Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 594: Trên đường đi gặp quý nhân
Editor: Yuhina
Nghe vậy, Mona trào phúng cười một tiếng, khóe môi cong lên, "Đúng, cô nói không sai, tôi xác thực không có ý tốt mà chữa bệnh cho Cung Âu, là do hắn ngốc, hắn hủy bỏ hôn ước với tôi, để cho tôi trở thành trò cười, còn dám chạy đến trước mặt của tôi muốn tôi chữa bệnh"
Cô ta là đại tiểu thư cao cao tại thượng, sao cô ta còn có thể tác thành cho Cung Âu.
"Đùng"
Phong Đức đưa tay ra vung một cái tát lên trên mặt Mona, phẫn hận trừng mắt về phía cô ta, "Cô còn làm cái gì với thiếu gia, thiếu gia sẽ biến thành thế nào"
Mona bị đánh đến nỗi nghiêng mặt sang một bên, trên mặt đau đến nỗi khóe mắt của cô ta co giật, cô ta nói, "Biến thành thế nào các ngời đã tìm rất nhiều bác sỹ tâm lý giỏi để tham khảo ý kiến đi, còn hỏi tôi làm gì"
"Nói"
Phong Đức tức giận nói.
"Kỳ thực chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng không tính là bệnh nghiêm trọng gì, chí ít là so với rất nhiều ca bệnh, bệnh của hắn khá là nhẹ." Mona nói, cười lạnh một tiếng, "Nhưng hắn là người không chịu nổi kích thích dù chỉ nhỏ nhất, các người không cảm thấy tôi rất giỏi sao, Cung Âu bị kích thích đến nỗi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình từ đó tình trạng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, sau đó, tôi mất có bốn năm để hắn hoàn toàn biến thành một người khác, để hắn điên cuồng kiềm chế chính mình."
Thời Tiểu Niệm dựa vào tường nghe, ngón tay đang run rẩy.
"Hiện tại hắn giống như một quả bóng, trạng thái đáng sợ nhất không phải là bóng được bơm đầy hơi, đáng sợ nhất là khi người ta đã bơm đầy hơi cho quả bóng mà còn cố bơm tiếp vào, đến khi đó quả bóng sẽ ‘BÙM’ nổ tan tành…ha ha ha." Mona cười phá lên, "Ở trạng thái như của hắn thì điều này mang tính khả thi rất cao."
"…"
"Bóng càng bơm càng căng, nó có thể sẽ nổ, cũng có thể không nổ, càng có khả năng cô buông lỏng tay nó liền bay ra ngoài, bay đến nơi nào cô cũng không biết." Mona nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, nói rõ mọi chuyện ra, "Nói cách khác, hắn có thể sẽ hoàn toàn biến thành một kẻ điên cuồng, đánh mất tất cả lý chí."
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm đã cực kỳ khó coi.
Nhìn cô như vậy, Mona đột nhiên cảm thấy đặc biệt thoải mái, rõ ràng mình vẫn còn đang ở thế yếu, lại có khả năng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Thời Tiểu Niệm, cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phong Đức đứng ở bên cạnh phẫn hận trừng Mona, "Cô là người phụ nữ độc ác nhất mà tôi đã từng thấy, biện pháp nham hiểm như thế mà cô cũng muốn dùng."
Có thể sẽ biến thành kẻ điên.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới biện pháp của Mona còn có thể hung tàn đến cực điểm, cô đột nhiên cảm thấy chân của mình mềm nhũn ra, làm thế nào cũng đứng không vững.
"Cô mới vừa nói, bóng cũng sẽ không phát nổ, có biện pháp gì" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Để tôi lại đi khai đạo cho Cung Âu."
Mona nói.
"Không thể." Thời Tiểu Niệm trực tiếp gạt bỏ đề nghị của cô ta.
