Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! - Chương 168: Mang Thai.
"Sao ba lại hỏi vậy?" Thanh Nhược ngồi dậy, trên mặt mang theo sự nghi hoặc.
Nhan Phương Sùng mím chặt môi, mớ hỗn độn trong lòng như thể biến thành nồi cháo lòng.
"Con, có thai rồi."
Ông đã trải qua vô số sự dày vò ở trong lòng kể từ khi nghe được tin này và nghĩ không biết có nên hay không nên nói tin này cho con gái biết.
"Con có thể nói cho ba biết, ba của đứa nhỏ này là ai không?"
Giọng của ông rất chân thành nhưng Thanh Nhược lại không nói ra một chữ nào.
Trong đầu cô vang lên tiếng "ong ong", cơ thể và tâm trí lúc này như băng lửa đấu nhau.
Cảm giác khiếp sợ cùng tâm trạng bàng hoàng khiến máu trong cơ thể cô như bị chảy ngược, cơ thể dường như bị tê dại đi.
"Con, thật sự đã mang thai sao?"
Nhan Phương Sùng nhìn vẻ mặt dại ra của con gái, liền kinh hoảng, trong lòng cả kinh, "Nhược nhi, nếu con bị cưỡng bức, hãy nói cho ba biết, ba nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho con."
Thanh Nhược nhanh chóng nhớ lại, cô đã tiếp xúc với người đàn ông nào, đó là khi nào...
Cuối cùng cũng nghỉ ra rồi, là Dạ Đình Sâm! Ở trên hoang đảo, cô ăn phải trái cây lạ, không chế được cơ thể nên đã cùng người đàn ông đó xảy ra quan hệ.
Cô cắn răng, trong lòng vô cùng tức giận.
Y rõ ràng biết làm vậy sẽ khiến cho cô mang thai, vậy mà không dùng biện pháp!
"Đứa nhỏ này, con tính xử lý như thế nào?"
Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của con gái thế này, ông cũng không biết nên nói sao nữa, nên hỏi thực tế.
Xử lý đứa nhỏ như thế nào? Cô có thể làm gì đây? Bây giờ tới Cảnh Vận cô cũng không chăm sóc được, còn muốn tìm nhà trẻ để giữ bé, giờ lại thêm một đứa nhỏ nằm ở trong bụng mình.
Hơn nữa, đứa nhỏ này tới quá đột ngột, không nằm trong sự mong đợi của cô, càng không hề làm cho cô vui mừng.
"Nếu con muốn phá bỏ, vừa tiện bây giờ đang ở bệnh viện, con muốn làm gì, ba ba đều sẽ ủng hộ con."
Con gái lớn rồi, ông không thể quản thúc gì nữa, chỉ có thể bồi thường cho nó, chính là giúp nó giải quyết tốt mọi hậu quả và đảm bảo con đường phía trước của nó không bị cảng trở.
"Để con suy nghĩ thêm." Thanh Nhược ôm đầu, bối rối, "Ba, có thể đưa con về trước không?"
"Có thể, chờ truyền xong dịch, ba sẽ đưa con trở về."
Nhan Phương Sùng khẽ thở dài.
Cô vừa về đến cửa nhà, trùng hợp bên cạnh vừa mở cửa ra, người đàn ông liền chạm mặt với cô.
"Mặt của em." Con ngươi đen của y co rút lại, sắc mặt u ám đi, "Là ai đánh em!"
Thanh Nhược né tránh đi cái duỗi tay qua đây của y, lạnh lùng nói, "Không phải chuyện của anh."
Cô mở cửa, đang muốn đi vào, nhưng mà vẫn thấy tức quá nên quay người lại nhìn y, "Có phải anh bị bệnh về thần kinh không!?"
Bây giờ đầu óc của cô rất loạn, muốn đem hết tất cả hoảng loạn đổ lên người đàn ông này, "Lúc trước ở trên hoang đảo, ai cho anh chạm vào người tôi, ai cho anh làm việc dơ bẩn với tôi!"
Mà lúc ấy đầu óc của cô mơ màng không rõ, chỉ nghĩ muốn giải quyết khó chịu của cơ thể, cho nên cô không biết là do cô quấn lấy y trước.
Dạ Đình Sâm chớp mắt cái hiểu rõ, mím nhẹ môi mỏng nói, "Anh xin lỗi."
