Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
Chương 35
"Đến công ty anh chọn một người? Không cần chứ." Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, cô đột nhiên nhớ tới vụ cô Ngô Phi Phi lần trước.
Đến công ty của anh để chiêm ngưỡng sản phẩm hậu cung của anh sao? Ngôn Tiểu Nặc vừa nghĩ tới đã không thấy thoải mái.
Mặc Tây Quyết nói: "Vậy vấn đề người mẫu em tự giải quyết."
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ còn 4 ngày nữa, cô thở phào nhẹ nhõm cuối cùng đành thoả hiệp: “Vậy ngày mai em lúc nào qua được?" "Ăn xong cơm trưa, anh ở công ty chờ em." Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Em sẽ đến đúng giờ, cám ơn anh."
Mặc Tây Quyết ngước mắt nhìn cô một cái, "Không cần phải cảm ơn, đừng để anh mất công chờ là được."
Ngôn Tiểu Nặc có chút xin lỗi cúi đầu xuống, bảo đảm một lần nữa, "Sẽ không để anh mất công đâu."
Mặc Tây Quyết không nói gì thêm, tiếp tục dùng cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc dùng xong bữa sáng rồi đi học, vừa ngồi vào lớp thì Phó Cảnh Dao đi tới, và ngồi cạnh cô, đôi mắt mở to sáng ngời. “Uyển Cừ, mau nói cho tớ biết, cô Hoàn Cơ đã nói những gì với cô?"
Sau khi giao tiếp nói chuyện một thời gian, Ngôn Tiểu Nặc thấy Phó Cảnh Dao là người rộng lượng thẳng thắn, cô đương nhiên sẽ không giấu diếm cô, "Tóm lại là tác phẩm phải có linh hồn."
Phó Cảnh Dao gật đầu: "Lời nói của cao nhân quả không bình thường." Nói xong, ánh mắt của cô càng rạng rỡ hơn, một nụ cười quyến rũ lộ trên khoé môi xinh đẹp của cô, “Không ngờ Mặc Tây Quyết tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc lại đẹp trai như vậy."
Ngôn Tiểu Nặc vừa cho ngụm nước vào miệng suýt nữa thì bị bắn ra ngoài, "Cái gi?" "Thật sự là rất đẹp trai!" Phó Cảnh Dao vẫn mang biểu cảm si mê, “Giới truyền thông còn ca gợi anh ấy là, con trai của chúa, tóm lại chuẩn không cần chỉnh."
Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu hiện của Phó Cảnh Dao, hỏi cô nhỏ nhẹ: "Cảnh Dao, cô không sao đấy chứ? Không phải cô yêu Mặc Tây Quyết ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy chứ?" "Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên? Có một chút." Phó Cảnh Dao dùng bút gãi tóc, "Nhưng anh ta thậm chí không để ý đến tôi, hự, sớm biết như vậy tôi cũng giống cô mặc váy rồi." Nói xong cô lập tức hỏi, "Tôi nhìn thấy ba người các cô đi vào phòng nghỉ ngơi, mau nói cho tôi biết, có phải Mặc Tây Quyết bên ngoài nhìn cũng đẹp trai giống như trên rạp chí không?"
Ngôn Tiểu Nặc nhớ lại hình ảnh Mặc Tây Quyết ép cô trên hành lang bên ngoài phòng nghỉ của cô Hoàn Cơ, mặt cô tự nhiên đỏ lên. "Ngôn Uyển Cừ mặt cô đỏ rồi kìa!" Về điểm này cô không thể phủ nhận, Mặc Tây Quyết thực sự có một ngoại hình đẹp không gì sánh nồi, chỉ đáng tiếc tính cách và suy nghĩ của người đàn ông này thật không dám ghĩ tới.
Phó Cảnh Dao sau khi xác nhận lại nụ cười si mê của cô càng trở nên sâu hơn, "Hoá ra đúng là như vậy." Sau đó cô lập tức lộ ra vẻ đáng tiếc, "Trời ạ, sớm biết như vậy tôi đã chụp trộm một bức ảnh của anh ấy để hàng ngày được thấy anh rồi."
Ngôn Tiểu Nặc khó hiểu cần thận hỏi cô: "Cảnh Dao, cô mới gặp Mặc Tây Quyết lần đầu sao?"
Phó Cảnh Dao gật đầu, "Đúng vậy."
Lẽ nào Phó Cảnh Thâm chưa từng nhắc tới Mặc Tây Quyết trước mặt em gái mình? Ngôn Tiểu Nặc không hiểu, có điều cũng có thể Phó Cảnh Thâm cũng cảm thấy Mặc Tây Quyết quá biến thái và không muốn em gái mình có bất kỳ ảo tưởng về người đàn ông này.
Nhưng giờ xem ra sức ảo tưởng của
Phó Cảnh Dao càng nghiêm trọng thêm. "Cảnh Dao, một người đàn ông không thể chỉ dựa vào ngoại hình được." Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lát rồi khuyên Phó Cảnh Dao.
Phó Cảnh Dao rất cần trọng suy nghĩ lời của Ngôn Tiểu Nặc rồi thận trọng nói với cô: "Cô nói đúng."
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Phó Cảnh Dao lại nói tiếp: “Mặc Tây Quyết không những đẹp trai, mà lại vừa có quyền vừa có tiền, đàn ông như vậy thật quá là hoàn mỹ!"
Ngôn Tiểu Nặc tý nữa thì thở không ra, đưa tay lên trán cô, "Nhỡ đâu anh ta là kẻ biến thái thì sao?" "Biến thái?" Phó Cảnh Dao mở to mắt, "Cô làm sao biết được anh ấy biến thái?" "Hư, hư, tôi đang nói ngộ nhỡ." Ngôn
Tiểu Nặc nhanh chóng giải thích. "Dù sao chỉ là ngộ nhỡ thì xác xuất là rất nhỏ." Phó Cảnh Dao mở điện thoại ra, gương mặt tươi tắn như mùa xuân nhìn vào ảnh của Mặc Tây Quyết, “Cho dù có là biến thái, nhưng biến thái mà đẹp trai như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì."
Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì liếc nhìn điện thoại của cô, đó là một bức ảnh của Mặc Tây Quyết trên tạp chí mà cô nhìn thấy ngày hôm qua.
Mặc Tây Quyết ngoài biến thái ra còn là người hay đi dụ dỗ người khác. "Trời ơi!" Phó Cảnh Dao đột nhiên kêu lên một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, “Cô làm sao vậy? Không sao đấy chứ?" "Mặc Tây Quyết đẹp trai như vậy, lại có tiền có thế, chắc chắn có rất nhiều phụ = nữ thích anh ấy, muốn bắt sống anh ấy." Phó Cảnh Dao chu miệng lên nói.
Ngôn Tiểu Nặc lau mồ hôi trên thái dương, "Cô biết vậy thì tốt." "Tôi về nhà sẽ nói với anh của tôi, xem xem có cách gì tiếp cận anh ấy không, hihi." Khuôn mặt của Phó Cảnh Dao tràn đầy ảo mộng đẹp đẽ về tương lai.
Ngôn Tiểu Nặc mở to miệng, "Cô muốn nói với anh của mình?" "Đúng thế, nhà họ Phó trên thị trường S cũng có tiếng nói, tìm cơ hội e rằng không khó." Khuôn mặt của Phó Cảnh Dao kiên định.
Ngôn Tiểu Nặc bất giác lo lắng, Phó Cảnh Thâm thấy cô và Mặc Tây Quyết từng bên nhau, không biết anh ta có nói gì với Phó Cảnh Dao không.
Nhưng trực giác bào cô, Phó Cảnh
Thâm không phải là người nhiều chuyện. "Cảnh Dao, anh cô có biết chúng ta là bạn thân không?" Ngôn Tiểu Nặc không kìm được liền hỏi.
Phó Cành Dao nhanh chóng gật đầu, "Anh ấy biết chứ."
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc trở nên yên tâm, Phó Cành Thâm muốn nhiều chuyện thì sớm đã nói ra rồi, cô tạm thời được an toàn. "Cảnh Dao, nếu như Mặc Tây Quyết có bạn gái rồi thì cô tính thế nào?" Ngôn Tiểu Nặc vẫn không thể vượt qua cửa ải trong lòng, tìm cách khiến Phó Cảnh Dao quay đầu là bờ.
Biển khổ của Mặc Tây Quyết ai rơi vào cũng khó thoát ra, cô cũng trài qua rồi. "Vậy thì tôi sẽ cố gắng đánh bại bạn gái của anh ấy, trở thành bạn gái mới của anh!" Phó Cảnh Dao đưa nắm đấm lên nói, có thể dễ dàng nhìn thấy tham vọng của cô ấy.
