Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82
Chương 82: Không phải các người muốn như vậy sao.
“Hừ.” Tần Lệ Phong cười lạnh một cái, Ngọc Vân liếc nhìn anh một cái, cô ấy có thể bắt được sự phẫn nộ trong mắt anh.
Thanh âm lạnh lùng của Tần Lệ Phong khiến Tô Phương Dung có cảm giác như có một tảng đá lạnh lẽo đằng sau lưng mình, trong lòng cô thầm mong thang máy mau đến nơi một chút, nhưng chưa đến được nơi tự nhiên có một tiếng nổ vang lên, thang máy lập tức dừng lại.
Tô Phương Dung giật mình, lập tức ngả người ra sau: “Làm sao vậy?”
Ngọc Vân cũng ngạc nhiên, những chuyện như vậy căn bản chưa từng xảy ra, theo bản năng, cô trực tiếp nắm tay phải của Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong liếc nhìn Ngọc Vân đang nắm tay mình, lông mày khẽ cau lại, anh liếc nhìn xung quanh rồi nhàn nhạt quét qua Tô Phương Dung đang dựa mình vào trong góc.
Bình tĩnh nhấn nút khẩn cấp trong thang máy.
Ngay sau đó giọng nói của mọi người từ bên ngoài thang máy vang lên: “Này này, người bên trong có nghe thấy gì không?”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Anh hỏi thẳng và rõ ràng.
“Chủ tịch, thang máy vô tình bị chập điện. Chúng tôi đã gọi thợ chuyên nghiệp đến sửa chữa gấp.”
“Nhanh chút.” Anh nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Vâng, vâng.” Người ở đầu dây bên kia vội vàng đáp lại.
“Lệ Phong, chúng ta sẽ ổn chứ?” Ngọc Vân nhìn xung quanh, bóng tối khắp nơi khiến đôi mắt của cô đã không còn nhìn rõ cái bất cứ cái gì nữa.
Tần Lệ Phong nhìn Ngọc Vân bình tĩnh mà ôn nhu nói: “Không sao.”
“Vâng.” Ngọc Vân gật đầu, cô rất tin người đàn ông đó.
Tô Phương Dung nghiêng người trong góc, chậm rãi ngồi xổm xuống, không nhìn rõ xung quanh, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ở một mình.
Tiếng bước chân của ai đó vang lên, cô ngẩng đầu lên, thấy Tần Lệ Phong đang nhìn cô chăm chú, trầm mặc không nói điều gì.
Cô liếc nhìn Ngọc Vân đang ở bên cạnh anh, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc không rõ ràng.
Cô cúi đầu, kìm lại thứ cảm xúc không thể giải thích được này.
Lúc cô cúi đầu, trên đầu nhất thời có chút ấm áp chạm đến, đồng tử cô hơi co rụt lại, có chút không thể tin được.
Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn cô, nhưng tay vẫn không ngừng di chuyển, chạm vào đầu cô như để xoa dịu cảm xúc của cô.
“Anh…” Cô khẽ lẩm bẩm, và tất cả các từ đều nằm trong cổ họng cô.
Phòng giám sát.
Tiêu Bảo Lộc nhìn ba người trong thang máy, ngoắc ngoắc ngón tay: “Chờ đã, anh đừng vội sửa…”
Những ngón tay anh lướt trên hàm răng tuyệt đẹp của mình, đôi mắt anh đang cười để chứng kiến vở kịch hay này.
Tần Lệ Phong nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng thu tay lại.
Ngọc Vân nhìn hai người đang như vậy thì cười khúc khích: “Cô Tô đẹp quá. Đi học chắc có nhiều người theo đuổi lắm đúng không?”
Tô Phương Dung đột nhiên được nhắc đến tôi, Tô Phương Dung sửng sốt, sau đó đáp: “Không có đâu.”
“Thật không?” Ngọc Vân liếc nhìn Tần Lệ Phong, giả vờ trìu mến nắm tay anh: “Nói mới nhớ, tôi và Lệ Phong cũng có thể coi là bạn học.”
“Ồ, có phải không?” Tô Phương Dung hiển nhiên không có mấy hứng thú với chủ đề này.
“Hừm…” Ngọc Vân muốn nói thêm gì đó, với một tiếng va chạm, đèn đột nhiên bật sáng, thang máy lại tiếp đi lên như bình thường.
Cô tinh thần có chút hoảng loạn, Tần Lệ Phong nhàn nhạt liếc cô một cái.
Ngọc Vân mỉm cười, ngậm miệng và không nói gì thêm.
Thang máy lên đến tầng 29 và dừng đúng giờ.
Cửa mở, Tiêu Bảo Lộc đứng ở ngoài cửa mang theo nụ cười: “Chị dâu,” anh ta nói
Khuôn mặt của Ngọc Vân thay đổi ngay lập tức thay đổi khi nghe thấy anh ta gọi tiếng chị dâu.
Anh ta bước vào thang máy, vươn tay phải kéo Tô Phương Dung lên.
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh, thở ra, nắm tay anh.
Cô đã tê hết hai chân rồi, ngồi xổm hồi lâu như vậy, chân có chút tê dại.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi thang máy, Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Cậu có vẻ rất rảnh rỗi nhỉ.”
Tiêu Bảo Lộc vô tội đang đưa tay ra: “Em bây giờ đi làm việc đây.”
Tần Lệ Phong liếc anh ta một cái rồi đi tới văn phòng chủ tịch.
Ngọc Vân nhìn theo và nhìn Tiêu Bảo Lộc một cái nhìn mờ nhạt, đối với người em trai này của Tần Lệ Phong, cô trước nay đều không thích nổi.
“Làm sao vậy, chị dâu, muốn cùng em nói chuyện chút chút không?” Tiêu Bảo Lộc cợt nhả đứng ở bên cạnh Tô Phương Dung, vỗ vỗ bả vai của cô.
Tô Phương Dung lắc đầu, trong lòng vẫn là kinh ngạc: “Vừa rồi tôi sợ muốn chết.”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày: “Vừa rồi sao lại chị không biết nắm chắc cơ hội tốt như vậy, trời ạ, nếu chị giả bộ đáng thương, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống, không có khả năng những người phụ nữ khác có thể trèo lên đầu chị được đâu.”
Tô Phương Dung kỳ quái trừng mắt nhìn hắn: “Cậu đang nói cái gì vậy!”
“Chị dâu, xin làm theo lời quân thân.” Tiêu Bảo Lộc ở bên cạnh dạy dỗ phương pháp.
Tô Phương Dung cười, biết người này rõ ràng không nghiêm túc.
Cô bước vào thang máy vừa mới vừa bước ra, nhìn nó với sự sợ hãi, cô chắc chắn rằng mình đã ổn rồi, mới bước lên thang máy vẫy tay tạm biệt với Tiêu Bảo Lộc: “Tôi đi xuống trước.”
Khi Tô Phương Dung đến bộ phận phát triển, Phú Quý đã sốt ruột chờ ở lối vào thang máy.
Cô vừa bước xuống thang máy, thì bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của Phú Quý, không nhịn được hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Phú Quý giậm chân: ” Thật phí công tôi đã lo lắng cho đồ quỷ nhà cô.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta không hiểu lắm: “Làm sao vậy?”
Phú Quý thở phào nhẹ nhõm, giơ bàn tay như thường ngày lên: “Tôi vừa nghe có người nói thang máy có vấn đề, mới vừa rồi cô còn chưa tới, cho nên tôi cũng đang phân vân không biết có phải là cô đã gặp chuyện không?” Sau đó, anh ta liếc nhìn Tô Phương Dung. “Không sao rồi.”
Tô Phương Dung cười tủm tỉm: “Đúng vậy, nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho tôi.” Cô quay đầu lại: “Không sao cả, tôi ổn rồi.”
Nhìn thấy cô như vậy, Phú Quý cũng cười nhẹ nhõm một hơi, ghé sát vào cô: “Cô có chuyện gì với tổng giám đốc Quý vậy?”
Tô Phương Dung trợn to hai mắt, quay đầu nhìn anh ta một cái, đột nhiên lắc đầu: “Tôi cùng với anh ta có thể có chuyện gì.”
“Thật sao?” Phú Quý hai tay khoanh trước ngực, hiển nhiên điều này không thuyết phục được anh ta rồi.
Tô Phương Dung gật đầu: “Thật mà.”
Phú Quý cười cười, tiếp tục nói thầm vào tai của cô: “Vậy thì tôi có linh cảm, anh ta nhất định muốn theo đuổi cô rồi.”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Đừng có nói nhảm.”
“Trời ạ, tôi lại còn không rõ sao?” Anh ta kiêu ngạo ngẩng đầu: “Tôi cảm thấy Quý tổng không tồi chút nào đây, cô cũng nên thử suy nghĩ xem.”
“Tôi…”
Ngay khi Tô Phương Dung chuẩn bị muốn từ chối, ngón tay của Phú Quý đặt nhẹ lên môi cô: “Đừng vội phủ nhận, hãy hỏi trái tim của cô ấy.”
Tô Phương Dung mở to mắt, đi tới vị trí của mình, có phần bất lực: “Tôi và anh ta chỉ là bạn học thôi.”
“Bạn học?” Phú Quý trợn to hai mắt, càng thêm hứng thú: “Tình yêu học trò ư!
Giọng anh hơi lớn, mọi người xung quanh đều nhìn sang đây.
Tô Phương Dung hoảng sợ đánh anh ta một cái, có chút xấu hổ: “Anh nhỏ giọng tí đi.”
Phú Quý vô cùng kinh ngạc: “Tôi nói rồi, vô cùng lạ khi người như anh ta lại bị một cô gái không ăn mặc hở hang như cô hấp dẫn, cho nên hai người…” Anh duỗi ra hai ngón tay, chỉ vào Tô Phương Dung, Tô Phương Dung vội vàng phủ nhận câu nói của anh ta: “Chúng tôi thực sự không giống như những gì anh nghĩ đâu!” Ôi trời ạ, ai đó giúp cô đi!!
“Như vậy là như thế nào?” Phú Quý ghé sát vào Tô Phương Dung tò mò hỏi.
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, không muốn trả lời.
Phú Quý cười tủm tỉm, đôi mày hướng lên cao: “Hai chị em chúng ta, có thể cùng nhau chia sẻ những bí mật nho nhỏ này được không?”
Tô Phương Dung bất lực: “Anh nhỏ giọng đi một chút.” Cô thở dài, nói thật: “Tôi quả thực đã từng cùng anh Quý có chút tình cảm ấy.”
Phú Quý chỉ vào cô, ngón tay càng thêm run rẩy: “Chắc chắn rồi, hai người…”
Tô Phương Dung nhìn dáng vẻ tò mò của anh ta, vội vàng kéo người qua: “Đúng!”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Quá khứ đã qua cả rồi, hiện tại tôi chỉ muốn sống thật tốt thôi, anh đừng có đi khắp nơi kể chuyện đấy.”
Phú Quý làm một động tác khá ổn, nhìn từ trên xuống dưới Tô Phương Dung: “Không ngờ sẽ có người thích kiểu người không chút hấp dẫn như cô.” Anh ta thở dài rồi nói “Thế gian thật không công bằng mà.”
Tô Phương Dung đỡ trán, sớm đã quen với bộ dạng này của anh ta, quay đầu lại, mặc kệ anh ta, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Sắp đến trưa.
Có một cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của cô, cô nhìn nó từ khóe mắt, sau đó lại là Quý Bình Long.
Cô nghiến răng không biết phải đối mặt như thế nào.
“Tô Phương Dung bạn yêu, có muốn đi ăn cùng tôi không?” Phú Quý đi ngang qua cô, liếc cô một cái, nhìn thấy chính xác cuộc gọi nhỡ của cô, anh ta ho khan một tiếng: “Tôi có chuyện nên đi trước đây.”
“Ơ…” Tô Phương Dung vừa muốn ngăn cản, nhưng lại thấy Phú Quý đã biến mất.
