Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
Chương 111
Trái tim Tô Phương Dung đột nhiên đập nhanh hơn, nói một câu “đừng đùa nữa” rồi vội vàng thúc giục anh: “Anh mau đi tắm đi.”
Anh nhìn cô cười toe toét, không đùa cô nữa.
Tần Lệ Phong mới bước vào không lâu, Phú Quý đã gọi điện thoại tới.
Nghe điện thoại xong, Tô Phương Dung lập tức biến sắc: “… Được, tôi quay về bây giờ đây!”
Cô vội vã thu dọn một chút rồi hướng về phía phòng tắm gào lên: “Tần Lệ Phong, tôi có chuyện gấp phải về công ty trước đây! Khi nào đi anh nhớ khóa cửa hộ tôi nhé!” Nói xong, cô lập tức ra khỏi cửa.
Khi Tần Lệ Phong tắm xong bước ra thì trong phòng đã không còn bóng dáng Tô Phương Dung rồi.
Tô Phương Dung đến công ty, giám đốc Ngôn nhìn cô khó xử: “Tô Phương Dung à… đây là ý của chủ tịch… Tôi cũng rất khó xử, hay là, cô bảo tổng giám đốc nói giúp cô đi?”
Tô Phương Dung nhíu chặt lông mày, cô hiểu việc này rõ ràng: “Giám đốc, tôi biết nên làm thế nào.”
Tầng 29.
Thư ký đứng trước cửa phòng làm việc, Tô Phương Dung bước lên trước, cô biết Tần Bảo Đông không thích cô, nhưng cô không làm sai, không thể định tội cô được.
“Cô Tô…” Thư ký gọi cô một tiếng, thái độ đúng mực: “Chủ tịch nói không tiếp khách.”
Thái độ Tô Phương Dung kiên quyết: “Tôi có chuyện muốn tìm chủ tịch Tần.”
“Tôi đã nói chủ tịch không tiếp khách, mời cô về cho.” Thư ký hời hợt liếc cô một cái, vẻ mặt coi thường.
“Ông ta không tiếp khách, có nói sẽ không tiếp tôi không?”
Tần Lệ Phong đứng ở cửa thang máy chỉnh gấu áo rồi bước đến.
Thấy Tần Lệ Phong đến, thái độ của thư ký lập tức cung kính hơn nhiều.
“Tổng giám đốc Tần.” Cô ta cúi đầu, không có dáng vẻ vênh váo hung hăng như vừa nãy nữa.
Tần Lệ Phong khẽ liếc cô ta một cái, toàn thân thư ký run lên, ngoan ngoãn tránh đường cho anh vào.
Đi qua cạnh Tô Phương Dung, anh nói: “Về làm việc đi, tôi sẽ giải quyết.”
Tô Phương Dung nhìn anh một cái thật lâu rồi gật đầu.
Tần Bảo Đông đang ngồi trên ghế dựa, nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta quay người lại, dường như đã dự liệu được Tần Lệ Phong sẽ đến, giọng điệu ông ta không tốt lắm: “Sao mày lại đến đây?”
Ánh mắt Tần Lệ Phong thoáng rơi trên người ông ta: “Tại sao lại đuổi việc Tô Phương Dung.”
“Tại sao à?”
Tần Bảo Đông cười như vừa nghe chuyện hài gì đó: “Bỏ bê nhiệm vụ, lý do này đã đủ chưa?”
Tần Lệ Phong không phản bác lời của ông ta.
“Một tuần xin nghỉ tận mấy ngày, công ty mà có nhân viên như cô ta thì coi như xong rồi!” Ông ta nói ngàng càng nặng lời, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường: “Mấy đứa con gái như cô ta, trừ việc đi dụ dỗ đàn ông thì còn biết làm gì?”
“Cô ấy là do tôi gọi ra ngoài làm việc, có ý kiến gì không?”
Đợi ông ta phát tiết xong, Tần Lệ Phong không mặn không nhạt nói.
