh ta: “Đêm qua… Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Cũng may lúc đó có anh ta ở bên cạnh, nếu không, cảnh tượng kinh hoàng như vậy, một mình cô không cách nào đối mặt.
Nhìn cô, Tiêu Bảo Lộc cúi đầu cười:”Cô là chị dâu của tôi, tất nhiên tôi cũng có bổn phận với cô.”
Có lẽ trước khi thay đổi anh ta không nghĩ là có gì, nhưng bây giờ, từ “chị dâu” thực sự đã tạo ra một số thay đổi kỳ lạ đối với Tiêu Bảo Lộc, mặc dù sự thay đổi này rất nhỏ nên không dễ nhận ra, và nó quá nhỏ nên bản thân anh ta cũng đã bỏ qua nó.
Tô Phương Dung cũng biết đơn giản bày tỏ lòng biết ơn là quá nhạt nhẽo, cô có chút mất hứng nói: “Tôi không biết nên cảm ơn anh như thế nào. làm như thế nào… Tôi mời anh ăn tối, được không?”
Cuộc sống vật chất của những người con trai quyền quý như Tần Lệ Phong, Tiêu Bảo Lộc đương nhiên ngoài sức tưởng tượng của người bình thường, nhưng đây là điều duy nhất cho tới giờ Tô Phương Dung có thể nghĩ tới.
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày, sẵn sàng đồng ý: “Được thôi!”
Trên mặt không có biểu hiện chán ghét hay chiếu lệ, Tô Phương Dung cũng mỉm cười: “Vậy thì tôi sẽ thu xếp.”
Lúc này, cửa phòng làm việc phía sau mở ra, Tần Lệ Phong đích thân đưa hai người cảnh sát đi ra ngoài.
“Anh Tần, cảm ơn anh đã hợp tác.”
“Không có gì.”
Sau khi hai người rời đi, Tần Lệ Phong nhìn qua đó, Tiêu Bảo Lộc nhìn thấy anh liền vẫy vẫy tay: “Này, anh cả, anh đã làm xong chưa?”
Tần Lệ Phong không nói chuyện, mà chỉ là khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua người anh ta, rơi thẳng đến người Tô Phương Dung.
Khoảnh khắc tầm mắt của Tô Phương Dung tiếp xúc với anh, nhịp tim của Tô Phương Dung thay đổi đáng kể, khiến cô rụt rè, nuốt lời mời sắp thốt ra.
Tiêu Bảo Lộc lúc này đã đến bên cạnh Tần Lệ Phong, cười nói: “Tô Phương Dung muốn mời cơm tối, trước tiên tôi phải tính rõ xem ai là người trả tiền bữa ăn này.”
Tần Lệ Phong không biết, nghe được liền nhướng mày, sau đó lại nhìn về hướng Tô Phương Dung, người phía sau như cô chỉ có thể cắn răng nói: “Đương nhiên là tôi! Tuy rằng lương tháng của tôi không cao lắm, nhưng một bữa ăn cũng không thành vấn đề.”
Nghe xong, Tiêu Bảo Lộc khẽ nhếch mép cười, dùng cùi chỏ đụng vào Tần Lệ Phong: “Anh cả, đây là đang không vừa ý, phản kháng anh đó!” Nói xong, anh lại đi tới chỗ Tô Phương Dung, hào phóng vươn tay đặt lên vai cô: “Ay ya, tất cả những gì của anh ấy đều là của cô! Còn không phỉa muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Cho nên mới nói, là người phụ nữ ý, nhất định phải có tầm nhìn xa! Trước mắt thì cô làm rất tốt, sau này chí ít cũng phải đào được gia tài lớn đó!”Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter
Khóe miệng Tô Phương Dung khẽ giật, nụ cười vô cùng mất tự nhiên. Mối quan hệ giữa cô và Tần Lệ Phong chỉ có hai người họ mới biết, người ngoài thật sự rất khó hiểu.
Tần Lệ Phong nhướng mắt nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm giống như màu biển, tạo nên một tia lãnh đạm, xa lánh lúc nào không hay.
Anh nhàn nhạt đi vài bước, đứng trước mặt cô, liếc qua bàn tay mà Tiêu Bảo Lộc đặt trên vai Tô Phương Dung, sau đó thản nhiên thu lại, giọng nói nhàn nhạt đến cực điểm: “Đêm nay tôi rảnh.”
“Hả?” Khi anh đến gần khiến Tô Phương Dung mất tự nhiên, đầu óc rối tung lên, anh đột nhiên nói, cô sững sờ nhìn anh, rất lâu không có phản ứng.
Tiêu Bảo Lộc lại cười vỗ vỗ đầu cô: “Anh cả có ý tứ, buổi tối cô có thể bù đắp buổi hẹn cho cô.”
