Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế! - Chương 35: Kết Thúc Vòng Chung Kết
"Em thề nhất định sẽ đáp ứng." Đôi mắt to Thanh Nhược lập tức ngừng rơi lệ, liền vươn ba ngón tay qua đỉnh đầu.
Một khi cô đã thề, tất nhiên là rất coi trọng việc này, tuy rằng cô dễ dàng bị người khác kích động nhưng những việc cô đã đáp ứng thì nhất định sẽ giữ kín như bưng.
Cảnh Trường Bách nghiêm túc nhìn cô, "Tới lúc đó anh sẽ đi cùng em, nhớ kỹ, em gọi là Ngải Duy, ai gọi em là Thanh Nhược hoặc Nhan Thanh Nhược đều không được nhận, còn có, Vận nhi là con gái ruột của em, con bé là do em mang thai mười tháng sinh ra."
"Nhưng mà, đây là nói dối nha." Thanh Nhược trợn tròn hai mắt nhìn.
"Không đáp ứng, thì khỏi đi thi."
Cảnh Trường Bách tăng lớn âm lượng, vẻ mặt càng càng nghiêm túc.
Thanh Nhược giật mình, rụt rè nhìn anh, "Em muốn đi thi, em hứa với anh là được chứ gì."
"Em phải nhớ rõ lời thề hôm nay, nếu vi phạm, em sẽ chết."
Thanh Nhược lớn mật cũng không dám cãi lại, run lên.
Loading...
Hai ngày sau, cuộc thi thiết kế tới vòng chung kết.
Tác phẩm của Thanh Nhược xuất hiện cuối cùng, cùng với người người mẫu cao ráo và quyến rũ đang chống trượng băng bước trên sân khấu hình chữ T với khí chất mạnh mẽ như một nữ hoàng.
Vì hoàng tử nên cô công chúa nhỏ đã hóa thành bọt biển, nàng là con gái út của hải vương và là nữ hoàng sẽ cai trị vương quốc trong tương lai.
Nữ hoàng đã đích thân xuất chinh, nàng không chỉ là chủ nhân của vùng biển này, nàng còn là một vị chiến thần bảo vệ mọi sinh vật biển ở đây.
Chiến thần mặc áo giáp và đội vương miện, chiếc váy xanh băng được điểm xuyến bởi vô số mảnh vụn nhỏ sáng lấp lánh, kết hợp với đôi hoa tai mềm mại, cho thấy nàng cũng là một người con gái có nội tâm dịu dàng.
Các giám khảo dưới đài đang xì xào bàn tán, vì màn trình diễn này là màn duy nhất được tổng giám xem.
Nữ giám khảo trung niên tò mò dò hỏi vị tổng giám lạnh lùng ở bên cạnh mình, "Adela, sao cô không xem phần trình diễn của Bella?"
Adela khoanh tay trước ngực, ánh mắt thờ ơ, "Vì tôi biết, nó nhất định sẽ lấy được giải nhất."
Các giám khảo bật cười, "Cô rất tự tin về con gái của mình thì phải, vậy sao màn trình diễn này lại hấp dẫn cô vậy?"
"Lvy này, có trái tim giống như một đồng thoại."
Như thể một người sống trong thế giới cổ tích, đơn thuần trống rỗng, cho nên mới có thể lý giải được ý nghĩa thật sự của đồng thoại (truyện cổ tích).
Cô tới đây để xem màn trình diễn của Ngải Duy là bởi vì cô muốn nhìn thực lực thật sự của cô ấy.
Rốt cuộc cũng chỉ mới làm việc được hai năm, có lẽ cần bắt đầu học lại những thứ có bản.
"Quả thật, tác phẩm của Ngải Duy thật sự rất trong sáng và hồn nhiên."
Thanh Nhược rất nghiêm túc thuyết trình tác phẩm của mình, trong cô tràn đầy năng lượng, cười lên giống một cô bé.
Adela đứng dậy rời đi, kết quả như thế nào? Trong lòng cô đã có đáp án rồi.
Cuộc thi kết thúc, Nhan Thanh Nhược chạy ngay về nhà muốn chia sẻ tin tốt này cho Cảnh Trường Bách.
"Em có thể tham gia vào cuộc thi chung kết thế giới ở Trung Quốc! Em đã giành được top 3 rồi!"
