Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-355
Chương 355: Trở lại London
Đột nhiên vang lên một hồi âm thanh, khiến Ngôn Tiểu Nặc và cô Toàn Cơ đều giật bắn mình.
Cô Toàn Cơ đi tới, nhận điện thoại, “Vâng, cô ấy ở đây”.
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thì đã biết là ai gọi tới, cô đi về bên đó, cô Toàn Cơ đưa điện thoại cho cô.
Quả nhiên là Mặc Tây Quyết, giọng nói của anh vẫn trầm thấp như vậy: “Còn chưa về à?”
“Em vừa mới tới không bao lâu”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, cảm nhận được sự trầm mặc của đầu dây bên kia, “Vậy thì một lát nữa em về”.
Mặc Tây Quyết bật cười, trong tiếng cười có một cảm giác như đã đạt được ý đồ, “Anh đang ở ngoài cửa rồi”.
Cô Toàn Cơ nhịn cười, sai người làm đi mở của.
Ngôn Tiểu Nặc bất lực không biết nói gì nhìn Mặc Tây Quyết đi vào, người gì mà đã đến cửa rồi mà không vào luôn đi, còn gọi điện xác nhận.
“Anh Hai rất ít khi đến chỗ chị”. Cô Toàn Cơ cười trêu chọc, nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi nói: “Chị còn phải dựa hơi em đấy”.
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng cười cười, lườm Mặc Tây Quyết một cái.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ho một tiếng, “Tiểu Toàn có thể thường xuyên đến lâu đài, tránh để cô ấy lại đòi đến chỗ em”.
Cô Toàn Cơ trợn to mắt lên, chỉ vào Mặc Tây Quyết nói: “Anh, anh là cái đồ trong sắc khinh em!”
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay bịt miệng cười.
Mặc Tây Quyết mới đến biệt thự sườn núi không bao lâu thì liền đưa Ngôn Tiểu Nặc về lâu đài.
“Sau bày thì cứ ở trong lâu đài, đừng đi ra ngoài”. Mặc Tây Quyết ôm cô xuống xe, vuốt ve tóc cô nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi mắt đen láy của anh, gật đầu, “Em biết rồi, em sẽ không đi ra ngoài nữa”.
Thấy cô hiểu ý của mình, Mặc Tây Quyết mỉm cười dịu dàng.
Ngôn Tiểu Nặc lại hỏi: “Cuộc tấn công ở Berlin vẫn chưa có kết quả điều tra sao?”
Mặc Tây Quyết rủ mắt xuống, trầm mặc một chút rồi nói: “Hiện tại có thể xác nhận, đó không phải một sự cố ngoài ý muốn”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh sợ ôm miệng, quả nhiên là nhắm đến cô.
Khó trách Mặc Tây Quyết bảo cô không có việc gì thì đừng đi ra ngoài, cũng may hôm nay cô đến thẳng chỗ cô Toàn Cơ, Mặc Tây Quyết còn đích thân đến đón cô.
“Vậy, vậy phải làm như thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng nói của chính mình mang theo một chút run rẩy.
Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tay cô, dùng giọng nói ấm áp an ủi cô: “Em chỉ cần ở trong lâu đài, những việc khác đã có anh lỏ”.
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, nắm chặt lấy bàn tay của anh.
Cô đột nhiên nhớ ra một việc, liền hỏi: “Lúc này Vi Nhi đang ở đâu?
Mặc Tây Quyết nhếch lông mày: “Em hỏi việc này làm gì?”
Giọng nói trước nay vốn trầm thấp, bình tĩnh của anh, đột nhiên mang theo một chút căng thẳng, nghiêm nghị.
Thái độ này của anh khiến Ngôn Tiểu Nặc đau nhói, khỏe môi cô cong lên, nụ cười xinh đẹp: “Không có gì, em chỉ là hiếu kì mà thôi, tùy tiện hỏi một chút”.
Nói xong, cô gỡ tay anh ra rồi đi vào phòng khách.
Mặc Tây Quyết biết cô tức giận rồi, liền vội vàng ôm lấy cô, nói: “Em đừng hiểu lầm, anh sợ em, sợ em..."