"…"
Mona mím môi, máu tươi theo đường cong trên gương mặt chảy đến khóe môi của cô ta, mùi vị đó làm cho cô ta kinh hoảng mà phẫn nộ.
Thời Tiểu Niệm đứng dựa ở bên tường thật lâu, sau đó từ từ đi về phía Mona, hạ tầm mắt nhìn về phía cô ta, "Nói ra biện pháp của cô đi, cô dạy tôi làm thế nào mới có thể giúp Cung Âu thả lỏng ra một chút, đến tận khi hắn có thể ôn hòa tiếp thu sự thực cô dùng bốn năm để đùa bỡn hắn, hoàn toàn thả lỏng chính mình."
"…"
Mona thật sâu nhìn chằm chằm vào cô.
"Không nói sao" Thời Tiểu Niệm hỏi, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào cô ta, "Kỹ thuật vẽ của tôi tốt lắm, tôi có thể đem những hình ảnh trong video kia khắc lên trên mặt của cô."
"Cô"
Video này là nhược điểm trí mạng của Mona, trên mặt của cô ta dâng lên một trận lúng túng, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói, "Vô dụng, nhất định phải để tôi ra ngoài, bằng không hắn vĩnh viễn không thể hoàn toàn thả lỏng chính mình."
"Tại sao"
"Bởi vì hắn là người hoang tưởng." Mona cau mày nói, "Hắn không yêu tôi, nhưng hắn tin tưởng vào tay nghề của tôi, có hiểu không, không thì để tôi dùng nghĩa dễ hiểu nhất để nói cho cô, nếu như không phải chính tôi nói cho hắn biết, hắn phải làm như vậy, có thể làm gì, hắn liền không thể cởi bỏ được tính khắc chế trong bốn năm kia."
"…"
"Cô mời bác sỹ tâm lý khác cũng vô dụng." Mona nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thả tôi ra, tôi sẽ giúp cô chân chính chữa khỏi cho Cung Âu "
Mona hiểu rõ cái mình cần nhất bây giờ chính là mạng sống.
"Vậy mỗi ngày cô gọi cho Cung Âu một cú điện thoại đi." Thời Tiểu Niệm nói, "Tôi cũng biết rõ, phụ trợ tâm lý không phải chỉ dùng một cú điện thoại là có thể kết thúc. Sau này, mỗi ngày cô đều phải gọi một cuộc điện thoại cho Cung Âu, lấy thân phận bác sỹ tâm lý để hỏi thăm tình hình của hắn, hướng dẫn hắn cái thứ gì gọi là cởi bỏ được tính khắc chế bản thân, đến tận khi hắn không còn phải chịu dày vò, hoàn toàn trở lại chính mình."
Thậm chí cô không cần phải chữa khỏi cái gì gọi là hoang tưởng nữa.
Cô chỉ cần Cung Âu trở lại là chính mình.
"Cô có ý gì"
Mona khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
"Ý tôi là, cho đến khi Cung Âu trở về chính mình như trước đây, thì tôi sẽ không thả cô đi." Thời Tiểu Niệm nói, "Một ngày không trị hết, tôi liền nhốt cô một ngày, một tháng không trị hết, tôi liền giam cô một tháng."
"Cô không có cái năng lực kia "
Mona nói, cô ta không nghĩ rằng Thời Tiểu Niệm sẽ nghĩ ra biện pháp như thế.
"Có muốn thử một chút hay không" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng thốt, quay người rời khỏi phòng.
Phong Đức một lần nữa đem băng keo dán lên mồm Mona, sau đó cũng đi ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm có sự tán thưởng, "Vẫn là phụ nữ hiểu làm thế nào để trị phụ nữ."
Để ông đến, chưa chắc Mona sẽ nói nhiều như vậy.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngoái đầu lại nhìn về phía Phong Đức, lông mày cau lại, "Cha nuôi, chúng ta không chắc có thể giấu Mona lâu như vậy, cô ta không phải là người bình thường, gia tộc Lancaster rất nhanh sẽ tìm tới của."
