Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-165
Chương 165: Là cô ăn cặp đúng không
Tiếng khóc của Phó Cảnh Dao truyền đến tai cô, Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác đứng đó, không biết nên nói cái gì.
Hoá ra vì chuyện này mà cô ấy đã kiên trì đến cùng, thậm chí còn không tiếc đi cầu xin cô.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài đưa tay lên vỗ lưng cô như an ủi.
Phó Cảnh Thâm lúc này vội vã chạy đến, nhìn thấy Phó Cảnh Dao đang khóc thút thít trong lòng cô sắc mặt lạnh băng, thậm chí còn không chào hỏi liền trực tiếp đưa Phó Cảnh Dao rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn hai anh em nhà kia cười khổ, nước mắt của Phó Cảnh Dao thấm ướt áo lông chồn của cô, thâm nghĩ chiếc áo này coi như bỏ đi rồi.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, gọi tài xế Lý đưa mình về nhà.
Lúc trở lại lâu đài đã gần 9 giờ nhưng Mặc Tây Quyết vẫn chưa về, Ngôn Tiểu Nặc tranh thủ đi thay quân áo, không quên dặn dò tài xế Lý, “Chuyện hôm nay tôi ra ngoài đừng nói cho ai”
Tài xế Lý cung kính đáp ứng, Ngôn Tiểu Nặc mới gật đầu trở về phòng thay quần áo đi tắm.
Lúc anh trở về thì cô vừa mới ra khỏi phòng tắm. Khuôn mặt trắng nốn còn chút ửng hồng, mặt mày tinh xảo giống như nụ hồng chớm nở.
“Anh về rồi?” Cô đang lau tóc cười hỏi.
Anh thấy cô mặc áo ngủ màu hồng khiến khuôn mặt của cô càng trở nên hồng hào, trong lòng anh ấm áp gật gật đầu, “Ừ”
Ngôn Tiểu Nặc thấy tâm trạng của anh rất tốt cũng yên tâm.
Sau khi lau khô, cô ngồi trên giường đọc các tạp chí thời trang, chờ anh tắm xong.
Ngôn Tiểu Nặc có thói quen thoa một chút dầu dưỡng khi tóc vẫn còn hơi ướt. Sau khi tóc khô sẽ có một mùi thơm nhẹ của hoa mộc lan.
Mặc Tây Quyết bị mùi thơm này quyến rũ, vùi đầu vào Cổ cô.
Hơi nóng của anh phả vào cổ cô làm cô không thể tiếp tục xem tạp chí hơi nghiêng đầu.
Anh có mái tóc màu hạt dẻ nâu sẫm, mũi cao anh tuấn, đặc biệt là hàng lông mi dài càng hấp dẫn động lòng người.
Lúc cô đang hoảng hốt đột nhiên cảm thấy trên vai có chút đau xót, trên bờ vai tuyết trắng đã hiện lên mấy dấu hoa đào xinh đẹp.
Tay cô bỗng mềm nhũn, tạp chí thời trang dày rơi xuống thảm phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Tiếng vang nhỏ khiến đôi mắt đen của anh sáng lên, thân thể đã không tự chủ được có phản ứng.
Ngôn Tiểu Nặc co lại trong chăn, nhưng bị anh thuận thế đè xuống.
Căn phòng đột nhiên tối om.
Sáng hôm sau thức dậy, kinh nguyệt đến như thường lệ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt của anh lại không được tốt lắm.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Em vẫn còn nhỏ sao có thể mang thai?”
Mặc Tây quyết từ tốn nói: “Không phải là chuyện mang thai, mỗi lần em đến kỳ không phải đều rất khó chịu sao?”
Nói xong, anh cúi đầu ăn sáng.
Ngôn Tiểu Nặc cháo táo đỏ ăn từng ngụm nhỏ rồi khẽ hỏi, “Mấy ngày nữa sẽ đến năm mới, anh sẽ về London sao?”
Dao dĩa trong tay anh không hề ngừng lại trầm thấp nói, “Anh muốn đưa em trở về.”
Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa bị nghẹn, điều chỉnh một lúc mới nói, “Em về làm gì?”
Nghe giọng miễn cưỡng cùng sợ hãi của cô lại nhớ đến lần cuối cùng cô ở London, sợ rằng cô vẫn còn bóng ma tâm lý. Anh thấy thế thở dài nói, ậy em về Liên Sen cũng được”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức gật đầu chỉ sợ anh sẽ thay đổi ý định, sau đó nói ra kế hoạch của mình, "Em ngày 29 sẽ trở về”
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, nghĩ đến mấy hôm nữa phải về nhà, sau đó mấy ngày mới có thể thấy cô khiến tâm trạng của anh càng xuống thấp.