Cô ngồi xuống ghế như thể không nhìn thấy cuộc gọi điện đó.
Cô đứng dậy, bắt đầu đi tìm một nơi để lấp đầy cái bụng của mình.
Vừa ra đến trước cửa công ty, chiếc Bentley Continental GT chói lóa đã đập ngay vào mắt cô, cô xoa xoa thái dương, cố gắng tránh đi một đường khác.
“Tô Phương Dung.” Một giọng nói rõ ràng vang lên.
Những ánh mắt xung quanh đều hướng về phía này,khiến cô thấy rất xấu hổ buộc phải quay lại: “Tổng giám đốc Quý.”
“Lên xe đi.” Lời nói đơn giản rõ ràng không cho cô chút không gian để suy nghĩ.
Tô Phương Dung bước tới gần cửa kính xe: “Anh Quý…”
“Lên xe.” Anh ngắt lời cô.
Tô Phương Dung nghiến răng nghiến lợi, bây giờ Quý Bình Long đã mất đi vẻ dịu dàng khi xưa, không che đậy nội dáng vẻ độc đoán của mình.
Chuyện xảy ra đêm qua vẫn đang lộn xộn trong tâm trí cô, cho dù không có chuyện gì xảy ra với hai người bọn họ lần trước, thì trong lòng cô vẫn còn vương vấn chút sợ hãi.
Cô lắc đầu: “Tôi nghĩ không cần thiết, anh Quý, vì bây giờ tôi không còn là người tiếp nhận hạng mục hợp tác giữa công ty tôi và Duyệt Lai nữa, nên chúng ta cũng không cần phải gặp nhau.”
Quý Bình Long nhìn cô, nhưng không thể nói gì nữa: “Vậy thì tôi không hẹn cô với danh nghĩa Dạ Nguyệt, mà là với danh nghĩa của chồng cũ của cô.”
Tô Phương Dung sửng sốt, trong lòng không tin: “Anh nói cái gì?”
Anh ta không nói nữa, Tô Phương Dung im lặng một lúc rồi mới bước lên xe.
Phong cảnh dọc đường lướt qua một lượt, Tô Phương Dung ngồi trong xe, gió thổi nhẹ mái tóc cô.
“Nhìn em có vẻ không vui lắm.” Quý Bình Long nói.
Tô Phương Dung nhìn anh cười: “Không có.”
Những tiếng nói xung quanh anh bắt đầu trở nên ồn ào, và học sinh lần lượt bước ra khỏi trường.
Quý Bình Long đỗ xe trước một trường học.
Anh xuống xe, mở cửa cho Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn cảnh vật xung quanh, đây là trường học ngày trước của bọn họ.
“Anh đưa em đến đây để làm gì?” Cô hỏi một cách mơ hồ.
“Đã lâu không về, nên muốn đi thôi.” Quý Bình Long tự nhiên nắm lấy tay cô.
Tô Phương Dung nhìn bàn tay mình đang bị nắm chặt lấy thì có chút kháng cự, nhưng có vẻ ngượng ngùng từ chối.
Hai người bước vào trường, đã đến giờ nghỉ trưa và hầu hết học sinh đã nghỉ ngơi.
Trường học rất yên tĩnh, và anh dẫn cô qua khu dạy học để đến lớp học âm nhạc.
Anh ngồi trước chiếc dương cầm, mở nắp đàn, hàng loạt nốt nhạc chảy ra dưới những ngón tay mảnh mai của anh.
Vẻ mặt của Tô Phương Dung hơi sững sờ, những cây thông màu vàng chống đỡ bầu trời bên ngoài cửa sổ đã cản bớt ánh sáng mặt trời, và anh đang chơi đùa dưới bóng cây lốm đốm.
Chương 82: Không phải các người muốn như vậy sao.
“Hừ.” Tần Lệ Phong cười lạnh một cái, Ngọc Vân liếc nhìn anh một cái, cô ấy có thể bắt được sự phẫn nộ trong mắt anh.