Hiện tại người cô lo lắng nhất không phải là Cung Âu, mà là Phong Đức.
Phong Đức cười nói, "Tiểu Niệm, ta đã thông suốt rồi, tiếp theo, ta sẽ dẫn Mona đi trốn, nhất định sẽ kéo dài cho tới khi thiếu gia thực sự trở lại làm chính mình."
Nếu như đúng như Walker từng nói, bây giờ thiếu gia đang phải chịu sự dày vò rất lớn, loại dày vò kia sớm muộn cũng có một ngày sẽ nuốt sống thiếu gia.
Chỉ cần thiếu gia có thể khỏe mạnh, cho dù ông chết cũng là chết có ý nghĩa.
"Không được." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, cô nhìn về phía Phong Đức, giọng nói mang theo sự lo lắng, "Ngài để con suy nghĩ thêm biện pháp, trước tiên ngài đừng làm bất cứ động tác gì."
"Tiểu Niệm, ta thật sự không…"
"Cha nuôi, con không thể lại mất đi thân nhân" Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mà đánh gãy lời ông, trừng mắt vè phía ông, viền mắt lập tức đỏ lên.
"…"
"Tại sao ai cũng đều phải để con lo lắng " Thời Tiểu Niệm trừng ông nói, "Mẹ đi theo cha, Cung Âu vì con mà biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, ngài lại vì hắn mà liều mạng, các người muốn làm gì thì làm, nhưng có nghĩ tới cảm thụ của con hay không "
Mỗi một lần.
Mỗi một lần cô đều là người ở lại gánh chịu hậu quả cuối cùng, cô không muốn
"Tiểu Niệm"
Thấy thế, Phong Đức nhíu mày lại, hổ thẹn mà nhìn cô.
"Để con nghĩ đã, chờ con, con sẽ nghĩ ra biện pháp."
Thời Tiểu Niệm nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Ngồi ở trên xe trở về, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đôi mắt đã đỏ hồng, trong lòng cô đang loạn thành một đoàn.
Không thể nói cho Cung Âu, tình hình bây giờ của Cung Âu không thích hợp để biết những việc này;
Không thể nói cho Cung gia, đối với Cung Tước mà nói, ông ta thoả mãn Cung Âu bây giờ, ông ta sẽ không đồng ý để Cung Âu lại trở lại.
Mà không có sự che chở của Cung Âu và Cung gia, Phong Đức có thể giấu Mona được bao lâu
Một khi đã bị bóc trần, chỉ có một con đường chết.
Trừ phi bây giờ cô có thể tìm được một thế lực mạnh mẽ còn nguyện ý trợ giúp cho người của cô, vậy thì vẹn cả đôi bên rồi.
Nhưng phải làm thế nào chứ.
Cõi đời này đâu phải chuyện gì cũng vẹn cả đôi đường.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, thân thể lùi ra sau, tâm tư ngổn ngang.
Không biết có phải là Thượng Đế nghe được tiếng nói trong đáy lòng của cô hay không, bỗng nhiên cô trông thấy một bóng người cao to từ một cái cửa nào đó đi ra.
"Dừng xe."
Thời Tiểu Niệm lập tức hô.
Tài xế dừng xe lại, Thời Tiểu Niệm nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy đó là một phòng trưng bày tranh, người đàn ông có thân hình cao to kia vừa từ bên trong đi ra, [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N] hắn mặc một thân quần áo hàng hiệu có giá trị không nhỏ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đểu lộ ra sự tao nhã, chỉ là đeo kính mắt và khẩu trang nên có vẻ đặc biệt thần bí.
Một người phụ nữ đứng ở sau lưng hắn, tư thái cung kính, là Julie.
Người đàn ông kia đang muốn ngồi vào trong xe, bỗng nhiên như cảm giác được cái gì, hướng về phía Thời Tiểu Niệm bên này nhìn sang, sau đó hướng về phía cô gật đầu nhẹ ra hiệu.