Tần Lệ Phong nhìn chằm chằm tay anh ta, đôi lông mày không tự chủ hơi nhíu lại
“Hóa ra là như vậy.” Tô Phương Dung cười tủm tỉm, lộ ra vẻ xấu hổ hơn nữa, vì vậy cô vội vàng nói: “Vậy thì hẹn tối nay đi.” Nói xong, cô lại nhìn sang Tiêu Bảo Lộc.
Anh ta nhún vai: “Tôi bất cứ lúc nào cũng có thời gian rảnh, kể cả nửa đêm cũng có thể đóng góp sức lực.”
Tô Phương Dung nghe thấy lời anh ta cũng trở nên dễ chịu và có chút thích thú, bầu không khí cũng từ từ thoải mái trở lại.
Lúc này, Tần Lệ Phong đột nhiên nói: “Nếu đã đến công ty, vậy cậu đến bộ phận tiếp thị xem xét chi phí tiếp thị tháng này.”
Tiêu Bảo Lộc vẻ mặt hoài nghi: “Anh trai yêu quý à. Tôi vừa mới đến công ty, anh liền giao việc cho tôi? Tôi là người tàn tật! Anh xem, vết thương của tôi còn chưa lành!”
Cùng với đó, anh ta định cởi bỏ quần áo của mình cho anh xem.
Nghe nói bị thương, Tô Phương Dung vội vàng hỏi: “Có đau thật không? Ở đâu? Để tôi xem!” Chuyện này xảy ra là do cô, hơn nữa vết thương của Tiêu Bảo Lộc cũng là do cô, như vậy Tô Phương Dung thật sự có chết cũng sẽ chịu trách nhiệm!
Tiêu Bảo Lộc sửng sốt, ngượng ngùng cười nói: “Thực ra cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là trầy xước ngoài da…”
Tần Lệ Phong giễu cợt, tựa hồ đã đoán trước được từ lâu: “Không muốn đợi đến lúc tôi đưa cậu đi kiểm tra thương tích. Tốt hơn hết động tác của cậu nên nhanh hơn chút đi.”
Tiêu Bảo Lộc buồn bã liếc nhìn anh, thở dài bất lực rồi quay lại: “Ôi, đời tôi sao mà cay đắng thế! Tôi cứ tưởng có một người anh toàn năng thì sẽ không phải làm việc, chuyên tâm vào chuyện là một chàng trai nhà giàu đẹp trai! Hóa ra thực tế lại phũ phàng như thế. Thật là một sai lầm chết tiệt! ”
Anh ta than phiền hết cách nhưng vẫn ngoan ngoãn đến phòng tiếp thị.Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter
Nhìn anh ta, Tô Phương Dung bật cười. Ở bên cạnh, Tần Lệ Phong liếc cô một cái, hơi nhướng mày.
So với trước mặt anh, cô luôn có thể nở nụ cười thoải mái như vậy khi đối mặt với Tiêu Bảo Lộc.
Chắc chắn, không lâu sau khi Tiêu Bảo Lộc rời đi,Tô Phương Dung lại trở nên rất bức bối, cả hai người họ lại rơi vào bầu không khí khó xử.
Tần Lệ Phong đột nhiên nói: “Cảnh sát sẽ không tiến hành điều tra công khai. Chúng tôi sẽ phải đợi thu thập được bằng chứng kết luận. Trước khi khởi tố chính thức, chúng tôi sẽ yêu cầu cô lập biên bản. Vì vậy, sẽ không ai làm phiền cô nữa.”
Nghe thấy anh sắp xếp mọi thứ có trật tự, Tô Phương Dung quay mắt đi chỗ khác, trầm giọng nói lời cảm ơn.
Ngay sau đó, cô lại hỏi: “Anh thật sự muốn kiện bà ấy sao?”
Bà ấy từng là mẹ chồng của cô, còn chồng cũ của cô thuộc nhà trọc phú, các cộng sự và anh em nhà nhà họ Phú đã trực tiếp tham gia vào vấn đề đêm qua. Sau khi vụ việc bắt cóc bị phanh phui, chắc chắn sẽ có sự tham gia của nhiều người, sẽ bị truyền thông khuếch đại vô cùng, cô không muốn cuộc sống yên bình của mình bị phá vỡ!
Tần Lệ Phong nhìn cô, lấy điếu thuốc trong túi ra, sau khi châm thuốc thì hít một hơi thật sâu. Đột nhiên, làn khói bạc hà mát lạnh tràn ngập xung quanh, ngửi một lúc lâu đã thích ứng với mùi vị, không những không khó chịu mà còn khiến người ta có chút dụ dỗ.
“Lần này nếu không dạy cho bà ta một trận ra trò, nhất định bà ta sẽ không nhớ. Với hai lần đầu thuận lợi, lần sau bà ta sẽ làm những điều tàn nhẫn hơn.”