Thanh âm lạnh lùng của Tần Lệ Phong khiến Tô Phương Dung có cảm giác như có một tảng đá lạnh lẽo đằng sau lưng mình, trong lòng cô thầm mong thang máy mau đến nơi một chút, nhưng chưa đến được nơi tự nhiên có một tiếng nổ vang lên, thang máy lập tức dừng lại.
Tô Phương Dung giật mình, lập tức ngả người ra sau: “Làm sao vậy?”
Ngọc Vân cũng ngạc nhiên, những chuyện như vậy căn bản chưa từng xảy ra, theo bản năng, cô trực tiếp nắm tay phải của Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong liếc nhìn Ngọc Vân đang nắm tay mình, lông mày khẽ cau lại, anh liếc nhìn xung quanh rồi nhàn nhạt quét qua Tô Phương Dung đang dựa mình vào trong góc.
Bình tĩnh nhấn nút khẩn cấp trong thang máy.
Ngay sau đó giọng nói của mọi người từ bên ngoài thang máy vang lên: “Này này, người bên trong có nghe thấy gì không?”
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Anh hỏi thẳng và rõ ràng.
“Chủ tịch, thang máy vô tình bị chập điện. Chúng tôi đã gọi thợ chuyên nghiệp đến sửa chữa gấp.”
“Nhanh chút.” Anh nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
“Vâng, vâng.” Người ở đầu dây bên kia vội vàng đáp lại.
“Lệ Phong, chúng ta sẽ ổn chứ?” Ngọc Vân nhìn xung quanh, bóng tối khắp nơi khiến đôi mắt của cô đã không còn nhìn rõ cái bất cứ cái gì nữa.
Tần Lệ Phong nhìn Ngọc Vân bình tĩnh mà ôn nhu nói: “Không sao.”
“Vâng.” Ngọc Vân gật đầu, cô rất tin người đàn ông đó.
Tô Phương Dung nghiêng người trong góc, chậm rãi ngồi xổm xuống, không nhìn rõ xung quanh, cô chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi ở một mình.
Tiếng bước chân của ai đó vang lên, cô ngẩng đầu lên, thấy Tần Lệ Phong đang nhìn cô chăm chú, trầm mặc không nói điều gì.
Cô liếc nhìn Ngọc Vân đang ở bên cạnh anh, trong lòng cô dâng lên một cảm xúc không rõ ràng.
Cô cúi đầu, kìm lại thứ cảm xúc không thể giải thích được này.
Lúc cô cúi đầu, trên đầu nhất thời có chút ấm áp chạm đến, đồng tử cô hơi co rụt lại, có chút không thể tin được.
Tần Lệ Phong lạnh lùng nhìn cô, nhưng tay vẫn không ngừng di chuyển, chạm vào đầu cô như để xoa dịu cảm xúc của cô.
“Anh…” Cô khẽ lẩm bẩm, và tất cả các từ đều nằm trong cổ họng cô.
Phòng giám sát.
Tiêu Bảo Lộc nhìn ba người trong thang máy, ngoắc ngoắc ngón tay: “Chờ đã, anh đừng vội sửa…”
Những ngón tay anh lướt trên hàm răng tuyệt đẹp của mình, đôi mắt anh đang cười để chứng kiến vở kịch hay này.
Tần Lệ Phong nhìn đi chỗ khác, nhẹ nhàng thu tay lại.
Ngọc Vân nhìn hai người đang như vậy thì cười khúc khích: “Cô Tô đẹp quá. Đi học chắc có nhiều người theo đuổi lắm đúng không?”
Tô Phương Dung đột nhiên được nhắc đến tôi, Tô Phương Dung sửng sốt, sau đó đáp: “Không có đâu.”
“Thật không?” Ngọc Vân liếc nhìn Tần Lệ Phong, giả vờ trìu mến nắm tay anh: “Nói mới nhớ, tôi và Lệ Phong cũng có thể coi là bạn học.”
“Ồ, có phải không?” Tô Phương Dung hiển nhiên không có mấy hứng thú với chủ đề này.
“Hừm…” Ngọc Vân muốn nói thêm gì đó, với một tiếng va chạm, đèn đột nhiên bật sáng, thang máy lại tiếp đi lên như bình thường.
