Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-277
Chương 277: Lời tỏ tình kì lạ
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc quay đầu.
Nhìn thấy Mặc Tây Quyết đứng phía sau cô cách mấy bước chân, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng âm u, lại giống như ngọn lửa bùng cháy, chỉ nhìn vào cô.
Ngôn Tiểu Nặc biết anh đang tức giận rồi.
Vội vàng tiến lên trước muốn giải thích với anh, nhưng Mặc Tây Quyết lại nắm lấy cổ tay cô, Ngôn Tiểu Nặc đau nhíu mày lại.
Lục Đình thấy Mặc Tây Quyết đối xử thô bạo với Ngôn Tiểu Nặc thì không thể kìm được, tiến lên phía trước một bước chắn trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói cũng lạnh đi: “Tổng giám đốc Mặc đối xử với một người con gái như vậy, không cảm thấy mất phong độ sao?”
Mặc Tây Quyết hơi nheo mắt lại, đẩy mạnh Lục Đình ra.
Lục Đình bị đẩy một cái thì lảo đảo, cố gắng đứng vững.
“Vẫn vô dụng như thế”. Giọng nói Mặc Tây Quyết mang theo mỉa mai chế giễu, kéo Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, “Người phụ nữ của tôi không đến lượt cậu quản”.
Ngôn Tiểu Nặc nói với Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, anh nghe em giải thích được không?”
Mặc Tây Quyết cười lạnh, “Ở trước mặt cậu ta giải thích gì với anh? Các người một nhà ba người cậy thế ức hiếp người khác à?”
Cậy thế ức hiếp người khác? Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt, tình hình hiện tại là ai ức hiếp ai chứ?
Còn nữa “Một nhà ba người”, anh ấy nói gì vậy?
Lục Đình cũng tức giận, nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng có vừa ăn cắp vừa la làng, anh không được phét đối xử với Tiểu Nặc như vậy!
Mặc Tây Quyết buông tay Ngôn Tiểu Nặc ra, đứng chắn phía trước cô, ỷ lợi thế nói: “Tôi cứ đối xử với cô ấy như thế đấy, cậu có thể làm gì được?”
“Cầm thú!” Lục Đình không thể nhịn nổi nữa, liền vung tay muốn đấm vào mặt Mặc Tây Quyết.
“Đừng!” Ngôn Tiểu Nặc từ sau Mặc Tây Quyết xông lên, nắm chặt lấy cánh tay sắp đánh xuống của Lục Đình.
Lục Đình sững người: “Tiểu Nặc..."
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy cổ tay Lục Đình, thấp giọng nói: “Lục Đình, anh đi về đi”.
Anh đi về đi...
Giọng nói mang theo sự mệt mỏi vang lên bên tai anh, giống như một cơn cuồng phong, mang theo băng giá tấn công ập tới, khiến cho trái tim đang rực lửa của anh ta bỗng chốc trở nên băng giá, tê cứng.
Mặc Tây Quyết đứng phía sau cô, tuyên bố chiến thắng của mình trong im lặng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình từ từ quay người rời đi, trong mắt chứa đầy thất vọng.
Mặc Tây Quyết thấy cô nhìn theo Lục Đình với đôi mắt u buồn, thì lạnh lùng hứ một tiếng: “Lưu luyến như thế à, không bằng em theo anh ta về đi”.
Trái tim Ngôn Tiểu Nặc đau nhói, quay người lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết đã bước những bước dài rời đi.
Cô lập tức chạy theo sau anh, kéo lấy cổ tay Mặc Tây Quyết, vội vàng nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng hiểu lầm”.
Mặc Tây Quyết đứng lại, cười mà như không cười nhìn cô, “Đừng hiểu lầm? Trừ khi tai anh có vấn đề?”
Ngôn Tiểu Nặc cắn cắn môi dưới, nói: “Lục Đình trước nay vẫn đối với em...mặc dù em không thể đón nhận tình cảm của anh ấy, nhưng, nhưng em cũng không muốn nhìn anh ấy đau khổ.
