Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-218
Chương 218: Cô ấy có thể nhìn thấy một số thứ rồi
Là Mặc Tây Quyết đích thân lái xe đưa Ngôn Tiểu Nặc đến chỗ Adele.
Adele chắc là đã nhận được thông tin từ trước nên lúc Mặc Tây Quyết đến thì cô ấy đã đứng ở bên con đường nhỏ đợi sẵn rồi.
Mặc Tây Quyết bế Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, Adele vội vàng đỡ lấy Ngôn Tiểu Nặc, quan tâm hỏi han: “Cô Ngôn, cô vẫn khỏe chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc cười mỉm, nói với Adele: “Tôi vẫn khỏe, không sao”.
Adele nhìn vào đôi mắt vốn dĩ dáng người có thần của cô giờ đây mặc dù vẫn chứa đựng ý cười, nhưng lại không còn ảm đạm không có ánh sáng, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác thương xót.
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Adele, đi đi lại lại sẽ khiến người ta chú ý, chúng tôi sẽ ở đây mấy ngày.
Adele vừa đỡ Ngôn Tiểu Nặc đi vào trong vừa gật đầu trả lời: "Cậu chủ yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc được Mặc Tây Quyết bế vào nhà tắm trước đây, gương mặt nhỏ nhắn bị hơi nước bên trong làm cho đỏ lên.
Mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng Mặc Tây Quyết giúp cô cởi hết quần áo cô vẫn rất ngại ngùng.
Mà Mặc Tây Quyết từ đầu đến cuối không hề làm gì cô, chỉ ôm cô chìm vào làn nước ấm.
Ngôn Tiểu Nặc dựa lưng ngồi sát vào thành bồn, Mặc Tây Quyết dùng chiếc khăn tẩm thuốc nhẹ nhàng buộc lên mắt cô.
Có một luồng khí nóng thâm nhập vào trong hốc mắt cô, dễ chịu khiến cô nhắm nghiền mắt lại.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghe thấy tiếng nước tắm, hơi hơi nghiêng đầu qua.
Qua một lúc, cô cảm thấy chiếc khăn đắp trên mắt mình có chút lạnh rồi, cảm nhận được Mặc Tây Quyết giúp cô tháo chiếc khăn xuống.
Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là bóng đen, nhưng cảm giác hơi hơi đau khô khốc trước mắt hoàn toàn biến mất rồi.
Xem ra đúng là rất có hiệu quả, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc trào lên một luồng hy vọng.
Bên tai truyên đến tiếng Mặc Tây Quyết, “Có cảm thấy khó chịu gì không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu.
Mặc Tây Quyết thương yêu vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói: “Đợi một chút nữa em sẽ thấy hơi đau, nhưng đừng lo lắng, em nhắm mắt lại, nhất định không được mở mắt ra nhé”.
Ngôn Tiểu Nặc có chút kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì eo của cô đã bị Mặc Tây Quyết ôm lấy, chỉ nghe thấy anh nói bên tai: “Nhắm mắt lại, đừng mở ra”.
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy thuốc nước đã nhấn chìm toàn bộ người cô, sau đó cả đầu truyền đến một trận đau đớn.
Cô đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cũng nghiến chặt răng cố gắng không mở mắt.
Ngôn Tiểu Nặc bấu chặt lấy vai của Mặc Tây Quyết, có một cảm giác ngạt thở, cô không thể chịu đựng được, hơi hơi má miệng.
Mặc Tây Quyết liền bịt lấy miệng cô, Ngôn Tiểu Nặc nhận được không khí, bàn tay nắm lấy vai anh liên thả lỏng.
Cô cảm thấy eo mình bị anh siết càng chặt hơn.
Cũng không biết là qua bao lâu, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cơn đau trong đầu dần dần tiêu tán ra bên ngoài, Mặc Tây Quyết ôm lấy cô từ từ chìm vào trong nước.
Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, hít thở không khí trong lành mới mẻ, từ từ mở mắt.
Bóng đêm trước mắt dường như từ từ nhạt đi một chút, Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp mắt, hơi hơi lắc lắc đầu.
Mặc Tây Quyết chú ý đến phản ứng của cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào rồi? Có phải tốt hơn một chút rồi đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng nói của anh, nhìn về phía anh ấy, bóng đen đã nhạt thành màu ghi rồi.