Cô tinh thần có chút hoảng loạn, Tần Lệ Phong nhàn nhạt liếc cô một cái.
Ngọc Vân mỉm cười, ngậm miệng và không nói gì thêm.
Thang máy lên đến tầng 29 và dừng đúng giờ.
Cửa mở, Tiêu Bảo Lộc đứng ở ngoài cửa mang theo nụ cười: “Chị dâu,” anh ta nói
Khuôn mặt của Ngọc Vân thay đổi ngay lập tức thay đổi khi nghe thấy anh ta gọi tiếng chị dâu.
Anh ta bước vào thang máy, vươn tay phải kéo Tô Phương Dung lên.
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh, thở ra, nắm tay anh.
Cô đã tê hết hai chân rồi, ngồi xổm hồi lâu như vậy, chân có chút tê dại.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi thang máy, Tần Lệ Phong liếc mắt nhìn Tiêu Bảo Lộc: “Cậu có vẻ rất rảnh rỗi nhỉ.”
Tiêu Bảo Lộc vô tội đang đưa tay ra: “Em bây giờ đi làm việc đây.”
Tần Lệ Phong liếc anh ta một cái rồi đi tới văn phòng chủ tịch.
Ngọc Vân nhìn theo và nhìn Tiêu Bảo Lộc một cái nhìn mờ nhạt, đối với người em trai này của Tần Lệ Phong, cô trước nay đều không thích nổi.
“Làm sao vậy, chị dâu, muốn cùng em nói chuyện chút chút không?” Tiêu Bảo Lộc cợt nhả đứng ở bên cạnh Tô Phương Dung, vỗ vỗ bả vai của cô.
Tô Phương Dung lắc đầu, trong lòng vẫn là kinh ngạc: “Vừa rồi tôi sợ muốn chết.”
Tiêu Bảo Lộc nhướng mày: “Vừa rồi sao lại chị không biết nắm chắc cơ hội tốt như vậy, trời ạ, nếu chị giả bộ đáng thương, nước mắt nhỏ giọt rơi xuống, không có khả năng những người phụ nữ khác có thể trèo lên đầu chị được đâu.”
Tô Phương Dung kỳ quái trừng mắt nhìn hắn: “Cậu đang nói cái gì vậy!”
“Chị dâu, xin làm theo lời quân thân.” Tiêu Bảo Lộc ở bên cạnh dạy dỗ phương pháp.
Tô Phương Dung cười, biết người này rõ ràng không nghiêm túc.
Cô bước vào thang máy vừa mới vừa bước ra, nhìn nó với sự sợ hãi, cô chắc chắn rằng mình đã ổn rồi, mới bước lên thang máy vẫy tay tạm biệt với Tiêu Bảo Lộc: “Tôi đi xuống trước.”
Khi Tô Phương Dung đến bộ phận phát triển, Phú Quý đã sốt ruột chờ ở lối vào thang máy.
Cô vừa bước xuống thang máy, thì bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của Phú Quý, không nhịn được hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Phú Quý giậm chân: ” Thật phí công tôi đã lo lắng cho đồ quỷ nhà cô.”
Tô Phương Dung nhìn anh ta không hiểu lắm: “Làm sao vậy?”
Phú Quý thở phào nhẹ nhõm, giơ bàn tay như thường ngày lên: “Tôi vừa nghe có người nói thang máy có vấn đề, mới vừa rồi cô còn chưa tới, cho nên tôi cũng đang phân vân không biết có phải là cô đã gặp chuyện không?” Sau đó, anh ta liếc nhìn Tô Phương Dung. “Không sao rồi.”
Tô Phương Dung cười tủm tỉm: “Đúng vậy, nhưng anh vẫn luôn lo lắng cho tôi.” Cô quay đầu lại: “Không sao cả, tôi ổn rồi.”
Nhìn thấy cô như vậy, Phú Quý cũng cười nhẹ nhõm một hơi, ghé sát vào cô: “Cô có chuyện gì với tổng giám đốc Quý vậy?”
