Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-244
Chương 244: Những thứ quý giá
Ngày hôm sau Lục Đình vẫn như mọi ngày đến trường mầm non làm việc.
Cũng may là dạy làm tranh cắt dán, không cần dùng tay vẽ tranh, Ngôn Tiểu Nặc cũng không nhìn ra được đầu mối gì.
Nhưng đến buổi trưa, bọn trẻ lại vô cùng phấn khích đòi ăn cơm do thầy Lục làm, Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình, nét mặt có chút khó xử.
Tiểu Phi liền kéo tay Lục Đình nói: “Thầy giáo Lục, hôm nay là sinh nhật của con, con rất muốn ăn cơm thầy Lục nấu.”
Ngôn Tiểu Nặc không có cách nào mở miệng từ chối được, cô nói với Tiểu Phi: “Tiếu Phi ngoan, cô giáo Ngôn biết làm bánh kem, cô làm cho con ăn được không?” Tiếu Phi nhìn Lục Đình đang mỉm cười nhưng không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thất vọng, chiếc miệng nhỏ khẽ cong lên, dáng vẻ buồn bã.
Lục Đình mỉm cười, nói với Tiểu Phi: “Được rồi, cô giáo Ngôn cũng là có ý tốt, cô ấy cũng muốn giúp con tổ chức sinh nhật” Sau đó anh ta vuốt tóc Tiểu Phi: “Thầy Lục đồng ý với con, làm cơm thật ngon cho các con ăn, có được không?”
Tiểu Phi nghe vậy mới nở nụ cười, quay sang cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cảm ơn cô giáo Ngôn”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười xoa đầu Tiểu Phi, dịu dàng nói với Lục Đình: “Em giúp anh làm.”
Lục Đình gật đầu nói: “Làm bánh kem thì cần phải có bơ, nhưng ở đây lại không có, em đi mua chút bơ với trái cây nhé.”
“Vâng, em đi đây. Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói, chút chuyện nhỏ này cô tin mình có thể làm tốt được.
Lục Đình liền kêu Tiểu Phi đưa các bạn khác đi chơi trước, thấy Ngôn Tiểu Nặc vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên khóe môi anh ta liền thu lại.
Đôi lông mày tuyệt đẹp khẽ cau lại, những cơn đau ở cổ tay trái truyền thẳng đến tim.
Anh ta cố gắng quên đi những cơn đau, sau đó nhanh chóng lấy lại sắc mặt như thường, đến phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Hôm nay cùng làm với Lục Đình là đầu bếp Hoàng, đồng thời cũng là một cao thủ ở trong bếp, sao lại không nhìn ra điều khác lạ của Lục Đình được?
Đầu bếp Hoàng ngạc nhiên hỏi: “Thầy giáo Lục, tay cậu không sao chứ?”
Lục Đình lắc đầu, mỉm cười tiếp tục thái rau.
Đầu bếp Hoàng càng nhìn càng thấy không thoải mái, nằm lấy tay Lục Đình, động tác thái rau của Lục Đình liền dừng lại.
Ông kéo cổ tay áo của Lục Đình lên, hít một hơi lạnh rồi buột miệng nói: “Thầy giáo Lục, cậu bị thương nặng như vậy...
Ông ấy chưa kịp nói hết bởi vì Lục Đình đã nhanh chóng dùng tay ra hiệu “Không cần nói nữa”.
Những lời sau đó của đầu bếp Hoàng vẫn bị nghẹn lại ở cổ, một lúc lâu sau, ông ấy không thể chịu được nữa liền nói: “Hay là bữa cơm này cứ để tôi làm là được rồi”
Lục Đình mỉm cười: “Không sao đâu, tôi vẫn có thể làm cơm được, dù thế nào thì cũng đừng nói cho Ngôn Tiểu Nặc và bọn trẻ biết”
Đầu bếp Hoàng nói: “Việc nấu ăn phải tốn rất nhiều sức lực, cậu bị thương nặng như vậy, ngộ nhỡ...."