Bạn gái của người ta là Hoàn Cơ.. Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười bất lực, không biết sau khi Phó Cảnh Dao biết được chuyện này có còn giữ được khí chất vừa rồi không. "Nhưng mà, Cảnh Dao..." Ngôn Tiểu Nặc vẫn muốn khuyên cô ấy.
Phó Cảnh Dao đã gạt bỏ lời của cô, “Uyển Cừ đã là bạn, cô nên ủng hộ cổ vũ tôi theo đuổi hạnh phúc của tôi."
Ngôn Tiểu Nặc lập tức không nói được gì, chỉ nhẹ nhàng cầm bút từ trong cặp ra chuẩn bị vào học.
Sắc mặt của Phó Cảnh Dao mới tươi sáng lên một chút.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, tóm lại một số việc chỉ có thể trải qua mới biết, trạng thái của Phó Cảnh Dao lúc này đang rất quyết tâm, bản thân có nói cái gì cũng khiến cô hiều nhầm.
Không phải còn có Phó Cảnh Thâm sao? Anh ấy là anh trai, không thể đề cô ấy nhảy vào hố lửa được.
Nghĩ đến đây, Ngôn Tiểu Nặc có chút yên tâm.
Kết thúc tất cả các tiết học, sắp đến trưa rồi, Ngôn Tiều Nặc thu dọn đồ đặc chuẩn bị đi về, cô còn phải đến tập đoàn Đế Quốc chọn người mẫu.
Từ toà nhà dạy học đến công trường phải đi qua một hoa viên, Ngôn Tiểu Nặc đang đi thì gặp Lục Đình.
Lục Đình quay người lại, thân hình dài thằng của anh với chiếc sơ mi cổ yếm màu xanh nhạt, quần dài màu sữa gạo, có cơn gió nhẹ thổi qua, có một vài bông hoa mộc lan rơi trên vai anh. "Ngôn Uyển Cừ," Lục Đình cười chào cô. “Lục học trường, trùng hợp quá." Ngôn Tiểu Nặc cười đáp lại. "Hôm qua cùng côHoàn Cơ giao tiếp thuận lợi chứ?" "Vâng, cũng tốt."
Lục Đình gật đầu, đưa một tài liệu trong tay anh cho cô, "Hội học sinh chuẩn bị tuyển chọn inh viên mới, em đồng ý tham gia không?"
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy tài liệu, xem một cách tỉ mỉ, "Hội học sinh?" “Ừm, hội học sinh vào mùa hè có mấy đoàn thể, em xem xem có hứng thú với hội nào hoặc có thể đến hội học sinh cũng được." Lục Đình tỉ mỉ giải thích cho cô, "Nếu như được chọn thành công, cuối năm được cộng không ít học phần, rất có ích cho việc xin học bồng quốc gia."
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thích thú, cô lập tức gật đầu đồng ý: “Vậy em cũng muốn thử xem sao, khi nào thì bắt đầu ạ?"
Lục Đình cười nói, "Bản tài liệu này anh vừa soạn thảo xong, đang dự định đưa cho lãnh đạo nhà trường xem, không có gì thay đổi thì thứ 4 tuần sau có thể phát thông báo rồi." "Vậy em phải chăm chỉ chuẩn bị mới được." Ngôn Tiểu Nặc hiểu được ý của Lục Đình.
Lục Đình cười nhẹ: “Trước mắt, cuộc thi thiết kế của em vẫn quan trọng nhất, thi qua vòng loại rồi bàn tiếp, sau khi phát thông báo có thời gian một tuần.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy, trong lòng dự tính thời gian có thể linh hoạt, hiện giờ cô đang rất cần tiền, cho dù vất vả một chút cũng không sao. "Vâng, cám ơn Lục hoc trưởng nhắc nhở." Ngôn Tiểu Nặc cảm kích cười nhẹ.
Nụ cười của Lục Đình thuần khiết như mặt trời: "Ngôn Uyển Cừ cố lên."
Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc càng trở nên sâu hơn, “Vâng, vậy em đi trước đây." Gật đầu với Lục Đình rồi cô rời khỏi hoa viên.
Lục Đình nhìn dáng cô rời đi, nụ cười anh dần dần thu lại, lộ lên một suy tư nặng trĩu.