“Hừ!” Tần Bảo Đông hừ một tiếng nặng nề: “Mày xem mày tìm được loại phụ nữ như thế nào!” Ông ta lải nhải không ngừng: “Làm gì cũng sai! Cô ta có chỗ nào sánh được với Ngọc Vân? Trừ việc chỉ nghĩ đến thấy người sang bắt quàng làm họ, cô ta còn có thể làm gì?”
“Cô ấy không cần làm gì cả, có tôi nuôi là được rồi.” Đối diện với lửa giận của ông ta, Tần Lệ Phong lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh ngẩng đầu liếc nhìn Tần Bảo Đông: “Còn về cô ấy là người như thế nào, tôi hiểu rõ là được, người khác không cần tìm hiểu quá nhiều đâu.”
“Mày…” Tần Bảo Đông lại lần nữa cạn lời, ông ta thở phì phò, cảm thấy tim mình đang đau nhức.
“Được, vậy chúng ta lại bàn chuyện công ty!” Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Lần hợp tác với Duyệt Lai, tao dự tính sẽ giao cho Tiêu Bảo Lộc làm.”
Tần Lệ Phong từ chối thẳng thừng: “Tôi không đồng ý, cậu ta không quen làm, không có lợi cho việc hợp tác.”
“Là mày không muốn giao quyền chỉ huy đúng không?”
Tần Bảo Đông híp đôi mắt lại, cười lạnh: “Nó là em của mày đấy! Mày làm thế, không khỏi có chút quá đáng quá rồi sao?”
Tần Lệ Phong nở nự cười: “Ông cũng quan tâm đến tình thân sao?”
Sau đó, anh lắc đầu: “Ồ, không đúng, tôi nói sai rồi, ông chỉ là chưa bao giờ quan tâm tôi mà thôi.”
Tần Bảo Đông biến sắc: “Cho dù như thế thì làm sao? Đó là bởi vì, nó biết tôn trọng ông bố là tao hơn mày!”
Tần Lệ Phong cười cười, không nhanh không chậm đáp: “Ông bị người phụ nữ của mình cắm sừng rồi, lại không có bản lĩnh giải quyết, chỉ có thể phát lửa giận lên người con trai!” Nâng mắt lên, giọng điệu đầy sự châm chọc: “Chủ tịch Tần, ông còn muốn có được sự tôn trọng của tôi sao?”
Tần Bảo Đông vô cùng tức giận, giận đến mức không thèm nhìn gì cả, vớ được cái gì là ném vào Tần Lệ Phong cái ấy: “Con tiện nhân đó đã đi rồi! Tại sao không đem theo mày đi luôn đi?!”
Tần Lệ Phong không tránh né, ngay lập tức đã có dòng máu chảy từ trên đầu xuống.
Đầu lông mày anh nhiễm một tầng máu, anh lạnh lùng nhìn Tần Bảo Đông, nhấc tay nhẹ nhàng lau vết máu đi, nhìn màu đỏ trên đầu ngón tay, anh khẽ mở miệng: “Những việc ông làm với tôi, tôi đều có thể nhẫn nhịn, có điều, nếu ông dám ra tay với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua dù đó là ai! Nếu cô ấy bị tổn thương một phần, tôi sẽ đòi lại mười phần.”
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi.
Trong cơn giận dữ, Tần Bảo Đông gào lên với anh: “Chỉ vì một người đàn bà mà mày dám chống lại mệnh lệnh của tao đúng không?”
“Phải thì làm sao?”
Anh nghiêng đầu cười lạnh: “Cho dù có tặng cả cái công ty này cho cô ấy, tôi cũng can tâm tình nguyện.”
Phòng nhân sự không ra thông báo đuổi việc nữa, trong lòng Tô Phương Dung hiểu, chẳng qua Tần Bảo Đông mượn cô để đối phó với Tần Lệ Phong mà thôi.
Mấy ngày liên tiếp không thấy Tần Lệ Phong, cô không rõ bây giờ anh có ổn hay không, trái tim ẩn ẩn sự lo lắng, nhưng thế nào cũng không thuyết phục được bản thân chủ động đi tìm anh.
