Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-235
Chương 235: Còn có thể tin vào điều gì?
Tề Quảng Kiệt và giám đốc Đơn đều đã bị Mặc Tây Quyết dạy cho một bài học, với tính cách của Mặc Tây Quyết, làm sao có thể giao dự án quan trọng như thế cho tập đoàn Thanh Dương?
Ngôn Tiểu Nặc mơ hồ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có gì đó bất thường.
Giản Minh thấy biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc không đúng lắm, liên quan tâm cô: "Tiểu Nặc, em sao thế, sắc mặt kém quá, có phải thấy chỗ nào không khỏe không?
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu.
Giản Minh thấy cô không muốn nói cũng hết cách, chỉ có thể nói cho cô mục đích mình tới đây: "Toàn Cơ bảo em qua đó một chuyến”
Toàn Cơ là cô giáo của cô, cô ấy có việc tìm mình, không thể không đi được.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Giờ em qua đây”
Giản Minh thấy cô hôn phách như trên mây, lông mày liền cau lại, đi phía sau quan sát cô.
Toàn Cơ đang ngồi bên cạnh Phó viện sĩ, thấy Ngôn Tiểu Nặc tới liền vẫy tay gọi cô: "Tiểu Nặc, lại đây ngồi"
Có chuyện gì thì cũng không đến mức phải trưng ra bộ mặt sầu khổ trước đám đông.
Ngôn Tiểu Nặc để lộ một nụ cười ngọt ngào, lại gần chào hỏi Toàn Cơ và Phó viện sĩ, sau đó ngồi bên cạnh Toàn Cơ.
"Tiểu Nặc, hôm nay tôi đã xem những món đồ ở đây, có mấy cái rất tốt đó." Toàn Cơ nhân cơ hội chỉ điểm cô: "Cô dành thời gian làm một bản báo cáo về ngày hôm nay nhé, sau đó mang cho tôi xem."
Cái này cũng giống như một bài tập, Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên đồng ý.
Cô lại đột nhiên nhớ tới điều Mặc Tây Quyết nói, hiện tại mọi việc ở Tập đoàn Đế Quốc đều là do Toàn Cơ quản lý.
Ngôn Tiếu Nặc suy nghĩ rồi nói với Toàn Cơ: "Đây là lần đầu tôi làm báo cáo như thế này, cũng không biết những báo cáo trước đây viết thế nào."
Toàn Cơ nghe lập tức hiểu ý của cô, gật đầu rồi lấy một chiếc thẻ ra vào từ trong túi ra: "Trong máy tính của tôi có một bản, mật khẩu là tên của tôi, cô cứ mở ra xem. "
Cứ như vậy Ngôn Tiểu Nặc danh chính ngôn thuận vội vàng nhận lấy chiếc thẻ, chào Phó viện sĩ rồi vội vã rời đi.
Nhưng cô vừa đi tới cửa lớn thì nghe tiếng quản gia Duy Đức đang phân phó việc gì đó, cô không để tâm mà trực tiếp đi ra ngoài.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc, quản gia Duy Đức ngạc nhiên: "Cô Ngôn, sao cô lại ra đây rồi?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn khuôn mặt hiền hòa của quản gia Duy Đức, nhưng mà cô không muốn nói rốt cuộc mình đang làm gì nên chỉ nói: "Toàn Cơ giao cho tôi vài việc, giờ tôi phải đi làm đây"
Quản gia Duy Đức ngây người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngôn Tiểu Nặc, dù ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: "Có cần tôi gọi xe tới đưa cô đi không?”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười lắc đầu: "Không cần đâu, tôi còn nhiều việc, tự lái xe đi là được rồi."
Cô không đợi quản gia Duy Đức phản ứng đã vội vã ra ngoài cổng rồi đi vào gara.
Lái xe ra khỏi Tập đoàn Đế Quốc, cô đi thẳng tới chỗ của Toàn Cơ, bây giờ mọi người nhìn thấy cô không lộ ra vẻ sợ sệt thì là nịnh nọt.
