Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! - Chương 20: Ghi âm
Nhan Thanh Nhược dựa theo chỉ dẫn đi vào phòng bệnh, cơ thể suy yếu rách nát của cô không chịu nổi, ai cũng không biết cô dựa vào cái gì mà tới được đây.
Phòng bệnh mở ra không có người ông nội gần chết của mình, chỉ có Nhan Chỉ Yên cầm dao bắt cóc mẹ của cô.
Trước mắt Nhan Thanh Nhược mở hồ không rõ, đầu váng mắt hoa.
"Nhan Thanh Nhược, rốt cuộc mày cũng tới rồi!" Nhan Chỉ Yên câu lên môi cười lạnh, trên mặt là biểu cảm hết sức xấu xa, "Tao muốn mày quỳ xuống."
Nhan Thanh Nhược thở không ra hơi, cô tới đây gấp quá cho nên không có ai giúp đỡ, chỉ có thể dùng chân bị gãy của bản thân tự dẫm lên đất thôi, "Cô nói cái gì?"
"Tao nói mày quỳ gối xuống trước mặt tao, bằng không tao sẽ giết chết mẹ của mày!" Nhan Chỉ Yên hơi dùng sức khiến mẹ Nhan sợ đến mức lớn tiếng kêu khóc.
"Nhược nhi, con nghe lời nó nói đi, mẹ thật sự rất sợ hãi!"
Trong ấn tượng của Nhan Thanh Nhược, từ trước đến giờ đều là bộ dạng mẹ Nhan đánh cô tán loạn, chưa bao giờ gặp qua bộ dạng chật vật này của bà?
"Nhan Chỉ Yên, giết người là phạm pháp, cô dám làm tổn thương mẹ của tôi thì ba sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
"Câm miệng! Từ ba cũng xứng cho mày gọi à? Mày chỉ là con gái bất hợp pháp, đó là ba ba của tao! Mày dơ bẩn thấp hèn, không xứng được gọi ông!"
Ả dùng sức cứa vào cổ mẹ Nhan, "Nhan Thanh Nhược, tao nói một lần cuối cùng, quỳ xuống! Tao có giết người thì đã làm sao nào? Dựa vào thế lực của Nhan gia cũng đủ để tao ung dung ngoài vòng pháp luật! Huống chi ba ba căn bản không để bụng về người phụ nữ này."
Mẹ Nhan sợ đến mức mềm cả chân, khóc lớn, "Nhan Thanh Nhược! Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, cũng trả giá rất nhiều, mẹ là mẹ của con! Vậy mà tới quỳ xuống để cứu mẹ cũng không được chăng?"
Nhan Thanh Nhược nắm chặt tay, trái tim nhảy lên "thình thịch", đập nhanh không bình thường chút nào...
Cô nhìn xuống cái chân đau của mình, rồi chậm rãi quỳ trên mặt đất.
Nhan Chỉ Yên giống với Dạ Đình Sâm, đều thích dùng quỳ lạy để làm nhục người khác.
Nhan Chỉ Yên cười ha ha, khoái chí trong mắt làm sao cũng không che đậy được, ả tiến lên giẫm vào cái chân gãy của cô, "Nhan Thanh Nhược, mày cũng có ngày hôm nay."
Từ nhỏ ba ba thích mày vì mày thông minh nhạy bén, nhưng ông ấy cũng là ba của Nhan Chỉ Yên tao! Một đứa không biết từ góc xó xỉnh nào nhảy ra đây, thì tao muốn mày phải chết!
Ả cầm bút ghi âm ném trước mặt cô, "Tao muốn mày ghi âm lại, thừa nhận chính mình cùng Cảnh Trường Bách qua lại dây dưa, đứa bé cũng là của hắn, mày thật sự đã phản bội Dạ Đình Sâm!"
Nhan Thanh Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ả với ánh mắt không thể tin được, "Đừng hòng, sao cô ác độc quá vậy!'
"Ác độc?" Nhan Chỉ Yên khẽ vướt cặp môi đỏ mộng, cười đến vô cùng hả hê, "Tao còn có thể ác độc hơn nữa."
Ả xoay người, một tay đem con dao nhỏ cắm ở trên đùi mẹ Nhan, "Mau ghi âm! Bằng không tiếp theo chính là đôi mắt bà ta!"
Mẹ Nhan thảm thiết kêu to, đau đến mức lăn qua lăn lại trên mặt đất, "Cứu mạng, Nhược nhi mau ghi âm nhanh! Mẹ sắp chết rồi!"
Cả người Nhan Thanh Nhược run rẩy vì hận, ngay cả cơn đau ở cẳng chân bị ả giẫm cũng không thắng nỗi hận ý trong lòng.
