Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-239
Chương 239: Lần đầu tiên thoải mái như vậy
Loại cảm xúc này cũng không kéo dài quá lâu, cho đến bây giờ Ngôn Tiểu Nặc cũng chưa bao giờ là loại người đắm chìm quá lâu vào những cảm xúc tiêu cực.
Cô nghiêm túc nhìn bọn trẻ tập vẽ, dần dần sự chú ý bị chuyển tới chuyện chấm bài tập.
Chấm bài tập là chuyện tốn thời gian và sức lực nhất, bởi vì phải chịu trách nhiệm 100% với bọn trẻ.
Đến khi chấm xong bài tập thì đã hơn nửa buổi sáng rồi.
Ngôn Tiểu Nặc duỗi người, cười nói với cô giáo Từ: "Cuối cùng cũng chấm xong rồi."
Cô giáo Từ chấm xong bài tập sớm hơn cô, thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô, cười trả lời: "Lúc đầu ai cũng như vậy, sau này quen dần thì sẽ ốn thôi"
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình ngồi quá lâu nên có chút không thoải mái, cô liên đứng dậy, đi ra ngoài hành lang nhìn một chút.
Quy mô của trường mẫu giáo này rất nhỏ, chỉ có hai tầng và một cái sân không lớn lắm.
Cô đứng trong hành lang, dưới chân bày những chậu trầu bà vàng, ánh mặt trời hắt lên trên người cô, trên những vạt áo dường như có ánh mặt trời đang di chuyển.
Cô giáo Từ nhìn bóng lưng của cô nhất thời không nói nên lời, luôn cảm thấy bức tranh này vô cùng đẹp, chỉ muốn được ngắm nhìn mãi như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ phơi nắng một chút rồi lại quay lại, nhìn lên trên đồng hồ treo tường, cô cười nói: "Đã mười giờ rồi"
Cô giáo Từ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đợi thêm một chút nữa, phía bên phòng bếp sẽ bắt đầu nấu cơm, bọn trẻ vẫn còn nhỏ, thường thì mười một giờ rưỡi sẽ bắt đầu ăn cơm."
"Tôi biết, chờ một chút tôi sẽ qua bên kia xem." Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói.
Cô giáo Từ nhẹ nhàng nói: "Không cân lo lắng, đợi chút nữa tôi sẽ đi cùng cô."
Ngôn Tiếu Nặc lại cùng cô giáo Từ tán gẫu mấy câu, sau đó cả hai đi đến phòng bếp.
Phòng bếp cũng chỉ là có ba cái bếp và ba người đầu bếp mà thôi, nhưng Ngôn Tiểu Nặc tính tính, thấy như vậy cũng đủ rồi.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc vừa đến, phòng bếp đang chuẩn bị làm việc, mấy người đầu bếp thấy cô đi với cô giáo Từ cũng lên tiếng chào hỏi.
Cô giáo Từ cười giới thiệu Ngôn Tiểu Nặc với mấy người đầu bếp: "Đây là cô trợ giảng mới đến, tên là Ngôn Tiểu Nặc." Sau đó lại giới thiệu với Ngôn Tiểu Nặc: "Mấy người này là đầu bếp Hoàng, đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô”"
Ngôn Tiểu Nặc cười với mấy người đầu bếp, sau đó nói một câu: "Sau này mong mọi người sẽ giúp đỡ nhiều hơn."
"Khách sáo quá rồi" Đầu bếp Hoàng thoải mái xua tay, cười to nói.
Cô giáo Từ nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Chúng ta chút nữa sẽ cùng đến phụ giúp."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn mấy cái nồi to, gật đầu cười với mấy người đầu bếp, lúc này mới cùng cô giáo Từ rời khỏi phòng bếp.
Ánh mặt trời chiếu vào toàn bộ khuôn viên tạo cảm giác ấm áp dễ chịu, Ngôn Tiểu Nặc cùng cô giáo Từ liền ngồi ở trên ghế dài trò chuyện: "Cô giáo Từ, buổi trưa chúng ta thường sẽ ăn gì?"
