Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! - Chương 141: Say Rượu
Văn hóa Trung Quốc rất rộng và sâu sắc, Thanh Nhược vẫn luôn dựa vào sự hiểu biết về văn hóa bản địa và tận dụng vào đó mà thuận lợi thăng cấp cho tới bây giờ.
Trên những bức tường đá xù xì, những tiên nữ mềm mại không xương đang bay khắp bầu trời, những cạp váy tung bay trong gió là chất nền tốt nhất.
"Thật là đẹp." Liz mở to hai mắt.
"Tôi muốn dùng trang phục của Cửu Thiên Huyền Nữ để tô điểm thêm một chút cho cạp váy cưới."
Liz gần như tưởng tượng ra được một chiếc váy cưới tinh tế và trang trọng với dải ruy băng phóng khoáng thanh lịch, đó là sự kết hợp giữa phương Đông và phương Tây, một khi tác phẩm này xuất hiện chắc chắn sẽ nổi như cồn.
Cuộc thi lần này được tổ chức tại Trung Quốc, hơn phân nửa bình chọn lại đến từ cư dân mạng và họ là người ở quốc gia này, tất nhiên họ sao có thể không thích trang phục mang đậm chất văn hóa của đất nước mình được chứ?
"Ngải Duy, cô giỏi quá." Cô ta lại khen ngợi đối phương lần nữa nhưng lần này lại có vẻ yếu ớt.
Thanh Nhược thấy tinh thần của cô ta không phấn chấn nên cười an ủi nói: "Của cô nhất định cũng rất tuyệt vời, mà cô bị sao thế?"
"Không có gì, tôi nghĩ cần phải sửa chữa nhiều chỗ." Cô ta cúi thấp đầu, "Tôi đi trước đây, Ngải Duy."
Thanh Nhược có chút ngạc nhiên, lại đáp: "Được, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt nhé, chúc cô ngày mai thi đấu được thuận lợi!"
"Cô cũng vậy nha." Cô ta xoay người rời đi.
Kể từ khi gia nhập vào công ty, ngoại trừ Thụy Khắc luôn bảo vệ mình thì còn có Liz.
Cho nên cô đối với Liz là thật tình coi đối phương là bạn tốt.
Bạn bè uể oải, cô không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể lo lắng nhìn bóng dáng của đối phương, tới một lúc sau mới chuyên tâm vào công việc.
Cô dùng suốt một ngày trời để làm việc, cho tới khi mặt trời bên ngoài đã lặn, trăng treo đầu cành, Thanh Nhược mới hoàn thành xong tác phẩm, đỡ lấy cái eo, lại nghĩ bé Cảnh Vận còn ở nhà bà cụ ở phía đối diện.
Nên cô vội vàng bắt taxi về nhà, trên đường về nhà sẵn mua một cái bánh kem làm phần thưởng cho con bé vì bé đã ngoan ngoãn, nghe lời.
Tới cánh cổng ở tiểu khu, nghe bảo an báo mất điện cả khu, khoảng nửa tiếng nữa sẽ sửa xong, bảo cô đi cầu thang bộ cẩn thận một chút.
Thanh Nhược mỉm cười đáp lại, cô mở di động bật lên đèn pin và chậm rãi bước lên cầu thang.
Cũng không biết con bé ở với bà cụ mà gặp mất điện có sợ hãi hay không.
Trong đầu của cô miên man suy nghĩ, rốt cuộc cũng bước lên cầu thang tới hành lang lầu năm, chợt từ khóe mắt của cô thấy có thứ gì giống con bọ bay qua, cô liền lấy đèn pin soi nó.
Lại không ngờ tới chân lại tự va vào chân thế là mặt trực tiếp hướng xuống cầu thang.
Một cái ngã này e rằng sẽ làm răng rụng hết mất, cô thất kinh hét lên một tiếng, lúc gương mặt sắp đụng vào trên cầu thang thì đột ngột dừng lại.
Mặt cô cách cầu thang không quá hai centimet, bên hông có một cánh tay cường tráng quấn lấy giúp cô không bị ngã đi xuống nữa.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, giọng có chút run, "Cảm ơn."