Cô cho rằng Dạ Đình Sâm đã đủ tàn nhẫn, cô cho rằng bản thân đã nếm trải hết đau khổ, nhưng cô không biết Nhan Chỉ Yên có thể phát điên như thế này! Cô sống trên đời mà so với người chết còn đau đớn hơn nhiều lần.
Cô không còn sức nào, bản thân giống như phế liệu!
Nhan Thanh Nhược cầm lấy bút ghi âm, theo lời của Nhan Thanh Nhược, nói rõ từng câu từng chữ.
"Nhan Thanh Nhược tôi thừa nhận có dan díu với Cảnh Trường Bách, đứa bé không phải của Dạ Đình Sâm, tôi đã phản bội Dạ Đình Sâm."
Lúc này Nhan Thanh Nhược thề, suốt đời này sẽ không tha thứ cho Nhan Chỉ Yên cùng Dạ Đình Sâm!
Nhan Chỉ Yên cầm lấy bút ghi âm, ả tao nhã xoay người, thoải mái hào phóng lấy ra thẻ ngân hàng, "Trong đây có một trăm vạn, hôm nay cảm ơn bà đã diễn với tôi."
Mẹ Nhan ôm đùi chịu đau, bò dậy tiếp lấy thẻ ngân hàng, "Việc nhỏ mà, cảm ơn Nhan tiểu thư."
Nhan Thanh Nhược trừng lớn hai mắt, thế giới giống như khối vuông bắt đầu sụp đổ, còn cô bị chôn vùi trong lớp bùn đất dơ bẩn, bị quỷ quái quay cuồng, không còn biết gì là dây vò nữa.
Cô sai rồi, cô triệt để sai rồi.
Nào là Nhan Chỉ Yên, nào là Dạ Đình Sâm, vốn cô cũng không nghĩ hận ai, vì cô hận không nổi nữa, từ đâu đến đuôi cô chỉ là đồ để tiêu khiển.
Ngay cả mẹ ruột cũng gạt mình, cô không nên được sinh ra trên đời này!
Giọng Nhan Thanh Nhược phát ra tiếng "ken két", chết có thật sự là giải thoát ư? Không phải, cô chẳng qua là đang trốn tránh hiện thực mà thôi.
Cô quỳ rạp xuống đất, dường như trong mắt còn chảy ra nước mắt màu đỏ máu.
Phòng bệnh mở ra không có người ông nội gần chết của mình, chỉ có Nhan Chỉ Yên cầm dao bắt cóc mẹ của cô.
Trước mắt Nhan Thanh Nhược mở hồ không rõ, đầu váng mắt hoa.
"Nhan Thanh Nhược, rốt cuộc mày cũng tới rồi!" Nhan Chỉ Yên câu lên môi cười lạnh, trên mặt là biểu cảm hết sức xấu xa, "Tao muốn mày quỳ xuống."
Nhan Thanh Nhược thở không ra hơi, cô tới đây gấp quá cho nên không có ai giúp đỡ, chỉ có thể dùng chân bị gãy của bản thân tự dẫm lên đất thôi, "Cô nói cái gì?"
"Tao nói mày quỳ gối xuống trước mặt tao, bằng không tao sẽ giết chết mẹ của mày!" Nhan Chỉ Yên hơi dùng sức khiến mẹ Nhan sợ đến mức lớn tiếng kêu khóc.
"Nhược nhi, con nghe lời nó nói đi, mẹ thật sự rất sợ hãi!"
Trong ấn tượng của Nhan Thanh Nhược, từ trước đến giờ đều là bộ dạng mẹ Nhan đánh cô tán loạn, chưa bao giờ gặp qua bộ dạng chật vật này của bà?
"Nhan Chỉ Yên, giết người là phạm pháp, cô dám làm tổn thương mẹ của tôi thì ba sẽ không bỏ qua cho cô đâu."
"Câm miệng! Từ ba cũng xứng cho mày gọi à? Mày chỉ là con gái bất hợp pháp, đó là ba ba của tao! Mày dơ bẩn thấp hèn, không xứng được gọi ông!"
Ả dùng sức cứa vào cổ mẹ Nhan, "Nhan Thanh Nhược, tao nói một lần cuối cùng, quỳ xuống! Tao có giết người thì đã làm sao nào? Dựa vào thế lực của Nhan gia cũng đủ để tao ung dung ngoài vòng pháp luật! Huống chi ba ba căn bản không để bụng về người phụ nữ này."