Ngôn Tiểu Nặc biết trong lòng anh không vui, cũng nói gì thêm, chỉ yên lặng cùng anh ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong, tiễn anh ra ngoài, cô hơi lo cho Phó Cảnh Dao nên gọi cho cô.
Phó Cảnh Dao đêm qua say rượu, lúc thấy cuộc gọi của Ngôn Tiểu Nặc cô vẫn đang ngủ trên giường. Phó Cảnh Dao xoa bóp cái đầu nặng trĩu của mình nhận điện thoại, “Alo, Uyển Cừ?”
Ngôn Tiểu Nặc nghe giọng nói lười biếng của Phó Cảnh Dao liền biết cô vẫn chưa dậy, “Cảnh Dao, thật xin lỗi, làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi, cậu có sao không?”
Phó Cảnh Dao nghe giọng nói dịu dàng của cô cảm thấy tốt hơn một chút: “Tớ đỡ hơn nhiều rồi.” Ngôn Tiểu Nặc biết cô không muốn nói chuyện nhiều, lại nói thêm vài câu quan tâm, rồi cúp điện thoại.
Cô nghĩ đến mấy hôm nữa về bà ngoại cũng phải mang theo ít quà tặng, đúng lúc hôm nay cô rảnh nên quyết định đi siêu thị mua đồ. Mấy hôm nữa là đến giao thừa, siêu thị chật kín người, cô từ trước đến nay luôn không thích đông người.
May mà cô đi siêu thị buổi sáng nên không đông lắm, muộn thêm mấy tiếng nữa sẽ đông nghìn nghịt.
Ngôn Tiểu Nặc tự mình đẩy xe hàng trong siêu thị, nghĩ đến Mặc Tây Quyết đi cùng cô còn ghét bỏ trong siêu thị mùi cá tanh, suýt nữa biến siêu thị thành bãi rác khiến cô bật cười.
Từ lần trước trở về từ Liên Sen, mặc dù cô thường xuyên gọi điện thoại cho bà ngoại, mỗi lần bà đều nói sức khoẻ mình rất tốt để không làm cô lo lắng, còn nói cô không được cãi nhau với Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc sợ bà chỉ nói chuyện tốt cho cô nên tìm bác sĩ Thánh Lan hỏi, biết sức khỏe của bà đang dân
hồi phục lúc này mới yên tâm.
Bà nói với cô Linh Tử sang năm sẽ kết hôn, lúc cô vê thì mang chút quà cho cô ấy.
Ngôn Tiểu Nặc biết chuyện của Linh Tử và chồng cô ấy nên tặng gì thiết thực một chút là tốt nhất.
Sau khi đi dạo một lúc lâu, Ngôn Tiểu Nặc bỏ từng thứ một vào xe hàng đẩy một xe lớn ra khỏi siêu thị, tài xế Lý giúp cô đem đồ cất vào trong xe.
Ngôn Tiểu Nặc hơi ngại ngùng cười nói, “Tài xế Lý, cũng đã đến siêu thị rồi, hay ông cũng vào mua đồ đi.” Tài xế Lý vội vàng từ chối, “Tôi không dám.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói, "Không phải sắp đến Tết sao? Ông bình thường cũng không có ngày nghỉ, cũng không có thời gian dành cho những người trong gia đình, nhân cơ hội này mua nhiều một chút, người trong nhà chắc sẽ vui vẻ.”
Vừa nhắc tới người nhà của mình tài xế Lý có chút động lòng, nhưng vẫn là không đám khinh thường, “Thế cô vào trong xe đợi tôi một chút tôi sẽ mua rất nhanh thôi.”
Giọng cô rất nhu hoà, “Ông cứ đi đi, từ giờ đến chiều tôi vẫn còn thời gian”
Tài xế Lý cảm kích cảm ơn rồi bước vào siêu thị.
Mặc dù hôm nay có nắng nhưng bên ngoài vẫn tương đối lạnh, Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát ngồi ở ghế sau chờ tài xế Lý.
Máy sưởi trong xe được bật vừa phải, ghế sau của xe rất rộng. Cô còn mặc áo khoác nên cảm thấy rất dễ chịu.
Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại di động xem buổi trình diễn thời trang, nửa tiếng sau, vẫn chưa thấy tài xế Lý ra.