Y tiên sinh.
Thì ra hắn đã ở Anh quốc, còn ở cùng một thành phố, thật là khéo.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe cũng hướng về phía hắn gật gật đầu, cùng lúc đó một ý nghĩ can đảm xông ra.
Tiếp đó, Thời Tiểu Niệm tìm cách đẩy Charles đi, ngồi ở trên xe Y tiên sinh lần thứ hai đi tới trường học Quản gia.
Trong không gian kín, Thời Tiểu Niệm và Y tiên sinh ngồi song song với nhau, cô chà xát tay, sau khi hít sâu một hơi thật sâu cô mới nhìn về phía nam nhân bên cạnh, "Tiên sinh, ngài thật sự dự định trợ giúp tôi sao, đối phương là gia tộc Lancaster đó."
Người đàn ông đang ngồi với tư thế tao nhã, nghe vậy không khỏi cười nhẹ một tiếng, thấp mâu nhìn về phía cô, mắt kính phản chiếu gương mặt của cô.
"Cô yên tâm, tôi rất có nhiều biện pháp để giấu người."
Hắn phát âm tiếng trung rất chuẩn, giọng nói trưởng thành, rõ ràng, giọng nói truyền cảm như MC, rất từ tính.
Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, một âm thanh rất xa lạ, cô không hiểu tại sao trước đây hắn lại muốn che giấu âm thanh của mình với cô.
Lúc mới đầu cô còn nghĩ hắn là người câm, sau đó lại cho rằng đó có thể là người mình biết, nhưng bây giờ cô dám khẳng định, cô thật sự không quen biết hắn.
"Tiên sinh, nó có thể sẽ gây họa cho ngài."
Thời Tiểu Niệm hơi sửng sốt một chút nói.
"Cô cũng vừa nói, tôi có thể có năng lực làm cho chồng chưa cưới của cô không tra ra được cái gì, thực lực cũng không nhỏ, ngoài ra, tôi có thể nói cho cô biết, lá gan của tôi cũng không nhỏ, mấy chuyện như bắt cóc tôi có thể làm rất tốt." người đàn ông cười nói, ngữ khí hài hước.
"…"
Thời Tiểu Niệm cạn...lời
"Cô có thể tín nhiệm tôi." Người đàn ông lại bồi thêm một câu, rõ ràng, "Chỉ cần cô ta ở trong tay tôi, tôi bảo đảm có đầy đủ thời gian để cho chồng chưa cưới của cô khôi phục như lúc ban đầu, không bị bất cứ ai tìm tới được."
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, "Tại sao ngài phải giúp tôi như vậy"
Là thưởng thức tranh của cô hay là ái mộ cô, cũng coi như là ái mộ đi, cũng không thể thoải mái đáp ứng cô làm cướp được.
"Bởi vì tôi hi vọng Tịch tiểu thư có thể nhận được hạnh phúc."
Người đàn ông nói.
"Tôi thật sự đoán không ra rốt cuộc thì ngài là tuýp đàn ông như thế nào."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Vậy thì đừng đoán." Người đàn ông nhìn cô, cười nhạt, ngữ khí đều đều, "Tôi thưởng thức cách làm người của Tịch tiểu thư, thưởng thức tranh của Tịch tiểu thư, chỉ riêng hai điểm này cũng đủ để tôi đáp ứng bất cứ thỉnh cầu gì của cô rồi."
Rộng lượng như vậy.
"…"
Đối mặt với một người đàn ông nói ra những lời như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nói gì.
Nghe vậy, Mona trào phúng cười một tiếng, khóe môi cong lên, "Đúng, cô nói không sai, tôi xác thực không có ý tốt mà chữa bệnh cho Cung Âu, là do hắn ngốc, hắn hủy bỏ hôn ước với tôi, để cho tôi trở thành trò cười, còn dám chạy đến trước mặt của tôi muốn tôi chữa bệnh"
Cô ta là đại tiểu thư cao cao tại thượng, sao cô ta còn có thể tác thành cho Cung Âu.
"Đùng"
Phong Đức đưa tay ra vung một cái tát lên trên mặt Mona, phẫn hận trừng mắt về phía cô ta, "Cô còn làm cái gì với thiếu gia, thiếu gia sẽ biến thành thế nào"
Mona bị đánh đến nỗi nghiêng mặt sang một bên, trên mặt đau đến nỗi khóe mắt của cô ta co giật, cô ta nói, "Biến thành thế nào các ngời đã tìm rất nhiều bác sỹ tâm lý giỏi để tham khảo ý kiến đi, còn hỏi tôi làm gì"
"Nói"
Phong Đức tức giận nói.
"Kỳ thực chứng rối loạn nhân cách hoang tưởng không tính là bệnh nghiêm trọng gì, chí ít là so với rất nhiều ca bệnh, bệnh của hắn khá là nhẹ." Mona nói, cười lạnh một tiếng, "Nhưng hắn là người không chịu nổi kích thích dù chỉ nhỏ nhất, các người không cảm thấy tôi rất giỏi sao, Cung Âu bị kích thích đến nỗi không thể kiềm chế được cảm xúc của mình từ đó tình trạng trở nên càng ngày càng nghiêm trọng, sau đó, tôi mất có bốn năm để hắn hoàn toàn biến thành một người khác, để hắn điên cuồng kiềm chế chính mình."
Thời Tiểu Niệm dựa vào tường nghe, ngón tay đang run rẩy.
"Hiện tại hắn giống như một quả bóng, trạng thái đáng sợ nhất không phải là bóng được bơm đầy hơi, đáng sợ nhất là khi người ta đã bơm đầy hơi cho quả bóng mà còn cố bơm tiếp vào, đến khi đó quả bóng sẽ ‘BÙM’ nổ tan tành…ha ha ha." Mona cười phá lên, "Ở trạng thái như của hắn thì điều này mang tính khả thi rất cao."
"…"
"Bóng càng bơm càng căng, nó có thể sẽ nổ, cũng có thể không nổ, càng có khả năng cô buông lỏng tay nó liền bay ra ngoài, bay đến nơi nào cô cũng không biết." Mona nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, nói rõ mọi chuyện ra, "Nói cách khác, hắn có thể sẽ hoàn toàn biến thành một kẻ điên cuồng, đánh mất tất cả lý chí."
Sắc mặt của Thời Tiểu Niệm đã cực kỳ khó coi.
Nhìn cô như vậy, Mona đột nhiên cảm thấy đặc biệt thoải mái, rõ ràng mình vẫn còn đang ở thế yếu, lại có khả năng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Thời Tiểu Niệm, cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
Phong Đức đứng ở bên cạnh phẫn hận trừng Mona, "Cô là người phụ nữ độc ác nhất mà tôi đã từng thấy, biện pháp nham hiểm như thế mà cô cũng muốn dùng."
Có thể sẽ biến thành kẻ điên.
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới biện pháp của Mona còn có thể hung tàn đến cực điểm, cô đột nhiên cảm thấy chân của mình mềm nhũn ra, làm thế nào cũng đứng không vững.
"Cô mới vừa nói, bóng cũng sẽ không phát nổ, có biện pháp gì" Thời Tiểu Niệm hỏi.
"Để tôi lại đi khai đạo cho Cung Âu."
Mona nói.
"Không thể." Thời Tiểu Niệm trực tiếp gạt bỏ đề nghị của cô ta.
"…"
Mona mím môi, máu tươi theo đường cong trên gương mặt chảy đến khóe môi của cô ta, mùi vị đó làm cho cô ta kinh hoảng mà phẫn nộ.