Ông nhìn vào đôi mắt màu hổ phách đầy thản nhiên và điềm tĩnh của Lục Đình, không thể nói tiếp được.
Đôi mắt đó điềm tĩnh và ổn định đến kỹ lạ, như thể không có gì xảy ra.
“Không nghiêm trọng đến vậy.” Lục Đình cười nói: “Nếu không nấu cơm nhanh sẽ không kịp đâu.”
Đầu bếp Hoàng lại nói tiếp: “Đợi chút nữa cậu chỉ cần nấu là được rồi, mấy việc này cứ để tôi làm ” Ông ấy không giải thích gì thêm, giành lấy con dao bắt đầu thái rau.
Lục Đình cảm thấy có một sự ấm áp trào dâng trong lòng, chả trách Ngôn Tiểu Nặc lại thích chỗ này, anh ta bây giờ cũng rất thích.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc xách bơ lạt cùng một chút trái cây tươi đã mua về đến nơi thì Lục Đình đã làm xong hầu hết các món ăn. Phần ruột bánh trong lò nướng cũng đã tỏa hương thơm phức, mềm xốp ngọt ngào, khiến người ta không thể kìm được muốn véo lấy một miếng để ăn.
Ngôn Tiểu Nặc vội vã đến xem phần ruột bánh: “Woa, đẹp quá.”
“Cô giáo Ngôn, con cũng muốn xem!” “Thơm quá, bao giờ mới ăn cơm đây?”
“Này, đừng có chảy nước miếng chứ”
Bạn nhỏ bị trêu chọc đỏ bừng mặt, tủi thân đứng im tại chỗ.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười đi tới, ôm lấy vai bạn nhỏ đang chảy nước miếng, dịu dàng nói: “Được rồi, không có gì phải xấu hổ đâu. Nghe lời cô, chẳng mấy chốc nữa sẽ có thể ăn rồi, cố gắng đợi thêm chút nữa thôi”
Bọn trẻ đến đứng xung quanh phòng bếp nhìn ngó đã ngoan ngoäãn bị Ngôn Tiểu Nặc đưa ra ngoài sân chơi.
Cô sắp xếp ổn định cho bọn trẻ xong liền trở lại phòng bếp giúp đỡ Lục Đình.
Không ngờ Lục Đình đã bắt đầu trang trí bánh, bên cạnh anh ta là trái cây đã được cắt gọt xong. .
truyện xuyên nhanh
Thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, anh ta liên đưa đồ trang trí bánh đến cho cô, mỉm cười nói: “Việc này em giỏi hơn anh, em trang trí bánh nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nhận lấy đồ trang trí bánh.
Lục Đình nói: “Anh ra ngoài một chút, tí nữa sẽ quay lại”
“Vâng. Ngôn Tiếu Nặc cúi đầu chuyên tâm trang trí bánh, Lục Đình nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô tự nhiên cũng không nhìn thấy tay phải Lục Đình đang giữ chặt lấy tay trái, đầu bếp Hoàng không kìm lòng được, đi ra sân chơi cùng với bọn trẻ.
Lục Đình ngồi vào trong xe, trong đó còn có người mà anh ta đã gọi đến ngày hôm qua, người mà từ nhỏ đến lớn đều chăm sóc cho anh ta - bác sĩ Pierre.
Bác sĩ Pierre kêu lên một tiếng: “Cậu lại làm gì vậy? Không phải đã dặn cậu là dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, dù thế nào thì cũng không được dùng sức sao? Đã bị thương đến tận gân rồi, cậu như này thì sao có thể hồi phục được chứ?”
“Đừng nói nữa, bác sĩ Pierre, giúp tôi thay thuốc đi” Ánh mắt Lục Đình vô cùng điềm tĩnh, không hề giống với một người đang bị thương chút nào.