Cô bị đối phương ôm lấy eo nâng dậy, vừa rồi không cẩn thận đã làm di động rơi xuống, bây giờ xung quanh là một mảnh đen nhánh cho nên cũng không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng mũi có thể ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.
Người đó là một người đàn ông cao lớn đang say rượu, điều này khiến Thanh Nhược nhíu mày, giãy giụa một chút, "Anh có thể buông tôi ra rồi."
Đối phương không những không buông, còn thuận thế đem cô ôm chặt vào trong lòng ngực mình, cánh tay cũng dùng sức lớn tới mức làm cánh tay cô phát đau.
Chiếc bánh kem trong tay rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lớn, Thanh Nhược dùng sức lên hai tay chống trên ngực người đó, "Buông ra, tôi kêu anh buông tôi ra!"
Đối phương lại nắm lấy đôi tay cô đặt lên bên miệng và hôn khẽ, trong miệng phát ra giọng nói khe khẽ, "Thanh Nhược..."
Giọng y khàn khàn, mang theo giọng mũi nhưng không ảnh hưởng tới việc cô nghe ra được anh là người nào.
"Dạ Đình Sâm!" Cô cắn răng, dùng sức thu hồi lại tay, "Anh muốn làm gì?"
Ban ngày cô nhìn thấy người đàn ông này phớt lờ mình, cô cho rằng hai người sau này sẽ không dây dưa nữa, không nghĩ tới buổi tối lại gặp y, còn dưới tình huống y đang say.
Người uống say là người vô lại nhất, họ cũng không muốn nghe người ta nói chuyện.
Vừa rồi sức lực y còn lớn như vậy thế mà hiện tại sau khi nghe cô gái hét lên lại đột ngột nới lỏng lực, toàn bộ người đổ ập lên người của cô.
Thanh Nhược suýt nữa bị lảo đảo, chống vững chân lên cầu thang, khó khăn ôm lấy cơ thể cao lớn của y, "Anh đứng lên cho tôi!"
Người đàn ông không đáp lại, đầu gục vào vai của cô, môi y chạm nhẹ vào tai cô, ngoài tiếng hít thở nóng bỏng cũng không có phát ra âm thanh nào khác.
Trên những bức tường đá xù xì, những tiên nữ mềm mại không xương đang bay khắp bầu trời, những cạp váy tung bay trong gió là chất nền tốt nhất.
"Thật là đẹp." Liz mở to hai mắt.
"Tôi muốn dùng trang phục của Cửu Thiên Huyền Nữ để tô điểm thêm một chút cho cạp váy cưới."
Liz gần như tưởng tượng ra được một chiếc váy cưới tinh tế và trang trọng với dải ruy băng phóng khoáng thanh lịch, đó là sự kết hợp giữa phương Đông và phương Tây, một khi tác phẩm này xuất hiện chắc chắn sẽ nổi như cồn.
Cuộc thi lần này được tổ chức tại Trung Quốc, hơn phân nửa bình chọn lại đến từ cư dân mạng và họ là người ở quốc gia này, tất nhiên họ sao có thể không thích trang phục mang đậm chất văn hóa của đất nước mình được chứ?
"Ngải Duy, cô giỏi quá." Cô ta lại khen ngợi đối phương lần nữa nhưng lần này lại có vẻ yếu ớt.
Thanh Nhược thấy tinh thần của cô ta không phấn chấn nên cười an ủi nói: "Của cô nhất định cũng rất tuyệt vời, mà cô bị sao thế?"
"Không có gì, tôi nghĩ cần phải sửa chữa nhiều chỗ." Cô ta cúi thấp đầu, "Tôi đi trước đây, Ngải Duy."
Thanh Nhược có chút ngạc nhiên, lại đáp: "Được, cô trở về nghỉ ngơi cho tốt nhé, chúc cô ngày mai thi đấu được thuận lợi!"
"Cô cũng vậy nha." Cô ta xoay người rời đi.
Kể từ khi gia nhập vào công ty, ngoại trừ Thụy Khắc luôn bảo vệ mình thì còn có Liz.
Cho nên cô đối với Liz là thật tình coi đối phương là bạn tốt.
