Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-347
Chương 347: Sẽ không quay về nhà họ Mặc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Tây Quyết hiểu ba mình nói “cút khỏi trang viên nhà họ Mặc” là có ý gì, nhưng anh cho rằng từ đầu đến cuối bản thân mình không làm gì sai cả, cho nên ngoài việc giải thích nguyên nhân và sự thật ra, anh không nói bất cứ lời nào đại loại như nhận sai.
Cho dù trong lòng có vô hạn sự bất bình và tức giận, nhưng anh cũng không thể không nghĩ cho Ngôn Tiểu Nặc được.
Anh không nói thêm lời nào nữa liền kéo Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi phòng làm việc.
Trở về phòng, Mặc Tây Quyết cân bằng lại cảm xúc, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Thu dọn đồ đi, chúng ta về thành phố S.
Giọng điệu lãnh đạm của anh đậm sâu vào trái tim Ngôn Tiểu Nặc, cô ôm lấy anh, dùng ngón tay vuốt ve lông mày của anh: “Đừng buồn như vậy, ba anh chỉ đang tức giận thôi, rồi ông ấy sẽ hiểu.”
Mặc Lăng Thiên sẽ hiểu sao? Nếu ông ta hiểu, vậy tại sao ông ta không chịu nghe lời giải thích của anh, nếu ông ta hiểu, vậy tại sao ông ta có thể nói ra những lời vô cảm như vậy?
Mặc Tây Quyết bật cười: “Không phải vẫn muốn nhanh chóng trở về thành phố S sao, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên nhận ra nụ cười miễn cưỡng của Mặc Tây Quyết, mỗi nụ cười của anh đều khiến cô cảm thấy đau lòng, Mặc Tây Quyết kiêu ngạo như vậy, những oan ức này đối với anh nặng nề đến nhường nào.
Giọng nói lạnh lùng của quản gia Lisa vang lên trước cửa: “Cậu hai, máy bay đã chuẩn bị xong, mời cậu nhanh chóng khởi hành.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy vô cùng tức giận, Mặc Lăng Thiên có cần gấp gáp đến như vậy không?
Cô đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh bằng của Mặc Tây Quyết vang lên: “Chuẩn bị xe đi, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Anh tự mình thu dọn đồ đạc, sau đó đưa đồ cho nữ giúp việc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ trầm mặc của Mặc Tây Quyết, cảm thấy trong lòng nhói đau, không dám nói thêm lời nào nữa.
Lisa tiễn Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc lên xe, trầm giọng nói: "Cậu hai, lần đi này, tốt nhất không nên quay về nữa.”
Mặc Tây Quyết nhíu mày nhìn cô ta với vẻ trịch thượng: “Cảm ơn quản gia Lisa đã nhắc nhở.”
Lisa không quan tâm đến giọng nói giễu cợt của Mặc Tây Quyết mà chỉ nói: “Cậu hai, đừng lo lắng, cơn tức giận của ông chủ sẽ không lây sang Adele đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói một câu: "Làm phiền quản gia Lisa phải hao tâm tổn trí rồi.”
Xe bắt đầu tiến về phía trước, các nữ giúp việc đứng dọc đường đi cúi đầu chào họ, Ngôn Tiểu Nặc cảm giác cô và Mặc Tây Quyết giống như hai người bị đuổi khỏi nhà vậy.
Cô nắm chặt lấy tay Mặc Tây Quyết, nhưng phát hiện đôi tay luôn ấm áp của anh đột nhiên rất lạnh.
Bị chính người thân của mình hiểu nhầm và làm tổn thương, đổi lại là người khác chắc chắn cũng khó mà chấp nhận được.
Nhưng dù không chấp nhận được, thì vẫn phải chấp nhận thôi. Lúc Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết xuống máy bay, hai người liền nhận được thông báo của Mặc Lăng Thiên.
Nội dung chính của thông báo là: Mặc Tây Quyết bất kính với ba, bị Mặc Lăng Thiên trục xuất khỏi gia tộc họ Mặc, xóa tên khỏi gia phải.
Mặc Tây Quyết không nói lời nào, bóp chặt bản thông báo, khiến Ngôn Tiểu Nặc và quản gia Duy Đức sợ hãi đến khiếp hồn khiếp vía.
Anh không nói bất cứ lời nào, giam mình trong phòng làm việc, đến Ngôn Tiểu Nặc cũng không được vào trong.
Ngôn Tiểu Nặc ở bên ngoài che miệng khóc thầm, đứng trước cửa nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng như vậy nữa mà, anh còn có em, còn có em.......