Cuộc sống trôi qua như ngày trước, bình phàm yên ổn.
Qua bữa trưa, Tô Phương Dung cùng Phú Quý đi vào trong thang máy, cô nhàm chán nâng mắt lên nhìn chăm chăm vào con số đang nhảy trên cửa thang máy, Phú Quý vừa soi gương vừa hỏi cô: “Nghe nói gần đây có một bộ phim rất hot, cô đã xem chưa?”
Anh ta nhẹ giọng hỏi.
Tô Phương Dung lắc lắc đầu: “Chưa xem.”
Nhìn bộ dạng của cô, Phú Quý xoa xoa trán: “Phương Dung cô sẽ không bước vào cuộc sống tuổi già sớm đấy chứ?”
Vẻ mặt Tô Phương Dung mù tịt: “Tôi cảm thấy tôi sống khỏe mạnh phết mà.”
Phú Quý lườm cô, lắc lắc đầu, vẻ mặt cô không thể cứu chữa được rồi.
Cửa thang máy mở ra, có mấy người lục tục đi vào, Phú Quý còn đang trách móc Tô Phương Dung như nhà tu hành ngồi thiền: “Cô mà cứ như này nữa, cô sẽ biến thành bà già đấy, cô gái à!”
“Làm gì nghiêm trọng như anh nói chứ… chẳng qua chỉ là một bộ phim thôi mà, mấy năm rồi tôi chưa bước vào rạp chiếu phim thì làm sao? Vẫn sống tốt đây…”
“Trời ạ! Tôi không nói chuyện được với cô nữa rồi!”
Giọng nói của hai người dần dần bị ngăn ở bên ngoài theo tiếng cửa thang máy đóng lại.
Trần Chính Cường nhịn cười, liếc mắt nhìn tổng giám đốc đang đứng trong góc thang máy, giống như Tô Phương Dung bị người ta chê thành như này đều là lỗi của tổng giám đốc đại nhân cả.
Tần Lệ Phong liếc xéo anh ta một cái, cửa thang máy lần nữa mở ra, anh chậm rãi bước ra ngoài.
Quay về phòng làm việc, Trần Chính Cường lập tức tiến vào trạng thái làm việc, sau khi báo cáo công việc tiếp theo trong ngày, vừa bước ra ngoài đã bị Tần Lệ Phong gọi lại.
“Gần đây… có bộ phim nào ra rạp không?”
Trần Chính Cường ngơ ngác, lập tức mặt mày hớn hở đáp: “Có nhiều lắm đấy! Có…”
“Chọn trọng điểm để nói.” Tần Lệ Phong đã cúi đầu nhìn tài liệu rồi.
“…”
Trần Chính Cường nghĩ một lúc rồi đáp: “Có phim tình yêu, tôi lập tức đặt vé, sau khi xem xong là vừa đến bữa tối.”
Tần Lệ Phong không thèm ngẩng đầu: “Ừ.”
Buổi chiều, Tô Phương Dung đang làm việc thì điện thoại rung lên.
Mắt liếc một cái, là tin nhắn Tần Lệ Phong gửi đến, bảo cô tan làm thì đợi anh.
Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô cố ý lờ đi cảm giác này, sau đó nhắn lại một chữ “vâng”.
Sau khi tan ca, Tô Phương Dung bước ra cổng đã nhìn thấy xe của Tần Lệ Phong “két” cái dừng dưới bậc thang, cô vội vàng nhìn ngó khắp nơi, sau đó mới nhanh chóng bước xuống, kéo cửa xe ra ngồi vào trong.
Ngồi lên xe rồi, cô lập tức nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tần Lệ Phong nhấc một tay lên, rất tự nhiên mà nhéo má cô một cái: “Đi rồi sẽ biết.”
Tô Phương Dung đập tay anh một cái, xoa xoa mặt: “Nhưng mà, chúng ta vẫn nên đi đón Gia Bảo đã!”
“Tôi đã bảo Trần Chính Cường đón rồi.”
Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh: “Cho nên? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Tần Lệ Phong lườm cô một cái, rồi lại dời tầm mắt: “Tôi vừa mua vé xem phim.”
“Xem phim?”
Tô Phương Dung chớp chớp mắt, tỏ ra kinh ngạc, sao cũng không thể liên hệ hình tượng cao lớn của tổng giám đốc Tần cùng hành vi tầm thường này với nhau được!
Tần Lệ Phong gật đầu khẳng định: “Có vấn đề sao?”
Tô Phương Dung khó mà tin nổi nhìn anh, buồn cười nói: “Vấn đề là, anh làm việc chưa qua sự đồng ý của tôi, sau đó đã tự tiện làm chủ đi mua vé.”
“Hả?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Tôi không cảm thấy đây là vấn đề.”
Nhìn dáng vẻ của anh, Tô Phương Dung hận đến ngứa răng.
Hai người nhanh chóng đến rạp chiếu phim, Tô Phương Dung ở trên xe nói có chút khát nước: “Tôi đi mua trà sữa.”
Cô xuống xe, đến tiệm trà sữa, tùy tiện chọn hai cốc.
Cô cầm trà sữa đến trước mặt Tần Lệ Phong, Tần Lệ Phong nhướng mày, tỏ ra không thích thứ đồ này lắm.
“Anh thích uống vị nào?”
Tô Phương Dung hỏi.
“Tùy cô.” Anh lạnh giọng trả lời.
“Vậy anh uống cốc này.” Cô đưa trà sữa ở tay trái cho Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong ghé sát vào cô cười cười, sau đó vươn tay lấy đi cốc trong tay còn lại.
Tô Phương Dung nhíu mày, bộ dạng gấp gáp: “Đó là của tôi!”
Tần Lệ Phong thoáng liếc cô một cái, cắn lấy ống hút, mùi vị vừa ngon.
“Sao cô không uống?”
Anh hứng thú nhìn Tô Phương Dung hỏi.
Tô Phương Dung nuốt nước miếng, cười ha ha nói: “Tôi không khát.”
“Vậy lúc nãy cô ồn ào đòi uống trà sữa?”
Thấy anh gây sự, Tô Phương Dung nén lại đau khổ, cam chịu cắn lấy ống hút.
Biết anh không thích đồ ngọt, nên cô đã bảo nhân viên cho thêm đường…
Nhìn vẻ mặt uất ức của cô, tâm tình Tần Lệ Phong vô cùng tốt.
“Phim sắp bắt đầu rồi… chúng ta mau vào đi.” Mặc kệ khoang miệng ngọt lịm khiến cô rất không quen, cô vẫn giả vờ không có chuyện gì.
Tần Lệ Phong nhìn cô, vươn tay đổi lấy cốc trà sữa của cô.
Ánh mắt Tô Phương Dung chấm hỏi, anh ngậm lấy ống hút cô vừa hút: “Đổi khẩu vị chút.”
Tô Phương Dung im lặng cắn lấy ống hút anh vừa uống, trái tim lại bắt đầu không chịu sự khống chế…
Cô nhíu mày, lặng lẽ thở sâu lấy lại bình tĩnh.
Hai người bước vào trong, bộ phim nhanh chóng được chiếu lên, có lẽ là phim mà Phú Quý nói.
Đến xem phim đều là những cặp tình nhân, các cô gái thỉnh thoảng bị bộ phim cảm động tới rối tinh rối mù, nhưng Tô Phương Dung lại là loài khác, phim mới chiếu không lâu đã bắt đầu cúi đầu xuống, gật gà gật gù.
Dần dần, đầu cô ngày một cúi xuống, bên cạnh bỗng vươn ra một cánh tay, kéo cái mặt của cô qua đó, để đầu cô dựa vào người mình.
Trái tim Tô Phương Dung đột nhiên đập nhanh hơn, nói một câu “đừng đùa nữa” rồi vội vàng thúc giục anh: “Anh mau đi tắm đi.”