Cô gật nhẹ đầu.
Mặc Tây Quyết vui mừng ôm lấy cô, “Tốt quá rồi”.
Cái ôm đến quá đột ngột, mà còn trong lúc hai người đều không mặc gì, sự tiếp xúc của da thịt ấm nóng khiến cô hơi rùng mình.
Anh dường như còn vui mừng hơn cả cô...trong lòng Ngôn Tiểu Nặc khẽ run lên.
Trong lúc cô còn đang sững người thì Mặc Tây Quyết đã bể cô ra khỏi làn nước, lập tức lấy một chiếc khăn tắm lớn bọc lấy người cô.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức lấy khăn tắm lau khô người mình, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.
Mặc Tây Quyết dùng một chiếc khăn bông khô mềm mại bọc lấy đầu cô, giúp cô lau tóc.
Giúp cô mặc lên một chiếc áo choàng ngủ bằng bông rộng rãi, màu hồng càng làm cho làn da của cô trắng sáng như tuyết.
Adele thấy Ngôn Tiểu Nặc đi ra, chỉ cảm thấy rằng mặc dù mắt cô không nhìn thấy nhưng thân hình mảnh khảnh của cô, đôi chân thẳng tắp, cùng với dáng vẻ tao nhã uyển chuyển, khiến cho cô ấy, một người đã từng nhìn qua vô số người, cũng cảm thấy người con gái này thực sự rất đẹp.
Giọng nói cũng bất giác càng thêm dịu dàng: “Cô Ngôn, tắm thuốc hiệu quả tốt chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói quan tâm của Adele, thì lập tức gật đầu: “Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi”. Adele cười vui vẻ, "Vậy thì tôi yên tâm rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, chỉ nghe thấy tiếng Adele nói: “Cô Ngôn, cô chỉ cân đi về phía trước, đồ đạc ở đây tôi đã bố trí lại, rồi kiểm tra lại một lượt rồi, sẽ không có bất cứ thứ đồ nào có thế làm bị thương cô được, cô cứ yên tâm nhé”.
Ngôn Tiếu Nặc sững người, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô cười và nói cảm ơn Adele: “Cảm ơn, khiến cô vất vả rồi”.
Adele cười đáp lại: “Cô đừng cảm ơn tôi, phải cảm ơn cậu chủ mới đúng, cậu ấy đặc biệt dặn dò”.
Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc trở nên đông cứng trên gương mặt.
Adele không biết chuyện xảy ra giữa Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, thấy biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc thì khó tránh khỏi có chút khó hiểu.
Mặc Tây Quyết lại nói: “Adele, cô ấy vừa dùng thuốc xong, cần nghỉ ngơi một chút”.
Adele sao lại không nghe ra được ý tứ trong câu nói của Mặc Tây Quyết chứ, cô ấy liền nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, tôi xin phép đi chuẩn bị đồ ăn trưa”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cuối cùng thì cũng không cân đối mặt với tình cảnh ngại ngùng này nữa, cô đi vào phòng, đang định lên giường ngủ.
Mặc Tây Quyết nói: “Anh giúp em sấy khô tóc, để tóc ướt đi ngủ sẽ cảm lạnh đấy”.
Ngôn Tiểu Nặc liền ngoan ngoãn ngồi trên giường, Mặc Tây Quyết đứng ở đầu giường, giúp cô sấy tóc.
Đây không phải lần đầu tiên giúp cô sấy tóc, trước đây sau khi hai người tắm cùng nhau xong, anh cũng thường xuyên lấy máy sấy tóc sấy tóc cho cô, hiện tại kĩ thuật đã được luyện đến trình độ đỉnh cao.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đó không động đậy, cô để mặc anh muốn làm gì tóc cô thì làm, tóc bị gió nóng thổi quấn vào cổ, trên cằm, có chút buồn buồn.
Ngón tay của Mặc Tây Quyết vô tình lướt qua cổ cô, ngón tay cô liên co lại.
“Được rồi”. Mặc Tây Quyết đặt lược vào trong tay cô ấy, rồi nói, "Em ngủ đi”.