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc một chút, cô nghĩ nghĩ, rồi cười nói: “Nhưng sợ dọa đến em sao?”
Mặc Tây Quyết không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Vi Nhi bị bắt cũng mấy ngày nay rồi, cô ta vẫn không chịu nói ra, hay là, em đi gặp cô ta một chút, biết đâu có thể có được chút đầu mối nào đó”.
Bày tay nắm tay cô của Mặc Tây Quyết đột nhiên siết chặt lại: “Đừng”.
“Hả? Chẳng nhẽ bên trong có gì đó em không thể xem được sao?” Ngôn Tiểu Nặc cười như không cười nhìn vào Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết mím chặt đôi môi mỏng, “Em đừng nghĩ ngợi nhiều!”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhàn nhạt, “Em sẽ không sợ đâu, dù sao thì cô ta cũng bị nhốt vào rồi, chắc là cũng không còn sức lực để gây khó dễ cho em, cứ để em đi thử xem sao nhé?”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt xinh đẹp của cô, thấp giọng nói: “Anh thực sự sợ sẽ dọa đến em”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được hơi ẩm từ đầu ngón tay của anh truyền đến, cô nói một cách nhẹ nhàng: “Mặc Tây Quyết, Vi Nhi hại em trước, lại hết lần này đến lần khác khiến em rơi vào tình thế nguy hiểm, anh ra mặt giúp em, chẳng lẽ em còn cảm thông với cô ta sao?”
Toàn thân Mặc Tây Quyết chấn động.
“Em chỉ đi xem xem, em không thể cứ để anh lo lắng, vất vả vì em”. Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự điềm tĩnh, ôn hòa, “Để em đi thử xem, được không?”
Cô sẽ không trách anh...Cô hiểu nỗi khổ tâm của anh. Trong chớp mắt Mặc Tây Quyết cảm thấy tất những gì anh làm đều xứng đáng.
Vì sự thấu hiểu và khoan dung của cô, anh đột nhiên nảy ra một cảm giác như ruột thịt.
Phu thê đồng tâm, đồng lòng, thì có khó khăn gì mà không thể vượt qua được chứ?
Mặc Tây Quyết bảo người đi lấy một chiếc áo khoác đến, cẩn thận mặc lên cho Ngôn Tiểu Nặc, rồi lại gọi vệ sĩ giỏi nhất đến, sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Anh sẽ ở bên cạnh nhìn em, em cần thận một chút”.
Anh đồng ý rồi, Ngôn Tiểu Nặc trịnh trọng gật đầu, “Anh yên tâm, em sẽ cẩn thận”.
Vệ sĩ dùng toàn lực bảo vệ Ngôn Tiểu Nặc, đi xuống tầng hầm. Ngôn Tiểu Nặc dừng bước, kinh ngạc nói: “Đây không phải tầng hầm sao?”
Vệ sĩ gật đầu, “Ngôn Tiểu Nặc, Vị Nhi ở dưới tầng hầm”.
Sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc lúc trắng lúc xanh, lần trước quản gia Duy Đức nói đây là nơi để hàng hóa.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên rùng mình, hàng hóa. Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, định thần, không đi nghĩ những truyện cũ nữa, cô phải lấy lại tinh thần để đối phó với Vị Nhi.
Dưới sự hộ tống của người vệ sĩ, Ngôn Tiểu Nặc từ từ đi xuống bậc thềm. Một thứ mùi khó tả ập tới, Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa thì nôn ra. “Cô không sao chứ?” Người vệ sĩ có chút căng thẳng hỏi.
Dù sao cũng đến rồi, chẳng nhẽ còn quay lên sao?
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Không sao, đưa tôi đi gặp cô ấy”.
Lúc cô thực sự nhìn thấy Vi Nhi, thì chết sững tại chỗ mất mấy giây, nhìn người phụ nữ phía sau tấm kính bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Mái tóc vàng so sác, đôi môi khô nứt nẻ, gương mặt tái nhợt vì gầy gò, xương gò má cao đến dọa người, quần áo trên người cô ta đã không thể nhìn ra được là màu gì nữa, chân tay đều bị băng bỏ bởi những miếng băng gạc lớn nhỏ.