Vì cô là bạn gái mà Mặc Tây Quyết công khai thừa nhận.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn có chút không quen, chỉ mỉm cười đáp lại, rất nhanh đã tới lâu của bộ phận thiết kế.
"Cô Ngôn." Trợ lý thấy Ngôn Tiểu Nặc tới liền qua chào: 'Sao cô lại quay lại?"
Người trợ lý này trước đây từng rất thân thiện với cô, nghĩ tới chuyện mình cân làm, không muốn dính dáng đến cô ấy, liền nói: "Cô Toàn Cơ bảo tôi tới lấy đồ, cô đi làm việc trước đi."
Trợ lý hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy chiếc thẻ của Toàn Cơ trên tay Ngôn Tiểu Nặc liền biết mình không nên nói thêm nữa bèn rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc tới phòng làm việc của Toàn Cơ rồi khóa cửa lại.
Không biết tại sao mà tim cô tự nhiên đập nhanh, sẽ không đâu, sự việc chắc chắn sẽ không như cô nghĩ, sẽ không đâu.
Mặc dù đã trấn an bản thân nhưng cô căn bản không bình tĩnh nối, mật mã đã nhập vài lần rồi.
Ngôn Tiểu Nặc để ý báo cáo làm gì cơ chứ? Cô đang tìm những thứ liên quan đến việc ngày hôm đó.
Lật lại nhật ký, tìm ghi chép về ngày hôm đó, đều không có chuyện ký hợp đồng dự án với tập đoàn Thanh Dương. Nghi vấn trong lòng cô càng tăng lên, lẽ nào chuyện này đến cả Toàn Cơ cũng không biết ư?
Toàn Cơ gần đây quản lý mọi việc của tập đoàn, đối với dự án quan trọng thế này, nhật kí nhiều ngày như vậy chắc chắn sẽ có tài liệu liên quan.
Từ ngày đó tới hôm qua đừng nói là dự án, đến cả bóng dáng của tập đoàn Thanh Dương cũng không thấy. Chẳng lẽ chuyện này căn bản không tôn tại?
Vậy thông tin Mặc Tây Quyết đưa cho nhà họ Ngôn là thế nào? Là để chơi khăm nhà họ Ngôn sao? Anh là đứa nhóc 3 tuổi hay sao mà lại thích đùa dai như vậy? Ngôn Tiếu Nặc đột nhiên toát mồ hôi lạnh, tay trơn tới mức không cầm chắc con chuột.
Không thế nào, Mặc Tây Quyết không thế có bất cứ dính líu nào tới nhà họ Ngôn được, tuyệt đối không thể được.
Sự giúp đỡ từ trước đến nay của anh, pháo hoa và tuyết bay đầy trời đêm sinh nhật đó, khuôn mặt trắng bệch của anh trước những đóa hoa hồng, ánh mắt oán hận của anh khi đâm mũi tên sắc bén vào vai mình... Tất cả đều như một đoạn phim không ngừng lướt qua trong đầu cô.
Cô thấy đầu mình đau nhói, thậm chí còn không nghĩ được gì cả, đẩy ghế ra rồi lập tức rời khỏi phòng làm việc của Toàn Cơ.
Cô bước đi lảo đảo, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Có nhân viên thấy cô suýt chút nữa thì ngã liền vội vã tới đỡ cô, tận tình hỏi thăm: "Cô Ngôn, cô không sao chứ?"
Ngôn Tiểu Nặc bối rối một lúc, đứng vững dậy mới nói: 'Không sao."
Giờ cô muốn trở về lâu đài. Cô không để ý người khác được nữa, cô nhanh chóng lái xe về lâu đài.
Cô phải làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, tại sao quản gia Duy Đức phải nói dối cô.
Trở lại lâu đài, khi xuống xe cô lại thấy vài người giúp việc đang chuyển hành lý của mình ra khỏi lâu đài.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc, bọn họ đều tự động đứng sang một bên rồi nói lớn: "Cô Ngôn!"