Tô Phương Dung đương nhiên hiểu lời anh nói, nhưng vì sự phức tạp của nó, cô vẫn không muốn một ngày nào đó có một phiên tòa. Điều đó tương đương với việc đẩy Gia Bảo ra công chúng, chịu sự trừng phạt và lạm dụng mà họ đáng phải chịu!
Tần Lệ Phong không biết sự quan tâm của cô, anh chỉ biết một số người càng bao dung thì sẽ càng trở nên tệ hơn. Loại điều này sẽ không bao giờ được phép ở đây!
Tô Phương Dung không nói thêm lời nào, khói lửa xung quanh cũng dần dần tiêu tán.
Không biết từ bao giờ, cô bắt đầu thấy không quen khi ở một mình cùng anh. Cuối cùng, cô phải viện cớ quay lại công việc, vội vã lướt qua anh, tăng tốc độ, cho đến khi khuất dạng ở góc hành lang.
Phòng khách ở tầng một là một mớ hỗn độn.
Cầm cây gậy đánh gôn trên tay, Quý Bình Long hung hăng đập vỡ chiếc bình trong góc, trong nháy mắt, anh ta đã đập vỡ chiếc bàn cà phê thủy tinh thành từng mảnh!
“A a a a ”
Bà Quý lấy tay che tai và thỉnh thoảng hét lên: “Dừng lại! Bình Long, dừng lại!”
Quý Bình Long không nói lời nào, với vẻ mặt u ám, anh ta đập nát mọi thứ có thể! Anh ta đã không đặt cây gậy xuống cho đến khi không còn chỗ cho đôi chân của mình trên mặt đất.
Bà Quý khóc và đập ngực: “Mày giết mẹ mày cũng được!”
Quý Bình Long từ từ quay lại, đôi mắt lạnh như băng, lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt của bà Quý cũng vô cùng kinh ngạc. Một nỗi sợ hãi lan tràn từ tận đáy lòng, khiến bà ta cảm thấy sợ hãi người con trai này, khiến bà ta không kìm được nước mắt.
Quý Bình Long vứt bỏ thứ trong tay, giẫm lên những mảnh thủy tinh trên mặt đất, trực tiếp ngồi trên sô pha, ngẩng đầu nhìn bà ta: “Mẹ, con đã nói mẹ không được phép làm loại chuyện này lần nữa.”
“Bình Long, con nghe lời mẹ giải thích, đó là bởi vì…” Dưới ánh mắt lạnh lùng của anh ta, bà Quý chậm rãi tránh đi tầm mắt, cái gọi là giải thích cũng không nói ra được.
Sự thật ra sao, mẹ con họ đều biết rõ.
Quý Bình Long nói: “Tần Lệ Phong sẽ truy tố.”
Nhắc đến điều này, bà Quý trừng mắt, nặng nề nuốt một ngụm nước bọt: “Mẹ phải sợ anh ta sao? Mẹ sẽ gọi cảnh sát trưởng ngay bây giờ! Mẹ muốn xem anh ta có thể làm gì chứ!”
Vừa nói bà ta vừa nhấc điện thoại, Quý Bình Long cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn hành động của mẹ mình.
Bà Quý bấm điện thoại, khí thế vẫn không suy giảm, bà ta nói thẳng: “Ông Lưu, tôi muốn ông làm giúp tôi một việc…”
Trước khi bà ta kịp nói xong, những người ở đó đã thở dài: “Bà Quý, nếu là chuyện tối qua thì đừng nói nữa.”
Bà Quý giật mình, rồi cau mày: “Ý của ông là gì? Chỉ là một việc nhỏ. Ông không muốn giúp tôi sao?”
“Bà Quý, người nào bà không đi khiêu khích, vậy mà bà lại đi chọc tức Tần Lệ Phong?” Bên kia bất lực nói: “Anh ta đã tức giận lắm rồi. Nếu chúng ta không nghiêm trị kẻ đã bắt cóc vợ anh ta, anh ta sẽ khiếu nại trực tiếp lên chính quyền tỉnh.”
“Hả, ông nói đùa đó sao! Anh ta nói kiện là kiện được sao? Chính quyền tỉnh là do nhà anh ta điều hành à? Hơn nữa, tôi cho người bắt cóc, chẳng qua chỉ là một trò đùa!”
Đầu dây bên kia nói không có ý sâu xa: “Bà Quý, trò đùa của bà có vẻ hơi to tát. Thật không may, các chương trình đào tạo ở nước ngoài mà chính quyền tỉnh thực hiện trong ba năm liên tiếp đều do anh ta tài trợ…”
Sắc mặt bà Quý hơi xấu đi, giọng điệu cũng không còn bác bỏ như trước, nhìn con trai, bà quay lại và hạ giọng: “Ông Lưu, ông nghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Bình luận facebook