Nếu y không nhìn thấy dấu tay trên mặt cô, không cảm nhận được cảm xúc cô đang tức giận thì y nhất định sẽ tán tỉnh đùa giỡn với cô rồi.
Mà giờ y đau lòng còn không kịp lấy đâu ra tâm trạng để nói giỡn được.
"Anh xin lỗi?" Thanh Nhược cười khẩy một tiếng, "Xin lỗi là có thể bù đắp lại sai lầm của anh sao? Lúc đó anh nghĩ quái gì mà không chịu dùng biện pháp hả!"
Một câu này của cô liền làm y sinh ra nghi ngờ.
"Có phải em đã..." Y nhìn thoáng qua bụng của cô.
Sao lại đột nhiên để ý tới chuyện trước kia, còn trách móc y không dùng biện pháp, chắc không phải là mang thai rồi chứ.
Tuy nhiên, câu tiếp theo của cô đã đánh tan suy nghĩ của y.
"Tôi cảm thấy bẩn." Thanh Nhược lạnh lùng nhìn y, "Nếu bạn trai của tôi biết được, tôi với anh xảy ra loại chuyện này, anh nói xem tôi phải đối mặt với anh ấy như thế nào đây!?"
"Bạn trai? Em có bạn trai từ bao giờ!" Dạ Đình Sâm bắt lấy bả vai của cô, tay dần dần dùng thêm sức.
Thanh Nhược chịu đựng cơn đau trên vai, mặt tỏ ra châm biếm, "Chuyện tôi quen bạn trai chẳng liên quan gì tới anh, kể cả kết hôn hay sinh con cũng không dính dán tới anh!"
Cô chuẩn bị vạch rõ ranh giới với y, nhưng đối phương làm gì cho phép?
Tròng mắt của người đàn ông thêm u ám, tiến sát đến trước mặt cô, hơi thở nóng rực ấy phun lên mặt cô.
"Tình trạng hôn nhân của chúng ra vẫn còn, em chắc có thể kết hôn được với người đàn ông khác à." Giọng nói trầm trầm của anh như đang kể chuyện lại như đang cảnh cáo, "Nếu em thật sự dám tìm đến người đàn ông khác..."
Tôi liền đánh gãy chân em, đem em giam cầm ở bên tôi mãi mãi.
Nhan Phương Sùng mím chặt môi, mớ hỗn độn trong lòng như thể biến thành nồi cháo lòng.
"Con, có thai rồi."
Ông đã trải qua vô số sự dày vò ở trong lòng kể từ khi nghe được tin này và nghĩ không biết có nên hay không nên nói tin này cho con gái biết.
"Con có thể nói cho ba biết, ba của đứa nhỏ này là ai không?"
Giọng của ông rất chân thành nhưng Thanh Nhược lại không nói ra một chữ nào.
Trong đầu cô vang lên tiếng "ong ong", cơ thể và tâm trí lúc này như băng lửa đấu nhau.
Cảm giác khiếp sợ cùng tâm trạng bàng hoàng khiến máu trong cơ thể cô như bị chảy ngược, cơ thể dường như bị tê dại đi.
"Con, thật sự đã mang thai sao?"
Nhan Phương Sùng nhìn vẻ mặt dại ra của con gái, liền kinh hoảng, trong lòng cả kinh, "Nhược nhi, nếu con bị cưỡng bức, hãy nói cho ba biết, ba nhất định sẽ đứng ra làm chủ cho con."
Thanh Nhược nhanh chóng nhớ lại, cô đã tiếp xúc với người đàn ông nào, đó là khi nào...
Cuối cùng cũng nghỉ ra rồi, là Dạ Đình Sâm! Ở trên hoang đảo, cô ăn phải trái cây lạ, không chế được cơ thể nên đã cùng người đàn ông đó xảy ra quan hệ.
Cô cắn răng, trong lòng vô cùng tức giận.
Y rõ ràng biết làm vậy sẽ khiến cho cô mang thai, vậy mà không dùng biện pháp!
"Đứa nhỏ này, con tính xử lý như thế nào?"
Nhìn vẻ mặt bàng hoàng của con gái thế này, ông cũng không biết nên nói sao nữa, nên hỏi thực tế.
Xử lý đứa nhỏ như thế nào? Cô có thể làm gì đây? Bây giờ tới Cảnh Vận cô cũng không chăm sóc được, còn muốn tìm nhà trẻ để giữ bé, giờ lại thêm một đứa nhỏ nằm ở trong bụng mình.