Ngôn Tiểu Nặc chỉ gật đầu, không nói câu nào đi vào bên trong. Nữ quản lý thấy liền ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy cô Ngôn?”
Ngôn Tiểu Nặc dừng lại, nhìn người quản lý trước mặt liên nhớ ra, đây chính là người hôm đó ở cửa phòng khách nói chuyện về Cận Phượng Anh với quản gia Duy Đức.
Cô không trả lời mà hỏi ngược: "Nhiều nữ giúp việc như vậy ra ngoài làm gì thế?"
Nữ quản lý kính cẩn trả lời: "Là cậu chủ chọn ra để tới biệt thự Nam Sơn”
Mặc Tây Quyết từng nói muốn chọn một số nữ giúp việc từ lâu đài qua đó.
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, tùy ý chỉ vào một nữ giúp việc trông vừa mắt: "Tôi đang có việc gấp, để cô ấy tới giúp đi"
Nữ quản lý kinh ngạc: “Cận Phượng Anh?”
Cô gật đầu: "Đúng, đợi tôi xong việc sẽ cho người đưa cô ấy tới biệt thự Nam Sơn”
Không để nữ quản lý nói thêm, cô nháy mắt với Cận Phượng Anh: "Cô tới đây.'
Cận Phượng Anh không dám chậm trễ, cúi đầu đi theo Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc đưa Cận Phượng Anh tới trước phòng của quản gia Duy Đức, cũng không có thời gian nói nhiều liền trực tiếp nói: "Nếu cô không muốn đến Nam Sơn thì mau nói chỗ quản gia Duy Đức thường để văn kiện cho tôi biết"
Cận Phượng Anh lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt.
"Nếu cô không làm được, tôi sẽ không chỉ nói chuyện với cô thế này đâu." Ngôn Tiểu Nặc trâm mặt: "Nếu tôi đoán không nhầm, nữ quản lý vẫn đang đợi ở dưới đấy"
"Cô Ngôn, tôi không hiểu cô đang nói gì." Nữ giúp việc thu lại sự kinh ngạc nơi đáy mắt, trở lại trạng thái ngoan ngoãn vâng lời.
Ngôn Tiểu Nặc thản nhiên nói: "Vậy cô có thể đi Nam Sơn rồi"
Cận Phượng Anh đứng đó nhìn cô, chân đứng bất động, còn Ngôn Tiểu Nặc lại không để tâm quay người rời đi.
"Cô Ngôn!" Cận Phượng Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn và kiên định: "Ở cái tủ góc Đông Nam, chìa khoá ở ngăn kéo thứ ba."
Giọng Ngôn Tiểu Nặc bình tĩnh: "Cô đến đường Cát Khánh mua cho tôi một bộ màu vẽ, loại 72 màu, tôi đang rất cần"
Cận Phượng Anh lập tức đi ngay.
Ngôn Tiểu Nặc đợi một lúc, khi Cận Phượng Anh đi tới cổng cô mới lấy ra chiếc thẻ ra vào mở cánh cửa lớn trước mặt.
Sau khi thuận lợi tìm được tập tài liệu, cô cẩn thận lật tìm tài liệu ngày hôm đó.
Cô lập tức giở lại lần nữa, nhưng từ ghi chú lại thấy: hợp đồng dự án chỉ để tìm ra chỗ của Lâm Nam, đã bị hủy bỏ.
Cô nhìn lướt qua vài chữ, tay buông xuống, đống tài liệu cũng rơi xuống đất theo.
Giống như bị rút gân, cô ngồi khuỵu xuống đất, cơn đau truyền từ đầu gối đâm thẳng vào tim, nhưng Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm.
Cô còn tin ai được nữa? Trên thể giới này còn có thứ gì đáng tin không?
Đó là bà ngoại của cô, là người thân duy nhất cô có thể nương tựa vào, sao Mặc Tây Quyết lại như vậy.
Cô muốn khóc nhưng lại không khóc được, chỉ thấy trong lòng như có thứ gì đè nặng.
Mùi hương thơm mát của Mặc Tây Quyết còn vương vấn trên người cô, nhưng lại khiến cô ghê tởm, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nữ quản lý vẫn đứng ngoài cửa, thấy Ngôn Tiểu Nặc ra liền hỏi: "Cô Ngôn, cô ra rồi à?"
"Để Cận Phượng Anh ở lại lâu đài, cô ấy không cần đi Nam Sơn." Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: "Nếu quản gia Duy Đức hỏi thì nói là tôi bảo."
Cô buông lời này rồi lập tức lên xe phóng đi, để lại một bóng lưng dứt khoát cho đám người ở lại.
Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp lái xe tới sân bay, tuy không biết phải đi đâu nhưng cô không muốn ở lại nơi này thêm nữa.
Cô nghĩ tới Hoàng hậu Olina.
Từ khi trở về từ chỗ Hoàng hậu Olina, Hoàng hậu đã nói chỉ cần cô muốn thì có thể tới lúc nào cũng được.
Trước mặt Hoàng hậu Olina, chắc Mặc Tây Quyết không dám tự phụ đâu đúng không?
Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát mua một vé máy bay rồi đứng chờ kiểm tra an ninh.
Thời gian chầm chậm trôi, Ngôn Tiểu Nặc lại nhìn đồng hồ, chỉ mong thời gian trôi nhanh nhanh chút. Cô từ Tập đoàn Đế Quốc đi rồi lại từ lâu đài tới, bởi vì tâm trạng hoảng loạn, căn bản vân chưa làm xong việc, Mặc Tây Quyết vẫn đang ở buổi đấu giá.
Một khi anh phát hiện cô đã biết ngọn nguồn của mấy chuyện đó, anh mà không cho người tới ngăn cô lại thì cô không phải là Ngôn Tiểu Nặc!
Tề Quảng Kiệt và giám đốc Đơn đều đã bị Mặc Tây Quyết dạy cho một bài học, với tính cách của Mặc Tây Quyết, làm sao có thể giao dự án quan trọng như thế cho tập đoàn Thanh Dương?
Ngôn Tiểu Nặc mơ hồ cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có gì đó bất thường.
Giản Minh thấy biểu cảm của Ngôn Tiểu Nặc không đúng lắm, liên quan tâm cô: "Tiểu Nặc, em sao thế, sắc mặt kém quá, có phải thấy chỗ nào không khỏe không?
Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu.
Giản Minh thấy cô không muốn nói cũng hết cách, chỉ có thể nói cho cô mục đích mình tới đây: "Toàn Cơ bảo em qua đó một chuyến”
Toàn Cơ là cô giáo của cô, cô ấy có việc tìm mình, không thể không đi được.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Giờ em qua đây”
Giản Minh thấy cô hôn phách như trên mây, lông mày liền cau lại, đi phía sau quan sát cô.
Toàn Cơ đang ngồi bên cạnh Phó viện sĩ, thấy Ngôn Tiểu Nặc tới liền vẫy tay gọi cô: "Tiểu Nặc, lại đây ngồi"
Có chuyện gì thì cũng không đến mức phải trưng ra bộ mặt sầu khổ trước đám đông.
Ngôn Tiểu Nặc để lộ một nụ cười ngọt ngào, lại gần chào hỏi Toàn Cơ và Phó viện sĩ, sau đó ngồi bên cạnh Toàn Cơ.
"Tiểu Nặc, hôm nay tôi đã xem những món đồ ở đây, có mấy cái rất tốt đó." Toàn Cơ nhân cơ hội chỉ điểm cô: "Cô dành thời gian làm một bản báo cáo về ngày hôm nay nhé, sau đó mang cho tôi xem."
Cái này cũng giống như một bài tập, Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên đồng ý.
Cô lại đột nhiên nhớ tới điều Mặc Tây Quyết nói, hiện tại mọi việc ở Tập đoàn Đế Quốc đều là do Toàn Cơ quản lý.
Ngôn Tiếu Nặc suy nghĩ rồi nói với Toàn Cơ: "Đây là lần đầu tôi làm báo cáo như thế này, cũng không biết những báo cáo trước đây viết thế nào."
Toàn Cơ nghe lập tức hiểu ý của cô, gật đầu rồi lấy một chiếc thẻ ra vào từ trong túi ra: "Trong máy tính của tôi có một bản, mật khẩu là tên của tôi, cô cứ mở ra xem. "
Cứ như vậy Ngôn Tiểu Nặc danh chính ngôn thuận vội vàng nhận lấy chiếc thẻ, chào Phó viện sĩ rồi vội vã rời đi.
Nhưng cô vừa đi tới cửa lớn thì nghe tiếng quản gia Duy Đức đang phân phó việc gì đó, cô không để tâm mà trực tiếp đi ra ngoài.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc, quản gia Duy Đức ngạc nhiên: "Cô Ngôn, sao cô lại ra đây rồi?"
Ngôn Tiểu Nặc nhìn khuôn mặt hiền hòa của quản gia Duy Đức, nhưng mà cô không muốn nói rốt cuộc mình đang làm gì nên chỉ nói: "Toàn Cơ giao cho tôi vài việc, giờ tôi phải đi làm đây"
Quản gia Duy Đức ngây người, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Ngôn Tiểu Nặc, dù ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu: "Có cần tôi gọi xe tới đưa cô đi không?”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười lắc đầu: "Không cần đâu, tôi còn nhiều việc, tự lái xe đi là được rồi."
Cô không đợi quản gia Duy Đức phản ứng đã vội vã ra ngoài cổng rồi đi vào gara.
Lái xe ra khỏi Tập đoàn Đế Quốc, cô đi thẳng tới chỗ của Toàn Cơ, bây giờ mọi người nhìn thấy cô không lộ ra vẻ sợ sệt thì là nịnh nọt.
Vì cô là bạn gái mà Mặc Tây Quyết công khai thừa nhận.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn có chút không quen, chỉ mỉm cười đáp lại, rất nhanh đã tới lâu của bộ phận thiết kế.
"Cô Ngôn." Trợ lý thấy Ngôn Tiểu Nặc tới liền qua chào: 'Sao cô lại quay lại?"
Người trợ lý này trước đây từng rất thân thiện với cô, nghĩ tới chuyện mình cân làm, không muốn dính dáng đến cô ấy, liền nói: "Cô Toàn Cơ bảo tôi tới lấy đồ, cô đi làm việc trước đi."
Trợ lý hơi bất ngờ, nhưng khi nhìn thấy chiếc thẻ của Toàn Cơ trên tay Ngôn Tiểu Nặc liền biết mình không nên nói thêm nữa bèn rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc tới phòng làm việc của Toàn Cơ rồi khóa cửa lại.
Không biết tại sao mà tim cô tự nhiên đập nhanh, sẽ không đâu, sự việc chắc chắn sẽ không như cô nghĩ, sẽ không đâu.
Mặc dù đã trấn an bản thân nhưng cô căn bản không bình tĩnh nối, mật mã đã nhập vài lần rồi.
Ngôn Tiểu Nặc để ý báo cáo làm gì cơ chứ? Cô đang tìm những thứ liên quan đến việc ngày hôm đó.
Lật lại nhật ký, tìm ghi chép về ngày hôm đó, đều không có chuyện ký hợp đồng dự án với tập đoàn Thanh Dương. Nghi vấn trong lòng cô càng tăng lên, lẽ nào chuyện này đến cả Toàn Cơ cũng không biết ư?
Toàn Cơ gần đây quản lý mọi việc của tập đoàn, đối với dự án quan trọng thế này, nhật kí nhiều ngày như vậy chắc chắn sẽ có tài liệu liên quan.
Từ ngày đó tới hôm qua đừng nói là dự án, đến cả bóng dáng của tập đoàn Thanh Dương cũng không thấy. Chẳng lẽ chuyện này căn bản không tôn tại?
Vậy thông tin Mặc Tây Quyết đưa cho nhà họ Ngôn là thế nào? Là để chơi khăm nhà họ Ngôn sao? Anh là đứa nhóc 3 tuổi hay sao mà lại thích đùa dai như vậy? Ngôn Tiếu Nặc đột nhiên toát mồ hôi lạnh, tay trơn tới mức không cầm chắc con chuột.
Không thế nào, Mặc Tây Quyết không thế có bất cứ dính líu nào tới nhà họ Ngôn được, tuyệt đối không thể được.
Sự giúp đỡ từ trước đến nay của anh, pháo hoa và tuyết bay đầy trời đêm sinh nhật đó, khuôn mặt trắng bệch của anh trước những đóa hoa hồng, ánh mắt oán hận của anh khi đâm mũi tên sắc bén vào vai mình... Tất cả đều như một đoạn phim không ngừng lướt qua trong đầu cô.
Cô thấy đầu mình đau nhói, thậm chí còn không nghĩ được gì cả, đẩy ghế ra rồi lập tức rời khỏi phòng làm việc của Toàn Cơ.
Cô bước đi lảo đảo, mọi người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không khoanh tay đứng nhìn.
Có nhân viên thấy cô suýt chút nữa thì ngã liền vội vã tới đỡ cô, tận tình hỏi thăm: "Cô Ngôn, cô không sao chứ?"
Ngôn Tiểu Nặc bối rối một lúc, đứng vững dậy mới nói: 'Không sao."
Giờ cô muốn trở về lâu đài. Cô không để ý người khác được nữa, cô nhanh chóng lái xe về lâu đài.
Cô phải làm rõ rốt cuộc là chuyện gì, tại sao quản gia Duy Đức phải nói dối cô.
Trở lại lâu đài, khi xuống xe cô lại thấy vài người giúp việc đang chuyển hành lý của mình ra khỏi lâu đài.
Thấy Ngôn Tiểu Nặc, bọn họ đều tự động đứng sang một bên rồi nói lớn: "Cô Ngôn!"
Ngôn Tiểu Nặc chỉ gật đầu, không nói câu nào đi vào bên trong. Nữ quản lý thấy liền ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì vậy cô Ngôn?”
Ngôn Tiểu Nặc dừng lại, nhìn người quản lý trước mặt liên nhớ ra, đây chính là người hôm đó ở cửa phòng khách nói chuyện về Cận Phượng Anh với quản gia Duy Đức.
Cô không trả lời mà hỏi ngược: "Nhiều nữ giúp việc như vậy ra ngoài làm gì thế?"
Nữ quản lý kính cẩn trả lời: "Là cậu chủ chọn ra để tới biệt thự Nam Sơn”
Mặc Tây Quyết từng nói muốn chọn một số nữ giúp việc từ lâu đài qua đó.
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, tùy ý chỉ vào một nữ giúp việc trông vừa mắt: "Tôi đang có việc gấp, để cô ấy tới giúp đi"
Nữ quản lý kinh ngạc: “Cận Phượng Anh?”
Cô gật đầu: "Đúng, đợi tôi xong việc sẽ cho người đưa cô ấy tới biệt thự Nam Sơn”
Không để nữ quản lý nói thêm, cô nháy mắt với Cận Phượng Anh: "Cô tới đây.'
Cận Phượng Anh không dám chậm trễ, cúi đầu đi theo Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc đưa Cận Phượng Anh tới trước phòng của quản gia Duy Đức, cũng không có thời gian nói nhiều liền trực tiếp nói: "Nếu cô không muốn đến Nam Sơn thì mau nói chỗ quản gia Duy Đức thường để văn kiện cho tôi biết"
Cận Phượng Anh lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt.
"Nếu cô không làm được, tôi sẽ không chỉ nói chuyện với cô thế này đâu." Ngôn Tiểu Nặc trâm mặt: "Nếu tôi đoán không nhầm, nữ quản lý vẫn đang đợi ở dưới đấy"
"Cô Ngôn, tôi không hiểu cô đang nói gì." Nữ giúp việc thu lại sự kinh ngạc nơi đáy mắt, trở lại trạng thái ngoan ngoãn vâng lời.
Ngôn Tiểu Nặc thản nhiên nói: "Vậy cô có thể đi Nam Sơn rồi"
Cận Phượng Anh đứng đó nhìn cô, chân đứng bất động, còn Ngôn Tiểu Nặc lại không để tâm quay người rời đi.
"Cô Ngôn!" Cận Phượng Anh nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn và kiên định: "Ở cái tủ góc Đông Nam, chìa khoá ở ngăn kéo thứ ba."
Giọng Ngôn Tiểu Nặc bình tĩnh: "Cô đến đường Cát Khánh mua cho tôi một bộ màu vẽ, loại 72 màu, tôi đang rất cần"
Cận Phượng Anh lập tức đi ngay.
Ngôn Tiểu Nặc đợi một lúc, khi Cận Phượng Anh đi tới cổng cô mới lấy ra chiếc thẻ ra vào mở cánh cửa lớn trước mặt.
Sau khi thuận lợi tìm được tập tài liệu, cô cẩn thận lật tìm tài liệu ngày hôm đó.
Cô lập tức giở lại lần nữa, nhưng từ ghi chú lại thấy: hợp đồng dự án chỉ để tìm ra chỗ của Lâm Nam, đã bị hủy bỏ.
Cô nhìn lướt qua vài chữ, tay buông xuống, đống tài liệu cũng rơi xuống đất theo.
Giống như bị rút gân, cô ngồi khuỵu xuống đất, cơn đau truyền từ đầu gối đâm thẳng vào tim, nhưng Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm.
Cô còn tin ai được nữa? Trên thể giới này còn có thứ gì đáng tin không?
Đó là bà ngoại của cô, là người thân duy nhất cô có thể nương tựa vào, sao Mặc Tây Quyết lại như vậy.
Cô muốn khóc nhưng lại không khóc được, chỉ thấy trong lòng như có thứ gì đè nặng.
Mùi hương thơm mát của Mặc Tây Quyết còn vương vấn trên người cô, nhưng lại khiến cô ghê tởm, cô đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nữ quản lý vẫn đứng ngoài cửa, thấy Ngôn Tiểu Nặc ra liền hỏi: "Cô Ngôn, cô ra rồi à?"
"Để Cận Phượng Anh ở lại lâu đài, cô ấy không cần đi Nam Sơn." Ngôn Tiểu Nặc lạnh lùng nói: "Nếu quản gia Duy Đức hỏi thì nói là tôi bảo."
Cô buông lời này rồi lập tức lên xe phóng đi, để lại một bóng lưng dứt khoát cho đám người ở lại.
Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp lái xe tới sân bay, tuy không biết phải đi đâu nhưng cô không muốn ở lại nơi này thêm nữa.
Cô nghĩ tới Hoàng hậu Olina.
Từ khi trở về từ chỗ Hoàng hậu Olina, Hoàng hậu đã nói chỉ cần cô muốn thì có thể tới lúc nào cũng được.
Trước mặt Hoàng hậu Olina, chắc Mặc Tây Quyết không dám tự phụ đâu đúng không?
Ngôn Tiểu Nặc dứt khoát mua một vé máy bay rồi đứng chờ kiểm tra an ninh.
Thời gian chầm chậm trôi, Ngôn Tiểu Nặc lại nhìn đồng hồ, chỉ mong thời gian trôi nhanh nhanh chút. Cô từ Tập đoàn Đế Quốc đi rồi lại từ lâu đài tới, bởi vì tâm trạng hoảng loạn, căn bản vân chưa làm xong việc, Mặc Tây Quyết vẫn đang ở buổi đấu giá.
Một khi anh phát hiện cô đã biết ngọn nguồn của mấy chuyện đó, anh mà không cho người tới ngăn cô lại thì cô không phải là Ngôn Tiểu Nặc!
Bình luận facebook