Sau đó anh ngồi xuống sofa bên cạnh phòng lấy một quyển sách ra đọc. Ngôn Tiểu Nặc chải tóc xong thì từ từ năm xuống, cô có thể cảm nhận được ánh mặt trời ở không xa kia, cô lật người, quay về phía bên kia nhắm mắt lại.
Cứ theo tiến độ ấy, mắt của cô sẽ rất nhanh khỏe lại thôi.
Lúc cô tỉnh lại, Ngôn Tiểu Nặc phát hiện ra màu ghi trước mắt cô lại nhạt đi thêm một chút nữa.
Cô được Adele đỡ lên, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được ánh mặt trời chiếu trên hành lang.
Trong lòng nhóm lên một chút niềm vui, bước chân của Ngôn Tiểu Nặc cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Mặc Tây Quyết thấy cô bước chân nhẹ nhàng, thần sắc nhẹ nhõm, biết rằng sau khi cô ngủ một giấc thì tình hình mắt cô cũng tốt hơn một chút rôi.
Trong lòng rất vui mừng, nhưng cùng với đó lại có chút do dự.
Anh biết, vì cô không nhìn thấy gì, nên mới tạm thời ở lại lâu đài dưỡng bệnh, đợi mắt cô khỏi rồi...
Ngón tay của Mặc Tây Quyết nắm chặt góc quyển sách, anh tuyệt đối sẽ không để cô rời đi!
Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không biết những ý nghĩ này của Mặc Tây Quyết, chỉ từng chút từng chút một ăn bữa trưa, hiện tại cô phải tranh thủ thời gian luyện tập ăn cơm, đi lại, những việc cơ bản nhất.
Dù cho mắt cô không thể khỏi nhanh như vậy, nhưng cô cũng không muốn lúc nào cũng để người khác hầu hạ mình.
Ở chỗ Adele mấy hôm, ngày nào Mặc Tây Quyết cũng cùng cô ngâm thuốc, màu sắc cô có thể nhìn được càng ngày càng nhiều.
Cho đến ngày cuối cùng, Mặc Tây Quyết nói: “Thuốc Đường Mạt Ưu cho dùng hết rồi, ngày mai chúng ta về lâu đài”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, hiện tại cô có thể nhìn thấy được áo khoác gió màu đen của Mặc Tây Quyết, chỉ là vẫn còn có chút mơ hồ.
Mặc Tây Quyết lại nói thêm một câu: “Ngày mai Đường Mạt Ưu cũng đến lâu đài, anh ta sẽ kiểm tra lại cho em'.
Hàng mi dài của Ngôn Tiếu Nặc chớp chớp, cô cũng muốn biết mắt mình lúc nào thì có thể hồi phục hoàn toàn.
Trước khi bọn họ ra về Adele còn dặn đi dặn lại Ngôn Tiểu Nặc phải cẩn thận dưỡng bệnh, Ngôn Tiểu Nặc cảm ơn cô ấy.
Ngồi trên xe về lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc không hề nghỉ ngơi, chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ trôi về phía sau, mặc dù cô không nhìn rõ, có một loại cảm giác hoa mày chóng mặt.
Giọng nói trầm thấp của Mặc Tây Quyết truyền đến: “Nhắm mắt nghỉ ngơi đi”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thì lập tức thu lại tâm mắt, nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc Tây Quyết nhìn bộ dạng của cô qua gương chiếu hậu, mấy ngày nay ở chỗ Adele cô rất dễ chịu, gương mặt vốn dĩ nhỏ bé giờ lại có thêm chút thịt rồi, lại càng tươi sáng động lòng người như trân châu.
Cũng coi cô có một chút dấu hiệu hồi phục rồi.
Mặc Tây Quyết thở phào một hơi nhẹ nhõm, lái xe về đến lâu đài.
Anh ôm Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, thì liền nhìn thấy cô Toàn Cơ.
Cô Toàn Cơ thấy bọn họ quay về thì lập tức đi tới, kéo lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, quan tâm hỏi thăm: “Cuối cùng cũng về rồi, lần trị liệu này hiệu quả ổn không?”
Ngôn Tiểu Nặc không có bất cứ thái độ khó chịu nào với cô Toàn Cơ, cô cười rồi gật đầu, “Cũng tốt, em có thể nhìn thấy một số thứ rồi”.