Đây là Vi Nhi sao? Là Vị Nhi kiêu ngạo như một con công, lộng lẫy như một áng mây hồng đây ư?
Bên trong có vệ sĩ cầm cây chích điện dí vào người cô ta một cái, Vi Nhi co rút một cái, rồi từ từ mở mắt ra, lúc nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, đôi mắt đục ngầu của cô ta phát ra một tia sáng sắc lẹm như thanh kiếm.
Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, quả nhiên Vi Nhi vẫn mạnh mẽ như vậy.
Hai người vệ sĩ phía sau Vi Nhi tiến lên phía trước một bước, trong ánh mắt thể hiện sự cảnh giác.
“Ngôn Tiểu Nặc, cô đến làm gì!” Giọng nói yếu ớt của Vi Nhi được chiếc loa điện khuếch đại rất lớn, nghe mà kinh hoàng.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thở dài một hơi, người vệ sĩ lấy ra một chiếc ghế mềm, Ngôn Tiểu Nặc nhìn nó nhưng không hề ngồi xuống.
Cô nhẹ giọng nói: “Nghe nói cô ở đây, nên tôi đến thăm cô”.
Vị Nhi cười lạnh lùng, lạ lùng đến khó tả: “Thăm tôi? Ha ha, cô là muốn đến hỏi tôi xem thuốc giải ở đâu đúng không?"
Ngôn Tiểu Nặc từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Không sai, tôi đến để hỏi thuốc giải ở đâu”.
Ngữ khí của Vị Nhi mang đầy ý chế giễu: “ồ? Cô thật tự tin đấy? Tôi đã thành thế này rồi, còn thà chết không nói, cô nghĩ dựa vào cô có thể hỏi được?”
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lên, vuốt vuốt mấy sợi tóc, giọng nói rất điềm nhiên: “Cô thà chết không chịu nói là vì cô muốn giữ lại tấm thẻ bài trong tay, một khi thẻ bài mất rồi, thì Mặc Tây Quyết muốn giết cô, cũng không có gì cần kiêng kị, cô đang nghĩ rằng, cứ kéo dài thời gian trước đã, đợi đến ngày mừng thọ trưởng tộc gia tộc Rolster, lúc mà không còn có thể che giấu được sự việc, thì cô nhất định có hy vọng được cứu ra”.
Căn hầm trống rỗng, giọng nói Ngôn Tiểu Nặc lại rất bình ổn, Vị Nhi nghe mà cảm thấy hãi hùng.
Những điều này, Mặc Tây Quyết chưa hẳn đã không biết, nhưng cô ta không hề nghĩ rằng, Ngôn Tiểu Nặc người mà trước nay cô ta vẫn coi thường, lại vừa nhìn đã thấu!
Ánh mắt cô ta rơi trên người Ngôn Tiểu Nặc.
Rõ ràng là một con người mảnh khảnh yếu đuối, lúc đứng trước mặt cô ta lại mang đầy khí thế như vậy.
“Ha ha, cứ cho là cô biết thì đã làm sao?” Vị Nhi cười, “Tôi không nói đấy, cô có thể làm gì được?”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng: “Cô nói đúng, Mặc Tây Quyết nhất định cũng biết ý âm mưu và dự định của cô, nhưng anh ấy biết thì biết vậy thôi, cũng không có cách nào hết, vậy thì tôi càng không có cách nào làm gì cô cả”.
Vị Nhi chỉ cười lạnh, không nói gì cả. “Tôi nghe nói, Ngôn Uyển Cừ bị đưa đến chỗ cô, thật vậy sao?”
Thình lình, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thay đổi chủ đề, khiến Vi Nhi có chút mất cảnh giác.
Mặc Tây Quyết vẫn luôn ở bên căn phòng tối bên cạnh nghe hai người họ đối thoại, quan sát tâm lý của Vị Nhi biến đổi trên máy, quả nhiên, ở đây, điện tâm đồ của Vị Nhi có chút biến đổi.
Đột nhiên vang lên một hồi âm thanh, khiến Ngôn Tiểu Nặc và cô Toàn Cơ đều giật bắn mình.
