Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! - Chương 132: Quả đỏ lạ
Dạ Đình Sâm hơi mím môi mỏng, cổ họng khàn khàn, "Em đút cho anh đi, dùng miệng đút."
Thanh Nhược sửng sốt một chút, Kha Nhã ở bên cạnh lập tức nhíu mày.
Ánh mắt kiên trì của người đàn ông vẫn dính trên mặt mình, nên Thanh Nhược do dự một chút, rồi uống một ngụm nước vào miệng lại cúi xuống môi y.
Người đàn ông đột nhiên nắm gáy cô, không chỉ uống cạn nước trong miệng cô mà còn hôn cô say đắm, hơi thở mang theo cảm giác hưng phấn không thể lường trước được.
Sống lại từ cõi chết, y háo hức muốn nhận thức được sự tồn tại của đối phương.
Thanh Nhược cử động yếu ớt, chống đẩy trên ngực y.
Hai người như vừa nhận được mật hoa cá tìm được nước, lưu luyến khó chịu.
Kha Nhã nghiến răng, nhặt một nhánh cây lên, chống gậy khập khiễng chậm rãi đi ra ngoài hang động.
Không biết đã qua bao lâu, Thanh Nhược khẽ khịt mũi, đẩy y ra và đứng dậy thở hổn hển.
Đôi mắt đen của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô, trên nét mặt ấy là cảm xúc không nói thành lời.
"Em đã thừa nhận, những lời đêm qua em nói đều là lừa dối anh."
Giọng y vừa âm vang lại vừa trầm, khiến bầu không khí càng trở nên mơ hồ.
"Không phải." Thanh nhược mím môi, đứng lên, "Lời tôi nói đều là sự thật."
Cô đưa lưng về phía người đàn ông, vì vậy nên đối phương không hề thấy được đôi mắt chấn động, cùng với biểu tình ngập ngừng rất nhỏ ấy.
Dạ Đình Sâm nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt đen đã ngày càng thêm thâm thúy.
Trời đã về đêm, mưa vừa qua nên không khí vẫn ẩm ướt và lạnh băng, Kha Nhã đi ra ngoài đã gần một giờ đồng hồ cũng chậm chạp trở về còn cầm trên tay ít đồ gì được bao bọc trong lá cây.
Dạ Đình Sâm đã hồi phục thể lực, đang dựa vào bức tường đá nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô ta nhìn thoáng qua nửa người trên trần trụi của người đàn ông và đặt những chiếc lá xuống đất, để lộ ra những quả màu đỏ ở bên trong.
Cô ta chọn mấy quả đưa cho người phụ nữ đối diện, vẻ mặt thờ ơ nói, "Xem như cảm ơn cô đã giúp tôi vào ngày hôm nay."
Thanh Nhược không để bụng, nhận lấy quả màu đỏ trong tay cô ta rồi mở miệng cắn một miếng.
Nó có vị chua chua ngọt ngọt, sau khi nuốt xuống lại như thể có luồng khí mát lạnh truyền thẳng tới đáy lòng, có thể làm dịu đi cảm giác nóng trong người cô, khiến người ta thấy thoải mái.
Kha Nhã cầm thêm một ít nữa đặt vào bên cạnh tầm tay của người đàn ông, thấy y không có động tới, cô ta lại mím môi, ngồi xuống một bên.
Quả này rất ngon, ban đầu cô ta còn lo lắng loại quả màu đỏ chưa thấy qua bao giờ này sẽ có tác dụng phụ nhưng sau khi ăn một vài quả mới nhẹ nhõm buông lòng.
Vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, mờ ảo và mông lung, ở một nơi xa lạ lại càng cảm thấy lẻ loi và thê lương cô tịch (=hiu quạnh).
Trong những ngày qua, Kha Nhã xem như đã trải qua những ngày khổ sở nhất trong cuộc đời mình.
Cô ta nhìn bầu trời rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi, bởi vì cảm thấy trong cơ thể có một loại cảm giác lạ xẹt qua.
Thanh Nhược ở bên kia cũng phát hiện ra sự bất thường, cảm giác khô nóng khiến trái tim cô ngứa ngái.
Hai người im lặng chịu đựng qua nửa giờ, rốt cuộc Kha Nhã nhịn không được nữa mới bất chấp cái chân đau mà chạy tới bên cạnh người đàn ông.
Cô ta say mê ngắm nhìn cơ thể cường tráng của y, rồi run rẩy muốn vươn đầu ngón tay ra sờ lên đó.
Dạ Đình Sâm bỗng nhiên mở mắt ra, ngăn lại tay của cô ta.