Chắc là lúc này nhiều người, cô nghĩ, nhưng chiếc xe đột nhiên hơi rung lắc.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngồi thẳng, mở cửa ngẩng đầu xuống xe xem xét lại lại nhìn thấy chiếc xe BMW quen thuộc, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.
Lý Tịnh từ ghế phụ xe bước xuống, hùng hùng hổ hổ, “Đúng là không biết đỗ xe, không đỗ chỗ nào lại đỗ ở đây."
Bà ta vừa mắng vừa liếc vào trong xe xem có người không.
Bà ta phát hiện không có ai trong xe lập tức mừng rỡ nói với Ngôn Ngọc Thanh, “Nhanh, nhanh lái đi, trong xe kia không có người."
Ngôn Ngọc Thanh vội vàng lùi xe về phía sau, Ngôn Tiếu Nặc chậm rãi đi ra nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Lý Tịnh thấy là trợn tròn mắt, da mặt dày không hề cảm thấy xấu hổ ngược lại nhăn mày hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Tết đến, mua quà Tết không được sao.” Ngôn Tiểu Nặc nhàn nhạt cười nói, “Chứ bà nghĩ tôi đến đây làm gì? Ăn trộm đồ trong siêu thị sao?”
Mặt Lý Tịnh lúc xanh lúc trắng, biểu cảm tức hổn hển khiến lớp phấn dày như muốn rớt xuống.
Ngôn Uyển Cừ từ trên xe đi xuống cười lạnh, “Chúng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ đánh cắp đồ của người khác, nhưng một số người lại lén lút trèo cành cao, thật đúng khiến người ta mở rộng tầm mắt”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt một tiếng, “Chuyện các người chưa thấy còn nhiều lắm, nói đi cũng phải nói lại, các người mới thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Ngôn Ngọc Thanh đóng cửa xe lại, sắc mặt âm trầm nhìn cô: “Cô biết ăn nói thật đấy”
Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn dấu vết trên cánh cửa.
Lý Tịnh liên có chút sợ hãi, bắt lấy tay áo khoác da cao cấp của Ngôn Ngọc Thanh nhưng ông ta lại rất bình tĩnh, “Chúng tôi còn có việc, gặp lại sau.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì. Nhưng Ngôn Uyển Cừ cứ nhìn cô, vênh vang đắc ý trước đó giờ thêm mấy phần ác độc không cam lòng.
Cô bây giờ danh tiếng vang xa, lại có Mặc Tây quyết chống lưng, bọn họ chắc sớm đã không vừa mắt cô?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn lên bầu trời quang đãng chẳng biết lúc nào, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười khổ.
Lúc tài xế Lý đi ra thấy cô đang đứng cạnh xe, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng hoa lê, góc áo còn được thêu kiểu Tô Tú bằng chỉ Đinh Lan, mái tóc đen bóng lộ ra đôi bông tai hoa hồng tinh xảo trên thùy tai trắng nõn, như một bức tranh tuế nguyệt tĩnh tuyệt đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc cảm giác có người đang nhìn nên quay đầu lại thì thấy tài xế Lý đang đẩy đầy một giỏ hàng đi ra.
Cô bước tới nhẹ nhàng nói, “Đã mua được hết chưa?”
Tài xế Lý có chút ngượng ngùng nói: “Cô Ngôn, thật xin lỗi vừa đến siêu thị tôi nhận được điện thoại của con gái tôi, đứa nhỏ này thích ăn bánh kẹo và bánh gatô, tôi mua thêm một chút khiến cô đợi lâu rồi.”
Thích ăn bánh kẹo cùng bánh gatô, xem ra vẫn còn khá nhỏ.
Ngôn Tiểu Nặc sao có thể tức giận, nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của tài xế Lý cô cũng rất vui, Không sao, chỉ cân mua được là tốt rôi, tôi cầm giúp bác.”
Tài xế Lý nào dám làm phiền cô vội vàng nói, “Cô Ngôn không cần đâu, cô mau lên xe đi, mấy thứ này để tôi làm là được”
Cô cũng không nhiệt tình thái quá chỉ đi qua giúp tài xế Lý mở cốp xe.
Tiếng khóc của Phó Cảnh Dao truyền đến tai cô, Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác đứng đó, không biết nên nói cái gì.
Hoá ra vì chuyện này mà cô ấy đã kiên trì đến cùng, thậm chí còn không tiếc đi cầu xin cô.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài đưa tay lên vỗ lưng cô như an ủi.