Cô Toàn Cơ đi tới, nhận điện thoại, “Vâng, cô ấy ở đây”.
Ngôn Tiểu Nặc vừa nghe thì đã biết là ai gọi tới, cô đi về bên đó, cô Toàn Cơ đưa điện thoại cho cô.
Quả nhiên là Mặc Tây Quyết, giọng nói của anh vẫn trầm thấp như vậy: “Còn chưa về à?”
“Em vừa mới tới không bao lâu”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói, cảm nhận được sự trầm mặc của đầu dây bên kia, “Vậy thì một lát nữa em về”.
Mặc Tây Quyết bật cười, trong tiếng cười có một cảm giác như đã đạt được ý đồ, “Anh đang ở ngoài cửa rồi”.
Cô Toàn Cơ nhịn cười, sai người làm đi mở của.
Ngôn Tiểu Nặc bất lực không biết nói gì nhìn Mặc Tây Quyết đi vào, người gì mà đã đến cửa rồi mà không vào luôn đi, còn gọi điện xác nhận.
“Anh Hai rất ít khi đến chỗ chị”. Cô Toàn Cơ cười trêu chọc, nhìn Ngôn Tiểu Nặc rồi nói: “Chị còn phải dựa hơi em đấy”.
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng cười cười, lườm Mặc Tây Quyết một cái.
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ho một tiếng, “Tiểu Toàn có thể thường xuyên đến lâu đài, tránh để cô ấy lại đòi đến chỗ em”.
Cô Toàn Cơ trợn to mắt lên, chỉ vào Mặc Tây Quyết nói: “Anh, anh là cái đồ trong sắc khinh em!”
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay bịt miệng cười.
Mặc Tây Quyết mới đến biệt thự sườn núi không bao lâu thì liền đưa Ngôn Tiểu Nặc về lâu đài.
“Sau bày thì cứ ở trong lâu đài, đừng đi ra ngoài”. Mặc Tây Quyết ôm cô xuống xe, vuốt ve tóc cô nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn đôi mắt đen láy của anh, gật đầu, “Em biết rồi, em sẽ không đi ra ngoài nữa”.
Thấy cô hiểu ý của mình, Mặc Tây Quyết mỉm cười dịu dàng.
Ngôn Tiểu Nặc lại hỏi: “Cuộc tấn công ở Berlin vẫn chưa có kết quả điều tra sao?”
Mặc Tây Quyết rủ mắt xuống, trầm mặc một chút rồi nói: “Hiện tại có thể xác nhận, đó không phải một sự cố ngoài ý muốn”.
Ngôn Tiểu Nặc kinh sợ ôm miệng, quả nhiên là nhắm đến cô.
Khó trách Mặc Tây Quyết bảo cô không có việc gì thì đừng đi ra ngoài, cũng may hôm nay cô đến thẳng chỗ cô Toàn Cơ, Mặc Tây Quyết còn đích thân đến đón cô.
“Vậy, vậy phải làm như thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tiếng nói của chính mình mang theo một chút run rẩy.
Mặc Tây Quyết nắm chặt lấy tay cô, dùng giọng nói ấm áp an ủi cô: “Em chỉ cần ở trong lâu đài, những việc khác đã có anh lỏ”.
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, nắm chặt lấy bàn tay của anh.
Cô đột nhiên nhớ ra một việc, liền hỏi: “Lúc này Vi Nhi đang ở đâu?
Mặc Tây Quyết nhếch lông mày: “Em hỏi việc này làm gì?”
Giọng nói trước nay vốn trầm thấp, bình tĩnh của anh, đột nhiên mang theo một chút căng thẳng, nghiêm nghị.
Thái độ này của anh khiến Ngôn Tiểu Nặc đau nhói, khỏe môi cô cong lên, nụ cười xinh đẹp: “Không có gì, em chỉ là hiếu kì mà thôi, tùy tiện hỏi một chút”.
Nói xong, cô gỡ tay anh ra rồi đi vào phòng khách.
Mặc Tây Quyết biết cô tức giận rồi, liền vội vàng ôm lấy cô, nói: “Em đừng hiểu lầm, anh sợ em, sợ em..."
Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc một chút, cô nghĩ nghĩ, rồi cười nói: “Nhưng sợ dọa đến em sao?”
Mặc Tây Quyết không nói gì.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Vi Nhi bị bắt cũng mấy ngày nay rồi, cô ta vẫn không chịu nói ra, hay là, em đi gặp cô ta một chút, biết đâu có thể có được chút đầu mối nào đó”.
Bày tay nắm tay cô của Mặc Tây Quyết đột nhiên siết chặt lại: “Đừng”.
“Hả? Chẳng nhẽ bên trong có gì đó em không thể xem được sao?” Ngôn Tiểu Nặc cười như không cười nhìn vào Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết mím chặt đôi môi mỏng, “Em đừng nghĩ ngợi nhiều!”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhàn nhạt, “Em sẽ không sợ đâu, dù sao thì cô ta cũng bị nhốt vào rồi, chắc là cũng không còn sức lực để gây khó dễ cho em, cứ để em đi thử xem sao nhé?”
Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt xinh đẹp của cô, thấp giọng nói: “Anh thực sự sợ sẽ dọa đến em”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được hơi ẩm từ đầu ngón tay của anh truyền đến, cô nói một cách nhẹ nhàng: “Mặc Tây Quyết, Vi Nhi hại em trước, lại hết lần này đến lần khác khiến em rơi vào tình thế nguy hiểm, anh ra mặt giúp em, chẳng lẽ em còn cảm thông với cô ta sao?”
Toàn thân Mặc Tây Quyết chấn động.
“Em chỉ đi xem xem, em không thể cứ để anh lo lắng, vất vả vì em”. Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự điềm tĩnh, ôn hòa, “Để em đi thử xem, được không?”
Cô sẽ không trách anh...Cô hiểu nỗi khổ tâm của anh. Trong chớp mắt Mặc Tây Quyết cảm thấy tất những gì anh làm đều xứng đáng.
Vì sự thấu hiểu và khoan dung của cô, anh đột nhiên nảy ra một cảm giác như ruột thịt.
Phu thê đồng tâm, đồng lòng, thì có khó khăn gì mà không thể vượt qua được chứ?
Mặc Tây Quyết bảo người đi lấy một chiếc áo khoác đến, cẩn thận mặc lên cho Ngôn Tiểu Nặc, rồi lại gọi vệ sĩ giỏi nhất đến, sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Anh sẽ ở bên cạnh nhìn em, em cần thận một chút”.
Anh đồng ý rồi, Ngôn Tiểu Nặc trịnh trọng gật đầu, “Anh yên tâm, em sẽ cẩn thận”.
Vệ sĩ dùng toàn lực bảo vệ Ngôn Tiểu Nặc, đi xuống tầng hầm. Ngôn Tiểu Nặc dừng bước, kinh ngạc nói: “Đây không phải tầng hầm sao?”
Vệ sĩ gật đầu, “Ngôn Tiểu Nặc, Vị Nhi ở dưới tầng hầm”.
Sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc lúc trắng lúc xanh, lần trước quản gia Duy Đức nói đây là nơi để hàng hóa.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên rùng mình, hàng hóa. Ngôn Tiểu Nặc lắc lắc đầu, định thần, không đi nghĩ những truyện cũ nữa, cô phải lấy lại tinh thần để đối phó với Vị Nhi.
Dưới sự hộ tống của người vệ sĩ, Ngôn Tiểu Nặc từ từ đi xuống bậc thềm. Một thứ mùi khó tả ập tới, Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa thì nôn ra. “Cô không sao chứ?” Người vệ sĩ có chút căng thẳng hỏi.
Dù sao cũng đến rồi, chẳng nhẽ còn quay lên sao?
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Không sao, đưa tôi đi gặp cô ấy”.
Lúc cô thực sự nhìn thấy Vi Nhi, thì chết sững tại chỗ mất mấy giây, nhìn người phụ nữ phía sau tấm kính bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.
Mái tóc vàng so sác, đôi môi khô nứt nẻ, gương mặt tái nhợt vì gầy gò, xương gò má cao đến dọa người, quần áo trên người cô ta đã không thể nhìn ra được là màu gì nữa, chân tay đều bị băng bỏ bởi những miếng băng gạc lớn nhỏ.
