Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-181
Chương 181: Cô Ngôn, sao cô lại lại bị như vậy?
Ngôn Tiểu Nặc không có ý định giải thích với ông ta nên chỉ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cục trưởng Lâm, tôi gây phiền phức cho ông rồi”
Cục trưởng Lâm biết quan hệ giữa cô và Mặc Tây Quyết, nhưng mà sự việc lần này rất lớn, cho nên ông ta chỉ có thể giải thích thỏa đáng với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, chuyện lần này có chút phiền phức, nhưng mà tôi sẽ sắp xếp để đưa cô ra ngoài, haiz!”
Ngôn Tiểu Nặc hơi gật đầu, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cục trưởng Lâm”
Cô theo cảnh sát đi lấy lời khai, trong một căn phòng tối đen chỉ có một bóng đèn nhỏ phát sáng, phía đối diện bàn cô người là nhân viên trực ban, giống hệt cảnh mà cảnh sát hỏi cung tội phạm trong tỉ vi.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô kết thúc lấy lời khai với gương mặt buồn đau, trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh bà lão đang nhắm chặt mắt năm trên đường, cô nghĩ tới đó, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Nhân viên trực ban cũng rất đồng tình với Ngôn Tiểu Nặc, anh ta mở đèn trong phòng lên, an ủi cô: “Cô Ngôn, việc gấp cho nên cô mau chóng gọi điện cho người nhà của bệnh nhân đi, nếu như có thế thì đền một chút tiền, ngàn vạn lần đừng dẫn nhau lên tòa, nếu không cuộc đời này của cô coi như bị hủy hoại rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới bản thân mình có thể ngồi tù, trong giây phút đó bản thân bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, cô gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Nhân viên trực ban lắc đầu thở dài, thu dọn giấy bút ở trên bàn, giọng điệu đầy tiếc nuối: "Không nên để mọi chuyện quá muộn, cô vẫn nên nhanh chóng làm gì đó đi. Đây là phương thức liên lạc với người nhà của họ.”
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy tờ giấy đó, rồi đứng dậy cảm ơn.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cô lấy hết dũng cảm gọi điện cho họ: “Alo? Tôi là Ngôn Tiểu Nặc.”
“Cô gọi điện thoại tới làm gì?” Đối phương ở bên kia hét to lên: “Muốn đền tiền sao? Cô nằm mơ đi! Tôi đã nói là nhất định sẽ kiện cô lên tòa, nửa đời sau của cô xác định phải mặc áo tù nhân đi!”
Ngôn Tiểu Nặc bị cô ta hét tới mức không nói được gì, cô còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã tắt điện thoại rồi.
Lời của cảnh sát lại vang bên tai cô, cô không thể ngồi tù, cô không muốn vào tù. Nếu như cô mà ngồi tù thì bà ngoại phải làm sao đây? Ai sẽ chăm sóc bà ngoại đây.
Nghĩ tới bà ngoại, trong lòng Ngôn Tiểu Ngôn giống như có một con dao cắt đau đớn. Bây giờ cô thật sự rất muốn ở bên cạnh bà ngoại, cô rất sợ, rất rất sợ.
Cô ôm lấy mình quỳ xuống dưới đất khóc, khóc một lúc cô lại nghĩ tới Mặc Tây Quyết. Nếu như cầu xin anh ấy, thì anh ấy có giúp cô không?
Ngôn Tiểu Nặc vội lấy điện thoại ra, gọi cho số điện thoại quen thuộc, nhưng mà điện thoại kêu lên một dạo lâu sau cũng không có ai trả lời.
Cô lại gọi thêm mấy cuộc nữa, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc lạnh lão, bàn tay buông ra, chiếc điện thoại rơi trên mặt đất. Cô run rẩy ngồi trên mặt đất, trái tim đau đớn như bị dao cắt.
Loại cảm giác này, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Giây phút này, anh ấy chắc là đang ở một thị trấn nào đó, ôm Ngôn Uyển Cừ giống như ôm cô vậy. Cô nghĩ tới dây, tự tát bản thân mình một cái.
Tại sao còn đau lòng vì anh ấy? Nếu như bản thân không quá đau lòng như vậy, cô cũng sẽ không dẫn tới việc cướp đi mạng sống của một người. Ngôn Tiểu Nặc ước gì bản thân mình có thế chết ngay lập tức.