Ngôn Tiểu Nặc trở về tới biệt thự, quả nhiên thấy một bàn thuốc bổ và Mặc Tây Quyết đang xử lý công việc trong phòng đọc sách. "Về rồi à?" Mặc Tây Quyết thấy cô đang thay giày, "Thay quần áo rồi ăn cơm."
Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, thay dép xong vào phòng thay đồ rồi ra ăn cơm, Mặc Tây Quyết đã ngồi trước bàn ăn chờ cô. "Hôm nay anh về sớm vậy." Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh cười và nói.
Mặc Tây Quyết liếc mắt nhìn cô, nói một tiếng: "Anh sợ lại bị em bỏ bom."
Ngôn Tiểu Nặc đang ngậm canh trong miệng chút nữa thì bắn ra ngoài, cười rạng rỡ: “Nhân phầm của em đâu đến nỗi xấu như vậy."
Mặc Tây Quyết nhìn cô một cái, uống một ngụm canh, tư thế thanh lịch vô cùng.
Ngôn Tiều Nặc phát hiện tốc độ ăn cơm của anh đã chậm lại, mỗi một động tác gắp thức ăn cũng rất mang tính nghệ thuật, anh dường như giống hoàng tử Ma rốc vậy. "Ăn cơm cần thận, đừng có mải si mê." Mặc Tây Quyết nói xong rồi uống chút canh, cầm dao và nĩa lên chuẩn bị vào món chính.
Đam Mỹ Hay
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng thu lại ảnh mắt của mình, trong miệng lầm bầm: "Hàng ngày ăn thuốc bổ chắc chắn thấy không dễ chịu phải không? Hay là hôm khác em sẽ nấu một bàn thức ăn cho anh?"
Ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết loé lên một tia sáng, rồi lại vụt mất, "Không cần, sáng mai nấu bữa sáng cho anh là được."
Ánh mắt hoa đào của Ngôn Tiều Nặc lấp lánh, Mặc Tây Quyết đang cúi đầu, nên không thấy ánh mắt lấp lánh của cô.
"Đến công ty anh chọn một người? Không cần chứ." Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, cô đột nhiên nhớ tới vụ cô Ngô Phi Phi lần trước.
Đến công ty của anh để chiêm ngưỡng sản phẩm hậu cung của anh sao? Ngôn Tiểu Nặc vừa nghĩ tới đã không thấy thoải mái.
Mặc Tây Quyết nói: "Vậy vấn đề người mẫu em tự giải quyết."
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ còn 4 ngày nữa, cô thở phào nhẹ nhõm cuối cùng đành thoả hiệp: “Vậy ngày mai em lúc nào qua được?" "Ăn xong cơm trưa, anh ở công ty chờ em." Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: "Em sẽ đến đúng giờ, cám ơn anh."
Mặc Tây Quyết ngước mắt nhìn cô một cái, "Không cần phải cảm ơn, đừng để anh mất công chờ là được."
Ngôn Tiểu Nặc có chút xin lỗi cúi đầu xuống, bảo đảm một lần nữa, "Sẽ không để anh mất công đâu."
Mặc Tây Quyết không nói gì thêm, tiếp tục dùng cơm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngôn Tiểu Nặc dùng xong bữa sáng rồi đi học, vừa ngồi vào lớp thì Phó Cảnh Dao đi tới, và ngồi cạnh cô, đôi mắt mở to sáng ngời. “Uyển Cừ, mau nói cho tớ biết, cô Hoàn Cơ đã nói những gì với cô?"
Sau khi giao tiếp nói chuyện một thời gian, Ngôn Tiểu Nặc thấy Phó Cảnh Dao là người rộng lượng thẳng thắn, cô đương nhiên sẽ không giấu diếm cô, "Tóm lại là tác phẩm phải có linh hồn."
Phó Cảnh Dao gật đầu: "Lời nói của cao nhân quả không bình thường." Nói xong, ánh mắt của cô càng rạng rỡ hơn, một nụ cười quyến rũ lộ trên khoé môi xinh đẹp của cô, “Không ngờ Mặc Tây Quyết tổng giám đốc của tập đoàn Đế Quốc lại đẹp trai như vậy."
Ngôn Tiểu Nặc vừa cho ngụm nước vào miệng suýt nữa thì bị bắn ra ngoài, "Cái gi?" "Thật sự là rất đẹp trai!" Phó Cảnh Dao vẫn mang biểu cảm si mê, “Giới truyền thông còn ca gợi anh ấy là, con trai của chúa, tóm lại chuẩn không cần chỉnh."