Thanh Nhược cầm cúp quơ quơ trước mặt Cảnh Trường Bách.
Mặt mày bé Cảnh Vận ủ ê, tránh ở trong phòng mình không rên một tiếng.
Cảnh Trường Bách đứng dậy, lặng lẽ nhìn cô.
Thanh Nhược dần dần cũng bình tĩnh trở lại, Thanh Nhược có chút khẩn trương, "Không phải là anh muốn đổi ý chứ, anh lại không muốn cho em đi nữa à?"
Đôi mắt của cô mở to hết cỡ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt ngay.
Sắc mặt Cảnh Trường Bách có chút tái nhợt, anh bước tới ôm nhẹ cô vào lòng, "Anh đáp ứng để em đi rồi, thì sẽ không đổi ý."
Thanh Nhược nghi hoặc nhìn anh.
"Nhưng anh không thể đi cùng em, sắp tới có hai cuộc phẫu thuật, anh không thể đi được."
Thanh Nhược chậm rãi mở to hai mắt.
Đã qua bốn năm, từ khi tỉnh lại cho đến bây giờ, Cảnh Trường Bách vẫn luôn là một người bạn ở bên cô, hai người chưa từng xa nhau một thời gian dài như thế.
Ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, không biết khi nào nó sẽ nổ tung.
"Anh để em đi một mình ư?"
"Em còn có đồng nghiệp, cũng như công ty đại diện sẽ đồng hành cùng em." Cảnh Trường Bách cầm lấy cúp của cô, "Đi thi đấu không phải là ước mơ của em sao? Em cứ đi theo mọi người, ráng chăm sóc tốt cho bản thân, anh làm xong phẫu thuật, nhất định sẽ qua đó tìm em."
Thanh Nhược cúi đầu xuống, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói, "Anh phải sớm tới tìm em nha... em đi xem Vận nhi."
Bóng lưng của Thanh Nhược trông thật cô đơn, Cảnh Trường Bách nghĩ tới đầu óc cô còn trống rỗng rồi sợ rằng quay về cô sẽ gặp phải ai, lại vạn nhất động vào ký ức... thì hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Chờ anh, anh sẽ sớm hoàn thành công việc rồi đi tìm em.
Một khi cô đã thề, tất nhiên là rất coi trọng việc này, tuy rằng cô dễ dàng bị người khác kích động nhưng những việc cô đã đáp ứng thì nhất định sẽ giữ kín như bưng.
Cảnh Trường Bách nghiêm túc nhìn cô, "Tới lúc đó anh sẽ đi cùng em, nhớ kỹ, em gọi là Ngải Duy, ai gọi em là Thanh Nhược hoặc Nhan Thanh Nhược đều không được nhận, còn có, Vận nhi là con gái ruột của em, con bé là do em mang thai mười tháng sinh ra."
"Nhưng mà, đây là nói dối nha." Thanh Nhược trợn tròn hai mắt nhìn.
"Không đáp ứng, thì khỏi đi thi."
Cảnh Trường Bách tăng lớn âm lượng, vẻ mặt càng càng nghiêm túc.
Thanh Nhược giật mình, rụt rè nhìn anh, "Em muốn đi thi, em hứa với anh là được chứ gì."
"Em phải nhớ rõ lời thề hôm nay, nếu vi phạm, em sẽ chết."
Thanh Nhược lớn mật cũng không dám cãi lại, run lên.
Loading...
Hai ngày sau, cuộc thi thiết kế tới vòng chung kết.
Tác phẩm của Thanh Nhược xuất hiện cuối cùng, cùng với người người mẫu cao ráo và quyến rũ đang chống trượng băng bước trên sân khấu hình chữ T với khí chất mạnh mẽ như một nữ hoàng.
Vì hoàng tử nên cô công chúa nhỏ đã hóa thành bọt biển, nàng là con gái út của hải vương và là nữ hoàng sẽ cai trị vương quốc trong tương lai.
Nữ hoàng đã đích thân xuất chinh, nàng không chỉ là chủ nhân của vùng biển này, nàng còn là một vị chiến thần bảo vệ mọi sinh vật biển ở đây.
Chiến thần mặc áo giáp và đội vương miện, chiếc váy xanh băng được điểm xuyến bởi vô số mảnh vụn nhỏ sáng lấp lánh, kết hợp với đôi hoa tai mềm mại, cho thấy nàng cũng là một người con gái có nội tâm dịu dàng.
Các giám khảo dưới đài đang xì xào bàn tán, vì màn trình diễn này là màn duy nhất được tổng giám xem.
Nữ giám khảo trung niên tò mò dò hỏi vị tổng giám lạnh lùng ở bên cạnh mình, "Adela, sao cô không xem phần trình diễn của Bella?"
Adela khoanh tay trước ngực, ánh mắt thờ ơ, "Vì tôi biết, nó nhất định sẽ lấy được giải nhất."
Các giám khảo bật cười, "Cô rất tự tin về con gái của mình thì phải, vậy sao màn trình diễn này lại hấp dẫn cô vậy?"
"Lvy này, có trái tim giống như một đồng thoại."
Như thể một người sống trong thế giới cổ tích, đơn thuần trống rỗng, cho nên mới có thể lý giải được ý nghĩa thật sự của đồng thoại (truyện cổ tích).
Cô tới đây để xem màn trình diễn của Ngải Duy là bởi vì cô muốn nhìn thực lực thật sự của cô ấy.
Rốt cuộc cũng chỉ mới làm việc được hai năm, có lẽ cần bắt đầu học lại những thứ có bản.
"Quả thật, tác phẩm của Ngải Duy thật sự rất trong sáng và hồn nhiên."
Thanh Nhược rất nghiêm túc thuyết trình tác phẩm của mình, trong cô tràn đầy năng lượng, cười lên giống một cô bé.
Adela đứng dậy rời đi, kết quả như thế nào? Trong lòng cô đã có đáp án rồi.
Cuộc thi kết thúc, Nhan Thanh Nhược chạy ngay về nhà muốn chia sẻ tin tốt này cho Cảnh Trường Bách.
"Em có thể tham gia vào cuộc thi chung kết thế giới ở Trung Quốc! Em đã giành được top 3 rồi!"
Thanh Nhược cầm cúp quơ quơ trước mặt Cảnh Trường Bách.
Mặt mày bé Cảnh Vận ủ ê, tránh ở trong phòng mình không rên một tiếng.
Cảnh Trường Bách đứng dậy, lặng lẽ nhìn cô.
Thanh Nhược dần dần cũng bình tĩnh trở lại, Thanh Nhược có chút khẩn trương, "Không phải là anh muốn đổi ý chứ, anh lại không muốn cho em đi nữa à?"
Đôi mắt của cô mở to hết cỡ, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể rơi nước mắt ngay.
Sắc mặt Cảnh Trường Bách có chút tái nhợt, anh bước tới ôm nhẹ cô vào lòng, "Anh đáp ứng để em đi rồi, thì sẽ không đổi ý."
Thanh Nhược nghi hoặc nhìn anh.
"Nhưng anh không thể đi cùng em, sắp tới có hai cuộc phẫu thuật, anh không thể đi được."
Thanh Nhược chậm rãi mở to hai mắt.
Đã qua bốn năm, từ khi tỉnh lại cho đến bây giờ, Cảnh Trường Bách vẫn luôn là một người bạn ở bên cô, hai người chưa từng xa nhau một thời gian dài như thế.
Ngoài miệng cô không nói, nhưng trong lòng như có tảng đá lớn đè nặng, không biết khi nào nó sẽ nổ tung.
"Anh để em đi một mình ư?"
"Em còn có đồng nghiệp, cũng như công ty đại diện sẽ đồng hành cùng em." Cảnh Trường Bách cầm lấy cúp của cô, "Đi thi đấu không phải là ước mơ của em sao? Em cứ đi theo mọi người, ráng chăm sóc tốt cho bản thân, anh làm xong phẫu thuật, nhất định sẽ qua đó tìm em."
Thanh Nhược cúi đầu xuống, một hồi lâu mới nhẹ giọng nói, "Anh phải sớm tới tìm em nha... em đi xem Vận nhi."
Bóng lưng của Thanh Nhược trông thật cô đơn, Cảnh Trường Bách nghĩ tới đầu óc cô còn trống rỗng rồi sợ rằng quay về cô sẽ gặp phải ai, lại vạn nhất động vào ký ức... thì hậu quả thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
Chờ anh, anh sẽ sớm hoàn thành công việc rồi đi tìm em.
Bình luận facebook