Ở bên tai vang lên một tiếng phanh xe, một chiếc xe dừng ở bên đường. Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên nhìn, một bóng hình cao lớn bước xuống xe.
“Mặc Tây Quyết?” Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm gọi, là anh ấy tới sao?
Người tới không phải là Mặc Tây Quyết mà là Lục Đình.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên mặt đất, một đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn Lục Đình bước tới.
Lục Đình nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Ngôn Tiếu Nặc liền vội bước tới, anh ta cúi người xuống, giọng nói khó mà che giấu được sự quan tâm: “Sao em lại ở đây? Anh còn cho rằng anh nhận nhầm người chứ”
Ngôn Tiểu Nặc không nói nên lời, cô nắm chặt lấy cổ tay của Lục Đình, giống như người chết đuối vớ được phao. Cô lẩm bẩm: “Lục Đình, cứu em...”
Lục Đình nhìn thấy tinh thần của cô hoảng loạn, ở bên má phải còn có vết tay, Mặc Tây Quyết đánh cô sao?
Nghĩ tới đó, Lục Đình dường như sắp tức điên lên, giọng nói như không phải của anh ta nữa: “Anh đưa em rời xa chỗ này đã, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu loạn xạ, sau đó theo Lục Đình lên xe.
Lục Đình đưa cô về biệt thự Hằng An, Ngôn Tiểu Nặc xuống xe. Đây là lần đầu tiên cô trở lại biệt thự Hằng An sau những ngày này.
Lục Đình nhìn ngôi biệt thự, giữa lông mày xuất hiện sự do dự.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn là hiểu anh ta đang nghĩ gì, cô nhẹ giọng nói: “Lục Đình, anh vào trong đi. Mặc Tây Quyết sẽ không tới đâu.”
Lục Đình càng thêm nhận định suy nghĩ của mình, anh ta cố gắng chiụ đựng cơn giận đi theo Ngôn Tiếu Nặc vào trong biệt thự Hằng An.
Vì mấy ngày nay Ngôn Tiểu Nặc không quay trở về biệt thự cho nên sàn sưởi vẫn chưa được mở, và phòng khách trống vắng lạnh lẽo kinh khủng.
Lục Đình bật hệ thống sưởi ấm lên, sau đó đi đun nước.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế sô pha mềm mại, trong tay cầm một cốc nước, điều đó khiến cho cô có một chút ấm áp hơn.
Lục Đình bật điều hòa của phòng khách lên, mở đến độ ấm cao nhất. Lúc này đây trong căn phòng mới có một chút độ ấm.
Ngôn Tiểu Nặc uống mấy ngụm nước, tỉnh thần mới dần dần hồi phục.
Lục Đình lại đi tới phòng tắm lấy cho cô một chiếc khăn ấm, giọng nói vẫn dịu dàng mềm mại như nước: “Lau mặt đi sẽ thoải mái một chút đó.”
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy khăn ấm, vùi mặt vào trong chiếc khăn. Hơi ấm lan ra khäp mặt, với cả đôi mắt khô khốc cũng được thư giãn nên không cảm thấy quá khó chịu nữa.
Lục Đình ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, giọng điệu mang theo sự quan tâm: “Tiểu Ngôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngôn Tiểu Nặc kể lại tất cả mọi chuyện hôm nay đã xảy ra, nhưng mà cô chỉ nói tới chuyện đâm vào người khác. Còn mấy chuyện rắc rối giữa cô và Mặc Tây Quyết thì cô không muốn nói cho Lục Đình biết.
Cô biết, Lục Đình chắc chắn là vừa từ Mỹ trở về. Cô không thể biết được đã xảy ra chuyện gì, tóm lại chắc là sẽ không có nhiêu chuyện tốt.
Cô hiểu rõ tấm lòng của Lục Đình, do đó cô không muốn nói ra những chuyện của mình và Mặc Tây Quyết, không muốn anh ta chịu tổn thương.