Ngôn Tiểu Nặc thấy biểu hiện của Phó Cảnh Dao, hỏi cô nhỏ nhẹ: "Cảnh Dao, cô không sao đấy chứ? Không phải cô yêu Mặc Tây Quyết ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy chứ?" "Yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên? Có một chút." Phó Cảnh Dao dùng bút gãi tóc, "Nhưng anh ta thậm chí không để ý đến tôi, hự, sớm biết như vậy tôi cũng giống cô mặc váy rồi." Nói xong cô lập tức hỏi, "Tôi nhìn thấy ba người các cô đi vào phòng nghỉ ngơi, mau nói cho tôi biết, có phải Mặc Tây Quyết bên ngoài nhìn cũng đẹp trai giống như trên rạp chí không?"
Ngôn Tiểu Nặc nhớ lại hình ảnh Mặc Tây Quyết ép cô trên hành lang bên ngoài phòng nghỉ của cô Hoàn Cơ, mặt cô tự nhiên đỏ lên. "Ngôn Uyển Cừ mặt cô đỏ rồi kìa!" Về điểm này cô không thể phủ nhận, Mặc Tây Quyết thực sự có một ngoại hình đẹp không gì sánh nồi, chỉ đáng tiếc tính cách và suy nghĩ của người đàn ông này thật không dám ghĩ tới.
Phó Cảnh Dao sau khi xác nhận lại nụ cười si mê của cô càng trở nên sâu hơn, "Hoá ra đúng là như vậy." Sau đó cô lập tức lộ ra vẻ đáng tiếc, "Trời ạ, sớm biết như vậy tôi đã chụp trộm một bức ảnh của anh ấy để hàng ngày được thấy anh rồi."
Ngôn Tiểu Nặc khó hiểu cần thận hỏi cô: "Cảnh Dao, cô mới gặp Mặc Tây Quyết lần đầu sao?"
Phó Cảnh Dao gật đầu, "Đúng vậy."
Lẽ nào Phó Cảnh Thâm chưa từng nhắc tới Mặc Tây Quyết trước mặt em gái mình? Ngôn Tiểu Nặc không hiểu, có điều cũng có thể Phó Cảnh Thâm cũng cảm thấy Mặc Tây Quyết quá biến thái và không muốn em gái mình có bất kỳ ảo tưởng về người đàn ông này.
Nhưng giờ xem ra sức ảo tưởng của
Phó Cảnh Dao càng nghiêm trọng thêm. "Cảnh Dao, một người đàn ông không thể chỉ dựa vào ngoại hình được." Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lát rồi khuyên Phó Cảnh Dao.
Phó Cảnh Dao rất cần trọng suy nghĩ lời của Ngôn Tiểu Nặc rồi thận trọng nói với cô: "Cô nói đúng."
Ngôn Tiểu Nặc thở phào nhẹ nhõm.
Phó Cảnh Dao lại nói tiếp: “Mặc Tây Quyết không những đẹp trai, mà lại vừa có quyền vừa có tiền, đàn ông như vậy thật quá là hoàn mỹ!"
Ngôn Tiểu Nặc tý nữa thì thở không ra, đưa tay lên trán cô, "Nhỡ đâu anh ta là kẻ biến thái thì sao?" "Biến thái?" Phó Cảnh Dao mở to mắt, "Cô làm sao biết được anh ấy biến thái?" "Hư, hư, tôi đang nói ngộ nhỡ." Ngôn
Tiểu Nặc nhanh chóng giải thích. "Dù sao chỉ là ngộ nhỡ thì xác xuất là rất nhỏ." Phó Cảnh Dao mở điện thoại ra, gương mặt tươi tắn như mùa xuân nhìn vào ảnh của Mặc Tây Quyết, “Cho dù có là biến thái, nhưng biến thái mà đẹp trai như vậy, tôi cũng không có ý kiến gì."
Ngôn Tiểu Nặc không nói được gì liếc nhìn điện thoại của cô, đó là một bức ảnh của Mặc Tây Quyết trên tạp chí mà cô nhìn thấy ngày hôm qua.
Mặc Tây Quyết ngoài biến thái ra còn là người hay đi dụ dỗ người khác. "Trời ơi!" Phó Cảnh Dao đột nhiên kêu lên một tiếng.