Mặc Tây Quyết cười nhạt: “Em đúng là tốt bụng”.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh trào lên, sững người nhìn Mặc Tây Quyết.
“Vậy lúc em làm anh đau khổ thì sao?” Mặc Tây Quyết từ từ tiến lại gần Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói lạnh như băng, “Anh đối xử với Vĩ Nhi thế nào, em không nhìn thấy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc nhớ lại sự sửng sốt đến phẫn nộ của Vi Nhi, cho đến bóng hình rời đi trong u sầu đau khổ.
Không phải cô không cảm động, nhưng cô không thể làm như thế với Lục Đình, con người ấy trước nay chỉ đem tủi thân, giận dữ giấu ở trong lòng, lại không hề trách cứ cô nửa lời.
Mặc Tây Quyết thấy cô chỉ tủi thân mà không chịu nói chuyện thì trong lòng lại lạnh đi vài phần, “Vẫn không nỡ sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, nói: “Không phải em không nỡ, em chỉ là thực sự không thể đối xử với Lục Đình như anh đối xử với Vi Nhi”.
“Được”. Mặc Tây Quyết lập tức nói, “Em không làm được, em là người tốt”.
Nói xong, anh quay người rời đi, bước chân nhanh như gió cuốn, không dừng lại dù chỉ một chút.
Ngôn Tiểu Nặc thấy Mặc Tây Quyết lên xe một mình, một tràng tiếng khởi động xe, chiếc Maybach đen lướt qua mặt cô rời đi như bay.
Lúc này cô Toàn Cơ mới vội vàng chạy đến nói: “Tiểu Nặc, vừa rồi chị có chút việc phải đi, đi ra thì không thấy em đâu, chị lo gần chết, em đứng ở đây làm gì vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ôm lấy cánh tay của chính mình, lắp bắp nói: “Em hơi lạnh”.
Cô Toàn Cơ bị dọa cho giật mình, vội vàng lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, quan tâm nói: “Chị đưa em về lâu đài nhé”.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu trong mơ hồ, đi theo cô Toàn Cơ lên xe của cô ấy.
Cô Toàn Cơ ở phía trước lái xe, Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
“Em mở điện thoại trên xe ra, chị nói với anh Hai là chị đưa em về trước rồi”. Lúc này cô Toàn Cơ mới nghĩ ra Mặc Tây Quyết có thể vẫn ở bữa tiệc, sợ anh lo lắng.
Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng nói: “Anh ấy đã rời đi rồi”.
“Đi rồi?” cô Toàn Cơ kinh ngạc nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, thấy bộ dạng đầy đau khổ của cô thì hiểu ra hai người lại cãi nhau rồi.
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, bởi vì có hỏi thì Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói, chỉ càng thêm phiền lòng mà thôi.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên hỏi một câu: “cô Toàn Cơ, nếu có một người đau khổ theo đuổi chị, mà người đó không phải Phó Cảnh Thâm, chị sẽ làm thế nào?”
Cô Toàn Cơ nói: “Chị sẽ từ chối”.
“Em cũng biết là sẽ từ chối”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, “Có giống như Mặc Tây Quyết đối xử với Vi Nhi không
Cô Toàn Cơ biết đã xảy ra chuyện gì, cô ấy nói: “Không, chị không làm được như anh Hai".
Ngôn Tiểu Nặc cắn cắn môi, không nói gì nữa.
Cô Toàn Cơ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nặc, em vẫn chưa nói rõ tâm ý với anh ấy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn lấp lánh, dòng đường đông nghịt, trên mặt sông không xa phản chiếu cảnh vật hai bên bờ, hoa lệ đến lóa mắt.
Cô Toàn Cơ cùng không nói nhiều nữa, mâu thuẫn của hai người họ phải để hai người tự giải quyết, bản thân cô chỉ là thỉnh thoảng nhắc nhở một chút mà thôi.