Anh nhìn cô cười toe toét, không đùa cô nữa.
Tần Lệ Phong mới bước vào không lâu, Phú Quý đã gọi điện thoại tới.
Nghe điện thoại xong, Tô Phương Dung lập tức biến sắc: “… Được, tôi quay về bây giờ đây!”
Cô vội vã thu dọn một chút rồi hướng về phía phòng tắm gào lên: “Tần Lệ Phong, tôi có chuyện gấp phải về công ty trước đây! Khi nào đi anh nhớ khóa cửa hộ tôi nhé!” Nói xong, cô lập tức ra khỏi cửa.
Khi Tần Lệ Phong tắm xong bước ra thì trong phòng đã không còn bóng dáng Tô Phương Dung rồi.
Tô Phương Dung đến công ty, giám đốc Ngôn nhìn cô khó xử: “Tô Phương Dung à… đây là ý của chủ tịch… Tôi cũng rất khó xử, hay là, cô bảo tổng giám đốc nói giúp cô đi?”
Tô Phương Dung nhíu chặt lông mày, cô hiểu việc này rõ ràng: “Giám đốc, tôi biết nên làm thế nào.”
Tầng 29.
Thư ký đứng trước cửa phòng làm việc, Tô Phương Dung bước lên trước, cô biết Tần Bảo Đông không thích cô, nhưng cô không làm sai, không thể định tội cô được.
“Cô Tô…” Thư ký gọi cô một tiếng, thái độ đúng mực: “Chủ tịch nói không tiếp khách.”
Thái độ Tô Phương Dung kiên quyết: “Tôi có chuyện muốn tìm chủ tịch Tần.”
“Tôi đã nói chủ tịch không tiếp khách, mời cô về cho.” Thư ký hời hợt liếc cô một cái, vẻ mặt coi thường.
“Ông ta không tiếp khách, có nói sẽ không tiếp tôi không?”
Tần Lệ Phong đứng ở cửa thang máy chỉnh gấu áo rồi bước đến.
Thấy Tần Lệ Phong đến, thái độ của thư ký lập tức cung kính hơn nhiều.
“Tổng giám đốc Tần.” Cô ta cúi đầu, không có dáng vẻ vênh váo hung hăng như vừa nãy nữa.
Tần Lệ Phong khẽ liếc cô ta một cái, toàn thân thư ký run lên, ngoan ngoãn tránh đường cho anh vào.
Đi qua cạnh Tô Phương Dung, anh nói: “Về làm việc đi, tôi sẽ giải quyết.”
Tô Phương Dung nhìn anh một cái thật lâu rồi gật đầu.
Tần Bảo Đông đang ngồi trên ghế dựa, nghe thấy tiếng mở cửa, ông ta quay người lại, dường như đã dự liệu được Tần Lệ Phong sẽ đến, giọng điệu ông ta không tốt lắm: “Sao mày lại đến đây?”
Ánh mắt Tần Lệ Phong thoáng rơi trên người ông ta: “Tại sao lại đuổi việc Tô Phương Dung.”
“Tại sao à?”
Tần Bảo Đông cười như vừa nghe chuyện hài gì đó: “Bỏ bê nhiệm vụ, lý do này đã đủ chưa?”
Tần Lệ Phong không phản bác lời của ông ta.
“Một tuần xin nghỉ tận mấy ngày, công ty mà có nhân viên như cô ta thì coi như xong rồi!” Ông ta nói ngàng càng nặng lời, khuôn mặt đầy vẻ khinh thường: “Mấy đứa con gái như cô ta, trừ việc đi dụ dỗ đàn ông thì còn biết làm gì?”
“Cô ấy là do tôi gọi ra ngoài làm việc, có ý kiến gì không?”
Đợi ông ta phát tiết xong, Tần Lệ Phong không mặn không nhạt nói.
“Hừ!” Tần Bảo Đông hừ một tiếng nặng nề: “Mày xem mày tìm được loại phụ nữ như thế nào!” Ông ta lải nhải không ngừng: “Làm gì cũng sai! Cô ta có chỗ nào sánh được với Ngọc Vân? Trừ việc chỉ nghĩ đến thấy người sang bắt quàng làm họ, cô ta còn có thể làm gì?”