Mẹ Nhan sợ đến mức mềm cả chân, khóc lớn, "Nhan Thanh Nhược! Mẹ nuôi con nhiều năm như vậy, cũng trả giá rất nhiều, mẹ là mẹ của con! Vậy mà tới quỳ xuống để cứu mẹ cũng không được chăng?"
Nhan Thanh Nhược nắm chặt tay, trái tim nhảy lên "thình thịch", đập nhanh không bình thường chút nào...
Cô nhìn xuống cái chân đau của mình, rồi chậm rãi quỳ trên mặt đất.
Nhan Chỉ Yên giống với Dạ Đình Sâm, đều thích dùng quỳ lạy để làm nhục người khác.
Nhan Chỉ Yên cười ha ha, khoái chí trong mắt làm sao cũng không che đậy được, ả tiến lên giẫm vào cái chân gãy của cô, "Nhan Thanh Nhược, mày cũng có ngày hôm nay."
Từ nhỏ ba ba thích mày vì mày thông minh nhạy bén, nhưng ông ấy cũng là ba của Nhan Chỉ Yên tao! Một đứa không biết từ góc xó xỉnh nào nhảy ra đây, thì tao muốn mày phải chết!
Ả cầm bút ghi âm ném trước mặt cô, "Tao muốn mày ghi âm lại, thừa nhận chính mình cùng Cảnh Trường Bách qua lại dây dưa, đứa bé cũng là của hắn, mày thật sự đã phản bội Dạ Đình Sâm!"
Nhan Thanh Nhược đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn ả với ánh mắt không thể tin được, "Đừng hòng, sao cô ác độc quá vậy!'
"Ác độc?" Nhan Chỉ Yên khẽ vướt cặp môi đỏ mộng, cười đến vô cùng hả hê, "Tao còn có thể ác độc hơn nữa."
Ả xoay người, một tay đem con dao nhỏ cắm ở trên đùi mẹ Nhan, "Mau ghi âm! Bằng không tiếp theo chính là đôi mắt bà ta!"
Mẹ Nhan thảm thiết kêu to, đau đến mức lăn qua lăn lại trên mặt đất, "Cứu mạng, Nhược nhi mau ghi âm nhanh! Mẹ sắp chết rồi!"
Cả người Nhan Thanh Nhược run rẩy vì hận, ngay cả cơn đau ở cẳng chân bị ả giẫm cũng không thắng nỗi hận ý trong lòng.
Cô cho rằng Dạ Đình Sâm đã đủ tàn nhẫn, cô cho rằng bản thân đã nếm trải hết đau khổ, nhưng cô không biết Nhan Chỉ Yên có thể phát điên như thế này! Cô sống trên đời mà so với người chết còn đau đớn hơn nhiều lần.
Cô không còn sức nào, bản thân giống như phế liệu!
Nhan Thanh Nhược cầm lấy bút ghi âm, theo lời của Nhan Thanh Nhược, nói rõ từng câu từng chữ.
"Nhan Thanh Nhược tôi thừa nhận có dan díu với Cảnh Trường Bách, đứa bé không phải của Dạ Đình Sâm, tôi đã phản bội Dạ Đình Sâm."
Lúc này Nhan Thanh Nhược thề, suốt đời này sẽ không tha thứ cho Nhan Chỉ Yên cùng Dạ Đình Sâm!
Nhan Chỉ Yên cầm lấy bút ghi âm, ả tao nhã xoay người, thoải mái hào phóng lấy ra thẻ ngân hàng, "Trong đây có một trăm vạn, hôm nay cảm ơn bà đã diễn với tôi."
Mẹ Nhan ôm đùi chịu đau, bò dậy tiếp lấy thẻ ngân hàng, "Việc nhỏ mà, cảm ơn Nhan tiểu thư."
Nhan Thanh Nhược trừng lớn hai mắt, thế giới giống như khối vuông bắt đầu sụp đổ, còn cô bị chôn vùi trong lớp bùn đất dơ bẩn, bị quỷ quái quay cuồng, không còn biết gì là dây vò nữa.
Cô sai rồi, cô triệt để sai rồi.
Nào là Nhan Chỉ Yên, nào là Dạ Đình Sâm, vốn cô cũng không nghĩ hận ai, vì cô hận không nổi nữa, từ đâu đến đuôi cô chỉ là đồ để tiêu khiển.
Ngay cả mẹ ruột cũng gạt mình, cô không nên được sinh ra trên đời này!
Giọng Nhan Thanh Nhược phát ra tiếng "ken két", chết có thật sự là giải thoát ư? Không phải, cô chẳng qua là đang trốn tránh hiện thực mà thôi.
Cô quỳ rạp xuống đất, dường như trong mắt còn chảy ra nước mắt màu đỏ máu.
Bình luận facebook