Ngược lại thì bác sĩ Pierre mới giống một người đang bị thương, vẻ mặt của ông ấy vô cùng kích động, lông mày cau lại, nói: “Trước tiên tôi sẽ thay thuốc cho cậu, sau đó sẽ đi liên lạc với tiền bối Trình Tử Diễm”
Lục Đình ngạc nhiên nói: “Trình Tử Diễm?”
“Bà chủ đặc biệt căn dặn tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu.” Bác sĩ Pierre nói: “Tôi trước hết sẽ giúp cậu ổn định vết thương trước, cậu nhất định phải đợi Trình Tử Diễm tới."
“Trình Tử Diễm không phải nói mời là có thế mời được” Lục Đình bình thản nói.
Bác sĩ Pierre nói: “Ông ấy nhất định sẽ đến, cậu chỉ cần ở đây đợi ông ấy, đừng có hành động mù quáng gì là được, nếu không thì ông ấy có đến cũng phí công.”
Ánh mắt Lục Đình lóe lên, anh ta nói: “Cảm ơn ông, bác sĩ Pierre”
Bác sĩ Pierre lắc đầu, cẩn thận giúp Lục Đình thay thuốc cầm máu. Tình trạng của vết thương rất khó nói, tuy là sắc mặt Lục Đình đã trắng bệch, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn không thay đổi quá nhiều.
Căn bệnh lạ từ thời thơ ấu, sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần đến cùng cực đã giúp cơ thể anh ta có được sự nhẫn nại và sức chịu đựng phi thường, từ lâu anh ta đã giống như tường đồng vách sắt rồi.
Nhưng loại tường đồng vách sắt này lúc ở trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, lại sụp đổ tan tành.
Lục Đình nhìn tay trái của mình, trong giọng mang theo sự than thở: “Bác sĩ Pierre, nếu như, cái tay này phải bỏ đi...
“Sẽ không đâu!" Bác sĩ Pierre không do dự lập tức cắt ngang lời Lục Đình: “Tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể mời được Trình Tử Diễm đến.”
Nhìn đứa trẻ này từ nhỏ cho tới lớn, những nỗi đau mà đứa trẻ phải chịu, thân làm bác sĩ riêng như ông vốn hiểu rõ hơn ai hết.
Nếu nói Lục Đình đối với ông là một bệnh nhân, thì không bằng nói anh ta giống như một đứa con trai của ông thì đúng hơn.
Lục Đình hiếu rõ, anh ta mỉm cười: “Được, tôi nghe theo lời của ông, đợi Trình Tử Diễm đến” Sau đó anh ta nói tiếp: “Tôi phải trở về rồi, ông cũng về đi.”
Bác sĩ Pierre dặn lại: "Dù thế nào cậu cũng không được cử động lung tung đâu, tối nay tôi lại đến thay thuốc cho cậu.”
Lục Đình gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi"
Bác sĩ Pierre thở dài rời đi, Lục Đình đứng đó, ánh mắt nhìn theo ông ấy.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Lục Đình đang đứng nhìn theo người nào đó, cô không nén được liền hỏi: “Lục Đình, anh sao vậy?”
Lục Đình đứng quay lưng lại với cô, anh ta nhanh chóng kéo cổ tay áo lại.
Ngôn Tiểu Nặc đã bước đến bên cạnh anh ta, cô nhăn mũi: “Sao cổ tay áo anh lại có mùi thuốc nồng như vậy?”
Vẻ mặt Lục Đình vô cùng bình tĩnh, anh ta mỉm cười nói: “Có một người bạn lâu không gặp tiện đường qua đây, bớt chút thời gian để đến thăm anh, ông ấy là bác sĩ”
“Ô,là vậy à” Ngôn Tiểu Nặc thấy nhẹ nhõm hơn, cô mỉm cười nói: “Không phải anh bị bệnh là tốt rồi”
Lục Đình thấy nụ cười tươi sáng của cô, cảm thấy cổ tay không còn đau như trước nữa.
“Bánh làm xong rồi sao?”
"Vâng.