“Cô ấy không cần làm gì cả, có tôi nuôi là được rồi.” Đối diện với lửa giận của ông ta, Tần Lệ Phong lại bình tĩnh hơn nhiều. Anh ngẩng đầu liếc nhìn Tần Bảo Đông: “Còn về cô ấy là người như thế nào, tôi hiểu rõ là được, người khác không cần tìm hiểu quá nhiều đâu.”
“Mày…” Tần Bảo Đông lại lần nữa cạn lời, ông ta thở phì phò, cảm thấy tim mình đang đau nhức.
“Được, vậy chúng ta lại bàn chuyện công ty!” Ông ta hít sâu một hơi, nói: “Lần hợp tác với Duyệt Lai, tao dự tính sẽ giao cho Tiêu Bảo Lộc làm.”
Tần Lệ Phong từ chối thẳng thừng: “Tôi không đồng ý, cậu ta không quen làm, không có lợi cho việc hợp tác.”
“Là mày không muốn giao quyền chỉ huy đúng không?”
Tần Bảo Đông híp đôi mắt lại, cười lạnh: “Nó là em của mày đấy! Mày làm thế, không khỏi có chút quá đáng quá rồi sao?”
Tần Lệ Phong nở nự cười: “Ông cũng quan tâm đến tình thân sao?”
Sau đó, anh lắc đầu: “Ồ, không đúng, tôi nói sai rồi, ông chỉ là chưa bao giờ quan tâm tôi mà thôi.”
Tần Bảo Đông biến sắc: “Cho dù như thế thì làm sao? Đó là bởi vì, nó biết tôn trọng ông bố là tao hơn mày!”
Tần Lệ Phong cười cười, không nhanh không chậm đáp: “Ông bị người phụ nữ của mình cắm sừng rồi, lại không có bản lĩnh giải quyết, chỉ có thể phát lửa giận lên người con trai!” Nâng mắt lên, giọng điệu đầy sự châm chọc: “Chủ tịch Tần, ông còn muốn có được sự tôn trọng của tôi sao?”
Tần Bảo Đông vô cùng tức giận, giận đến mức không thèm nhìn gì cả, vớ được cái gì là ném vào Tần Lệ Phong cái ấy: “Con tiện nhân đó đã đi rồi! Tại sao không đem theo mày đi luôn đi?!”
Tần Lệ Phong không tránh né, ngay lập tức đã có dòng máu chảy từ trên đầu xuống.
Đầu lông mày anh nhiễm một tầng máu, anh lạnh lùng nhìn Tần Bảo Đông, nhấc tay nhẹ nhàng lau vết máu đi, nhìn màu đỏ trên đầu ngón tay, anh khẽ mở miệng: “Những việc ông làm với tôi, tôi đều có thể nhẫn nhịn, có điều, nếu ông dám ra tay với cô ấy, tôi sẽ không bỏ qua dù đó là ai! Nếu cô ấy bị tổn thương một phần, tôi sẽ đòi lại mười phần.”
Nói xong, anh chuẩn bị rời đi.
Trong cơn giận dữ, Tần Bảo Đông gào lên với anh: “Chỉ vì một người đàn bà mà mày dám chống lại mệnh lệnh của tao đúng không?”
“Phải thì làm sao?”
Anh nghiêng đầu cười lạnh: “Cho dù có tặng cả cái công ty này cho cô ấy, tôi cũng can tâm tình nguyện.”
Phòng nhân sự không ra thông báo đuổi việc nữa, trong lòng Tô Phương Dung hiểu, chẳng qua Tần Bảo Đông mượn cô để đối phó với Tần Lệ Phong mà thôi.
Mấy ngày liên tiếp không thấy Tần Lệ Phong, cô không rõ bây giờ anh có ổn hay không, trái tim ẩn ẩn sự lo lắng, nhưng thế nào cũng không thuyết phục được bản thân chủ động đi tìm anh.