Ngôn Tiểu Nặc giật mình, “Cô làm sao vậy? Không sao đấy chứ?" "Mặc Tây Quyết đẹp trai như vậy, lại có tiền có thế, chắc chắn có rất nhiều phụ = nữ thích anh ấy, muốn bắt sống anh ấy." Phó Cảnh Dao chu miệng lên nói.
Ngôn Tiểu Nặc lau mồ hôi trên thái dương, "Cô biết vậy thì tốt." "Tôi về nhà sẽ nói với anh của tôi, xem xem có cách gì tiếp cận anh ấy không, hihi." Khuôn mặt của Phó Cảnh Dao tràn đầy ảo mộng đẹp đẽ về tương lai.
Ngôn Tiểu Nặc mở to miệng, "Cô muốn nói với anh của mình?" "Đúng thế, nhà họ Phó trên thị trường S cũng có tiếng nói, tìm cơ hội e rằng không khó." Khuôn mặt của Phó Cảnh Dao kiên định.
Ngôn Tiểu Nặc bất giác lo lắng, Phó Cảnh Thâm thấy cô và Mặc Tây Quyết từng bên nhau, không biết anh ta có nói gì với Phó Cảnh Dao không.
Nhưng trực giác bào cô, Phó Cảnh
Thâm không phải là người nhiều chuyện. "Cảnh Dao, anh cô có biết chúng ta là bạn thân không?" Ngôn Tiểu Nặc không kìm được liền hỏi.
Phó Cành Dao nhanh chóng gật đầu, "Anh ấy biết chứ."
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc trở nên yên tâm, Phó Cành Thâm muốn nhiều chuyện thì sớm đã nói ra rồi, cô tạm thời được an toàn. "Cảnh Dao, nếu như Mặc Tây Quyết có bạn gái rồi thì cô tính thế nào?" Ngôn Tiểu Nặc vẫn không thể vượt qua cửa ải trong lòng, tìm cách khiến Phó Cảnh Dao quay đầu là bờ.
Biển khổ của Mặc Tây Quyết ai rơi vào cũng khó thoát ra, cô cũng trài qua rồi. "Vậy thì tôi sẽ cố gắng đánh bại bạn gái của anh ấy, trở thành bạn gái mới của anh!" Phó Cảnh Dao đưa nắm đấm lên nói, có thể dễ dàng nhìn thấy tham vọng của cô ấy.
Bạn gái của người ta là Hoàn Cơ.. Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười bất lực, không biết sau khi Phó Cảnh Dao biết được chuyện này có còn giữ được khí chất vừa rồi không. "Nhưng mà, Cảnh Dao..." Ngôn Tiểu Nặc vẫn muốn khuyên cô ấy.
Phó Cảnh Dao đã gạt bỏ lời của cô, “Uyển Cừ đã là bạn, cô nên ủng hộ cổ vũ tôi theo đuổi hạnh phúc của tôi."
Ngôn Tiểu Nặc lập tức không nói được gì, chỉ nhẹ nhàng cầm bút từ trong cặp ra chuẩn bị vào học.
Sắc mặt của Phó Cảnh Dao mới tươi sáng lên một chút.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, tóm lại một số việc chỉ có thể trải qua mới biết, trạng thái của Phó Cảnh Dao lúc này đang rất quyết tâm, bản thân có nói cái gì cũng khiến cô hiều nhầm.
Không phải còn có Phó Cảnh Thâm sao? Anh ấy là anh trai, không thể đề cô ấy nhảy vào hố lửa được.
Nghĩ đến đây, Ngôn Tiểu Nặc có chút yên tâm.
Kết thúc tất cả các tiết học, sắp đến trưa rồi, Ngôn Tiều Nặc thu dọn đồ đặc chuẩn bị đi về, cô còn phải đến tập đoàn Đế Quốc chọn người mẫu.
Từ toà nhà dạy học đến công trường phải đi qua một hoa viên, Ngôn Tiểu Nặc đang đi thì gặp Lục Đình.
Lục Đình quay người lại, thân hình dài thằng của anh với chiếc sơ mi cổ yếm màu xanh nhạt, quần dài màu sữa gạo, có cơn gió nhẹ thổi qua, có một vài bông hoa mộc lan rơi trên vai anh. "Ngôn Uyển Cừ," Lục Đình cười chào cô. “Lục học trường, trùng hợp quá." Ngôn Tiểu Nặc cười đáp lại. "Hôm qua cùng côHoàn Cơ giao tiếp thuận lợi chứ?" "Vâng, cũng tốt."