Thời Tiểu Niệm đứng dựa ở bên tường thật lâu, sau đó từ từ đi về phía Mona, hạ tầm mắt nhìn về phía cô ta, "Nói ra biện pháp của cô đi, cô dạy tôi làm thế nào mới có thể giúp Cung Âu thả lỏng ra một chút, đến tận khi hắn có thể ôn hòa tiếp thu sự thực cô dùng bốn năm để đùa bỡn hắn, hoàn toàn thả lỏng chính mình."
"…"
Mona thật sâu nhìn chằm chằm vào cô.
"Không nói sao" Thời Tiểu Niệm hỏi, đôi mắt tức giận nhìn chằm chằm vào cô ta, "Kỹ thuật vẽ của tôi tốt lắm, tôi có thể đem những hình ảnh trong video kia khắc lên trên mặt của cô."
"Cô"
Video này là nhược điểm trí mạng của Mona, trên mặt của cô ta dâng lên một trận lúng túng, suy nghĩ một chút, cuối cùng nói, "Vô dụng, nhất định phải để tôi ra ngoài, bằng không hắn vĩnh viễn không thể hoàn toàn thả lỏng chính mình."
"Tại sao"
"Bởi vì hắn là người hoang tưởng." Mona cau mày nói, "Hắn không yêu tôi, nhưng hắn tin tưởng vào tay nghề của tôi, có hiểu không, không thì để tôi dùng nghĩa dễ hiểu nhất để nói cho cô, nếu như không phải chính tôi nói cho hắn biết, hắn phải làm như vậy, có thể làm gì, hắn liền không thể cởi bỏ được tính khắc chế trong bốn năm kia."
"…"
"Cô mời bác sỹ tâm lý khác cũng vô dụng." Mona nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, "Thả tôi ra, tôi sẽ giúp cô chân chính chữa khỏi cho Cung Âu "
Mona hiểu rõ cái mình cần nhất bây giờ chính là mạng sống.
"Vậy mỗi ngày cô gọi cho Cung Âu một cú điện thoại đi." Thời Tiểu Niệm nói, "Tôi cũng biết rõ, phụ trợ tâm lý không phải chỉ dùng một cú điện thoại là có thể kết thúc. Sau này, mỗi ngày cô đều phải gọi một cuộc điện thoại cho Cung Âu, lấy thân phận bác sỹ tâm lý để hỏi thăm tình hình của hắn, hướng dẫn hắn cái thứ gì gọi là cởi bỏ được tính khắc chế bản thân, đến tận khi hắn không còn phải chịu dày vò, hoàn toàn trở lại chính mình."
Thậm chí cô không cần phải chữa khỏi cái gì gọi là hoang tưởng nữa.
Cô chỉ cần Cung Âu trở lại là chính mình.
"Cô có ý gì"
Mona khiếp sợ nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
"Ý tôi là, cho đến khi Cung Âu trở về chính mình như trước đây, thì tôi sẽ không thả cô đi." Thời Tiểu Niệm nói, "Một ngày không trị hết, tôi liền nhốt cô một ngày, một tháng không trị hết, tôi liền giam cô một tháng."
"Cô không có cái năng lực kia "
Mona nói, cô ta không nghĩ rằng Thời Tiểu Niệm sẽ nghĩ ra biện pháp như thế.
"Có muốn thử một chút hay không" Thời Tiểu Niệm lạnh lùng thốt, quay người rời khỏi phòng.
Phong Đức một lần nữa đem băng keo dán lên mồm Mona, sau đó cũng đi ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm có sự tán thưởng, "Vẫn là phụ nữ hiểu làm thế nào để trị phụ nữ."
Để ông đến, chưa chắc Mona sẽ nói nhiều như vậy.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngoái đầu lại nhìn về phía Phong Đức, lông mày cau lại, "Cha nuôi, chúng ta không chắc có thể giấu Mona lâu như vậy, cô ta không phải là người bình thường, gia tộc Lancaster rất nhanh sẽ tìm tới của."
Hiện tại người cô lo lắng nhất không phải là Cung Âu, mà là Phong Đức.
Phong Đức cười nói, "Tiểu Niệm, ta đã thông suốt rồi, tiếp theo, ta sẽ dẫn Mona đi trốn, nhất định sẽ kéo dài cho tới khi thiếu gia thực sự trở lại làm chính mình."
Nếu như đúng như Walker từng nói, bây giờ thiếu gia đang phải chịu sự dày vò rất lớn, loại dày vò kia sớm muộn cũng có một ngày sẽ nuốt sống thiếu gia.
Chỉ cần thiếu gia có thể khỏe mạnh, cho dù ông chết cũng là chết có ý nghĩa.
"Không được." Thời Tiểu Niệm lắc đầu, cô nhìn về phía Phong Đức, giọng nói mang theo sự lo lắng, "Ngài để con suy nghĩ thêm biện pháp, trước tiên ngài đừng làm bất cứ động tác gì."
"Tiểu Niệm, ta thật sự không…"
"Cha nuôi, con không thể lại mất đi thân nhân" Thời Tiểu Niệm lớn tiếng mà đánh gãy lời ông, trừng mắt vè phía ông, viền mắt lập tức đỏ lên.
"…"
"Tại sao ai cũng đều phải để con lo lắng " Thời Tiểu Niệm trừng ông nói, "Mẹ đi theo cha, Cung Âu vì con mà biến thành bộ dáng như ngày hôm nay, ngài lại vì hắn mà liều mạng, các người muốn làm gì thì làm, nhưng có nghĩ tới cảm thụ của con hay không "
Mỗi một lần.
Mỗi một lần cô đều là người ở lại gánh chịu hậu quả cuối cùng, cô không muốn
"Tiểu Niệm"
Thấy thế, Phong Đức nhíu mày lại, hổ thẹn mà nhìn cô.
"Để con nghĩ đã, chờ con, con sẽ nghĩ ra biện pháp."
Thời Tiểu Niệm nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Ngồi ở trên xe trở về, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đôi mắt đã đỏ hồng, trong lòng cô đang loạn thành một đoàn.
Không thể nói cho Cung Âu, tình hình bây giờ của Cung Âu không thích hợp để biết những việc này;
Không thể nói cho Cung gia, đối với Cung Tước mà nói, ông ta thoả mãn Cung Âu bây giờ, ông ta sẽ không đồng ý để Cung Âu lại trở lại.
Mà không có sự che chở của Cung Âu và Cung gia, Phong Đức có thể giấu Mona được bao lâu
Một khi đã bị bóc trần, chỉ có một con đường chết.
Trừ phi bây giờ cô có thể tìm được một thế lực mạnh mẽ còn nguyện ý trợ giúp cho người của cô, vậy thì vẹn cả đôi bên rồi.
Nhưng phải làm thế nào chứ.
Cõi đời này đâu phải chuyện gì cũng vẹn cả đôi đường.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, thân thể lùi ra sau, tâm tư ngổn ngang.
Không biết có phải là Thượng Đế nghe được tiếng nói trong đáy lòng của cô hay không, bỗng nhiên cô trông thấy một bóng người cao to từ một cái cửa nào đó đi ra.
"Dừng xe."
Thời Tiểu Niệm lập tức hô.
Tài xế dừng xe lại, Thời Tiểu Niệm nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy đó là một phòng trưng bày tranh, người đàn ông có thân hình cao to kia vừa từ bên trong đi ra, [T-R-U-Y-E-N-F-U-L-L-.-V-N] hắn mặc một thân quần áo hàng hiệu có giá trị không nhỏ, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đểu lộ ra sự tao nhã, chỉ là đeo kính mắt và khẩu trang nên có vẻ đặc biệt thần bí.
Một người phụ nữ đứng ở sau lưng hắn, tư thái cung kính, là Julie.