Cuộc sống trôi qua như ngày trước, bình phàm yên ổn.
Qua bữa trưa, Tô Phương Dung cùng Phú Quý đi vào trong thang máy, cô nhàm chán nâng mắt lên nhìn chăm chăm vào con số đang nhảy trên cửa thang máy, Phú Quý vừa soi gương vừa hỏi cô: “Nghe nói gần đây có một bộ phim rất hot, cô đã xem chưa?”
Anh ta nhẹ giọng hỏi.
Tô Phương Dung lắc lắc đầu: “Chưa xem.”
Nhìn bộ dạng của cô, Phú Quý xoa xoa trán: “Phương Dung cô sẽ không bước vào cuộc sống tuổi già sớm đấy chứ?”
Vẻ mặt Tô Phương Dung mù tịt: “Tôi cảm thấy tôi sống khỏe mạnh phết mà.”
Phú Quý lườm cô, lắc lắc đầu, vẻ mặt cô không thể cứu chữa được rồi.
Cửa thang máy mở ra, có mấy người lục tục đi vào, Phú Quý còn đang trách móc Tô Phương Dung như nhà tu hành ngồi thiền: “Cô mà cứ như này nữa, cô sẽ biến thành bà già đấy, cô gái à!”
“Làm gì nghiêm trọng như anh nói chứ… chẳng qua chỉ là một bộ phim thôi mà, mấy năm rồi tôi chưa bước vào rạp chiếu phim thì làm sao? Vẫn sống tốt đây…”
“Trời ạ! Tôi không nói chuyện được với cô nữa rồi!”
Giọng nói của hai người dần dần bị ngăn ở bên ngoài theo tiếng cửa thang máy đóng lại.
Trần Chính Cường nhịn cười, liếc mắt nhìn tổng giám đốc đang đứng trong góc thang máy, giống như Tô Phương Dung bị người ta chê thành như này đều là lỗi của tổng giám đốc đại nhân cả.
Tần Lệ Phong liếc xéo anh ta một cái, cửa thang máy lần nữa mở ra, anh chậm rãi bước ra ngoài.
Quay về phòng làm việc, Trần Chính Cường lập tức tiến vào trạng thái làm việc, sau khi báo cáo công việc tiếp theo trong ngày, vừa bước ra ngoài đã bị Tần Lệ Phong gọi lại.
“Gần đây… có bộ phim nào ra rạp không?”
Trần Chính Cường ngơ ngác, lập tức mặt mày hớn hở đáp: “Có nhiều lắm đấy! Có…”
“Chọn trọng điểm để nói.” Tần Lệ Phong đã cúi đầu nhìn tài liệu rồi.
“…”
Trần Chính Cường nghĩ một lúc rồi đáp: “Có phim tình yêu, tôi lập tức đặt vé, sau khi xem xong là vừa đến bữa tối.”
Tần Lệ Phong không thèm ngẩng đầu: “Ừ.”
Buổi chiều, Tô Phương Dung đang làm việc thì điện thoại rung lên.
Mắt liếc một cái, là tin nhắn Tần Lệ Phong gửi đến, bảo cô tan làm thì đợi anh.
Trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, cô cố ý lờ đi cảm giác này, sau đó nhắn lại một chữ “vâng”.
Sau khi tan ca, Tô Phương Dung bước ra cổng đã nhìn thấy xe của Tần Lệ Phong “két” cái dừng dưới bậc thang, cô vội vàng nhìn ngó khắp nơi, sau đó mới nhanh chóng bước xuống, kéo cửa xe ra ngồi vào trong.
Ngồi lên xe rồi, cô lập tức nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tần Lệ Phong nhấc một tay lên, rất tự nhiên mà nhéo má cô một cái: “Đi rồi sẽ biết.”
Tô Phương Dung đập tay anh một cái, xoa xoa mặt: “Nhưng mà, chúng ta vẫn nên đi đón Gia Bảo đã!”
