Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-226
Chương 226: Đưa ra chủ ý cho Linh Tử.
Chẳng phải là đã từng có nhưng lại mất đi cho nên rất quý trọng sao?
Mặc Tây Quyết cùng nhớ về quá khứ với Ngôn Tiểu Nặc, anh rất tôn trọng cô, cho nên cô tự nhiên cũng đáp lại anh: “Ở trong nhà cho dù chỉ là một đồ vật rất nhỏ thôi, nhưng chúng đều được đối đãi trân thành.”
“Nói hay lắm” Mặc Tây Quyết xoa tóc của cô, hỏi: “Muốn ở đây mấy ngày?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, vốn dĩ cô muốn thuyết phục Mặc Tây Quyết cho cô ở đây mấy ngày, nhưng mà không ngờ rằng anh lại là người nói ra trước.
Cô vội gật đầu “Ừm, nhưng mà anh vẫn quay trở về chứ?”
“Tất nhiên là anh sẽ ở với em rồi” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Trừ phi em không muốn anh ở đây”
Nôn Tiếu Nặc hơi cúi đầu xuống, cười: “Bà chủ Toàn Cơ vừa mới dọn hết tài liệu tới lâu đài, chẳng nhẽ bây giờ lại phải chuyển tới đây sao?"
“Anh bị thương rồi, chuyện của công ty để Toàn Cơ giúp anh mấy ngày” Mặc Tây Quyết nói, rồi ngồi lên ghế sô pha, thần sắc lười biếng: “Cùng thả lỏng tâm trạng với em”
Ngôn Tiểu Nặc hạ tay xuống và nhìn xung quanh sau đó nói với Mặc Tây Quyết: “Em đi thu dọn một chút đồ.”
Mặc Tây Quyết uống một ngụm nước, rồi ngồi nhìn Ngôn Tiểu Nặc thu dọn đồ. Trong đôi mắt đen nháy nhàn nhạt ý cười.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy anh đi tới xem cây tố nữ đã bị hỏng, cô nghĩ một lúc, rồi bước tới đưa cho anh một cái kéo, dịu dàng nói: “Nếu như đã hỏng rồi, thì cắt nó đi”
Mặc tây Quyết nhìn cô, sau đó nhấc tay cầm chiếc kéo cắt phay chiếc lá màu đen, nhưng mà lại giữ lại gốc cây vẫn chưa bị đen.
“Nó vẫn chưa chết, chỉ là lạnh quá nên tạm thời chết thôi.” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói, anh dùng bàn tay không bị thương vân vê cánh hoa, lời nói ý tứ: “Sắp tới mùa xuân rồi, đến lúc đó nó sẽ sống lại thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu nhìn anh, góc cạnh gương mặt của anh được chạm khắc tinh xảo, mái tóc nâu màu hạt dẻ rũ xuống bên thái dương, đôi mắt đen nháy phát sáng, làm cho hào quang của anh ấy thêm mạnh mã.
Có lẽ anh đi đến đâu cũng đều là người như thế. Từ trên người của anh, không thể nhìn ra được một chút gì gọi là yếu đuối, vĩnh viễn khiến cho người khác có cảm giác an toàn.
“Bịch bịch”
Có người gõ cửa, Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy ra mở cửa, là Linh Tử.
“Tiểu Nặc.” Linh Tử nhìn thấy cô rất kinh ngạc và vui mừng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cô ấy cũng vui mừng: “Là tớ, Linh Tử, sao cậu lại tới đây?”
Linh Tử cười nói: “Tớ thấy cánh cửa được mở ra một nửa cho nên tới xem, thật sự lại là cậu.” Cô ấy chú ý tới Mặc Tây Quyết đang bước tới, kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc Mặc cũng ở đây sao?
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết lạnh lùng gật đầu, Linh Tử càng không biết phải nên nói cái gì.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết và nói: “Anh vào phòng ngủ trước đi, em nói chuyện với Linh Tử một chút.”
Bàn tay của Mặc Tây Quyết vẫn đang câm cái kéo, trên ngón tay cũng có một chút bụi. Anh không nói gì mà xoay người đi vào phòng rửa tay.
Đợi tới khi Mặc Tây Quyết đi vào phòng rồi, Tỉnh Tử mới thở một hơi dài: “Dọa chết tớ rồi ”
“Cậu sợ cái gì chứ?” Ngôn Tiểu Nặc có chút không hiểu, cười an ủi Linh Tử: “Anh ấy chỉ là...”
“Được rồi, được rồi” Linh Tử cắt đứt lời nói của cô, cười nói: “Cậu ấy, miệng thì cứng rắn như dao nhưng mà trái tim lại mềm như đậu phụ ấy, chẳng nhẽ tớ lại không nhìn ra sao? Tổng giám đốc Mặc thật sự là đối xử với cậu rất tốt, con người cũng không phải là tiên, làm sao mà có thể tránh khỏi được? Huống hồ anh ấy cũng không cố ý mà”
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại nhìn bóng hình cao lớn ở trong phòng, cô lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Lần trước tới đây cũng không tới chỗ cậu, bây giờ vẫn ổn chứ?”
Linh Tử thấy cô không muốn nói nhiều nên cũng thuận theo lời của cô: “Đoạn thời gian trước đây khu nghỉ dưỡng đã bắt đầu được xây dựng rồi, các công nhân đều ăn cơm trong cửa hàng, làm ăn rất tốt, cũng coi là có chút danh tiếng ”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức vui vẻ, cười nói: “Dẫn tớ đi xem đi”
“Được thôi” Linh Tử cười đồng ý, nhìn về phía phòng ngủ sau đó hỏi: “Có cần nói với tổng giám đốc Mặc không?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, sau đó đi vào phòng nói với Mặc Tây Quyết: “Em đi tới nhà Linh Tử chút”
Mặc Tây Quyết nghe thầy thế cũng nhẹ giọng nói: “Anh đi cùng với em.”
Linh Tử kinh ngạc liền nói: “Tổng giám đốc Mặc, anh thật sự muốn đi sao?”
Mặc Tây Quyết nhướng mày, có chút lạnh lùng.
Ngôn Tiểu Nặc vội nói: “Nếu như anh muốn đi vậy chúng ta đi thôi.” Sau đó cô lại cười an ủi Linh Tử. Linh Tử gật đầu, sau đó dẫn Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc về nhà mình.
Bởi vì cũng sắp tới buổi trưa cho nên quán cơm nhà Linh Tử cũng bắt đầu bận rộn, ở phía sân sau có một mảng ồn ào.
Mặt của Linh Tử hơi đỏ, cô nói với Ngôn Tiếu Nặc và Mặc Tây Quyết: “Tiếu Nặc, tổng giám đốc Mặc, cũng sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi, cho nên mọi thứ hơi loạn”
Ngôn Tiểu Nặc rất thông cảm gật đầu: “Chúng tớ cũng biết mà, không cần phải căng thẳng đâu, vốn dĩ cũng là tới xem mà” Linh Tử nhìn Mặc Tây Quyết không nói lời nào, cô nói: “Vào trong phòng ngồi đi, tớ đi pha trà cho mọi người”
Nhưng Mặc Tây Quyết lại nói: “Không cần đâu, tôi muốn xem bọn họ nấu ăn như thế nào.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng rất kinh ngạc, Linh Tử cũng không phản ứng kịp, Mặc Tây Quyết cũng không để ý bọn họ nhấc chân bước về phía sân sau.
Linh Tử vội đuổi theo, Ngôn Tiểu Nặc cũng căng thẳng đi theo phía sau.
Ở sân sau bày hơn mười chiếc bàn, lớn có nhỏ có, sắp xếp rất ngăn nắp. Trong nhà bếp, mẹ chồng của Linh Tử cùng với Anh Lực và em trai của anh ta đang rửa rau nấu cơm.
Nhìn thấy Linh Tử trở về, mẹ chồng của cô ấy đang định gọi cô ấy tới giúp thì lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đứng ở trong trung tâm của sân, nam thanh nữ tú, phong độ ngời ngời, khí chất phi phàm, giống như một cặp trời sinh.
Ngữ khí của mẹ chồng Linh Tử ôn hòa, trên mặt là nụ cười: “Tiếu Nặc, tổng giám đốc Mặc, hai người đến ngôi xuống đi” Sau đó nói với Linh Tử: “Còn không đi rót trà cho người ta?“
Linh Tử đang cảm thấy áp lực rất lớn, liền chạy nhanh đi.
“Dì không cần phải như thế đâu, cháu và Mặc tây Quyết chỉ là nhất thời tò mò nên tới xem thôi.” Ngôn Tiểu Nặc vội nói, ngăn cản lại động tác pha trà của bà ta.
Mẹ chồng của Linh Tử gật đầu, đứng im đó không động đậy.
Ngữ khí của Mặc Tây Quyết bình thản: “Bà nấu cơm cho tôi xem đi."
Mẹ chồng của Linh Tử hoảng loạn, không hiểu ý anh: “Hả...”
Ngôn Tiếu Nặc cười nói: “Dì à, dì không cần phải quá căng thẳng đâu, bình thường dì nấu như thế nào thì bây giờ cứ vậy mà nấu.”
“Hả? Ö, được, được” Mẹ chồng của Linh Tử phản ứng kịp, sau đó vội đi vào nhà bếp.
Linh Tử lập tức rót một chén trà đặt bên cạnh Mặc Tây Quyết, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Mặc, mời anh uống trà”
Mặc Tây Quyết không động đậy, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm mẹ chồng Linh Tử đang nấu cơm.
Tất cả đều là những món ăn bình thường của mọi nhà, lúc ban đầu Mặc Tây Quyết chỉ là nhìn qua loa, nhưng mà khi nhìn thấy mẹ chồng của Linh Tử làm bánh kết thì đôi mắt của anh chăm chú nhìn hơn.
Ký thuật làm bánh kết của bà ta rất tốt, nặn hai ba cái liên cho bánh kết lên trên nôi, độ dày vừa phải, có một mùi thơm từ từ lan ra.
Mặc Tây Quyết nhấp một ngụm trà, hứng thú hỏi: “Loại bánh này bình thường bán như thế nào?”
Linh Tử vội trả lời: “Mọi người cũng đều thích ăn bánh nhưng mà cũng không nhiều”
Mặc Tây Quyết gật nhẹ đầu, đặt tách trà xuống tiếp tục hỏi: “Ngoài những món ăn này ra, không còn gì đặc sắc à?”
Gương mặt của Linh Tử bởi vì căng thẳng mà đỏ bừng lên, cô thấp giọng nói: “Không có.”
Mặc Tây Quyết nhăn mày: “Cứ như thế này thì sớm muộn gì cũng không được”
Lời của anh vừa nói ra khiến bàn tay mẹ chồng của Linh Tử run rẩy, nặn bánh hỏng. Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự không hiểu, cô hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
“Không có đặc sắc riêng biệt thì sẽ không thể tạo ra được sản phẩm nổi tiếng, nếu không tạo ra được sản phẩm nổi tiếng thì sẽ không có sức thu hút” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói, sau đó nói với mẹ chồng của Linh Từ: “Nếu như làm xong bánh đó rồi thì đưa cho tôi thử một chút”
Mẹ chồng của Linh Tử lập tức đồng ý, chuyên tâm làm bánh.
Một lúc sau bánh đã làm xong, mẹ chồng của Linh Tử bưng lên hai cái, đặt ở trước mặt Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc biết Mặc Tây Quyết hành động không tiện cho nên cô cắt một miếng đút cho anh ăn.
Mặc Tây Quyết tỉ mỉ thưởng thức, sau đó hơi gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: “Bình thường mọi người ăn nó như thế nào?”
Mẹ chồng của Linh Tử trả lời: “Chúng tôi cứ ăn trực tiếp như thế luôn.”
Mặc Tây Quyết không phủ định mà quay sang hỏi Anh Lực đang đứng ở một bên: “Anh có cách gì không?”
Anh Lực nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ở trên núi có rất nhiều loại rau dại, tôi nghĩ có thể dùng loại rau dại này làm một loại rau đặc sắc, kết hợp với loại bánh này"
Mặc Tây Quyết hơi cười, lạnh nhạt nói: “Không bằng hôm nay thử luôn đi”
Anh Lực liền gật đầu: “Được”
Mặc Tây Quyết nói xong thì cùng với Ngôn Tiểu Nặc đi lên lâu nghỉ ngơi.
Trong phòng được sắp xếp rất sạch sẽ và gọn gàng, đối diện với sân sau và sau núi, tâm nhìn rất rộng, khiến cho Mặc Tây Quyết là một người đã quen ở khách sạn năm sao cũng cảm thấy tươi mới.
Đúng lúc trời đất đang hồi xuân, trên núi dần dần khôi phục sức sống.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Qua một tháng nữa, ở sau núi sẽ bắt đầu nở hoa, có những ngọn núi và cánh đồng, rất là đẹp.”
Mặc Tây Quyết nghe thấy thế thì nhướng mày, nói: “Thật may là một tháng sau, tốc độ xây dựng ở đây cũng ổn rồi, vừa hay có thể bắt đầu kinh doanh.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vậy những ngày tháng sau này của họ sẽ đỡ hơn nhiều rồi."
“Em nhìn ở phía dưới" Mặc Tây Quyết gọi cô cùng nhìn cảnh ở dưới sân sau.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo ánh mắt của anh, có rất nhiều người tới ăn cơm, mẹ chồng của Linh Tử đang bận rộn lấy bánh kết.
Bất luận là ăn cơm hay là bán cơm, trên mặt đều mang theo một nụ cười xán lạn, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có một loại bái phục đối với Mặc Tây Quyết.
“Lúc trước em vẫn luôn cho rằng cách này rất đúng, nhưng mà lại không ngờ được ở bên trong còn có nhiều thứ như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc cười: “Là do em nghĩ quá đơn giản rồi."
Mặc Tây Quyết cười: “Ăn no chỉ là nhu cầu thiết thực nhất mà thôi, mỗi một khách hàng tới ăn cơm đều muốn có một trải nghiệm đặc biệt nhất, khiến cho bọn họ thay đổi một chút, thì bọn họ sẽ trả lại cho em một niềm vui. Hôm nay chính là một ví dụ, về sau chỗ này có thể phát triển và có thể tồn tại trong một thời gian dài”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết hơi cười, Mặc Tây Quyết xoa đầu cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Chẳng phải là đã từng có nhưng lại mất đi cho nên rất quý trọng sao?
Mặc Tây Quyết cùng nhớ về quá khứ với Ngôn Tiểu Nặc, anh rất tôn trọng cô, cho nên cô tự nhiên cũng đáp lại anh: “Ở trong nhà cho dù chỉ là một đồ vật rất nhỏ thôi, nhưng chúng đều được đối đãi trân thành.”
“Nói hay lắm” Mặc Tây Quyết xoa tóc của cô, hỏi: “Muốn ở đây mấy ngày?”
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc, vốn dĩ cô muốn thuyết phục Mặc Tây Quyết cho cô ở đây mấy ngày, nhưng mà không ngờ rằng anh lại là người nói ra trước.
Cô vội gật đầu “Ừm, nhưng mà anh vẫn quay trở về chứ?”
“Tất nhiên là anh sẽ ở với em rồi” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói: “Trừ phi em không muốn anh ở đây”
Nôn Tiếu Nặc hơi cúi đầu xuống, cười: “Bà chủ Toàn Cơ vừa mới dọn hết tài liệu tới lâu đài, chẳng nhẽ bây giờ lại phải chuyển tới đây sao?"
“Anh bị thương rồi, chuyện của công ty để Toàn Cơ giúp anh mấy ngày” Mặc Tây Quyết nói, rồi ngồi lên ghế sô pha, thần sắc lười biếng: “Cùng thả lỏng tâm trạng với em”
Ngôn Tiểu Nặc hạ tay xuống và nhìn xung quanh sau đó nói với Mặc Tây Quyết: “Em đi thu dọn một chút đồ.”
Mặc Tây Quyết uống một ngụm nước, rồi ngồi nhìn Ngôn Tiểu Nặc thu dọn đồ. Trong đôi mắt đen nháy nhàn nhạt ý cười.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy anh đi tới xem cây tố nữ đã bị hỏng, cô nghĩ một lúc, rồi bước tới đưa cho anh một cái kéo, dịu dàng nói: “Nếu như đã hỏng rồi, thì cắt nó đi”
Mặc tây Quyết nhìn cô, sau đó nhấc tay cầm chiếc kéo cắt phay chiếc lá màu đen, nhưng mà lại giữ lại gốc cây vẫn chưa bị đen.
“Nó vẫn chưa chết, chỉ là lạnh quá nên tạm thời chết thôi.” Mặc Tây Quyết nhẹ giọng nói, anh dùng bàn tay không bị thương vân vê cánh hoa, lời nói ý tứ: “Sắp tới mùa xuân rồi, đến lúc đó nó sẽ sống lại thôi.”
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu nhìn anh, góc cạnh gương mặt của anh được chạm khắc tinh xảo, mái tóc nâu màu hạt dẻ rũ xuống bên thái dương, đôi mắt đen nháy phát sáng, làm cho hào quang của anh ấy thêm mạnh mã.
Có lẽ anh đi đến đâu cũng đều là người như thế. Từ trên người của anh, không thể nhìn ra được một chút gì gọi là yếu đuối, vĩnh viễn khiến cho người khác có cảm giác an toàn.
“Bịch bịch”
Có người gõ cửa, Ngôn Tiểu Nặc đứng dậy ra mở cửa, là Linh Tử.
“Tiểu Nặc.” Linh Tử nhìn thấy cô rất kinh ngạc và vui mừng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cô ấy cũng vui mừng: “Là tớ, Linh Tử, sao cậu lại tới đây?”
Linh Tử cười nói: “Tớ thấy cánh cửa được mở ra một nửa cho nên tới xem, thật sự lại là cậu.” Cô ấy chú ý tới Mặc Tây Quyết đang bước tới, kinh ngạc nói: "Tổng giám đốc Mặc cũng ở đây sao?
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết lạnh lùng gật đầu, Linh Tử càng không biết phải nên nói cái gì.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết và nói: “Anh vào phòng ngủ trước đi, em nói chuyện với Linh Tử một chút.”
Bàn tay của Mặc Tây Quyết vẫn đang câm cái kéo, trên ngón tay cũng có một chút bụi. Anh không nói gì mà xoay người đi vào phòng rửa tay.
Đợi tới khi Mặc Tây Quyết đi vào phòng rồi, Tỉnh Tử mới thở một hơi dài: “Dọa chết tớ rồi ”
“Cậu sợ cái gì chứ?” Ngôn Tiểu Nặc có chút không hiểu, cười an ủi Linh Tử: “Anh ấy chỉ là...”
“Được rồi, được rồi” Linh Tử cắt đứt lời nói của cô, cười nói: “Cậu ấy, miệng thì cứng rắn như dao nhưng mà trái tim lại mềm như đậu phụ ấy, chẳng nhẽ tớ lại không nhìn ra sao? Tổng giám đốc Mặc thật sự là đối xử với cậu rất tốt, con người cũng không phải là tiên, làm sao mà có thể tránh khỏi được? Huống hồ anh ấy cũng không cố ý mà”
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại nhìn bóng hình cao lớn ở trong phòng, cô lại thở dài, nhẹ giọng nói: “Lần trước tới đây cũng không tới chỗ cậu, bây giờ vẫn ổn chứ?”
Linh Tử thấy cô không muốn nói nhiều nên cũng thuận theo lời của cô: “Đoạn thời gian trước đây khu nghỉ dưỡng đã bắt đầu được xây dựng rồi, các công nhân đều ăn cơm trong cửa hàng, làm ăn rất tốt, cũng coi là có chút danh tiếng ”
Ngôn Tiểu Nặc lập tức vui vẻ, cười nói: “Dẫn tớ đi xem đi”
“Được thôi” Linh Tử cười đồng ý, nhìn về phía phòng ngủ sau đó hỏi: “Có cần nói với tổng giám đốc Mặc không?”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, sau đó đi vào phòng nói với Mặc Tây Quyết: “Em đi tới nhà Linh Tử chút”
Mặc Tây Quyết nghe thầy thế cũng nhẹ giọng nói: “Anh đi cùng với em.”
Linh Tử kinh ngạc liền nói: “Tổng giám đốc Mặc, anh thật sự muốn đi sao?”
Mặc Tây Quyết nhướng mày, có chút lạnh lùng.
Ngôn Tiểu Nặc vội nói: “Nếu như anh muốn đi vậy chúng ta đi thôi.” Sau đó cô lại cười an ủi Linh Tử. Linh Tử gật đầu, sau đó dẫn Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc về nhà mình.
Bởi vì cũng sắp tới buổi trưa cho nên quán cơm nhà Linh Tử cũng bắt đầu bận rộn, ở phía sân sau có một mảng ồn ào.
Mặt của Linh Tử hơi đỏ, cô nói với Ngôn Tiếu Nặc và Mặc Tây Quyết: “Tiếu Nặc, tổng giám đốc Mặc, cũng sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi, cho nên mọi thứ hơi loạn”
Ngôn Tiểu Nặc rất thông cảm gật đầu: “Chúng tớ cũng biết mà, không cần phải căng thẳng đâu, vốn dĩ cũng là tới xem mà” Linh Tử nhìn Mặc Tây Quyết không nói lời nào, cô nói: “Vào trong phòng ngồi đi, tớ đi pha trà cho mọi người”
Nhưng Mặc Tây Quyết lại nói: “Không cần đâu, tôi muốn xem bọn họ nấu ăn như thế nào.”
Ngôn Tiểu Nặc cũng rất kinh ngạc, Linh Tử cũng không phản ứng kịp, Mặc Tây Quyết cũng không để ý bọn họ nhấc chân bước về phía sân sau.
Linh Tử vội đuổi theo, Ngôn Tiểu Nặc cũng căng thẳng đi theo phía sau.
Ở sân sau bày hơn mười chiếc bàn, lớn có nhỏ có, sắp xếp rất ngăn nắp. Trong nhà bếp, mẹ chồng của Linh Tử cùng với Anh Lực và em trai của anh ta đang rửa rau nấu cơm.
Nhìn thấy Linh Tử trở về, mẹ chồng của cô ấy đang định gọi cô ấy tới giúp thì lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đứng ở trong trung tâm của sân, nam thanh nữ tú, phong độ ngời ngời, khí chất phi phàm, giống như một cặp trời sinh.
Ngữ khí của mẹ chồng Linh Tử ôn hòa, trên mặt là nụ cười: “Tiếu Nặc, tổng giám đốc Mặc, hai người đến ngôi xuống đi” Sau đó nói với Linh Tử: “Còn không đi rót trà cho người ta?“
Linh Tử đang cảm thấy áp lực rất lớn, liền chạy nhanh đi.
“Dì không cần phải như thế đâu, cháu và Mặc tây Quyết chỉ là nhất thời tò mò nên tới xem thôi.” Ngôn Tiểu Nặc vội nói, ngăn cản lại động tác pha trà của bà ta.
Mẹ chồng của Linh Tử gật đầu, đứng im đó không động đậy.
Ngữ khí của Mặc Tây Quyết bình thản: “Bà nấu cơm cho tôi xem đi."
Mẹ chồng của Linh Tử hoảng loạn, không hiểu ý anh: “Hả...”
Ngôn Tiếu Nặc cười nói: “Dì à, dì không cần phải quá căng thẳng đâu, bình thường dì nấu như thế nào thì bây giờ cứ vậy mà nấu.”
“Hả? Ö, được, được” Mẹ chồng của Linh Tử phản ứng kịp, sau đó vội đi vào nhà bếp.
Linh Tử lập tức rót một chén trà đặt bên cạnh Mặc Tây Quyết, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Mặc, mời anh uống trà”
Mặc Tây Quyết không động đậy, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm mẹ chồng Linh Tử đang nấu cơm.
Tất cả đều là những món ăn bình thường của mọi nhà, lúc ban đầu Mặc Tây Quyết chỉ là nhìn qua loa, nhưng mà khi nhìn thấy mẹ chồng của Linh Tử làm bánh kết thì đôi mắt của anh chăm chú nhìn hơn.
Ký thuật làm bánh kết của bà ta rất tốt, nặn hai ba cái liên cho bánh kết lên trên nôi, độ dày vừa phải, có một mùi thơm từ từ lan ra.
Mặc Tây Quyết nhấp một ngụm trà, hứng thú hỏi: “Loại bánh này bình thường bán như thế nào?”
Linh Tử vội trả lời: “Mọi người cũng đều thích ăn bánh nhưng mà cũng không nhiều”
Mặc Tây Quyết gật nhẹ đầu, đặt tách trà xuống tiếp tục hỏi: “Ngoài những món ăn này ra, không còn gì đặc sắc à?”
Gương mặt của Linh Tử bởi vì căng thẳng mà đỏ bừng lên, cô thấp giọng nói: “Không có.”
Mặc Tây Quyết nhăn mày: “Cứ như thế này thì sớm muộn gì cũng không được”
Lời của anh vừa nói ra khiến bàn tay mẹ chồng của Linh Tử run rẩy, nặn bánh hỏng. Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự không hiểu, cô hỏi: “Sao lại nói như vậy?”
“Không có đặc sắc riêng biệt thì sẽ không thể tạo ra được sản phẩm nổi tiếng, nếu không tạo ra được sản phẩm nổi tiếng thì sẽ không có sức thu hút” Mặc Tây Quyết lạnh nhạt nói, sau đó nói với mẹ chồng của Linh Từ: “Nếu như làm xong bánh đó rồi thì đưa cho tôi thử một chút”
Mẹ chồng của Linh Tử lập tức đồng ý, chuyên tâm làm bánh.
Một lúc sau bánh đã làm xong, mẹ chồng của Linh Tử bưng lên hai cái, đặt ở trước mặt Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc biết Mặc Tây Quyết hành động không tiện cho nên cô cắt một miếng đút cho anh ăn.
Mặc Tây Quyết tỉ mỉ thưởng thức, sau đó hơi gật đầu, rồi tiếp tục hỏi: “Bình thường mọi người ăn nó như thế nào?”
Mẹ chồng của Linh Tử trả lời: “Chúng tôi cứ ăn trực tiếp như thế luôn.”
Mặc Tây Quyết không phủ định mà quay sang hỏi Anh Lực đang đứng ở một bên: “Anh có cách gì không?”
Anh Lực nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ở trên núi có rất nhiều loại rau dại, tôi nghĩ có thể dùng loại rau dại này làm một loại rau đặc sắc, kết hợp với loại bánh này"
Mặc Tây Quyết hơi cười, lạnh nhạt nói: “Không bằng hôm nay thử luôn đi”
Anh Lực liền gật đầu: “Được”
Mặc Tây Quyết nói xong thì cùng với Ngôn Tiểu Nặc đi lên lâu nghỉ ngơi.
Trong phòng được sắp xếp rất sạch sẽ và gọn gàng, đối diện với sân sau và sau núi, tâm nhìn rất rộng, khiến cho Mặc Tây Quyết là một người đã quen ở khách sạn năm sao cũng cảm thấy tươi mới.
Đúng lúc trời đất đang hồi xuân, trên núi dần dần khôi phục sức sống.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Qua một tháng nữa, ở sau núi sẽ bắt đầu nở hoa, có những ngọn núi và cánh đồng, rất là đẹp.”
Mặc Tây Quyết nghe thấy thế thì nhướng mày, nói: “Thật may là một tháng sau, tốc độ xây dựng ở đây cũng ổn rồi, vừa hay có thể bắt đầu kinh doanh.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vậy những ngày tháng sau này của họ sẽ đỡ hơn nhiều rồi."
“Em nhìn ở phía dưới" Mặc Tây Quyết gọi cô cùng nhìn cảnh ở dưới sân sau.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn theo ánh mắt của anh, có rất nhiều người tới ăn cơm, mẹ chồng của Linh Tử đang bận rộn lấy bánh kết.
Bất luận là ăn cơm hay là bán cơm, trên mặt đều mang theo một nụ cười xán lạn, trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có một loại bái phục đối với Mặc Tây Quyết.
“Lúc trước em vẫn luôn cho rằng cách này rất đúng, nhưng mà lại không ngờ được ở bên trong còn có nhiều thứ như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc cười: “Là do em nghĩ quá đơn giản rồi."
Mặc Tây Quyết cười: “Ăn no chỉ là nhu cầu thiết thực nhất mà thôi, mỗi một khách hàng tới ăn cơm đều muốn có một trải nghiệm đặc biệt nhất, khiến cho bọn họ thay đổi một chút, thì bọn họ sẽ trả lại cho em một niềm vui. Hôm nay chính là một ví dụ, về sau chỗ này có thể phát triển và có thể tồn tại trong một thời gian dài”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết hơi cười, Mặc Tây Quyết xoa đầu cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.
Bình luận facebook