Tô Phương Dung trợn to hai mắt, quay đầu nhìn anh ta một cái, đột nhiên lắc đầu: “Tôi cùng với anh ta có thể có chuyện gì.”
“Thật sao?” Phú Quý hai tay khoanh trước ngực, hiển nhiên điều này không thuyết phục được anh ta rồi.
Tô Phương Dung gật đầu: “Thật mà.”
Phú Quý cười cười, tiếp tục nói thầm vào tai của cô: “Vậy thì tôi có linh cảm, anh ta nhất định muốn theo đuổi cô rồi.”
Tô Phương Dung lắc đầu: “Đừng có nói nhảm.”
“Trời ạ, tôi lại còn không rõ sao?” Anh ta kiêu ngạo ngẩng đầu: “Tôi cảm thấy Quý tổng không tồi chút nào đây, cô cũng nên thử suy nghĩ xem.”
“Tôi…”
Ngay khi Tô Phương Dung chuẩn bị muốn từ chối, ngón tay của Phú Quý đặt nhẹ lên môi cô: “Đừng vội phủ nhận, hãy hỏi trái tim của cô ấy.”
Tô Phương Dung mở to mắt, đi tới vị trí của mình, có phần bất lực: “Tôi và anh ta chỉ là bạn học thôi.”
“Bạn học?” Phú Quý trợn to hai mắt, càng thêm hứng thú: “Tình yêu học trò ư!
Giọng anh hơi lớn, mọi người xung quanh đều nhìn sang đây.
Tô Phương Dung hoảng sợ đánh anh ta một cái, có chút xấu hổ: “Anh nhỏ giọng tí đi.”
Phú Quý vô cùng kinh ngạc: “Tôi nói rồi, vô cùng lạ khi người như anh ta lại bị một cô gái không ăn mặc hở hang như cô hấp dẫn, cho nên hai người…” Anh duỗi ra hai ngón tay, chỉ vào Tô Phương Dung, Tô Phương Dung vội vàng phủ nhận câu nói của anh ta: “Chúng tôi thực sự không giống như những gì anh nghĩ đâu!” Ôi trời ạ, ai đó giúp cô đi!!
“Như vậy là như thế nào?” Phú Quý ghé sát vào Tô Phương Dung tò mò hỏi.
Tô Phương Dung ngẩng đầu nhìn anh ta, không muốn trả lời.
Phú Quý cười tủm tỉm, đôi mày hướng lên cao: “Hai chị em chúng ta, có thể cùng nhau chia sẻ những bí mật nho nhỏ này được không?”
Tô Phương Dung bất lực: “Anh nhỏ giọng đi một chút.” Cô thở dài, nói thật: “Tôi quả thực đã từng cùng anh Quý có chút tình cảm ấy.”
Phú Quý chỉ vào cô, ngón tay càng thêm run rẩy: “Chắc chắn rồi, hai người…”
Tô Phương Dung nhìn dáng vẻ tò mò của anh ta, vội vàng kéo người qua: “Đúng!”
Cô trừng mắt nhìn anh: “Quá khứ đã qua cả rồi, hiện tại tôi chỉ muốn sống thật tốt thôi, anh đừng có đi khắp nơi kể chuyện đấy.”
Phú Quý làm một động tác khá ổn, nhìn từ trên xuống dưới Tô Phương Dung: “Không ngờ sẽ có người thích kiểu người không chút hấp dẫn như cô.” Anh ta thở dài rồi nói “Thế gian thật không công bằng mà.”
Tô Phương Dung đỡ trán, sớm đã quen với bộ dạng này của anh ta, quay đầu lại, mặc kệ anh ta, bắt đầu nghiêm túc làm việc.
Sắp đến trưa.
Có một cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động của cô, cô nhìn nó từ khóe mắt, sau đó lại là Quý Bình Long.
Cô nghiến răng không biết phải đối mặt như thế nào.
“Tô Phương Dung bạn yêu, có muốn đi ăn cùng tôi không?” Phú Quý đi ngang qua cô, liếc cô một cái, nhìn thấy chính xác cuộc gọi nhỡ của cô, anh ta ho khan một tiếng: “Tôi có chuyện nên đi trước đây.”