“Tôi đã bảo Trần Chính Cường đón rồi.”
Tô Phương Dung khó hiểu nhìn anh: “Cho nên? Anh muốn đưa tôi đi đâu?”
Tần Lệ Phong lườm cô một cái, rồi lại dời tầm mắt: “Tôi vừa mua vé xem phim.”
“Xem phim?”
Tô Phương Dung chớp chớp mắt, tỏ ra kinh ngạc, sao cũng không thể liên hệ hình tượng cao lớn của tổng giám đốc Tần cùng hành vi tầm thường này với nhau được!
Tần Lệ Phong gật đầu khẳng định: “Có vấn đề sao?”
Tô Phương Dung khó mà tin nổi nhìn anh, buồn cười nói: “Vấn đề là, anh làm việc chưa qua sự đồng ý của tôi, sau đó đã tự tiện làm chủ đi mua vé.”
“Hả?”
Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Tôi không cảm thấy đây là vấn đề.”
Nhìn dáng vẻ của anh, Tô Phương Dung hận đến ngứa răng.
Hai người nhanh chóng đến rạp chiếu phim, Tô Phương Dung ở trên xe nói có chút khát nước: “Tôi đi mua trà sữa.”
Cô xuống xe, đến tiệm trà sữa, tùy tiện chọn hai cốc.
Cô cầm trà sữa đến trước mặt Tần Lệ Phong, Tần Lệ Phong nhướng mày, tỏ ra không thích thứ đồ này lắm.
“Anh thích uống vị nào?”
Tô Phương Dung hỏi.
“Tùy cô.” Anh lạnh giọng trả lời.
“Vậy anh uống cốc này.” Cô đưa trà sữa ở tay trái cho Tần Lệ Phong.
Tần Lệ Phong ghé sát vào cô cười cười, sau đó vươn tay lấy đi cốc trong tay còn lại.
Tô Phương Dung nhíu mày, bộ dạng gấp gáp: “Đó là của tôi!”
Tần Lệ Phong thoáng liếc cô một cái, cắn lấy ống hút, mùi vị vừa ngon.
“Sao cô không uống?”
Anh hứng thú nhìn Tô Phương Dung hỏi.
Tô Phương Dung nuốt nước miếng, cười ha ha nói: “Tôi không khát.”
“Vậy lúc nãy cô ồn ào đòi uống trà sữa?”
Thấy anh gây sự, Tô Phương Dung nén lại đau khổ, cam chịu cắn lấy ống hút.
Biết anh không thích đồ ngọt, nên cô đã bảo nhân viên cho thêm đường…
Nhìn vẻ mặt uất ức của cô, tâm tình Tần Lệ Phong vô cùng tốt.
“Phim sắp bắt đầu rồi… chúng ta mau vào đi.” Mặc kệ khoang miệng ngọt lịm khiến cô rất không quen, cô vẫn giả vờ không có chuyện gì.
Tần Lệ Phong nhìn cô, vươn tay đổi lấy cốc trà sữa của cô.
Ánh mắt Tô Phương Dung chấm hỏi, anh ngậm lấy ống hút cô vừa hút: “Đổi khẩu vị chút.”
Tô Phương Dung im lặng cắn lấy ống hút anh vừa uống, trái tim lại bắt đầu không chịu sự khống chế…
Cô nhíu mày, lặng lẽ thở sâu lấy lại bình tĩnh.
Hai người bước vào trong, bộ phim nhanh chóng được chiếu lên, có lẽ là phim mà Phú Quý nói.
Đến xem phim đều là những cặp tình nhân, các cô gái thỉnh thoảng bị bộ phim cảm động tới rối tinh rối mù, nhưng Tô Phương Dung lại là loài khác, phim mới chiếu không lâu đã bắt đầu cúi đầu xuống, gật gà gật gù.
Dần dần, đầu cô ngày một cúi xuống, bên cạnh bỗng vươn ra một cánh tay, kéo cái mặt của cô qua đó, để đầu cô dựa vào người mình.
Bình luận facebook