Người đàn ông kia đang muốn ngồi vào trong xe, bỗng nhiên như cảm giác được cái gì, hướng về phía Thời Tiểu Niệm bên này nhìn sang, sau đó hướng về phía cô gật đầu nhẹ ra hiệu.
Y tiên sinh.
Thì ra hắn đã ở Anh quốc, còn ở cùng một thành phố, thật là khéo.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe cũng hướng về phía hắn gật gật đầu, cùng lúc đó một ý nghĩ can đảm xông ra.
Tiếp đó, Thời Tiểu Niệm tìm cách đẩy Charles đi, ngồi ở trên xe Y tiên sinh lần thứ hai đi tới trường học Quản gia.
Trong không gian kín, Thời Tiểu Niệm và Y tiên sinh ngồi song song với nhau, cô chà xát tay, sau khi hít sâu một hơi thật sâu cô mới nhìn về phía nam nhân bên cạnh, "Tiên sinh, ngài thật sự dự định trợ giúp tôi sao, đối phương là gia tộc Lancaster đó."
Người đàn ông đang ngồi với tư thế tao nhã, nghe vậy không khỏi cười nhẹ một tiếng, thấp mâu nhìn về phía cô, mắt kính phản chiếu gương mặt của cô.
"Cô yên tâm, tôi rất có nhiều biện pháp để giấu người."
Hắn phát âm tiếng trung rất chuẩn, giọng nói trưởng thành, rõ ràng, giọng nói truyền cảm như MC, rất từ tính.
Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm nghe thấy hắn mở miệng nói chuyện, một âm thanh rất xa lạ, cô không hiểu tại sao trước đây hắn lại muốn che giấu âm thanh của mình với cô.
Lúc mới đầu cô còn nghĩ hắn là người câm, sau đó lại cho rằng đó có thể là người mình biết, nhưng bây giờ cô dám khẳng định, cô thật sự không quen biết hắn.
"Tiên sinh, nó có thể sẽ gây họa cho ngài."
Thời Tiểu Niệm hơi sửng sốt một chút nói.
"Cô cũng vừa nói, tôi có thể có năng lực làm cho chồng chưa cưới của cô không tra ra được cái gì, thực lực cũng không nhỏ, ngoài ra, tôi có thể nói cho cô biết, lá gan của tôi cũng không nhỏ, mấy chuyện như bắt cóc tôi có thể làm rất tốt." người đàn ông cười nói, ngữ khí hài hước.
"…"
Thời Tiểu Niệm cạn...lời
"Cô có thể tín nhiệm tôi." Người đàn ông lại bồi thêm một câu, rõ ràng, "Chỉ cần cô ta ở trong tay tôi, tôi bảo đảm có đầy đủ thời gian để cho chồng chưa cưới của cô khôi phục như lúc ban đầu, không bị bất cứ ai tìm tới được."
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn, "Tại sao ngài phải giúp tôi như vậy"
Là thưởng thức tranh của cô hay là ái mộ cô, cũng coi như là ái mộ đi, cũng không thể thoải mái đáp ứng cô làm cướp được.
"Bởi vì tôi hi vọng Tịch tiểu thư có thể nhận được hạnh phúc."
Người đàn ông nói.
"Tôi thật sự đoán không ra rốt cuộc thì ngài là tuýp đàn ông như thế nào."
Thời Tiểu Niệm nói.
"Vậy thì đừng đoán." Người đàn ông nhìn cô, cười nhạt, ngữ khí đều đều, "Tôi thưởng thức cách làm người của Tịch tiểu thư, thưởng thức tranh của Tịch tiểu thư, chỉ riêng hai điểm này cũng đủ để tôi đáp ứng bất cứ thỉnh cầu gì của cô rồi."
Rộng lượng như vậy.
"…"
Đối mặt với một người đàn ông nói ra những lời như vậy, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nói gì.
Bình luận facebook