Lục Đình gật đầu, đưa một tài liệu trong tay anh cho cô, "Hội học sinh chuẩn bị tuyển chọn inh viên mới, em đồng ý tham gia không?"
Ngôn Tiểu Nặc cầm lấy tài liệu, xem một cách tỉ mỉ, "Hội học sinh?" “Ừm, hội học sinh vào mùa hè có mấy đoàn thể, em xem xem có hứng thú với hội nào hoặc có thể đến hội học sinh cũng được." Lục Đình tỉ mỉ giải thích cho cô, "Nếu như được chọn thành công, cuối năm được cộng không ít học phần, rất có ích cho việc xin học bồng quốc gia."
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy thích thú, cô lập tức gật đầu đồng ý: “Vậy em cũng muốn thử xem sao, khi nào thì bắt đầu ạ?"
Lục Đình cười nói, "Bản tài liệu này anh vừa soạn thảo xong, đang dự định đưa cho lãnh đạo nhà trường xem, không có gì thay đổi thì thứ 4 tuần sau có thể phát thông báo rồi." "Vậy em phải chăm chỉ chuẩn bị mới được." Ngôn Tiểu Nặc hiểu được ý của Lục Đình.
Lục Đình cười nhẹ: “Trước mắt, cuộc thi thiết kế của em vẫn quan trọng nhất, thi qua vòng loại rồi bàn tiếp, sau khi phát thông báo có thời gian một tuần.
Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy, trong lòng dự tính thời gian có thể linh hoạt, hiện giờ cô đang rất cần tiền, cho dù vất vả một chút cũng không sao. "Vâng, cám ơn Lục hoc trưởng nhắc nhở." Ngôn Tiểu Nặc cảm kích cười nhẹ.
Nụ cười của Lục Đình thuần khiết như mặt trời: "Ngôn Uyển Cừ cố lên."
Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc càng trở nên sâu hơn, “Vâng, vậy em đi trước đây." Gật đầu với Lục Đình rồi cô rời khỏi hoa viên.
Lục Đình nhìn dáng cô rời đi, nụ cười anh dần dần thu lại, lộ lên một suy tư nặng trĩu.
Ngôn Tiểu Nặc trở về tới biệt thự, quả nhiên thấy một bàn thuốc bổ và Mặc Tây Quyết đang xử lý công việc trong phòng đọc sách. "Về rồi à?" Mặc Tây Quyết thấy cô đang thay giày, "Thay quần áo rồi ăn cơm."
Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, thay dép xong vào phòng thay đồ rồi ra ăn cơm, Mặc Tây Quyết đã ngồi trước bàn ăn chờ cô. "Hôm nay anh về sớm vậy." Ngôn Tiểu Nặc ngồi xuống bên cạnh cười và nói.
Mặc Tây Quyết liếc mắt nhìn cô, nói một tiếng: "Anh sợ lại bị em bỏ bom."
Ngôn Tiểu Nặc đang ngậm canh trong miệng chút nữa thì bắn ra ngoài, cười rạng rỡ: “Nhân phầm của em đâu đến nỗi xấu như vậy."
Mặc Tây Quyết nhìn cô một cái, uống một ngụm canh, tư thế thanh lịch vô cùng.
Ngôn Tiều Nặc phát hiện tốc độ ăn cơm của anh đã chậm lại, mỗi một động tác gắp thức ăn cũng rất mang tính nghệ thuật, anh dường như giống hoàng tử Ma rốc vậy. "Ăn cơm cần thận, đừng có mải si mê." Mặc Tây Quyết nói xong rồi uống chút canh, cầm dao và nĩa lên chuẩn bị vào món chính.
Đam Mỹ Hay
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng thu lại ảnh mắt của mình, trong miệng lầm bầm: "Hàng ngày ăn thuốc bổ chắc chắn thấy không dễ chịu phải không? Hay là hôm khác em sẽ nấu một bàn thức ăn cho anh?"
Ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết loé lên một tia sáng, rồi lại vụt mất, "Không cần, sáng mai nấu bữa sáng cho anh là được."
Ánh mắt hoa đào của Ngôn Tiều Nặc lấp lánh, Mặc Tây Quyết đang cúi đầu, nên không thấy ánh mắt lấp lánh của cô.
Bình luận facebook