Nhựng mà Lục Đình sau khi nghe xong câu chuyện, cũng rất kinh ngạc, anh ta vội vàng hỏi: “Bây giờ người nhà nạn nhân không muốn giải quyết riêng sao?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Lục Đình nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Đưa phương thức liên lạc của họ cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này”
Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc bừng sáng, cô nắm chặt lấy tay của Lục Đình: “Thật sự có thể giải quyết sao? Em không phải ngồi tù nữa sao? Đền bao nhiêu tiền cũng được, em đồng ý đền tiên ”
Lòng bàn tay của cô rất lạnh, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô nắm lấy tay mình, cho nên trong lòng lục Đình hơi kích động một chút, anh ta kiên định gật đầu với cô: “Em yên tâm đi, anh sẽ không để em phải ngồi tù đâu”
Nói xong Lục Đình đứng dậy, nói với Ngôn tiếu Nặc: “Không ngờ rằng vừa quay trở lại thì gặp được em, em lại xảy ra chuyện này”
Ngôn Tiểu Nặc không nói được lời gì, hai ngày gần đây cô xảy ra quá nhiều chuyện rồi. Cô không biết được về sau còn bao nhiêu phiền phức sẽ kéo đến nữa.
Lục Đình nhìn thấy bộ dạng trầm mặc cúi đầu xuống của cô thì trong lòng như có dao cắt, đau đớn tận xương tủy. Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh một chút, giống như là cam đoan với cô: “Tiểu Ngôn, nếu như anh đã trở về rồi thì tuyệt đối sẽ không rời xa em nữa. Anh không quan tâm quá khứ như thế nào, chỉ cần em ổn là được”
Lục Đình nói xong cũng không đợi Ngôn Tiểu Nặc trả lời thì đã trực tiếp bước ra cửa.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Lục Đình rời đi, trong lòng vừa xót vừa đau vừa vui. Tóm lại không biết phải như thế nào mới tốt.
Cô dựa người vào chiếc ghế sô pha, trong phòng khách to lớn, cô dường như lại quay trở về như lúc ban đầu, nhìn không thấy con đường phía trước, không thể nhìn thấy một chút hi vọng nào cả.
Tâm mắt của cô rơi trên chiếc dao cạo tinh xảo đặt ở trên bàn uống nước. Ngôn Tiểu Nặc nhìn chằm chằm chiếc dao cạo đó, nước mắt lại rơi xuống.
Mặc Tây Quyết rất thích hôn cô, mà râu của anh rất nhanh dài, có lúc bận quá sẽ quên không cạo.
Lúc này anh sẽ ôm lấy cô, hôn hết chỗ này tới chỗ khác, còn cô toàn trách râu của anh làm cô đau.
Lúc đó Mặc Tây Quyết sẽ bày ra bộ mặt ủy khuất nói cô to gan dám vứt bỏ anh.
Cô cũng không yếu đuối, nâng căm của mình đe dọa anh, nếu như anh không cạo râu đi thì về sau đừng có mà nghĩ tới chuyện hôn cô.
Lúc đó Mặc Tây Quyết sẽ lập tức đi cạo râu sạch sẽ, sau đó ôm cô vào trong lòng, hôn lên môi cô.
Chiếc dao cạo này là trước khi anh ấy rời khỏi biệt thự Hằng An, phát hiện bản thân mình chưa cạo râu cho nên vội vàng đi cạo, kết quả lại để quên trên bàn uống nước ngoài phòng khách.
Ngôn Tiểu Nặc cười khổ cầm con dao cạo lên, bởi vì đi vội vàng quá cho nên trên lưỡi dao vẫn còn râu ria của anh để lại. Ngón tay của cô đặt trên lưỡi dao dường như bị mắc kẹt.
Nước mắt cứ như vậy không báo trước rơi trên đầu ngón tay, Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết...
Giây phút này Mặc Tây Quyết đang nằm trong phòng ngủ chính của tòa lâu đài Đế Chỉ, một đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệt đang cố gắng hết sức để điều trị cho Mặc Tây Quyết.
Quả gia Duy Đức đang đứng ở bên ngoài cửa, lo lắng đi đi lại lại. Bây giờ cậu chủ đang hôn mê mà cô Ngôn không biết đang ở nơi nào.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Duy Đức liếc nhìn, là cục trưởng Lâm. Trong lòng ông ta đột nhiên có dự cảm không lành.
Ông ta nhận điện thoại, nghe xong những lời mà cục trưởng Lâm nói, tay của quản gia Duy Đức suýt chút nữa không cầm nối điện thoại. Gương mặt điềm tĩnh từ trước tới giờ bỗng lộ ra nét kinh ngạc.
Ngôn Tiểu Nặc không có ý định giải thích với ông ta nên chỉ nhẹ giọng nói: “Xin lỗi cục trưởng Lâm, tôi gây phiền phức cho ông rồi”
Cục trưởng Lâm biết quan hệ giữa cô và Mặc Tây Quyết, nhưng mà sự việc lần này rất lớn, cho nên ông ta chỉ có thể giải thích thỏa đáng với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, chuyện lần này có chút phiền phức, nhưng mà tôi sẽ sắp xếp để đưa cô ra ngoài, haiz!”
Ngôn Tiểu Nặc hơi gật đầu, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn cục trưởng Lâm”
Cô theo cảnh sát đi lấy lời khai, trong một căn phòng tối đen chỉ có một bóng đèn nhỏ phát sáng, phía đối diện bàn cô người là nhân viên trực ban, giống hệt cảnh mà cảnh sát hỏi cung tội phạm trong tỉ vi.
Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, nhưng mà cô vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô kết thúc lấy lời khai với gương mặt buồn đau, trong đầu hiện lên từng cảnh từng cảnh bà lão đang nhắm chặt mắt năm trên đường, cô nghĩ tới đó, cơ thể không nhịn được run rẩy.
Nhân viên trực ban cũng rất đồng tình với Ngôn Tiểu Nặc, anh ta mở đèn trong phòng lên, an ủi cô: “Cô Ngôn, việc gấp cho nên cô mau chóng gọi điện cho người nhà của bệnh nhân đi, nếu như có thế thì đền một chút tiền, ngàn vạn lần đừng dẫn nhau lên tòa, nếu không cuộc đời này của cô coi như bị hủy hoại rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới bản thân mình có thể ngồi tù, trong giây phút đó bản thân bị dọa tới mức toàn thân run rẩy, cô gật đầu lia lịa: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Nhân viên trực ban lắc đầu thở dài, thu dọn giấy bút ở trên bàn, giọng điệu đầy tiếc nuối: "Không nên để mọi chuyện quá muộn, cô vẫn nên nhanh chóng làm gì đó đi. Đây là phương thức liên lạc với người nhà của họ.”
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy tờ giấy đó, rồi đứng dậy cảm ơn.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, cô lấy hết dũng cảm gọi điện cho họ: “Alo? Tôi là Ngôn Tiểu Nặc.”
“Cô gọi điện thoại tới làm gì?” Đối phương ở bên kia hét to lên: “Muốn đền tiền sao? Cô nằm mơ đi! Tôi đã nói là nhất định sẽ kiện cô lên tòa, nửa đời sau của cô xác định phải mặc áo tù nhân đi!”
Ngôn Tiểu Nặc bị cô ta hét tới mức không nói được gì, cô còn chưa kịp nói gì thì bên kia đã tắt điện thoại rồi.
Lời của cảnh sát lại vang bên tai cô, cô không thể ngồi tù, cô không muốn vào tù. Nếu như cô mà ngồi tù thì bà ngoại phải làm sao đây? Ai sẽ chăm sóc bà ngoại đây.
Nghĩ tới bà ngoại, trong lòng Ngôn Tiểu Ngôn giống như có một con dao cắt đau đớn. Bây giờ cô thật sự rất muốn ở bên cạnh bà ngoại, cô rất sợ, rất rất sợ.
Cô ôm lấy mình quỳ xuống dưới đất khóc, khóc một lúc cô lại nghĩ tới Mặc Tây Quyết. Nếu như cầu xin anh ấy, thì anh ấy có giúp cô không?
Ngôn Tiểu Nặc vội lấy điện thoại ra, gọi cho số điện thoại quen thuộc, nhưng mà điện thoại kêu lên một dạo lâu sau cũng không có ai trả lời.
Cô lại gọi thêm mấy cuộc nữa, nhưng vẫn không có ai nghe máy.
Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc lạnh lão, bàn tay buông ra, chiếc điện thoại rơi trên mặt đất. Cô run rẩy ngồi trên mặt đất, trái tim đau đớn như bị dao cắt.
Loại cảm giác này, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Giây phút này, anh ấy chắc là đang ở một thị trấn nào đó, ôm Ngôn Uyển Cừ giống như ôm cô vậy. Cô nghĩ tới dây, tự tát bản thân mình một cái.
Tại sao còn đau lòng vì anh ấy? Nếu như bản thân không quá đau lòng như vậy, cô cũng sẽ không dẫn tới việc cướp đi mạng sống của một người. Ngôn Tiểu Nặc ước gì bản thân mình có thế chết ngay lập tức.
Ở bên tai vang lên một tiếng phanh xe, một chiếc xe dừng ở bên đường. Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên nhìn, một bóng hình cao lớn bước xuống xe.
“Mặc Tây Quyết?” Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm gọi, là anh ấy tới sao?
Người tới không phải là Mặc Tây Quyết mà là Lục Đình.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên mặt đất, một đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn Lục Đình bước tới.
Lục Đình nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Ngôn Tiếu Nặc liền vội bước tới, anh ta cúi người xuống, giọng nói khó mà che giấu được sự quan tâm: “Sao em lại ở đây? Anh còn cho rằng anh nhận nhầm người chứ”
Ngôn Tiểu Nặc không nói nên lời, cô nắm chặt lấy cổ tay của Lục Đình, giống như người chết đuối vớ được phao. Cô lẩm bẩm: “Lục Đình, cứu em...”
Lục Đình nhìn thấy tinh thần của cô hoảng loạn, ở bên má phải còn có vết tay, Mặc Tây Quyết đánh cô sao?
Nghĩ tới đó, Lục Đình dường như sắp tức điên lên, giọng nói như không phải của anh ta nữa: “Anh đưa em rời xa chỗ này đã, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu loạn xạ, sau đó theo Lục Đình lên xe.
Lục Đình đưa cô về biệt thự Hằng An, Ngôn Tiểu Nặc xuống xe. Đây là lần đầu tiên cô trở lại biệt thự Hằng An sau những ngày này.
Lục Đình nhìn ngôi biệt thự, giữa lông mày xuất hiện sự do dự.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn là hiểu anh ta đang nghĩ gì, cô nhẹ giọng nói: “Lục Đình, anh vào trong đi. Mặc Tây Quyết sẽ không tới đâu.”
Lục Đình càng thêm nhận định suy nghĩ của mình, anh ta cố gắng chiụ đựng cơn giận đi theo Ngôn Tiếu Nặc vào trong biệt thự Hằng An.
Vì mấy ngày nay Ngôn Tiểu Nặc không quay trở về biệt thự cho nên sàn sưởi vẫn chưa được mở, và phòng khách trống vắng lạnh lẽo kinh khủng.
Lục Đình bật hệ thống sưởi ấm lên, sau đó đi đun nước.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế sô pha mềm mại, trong tay cầm một cốc nước, điều đó khiến cho cô có một chút ấm áp hơn.
Lục Đình bật điều hòa của phòng khách lên, mở đến độ ấm cao nhất. Lúc này đây trong căn phòng mới có một chút độ ấm.
Ngôn Tiểu Nặc uống mấy ngụm nước, tỉnh thần mới dần dần hồi phục.
Lục Đình lại đi tới phòng tắm lấy cho cô một chiếc khăn ấm, giọng nói vẫn dịu dàng mềm mại như nước: “Lau mặt đi sẽ thoải mái một chút đó.”
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy khăn ấm, vùi mặt vào trong chiếc khăn. Hơi ấm lan ra khäp mặt, với cả đôi mắt khô khốc cũng được thư giãn nên không cảm thấy quá khó chịu nữa.
Lục Đình ngồi xuống bên cạnh Ngôn Tiểu Nặc, giọng điệu mang theo sự quan tâm: “Tiểu Ngôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ngôn Tiểu Nặc kể lại tất cả mọi chuyện hôm nay đã xảy ra, nhưng mà cô chỉ nói tới chuyện đâm vào người khác. Còn mấy chuyện rắc rối giữa cô và Mặc Tây Quyết thì cô không muốn nói cho Lục Đình biết.
Cô biết, Lục Đình chắc chắn là vừa từ Mỹ trở về. Cô không thể biết được đã xảy ra chuyện gì, tóm lại chắc là sẽ không có nhiêu chuyện tốt.
Cô hiểu rõ tấm lòng của Lục Đình, do đó cô không muốn nói ra những chuyện của mình và Mặc Tây Quyết, không muốn anh ta chịu tổn thương.
Nhựng mà Lục Đình sau khi nghe xong câu chuyện, cũng rất kinh ngạc, anh ta vội vàng hỏi: “Bây giờ người nhà nạn nhân không muốn giải quyết riêng sao?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, tâm trạng vô cùng tồi tệ.