“Vậy chúng ta vào thôi, đừng để bọn trẻ phải chờ lâu.”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng gật đầu, cùng Lục Đình đi vào trong.
Bọn trẻ nhìn bữa ăn thịnh soạn và chiếc bánh sinh nhật tuyệt đẹp, những khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng như những bông hoa hướng dương đang nở rộ, đôi mắt cũng sáng bừng lên.
Ngôn Tiểu Nặc đích thân cắm nến và thắp nến, mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Tiểu Phi ước một điều ước dưới ánh nến lung linh và tiếng hát của mọi người.
Các bạn nhỏ bắt đầu thúc giục Tiểu Phi: “Tiếu Phi, mau thổi nến đi.”
Tiếu Phi hít một hơi thật sâu, hai má phồng lên, tất cả những ngọn nến được thổi tắt cùng một lúc.
Những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lục Đình lấy một con dao nhựa, Ngôn Tiếu Nặc giúp đỡ cắt bánh.
Các bạn nhỏ không thể chờ đợi lâu hơn nữa để được ăn bánh.
“Ngon quá, sao lại...sao lại...ngon như vậy...”
“Từ trước đến giờ tớ chưa từng ăn qua loại bánh nào ngon đến như vậy”
“Thầy giáo Lục thật là giỏi."
Lục Đình nhìn chiếc miệng đút đầy bánh nhưng vẫn cố gắng khen ngợi của đứa trẻ, vui vẻ mỉm cười.
Ngôn Tiểu Nặc liền rót trà cho bọn trẻ, nói: “Ăn từ từ thôi, đừng nói chuyện, không là dễ bị nghẹn lắm đấy”
Đầu bếp Hoàng mỉm cười nói: "Bọn trẻ trước giờ chưa từng vui như vậy” Ánh mắt ông ấy thể hiện sự đánh giá rất cao, trên miệng vẫn còn dính kem.
Ngôn Tiểu Nặc đưa cho đầu bếp Hoàng một ly trà.
Đầu bếp Hoàng uống xong ly trà, nói: "Hai người đến đây thật tốt, ở đây trước giờ chưa từng có nhiều tiếng cười như vậy.”
Lục Đình và Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nhìn nhau.
Anh ta cảm thấy trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, còn ngọt hơn cả chiếc bánh kem đó.
Ăn xong, Ngôn Tiểu Nặc dỗ bọn trẻ ngủ rồi đi ra ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân, bên cạnh là Lục Đình.
“Em cũng rất lâu rồi chưa thấy vui như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, ánh nắng vàng tinh khiết chiếu trên khuôn mặt cô, khiến khuôn mặt của cô trông vô cùng xinh đẹp.
Lục Đình dùng tay phải giúp cô đấy xích đu, cười nói: “Anh cũng vậy, được thấy bọn trẻ vui vẻ ăn bánh anh làm, lắng nghe những lời khen ngợi từ tận đáy lòng của chúng, rồi nhìn những ánh mắt ngây thơ hồn nhiên hạnh phúc của chúng, anh cảm thấy thậm chí còn vui hơn cả lúc cầm tấm bằng tiến sĩ trên tay."
Ngôn Tiểu Nặc mở to miệng: “Anh có được bằng tiến Sĩ lúc nào vậy?” “Lúc ở Mỹ” Lục Đình cười nói: “Tùy tiện nhắc đến thôi." “Anh lợi hại như vậy sao em lại không biết chứ” Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm nói.
Giọng Lục Đình vừa dịu dàng vừa trầm ấm: “Anh vốn cũng không biết tại sao em lại cam tâm tình nguyện ở lại trường mầm non này, bây giờ thì anh đã biết rồi. Ở đây có nhiều thứ quý giá như vậy, là thứ mà thành phố S tuyệt đối không có nổi”
Ngày hôm sau Lục Đình vẫn như mọi ngày đến trường mầm non làm việc.
Cũng may là dạy làm tranh cắt dán, không cần dùng tay vẽ tranh, Ngôn Tiểu Nặc cũng không nhìn ra được đầu mối gì.