"Có hai món chay, hai món mặn, một phần canh, một phần cháo kê, món chính là cơm và bánh màn thầu, thỉnh thoảng còn có bánh bao và bánh cuộn." Cô giáo Từ tỉ mỉ nói với cô.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, hỏi: "Không có trái cây và tráng miệng sao?”
Cô giáo Từ suy nghĩ một chút, nói: "Thỉnh thoảng sẽ có táo nhưng không có tráng miệng, bọn trẻ ít ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn."
"Cũng đúng." Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu: "Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Cô giáo Từ thấy cô đã hiểu, trong lòng rất vui vẻ yên tâm.
Bọn trẻ trong phòng học thấy cô và cô giáo Từ ngồi trong sân, không kìm chế được ngẩng đầu lên tò mò nhìn.
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên, đứng dậy nói với cô giáo Từ: "Chúng ta lên đi, đừng quấy rầy giờ học của bọn trẻ."
Cô giáo Từ nghe vậy lập tức đứng lên, hai người cùng nhau trở lại phòng làm việc.
Vừa về đến phòng làm việc, điện thoại di động của cô giáo Từ đã vang lên, cô ấy đi ra ngoài cửa nghe điện thoại.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cũng không để tâm lắm, một lúc sau, cô giáo Từ đã mang theo vẻ mặt áy náy đi vào.
"Tiểu Nặc, thật xin lỗi, buổi trưa trong nhà có chuyện, có lẽ tôi không thể ở đây với cô được." Giọng nói của cô giáo Từ vô cùng áy náy.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói: "Cô giáo Từ đừng nói như vậy, tôi cũng đã gặp mấy người đầu bếp rồi, cô có chuyện gì thì mau đi đi."
Cô giáo Từ thấy cô hiếu cho mình, thở phào nhẹ nhõm, vội vã cầm túi xách đi ngay.
Trong phòng làm việc nhỏ bé chỉ còn lại có một mình cô, Ngôn Tiếu Nặc nhìn chậu hoa tú cầu tím trên bệ cửa Sổ.
Hoa tú cầu trông giống như những bông tuyết, ở dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, khiến cho mọi người đều yêu thích.
Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến căn biệt thự khắp nơi đều là hoa tú cầu cùng với người đàn ông kia.
Hai ngày trôi qua, tất cả mọi người đều gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cô, nghĩ hết cách để liên lạc với cô, chỉ có anh là không.
Cô muốn chạy trốn khỏi cuộc sống có anh, anh cũng liên đáp ứng cô, vốn dĩ cô phải rất vui vẻ mới đúng.
Vậy mà trong sự vui vẻ đó lại có một nỗi đau đớn thầm lặng như vậy. Ngôn Tiểu Nặc dời tầm mắt, cúi đầu xuống chớp chớp đôi mắt đã ươn ướt.
Đột nhiên mùi thơm của cơm truyền đến, Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, vội vàng đứng lên đi xuống tầng.
Mấy người đầu bếp vừa nấu cơm xong, đang bận bày trí món ăn.
Ngôn Tiểu Nặc thấy dáng vẻ mệt mỏi đầu đầy mồ hôi của họ, áy náy nói: "Tôi đến để giúp đỡ."
"Không cần, không cần." Mấy người đầu bếp vội vàng khách sáo từ chối.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi đến bên cạnh bàn, múc thức ăn bỏ vào trong các hộp cơm.
Cô làm rất nhanh nhẹn, động tác nhanh chóng mà chính xác, mấy người đầu bếp vừa nhìn đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Bọn họ vẫn cho rằng Ngôn Tiểu Nặc là bạn gái của Mặc Tây Quyết, nhất định là có cuộc sống cơm bưng nước rót, cô giáo Từ nói Ngôn Tiểu Nặc sẽ đến giúp bọn họ, bọn họ hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng không ngờ Ngôn Tiểu Nặc lại có thể giỏi chuyện bếp núc như vậy.
Mấy đầu bếp cũng rất thông minh không nói gì, cũng không hỏi, chỉ nhanh chóng làm xong công việc trên tay, nếu còn tiếp tục trì hoãn sẽ làm chậm trễ việc ăn cơm của bọn trẻ.