Phó Cảnh Thâm lúc này vội vã chạy đến, nhìn thấy Phó Cảnh Dao đang khóc thút thít trong lòng cô sắc mặt lạnh băng, thậm chí còn không chào hỏi liền trực tiếp đưa Phó Cảnh Dao rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn hai anh em nhà kia cười khổ, nước mắt của Phó Cảnh Dao thấm ướt áo lông chồn của cô, thâm nghĩ chiếc áo này coi như bỏ đi rồi.
Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, gọi tài xế Lý đưa mình về nhà.
Lúc trở lại lâu đài đã gần 9 giờ nhưng Mặc Tây Quyết vẫn chưa về, Ngôn Tiểu Nặc tranh thủ đi thay quân áo, không quên dặn dò tài xế Lý, “Chuyện hôm nay tôi ra ngoài đừng nói cho ai”
Tài xế Lý cung kính đáp ứng, Ngôn Tiểu Nặc mới gật đầu trở về phòng thay quần áo đi tắm.
Lúc anh trở về thì cô vừa mới ra khỏi phòng tắm. Khuôn mặt trắng nốn còn chút ửng hồng, mặt mày tinh xảo giống như nụ hồng chớm nở.
“Anh về rồi?” Cô đang lau tóc cười hỏi.
Anh thấy cô mặc áo ngủ màu hồng khiến khuôn mặt của cô càng trở nên hồng hào, trong lòng anh ấm áp gật gật đầu, “Ừ”
Ngôn Tiểu Nặc thấy tâm trạng của anh rất tốt cũng yên tâm.
Sau khi lau khô, cô ngồi trên giường đọc các tạp chí thời trang, chờ anh tắm xong.
Ngôn Tiểu Nặc có thói quen thoa một chút dầu dưỡng khi tóc vẫn còn hơi ướt. Sau khi tóc khô sẽ có một mùi thơm nhẹ của hoa mộc lan.
Mặc Tây Quyết bị mùi thơm này quyến rũ, vùi đầu vào Cổ cô.
Hơi nóng của anh phả vào cổ cô làm cô không thể tiếp tục xem tạp chí hơi nghiêng đầu.
Anh có mái tóc màu hạt dẻ nâu sẫm, mũi cao anh tuấn, đặc biệt là hàng lông mi dài càng hấp dẫn động lòng người.
Lúc cô đang hoảng hốt đột nhiên cảm thấy trên vai có chút đau xót, trên bờ vai tuyết trắng đã hiện lên mấy dấu hoa đào xinh đẹp.
Tay cô bỗng mềm nhũn, tạp chí thời trang dày rơi xuống thảm phát ra tiếng vang nho nhỏ.
Tiếng vang nhỏ khiến đôi mắt đen của anh sáng lên, thân thể đã không tự chủ được có phản ứng.
Ngôn Tiểu Nặc co lại trong chăn, nhưng bị anh thuận thế đè xuống.
Căn phòng đột nhiên tối om.
Sáng hôm sau thức dậy, kinh nguyệt đến như thường lệ khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng sắc mặt của anh lại không được tốt lắm.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Em vẫn còn nhỏ sao có thể mang thai?”
Mặc Tây quyết từ tốn nói: “Không phải là chuyện mang thai, mỗi lần em đến kỳ không phải đều rất khó chịu sao?”
Nói xong, anh cúi đầu ăn sáng.
Ngôn Tiểu Nặc cháo táo đỏ ăn từng ngụm nhỏ rồi khẽ hỏi, “Mấy ngày nữa sẽ đến năm mới, anh sẽ về London sao?”
Dao dĩa trong tay anh không hề ngừng lại trầm thấp nói, “Anh muốn đưa em trở về.”
Ngôn Tiểu Nặc suýt nữa bị nghẹn, điều chỉnh một lúc mới nói, “Em về làm gì?”
Nghe giọng miễn cưỡng cùng sợ hãi của cô lại nhớ đến lần cuối cùng cô ở London, sợ rằng cô vẫn còn bóng ma tâm lý. Anh thấy thế thở dài nói, ậy em về Liên Sen cũng được”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức gật đầu chỉ sợ anh sẽ thay đổi ý định, sau đó nói ra kế hoạch của mình, "Em ngày 29 sẽ trở về”
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, nghĩ đến mấy hôm nữa phải về nhà, sau đó mấy ngày mới có thể thấy cô khiến tâm trạng của anh càng xuống thấp.