Nhưng đến buổi trưa, bọn trẻ lại vô cùng phấn khích đòi ăn cơm do thầy Lục làm, Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình, nét mặt có chút khó xử.
Tiểu Phi liền kéo tay Lục Đình nói: “Thầy giáo Lục, hôm nay là sinh nhật của con, con rất muốn ăn cơm thầy Lục nấu.”
Ngôn Tiểu Nặc không có cách nào mở miệng từ chối được, cô nói với Tiểu Phi: “Tiếu Phi ngoan, cô giáo Ngôn biết làm bánh kem, cô làm cho con ăn được không?” Tiếu Phi nhìn Lục Đình đang mỉm cười nhưng không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ thất vọng, chiếc miệng nhỏ khẽ cong lên, dáng vẻ buồn bã.
Lục Đình mỉm cười, nói với Tiểu Phi: “Được rồi, cô giáo Ngôn cũng là có ý tốt, cô ấy cũng muốn giúp con tổ chức sinh nhật” Sau đó anh ta vuốt tóc Tiểu Phi: “Thầy Lục đồng ý với con, làm cơm thật ngon cho các con ăn, có được không?”
Tiểu Phi nghe vậy mới nở nụ cười, quay sang cười nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cảm ơn cô giáo Ngôn”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười xoa đầu Tiểu Phi, dịu dàng nói với Lục Đình: “Em giúp anh làm.”
Lục Đình gật đầu nói: “Làm bánh kem thì cần phải có bơ, nhưng ở đây lại không có, em đi mua chút bơ với trái cây nhé.”
“Vâng, em đi đây. Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói, chút chuyện nhỏ này cô tin mình có thể làm tốt được.
Lục Đình liền kêu Tiểu Phi đưa các bạn khác đi chơi trước, thấy Ngôn Tiểu Nặc vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên khóe môi anh ta liền thu lại.
Đôi lông mày tuyệt đẹp khẽ cau lại, những cơn đau ở cổ tay trái truyền thẳng đến tim.
Anh ta cố gắng quên đi những cơn đau, sau đó nhanh chóng lấy lại sắc mặt như thường, đến phòng bếp bắt đầu nấu ăn.
Hôm nay cùng làm với Lục Đình là đầu bếp Hoàng, đồng thời cũng là một cao thủ ở trong bếp, sao lại không nhìn ra điều khác lạ của Lục Đình được?
Đầu bếp Hoàng ngạc nhiên hỏi: “Thầy giáo Lục, tay cậu không sao chứ?”
Lục Đình lắc đầu, mỉm cười tiếp tục thái rau.
Đầu bếp Hoàng càng nhìn càng thấy không thoải mái, nằm lấy tay Lục Đình, động tác thái rau của Lục Đình liền dừng lại.
Ông kéo cổ tay áo của Lục Đình lên, hít một hơi lạnh rồi buột miệng nói: “Thầy giáo Lục, cậu bị thương nặng như vậy...
Ông ấy chưa kịp nói hết bởi vì Lục Đình đã nhanh chóng dùng tay ra hiệu “Không cần nói nữa”.
Những lời sau đó của đầu bếp Hoàng vẫn bị nghẹn lại ở cổ, một lúc lâu sau, ông ấy không thể chịu được nữa liền nói: “Hay là bữa cơm này cứ để tôi làm là được rồi”
Lục Đình mỉm cười: “Không sao đâu, tôi vẫn có thể làm cơm được, dù thế nào thì cũng đừng nói cho Ngôn Tiểu Nặc và bọn trẻ biết”
Đầu bếp Hoàng nói: “Việc nấu ăn phải tốn rất nhiều sức lực, cậu bị thương nặng như vậy, ngộ nhỡ...."
Ông nhìn vào đôi mắt màu hổ phách đầy thản nhiên và điềm tĩnh của Lục Đình, không thể nói tiếp được.
Đôi mắt đó điềm tĩnh và ổn định đến kỹ lạ, như thể không có gì xảy ra.
“Không nghiêm trọng đến vậy.” Lục Đình cười nói: “Nếu không nấu cơm nhanh sẽ không kịp đâu.”
Đầu bếp Hoàng lại nói tiếp: “Đợi chút nữa cậu chỉ cần nấu là được rồi, mấy việc này cứ để tôi làm ” Ông ấy không giải thích gì thêm, giành lấy con dao bắt đầu thái rau.
Lục Đình cảm thấy có một sự ấm áp trào dâng trong lòng, chả trách Ngôn Tiểu Nặc lại thích chỗ này, anh ta bây giờ cũng rất thích.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc xách bơ lạt cùng một chút trái cây tươi đã mua về đến nơi thì Lục Đình đã làm xong hầu hết các món ăn. Phần ruột bánh trong lò nướng cũng đã tỏa hương thơm phức, mềm xốp ngọt ngào, khiến người ta không thể kìm được muốn véo lấy một miếng để ăn.
Ngôn Tiểu Nặc vội vã đến xem phần ruột bánh: “Woa, đẹp quá.”
“Cô giáo Ngôn, con cũng muốn xem!” “Thơm quá, bao giờ mới ăn cơm đây?”
“Này, đừng có chảy nước miếng chứ”
Bạn nhỏ bị trêu chọc đỏ bừng mặt, tủi thân đứng im tại chỗ.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười đi tới, ôm lấy vai bạn nhỏ đang chảy nước miếng, dịu dàng nói: “Được rồi, không có gì phải xấu hổ đâu. Nghe lời cô, chẳng mấy chốc nữa sẽ có thể ăn rồi, cố gắng đợi thêm chút nữa thôi”
Bọn trẻ đến đứng xung quanh phòng bếp nhìn ngó đã ngoan ngoäãn bị Ngôn Tiểu Nặc đưa ra ngoài sân chơi.
Cô sắp xếp ổn định cho bọn trẻ xong liền trở lại phòng bếp giúp đỡ Lục Đình.
Không ngờ Lục Đình đã bắt đầu trang trí bánh, bên cạnh anh ta là trái cây đã được cắt gọt xong. .
truyện xuyên nhanh
Thấy Ngôn Tiểu Nặc tới, anh ta liên đưa đồ trang trí bánh đến cho cô, mỉm cười nói: “Việc này em giỏi hơn anh, em trang trí bánh nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nhận lấy đồ trang trí bánh.
Lục Đình nói: “Anh ra ngoài một chút, tí nữa sẽ quay lại”
“Vâng. Ngôn Tiếu Nặc cúi đầu chuyên tâm trang trí bánh, Lục Đình nhanh chóng đi ra ngoài.
Cô tự nhiên cũng không nhìn thấy tay phải Lục Đình đang giữ chặt lấy tay trái, đầu bếp Hoàng không kìm lòng được, đi ra sân chơi cùng với bọn trẻ.
Lục Đình ngồi vào trong xe, trong đó còn có người mà anh ta đã gọi đến ngày hôm qua, người mà từ nhỏ đến lớn đều chăm sóc cho anh ta - bác sĩ Pierre.
Bác sĩ Pierre kêu lên một tiếng: “Cậu lại làm gì vậy? Không phải đã dặn cậu là dù thế nào cũng phải nghỉ ngơi cho tốt, dù thế nào thì cũng không được dùng sức sao? Đã bị thương đến tận gân rồi, cậu như này thì sao có thể hồi phục được chứ?”
“Đừng nói nữa, bác sĩ Pierre, giúp tôi thay thuốc đi” Ánh mắt Lục Đình vô cùng điềm tĩnh, không hề giống với một người đang bị thương chút nào.
Ngược lại thì bác sĩ Pierre mới giống một người đang bị thương, vẻ mặt của ông ấy vô cùng kích động, lông mày cau lại, nói: “Trước tiên tôi sẽ thay thuốc cho cậu, sau đó sẽ đi liên lạc với tiền bối Trình Tử Diễm”
Lục Đình ngạc nhiên nói: “Trình Tử Diễm?”