Sau khi đã đóng gói hết thức ăn, mấy đứa nhỏ ở lại buổi trưa ngoan ngoãn ngồi ăn cơm ở bàn bên, Ngôn Tiểu Nặc cùng mấy người đầu bếp đặt đồ ăn nóng trước mặt bọn trẻ.
Bọn trẻ thấy thức ăn đẹp mắt, lập tức cầm đũa và muỗng lên ăn, Ngôn Tiểu Nặc vừa múc canh cho chúng vừa cười.
Cô nhớ tới mình khi còn bé, bà ngoại làm đồ ăn rất ngon, cô cũng ăn y như hổ đói, còn bà ngoại ở ngay bên cạnh cắt trái cây hoặc là múc canh cho cô.
Một vị cay đắng đột nhiên xộc lên cổ họng, Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa rơi lệ.
Cô mau chóng cúi đầu, hít một hơi thật sâu, đặt canh vào trong tay bọn nhỏ.
"Cô Ngôn, con vẫn muốn ăn cơm." Giọng nói của một đứa bé trai vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn qua, cậu bé mở to đôi mắt nhìn cô.
Trong lòng cô bỗng mềm nhũn, gật đầu liên tục nói: "Con chờ một chút, cô sẽ đi lấy cơm cho con”
Ngôn Tiếu Nặc cầm một cái bát nhỏ, múc đầy cơm cho đứa bé kia.
"Quý Bình Sinh, sao cậu lại ăn nhiều như vậy?" Một đứa bé trai nghịch ngợm cười lớn: "Ăn nhiều sẽ biến thành heo đó!"
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy liền nhíu mày, cũng chưa nói gì thì nghe Quý Bình Sinh nói: "Mẹ tớ bảo, ăn nhiều cơm mới có sức khỏe."
Thằng bé kia liền ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì nữa, cúi đầu ăn mấy hạt cơm còn sót lại trong bát, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Cô Ngôn, con cũng muốn ăn, con cũng phải có sức khỏe!"
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý cười một tiếng, nói với đứa nhóc: "Được, cô Ngôn sẽ múc cơm cho con, có điêu tuyệt đối không được ăn no quá mức." Đứa bé trai ngượng ngùng cười một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ ngồi lấy cơm, chan canh cho mấy đứa nhóc.
Sau khi ăn xong, mấy người đầu bếp cắt táo cho lũ trẻ, bọn nhỏ thấy có trái cây ăn, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào mâm trái cây.
Ngôn Tiểu Nặc đặt mâm trái cây ở chính giữa bàn, cười nói: "Cứ ăn từ từ, đừng tranh nhau."
Bởi vì trước đó đã ăn cơm rồi cho nên cũng không ăn được nhiều táo, nhưng đồ dư lại cũng không có bao nhiêu
Bữa trưa cuối cùng cũng kết thúc, Ngôn Tiểu Nặc cùng mấy người đầu bếp dọn dẹp thức ăn thừa, cũng cho mấy đứa trẻ thời gian để tiêu cơm.
Trong sân vô cùng náo nhiệt.
Ngôn Tiểu Nặc đeo găng tay vừa rửa chén vừa nghe tiếng cười nói ở trong sân, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đầu bếp Ngô cười nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói: "Cô Ngôn, mau cho bọn trẻ đi ngủ trưa thôi, đến giờ rồi."
Ngôn Tiểu Nặc đồng ý, cười nói: 'Mọi người vất vả rồi”
Mấy người đầu bếp cười thoải mái: "Cô cũng giúp chúng tôi rất nhiều, mau đi đi, đừng để chậm trễ thời gian"
Ngôn Tiểu Nặc ra khỏi phòng bếp, đi vào trong sân.
Bọn nhỏ thấy Ngôn Tiểu Nặc tới đều cười nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng nói: "Mệt rồi đúng không? Chúng ta đi ngủ trưa có được không?"
"Dạ được." Bọn nhỏ đồng thanh đáp ứng, đi vào phòng ngủ.
Trong căn phòng thiết kế theo kiểu giường tầng, mặc dù là như vậy nhưng giường trên cũng thiết kế rất thấp. Ngôn Tiểu Nặc đi qua kiểm tra một chút tình trạng trên giường, chắc chắn không có vấn đề gì mới gọi bọn nhỏ vào đi ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc giúp mấy đứa nhỏ ngủ giường trên leo lên giường trước, sau đó đắp kín chăn cho lũ trẻ, kéo rèm cửa sổ.
Phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đóng cửa lại, giờ cô mới đi ăn cơm trưa.
Ăn cơm xong, Ngôn Tiếu Nặc rón rén vào phòng, cô cũng có một cái giường nhỏ, thường dùng cho cô ngủ trưa.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng năm xuống.
Lúc này bọn nhỏ đã ngủ say, đáy lòng Ngôn Tiểu Nặc xuất hiện cảm giác khác lạ, hoàn toàn không giống với khi một mình đắp chăn ngủ ở nhà.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng mình bị một cảm giác mềm mại ấm áp xâm chiếm, giống như dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chảy qua khe núi, còn có mùi hương của ánh mặt trời và hoa tươi.
Lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy, cảm giác u ám tịch mịch mấy ngày nay bỗng chốc biến mất.
Mang theo cảm xúc tốt đẹp, Ngôn Tiểu Nặc dần dần tiến vào trong mộng đẹp.
Giấc ngủ này rất an ổn, Ngôn Tiểu Nặc ngủ rất lâu, khi cô tỉnh lại lần nữa liền nhìn lên đồng hồ treo tường, còn có nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu thời gian học buổi chiều.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình một cái, không còn cảm thấy buồn ngủ, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo tử tế.
Sau đó cô đi tới từng chiếc giường, nhẹ nhàng đánh thức mấy đứa trẻ vẫn đang ngủ ngon: "Mau chóng rời giường thôi nào, sắp đến giờ học rồi."
Loại cảm xúc này cũng không kéo dài quá lâu, cho đến bây giờ Ngôn Tiểu Nặc cũng chưa bao giờ là loại người đắm chìm quá lâu vào những cảm xúc tiêu cực.
Cô nghiêm túc nhìn bọn trẻ tập vẽ, dần dần sự chú ý bị chuyển tới chuyện chấm bài tập.
Chấm bài tập là chuyện tốn thời gian và sức lực nhất, bởi vì phải chịu trách nhiệm 100% với bọn trẻ.
Đến khi chấm xong bài tập thì đã hơn nửa buổi sáng rồi.
Ngôn Tiểu Nặc duỗi người, cười nói với cô giáo Từ: "Cuối cùng cũng chấm xong rồi."
Cô giáo Từ chấm xong bài tập sớm hơn cô, thấy dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô, cười trả lời: "Lúc đầu ai cũng như vậy, sau này quen dần thì sẽ ốn thôi"
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy mình ngồi quá lâu nên có chút không thoải mái, cô liên đứng dậy, đi ra ngoài hành lang nhìn một chút.
Quy mô của trường mẫu giáo này rất nhỏ, chỉ có hai tầng và một cái sân không lớn lắm.
Cô đứng trong hành lang, dưới chân bày những chậu trầu bà vàng, ánh mặt trời hắt lên trên người cô, trên những vạt áo dường như có ánh mặt trời đang di chuyển.
Cô giáo Từ nhìn bóng lưng của cô nhất thời không nói nên lời, luôn cảm thấy bức tranh này vô cùng đẹp, chỉ muốn được ngắm nhìn mãi như vậy.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ phơi nắng một chút rồi lại quay lại, nhìn lên trên đồng hồ treo tường, cô cười nói: "Đã mười giờ rồi"
Cô giáo Từ gật đầu, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Đợi thêm một chút nữa, phía bên phòng bếp sẽ bắt đầu nấu cơm, bọn trẻ vẫn còn nhỏ, thường thì mười một giờ rưỡi sẽ bắt đầu ăn cơm."
"Tôi biết, chờ một chút tôi sẽ qua bên kia xem." Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói.
Cô giáo Từ nhẹ nhàng nói: "Không cân lo lắng, đợi chút nữa tôi sẽ đi cùng cô."
Ngôn Tiếu Nặc lại cùng cô giáo Từ tán gẫu mấy câu, sau đó cả hai đi đến phòng bếp.