Y nhìn mặt người phụ nữ đã đỏ rần, ánh mắt thèm thuồng quá lộ liễu, thân thể mềm mại như muốn cọ qua đây, khiến lòng y chợt kinh ngạc.
"Quả màu đỏ kia có vấn đề." Kha Nhã há mồm thở dốc, "Đình Sâm à, anh giúp em có được không?"
Vừa nói cô ta vừa muốn tự cởi chiếc váy rách trên người chính mình xuống.
Dạ Đình Sâm cau mày, lảo đảo đi về hướng Thanh Nhược, mắt lại như có như không mà đối diện với ánh mắt nhu tình của đối phương.
Y đột nhiên đứng dậy, làm cho cơ thể người phụ nữ đang muốn nhào vào mình bị vồ hụt vào khoảng không.
Không đợi y hành động, Thanh Nhược bên này giống như mất đi lý trí nhanh chóng bổ nhào vào lòng ngực của y.
Y thuận thế ôm lấy thân thể mềm mại không xương của cô, dùng hai ngón tay véo lấy cằm cô, "Em làm sao vậy?"
Nhiệt độ trên cơ thể của cô tăng lên không ngừng, trên mặt diễm lệ ấy đã ửng hồng càng xinh đẹp.
Đầu của Thanh Nhược choáng váng, khó chịu mà cau mày lại, cô ôm chặt lấy và cọ gương mặt lên trên người mát lạnh của y.
Sự đụng chạm ngứa ngái khiến cho con mắt của y tối đen lại như mực, y nhấc chân tránh đi động tác muốn ôm chân của Kha Nhã, giọng nói thật lạnh lùng, "Cô ra ngoài tự giải quyết."
Nói xong, y dứt khoát quay người lại ôm lấy cô gái và nhanh chóng rời đi.
"Em cũng muốn..." Kha Nhã ngã trên mặt đất, đôi tay duỗi hướng theo bóng dáng của người đàn ông, "Cứu em với..."
Cô ta khó chịu cọ tới cọ lui trên mặt đất, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó có một đôi tay lạnh lẽo chạm vào bờ vai của cô ta.
"Đình Sâm..." Cô ta thấp giọng nỉ non rồi quấn lấy người đàn ông đó vào vòng tay mình.
Thanh Nhược sửng sốt một chút, Kha Nhã ở bên cạnh lập tức nhíu mày.
Ánh mắt kiên trì của người đàn ông vẫn dính trên mặt mình, nên Thanh Nhược do dự một chút, rồi uống một ngụm nước vào miệng lại cúi xuống môi y.
Người đàn ông đột nhiên nắm gáy cô, không chỉ uống cạn nước trong miệng cô mà còn hôn cô say đắm, hơi thở mang theo cảm giác hưng phấn không thể lường trước được.
Sống lại từ cõi chết, y háo hức muốn nhận thức được sự tồn tại của đối phương.
Thanh Nhược cử động yếu ớt, chống đẩy trên ngực y.
Hai người như vừa nhận được mật hoa cá tìm được nước, lưu luyến khó chịu.
Kha Nhã nghiến răng, nhặt một nhánh cây lên, chống gậy khập khiễng chậm rãi đi ra ngoài hang động.
Không biết đã qua bao lâu, Thanh Nhược khẽ khịt mũi, đẩy y ra và đứng dậy thở hổn hển.
Đôi mắt đen của người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô, trên nét mặt ấy là cảm xúc không nói thành lời.
"Em đã thừa nhận, những lời đêm qua em nói đều là lừa dối anh."
Giọng y vừa âm vang lại vừa trầm, khiến bầu không khí càng trở nên mơ hồ.
"Không phải." Thanh nhược mím môi, đứng lên, "Lời tôi nói đều là sự thật."
Cô đưa lưng về phía người đàn ông, vì vậy nên đối phương không hề thấy được đôi mắt chấn động, cùng với biểu tình ngập ngừng rất nhỏ ấy.
Dạ Đình Sâm nhìn bóng lưng của cô, đôi mắt đen đã ngày càng thêm thâm thúy.
Trời đã về đêm, mưa vừa qua nên không khí vẫn ẩm ướt và lạnh băng, Kha Nhã đi ra ngoài đã gần một giờ đồng hồ cũng chậm chạp trở về còn cầm trên tay ít đồ gì được bao bọc trong lá cây.
Dạ Đình Sâm đã hồi phục thể lực, đang dựa vào bức tường đá nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô ta nhìn thoáng qua nửa người trên trần trụi của người đàn ông và đặt những chiếc lá xuống đất, để lộ ra những quả màu đỏ ở bên trong.
Cô ta chọn mấy quả đưa cho người phụ nữ đối diện, vẻ mặt thờ ơ nói, "Xem như cảm ơn cô đã giúp tôi vào ngày hôm nay."
Thanh Nhược không để bụng, nhận lấy quả màu đỏ trong tay cô ta rồi mở miệng cắn một miếng.
Nó có vị chua chua ngọt ngọt, sau khi nuốt xuống lại như thể có luồng khí mát lạnh truyền thẳng tới đáy lòng, có thể làm dịu đi cảm giác nóng trong người cô, khiến người ta thấy thoải mái.
Kha Nhã cầm thêm một ít nữa đặt vào bên cạnh tầm tay của người đàn ông, thấy y không có động tới, cô ta lại mím môi, ngồi xuống một bên.
Quả này rất ngon, ban đầu cô ta còn lo lắng loại quả màu đỏ chưa thấy qua bao giờ này sẽ có tác dụng phụ nhưng sau khi ăn một vài quả mới nhẹ nhõm buông lòng.
Vầng trăng khuyết treo trên bầu trời, mờ ảo và mông lung, ở một nơi xa lạ lại càng cảm thấy lẻ loi và thê lương cô tịch (=hiu quạnh).
Trong những ngày qua, Kha Nhã xem như đã trải qua những ngày khổ sở nhất trong cuộc đời mình.
Cô ta nhìn bầu trời rồi sắc mặt đột nhiên thay đổi, bởi vì cảm thấy trong cơ thể có một loại cảm giác lạ xẹt qua.
Thanh Nhược ở bên kia cũng phát hiện ra sự bất thường, cảm giác khô nóng khiến trái tim cô ngứa ngái.
Hai người im lặng chịu đựng qua nửa giờ, rốt cuộc Kha Nhã nhịn không được nữa mới bất chấp cái chân đau mà chạy tới bên cạnh người đàn ông.
Cô ta say mê ngắm nhìn cơ thể cường tráng của y, rồi run rẩy muốn vươn đầu ngón tay ra sờ lên đó.
Dạ Đình Sâm bỗng nhiên mở mắt ra, ngăn lại tay của cô ta.
Y nhìn mặt người phụ nữ đã đỏ rần, ánh mắt thèm thuồng quá lộ liễu, thân thể mềm mại như muốn cọ qua đây, khiến lòng y chợt kinh ngạc.
"Quả màu đỏ kia có vấn đề." Kha Nhã há mồm thở dốc, "Đình Sâm à, anh giúp em có được không?"
Vừa nói cô ta vừa muốn tự cởi chiếc váy rách trên người chính mình xuống.
Dạ Đình Sâm cau mày, lảo đảo đi về hướng Thanh Nhược, mắt lại như có như không mà đối diện với ánh mắt nhu tình của đối phương.
Y đột nhiên đứng dậy, làm cho cơ thể người phụ nữ đang muốn nhào vào mình bị vồ hụt vào khoảng không.
Không đợi y hành động, Thanh Nhược bên này giống như mất đi lý trí nhanh chóng bổ nhào vào lòng ngực của y.
Y thuận thế ôm lấy thân thể mềm mại không xương của cô, dùng hai ngón tay véo lấy cằm cô, "Em làm sao vậy?"
Nhiệt độ trên cơ thể của cô tăng lên không ngừng, trên mặt diễm lệ ấy đã ửng hồng càng xinh đẹp.
Đầu của Thanh Nhược choáng váng, khó chịu mà cau mày lại, cô ôm chặt lấy và cọ gương mặt lên trên người mát lạnh của y.
Sự đụng chạm ngứa ngái khiến cho con mắt của y tối đen lại như mực, y nhấc chân tránh đi động tác muốn ôm chân của Kha Nhã, giọng nói thật lạnh lùng, "Cô ra ngoài tự giải quyết."
Nói xong, y dứt khoát quay người lại ôm lấy cô gái và nhanh chóng rời đi.
"Em cũng muốn..." Kha Nhã ngã trên mặt đất, đôi tay duỗi hướng theo bóng dáng của người đàn ông, "Cứu em với..."
Cô ta khó chịu cọ tới cọ lui trên mặt đất, bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng bước chân, tiếp đó có một đôi tay lạnh lẽo chạm vào bờ vai của cô ta.
"Đình Sâm..." Cô ta thấp giọng nỉ non rồi quấn lấy người đàn ông đó vào vòng tay mình.
Bình luận facebook