“Bà chủ đặc biệt căn dặn tôi nhất định phải chăm sóc tốt cho cậu.” Bác sĩ Pierre nói: “Tôi trước hết sẽ giúp cậu ổn định vết thương trước, cậu nhất định phải đợi Trình Tử Diễm tới."
“Trình Tử Diễm không phải nói mời là có thế mời được” Lục Đình bình thản nói.
Bác sĩ Pierre nói: “Ông ấy nhất định sẽ đến, cậu chỉ cần ở đây đợi ông ấy, đừng có hành động mù quáng gì là được, nếu không thì ông ấy có đến cũng phí công.”
Ánh mắt Lục Đình lóe lên, anh ta nói: “Cảm ơn ông, bác sĩ Pierre”
Bác sĩ Pierre lắc đầu, cẩn thận giúp Lục Đình thay thuốc cầm máu. Tình trạng của vết thương rất khó nói, tuy là sắc mặt Lục Đình đã trắng bệch, nhưng vẻ mặt của anh ta vẫn không thay đổi quá nhiều.
Căn bệnh lạ từ thời thơ ấu, sự tra tấn về thể xác lẫn tinh thần đến cùng cực đã giúp cơ thể anh ta có được sự nhẫn nại và sức chịu đựng phi thường, từ lâu anh ta đã giống như tường đồng vách sắt rồi.
Nhưng loại tường đồng vách sắt này lúc ở trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, lại sụp đổ tan tành.
Lục Đình nhìn tay trái của mình, trong giọng mang theo sự than thở: “Bác sĩ Pierre, nếu như, cái tay này phải bỏ đi...
“Sẽ không đâu!" Bác sĩ Pierre không do dự lập tức cắt ngang lời Lục Đình: “Tin tưởng tôi, tôi nhất định có thể mời được Trình Tử Diễm đến.”
Nhìn đứa trẻ này từ nhỏ cho tới lớn, những nỗi đau mà đứa trẻ phải chịu, thân làm bác sĩ riêng như ông vốn hiểu rõ hơn ai hết.
Nếu nói Lục Đình đối với ông là một bệnh nhân, thì không bằng nói anh ta giống như một đứa con trai của ông thì đúng hơn.
Lục Đình hiếu rõ, anh ta mỉm cười: “Được, tôi nghe theo lời của ông, đợi Trình Tử Diễm đến” Sau đó anh ta nói tiếp: “Tôi phải trở về rồi, ông cũng về đi.”
Bác sĩ Pierre dặn lại: "Dù thế nào cậu cũng không được cử động lung tung đâu, tối nay tôi lại đến thay thuốc cho cậu.”
Lục Đình gật đầu: “Được, tôi nhớ rồi"
Bác sĩ Pierre thở dài rời đi, Lục Đình đứng đó, ánh mắt nhìn theo ông ấy.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy Lục Đình đang đứng nhìn theo người nào đó, cô không nén được liền hỏi: “Lục Đình, anh sao vậy?”
Lục Đình đứng quay lưng lại với cô, anh ta nhanh chóng kéo cổ tay áo lại.
Ngôn Tiểu Nặc đã bước đến bên cạnh anh ta, cô nhăn mũi: “Sao cổ tay áo anh lại có mùi thuốc nồng như vậy?”
Vẻ mặt Lục Đình vô cùng bình tĩnh, anh ta mỉm cười nói: “Có một người bạn lâu không gặp tiện đường qua đây, bớt chút thời gian để đến thăm anh, ông ấy là bác sĩ”
“Ô,là vậy à” Ngôn Tiểu Nặc thấy nhẹ nhõm hơn, cô mỉm cười nói: “Không phải anh bị bệnh là tốt rồi”
Lục Đình thấy nụ cười tươi sáng của cô, cảm thấy cổ tay không còn đau như trước nữa.