Phòng bếp cũng chỉ là có ba cái bếp và ba người đầu bếp mà thôi, nhưng Ngôn Tiểu Nặc tính tính, thấy như vậy cũng đủ rồi.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc vừa đến, phòng bếp đang chuẩn bị làm việc, mấy người đầu bếp thấy cô đi với cô giáo Từ cũng lên tiếng chào hỏi.
Cô giáo Từ cười giới thiệu Ngôn Tiểu Nặc với mấy người đầu bếp: "Đây là cô trợ giảng mới đến, tên là Ngôn Tiểu Nặc." Sau đó lại giới thiệu với Ngôn Tiểu Nặc: "Mấy người này là đầu bếp Hoàng, đầu bếp Quý và đầu bếp Ngô”"
Ngôn Tiểu Nặc cười với mấy người đầu bếp, sau đó nói một câu: "Sau này mong mọi người sẽ giúp đỡ nhiều hơn."
"Khách sáo quá rồi" Đầu bếp Hoàng thoải mái xua tay, cười to nói.
Cô giáo Từ nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Chúng ta chút nữa sẽ cùng đến phụ giúp."
Ngôn Tiểu Nặc nhìn mấy cái nồi to, gật đầu cười với mấy người đầu bếp, lúc này mới cùng cô giáo Từ rời khỏi phòng bếp.
Ánh mặt trời chiếu vào toàn bộ khuôn viên tạo cảm giác ấm áp dễ chịu, Ngôn Tiểu Nặc cùng cô giáo Từ liền ngồi ở trên ghế dài trò chuyện: "Cô giáo Từ, buổi trưa chúng ta thường sẽ ăn gì?"
"Có hai món chay, hai món mặn, một phần canh, một phần cháo kê, món chính là cơm và bánh màn thầu, thỉnh thoảng còn có bánh bao và bánh cuộn." Cô giáo Từ tỉ mỉ nói với cô.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu một cái tỏ ý đã hiểu, hỏi: "Không có trái cây và tráng miệng sao?”
Cô giáo Từ suy nghĩ một chút, nói: "Thỉnh thoảng sẽ có táo nhưng không có tráng miệng, bọn trẻ ít ăn đồ ngọt sẽ tốt hơn."
"Cũng đúng." Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu: "Bọn trẻ vẫn còn nhỏ, vẫn nên cẩn thận thì hơn."
Cô giáo Từ thấy cô đã hiểu, trong lòng rất vui vẻ yên tâm.
Bọn trẻ trong phòng học thấy cô và cô giáo Từ ngồi trong sân, không kìm chế được ngẩng đầu lên tò mò nhìn.
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên, đứng dậy nói với cô giáo Từ: "Chúng ta lên đi, đừng quấy rầy giờ học của bọn trẻ."
Cô giáo Từ nghe vậy lập tức đứng lên, hai người cùng nhau trở lại phòng làm việc.
Vừa về đến phòng làm việc, điện thoại di động của cô giáo Từ đã vang lên, cô ấy đi ra ngoài cửa nghe điện thoại.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cũng không để tâm lắm, một lúc sau, cô giáo Từ đã mang theo vẻ mặt áy náy đi vào.
"Tiểu Nặc, thật xin lỗi, buổi trưa trong nhà có chuyện, có lẽ tôi không thể ở đây với cô được." Giọng nói của cô giáo Từ vô cùng áy náy.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nói: "Cô giáo Từ đừng nói như vậy, tôi cũng đã gặp mấy người đầu bếp rồi, cô có chuyện gì thì mau đi đi."
Cô giáo Từ thấy cô hiếu cho mình, thở phào nhẹ nhõm, vội vã cầm túi xách đi ngay.
Trong phòng làm việc nhỏ bé chỉ còn lại có một mình cô, Ngôn Tiếu Nặc nhìn chậu hoa tú cầu tím trên bệ cửa Sổ.
Hoa tú cầu trông giống như những bông tuyết, ở dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, khiến cho mọi người đều yêu thích.
Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến căn biệt thự khắp nơi đều là hoa tú cầu cùng với người đàn ông kia.
Hai ngày trôi qua, tất cả mọi người đều gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho cô, nghĩ hết cách để liên lạc với cô, chỉ có anh là không.