Lục Đình nghĩ ngợi một lúc, sau đó mới hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Đưa phương thức liên lạc của họ cho anh, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này”
Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc bừng sáng, cô nắm chặt lấy tay của Lục Đình: “Thật sự có thể giải quyết sao? Em không phải ngồi tù nữa sao? Đền bao nhiêu tiền cũng được, em đồng ý đền tiên ”
Lòng bàn tay của cô rất lạnh, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô nắm lấy tay mình, cho nên trong lòng lục Đình hơi kích động một chút, anh ta kiên định gật đầu với cô: “Em yên tâm đi, anh sẽ không để em phải ngồi tù đâu”
Nói xong Lục Đình đứng dậy, nói với Ngôn tiếu Nặc: “Không ngờ rằng vừa quay trở lại thì gặp được em, em lại xảy ra chuyện này”
Ngôn Tiểu Nặc không nói được lời gì, hai ngày gần đây cô xảy ra quá nhiều chuyện rồi. Cô không biết được về sau còn bao nhiêu phiền phức sẽ kéo đến nữa.
Lục Đình nhìn thấy bộ dạng trầm mặc cúi đầu xuống của cô thì trong lòng như có dao cắt, đau đớn tận xương tủy. Anh ta hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên bình tĩnh một chút, giống như là cam đoan với cô: “Tiểu Ngôn, nếu như anh đã trở về rồi thì tuyệt đối sẽ không rời xa em nữa. Anh không quan tâm quá khứ như thế nào, chỉ cần em ổn là được”
Lục Đình nói xong cũng không đợi Ngôn Tiểu Nặc trả lời thì đã trực tiếp bước ra cửa.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Lục Đình rời đi, trong lòng vừa xót vừa đau vừa vui. Tóm lại không biết phải như thế nào mới tốt.
Cô dựa người vào chiếc ghế sô pha, trong phòng khách to lớn, cô dường như lại quay trở về như lúc ban đầu, nhìn không thấy con đường phía trước, không thể nhìn thấy một chút hi vọng nào cả.
Tâm mắt của cô rơi trên chiếc dao cạo tinh xảo đặt ở trên bàn uống nước. Ngôn Tiểu Nặc nhìn chằm chằm chiếc dao cạo đó, nước mắt lại rơi xuống.
Mặc Tây Quyết rất thích hôn cô, mà râu của anh rất nhanh dài, có lúc bận quá sẽ quên không cạo.
Lúc này anh sẽ ôm lấy cô, hôn hết chỗ này tới chỗ khác, còn cô toàn trách râu của anh làm cô đau.
Lúc đó Mặc Tây Quyết sẽ bày ra bộ mặt ủy khuất nói cô to gan dám vứt bỏ anh.
Cô cũng không yếu đuối, nâng căm của mình đe dọa anh, nếu như anh không cạo râu đi thì về sau đừng có mà nghĩ tới chuyện hôn cô.
Lúc đó Mặc Tây Quyết sẽ lập tức đi cạo râu sạch sẽ, sau đó ôm cô vào trong lòng, hôn lên môi cô.
Chiếc dao cạo này là trước khi anh ấy rời khỏi biệt thự Hằng An, phát hiện bản thân mình chưa cạo râu cho nên vội vàng đi cạo, kết quả lại để quên trên bàn uống nước ngoài phòng khách.
Ngôn Tiểu Nặc cười khổ cầm con dao cạo lên, bởi vì đi vội vàng quá cho nên trên lưỡi dao vẫn còn râu ria của anh để lại. Ngón tay của cô đặt trên lưỡi dao dường như bị mắc kẹt.
Nước mắt cứ như vậy không báo trước rơi trên đầu ngón tay, Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết...
Giây phút này Mặc Tây Quyết đang nằm trong phòng ngủ chính của tòa lâu đài Đế Chỉ, một đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệt đang cố gắng hết sức để điều trị cho Mặc Tây Quyết.
Quả gia Duy Đức đang đứng ở bên ngoài cửa, lo lắng đi đi lại lại. Bây giờ cậu chủ đang hôn mê mà cô Ngôn không biết đang ở nơi nào.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Duy Đức liếc nhìn, là cục trưởng Lâm. Trong lòng ông ta đột nhiên có dự cảm không lành.
Ông ta nhận điện thoại, nghe xong những lời mà cục trưởng Lâm nói, tay của quản gia Duy Đức suýt chút nữa không cầm nối điện thoại. Gương mặt điềm tĩnh từ trước tới giờ bỗng lộ ra nét kinh ngạc.
Bình luận facebook