Nhưng sau đó hồi đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
Tuy là cô nói như vậy, nhưng cô hiểu rõ, điều đó vốn không giống, điều có nghĩa là gia đình mà Mặc Tây Quyết vốn có, giờ đã không còn nữa rồi.
Quản gia Duy Đức đã bật khóc nức nở, không chịu được khi thấy Ngôn Tiểu Nặc đau buồn như vậy, nên đành phải đến khuyên cô: “Cô Ngôn, đừng buồn như vậy, phải nghĩ đến đứa con trong bụng nữa chứ...
“Ba của đứa bé đã như vậy rồi, tôi còn gì để nghĩ đến nữa chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cố chấp nói: “Tôi sẽ ở đây cho đến khi Mặc Tây Quyết chịu ra ngoài.
Đôi mắt cô chỉ nhìn vào cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, không hề nhìn thấy biểu cảm của quản gia Duy Đức.
Trình Tử Đan vội vã chạy đến ngay khi nghe tin về vụ việc, nhìn thấy dáng vẻ hóa dại của Ngôn Tiểu Nặc, trái tim ông ấy đột nhiên rất khó chịu.
“Tiểu Nặc, đừng đứng đó nữa.” Trình Tử Đan nhẹ nhàng khuyên nhủ cô: “Để A Quyết được yên tĩnh một chút đi.”
Ngôn Tiểu Nặc vẫn như cũ lắc đầu:
“Con không nói, cũng không làm phiền anh ấy, con chỉ đứng đây cùng anh ấy thôi, dù anh ấy có ở trong đó một mình, thì con cũng phải ở cùng anh ấy.”
Chuyện xảy ra như vậy, cô không có cách nào thay đổi được, chỉ có thể dùng cách này để nói với Mặc Tây Quyết, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn sẽ ở cạnh anh.
Trình Tử Đan thấy bất lực, trong lòng cũng vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc cứ đứng mãi trước cửa, ông ấy cũng đứng đó cùng cô.
Cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra.
Ngôn Tiểu Nặc liền lao vào lòng Mặc Tây Quyết, nước mắt cũng không ngừng chảy ra: “Anh làm em lo chết mất thôi.”
Trình Tử Đan và Duy Đức thấy vậy liền lặng lẽ rời đi.
Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, ngón tay vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, anh không sao”
Sao có thể không sao được? Cô trước nay chưa từng thấy Mặc Tây Quyết như vậy bao giờ.
Ngôn Tiểu Nặc ôm anh chặt hơn, ngẩng đầu lên, cắn môi nói: "Không sao cái gì chứ, không cho phép anh một mình chịu đựng như vậy.”
Đôi mắt ngấn lệ của cô càng làm trái tim anh đau hơn.
Anh chạm vào giọt nước mắt trên khỏe mắt cô, có chút lạnh, anh nói: “Anh chỉ là muốn bản thân mình bình tĩnh lại một chút thôi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Giọng anh vẫn trầm như cũ: “Đi nào, anh đói rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc liền hỏi: “Anh muốn ăn cái gì? Em nấu cho anh.”
Lúc này, Mặc Tây Quyết cái gì cũng không thể nuốt nổi, chỉ là vì muốn cô yên tâm mà thôi, anh nói: “Anh nhất thời cũng không nghĩ ra được, em làm cái gì anh ăn cái đó.”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người đi vào phòng bếp, cẩn thận chuẩn bị một chút đồ ăn cho Mặc Tây Quyết.
Cô làm một chút đồ ngọt, đồ ngọt có thể giúp tâm trạng trở nên tốt hơn.
Lúc Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đang ăn thì Mặc Tây Thần và Toàn Cơ đến.
Chắc chắn là họ đã nhận được thông báo của Mặc Lăng Thiên.
Với Toàn Cơ thì không sao, nhưng với Mặc Tây Thần thì Ngôn Tiểu Nặc thật sự không biết nên nói gì.
Ngược lại Mặc Tây Quyết vẫn rất bình tĩnh mời Mặc Tây Thần và Toàn Cơ ngồi xuống: “Anh cả, Tiểu Toàn, hai người đến tìm em có chuyện gì vậy?”
Khách sáo như vậy, xem ra sự tức giận trong lòng Mặc Tây Quyết vẫn còn rất nhiều.
Mặc Tây Thần không ngồi xuống, đôi mắt quỷ quái kia tràn đầy sự khó hiểu và ngờ vực: “A Quyết, rốt cục là xảy ra chuyện gì, tại sao ba lại tức giận như vậy?”