Cô muốn chạy trốn khỏi cuộc sống có anh, anh cũng liên đáp ứng cô, vốn dĩ cô phải rất vui vẻ mới đúng.
Vậy mà trong sự vui vẻ đó lại có một nỗi đau đớn thầm lặng như vậy. Ngôn Tiểu Nặc dời tầm mắt, cúi đầu xuống chớp chớp đôi mắt đã ươn ướt.
Đột nhiên mùi thơm của cơm truyền đến, Ngôn Tiểu Nặc tỉnh lại từ trong mớ suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, vội vàng đứng lên đi xuống tầng.
Mấy người đầu bếp vừa nấu cơm xong, đang bận bày trí món ăn.
Ngôn Tiểu Nặc thấy dáng vẻ mệt mỏi đầu đầy mồ hôi của họ, áy náy nói: "Tôi đến để giúp đỡ."
"Không cần, không cần." Mấy người đầu bếp vội vàng khách sáo từ chối.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói gì nhiều, trực tiếp đi đến bên cạnh bàn, múc thức ăn bỏ vào trong các hộp cơm.
Cô làm rất nhanh nhẹn, động tác nhanh chóng mà chính xác, mấy người đầu bếp vừa nhìn đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Bọn họ vẫn cho rằng Ngôn Tiểu Nặc là bạn gái của Mặc Tây Quyết, nhất định là có cuộc sống cơm bưng nước rót, cô giáo Từ nói Ngôn Tiểu Nặc sẽ đến giúp bọn họ, bọn họ hoàn toàn không để trong lòng.
Nhưng không ngờ Ngôn Tiểu Nặc lại có thể giỏi chuyện bếp núc như vậy.
Mấy đầu bếp cũng rất thông minh không nói gì, cũng không hỏi, chỉ nhanh chóng làm xong công việc trên tay, nếu còn tiếp tục trì hoãn sẽ làm chậm trễ việc ăn cơm của bọn trẻ.
Sau khi đã đóng gói hết thức ăn, mấy đứa nhỏ ở lại buổi trưa ngoan ngoãn ngồi ăn cơm ở bàn bên, Ngôn Tiểu Nặc cùng mấy người đầu bếp đặt đồ ăn nóng trước mặt bọn trẻ.
Bọn trẻ thấy thức ăn đẹp mắt, lập tức cầm đũa và muỗng lên ăn, Ngôn Tiểu Nặc vừa múc canh cho chúng vừa cười.
Cô nhớ tới mình khi còn bé, bà ngoại làm đồ ăn rất ngon, cô cũng ăn y như hổ đói, còn bà ngoại ở ngay bên cạnh cắt trái cây hoặc là múc canh cho cô.
Một vị cay đắng đột nhiên xộc lên cổ họng, Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa rơi lệ.
Cô mau chóng cúi đầu, hít một hơi thật sâu, đặt canh vào trong tay bọn nhỏ.
"Cô Ngôn, con vẫn muốn ăn cơm." Giọng nói của một đứa bé trai vang lên.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn qua, cậu bé mở to đôi mắt nhìn cô.
Trong lòng cô bỗng mềm nhũn, gật đầu liên tục nói: "Con chờ một chút, cô sẽ đi lấy cơm cho con”
Ngôn Tiếu Nặc cầm một cái bát nhỏ, múc đầy cơm cho đứa bé kia.
"Quý Bình Sinh, sao cậu lại ăn nhiều như vậy?" Một đứa bé trai nghịch ngợm cười lớn: "Ăn nhiều sẽ biến thành heo đó!"
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy liền nhíu mày, cũng chưa nói gì thì nghe Quý Bình Sinh nói: "Mẹ tớ bảo, ăn nhiều cơm mới có sức khỏe."
Thằng bé kia liền ngượng ngùng cười một tiếng, không nói gì nữa, cúi đầu ăn mấy hạt cơm còn sót lại trong bát, nói với Ngôn Tiểu Nặc: "Cô Ngôn, con cũng muốn ăn, con cũng phải có sức khỏe!"