“Thật sao?” cô Toàn Cơ vui mừng nói, “Vậy thì tốt quá rồi, đúng rồi, Đường Mạt Ưu đã đến rồi, đang ở phòng khách đợi em đấy".
Ngôn Tiếu Nặc muốn sớm gặp Đường Mạt Ưu, lập tức đi cùng cô Toàn Cơ vào phòng khách.
Đường Mạt Ưu vốn dĩ đang ở phòng khách trêu đùa với Tú Cầu, còn nói với quản gia Duy Đức ở bên cạnh: “Quản gia Duy Đức tôi nói ông biết, vẫn là chó thân thiết, không giống mèo, vừa nịnh nọt vừa gian trá”.
Duy Đức cười: “Cậu Đường từng nuôi mèo rồi à?”
Đường Mạt Ưu bĩu môi, biểu cảm vô cùng khinh thường: “Lâu đài Anh Đào ở thành phố A có một con mèo rất vô liêm sỉ, tên là Bố Bố, hồi đó mẹ tôi nuôi nó, bị bố mẹ tôi chiều hư luôn, mấy năm trước nhắm mắt xuôi tay, để lại một đứa con trai, lại còn bá đạo hơn thể”.
Duy Đức nghe có vẻ rất thích thú, cười nói: “Không ngờ rằng cậu Đường cũng nuôi mèo”.
Đường Mạt Ưu cười vô cùng gian trá: “Con mèo ấy nhìn thấy tôi là khó chịu, tôi đã tước đi quyền làm một con mèo đực của nó rồi”.
Duy Đức kinh ngạc, rồi cười ha ha.
Đường Mạt Đức vuốt ve đầu Tú Cầu, ý tứ sâu xa nói với Tú Cầu: “Tú Cầu à, Tú Cầu, mày đừng bao giờ chọc giận tao, không thì cần thận tao sẽ phẫu thuật cho mày đấy".
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa nghe thấy mà không kìm được bật cười, “Tú Cầu rất ngoan, anh nói thế này, sẽ dọa đến nó đấy”.
Là Mặc Tây Quyết đích thân lái xe đưa Ngôn Tiểu Nặc đến chỗ Adele.
Adele chắc là đã nhận được thông tin từ trước nên lúc Mặc Tây Quyết đến thì cô ấy đã đứng ở bên con đường nhỏ đợi sẵn rồi.
Mặc Tây Quyết bế Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, Adele vội vàng đỡ lấy Ngôn Tiểu Nặc, quan tâm hỏi han: “Cô Ngôn, cô vẫn khỏe chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc cười mỉm, nói với Adele: “Tôi vẫn khỏe, không sao”.
Adele nhìn vào đôi mắt vốn dĩ dáng người có thần của cô giờ đây mặc dù vẫn chứa đựng ý cười, nhưng lại không còn ảm đạm không có ánh sáng, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác thương xót.
Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói: “Adele, đi đi lại lại sẽ khiến người ta chú ý, chúng tôi sẽ ở đây mấy ngày.
Adele vừa đỡ Ngôn Tiểu Nặc đi vào trong vừa gật đầu trả lời: "Cậu chủ yên tâm, tôi đã chuẩn bị xong hết rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc được Mặc Tây Quyết bế vào nhà tắm trước đây, gương mặt nhỏ nhắn bị hơi nước bên trong làm cho đỏ lên.
Mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng Mặc Tây Quyết giúp cô cởi hết quần áo cô vẫn rất ngại ngùng.
Mà Mặc Tây Quyết từ đầu đến cuối không hề làm gì cô, chỉ ôm cô chìm vào làn nước ấm.
Ngôn Tiểu Nặc dựa lưng ngồi sát vào thành bồn, Mặc Tây Quyết dùng chiếc khăn tẩm thuốc nhẹ nhàng buộc lên mắt cô.
Có một luồng khí nóng thâm nhập vào trong hốc mắt cô, dễ chịu khiến cô nhắm nghiền mắt lại.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ nghe thấy tiếng nước tắm, hơi hơi nghiêng đầu qua.
Qua một lúc, cô cảm thấy chiếc khăn đắp trên mắt mình có chút lạnh rồi, cảm nhận được Mặc Tây Quyết giúp cô tháo chiếc khăn xuống.
Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, đập vào mắt vẫn là bóng đen, nhưng cảm giác hơi hơi đau khô khốc trước mắt hoàn toàn biến mất rồi.