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Chuyện đã như vậy rồi, nói thêm thì có ích gì chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ Mặc Tây Thần, những bất bình trong lòng không cách nào khống chế được để lộ ra ngoài: “Anh cả, ba biết được thân phận của chị Giản Minh, cứ nghĩ rằng Mặc Tây Quyết muốn dựa vào Giản Minh để hại chết anh, muốn tranh lấy vị trí thừa kế thứ nhất của anh, cho nên mới.....
Toàn Cơ kinh ngạc nói: “Ba biết thân phận của Giản Minh rồi sao?”
Mặc Tây Thần cũng không thể tin nổi: “Hóa ra, hóa ra Giản Minh thực sự là...cô ấy thực sự là....
Ngôn Tiểu Nặc càng tức giận hơn: “Lẽ nào lại là giả!” Toàn Cơ nghe trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc đầy sự tức giận, Mặc Tây Quyết thì không nói lời nào, xem ra những điều mà Mặc Lăng Thiên làm đã thực sự khiến Mặc Tây Quyết tổn thương, nhưng tại sao ba cô ấy lại tàn nhẫn đến như vậy, cô ấy thực sự không tài nào hiểu nổi.
Mặc Tây Thần nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Mặc Tây Quyết: “A Quyết, em không cần lo lắng, anh sẽ quay về tìm ba làm rõ mọi chuyện.”
“Không cần đầu” Mặc Tây Quyết khoanh tay, giọng nói đầy sự xa cách lạnh lùng: “Em đã quyết định không quay về nhà họ Mặc nữa rồi.”
Mặc Tây Thần và Toàn Cơ trợn tròn mắt, nhìn Mặc Tây Quyết với vẻ không thể tin nổi.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nắm lấy tay Mặc Tây Quyết.
“Anh hai..... Toàn Cơ lẩm bẩm gọi tên Mặc Tây Quyết: “Ba có lẽ chỉ là nhất thời tức giận thôi.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc Tây Quyết hiểu ba mình nói “cút khỏi trang viên nhà họ Mặc” là có ý gì, nhưng anh cho rằng từ đầu đến cuối bản thân mình không làm gì sai cả, cho nên ngoài việc giải thích nguyên nhân và sự thật ra, anh không nói bất cứ lời nào đại loại như nhận sai.
Cho dù trong lòng có vô hạn sự bất bình và tức giận, nhưng anh cũng không thể không nghĩ cho Ngôn Tiểu Nặc được.
Anh không nói thêm lời nào nữa liền kéo Ngôn Tiểu Nặc rời khỏi phòng làm việc.
Trở về phòng, Mặc Tây Quyết cân bằng lại cảm xúc, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Thu dọn đồ đi, chúng ta về thành phố S.
Giọng điệu lãnh đạm của anh đậm sâu vào trái tim Ngôn Tiểu Nặc, cô ôm lấy anh, dùng ngón tay vuốt ve lông mày của anh: “Đừng buồn như vậy, ba anh chỉ đang tức giận thôi, rồi ông ấy sẽ hiểu.”
Mặc Lăng Thiên sẽ hiểu sao? Nếu ông ta hiểu, vậy tại sao ông ta không chịu nghe lời giải thích của anh, nếu ông ta hiểu, vậy tại sao ông ta có thể nói ra những lời vô cảm như vậy?
Mặc Tây Quyết bật cười: “Không phải vẫn muốn nhanh chóng trở về thành phố S sao, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên nhận ra nụ cười miễn cưỡng của Mặc Tây Quyết, mỗi nụ cười của anh đều khiến cô cảm thấy đau lòng, Mặc Tây Quyết kiêu ngạo như vậy, những oan ức này đối với anh nặng nề đến nhường nào.
Giọng nói lạnh lùng của quản gia Lisa vang lên trước cửa: “Cậu hai, máy bay đã chuẩn bị xong, mời cậu nhanh chóng khởi hành.”
Ngôn Tiểu Nặc thấy vô cùng tức giận, Mặc Lăng Thiên có cần gấp gáp đến như vậy không?
Cô đang muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy giọng nói lạnh bằng của Mặc Tây Quyết vang lên: “Chuẩn bị xe đi, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Anh tự mình thu dọn đồ đạc, sau đó đưa đồ cho nữ giúp việc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ trầm mặc của Mặc Tây Quyết, cảm thấy trong lòng nhói đau, không dám nói thêm lời nào nữa.