Ngôn Tiểu Nặc biết trong lòng anh không vui, cũng nói gì thêm, chỉ yên lặng cùng anh ăn bữa sáng.
Sau khi ăn xong, tiễn anh ra ngoài, cô hơi lo cho Phó Cảnh Dao nên gọi cho cô.
Phó Cảnh Dao đêm qua say rượu, lúc thấy cuộc gọi của Ngôn Tiểu Nặc cô vẫn đang ngủ trên giường. Phó Cảnh Dao xoa bóp cái đầu nặng trĩu của mình nhận điện thoại, “Alo, Uyển Cừ?”
Ngôn Tiểu Nặc nghe giọng nói lười biếng của Phó Cảnh Dao liền biết cô vẫn chưa dậy, “Cảnh Dao, thật xin lỗi, làm phiền cậu nghỉ ngơi rồi, cậu có sao không?”
Phó Cảnh Dao nghe giọng nói dịu dàng của cô cảm thấy tốt hơn một chút: “Tớ đỡ hơn nhiều rồi.” Ngôn Tiểu Nặc biết cô không muốn nói chuyện nhiều, lại nói thêm vài câu quan tâm, rồi cúp điện thoại.
Cô nghĩ đến mấy hôm nữa về bà ngoại cũng phải mang theo ít quà tặng, đúng lúc hôm nay cô rảnh nên quyết định đi siêu thị mua đồ. Mấy hôm nữa là đến giao thừa, siêu thị chật kín người, cô từ trước đến nay luôn không thích đông người.
May mà cô đi siêu thị buổi sáng nên không đông lắm, muộn thêm mấy tiếng nữa sẽ đông nghìn nghịt.
Ngôn Tiểu Nặc tự mình đẩy xe hàng trong siêu thị, nghĩ đến Mặc Tây Quyết đi cùng cô còn ghét bỏ trong siêu thị mùi cá tanh, suýt nữa biến siêu thị thành bãi rác khiến cô bật cười.
Từ lần trước trở về từ Liên Sen, mặc dù cô thường xuyên gọi điện thoại cho bà ngoại, mỗi lần bà đều nói sức khoẻ mình rất tốt để không làm cô lo lắng, còn nói cô không được cãi nhau với Mặc Tây Quyết.
Ngôn Tiểu Nặc sợ bà chỉ nói chuyện tốt cho cô nên tìm bác sĩ Thánh Lan hỏi, biết sức khỏe của bà đang dân
hồi phục lúc này mới yên tâm.
Bà nói với cô Linh Tử sang năm sẽ kết hôn, lúc cô vê thì mang chút quà cho cô ấy.
Ngôn Tiểu Nặc biết chuyện của Linh Tử và chồng cô ấy nên tặng gì thiết thực một chút là tốt nhất.
Sau khi đi dạo một lúc lâu, Ngôn Tiểu Nặc bỏ từng thứ một vào xe hàng đẩy một xe lớn ra khỏi siêu thị, tài xế Lý giúp cô đem đồ cất vào trong xe.
Ngôn Tiểu Nặc hơi ngại ngùng cười nói, “Tài xế Lý, cũng đã đến siêu thị rồi, hay ông cũng vào mua đồ đi.” Tài xế Lý vội vàng từ chối, “Tôi không dám.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa nói, "Không phải sắp đến Tết sao? Ông bình thường cũng không có ngày nghỉ, cũng không có thời gian dành cho những người trong gia đình, nhân cơ hội này mua nhiều một chút, người trong nhà chắc sẽ vui vẻ.”
Vừa nhắc tới người nhà của mình tài xế Lý có chút động lòng, nhưng vẫn là không đám khinh thường, “Thế cô vào trong xe đợi tôi một chút tôi sẽ mua rất nhanh thôi.”
Giọng cô rất nhu hoà, “Ông cứ đi đi, từ giờ đến chiều tôi vẫn còn thời gian”
Tài xế Lý cảm kích cảm ơn rồi bước vào siêu thị.
Mặc dù hôm nay có nắng nhưng bên ngoài vẫn tương đối lạnh, Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát ngồi ở ghế sau chờ tài xế Lý.
Máy sưởi trong xe được bật vừa phải, ghế sau của xe rất rộng. Cô còn mặc áo khoác nên cảm thấy rất dễ chịu.
Ngôn Tiểu Nặc lấy điện thoại di động xem buổi trình diễn thời trang, nửa tiếng sau, vẫn chưa thấy tài xế Lý ra.