Xem ra đúng là rất có hiệu quả, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc trào lên một luồng hy vọng.
Bên tai truyên đến tiếng Mặc Tây Quyết, “Có cảm thấy khó chịu gì không?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu.
Mặc Tây Quyết thương yêu vuốt ve mái tóc của cô, nhẹ nhàng nói: “Đợi một chút nữa em sẽ thấy hơi đau, nhưng đừng lo lắng, em nhắm mắt lại, nhất định không được mở mắt ra nhé”.
Ngôn Tiểu Nặc có chút kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp phản ứng lại thì eo của cô đã bị Mặc Tây Quyết ôm lấy, chỉ nghe thấy anh nói bên tai: “Nhắm mắt lại, đừng mở ra”.
Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy thuốc nước đã nhấn chìm toàn bộ người cô, sau đó cả đầu truyền đến một trận đau đớn.
Cô đau đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cũng nghiến chặt răng cố gắng không mở mắt.
Ngôn Tiểu Nặc bấu chặt lấy vai của Mặc Tây Quyết, có một cảm giác ngạt thở, cô không thể chịu đựng được, hơi hơi má miệng.
Mặc Tây Quyết liền bịt lấy miệng cô, Ngôn Tiểu Nặc nhận được không khí, bàn tay nắm lấy vai anh liên thả lỏng.
Cô cảm thấy eo mình bị anh siết càng chặt hơn.
Cũng không biết là qua bao lâu, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cơn đau trong đầu dần dần tiêu tán ra bên ngoài, Mặc Tây Quyết ôm lấy cô từ từ chìm vào trong nước.
Ngôn Tiểu Nặc mở mắt ra, hít thở không khí trong lành mới mẻ, từ từ mở mắt.
Bóng đêm trước mắt dường như từ từ nhạt đi một chút, Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp mắt, hơi hơi lắc lắc đầu.
Mặc Tây Quyết chú ý đến phản ứng của cô ấy, nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào rồi? Có phải tốt hơn một chút rồi đúng không?”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng nói của anh, nhìn về phía anh ấy, bóng đen đã nhạt thành màu ghi rồi.
Cô gật nhẹ đầu.
Mặc Tây Quyết vui mừng ôm lấy cô, “Tốt quá rồi”.
Cái ôm đến quá đột ngột, mà còn trong lúc hai người đều không mặc gì, sự tiếp xúc của da thịt ấm nóng khiến cô hơi rùng mình.
Anh dường như còn vui mừng hơn cả cô...trong lòng Ngôn Tiểu Nặc khẽ run lên.
Trong lúc cô còn đang sững người thì Mặc Tây Quyết đã bể cô ra khỏi làn nước, lập tức lấy một chiếc khăn tắm lớn bọc lấy người cô.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức lấy khăn tắm lau khô người mình, tóc vẫn còn đang nhỏ nước.
Mặc Tây Quyết dùng một chiếc khăn bông khô mềm mại bọc lấy đầu cô, giúp cô lau tóc.
Giúp cô mặc lên một chiếc áo choàng ngủ bằng bông rộng rãi, màu hồng càng làm cho làn da của cô trắng sáng như tuyết.
Adele thấy Ngôn Tiểu Nặc đi ra, chỉ cảm thấy rằng mặc dù mắt cô không nhìn thấy nhưng thân hình mảnh khảnh của cô, đôi chân thẳng tắp, cùng với dáng vẻ tao nhã uyển chuyển, khiến cho cô ấy, một người đã từng nhìn qua vô số người, cũng cảm thấy người con gái này thực sự rất đẹp.
Giọng nói cũng bất giác càng thêm dịu dàng: “Cô Ngôn, tắm thuốc hiệu quả tốt chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy giọng nói quan tâm của Adele, thì lập tức gật đầu: “Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều”.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi”. Adele cười vui vẻ, "Vậy thì tôi yên tâm rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, chỉ nghe thấy tiếng Adele nói: “Cô Ngôn, cô chỉ cân đi về phía trước, đồ đạc ở đây tôi đã bố trí lại, rồi kiểm tra lại một lượt rồi, sẽ không có bất cứ thứ đồ nào có thế làm bị thương cô được, cô cứ yên tâm nhé”.
Ngôn Tiếu Nặc sững người, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, cô cười và nói cảm ơn Adele: “Cảm ơn, khiến cô vất vả rồi”.
Adele cười đáp lại: “Cô đừng cảm ơn tôi, phải cảm ơn cậu chủ mới đúng, cậu ấy đặc biệt dặn dò”.
Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc trở nên đông cứng trên gương mặt.
Adele không biết chuyện xảy ra giữa Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, thấy biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc thì khó tránh khỏi có chút khó hiểu.
Mặc Tây Quyết lại nói: “Adele, cô ấy vừa dùng thuốc xong, cần nghỉ ngơi một chút”.
Adele sao lại không nghe ra được ý tứ trong câu nói của Mặc Tây Quyết chứ, cô ấy liền nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi nữa, tôi xin phép đi chuẩn bị đồ ăn trưa”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cuối cùng thì cũng không cân đối mặt với tình cảnh ngại ngùng này nữa, cô đi vào phòng, đang định lên giường ngủ.
Mặc Tây Quyết nói: “Anh giúp em sấy khô tóc, để tóc ướt đi ngủ sẽ cảm lạnh đấy”.
Ngôn Tiểu Nặc liền ngoan ngoãn ngồi trên giường, Mặc Tây Quyết đứng ở đầu giường, giúp cô sấy tóc.
Đây không phải lần đầu tiên giúp cô sấy tóc, trước đây sau khi hai người tắm cùng nhau xong, anh cũng thường xuyên lấy máy sấy tóc sấy tóc cho cô, hiện tại kĩ thuật đã được luyện đến trình độ đỉnh cao.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở đó không động đậy, cô để mặc anh muốn làm gì tóc cô thì làm, tóc bị gió nóng thổi quấn vào cổ, trên cằm, có chút buồn buồn.
Ngón tay của Mặc Tây Quyết vô tình lướt qua cổ cô, ngón tay cô liên co lại.
“Được rồi”. Mặc Tây Quyết đặt lược vào trong tay cô ấy, rồi nói, "Em ngủ đi”.
Sau đó anh ngồi xuống sofa bên cạnh phòng lấy một quyển sách ra đọc. Ngôn Tiểu Nặc chải tóc xong thì từ từ năm xuống, cô có thể cảm nhận được ánh mặt trời ở không xa kia, cô lật người, quay về phía bên kia nhắm mắt lại.
Cứ theo tiến độ ấy, mắt của cô sẽ rất nhanh khỏe lại thôi.
Lúc cô tỉnh lại, Ngôn Tiểu Nặc phát hiện ra màu ghi trước mắt cô lại nhạt đi thêm một chút nữa.
Cô được Adele đỡ lên, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được ánh mặt trời chiếu trên hành lang.
Trong lòng nhóm lên một chút niềm vui, bước chân của Ngôn Tiểu Nặc cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Mặc Tây Quyết thấy cô bước chân nhẹ nhàng, thần sắc nhẹ nhõm, biết rằng sau khi cô ngủ một giấc thì tình hình mắt cô cũng tốt hơn một chút rôi.
Trong lòng rất vui mừng, nhưng cùng với đó lại có chút do dự.
Anh biết, vì cô không nhìn thấy gì, nên mới tạm thời ở lại lâu đài dưỡng bệnh, đợi mắt cô khỏi rồi...
Ngón tay của Mặc Tây Quyết nắm chặt góc quyển sách, anh tuyệt đối sẽ không để cô rời đi!
Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn không biết những ý nghĩ này của Mặc Tây Quyết, chỉ từng chút từng chút một ăn bữa trưa, hiện tại cô phải tranh thủ thời gian luyện tập ăn cơm, đi lại, những việc cơ bản nhất.
Dù cho mắt cô không thể khỏi nhanh như vậy, nhưng cô cũng không muốn lúc nào cũng để người khác hầu hạ mình.
Ở chỗ Adele mấy hôm, ngày nào Mặc Tây Quyết cũng cùng cô ngâm thuốc, màu sắc cô có thể nhìn được càng ngày càng nhiều.
Cho đến ngày cuối cùng, Mặc Tây Quyết nói: “Thuốc Đường Mạt Ưu cho dùng hết rồi, ngày mai chúng ta về lâu đài”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, hiện tại cô có thể nhìn thấy được áo khoác gió màu đen của Mặc Tây Quyết, chỉ là vẫn còn có chút mơ hồ.
Mặc Tây Quyết lại nói thêm một câu: “Ngày mai Đường Mạt Ưu cũng đến lâu đài, anh ta sẽ kiểm tra lại cho em'.
Hàng mi dài của Ngôn Tiếu Nặc chớp chớp, cô cũng muốn biết mắt mình lúc nào thì có thể hồi phục hoàn toàn.
Trước khi bọn họ ra về Adele còn dặn đi dặn lại Ngôn Tiểu Nặc phải cẩn thận dưỡng bệnh, Ngôn Tiểu Nặc cảm ơn cô ấy.
Ngồi trên xe về lâu đài, Ngôn Tiểu Nặc không hề nghỉ ngơi, chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ trôi về phía sau, mặc dù cô không nhìn rõ, có một loại cảm giác hoa mày chóng mặt.
Giọng nói trầm thấp của Mặc Tây Quyết truyền đến: “Nhắm mắt nghỉ ngơi đi”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thì lập tức thu lại tâm mắt, nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mặc Tây Quyết nhìn bộ dạng của cô qua gương chiếu hậu, mấy ngày nay ở chỗ Adele cô rất dễ chịu, gương mặt vốn dĩ nhỏ bé giờ lại có thêm chút thịt rồi, lại càng tươi sáng động lòng người như trân châu.
Cũng coi cô có một chút dấu hiệu hồi phục rồi.
Mặc Tây Quyết thở phào một hơi nhẹ nhõm, lái xe về đến lâu đài.
Anh ôm Ngôn Tiểu Nặc xuống xe, thì liền nhìn thấy cô Toàn Cơ.
Cô Toàn Cơ thấy bọn họ quay về thì lập tức đi tới, kéo lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, quan tâm hỏi thăm: “Cuối cùng cũng về rồi, lần trị liệu này hiệu quả ổn không?”
Ngôn Tiểu Nặc không có bất cứ thái độ khó chịu nào với cô Toàn Cơ, cô cười rồi gật đầu, “Cũng tốt, em có thể nhìn thấy một số thứ rồi”.
“Thật sao?” cô Toàn Cơ vui mừng nói, “Vậy thì tốt quá rồi, đúng rồi, Đường Mạt Ưu đã đến rồi, đang ở phòng khách đợi em đấy".
Ngôn Tiếu Nặc muốn sớm gặp Đường Mạt Ưu, lập tức đi cùng cô Toàn Cơ vào phòng khách.
Đường Mạt Ưu vốn dĩ đang ở phòng khách trêu đùa với Tú Cầu, còn nói với quản gia Duy Đức ở bên cạnh: “Quản gia Duy Đức tôi nói ông biết, vẫn là chó thân thiết, không giống mèo, vừa nịnh nọt vừa gian trá”.
Duy Đức cười: “Cậu Đường từng nuôi mèo rồi à?”
Đường Mạt Ưu bĩu môi, biểu cảm vô cùng khinh thường: “Lâu đài Anh Đào ở thành phố A có một con mèo rất vô liêm sỉ, tên là Bố Bố, hồi đó mẹ tôi nuôi nó, bị bố mẹ tôi chiều hư luôn, mấy năm trước nhắm mắt xuôi tay, để lại một đứa con trai, lại còn bá đạo hơn thể”.
Duy Đức nghe có vẻ rất thích thú, cười nói: “Không ngờ rằng cậu Đường cũng nuôi mèo”.
Đường Mạt Ưu cười vô cùng gian trá: “Con mèo ấy nhìn thấy tôi là khó chịu, tôi đã tước đi quyền làm một con mèo đực của nó rồi”.
Duy Đức kinh ngạc, rồi cười ha ha.
Đường Mạt Đức vuốt ve đầu Tú Cầu, ý tứ sâu xa nói với Tú Cầu: “Tú Cầu à, Tú Cầu, mày đừng bao giờ chọc giận tao, không thì cần thận tao sẽ phẫu thuật cho mày đấy".
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa nghe thấy mà không kìm được bật cười, “Tú Cầu rất ngoan, anh nói thế này, sẽ dọa đến nó đấy”.
Bình luận facebook