Lisa tiễn Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc lên xe, trầm giọng nói: "Cậu hai, lần đi này, tốt nhất không nên quay về nữa.”
Mặc Tây Quyết nhíu mày nhìn cô ta với vẻ trịch thượng: “Cảm ơn quản gia Lisa đã nhắc nhở.”
Lisa không quan tâm đến giọng nói giễu cợt của Mặc Tây Quyết mà chỉ nói: “Cậu hai, đừng lo lắng, cơn tức giận của ông chủ sẽ không lây sang Adele đâu.”
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói một câu: "Làm phiền quản gia Lisa phải hao tâm tổn trí rồi.”
Xe bắt đầu tiến về phía trước, các nữ giúp việc đứng dọc đường đi cúi đầu chào họ, Ngôn Tiểu Nặc cảm giác cô và Mặc Tây Quyết giống như hai người bị đuổi khỏi nhà vậy.
Cô nắm chặt lấy tay Mặc Tây Quyết, nhưng phát hiện đôi tay luôn ấm áp của anh đột nhiên rất lạnh.
Bị chính người thân của mình hiểu nhầm và làm tổn thương, đổi lại là người khác chắc chắn cũng khó mà chấp nhận được.
Nhưng dù không chấp nhận được, thì vẫn phải chấp nhận thôi. Lúc Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết xuống máy bay, hai người liền nhận được thông báo của Mặc Lăng Thiên.
Nội dung chính của thông báo là: Mặc Tây Quyết bất kính với ba, bị Mặc Lăng Thiên trục xuất khỏi gia tộc họ Mặc, xóa tên khỏi gia phải.
Mặc Tây Quyết không nói lời nào, bóp chặt bản thông báo, khiến Ngôn Tiểu Nặc và quản gia Duy Đức sợ hãi đến khiếp hồn khiếp vía.
Anh không nói bất cứ lời nào, giam mình trong phòng làm việc, đến Ngôn Tiểu Nặc cũng không được vào trong.
Ngôn Tiểu Nặc ở bên ngoài che miệng khóc thầm, đứng trước cửa nói: “Mặc Tây Quyết, anh đừng như vậy nữa mà, anh còn có em, còn có em.......
Nhưng sau đó hồi đáp lại cô chỉ có sự yên lặng.
Tuy là cô nói như vậy, nhưng cô hiểu rõ, điều đó vốn không giống, điều có nghĩa là gia đình mà Mặc Tây Quyết vốn có, giờ đã không còn nữa rồi.
Quản gia Duy Đức đã bật khóc nức nở, không chịu được khi thấy Ngôn Tiểu Nặc đau buồn như vậy, nên đành phải đến khuyên cô: “Cô Ngôn, đừng buồn như vậy, phải nghĩ đến đứa con trong bụng nữa chứ...
“Ba của đứa bé đã như vậy rồi, tôi còn gì để nghĩ đến nữa chứ?” Ngôn Tiểu Nặc cố chấp nói: “Tôi sẽ ở đây cho đến khi Mặc Tây Quyết chịu ra ngoài.
Đôi mắt cô chỉ nhìn vào cánh cửa phòng làm việc đang đóng chặt, không hề nhìn thấy biểu cảm của quản gia Duy Đức.
Trình Tử Đan vội vã chạy đến ngay khi nghe tin về vụ việc, nhìn thấy dáng vẻ hóa dại của Ngôn Tiểu Nặc, trái tim ông ấy đột nhiên rất khó chịu.
“Tiểu Nặc, đừng đứng đó nữa.” Trình Tử Đan nhẹ nhàng khuyên nhủ cô: “Để A Quyết được yên tĩnh một chút đi.”
Ngôn Tiểu Nặc vẫn như cũ lắc đầu:
“Con không nói, cũng không làm phiền anh ấy, con chỉ đứng đây cùng anh ấy thôi, dù anh ấy có ở trong đó một mình, thì con cũng phải ở cùng anh ấy.”
Chuyện xảy ra như vậy, cô không có cách nào thay đổi được, chỉ có thể dùng cách này để nói với Mặc Tây Quyết, cho dù có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn sẽ ở cạnh anh.
Trình Tử Đan thấy bất lực, trong lòng cũng vô cùng lo lắng cho sức khỏe của Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc cứ đứng mãi trước cửa, ông ấy cũng đứng đó cùng cô.
Cuối cùng cửa phòng cũng được mở ra.
Ngôn Tiểu Nặc liền lao vào lòng Mặc Tây Quyết, nước mắt cũng không ngừng chảy ra: “Anh làm em lo chết mất thôi.”