Bạn bè uể oải, cô không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể lo lắng nhìn bóng dáng của đối phương, tới một lúc sau mới chuyên tâm vào công việc.
Cô dùng suốt một ngày trời để làm việc, cho tới khi mặt trời bên ngoài đã lặn, trăng treo đầu cành, Thanh Nhược mới hoàn thành xong tác phẩm, đỡ lấy cái eo, lại nghĩ bé Cảnh Vận còn ở nhà bà cụ ở phía đối diện.
Nên cô vội vàng bắt taxi về nhà, trên đường về nhà sẵn mua một cái bánh kem làm phần thưởng cho con bé vì bé đã ngoan ngoãn, nghe lời.
Tới cánh cổng ở tiểu khu, nghe bảo an báo mất điện cả khu, khoảng nửa tiếng nữa sẽ sửa xong, bảo cô đi cầu thang bộ cẩn thận một chút.
Thanh Nhược mỉm cười đáp lại, cô mở di động bật lên đèn pin và chậm rãi bước lên cầu thang.
Cũng không biết con bé ở với bà cụ mà gặp mất điện có sợ hãi hay không.
Trong đầu của cô miên man suy nghĩ, rốt cuộc cũng bước lên cầu thang tới hành lang lầu năm, chợt từ khóe mắt của cô thấy có thứ gì giống con bọ bay qua, cô liền lấy đèn pin soi nó.
Lại không ngờ tới chân lại tự va vào chân thế là mặt trực tiếp hướng xuống cầu thang.
Một cái ngã này e rằng sẽ làm răng rụng hết mất, cô thất kinh hét lên một tiếng, lúc gương mặt sắp đụng vào trên cầu thang thì đột ngột dừng lại.
Mặt cô cách cầu thang không quá hai centimet, bên hông có một cánh tay cường tráng quấn lấy giúp cô không bị ngã đi xuống nữa.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, giọng có chút run, "Cảm ơn."
Cô bị đối phương ôm lấy eo nâng dậy, vừa rồi không cẩn thận đã làm di động rơi xuống, bây giờ xung quanh là một mảnh đen nhánh cho nên cũng không nhìn thấy mặt của đối phương, nhưng mũi có thể ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.
Người đó là một người đàn ông cao lớn đang say rượu, điều này khiến Thanh Nhược nhíu mày, giãy giụa một chút, "Anh có thể buông tôi ra rồi."
Đối phương không những không buông, còn thuận thế đem cô ôm chặt vào trong lòng ngực mình, cánh tay cũng dùng sức lớn tới mức làm cánh tay cô phát đau.
Chiếc bánh kem trong tay rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lớn, Thanh Nhược dùng sức lên hai tay chống trên ngực người đó, "Buông ra, tôi kêu anh buông tôi ra!"
Đối phương lại nắm lấy đôi tay cô đặt lên bên miệng và hôn khẽ, trong miệng phát ra giọng nói khe khẽ, "Thanh Nhược..."
Giọng y khàn khàn, mang theo giọng mũi nhưng không ảnh hưởng tới việc cô nghe ra được anh là người nào.
"Dạ Đình Sâm!" Cô cắn răng, dùng sức thu hồi lại tay, "Anh muốn làm gì?"
Ban ngày cô nhìn thấy người đàn ông này phớt lờ mình, cô cho rằng hai người sau này sẽ không dây dưa nữa, không nghĩ tới buổi tối lại gặp y, còn dưới tình huống y đang say.
Người uống say là người vô lại nhất, họ cũng không muốn nghe người ta nói chuyện.
Vừa rồi sức lực y còn lớn như vậy thế mà hiện tại sau khi nghe cô gái hét lên lại đột ngột nới lỏng lực, toàn bộ người đổ ập lên người của cô.
Thanh Nhược suýt nữa bị lảo đảo, chống vững chân lên cầu thang, khó khăn ôm lấy cơ thể cao lớn của y, "Anh đứng lên cho tôi!"
Người đàn ông không đáp lại, đầu gục vào vai của cô, môi y chạm nhẹ vào tai cô, ngoài tiếng hít thở nóng bỏng cũng không có phát ra âm thanh nào khác.
Bình luận facebook