Lâu đài với sáng đèn rực rỡ, trong bóng đêm nổi mật lên như một cung điện, hoa lệ bức người hơn ban ngày rất nhiều.
Quản gia Duy Đức đứng ở cửa lớn nghênh đón: "Cô Ngôn, cô Toàn”.
Cô Toàn Cơ nhẹ giọng hỏi: “Anh Hai về chưa?"
“Cậu chủ về rồi, chỉ là sắc mặt không được vui vẻ, nhốt mình trong phòng ngủ chính rồi”. Giọng nói của Duy Đức tràn đầy chán nản, nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói.
Ngôn Tiểu Nặc hơi gật đầu, quay người nói với cô Toàn Cơ: “Muộn thế này rồi, chị ở lại lâu đài một đêm đi".
Cô Toàn Cơ lại từ chối: “Ngày mai chị bắt đầu nghỉ phép rồi, còn phải về thu xếp đồ đạc”.
Ngôn Tiểu Nặc biết việc cô ấy nghỉ phép, cũng không cố gắng giữ lại, mà nói với quản gia Duy Đức: “Quản gia Duy Đức, phiền ông cho người đưa cô Toàn Cơ về”.
“Cô Ngôn yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa”. Quản gia Duy Đức cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu với cô Toàn Cơ rồi mới đi vào lâu đài.
Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền tới giọng nói tức giận của Mặc Tây Quyết: “Nói rồi, đừng đến làm phiền tôi!”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Là em”.
Không đến ba giây thì cánh cửa đã bị Mặc Tây Quyết mở ra, anh mặc chiếc áo sơ mi lông cừu mỏng màu ghi nhạt, quần tây đen, nhưng gương mặt anh tuấn lại nhăn nhó.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa, nói lại: “Anh không định để em vào sao?”
“Hứ”. Mặc Tây Quyết hứ một tiếng, trực tiếp quay người đi vào trong phòng.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Trên người cô vẫn đang khoác áo khoác ngoài của cô Toàn Cơ, Mặc Tây Quyết biết là cô Toàn Cơ đưa cô về, trong lòng yên tâm một chút.
Ngôn Tiểu Nặc treo áo khoác nên giá quần áo bên cạnh, thấy Mặc Tây Quyết đứng ở đó, sắc mặt thờ ơ nhìn cô.
Hai tay cô đan trước ngực, giọng nói yếu đối: “Mặc Tây Quyết, em...em có lời muốn nói với anh”.
Chiếc cằm góc cạnh rõ nét của Mặc Tây Quyết hơi giương lên: “Nói đi”.
Ngôn Tiểu Nặc bỗng cảm thấy rất đau khổ, thái độ của anh như thế này, bảo cô biết nói ra sao.
Chẳng nhẽ cứ tùy tiện nói với anh rằng người cô yêu thực sự là anh? Đứa con cô đang mang trong bụng là của anh?
Như thế thì quá kinh sợ đi.
Có ai nói lời yêu trong tình huống như thế này chứ?
Ngôn Tiểu Nặc cứ đứng đó đắn đo cả nửa ngày, rồi nói một câu: “Anh có đói không?”
Trán Mặc Tây Quyết vạch lên ba vạch đen xì, nhưng vẫn trả lời: “Không đói”.
“Tối nay anh có ăn gì chưa?” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn đôi mắt u sầu của anh, “Em không nhìn thấy anh ăn gì cả, em xuống làm chút gì đó cho anh nhé”.
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Tức nó rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc cứng họng, cúi đầu xuống.
“Lời em muốn nói với anh là thế này à?” Giọng nói Mặc Tây Quyết thấp xuống, “Nếu là những điều này, thì anh nói cho em biết, anh không đói, không muốn ăn”.
Những lời này chặt đứt kế hoạch của Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tim mình đạp vô cùng nhanh, cũng không biết từ khi nào bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, cô nhẹ giọng hỏi: “Khăn quàng em đan cho anh đâu?”
“Anh không rét”. Mặc Tây Quyết nói. “Không phải!” Ngôn Tiểu Nặc lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh, nói, "Ngày hôm đó anh nói, một người phụ nữ tặng khăn quàng cho một người đàn ông là muốn ở bên anh ấy một đời. Em, em thực
Mặc Tây Quyết không nói gì, đô mắt đen láy dần dần lóe lên một tầng ánh sáng.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ôm lấy tim mình, cố gắng làm cho nhịn tim đang đập loạn xạ của mình bình ổn lại.
“Em thực ra, thực sự muốn ở bên anh cả đời”. Ngôn Tiểu Nặc không dám nhìn vào mắt anh nữa, trán toát một lớp mồ hôi mỏng, lắp bắp nói: “Em...em quan tâm tâm trạng của anh, quan tâm tình yêu của anh. Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc cũng yêu Mặc Tây Quyết”.
Căn phòng ngủ yên tĩnh vô cùng, chỉ có chiếc đồng hồ Tây Dương theo quy luật phát ra từng tiếng từng tiếng, tích tắc, tích tắc
Cô nói xong mấy lời này, cảm thấy chiếc váy trắng trên người cô gần như ướt sũng mồ hôi, cô dường như vừa chạy marathon vậy.
Nhưng tại sao người được tỏ tình lại không có bất cứ phản ứng nào?
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên, sau đó lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm của Mặc Tây Quyết gần như không có bất cứ thay đổi nào so với trước đó.
Thế này là thế nào?
Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt chẳng hiểu gì cả, giống như bị người ta ép đến bờ vực vậy, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị đẩy xuống muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc quay đầu.
Nhìn thấy Mặc Tây Quyết đứng phía sau cô cách mấy bước chân, đôi mắt đen láy lóe lên ánh sáng âm u, lại giống như ngọn lửa bùng cháy, chỉ nhìn vào cô.
Ngôn Tiểu Nặc biết anh đang tức giận rồi.
Vội vàng tiến lên trước muốn giải thích với anh, nhưng Mặc Tây Quyết lại nắm lấy cổ tay cô, Ngôn Tiểu Nặc đau nhíu mày lại.
Lục Đình thấy Mặc Tây Quyết đối xử thô bạo với Ngôn Tiểu Nặc thì không thể kìm được, tiến lên phía trước một bước chắn trước mặt Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói cũng lạnh đi: “Tổng giám đốc Mặc đối xử với một người con gái như vậy, không cảm thấy mất phong độ sao?”
Mặc Tây Quyết hơi nheo mắt lại, đẩy mạnh Lục Đình ra.
Lục Đình bị đẩy một cái thì lảo đảo, cố gắng đứng vững.
“Vẫn vô dụng như thế”. Giọng nói Mặc Tây Quyết mang theo mỉa mai chế giễu, kéo Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, “Người phụ nữ của tôi không đến lượt cậu quản”.
Ngôn Tiểu Nặc nói với Mặc Tây Quyết: “Mặc Tây Quyết, anh nghe em giải thích được không?”
Mặc Tây Quyết cười lạnh, “Ở trước mặt cậu ta giải thích gì với anh? Các người một nhà ba người cậy thế ức hiếp người khác à?”
Cậy thế ức hiếp người khác? Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt, tình hình hiện tại là ai ức hiếp ai chứ?
Còn nữa “Một nhà ba người”, anh ấy nói gì vậy?
Lục Đình cũng tức giận, nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng có vừa ăn cắp vừa la làng, anh không được phét đối xử với Tiểu Nặc như vậy!
Mặc Tây Quyết buông tay Ngôn Tiểu Nặc ra, đứng chắn phía trước cô, ỷ lợi thế nói: “Tôi cứ đối xử với cô ấy như thế đấy, cậu có thể làm gì được?”
“Cầm thú!” Lục Đình không thể nhịn nổi nữa, liền vung tay muốn đấm vào mặt Mặc Tây Quyết.
“Đừng!” Ngôn Tiểu Nặc từ sau Mặc Tây Quyết xông lên, nắm chặt lấy cánh tay sắp đánh xuống của Lục Đình.
Lục Đình sững người: “Tiểu Nặc..."
Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt lấy cổ tay Lục Đình, thấp giọng nói: “Lục Đình, anh đi về đi”.
Anh đi về đi...
Giọng nói mang theo sự mệt mỏi vang lên bên tai anh, giống như một cơn cuồng phong, mang theo băng giá tấn công ập tới, khiến cho trái tim đang rực lửa của anh ta bỗng chốc trở nên băng giá, tê cứng.
Mặc Tây Quyết đứng phía sau cô, tuyên bố chiến thắng của mình trong im lặng.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình từ từ quay người rời đi, trong mắt chứa đầy thất vọng.
Mặc Tây Quyết thấy cô nhìn theo Lục Đình với đôi mắt u buồn, thì lạnh lùng hứ một tiếng: “Lưu luyến như thế à, không bằng em theo anh ta về đi”.
Trái tim Ngôn Tiểu Nặc đau nhói, quay người lại nhìn thấy Mặc Tây Quyết đã bước những bước dài rời đi.
Cô lập tức chạy theo sau anh, kéo lấy cổ tay Mặc Tây Quyết, vội vàng nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng hiểu lầm”.
Mặc Tây Quyết đứng lại, cười mà như không cười nhìn cô, “Đừng hiểu lầm? Trừ khi tai anh có vấn đề?”
Ngôn Tiểu Nặc cắn cắn môi dưới, nói: “Lục Đình trước nay vẫn đối với em...mặc dù em không thể đón nhận tình cảm của anh ấy, nhưng, nhưng em cũng không muốn nhìn anh ấy đau khổ.
Mặc Tây Quyết cười nhạt: “Em đúng là tốt bụng”.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy sau lưng có một luồng khí lạnh trào lên, sững người nhìn Mặc Tây Quyết.
“Vậy lúc em làm anh đau khổ thì sao?” Mặc Tây Quyết từ từ tiến lại gần Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói lạnh như băng, “Anh đối xử với Vĩ Nhi thế nào, em không nhìn thấy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc nhớ lại sự sửng sốt đến phẫn nộ của Vi Nhi, cho đến bóng hình rời đi trong u sầu đau khổ.
Không phải cô không cảm động, nhưng cô không thể làm như thế với Lục Đình, con người ấy trước nay chỉ đem tủi thân, giận dữ giấu ở trong lòng, lại không hề trách cứ cô nửa lời.
Mặc Tây Quyết thấy cô chỉ tủi thân mà không chịu nói chuyện thì trong lòng lại lạnh đi vài phần, “Vẫn không nỡ sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu, nói: “Không phải em không nỡ, em chỉ là thực sự không thể đối xử với Lục Đình như anh đối xử với Vi Nhi”.
“Được”. Mặc Tây Quyết lập tức nói, “Em không làm được, em là người tốt”.
Nói xong, anh quay người rời đi, bước chân nhanh như gió cuốn, không dừng lại dù chỉ một chút.
Ngôn Tiểu Nặc thấy Mặc Tây Quyết lên xe một mình, một tràng tiếng khởi động xe, chiếc Maybach đen lướt qua mặt cô rời đi như bay.
Lúc này cô Toàn Cơ mới vội vàng chạy đến nói: “Tiểu Nặc, vừa rồi chị có chút việc phải đi, đi ra thì không thấy em đâu, chị lo gần chết, em đứng ở đây làm gì vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên ôm lấy cánh tay của chính mình, lắp bắp nói: “Em hơi lạnh”.
Cô Toàn Cơ bị dọa cho giật mình, vội vàng lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, quan tâm nói: “Chị đưa em về lâu đài nhé”.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu trong mơ hồ, đi theo cô Toàn Cơ lên xe của cô ấy.
Cô Toàn Cơ ở phía trước lái xe, Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở ghế lái phụ, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
“Em mở điện thoại trên xe ra, chị nói với anh Hai là chị đưa em về trước rồi”. Lúc này cô Toàn Cơ mới nghĩ ra Mặc Tây Quyết có thể vẫn ở bữa tiệc, sợ anh lo lắng.
Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng nói: “Anh ấy đã rời đi rồi”.
“Đi rồi?” cô Toàn Cơ kinh ngạc nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, thấy bộ dạng đầy đau khổ của cô thì hiểu ra hai người lại cãi nhau rồi.
Nhưng cô cũng không hỏi nhiều, bởi vì có hỏi thì Ngôn Tiểu Nặc cũng không nói, chỉ càng thêm phiền lòng mà thôi.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên hỏi một câu: “cô Toàn Cơ, nếu có một người đau khổ theo đuổi chị, mà người đó không phải Phó Cảnh Thâm, chị sẽ làm thế nào?”
Cô Toàn Cơ nói: “Chị sẽ từ chối”.
“Em cũng biết là sẽ từ chối”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói, “Có giống như Mặc Tây Quyết đối xử với Vi Nhi không
Cô Toàn Cơ biết đã xảy ra chuyện gì, cô ấy nói: “Không, chị không làm được như anh Hai".
Ngôn Tiểu Nặc cắn cắn môi, không nói gì nữa.
Cô Toàn Cơ nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nặc, em vẫn chưa nói rõ tâm ý với anh ấy sao?”
Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn lấp lánh, dòng đường đông nghịt, trên mặt sông không xa phản chiếu cảnh vật hai bên bờ, hoa lệ đến lóa mắt.
Cô Toàn Cơ cùng không nói nhiều nữa, mâu thuẫn của hai người họ phải để hai người tự giải quyết, bản thân cô chỉ là thỉnh thoảng nhắc nhở một chút mà thôi.
Lâu đài với sáng đèn rực rỡ, trong bóng đêm nổi mật lên như một cung điện, hoa lệ bức người hơn ban ngày rất nhiều.
Quản gia Duy Đức đứng ở cửa lớn nghênh đón: "Cô Ngôn, cô Toàn”.
Cô Toàn Cơ nhẹ giọng hỏi: “Anh Hai về chưa?"
“Cậu chủ về rồi, chỉ là sắc mặt không được vui vẻ, nhốt mình trong phòng ngủ chính rồi”. Giọng nói của Duy Đức tràn đầy chán nản, nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói.
Ngôn Tiểu Nặc hơi gật đầu, quay người nói với cô Toàn Cơ: “Muộn thế này rồi, chị ở lại lâu đài một đêm đi".
Cô Toàn Cơ lại từ chối: “Ngày mai chị bắt đầu nghỉ phép rồi, còn phải về thu xếp đồ đạc”.
Ngôn Tiểu Nặc biết việc cô ấy nghỉ phép, cũng không cố gắng giữ lại, mà nói với quản gia Duy Đức: “Quản gia Duy Đức, phiền ông cho người đưa cô Toàn Cơ về”.
“Cô Ngôn yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa”. Quản gia Duy Đức cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu với cô Toàn Cơ rồi mới đi vào lâu đài.
Cửa phòng ngủ chính đóng chặt, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền tới giọng nói tức giận của Mặc Tây Quyết: “Nói rồi, đừng đến làm phiền tôi!”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Là em”.
Không đến ba giây thì cánh cửa đã bị Mặc Tây Quyết mở ra, anh mặc chiếc áo sơ mi lông cừu mỏng màu ghi nhạt, quần tây đen, nhưng gương mặt anh tuấn lại nhăn nhó.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở cửa, nói lại: “Anh không định để em vào sao?”
“Hứ”. Mặc Tây Quyết hứ một tiếng, trực tiếp quay người đi vào trong phòng.
Ngôn Tiểu Nặc lập tức vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.
Trên người cô vẫn đang khoác áo khoác ngoài của cô Toàn Cơ, Mặc Tây Quyết biết là cô Toàn Cơ đưa cô về, trong lòng yên tâm một chút.
Ngôn Tiểu Nặc treo áo khoác nên giá quần áo bên cạnh, thấy Mặc Tây Quyết đứng ở đó, sắc mặt thờ ơ nhìn cô.
Hai tay cô đan trước ngực, giọng nói yếu đối: “Mặc Tây Quyết, em...em có lời muốn nói với anh”.
Chiếc cằm góc cạnh rõ nét của Mặc Tây Quyết hơi giương lên: “Nói đi”.
Ngôn Tiểu Nặc bỗng cảm thấy rất đau khổ, thái độ của anh như thế này, bảo cô biết nói ra sao.
Chẳng nhẽ cứ tùy tiện nói với anh rằng người cô yêu thực sự là anh? Đứa con cô đang mang trong bụng là của anh?
Như thế thì quá kinh sợ đi.
Có ai nói lời yêu trong tình huống như thế này chứ?
Ngôn Tiểu Nặc cứ đứng đó đắn đo cả nửa ngày, rồi nói một câu: “Anh có đói không?”
Trán Mặc Tây Quyết vạch lên ba vạch đen xì, nhưng vẫn trả lời: “Không đói”.
“Tối nay anh có ăn gì chưa?” Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu nhìn đôi mắt u sầu của anh, “Em không nhìn thấy anh ăn gì cả, em xuống làm chút gì đó cho anh nhé”.
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Tức nó rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc cứng họng, cúi đầu xuống.
“Lời em muốn nói với anh là thế này à?” Giọng nói Mặc Tây Quyết thấp xuống, “Nếu là những điều này, thì anh nói cho em biết, anh không đói, không muốn ăn”.
Những lời này chặt đứt kế hoạch của Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tim mình đạp vô cùng nhanh, cũng không biết từ khi nào bàn tay ướt nhẹp mồ hôi, cô nhẹ giọng hỏi: “Khăn quàng em đan cho anh đâu?”
“Anh không rét”. Mặc Tây Quyết nói. “Không phải!” Ngôn Tiểu Nặc lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh, nói, "Ngày hôm đó anh nói, một người phụ nữ tặng khăn quàng cho một người đàn ông là muốn ở bên anh ấy một đời. Em, em thực
Mặc Tây Quyết không nói gì, đô mắt đen láy dần dần lóe lên một tầng ánh sáng.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ôm lấy tim mình, cố gắng làm cho nhịn tim đang đập loạn xạ của mình bình ổn lại.
“Em thực ra, thực sự muốn ở bên anh cả đời”. Ngôn Tiểu Nặc không dám nhìn vào mắt anh nữa, trán toát một lớp mồ hôi mỏng, lắp bắp nói: “Em...em quan tâm tâm trạng của anh, quan tâm tình yêu của anh. Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc cũng yêu Mặc Tây Quyết”.
Căn phòng ngủ yên tĩnh vô cùng, chỉ có chiếc đồng hồ Tây Dương theo quy luật phát ra từng tiếng từng tiếng, tích tắc, tích tắc
Cô nói xong mấy lời này, cảm thấy chiếc váy trắng trên người cô gần như ướt sũng mồ hôi, cô dường như vừa chạy marathon vậy.
Nhưng tại sao người được tỏ tình lại không có bất cứ phản ứng nào?
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên, sau đó lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy biểu cảm của Mặc Tây Quyết gần như không có bất cứ thay đổi nào so với trước đó.
Thế này là thế nào?
Ngôn Tiểu Nặc chớp mắt chẳng hiểu gì cả, giống như bị người ta ép đến bờ vực vậy, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị đẩy xuống muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Bình luận facebook