“Bánh làm xong rồi sao?”
"Vâng.
“Vậy chúng ta vào thôi, đừng để bọn trẻ phải chờ lâu.”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng gật đầu, cùng Lục Đình đi vào trong.
Bọn trẻ nhìn bữa ăn thịnh soạn và chiếc bánh sinh nhật tuyệt đẹp, những khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng như những bông hoa hướng dương đang nở rộ, đôi mắt cũng sáng bừng lên.
Ngôn Tiểu Nặc đích thân cắm nến và thắp nến, mọi người cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Tiểu Phi ước một điều ước dưới ánh nến lung linh và tiếng hát của mọi người.
Các bạn nhỏ bắt đầu thúc giục Tiểu Phi: “Tiếu Phi, mau thổi nến đi.”
Tiếu Phi hít một hơi thật sâu, hai má phồng lên, tất cả những ngọn nến được thổi tắt cùng một lúc.
Những tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Lục Đình lấy một con dao nhựa, Ngôn Tiếu Nặc giúp đỡ cắt bánh.
Các bạn nhỏ không thể chờ đợi lâu hơn nữa để được ăn bánh.
“Ngon quá, sao lại...sao lại...ngon như vậy...”
“Từ trước đến giờ tớ chưa từng ăn qua loại bánh nào ngon đến như vậy”
“Thầy giáo Lục thật là giỏi."
Lục Đình nhìn chiếc miệng đút đầy bánh nhưng vẫn cố gắng khen ngợi của đứa trẻ, vui vẻ mỉm cười.
Ngôn Tiểu Nặc liền rót trà cho bọn trẻ, nói: “Ăn từ từ thôi, đừng nói chuyện, không là dễ bị nghẹn lắm đấy”
Đầu bếp Hoàng mỉm cười nói: "Bọn trẻ trước giờ chưa từng vui như vậy” Ánh mắt ông ấy thể hiện sự đánh giá rất cao, trên miệng vẫn còn dính kem.
Ngôn Tiểu Nặc đưa cho đầu bếp Hoàng một ly trà.
Đầu bếp Hoàng uống xong ly trà, nói: "Hai người đến đây thật tốt, ở đây trước giờ chưa từng có nhiều tiếng cười như vậy.”
Lục Đình và Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nhìn nhau.
Anh ta cảm thấy trong lòng có một cảm giác ngọt ngào, còn ngọt hơn cả chiếc bánh kem đó.
Ăn xong, Ngôn Tiểu Nặc dỗ bọn trẻ ngủ rồi đi ra ngồi trên chiếc xích đu ngoài sân, bên cạnh là Lục Đình.
“Em cũng rất lâu rồi chưa thấy vui như vậy.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, ánh nắng vàng tinh khiết chiếu trên khuôn mặt cô, khiến khuôn mặt của cô trông vô cùng xinh đẹp.
Lục Đình dùng tay phải giúp cô đấy xích đu, cười nói: “Anh cũng vậy, được thấy bọn trẻ vui vẻ ăn bánh anh làm, lắng nghe những lời khen ngợi từ tận đáy lòng của chúng, rồi nhìn những ánh mắt ngây thơ hồn nhiên hạnh phúc của chúng, anh cảm thấy thậm chí còn vui hơn cả lúc cầm tấm bằng tiến sĩ trên tay."
Ngôn Tiểu Nặc mở to miệng: “Anh có được bằng tiến Sĩ lúc nào vậy?” “Lúc ở Mỹ” Lục Đình cười nói: “Tùy tiện nhắc đến thôi." “Anh lợi hại như vậy sao em lại không biết chứ” Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm nói.
Giọng Lục Đình vừa dịu dàng vừa trầm ấm: “Anh vốn cũng không biết tại sao em lại cam tâm tình nguyện ở lại trường mầm non này, bây giờ thì anh đã biết rồi. Ở đây có nhiều thứ quý giá như vậy, là thứ mà thành phố S tuyệt đối không có nổi”
Bình luận facebook