Trình Tử Đan và Duy Đức thấy vậy liền lặng lẽ rời đi.
Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy Ngôn Tiểu Nặc, ngón tay vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Đồ ngốc, anh không sao”
Sao có thể không sao được? Cô trước nay chưa từng thấy Mặc Tây Quyết như vậy bao giờ.
Ngôn Tiểu Nặc ôm anh chặt hơn, ngẩng đầu lên, cắn môi nói: "Không sao cái gì chứ, không cho phép anh một mình chịu đựng như vậy.”
Đôi mắt ngấn lệ của cô càng làm trái tim anh đau hơn.
Anh chạm vào giọt nước mắt trên khỏe mắt cô, có chút lạnh, anh nói: “Anh chỉ là muốn bản thân mình bình tĩnh lại một chút thôi, được rồi, đừng nói chuyện này nữa.” Giọng anh vẫn trầm như cũ: “Đi nào, anh đói rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc liền hỏi: “Anh muốn ăn cái gì? Em nấu cho anh.”
Lúc này, Mặc Tây Quyết cái gì cũng không thể nuốt nổi, chỉ là vì muốn cô yên tâm mà thôi, anh nói: “Anh nhất thời cũng không nghĩ ra được, em làm cái gì anh ăn cái đó.”
Ngôn Tiểu Nặc xoay người đi vào phòng bếp, cẩn thận chuẩn bị một chút đồ ăn cho Mặc Tây Quyết.
Cô làm một chút đồ ngọt, đồ ngọt có thể giúp tâm trạng trở nên tốt hơn.
Lúc Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc đang ăn thì Mặc Tây Thần và Toàn Cơ đến.
Chắc chắn là họ đã nhận được thông báo của Mặc Lăng Thiên.
Với Toàn Cơ thì không sao, nhưng với Mặc Tây Thần thì Ngôn Tiểu Nặc thật sự không biết nên nói gì.
Ngược lại Mặc Tây Quyết vẫn rất bình tĩnh mời Mặc Tây Thần và Toàn Cơ ngồi xuống: “Anh cả, Tiểu Toàn, hai người đến tìm em có chuyện gì vậy?”
Khách sáo như vậy, xem ra sự tức giận trong lòng Mặc Tây Quyết vẫn còn rất nhiều.
Mặc Tây Thần không ngồi xuống, đôi mắt quỷ quái kia tràn đầy sự khó hiểu và ngờ vực: “A Quyết, rốt cục là xảy ra chuyện gì, tại sao ba lại tức giận như vậy?”
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Chuyện đã như vậy rồi, nói thêm thì có ích gì chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ Mặc Tây Thần, những bất bình trong lòng không cách nào khống chế được để lộ ra ngoài: “Anh cả, ba biết được thân phận của chị Giản Minh, cứ nghĩ rằng Mặc Tây Quyết muốn dựa vào Giản Minh để hại chết anh, muốn tranh lấy vị trí thừa kế thứ nhất của anh, cho nên mới.....
Toàn Cơ kinh ngạc nói: “Ba biết thân phận của Giản Minh rồi sao?”
Mặc Tây Thần cũng không thể tin nổi: “Hóa ra, hóa ra Giản Minh thực sự là...cô ấy thực sự là....
Ngôn Tiểu Nặc càng tức giận hơn: “Lẽ nào lại là giả!” Toàn Cơ nghe trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc đầy sự tức giận, Mặc Tây Quyết thì không nói lời nào, xem ra những điều mà Mặc Lăng Thiên làm đã thực sự khiến Mặc Tây Quyết tổn thương, nhưng tại sao ba cô ấy lại tàn nhẫn đến như vậy, cô ấy thực sự không tài nào hiểu nổi.
Mặc Tây Thần nhanh chóng bình tĩnh lại, nói với Mặc Tây Quyết: “A Quyết, em không cần lo lắng, anh sẽ quay về tìm ba làm rõ mọi chuyện.”
“Không cần đầu” Mặc Tây Quyết khoanh tay, giọng nói đầy sự xa cách lạnh lùng: “Em đã quyết định không quay về nhà họ Mặc nữa rồi.”
Mặc Tây Thần và Toàn Cơ trợn tròn mắt, nhìn Mặc Tây Quyết với vẻ không thể tin nổi.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nắm lấy tay Mặc Tây Quyết.
“Anh hai..... Toàn Cơ lẩm bẩm gọi tên Mặc Tây Quyết: “Ba có lẽ chỉ là nhất thời tức giận thôi.”
Bình luận facebook