Hơn nữa, đứa nhỏ này tới quá đột ngột, không nằm trong sự mong đợi của cô, càng không hề làm cho cô vui mừng.
"Nếu con muốn phá bỏ, vừa tiện bây giờ đang ở bệnh viện, con muốn làm gì, ba ba đều sẽ ủng hộ con."
Con gái lớn rồi, ông không thể quản thúc gì nữa, chỉ có thể bồi thường cho nó, chính là giúp nó giải quyết tốt mọi hậu quả và đảm bảo con đường phía trước của nó không bị cảng trở.
"Để con suy nghĩ thêm." Thanh Nhược ôm đầu, bối rối, "Ba, có thể đưa con về trước không?"
"Có thể, chờ truyền xong dịch, ba sẽ đưa con trở về."
Nhan Phương Sùng khẽ thở dài.
Cô vừa về đến cửa nhà, trùng hợp bên cạnh vừa mở cửa ra, người đàn ông liền chạm mặt với cô.
"Mặt của em." Con ngươi đen của y co rút lại, sắc mặt u ám đi, "Là ai đánh em!"
Thanh Nhược né tránh đi cái duỗi tay qua đây của y, lạnh lùng nói, "Không phải chuyện của anh."
Cô mở cửa, đang muốn đi vào, nhưng mà vẫn thấy tức quá nên quay người lại nhìn y, "Có phải anh bị bệnh về thần kinh không!?"
Bây giờ đầu óc của cô rất loạn, muốn đem hết tất cả hoảng loạn đổ lên người đàn ông này, "Lúc trước ở trên hoang đảo, ai cho anh chạm vào người tôi, ai cho anh làm việc dơ bẩn với tôi!"
Mà lúc ấy đầu óc của cô mơ màng không rõ, chỉ nghĩ muốn giải quyết khó chịu của cơ thể, cho nên cô không biết là do cô quấn lấy y trước.
Dạ Đình Sâm chớp mắt cái hiểu rõ, mím nhẹ môi mỏng nói, "Anh xin lỗi."
Nếu y không nhìn thấy dấu tay trên mặt cô, không cảm nhận được cảm xúc cô đang tức giận thì y nhất định sẽ tán tỉnh đùa giỡn với cô rồi.
Mà giờ y đau lòng còn không kịp lấy đâu ra tâm trạng để nói giỡn được.
"Anh xin lỗi?" Thanh Nhược cười khẩy một tiếng, "Xin lỗi là có thể bù đắp lại sai lầm của anh sao? Lúc đó anh nghĩ quái gì mà không chịu dùng biện pháp hả!"
Một câu này của cô liền làm y sinh ra nghi ngờ.
"Có phải em đã..." Y nhìn thoáng qua bụng của cô.
Sao lại đột nhiên để ý tới chuyện trước kia, còn trách móc y không dùng biện pháp, chắc không phải là mang thai rồi chứ.
Tuy nhiên, câu tiếp theo của cô đã đánh tan suy nghĩ của y.
"Tôi cảm thấy bẩn." Thanh Nhược lạnh lùng nhìn y, "Nếu bạn trai của tôi biết được, tôi với anh xảy ra loại chuyện này, anh nói xem tôi phải đối mặt với anh ấy như thế nào đây!?"
"Bạn trai? Em có bạn trai từ bao giờ!" Dạ Đình Sâm bắt lấy bả vai của cô, tay dần dần dùng thêm sức.
Thanh Nhược chịu đựng cơn đau trên vai, mặt tỏ ra châm biếm, "Chuyện tôi quen bạn trai chẳng liên quan gì tới anh, kể cả kết hôn hay sinh con cũng không dính dán tới anh!"
Cô chuẩn bị vạch rõ ranh giới với y, nhưng đối phương làm gì cho phép?
Tròng mắt của người đàn ông thêm u ám, tiến sát đến trước mặt cô, hơi thở nóng rực ấy phun lên mặt cô.
"Tình trạng hôn nhân của chúng ra vẫn còn, em chắc có thể kết hôn được với người đàn ông khác à." Giọng nói trầm trầm của anh như đang kể chuyện lại như đang cảnh cáo, "Nếu em thật sự dám tìm đến người đàn ông khác..."
Tôi liền đánh gãy chân em, đem em giam cầm ở bên tôi mãi mãi.
Bình luận facebook