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý cười một tiếng, nói với đứa nhóc: "Được, cô Ngôn sẽ múc cơm cho con, có điêu tuyệt đối không được ăn no quá mức." Đứa bé trai ngượng ngùng cười một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ ngồi lấy cơm, chan canh cho mấy đứa nhóc.
Sau khi ăn xong, mấy người đầu bếp cắt táo cho lũ trẻ, bọn nhỏ thấy có trái cây ăn, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào mâm trái cây.
Ngôn Tiểu Nặc đặt mâm trái cây ở chính giữa bàn, cười nói: "Cứ ăn từ từ, đừng tranh nhau."
Bởi vì trước đó đã ăn cơm rồi cho nên cũng không ăn được nhiều táo, nhưng đồ dư lại cũng không có bao nhiêu
Bữa trưa cuối cùng cũng kết thúc, Ngôn Tiểu Nặc cùng mấy người đầu bếp dọn dẹp thức ăn thừa, cũng cho mấy đứa trẻ thời gian để tiêu cơm.
Trong sân vô cùng náo nhiệt.
Ngôn Tiểu Nặc đeo găng tay vừa rửa chén vừa nghe tiếng cười nói ở trong sân, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đầu bếp Ngô cười nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói: "Cô Ngôn, mau cho bọn trẻ đi ngủ trưa thôi, đến giờ rồi."
Ngôn Tiểu Nặc đồng ý, cười nói: 'Mọi người vất vả rồi”
Mấy người đầu bếp cười thoải mái: "Cô cũng giúp chúng tôi rất nhiều, mau đi đi, đừng để chậm trễ thời gian"
Ngôn Tiểu Nặc ra khỏi phòng bếp, đi vào trong sân.
Bọn nhỏ thấy Ngôn Tiểu Nặc tới đều cười nhìn cô.
Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng nói: "Mệt rồi đúng không? Chúng ta đi ngủ trưa có được không?"
"Dạ được." Bọn nhỏ đồng thanh đáp ứng, đi vào phòng ngủ.
Trong căn phòng thiết kế theo kiểu giường tầng, mặc dù là như vậy nhưng giường trên cũng thiết kế rất thấp. Ngôn Tiểu Nặc đi qua kiểm tra một chút tình trạng trên giường, chắc chắn không có vấn đề gì mới gọi bọn nhỏ vào đi ngủ.
Ngôn Tiểu Nặc giúp mấy đứa nhỏ ngủ giường trên leo lên giường trước, sau đó đắp kín chăn cho lũ trẻ, kéo rèm cửa sổ.
Phòng ngủ lập tức chìm vào bóng tối.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đóng cửa lại, giờ cô mới đi ăn cơm trưa.
Ăn cơm xong, Ngôn Tiếu Nặc rón rén vào phòng, cô cũng có một cái giường nhỏ, thường dùng cho cô ngủ trưa.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng năm xuống.
Lúc này bọn nhỏ đã ngủ say, đáy lòng Ngôn Tiểu Nặc xuất hiện cảm giác khác lạ, hoàn toàn không giống với khi một mình đắp chăn ngủ ở nhà.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng mình bị một cảm giác mềm mại ấm áp xâm chiếm, giống như dòng suối nhỏ nhẹ nhàng chảy qua khe núi, còn có mùi hương của ánh mặt trời và hoa tươi.
Lần đầu tiên cô cảm thấy vui vẻ như vậy, cảm giác u ám tịch mịch mấy ngày nay bỗng chốc biến mất.
Mang theo cảm xúc tốt đẹp, Ngôn Tiểu Nặc dần dần tiến vào trong mộng đẹp.
Giấc ngủ này rất an ổn, Ngôn Tiểu Nặc ngủ rất lâu, khi cô tỉnh lại lần nữa liền nhìn lên đồng hồ treo tường, còn có nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu thời gian học buổi chiều.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình một cái, không còn cảm thấy buồn ngủ, vội vàng ngồi dậy mặc quần áo tử tế.
Sau đó cô đi tới từng chiếc giường, nhẹ nhàng đánh thức mấy đứa trẻ vẫn đang ngủ ngon: "Mau chóng rời giường thôi nào, sắp đến giờ học rồi."
Bình luận facebook