Đây là Vi Nhi sao? Là Vị Nhi kiêu ngạo như một con công, lộng lẫy như một áng mây hồng đây ư?
Bên trong có vệ sĩ cầm cây chích điện dí vào người cô ta một cái, Vi Nhi co rút một cái, rồi từ từ mở mắt ra, lúc nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, đôi mắt đục ngầu của cô ta phát ra một tia sáng sắc lẹm như thanh kiếm.
Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, quả nhiên Vi Nhi vẫn mạnh mẽ như vậy.
Hai người vệ sĩ phía sau Vi Nhi tiến lên phía trước một bước, trong ánh mắt thể hiện sự cảnh giác.
“Ngôn Tiểu Nặc, cô đến làm gì!” Giọng nói yếu ớt của Vi Nhi được chiếc loa điện khuếch đại rất lớn, nghe mà kinh hoàng.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng thở dài một hơi, người vệ sĩ lấy ra một chiếc ghế mềm, Ngôn Tiểu Nặc nhìn nó nhưng không hề ngồi xuống.
Cô nhẹ giọng nói: “Nghe nói cô ở đây, nên tôi đến thăm cô”.
Vị Nhi cười lạnh lùng, lạ lùng đến khó tả: “Thăm tôi? Ha ha, cô là muốn đến hỏi tôi xem thuốc giải ở đâu đúng không?"
Ngôn Tiểu Nặc từ từ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói: “Không sai, tôi đến để hỏi thuốc giải ở đâu”.
Ngữ khí của Vị Nhi mang đầy ý chế giễu: “ồ? Cô thật tự tin đấy? Tôi đã thành thế này rồi, còn thà chết không nói, cô nghĩ dựa vào cô có thể hỏi được?”
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lên, vuốt vuốt mấy sợi tóc, giọng nói rất điềm nhiên: “Cô thà chết không chịu nói là vì cô muốn giữ lại tấm thẻ bài trong tay, một khi thẻ bài mất rồi, thì Mặc Tây Quyết muốn giết cô, cũng không có gì cần kiêng kị, cô đang nghĩ rằng, cứ kéo dài thời gian trước đã, đợi đến ngày mừng thọ trưởng tộc gia tộc Rolster, lúc mà không còn có thể che giấu được sự việc, thì cô nhất định có hy vọng được cứu ra”.
Căn hầm trống rỗng, giọng nói Ngôn Tiểu Nặc lại rất bình ổn, Vị Nhi nghe mà cảm thấy hãi hùng.
Những điều này, Mặc Tây Quyết chưa hẳn đã không biết, nhưng cô ta không hề nghĩ rằng, Ngôn Tiểu Nặc người mà trước nay cô ta vẫn coi thường, lại vừa nhìn đã thấu!
Ánh mắt cô ta rơi trên người Ngôn Tiểu Nặc.
Rõ ràng là một con người mảnh khảnh yếu đuối, lúc đứng trước mặt cô ta lại mang đầy khí thế như vậy.
“Ha ha, cứ cho là cô biết thì đã làm sao?” Vị Nhi cười, “Tôi không nói đấy, cô có thể làm gì được?”
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng: “Cô nói đúng, Mặc Tây Quyết nhất định cũng biết ý âm mưu và dự định của cô, nhưng anh ấy biết thì biết vậy thôi, cũng không có cách nào hết, vậy thì tôi càng không có cách nào làm gì cô cả”.
Vị Nhi chỉ cười lạnh, không nói gì cả. “Tôi nghe nói, Ngôn Uyển Cừ bị đưa đến chỗ cô, thật vậy sao?”
Thình lình, Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thay đổi chủ đề, khiến Vi Nhi có chút mất cảnh giác.
Mặc Tây Quyết vẫn luôn ở bên căn phòng tối bên cạnh nghe hai người họ đối thoại, quan sát tâm lý của Vị Nhi biến đổi trên máy, quả nhiên, ở đây, điện tâm đồ của Vị Nhi có chút biến đổi.
Bình luận facebook