Chắc là lúc này nhiều người, cô nghĩ, nhưng chiếc xe đột nhiên hơi rung lắc.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức ngồi thẳng, mở cửa ngẩng đầu xuống xe xem xét lại lại nhìn thấy chiếc xe BMW quen thuộc, khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh.
Lý Tịnh từ ghế phụ xe bước xuống, hùng hùng hổ hổ, “Đúng là không biết đỗ xe, không đỗ chỗ nào lại đỗ ở đây."
Bà ta vừa mắng vừa liếc vào trong xe xem có người không.
Bà ta phát hiện không có ai trong xe lập tức mừng rỡ nói với Ngôn Ngọc Thanh, “Nhanh, nhanh lái đi, trong xe kia không có người."
Ngôn Ngọc Thanh vội vàng lùi xe về phía sau, Ngôn Tiếu Nặc chậm rãi đi ra nhẹ giọng ho khan một tiếng.
Lý Tịnh thấy là trợn tròn mắt, da mặt dày không hề cảm thấy xấu hổ ngược lại nhăn mày hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Tết đến, mua quà Tết không được sao.” Ngôn Tiểu Nặc nhàn nhạt cười nói, “Chứ bà nghĩ tôi đến đây làm gì? Ăn trộm đồ trong siêu thị sao?”
Mặt Lý Tịnh lúc xanh lúc trắng, biểu cảm tức hổn hển khiến lớp phấn dày như muốn rớt xuống.
Ngôn Uyển Cừ từ trên xe đi xuống cười lạnh, “Chúng tôi từ trước đến nay chưa bao giờ đánh cắp đồ của người khác, nhưng một số người lại lén lút trèo cành cao, thật đúng khiến người ta mở rộng tầm mắt”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt một tiếng, “Chuyện các người chưa thấy còn nhiều lắm, nói đi cũng phải nói lại, các người mới thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt.”
Ngôn Ngọc Thanh đóng cửa xe lại, sắc mặt âm trầm nhìn cô: “Cô biết ăn nói thật đấy”
Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn dấu vết trên cánh cửa.
Lý Tịnh liên có chút sợ hãi, bắt lấy tay áo khoác da cao cấp của Ngôn Ngọc Thanh nhưng ông ta lại rất bình tĩnh, “Chúng tôi còn có việc, gặp lại sau.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì. Nhưng Ngôn Uyển Cừ cứ nhìn cô, vênh vang đắc ý trước đó giờ thêm mấy phần ác độc không cam lòng.
Cô bây giờ danh tiếng vang xa, lại có Mặc Tây quyết chống lưng, bọn họ chắc sớm đã không vừa mắt cô?
Ngôn Tiểu Nặc nhìn lên bầu trời quang đãng chẳng biết lúc nào, khóe môi lại nhếch lên một nụ cười khổ.
Lúc tài xế Lý đi ra thấy cô đang đứng cạnh xe, cô mặc một chiếc áo khoác màu trắng hoa lê, góc áo còn được thêu kiểu Tô Tú bằng chỉ Đinh Lan, mái tóc đen bóng lộ ra đôi bông tai hoa hồng tinh xảo trên thùy tai trắng nõn, như một bức tranh tuế nguyệt tĩnh tuyệt đẹp.
Ngôn Tiểu Nặc cảm giác có người đang nhìn nên quay đầu lại thì thấy tài xế Lý đang đẩy đầy một giỏ hàng đi ra.
Cô bước tới nhẹ nhàng nói, “Đã mua được hết chưa?”
Tài xế Lý có chút ngượng ngùng nói: “Cô Ngôn, thật xin lỗi vừa đến siêu thị tôi nhận được điện thoại của con gái tôi, đứa nhỏ này thích ăn bánh kẹo và bánh gatô, tôi mua thêm một chút khiến cô đợi lâu rồi.”
Thích ăn bánh kẹo cùng bánh gatô, xem ra vẫn còn khá nhỏ.
Ngôn Tiểu Nặc sao có thể tức giận, nhìn nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của tài xế Lý cô cũng rất vui, Không sao, chỉ cân mua được là tốt rôi, tôi cầm giúp bác.”
Tài xế Lý nào dám làm phiền cô vội vàng nói, “Cô Ngôn không cần đâu, cô mau lên xe đi, mấy thứ này để tôi làm là được”
Cô cũng không nhiệt tình thái quá chỉ đi qua giúp tài xế Lý mở cốp xe.
Bình luận facebook