“Ơ…” Tô Phương Dung vừa muốn ngăn cản, nhưng lại thấy Phú Quý đã biến mất.
Cô ngồi xuống ghế như thể không nhìn thấy cuộc gọi điện đó.
Cô đứng dậy, bắt đầu đi tìm một nơi để lấp đầy cái bụng của mình.
Vừa ra đến trước cửa công ty, chiếc Bentley Continental GT chói lóa đã đập ngay vào mắt cô, cô xoa xoa thái dương, cố gắng tránh đi một đường khác.
“Tô Phương Dung.” Một giọng nói rõ ràng vang lên.
Những ánh mắt xung quanh đều hướng về phía này,khiến cô thấy rất xấu hổ buộc phải quay lại: “Tổng giám đốc Quý.”
“Lên xe đi.” Lời nói đơn giản rõ ràng không cho cô chút không gian để suy nghĩ.
Tô Phương Dung bước tới gần cửa kính xe: “Anh Quý…”
“Lên xe.” Anh ngắt lời cô.
Tô Phương Dung nghiến răng nghiến lợi, bây giờ Quý Bình Long đã mất đi vẻ dịu dàng khi xưa, không che đậy nội dáng vẻ độc đoán của mình.
Chuyện xảy ra đêm qua vẫn đang lộn xộn trong tâm trí cô, cho dù không có chuyện gì xảy ra với hai người bọn họ lần trước, thì trong lòng cô vẫn còn vương vấn chút sợ hãi.
Cô lắc đầu: “Tôi nghĩ không cần thiết, anh Quý, vì bây giờ tôi không còn là người tiếp nhận hạng mục hợp tác giữa công ty tôi và Duyệt Lai nữa, nên chúng ta cũng không cần phải gặp nhau.”
Quý Bình Long nhìn cô, nhưng không thể nói gì nữa: “Vậy thì tôi không hẹn cô với danh nghĩa Dạ Nguyệt, mà là với danh nghĩa của chồng cũ của cô.”
Tô Phương Dung sửng sốt, trong lòng không tin: “Anh nói cái gì?”
Anh ta không nói nữa, Tô Phương Dung im lặng một lúc rồi mới bước lên xe.
Phong cảnh dọc đường lướt qua một lượt, Tô Phương Dung ngồi trong xe, gió thổi nhẹ mái tóc cô.
“Nhìn em có vẻ không vui lắm.” Quý Bình Long nói.
Tô Phương Dung nhìn anh cười: “Không có.”
Những tiếng nói xung quanh anh bắt đầu trở nên ồn ào, và học sinh lần lượt bước ra khỏi trường.
Quý Bình Long đỗ xe trước một trường học.
Anh xuống xe, mở cửa cho Tô Phương Dung.
Tô Phương Dung nhìn cảnh vật xung quanh, đây là trường học ngày trước của bọn họ.
“Anh đưa em đến đây để làm gì?” Cô hỏi một cách mơ hồ.
“Đã lâu không về, nên muốn đi thôi.” Quý Bình Long tự nhiên nắm lấy tay cô.
Tô Phương Dung nhìn bàn tay mình đang bị nắm chặt lấy thì có chút kháng cự, nhưng có vẻ ngượng ngùng từ chối.
Hai người bước vào trường, đã đến giờ nghỉ trưa và hầu hết học sinh đã nghỉ ngơi.
Trường học rất yên tĩnh, và anh dẫn cô qua khu dạy học để đến lớp học âm nhạc.
Anh ngồi trước chiếc dương cầm, mở nắp đàn, hàng loạt nốt nhạc chảy ra dưới những ngón tay mảnh mai của anh.
Vẻ mặt của Tô Phương Dung hơi sững sờ, những cây thông màu vàng chống đỡ bầu trời bên ngoài cửa sổ đã cản bớt ánh sáng mặt trời, và anh đang chơi đùa dưới bóng cây lốm đốm.
Bình luận facebook