Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! - Chương 115: Cùng Bị Bắt
Sophie còn muốn khuyên lần nữa, thì đuôi phía sau xe chợt bị cái gì đó tông mạnh vào, khiến cơ thể hai người rung lắc dữ dội lên.
Từ kính chiếu hậu có thể thấy có hai chiếc xe con đang liều mạng mà thay phiên nhau tông vào, với lại xe ở phía trước cũng ngừng.
Đầu của Thanh Nhược đột nhiên bị chấn động mạnh một phát, cô có thể cảm giác được chiếc xe đột ngột bị dừng lại, còn chưa kịp phản ứng thì cốp xe đã bị mở ra, mà ánh mặt trời chói chang bên ngoài khiến cô mở mắt ra không được.
Người đàn ông to con đeo mặt nạ, lạnh băng nhìn cái chân duỗi ở bên ngoài cốp xe của cô, gã cười nhạo một tiếng, rồi lấy mảnh vải ra đút vào miệng cô.
"Hưm..." Thanh Nhược lắc đầu giãy giụa, sau đó bị một cảm giác choáng váng đột ngột đánh úp tới, rồi cô nhắm mắt lại ngất đi.
Vào ban đêm với những ánh đèn le lói, tại dinh thự Dạ gia lại được đèn đuốc thắp sáng trưng.
"Ông chủ, đã tới giờ ngủ rồi." Quản gia ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ.
Ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt thâm trầm khó nhìn ra, đôi tay hơi run run, nhìn thấy cháu trai đang tiến vào.
"Nghe nói công ty bị cháu làm nháo loạn tới gà bay chó sủa rồi." Ông cụ chống quải trượng đứng dậy, "Nếu Nhược Nhược đã muốn rời đi thì cháu cứ để nó đi đi."
"Không thể!" Vẻ mặt của người đàn ông thật khủng bố, với hai con mắt đỏ bừng, "Cháu nhất định phải tìm được cô ấy, kiếp này cô ấy chỉ có thể thuộc về cháu!"
"Sao cháu lại cứng đầu như vậy!" Ông cụ tức giận gõ gậy xuống sàn nhà.
Ông cháu nhà này cãi nhau thì không ai dám ra mặt.
Dạ Đình Sâm không nói chuyện nữa, trầm mặc xoay người đi lên lầu.
Trên lầu hai, tại căn phòng nơi Thanh Nhược ở qua, y đẩy cửa bước vào, đứng ở giữa phòng, im lặng trong một khoảng thời gian không xác định. ngôn tình sủng
Quần áo cô mặc vẫn còn ở trong tủ, căn phòng vẫn còn nguyên dấu vết cô từng ở nhiều ngày qua.
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, nhìn nét vẽ nghuệch ngoạc bên kia, trên mặt không có nhớ nhung, ngược lại, càng ngày càng lạnh hơn.
Dù là ở tiểu khu Triều Dương, hay là ngôi nhà trong rừng trúc của Nghiêm Thanh Minh, họ không những không tìm thấy được bóng dáng của người phụ nữ đó mà dấu vết của người đàn ông cũng không thấy đâu.
Nghĩ tới cô cùng Cảnh Trường Bách đã cao chạy xa bay, khí tức u ám của người đàn ông liền trở nên lạnh lẽo hơn, kiểu như người sống chớ lại gần nếu không sẽ bị đông chết.
Ở tại một ngôi nhà trệt được ẩn trong rừng cây ở vùng ngoại ô.
Thanh Nhược từ từ mở mắt ra, thấy trên sàn xi măng có nước, lẫn với máu đỏ thẫm.
Cách đó không xa là cơ thể mềm mại của đứa nhỏ, vết máu đúng là từ trên người bé chảy ra.
Thanh Nhược mở to hai mắt, lật đật ngồi dậy, hai tay hai chân của cô đều bị xiềng xích trói chặt, nên cô chỉ có thể nằm trên mặt đất mà bò qua đó.
Cô dùng đầu gối kẹp lấy vải trong miệng ra, quỳ gối cạnh bên người cô bé, "Vận nhi..."
Con bé chảy rất nhiều máu, hơi thở đã mỏng manh.
"Có người không, giúp với!"
Cô vừa kêu lên một tiếng thì cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Người đàn ông mang mặt nạ đen trắng cười dữ tợn đi tới gần cô, gạt một chân khiến cô ngã trên mặt đất.
Gã vừa càu nhàu trong miệng, nói những lời không hiểu, vừa lúc định kéo người phụ nữ trên mặt đất lên thì cổ đau đớn lên, gã còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ngất ngay trên mặt đất.
"Cô không sao chứ?" Sophie nâng cô dậy.
"Cứu con bé với, con bé không thể chết được." Nước mắt đã tích nhiều trong mắt cô liền chảy xuống.
Sophie nhìn thoáng qua cô bé nằm trên mặt đất kia thì chợt mở to hai mắt.
Sao con bé này lại trông giống như đúc với phiên bản nhỏ của công chúa vương quốc Naya của họ vậy.
Người phụ nữ phía sau cũng bắt đầu tỉnh dậy, trong miệng phát ra một tiếng ho nhẹ.
Sophie vội vàng chạy về đỡ cô gái ấy dậy, tiến gần tới bên tai và nhẹ giọng gọi một tiếng, "Tiểu thư."
"Người bắt chúng ta là người ở Naya, nhưng bọn họ hình như không có nhận ra chúng ta."
Vì vậy rất rõ ràng mục tiêu của bọn họ là hai người một lớn một nhỏ kia, còn bọn họ thì bị bắt do theo dõi thôi.
Hắc Tuyết Cơ chớp chớp con ngươi đen nhánh một chút, rồi nhìn tới cô bé tóc vàng nằm cách đó không xa.
Cô ấy ngẩng ra một chút, rồi lại cố sức bò dậy, đi tới bên người cô bé và lẳng lặng nhìn.
"Hai người có thể cứu con bé không?" Thanh Nhược quỳ trên mặt đất ẩm ướt, hai tay bị trói ở phía sau lưng nên không làm được gì.
Người phụ nữ trầm mặc một giây rồi lấy từ trên người ra thuốc nước màu cam, sau đó đút vào miệng cô bé.
Sophie thốt lên với vẻ mặt ngạc nhiên, "Tiểu thư, người cũng đang bị thương mà!"
Cơ thể cô ấy chị một vết thương do súng bắn, tất nhiên đã đổ máu không ít hơn con bé này.
Nhưng giờ cô ấy lại đem thứ thuốc thần thánh duy nhất này để cứu người khác rồi!
Từ kính chiếu hậu có thể thấy có hai chiếc xe con đang liều mạng mà thay phiên nhau tông vào, với lại xe ở phía trước cũng ngừng.
Đầu của Thanh Nhược đột nhiên bị chấn động mạnh một phát, cô có thể cảm giác được chiếc xe đột ngột bị dừng lại, còn chưa kịp phản ứng thì cốp xe đã bị mở ra, mà ánh mặt trời chói chang bên ngoài khiến cô mở mắt ra không được.
Người đàn ông to con đeo mặt nạ, lạnh băng nhìn cái chân duỗi ở bên ngoài cốp xe của cô, gã cười nhạo một tiếng, rồi lấy mảnh vải ra đút vào miệng cô.
"Hưm..." Thanh Nhược lắc đầu giãy giụa, sau đó bị một cảm giác choáng váng đột ngột đánh úp tới, rồi cô nhắm mắt lại ngất đi.
Vào ban đêm với những ánh đèn le lói, tại dinh thự Dạ gia lại được đèn đuốc thắp sáng trưng.
"Ông chủ, đã tới giờ ngủ rồi." Quản gia ở bên cạnh nhẹ giọng khuyên nhủ.
Ông cụ đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt thâm trầm khó nhìn ra, đôi tay hơi run run, nhìn thấy cháu trai đang tiến vào.
"Nghe nói công ty bị cháu làm nháo loạn tới gà bay chó sủa rồi." Ông cụ chống quải trượng đứng dậy, "Nếu Nhược Nhược đã muốn rời đi thì cháu cứ để nó đi đi."
"Không thể!" Vẻ mặt của người đàn ông thật khủng bố, với hai con mắt đỏ bừng, "Cháu nhất định phải tìm được cô ấy, kiếp này cô ấy chỉ có thể thuộc về cháu!"
"Sao cháu lại cứng đầu như vậy!" Ông cụ tức giận gõ gậy xuống sàn nhà.
Ông cháu nhà này cãi nhau thì không ai dám ra mặt.
Dạ Đình Sâm không nói chuyện nữa, trầm mặc xoay người đi lên lầu.
Trên lầu hai, tại căn phòng nơi Thanh Nhược ở qua, y đẩy cửa bước vào, đứng ở giữa phòng, im lặng trong một khoảng thời gian không xác định. ngôn tình sủng
Quần áo cô mặc vẫn còn ở trong tủ, căn phòng vẫn còn nguyên dấu vết cô từng ở nhiều ngày qua.
Người đàn ông đút hai tay vào túi quần, nhìn nét vẽ nghuệch ngoạc bên kia, trên mặt không có nhớ nhung, ngược lại, càng ngày càng lạnh hơn.
Dù là ở tiểu khu Triều Dương, hay là ngôi nhà trong rừng trúc của Nghiêm Thanh Minh, họ không những không tìm thấy được bóng dáng của người phụ nữ đó mà dấu vết của người đàn ông cũng không thấy đâu.
Nghĩ tới cô cùng Cảnh Trường Bách đã cao chạy xa bay, khí tức u ám của người đàn ông liền trở nên lạnh lẽo hơn, kiểu như người sống chớ lại gần nếu không sẽ bị đông chết.
Ở tại một ngôi nhà trệt được ẩn trong rừng cây ở vùng ngoại ô.
Thanh Nhược từ từ mở mắt ra, thấy trên sàn xi măng có nước, lẫn với máu đỏ thẫm.
Cách đó không xa là cơ thể mềm mại của đứa nhỏ, vết máu đúng là từ trên người bé chảy ra.
Thanh Nhược mở to hai mắt, lật đật ngồi dậy, hai tay hai chân của cô đều bị xiềng xích trói chặt, nên cô chỉ có thể nằm trên mặt đất mà bò qua đó.
Cô dùng đầu gối kẹp lấy vải trong miệng ra, quỳ gối cạnh bên người cô bé, "Vận nhi..."
Con bé chảy rất nhiều máu, hơi thở đã mỏng manh.
"Có người không, giúp với!"
Cô vừa kêu lên một tiếng thì cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Người đàn ông mang mặt nạ đen trắng cười dữ tợn đi tới gần cô, gạt một chân khiến cô ngã trên mặt đất.
Gã vừa càu nhàu trong miệng, nói những lời không hiểu, vừa lúc định kéo người phụ nữ trên mặt đất lên thì cổ đau đớn lên, gã còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ngất ngay trên mặt đất.
"Cô không sao chứ?" Sophie nâng cô dậy.
"Cứu con bé với, con bé không thể chết được." Nước mắt đã tích nhiều trong mắt cô liền chảy xuống.
Sophie nhìn thoáng qua cô bé nằm trên mặt đất kia thì chợt mở to hai mắt.
Sao con bé này lại trông giống như đúc với phiên bản nhỏ của công chúa vương quốc Naya của họ vậy.
Người phụ nữ phía sau cũng bắt đầu tỉnh dậy, trong miệng phát ra một tiếng ho nhẹ.
Sophie vội vàng chạy về đỡ cô gái ấy dậy, tiến gần tới bên tai và nhẹ giọng gọi một tiếng, "Tiểu thư."
"Người bắt chúng ta là người ở Naya, nhưng bọn họ hình như không có nhận ra chúng ta."
Vì vậy rất rõ ràng mục tiêu của bọn họ là hai người một lớn một nhỏ kia, còn bọn họ thì bị bắt do theo dõi thôi.
Hắc Tuyết Cơ chớp chớp con ngươi đen nhánh một chút, rồi nhìn tới cô bé tóc vàng nằm cách đó không xa.
Cô ấy ngẩng ra một chút, rồi lại cố sức bò dậy, đi tới bên người cô bé và lẳng lặng nhìn.
"Hai người có thể cứu con bé không?" Thanh Nhược quỳ trên mặt đất ẩm ướt, hai tay bị trói ở phía sau lưng nên không làm được gì.
Người phụ nữ trầm mặc một giây rồi lấy từ trên người ra thuốc nước màu cam, sau đó đút vào miệng cô bé.
Sophie thốt lên với vẻ mặt ngạc nhiên, "Tiểu thư, người cũng đang bị thương mà!"
Cơ thể cô ấy chị một vết thương do súng bắn, tất nhiên đã đổ máu không ít hơn con bé này.
Nhưng giờ cô ấy lại đem thứ thuốc thần thánh duy nhất này để cứu người khác rồi!
Bình luận facebook