• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Tổng Tài, Sủng Vợ Hãy Tiết Chế (2 Viewers)

  • Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! - Chương 30: Tính cách thay đổi rất lớn

Tại sao lại mất trí nhớ? Rốt cuộc lỗi ở chỗ nào?



Trong lòng Cảnh Trường Bách hoảng loạn, nhìn sang cô gái mất sạch ký ức đang ôm cô bé ở trong lòng còn hướng anh mỉm cười, "Anh quen với tôi ư, anh có thể kể một chút chuyện về tôi không?"



Chuyện của em...



Cảnh Trường Bách như bị nghẹn ở cổ, khẽ chau mày.



Anh không thể nói ra chuyện của em, cũng không muốn nói tới.



Anh câu lên khóe môi một nụ cười nhẹ, duỗi tay qua với cô, "Cùng anh đi bệnh viện nào."



- -



Trải qua phán đoán của bác sĩ, Nhan Thanh Nhược bị chứng mất trí nhớ phân ly, người bệnh sẽ không có cách nào nhớ đến sinh hoạt trước đây, hoặc tính cách, chủ yếu là mất đi toàn bộ ký ức của quá khứ, đặc biệt là những sự việc tổn thương trong cuộc đời.



Nhưng Nhan Thanh Nhược lại nhớ rõ ngôn ngữ, và những cách sinh hoạt thường ngày, nên đây có thể chỉ là mất trí nhớ tạm thời.






Loading...



Chứng mất trí nhớ tạm thời thông thường sẽ gặp ở những người bị áp lực tâm lý xã hội, khiến cơ thể và tinh thần tổn thương, ý thức mới phát sinh thay đổi, nhớ không nổi những sự kiện quan trọng của cá nhân, thế là xảy ra chứng mất trí nhớ tạm thời.



Nhan Thanh Nhược lựa chọn quên đi quá khứ của chính mình, đủ có thể thấy Dạ Đình Sâm đã tạo nên tổn thương như thế nào cho cô ấy.



Cảnh Trường Bách cầm lấy đơn thuốc bác sĩ kê, rồi nhìn về bóng lưng của Nhan Thanh Nhược.



Sau khi cô tỉnh lại, tính cách liền xảy ra biển đối lớn.



Lúc trước Nhan Thanh Nhược là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, cười lên thật dịu dàng và nhu hòa, hiện giờ cô cười rộ lên vô cùng thoải mái, trong mắt như có ánh sao sáng.



Trước cô đi đường rất có quy cũ, tuyệt đối không như bây giờ, đi bước mạnh, dẫm lên lá cây phong khô.



Nhan Thanh Nhược bỗng nhiên xoay người lại, đối diện anh, đi lui về phía sau, rồi cười, "Tôi gọi là Thanh Nhược nhỉ? Tên nghe hay quá, anh biết chuyện liên quan tới tôi nhỉ?"



Tay Cảnh Trường Bách run nhẹ, mím môi.



Anh không biết mình có nên thay Nhan Thanh Nhược quyết định tương lai của cô ấy hay không.



Người mắc chứng mất trí nhớ không có cách nào nghĩ tới tương lai, bởi vì họ đã quên đi những kinh nghiệm mình đã có, cho nên không cách nào xây dựng sự việc tương lai.



Nếu anh nói ra toàn bộ những chuyện đã xảy ra, có khả năng sẽ gợi nhớ lại ký ức của Nhan Thanh Nhược, khiến cô nhớ lại tất cả, trở lại như trước kia.



Việc Nhan Thanh Nhược mất trí nhớ, chính là biểu hiện của việc muốn trốn tránh? Cô ấy không muốn nhớ tới, lẽ nào chính là tự cho mình một cơ hội trọng sinh chăng.



Cảnh Trường Bách nắm chặt túi xách, nhìn cô sao cũng không giống người bị mất trí nhớ vì cô cười rất tươi, hành động lớn mật, chưa bao giờ tùy tiện đến vậy.



Sau khi tỉnh lại đầu óc dù có trống rỗng nhưng cô không hề tỏ ra một chút hoảng hốt nào, thậm chí lần đầu gặp cô bé kia đã vui vẻ bắt chuyện.



Cô rất sôi nổi, có người đi ngang qua người đều chào hỏi, không chút e lệ nào.






Nhan Thanh Nhược của hiện với một Nhan Thanh Nhược từng muốn tự sát, bị ép phải hận thù, thì anh sẽ chọn ai nào?



Nhan Thanh Nhược nhặt lên một lá phong trên mặt đất, giơ cao qua đỉnh đầu, nhìn qua kẽ lá rách thấy được ánh mặt trời.



Ánh mặt trời bị cắt bớt chiếu vào mắt cô, Nhan Thanh Nhược nhắm hai mắt lại, hít thở không khí mới mẻ, giống như một đứa trẻ mới sinh ra, luôn tò mò tham lam muốn tìm hiểu mọi thứ...



Cô đã chết, lại trọng sinh.



Cách Trường Bách chớp chớp mắt, nháy mắt trong ánh mắt là sự lo lắng sâu xa.



Nhan Thanh Nhược, anh hy vọng em có được vui vẻ.



Thoáng cái màn đêm đã buông rèm, Nhan Thanh Nhược đang ngồi ở cái bàn ngoài hiên, ngó trái ngó phải, cô đối với quần áo và cách sinh hoạt lạ này có chút tò mò, thỉnh thoảng sẽ hỏi Cảnh Trường Bách.



Vợ chồng Oliver đưa sang một con gà quay lớn, để ăn mừng Nhan Thanh Nhược đã tỉnh.



Cô bé tóc vàng khả ái đáng yêu thường thường chạy qua xem chị gái, Cảnh Trường Bách thấy thế cũng không có đuổi mà giữ lại cô bé ăn cơm cùng.



Đứa trẻ to xác với cô bé đáng yêu ngồi cùng nhau, động tác thật nhất trí, ngay cả biểu tình trên mặt cũng giống nhau, chính là ngây thơ và hiếu kì.



Olga Vias vuốt ve những sợi tóc đen nhánh của chị gái, Nhan thanh Nhược sờ lại mái đầu nhỏ màu vàng kim.



Ngọn lửa của lò sưởi chôn trong gốc bức tường cháy rực, hình ảnh của nó hiện lên trên bức tường trong thật lả lướt, trong phòng rất ấm, ăn mặc phong phanh cũng không cảm thấy lạnh.



Nhan Thanh Nhược cầm cái đùi gà ăn, bên miệng dính đầy dầu, Cảnh Trường Bách liền lấy khăn lau cho cô, vẻ mặt có mấy phần ôn nhu.



Olga Vias nhai nhồm nhoàm khối thịt trong miệng, hô to không rõ lời, "Lover! Người yêu!"



Cảnh Trường Bách liền lấy đồ ăn lấp kín miệng con bé lại, nhìn qua Nhan Thanh Nhược lắc đầu một cái.



"Thanh Nhược, anh có lời muốn nói với em."



Nhan Thanh Nhược nuốt xuống miếng thịt gà, nghiêm túc nhìn anh.



Con ngươi đen nhánh của Cảnh Trường Bách trước ngọn lửa của cái lò chợt sáng, dường như phát ra ánh sáng rất dịu dàng.



"Thật ra, anh và em là..."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom