• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tổng tài sủng vợ vô cùng (1 Viewer)

  • Chap-231

Chương 231: Không phải cô thì không được




Nhưng bộ lễ phục này đã được chọn sau khi lựa cẩn thận, nếu chọn lại lần nữa sẽ không kịp.



Trên trán người phụ trách trang phục đầy mồ hôi, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.



Ngôn Tiểu Nặc không muốn làm khó cô ấy, bèn cười nói: “Chiếc váy này rất đẹp, chẳng qua phần eo hơi rộng, tôi sẽ tự sửa, cô về đi."



Mặc Tây Quyết không nói gì.



Người phụ trách trang phục rất biết ơn: “Cảm ơn cô Ngôn, cảm ơn!”



Ngôn Tiểu Nặc không quá quen người khác như thể này, cô khẽ mỉm cười: “Cũng không phải chuyện gì to tát, cô không cần như vậy.”



Người phụ trách trang phục gật đầu liên tục, thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của Mặc Tây Quyết, cô ấy như được tha tội lớn mà rời đi.



Ngôn Tiểu Nặc cầm lễ phục đi tới trước bàn trang điểm, lấy ra kim khâu và kéo từ ngăn kéo rồi bắt đầu sửa váy.



Cô giống như có một đôi tay khéo trời sinh. Chỉ hơn nửa tiếng, bộ lễ phục đã sửa được mặc lại lên người, hoàn mỹ tự nhiên như được đo may cho riêng cô, đặc biệt là phần thắt lưng uyển chuyển quanh hồng phác họa rõ dáng người quyến rũ của cô.



Mặc Tây Quyết ôm lấy vòng eo thon thả của có, đôi môi mỏng khẽ hôn má cô, thì thầm: “Ngày mai em chắc chắn là người đẹp nhất”



Ngôn Tiểu Nặc cúi thấp đầu mỉm cười như hoa ngọc lan nở rộ, ẩn mình trong nét thanh thoát là vẻ quyến rũ khiến người ta vô cùng kinh ngạc.



Sau khi chuẩn bị cho quân áo và tạo hình để tham dự buổi đấu giá vào ngày mai, Ngôn Tiểu Nặc làm chăm sóc da thì phát hiện kem dưỡng da tay mình thường dùng đã hết.



Cô và bà ngoại đều thích dùng loại kem dưỡng da tay này, Ngôn Tiểu Nặc không muốn mượn của người khác, vì vậy cô đã đi mua kem dưỡng da tay sau khi ăn cơm xong.



Đã rất lâu rồi Ngôn Tiểu Nặc không ra ngoài dạo phố. Trước đây khi bà ngoại còn sống, mỗi khi có thời gian là bà ngoại sẽ dẫn cô đi dạo phổ, nhưng bà rất ít khi mua đồ.



Dù là quần áo, có nhìn trúng thì cũng chỉ mua vải về nhà, sau đó bà sẽ dựa theo nó may một bộ cho cô mà thôi.



Tình cảnh khó khăn nhưng lại trở thành hồi ức quý giá nhất của Ngôn Tiểu Nặc.



Cửa hàng bán kem dưỡng da tay cũng không còn nữa, Ngôn Tiểu Nặc nhìn cửa tiệm đã được sửa thành quán cà phê ở trước mắt. Cô đã mệt mỏi sau một hồi đi dạo, vì vậy quyết định vào quán cà phê này để nghỉ ngơi một lát rồi trở về lâu đài sau.



Nhìn từ bên ngoài, quán cà phê này rất bình thường, nhưng bên trong được trang trí rất nhã nhặn, không hề nhìn ra được nơi đây từng là cửa hàng bán các sản phẩm chăm sóc da.



Nhân viên phục vụ nhiệt tình dẫn cô đến một cái ghế dài và giới thiệu với cô về các sản phẩm bán chạy của tiệm.



Ngôn Tiểu Nặc cười đáp: “Cho tôi một ly trà sữa được bán chạy nhất ở quán các cô đi”



Nhân viên phục vụ mỉm cười gật đầu: “Vâng, quán chúng tôi có thể chọn bài hát, bây giờ có hoạt động yêu câu bài hát miễn phí, cô muốn nghe bài nào cũng có thể chọn”



Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên quay sang nhìn sân khấu nhỏ trước mặt, trên đó có trống, guitar, loa, vv...



Hóa ra đây là một quán cà phê âm nhạc, trước đó cô không đế ý.



Chọn một bài cũng không sao. Cô cầm lấy danh sách bài hát nhìn qua một lượt, cuối cùng dừng lại tại bài hát <mong đợi="" tình="" yêu=""> của Lâm Tuấn Kiệt.</mong>



Bài hát này đã khá cũ rồi, nhưng hôm nay cô rất muốn nghe, bởi vì cô luôn rất thích giọng hát như thiên thần của Lâm Tuấn Kiệt.



“Bài này.” Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào tên bài hát: “Cảm ơn.”



Nhân viên phục vụ gật đầu: “Sẽ có ngay thôi, cô yên tâm”



Khi cốc trà sữa nóng hổi thơm lừng được mang đến, đoạn mở đầu của <mong đợi="" tình="" yêu=""> cũng chầm chậm vang lên, Ngôn Tiểu Nặc lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.</mong>



“Cuộc đời anh vẫn cứ mãi chờ đợi chiếc túi áo trống rỗng này, vẫn muốn bỏ thêm một chút tình yêu vào trong ấy"



Khi câu đầu tiên được cất lên, Ngôn Tiểu Nặc không kìm được nhìn về phía sân khấu nhỏ, ở chính giữa sân khấu, bóng dáng quen thuộc kia đang ôm guitar đàn hát.



“Anh vẫn chờ, chờ đợi em nhận ra tình yêu của anh, ở bất cứ nơi đâu đều có sự quan tâm chân thành của anh..."



Mặc Tây Quyết hát bài hát này bằng giọng trầm làm cho nó trở nên khác hẳn, một bài hát ấm áp lại có thêm đôi chút du dương.



Một nửa khuôn mặt của anh ẩn dưới bóng tối, mí mắt anh hơi rũ xuống, không nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc, giọng hát vang vọng khắp quán cà phê yên tĩnh: “Khởi đầu của hạnh phúc là khi dám buông bỏ mọi thứ để yêu thương.”



Bài hát kết thúc, dưới sân khấu yên lặng một giây rồi ngay lập tức vang lên những tràng pháo tay như sấm.



Chủ nhân của tiếng vỗ tay không bao gồm Ngôn Tiểu Nặc, cô chỉ ngồi đó và sững sờ nhìn ly trà sữa màu nâu nhạt trước mặt.



Cô chỉ muốn nghe bài hát này để giải tỏa tâm trạng chán nản của mình mà thôi, nhưng cô quên rằng lời bài hát này rất phù hợp với tâm tình của Mặc Tây Quyết vào lúc này.



Mặc Tây Quyết đi ngang qua những ánh mắt mê mẩn giữa tràng pháo tay như sấm, ngồi xuống đối diện Ngôn Tiếu Nặc, sau đó nói một câu với nhân viên phục vụ: “Một ly Cappuccino."”



Những nữ sinh ngồi khá gân họ ngay lập tức nhìn lén qua bên này, thậm chí có người câm điện thoại chụp ảnh rồi đăng lên wechat.



“Là Tổng giám đốc Mặc đó”



“Tổng giám đốc Mặc hát hay quá, người ngồi đối diện



là bạn gái của anh ấy hả?”



“Còn phải hỏi á? Đó là đương nhiên."



Nghe thấy những lời bàn luận khe khẽ đầy hâm mộ kia, Ngôn Tiểu Nặc âm thâm thở dài một hơi rồi nói với Mặc Tây Quyết: “Sao anh lại ở đây?”



“Anh chỉ đến sớm hơn em vài phút thôi” Mặc Tây Quyết tao nhã nhấp một ngụm Cappuccino: “Hơi đắng, không ngon như em làm.”



Ngôn Tiểu Nặc thuận miệng hỏi: "Em nhớ trước đây anh không uống Cappuccino."



Mặc Tây Quyết đặt ly cà phê xuống rồi ngước lên, đôi mắt đen sâu kín: “Bởi vì trong tên của em có một chữ 'Nặc, do đó anh quyết định sau này chỉ uống Cappuccino (*), không uống loại khác.”



(*) Cappuccino trong tiếng trung là “Tạp bố kỳ nặc”.



Ngôn Tiểu Nặc trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn bất giác đỏ lên. Cô rũ mắt để giấu đi sự xấu hố của mình, nhưng khi nhìn thấy trái tim nhỏ được tạo từ bọt sữa trong ly cà phê của Mặc Tây Quyết, trái tim nhỏ của cô cũng khẽ run lên.



Cô hơi mất tự nhiên chuyển chủ đề: “Em chỉ muốn nghe bài hát ấy thôi, lời bài hát gì đó đã không nhớ rõ từ lâu rồi.”



Ngón tay thon dài của Mặc Tây Quyết gõ từng cái một xuống mặt bàn. Một lát sau, anh nói một câu: “Bài hát này rất hay.”



Ngôn Tiểu Nặc căn môi: “Anh thích nghe nhạc pop từ khi nào vậy?”



“Lúc nhân viên phục vụ pha trà sữa cho em, anh nghe hai lần là học được.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng trả lời:



“Anh hát được chứ?”



Ngôn Tiểu Nặc ngước lên thì thấy một chút chờ mong trong đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết, giống như một đứa bé đang đợi cô khen ngợi và cổ vũ.



“Rất hay” Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào mắt anh, vừa cười vừa đáp.



Có lẽ sau ngày mai sẽ là lúc cô rời đi, vì vậy cô đột nhiên muốn cho Mặc Tây Quyết một kỷ niệm đẹp trước khi đi.



Giống như bây giờ, hai người đối mặt nhau, mỉm cười với nhau.



Ngôn Tiểu Nặc bưng ly trà sữa lên và nói với Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, em mời anh.”



Ly của cô chạm nhẹ vào ly cà phê của Mặc Tây Quyết, Mặc Tây Quyết cũng bưng ly lên chạm lại vào ly cô, sau đó ngửa đầu uống một hơi hết ly Cappuccino đắng.



Vị đắng của cà phê xuyên qua cổ họng đến thẳng dạ dày, có một cảm giác rất khó chịu, Mặc Tây Quyết hơi nhíu mày.



Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, nhấp một ngụm trà sữa rồi đặt ly xuống.



Cô nghe thấy giọng nói nhỏ xíu của Mặc Tây Quyết: “Ngôn Tiểu Nặc, em có để ý không?”



“Gì cơ?" Ngôn Tiểu Nặc không quá hiểu câu nói không đầu không đuôi này của anh.



Cơ thể Mặc Tây Quyết hơi nghiêng về phía trước, nhìn vào đôi mắt mờ mịt khó hiểu của cô, trong đồi mắt đen của anh hiện lên một tia sáng nóng rực: “Em có để ý tình yêu của anh không?”



Ngôn Tiểu Nặc nín thở, Mặc Tây Quyết đang nói anh yêu cô?



Mặc Tây Quyết từng nói để ý cô, thích cô, không bao giờ buông cô, nhưng chưa bao giờ nói với cô rằng anh yêu cô.



Trong lòng cô ngay lập tức trở nên giống như những chiếc lá trong gió, run rẩy một cách lộn xôn, cô không biết phải nói gì.



Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hỏi tiếp một câu: “Em có từng mong đợi tình yêu của anh không?”



Ngôn Tiểu Nặc che ngực, cố gắng lắm mới khiến cho trái tim đang đập loạn ấy bình tĩnh trở lại. Cô nhắm hờ mắt nói với Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, anh có chắc là anh yêu em không?”



Mặc Tây Quyết hơi ngẩn ra.



Giọng nói dịu dàng của Ngôn Tiếu Nặc đã đến bên tai:,“Trong trái tim em, yêu không phải là quấn quýt bên nhau, không phải chung chăn chung gối, quần áo lụa là, sơn hào hải vị. Nó là một khao khát tinh thần vô cùng đẹp, là một anh hùng trong cuộc sống mỏi mệt, là có một không hai, là không phải em thì không được”



Không phải cô thì không được?



Mặc Tây Quyết nhìn chăm chăm vào đôi mắt sáng ngời của cô, nói với giọng vô cùng nghiêm túc: “Ngôn Tiểu Nặc, đối với em, anh...”



Ngôn Tiểu Nặc vội vàng lắc đầu ngắt lời Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, đừng nói”



Mặc Tây Quyết sững sờ nhìn cô.



“Có bao giờ anh nghĩ, nếu anh gặp được một cô gái tốt hơn em, người anh thích có thể sẽ không phải là em?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết bằng ánh mắt nghiêm túc: “Anh có nghĩ đến điều đó bao giờ chưa?”



“Anh đã gặp rất nhiều người phụ nữ xuất sắc hơn em” Mặc Tây Quyết nặng nề nói: "Nhưng không một ai có thể làm cho anh động lòng giống như em. Ngôn Tiểu Nặc, em không nên hỏi anh như thế”



Anh là cậu hai của nhà họ Mặc ở châu Âu, là Tổng giám đốc Tập đoàn Đế Quốc, anh từng gặp rất nhiều loại phụ nữ. Ngôn Tiểu Nặc cười cay đẳng: “Nhưng chúng ta không còn phù hợp nữa.”



“Anh mặc kệ có phù hợp hay không.” Mặc Tây Quyết đáp: “Anh chỉ hỏi em, em có để ý hay không?”



Ngôn Tiểu Nặc quay đầu đi, khép hờ mắt: “Để ý thì sao, không để ý thì sao? Bây giờ nói những lời này thì còn ý nghĩa gì nữa?”



Mặc Tây Quyết không ngờ cô sẽ nói như vậy, tia sáng trong đôi mắt đen dần lạnh đi, như một ngọn nến cháy hết không còn sót lại bất cứ thứ gì.



“Mặc Tây Quyết, chúng ta không nói chuyện này nữa có được không?” Ngôn Tiểu Nặc không dám nhìn vào mắt anh nữa mà thì thào: “Như bây giờ là đã tốt lắm rồi, thật đấy.”



Cô không muốn tiến thêm một bước nữa, cũng không thể bước ra một bước này. Dù cho lòng cô đã từng giấy giụa, cô vẫn không thể làm ngơ trước cái chết của bà ngoại mà đi xa thêm một bước để đến với Mặc Tây Quyết.



“Đây có phải là lời nói thật lòng của em không?” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng hỏi một câu, mặt mày hờ hững.



Ngôn Tiếu Nặc biết, anh càng cảm thấy nặng nề trong lòng, vẻ mặt sẽ càng hờ hững hơn.



Giọng cô hàm chứa một nỗi than thở thê lương: “Mặc



Tây Quyết, cuộc đời của em đã không trọn vẹn, cũng đã bị hủy diệt từ lâu rồi”



Toàn thân Mặc Tây Quyết chấn động. Anh chưa bao giờ nghe lời nói đau buồn như vậy.



Ngôn Tiểu Nặc bưng ly uống một ngụm trà sữa thì mới phát hiện ra nó đã sắp hết, bèn đặt ly xuống, sau đó đứng dậy rời khỏi quán cà phê.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom