Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 627: Trốn? Sao không tiếp tục trốn nữa đi
Editor: Yuhina
Y tiên sinh vẫn đứng trước sô pha, thân hình cao lớn cương trực, không nhúc nhích, một khối thủy tinh vỡ trên đất văng đến trước mặt hắn.
Theo tiếng nổ vang này, toàn bộ mọi người trên quảng trường đều sợ ngây người, âm nhạc cũng nhất thời dừng lại, mọi người xung quanh đều nhìn vè phía bên này.
Phong Đức lái xe lui về phía sau.
Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt hung tàn trừng mắt về phía bên trong, bỗng dưng khom lưng nhặt một cây gậy dài như gậy đánh gôn lên, cầm chặt trong tay đi về phía cửa sổ sát đất tàn nhẫn mà đập.
Lại một tấm kính bị đập xuống.
Hắn đập đặc biệt tàn nhẫn, đôi mắt hằn đầy tơ máu đến đáng sợ.
"Ầm"
Đập xong, Cung Âu khom lưng đi tới, hai chân đạp lên mảnh vỡ đầy trên đất, Thời Tiểu Niệm lo âu xông tới, "Cung Âu anh cẩn thận."
Tất cả chỗ này đều là mảnh kính vỡ.
"Sẵn sàng đi ra chưa?" Cung Âu trừng mắt phía trước, điên cuồng mà quát, "Trốn? sao không tiếp tục trốn nữa đi"
Hắn rống đến điên cuồng.
Âm thanh kia cơ hồ có thể xé rách màng nhĩ của Thời Tiểu Niệm.
"Em không có trốn, em chỉ là nhìn thấy…"
Thời Tiểu Niệm nói được nửa câu thì ngừng lại, bởi vì cô phát hiện không phải Cung Âu đang rống coo, ánh mắt của hắn lướt qua cô trừng mắt về phía sau cô.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi quay đầu, nơi đó, chỉ có Y tiên sinh đứng, hắn đứng nghiêm, không nhúc nhích, mặt được che kín nên không nhìn thấy một chút tâm tình nào cả.
Cung Âu đang nói với Y tiên sinh
"Mười mấy năm trốn tránh, sao không trốn thêm mấy chục năm nữa đi"
Cung Âu quát, sắc mặt tái xanh, đôi mắt đỏ tươi gần như cừu hận trừng Y tiên sinh, cầm gậy tàn nhẫn mà đập tới, gậy xẹt qua Y tiên sinh.
Y tiên sinh đứng yên không nhúc nhích, ngay cả ý nghĩ tránh đòn cũng đều không có.
"Ầm"
Cung Âu cầm lấy tách cà phê bên cạnh tàn nhẫn mà nện trên mặt đất, tách cà phê theo đó mà nát, cà phê còn bốc hơi nóng văng tung toé, rơi xuống đất, hoàn toàn lộn xộn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, giờ mới hiểu được, Cung Âu đã sớm nhận thức Y tiên sinh.
Nhưng mà, sao bọn họ lại biết nhau
Không phải Cung Âu vẫn chưa tra ra được thân phận của Y tiên sinh à
Y tiên sinh đứng ở nơi đó nhìn Cung Âu, không nói gì, hai người đứng mặt đối mặt, chiều cao tương đương, lửa giận trên người Cung Âu dường như muốn đốt tất cả.
"Sao ngươi còn muốn dùng cái dáng vẻ quỷ quái này che giấu tới khi nào"
Cung Âu tàn nhẫn mà ném gậy đến trước mặt Y tiên sinh, đôi mắt tàn nhẫn mà trừng hắn, ánh mắt kia hận không thể xé nát hắn ra.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cả người run rẩy hai lần, mờ mịt nhìn bọn họ.
Y tiên sinh đứng ở chỗ đó như cọc gỗ vậy, rốt cục sau câu nói kia mới có động tác, hắn giơ tay lên chậm rãi tháo kính mắt, phía dưới hàng lông mày là một đôi mắt hẹp dài sâu hút, màu sắc đồng tử như đen lại hơi lệch đi một chút, hốc mắt rất sâu, hắn cứ nhìn Cung Âu như vậy, trong mắt có hổ thẹn.
Hổ thẹn
Thời Tiểu Niệm nhìn T tiên sinh lại tiếp tục tháo khẩu trang ra, khẩu trang được bỏ ra trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trợn to hai mắt, tay che miệng, khó có thể tin mà nhìn hắn.
Đó là một gương mặt trưởng thành cực kỳ nho nhã, đường nét thâm thúy, cũng lộ ra một luồng cảm giác hỗn huyết lúc ẩn lúc hiện, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan không xuất chúng bất phàm bằng Cung Âu, nhưng lại có chút tương tự.
Khuôn mặt này cô đã từng thấy.
Cung Âu đã từng cầm ảnh chụp chung của anh trai hắn và Tịch Ngọc cho cô xem, gò má của thanh niên phía trên kia rất là tuấn lãng, đôi mắt ngậm lấy nụ cười, dáng vẻ đó cô vẫn nhớ.
Cung Úc.
Hắn là Cung Úc, là anh trai của Cung Âu đã xảy ra tai nạn xe cộ chết mười mấy năm rồi, thanh niên tuổi trẻ tuấn lãng trong hình, người đàn ông trước mắt thành thục trầm ổn, nhưng đích thật là cùng một người.
Không ngờ Cung Úc lại sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ như vậy, hoàn hảo không chút tổn hại, đừng nói cái gì mà xác chết bị đốt cháy khét, trên mặt hắn, trên tay ngay cả mọt vết bỏng cũng đều không có.
Sau khi Cung Úc tháo khẩu trang xuống, không khí như là ngưng trệ lại, chỉ còn dư lại tiếng hít thở có vẻ trầm trọng của Cung Âu, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt của Cung Úc, đôi mắt càng có vẻ đỏ tươi, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Hắn còn sống, vẫn luôn sống trên thế giới này.
"Cung Âu, đã lâu không gặp."
Cung Úc đứng ở nơi đó nhìn về phía khuôn mặt tức giận của Cung Âu, cố nặn ra nụ cười nói.
Một giây sau, Cung Âu liền đưa tay vung ra một quyền đánh lên trên mặt của hắn, ép hắn đến trên ghế salông, hai tay tàn nhẫn mà siết cổ tay hắn, gầm nhẹ đi ra, "Trốn mười mấy năm, rốt cục ngươi đã cam lòng xuất hiện"
Hắn ra tay lại là một quyền đánh lên trên mặt của hắn(Cung Úc).
Cung Úc co quắp ngồi ở trên ghế salông không hề có một chút phản kháng, tùy ý để Cung Úc ung Âu đánh mình, mặt nghiêng đi, mím môi, phần môi chảy ra một máu vệt.
"Cung Âu, anh đừng đánh nữa"
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm còn chưa qua được nỗi khiếp sợ khi đối diện với khởi tử hoàn sinh, vội vã xông lên phía trước kéo Cung Âu, "Anh sẽ đả thương hắn đấy, đừng đánh."
"Hắn đã là một người chết rồi, đánh chết thì cũng là chết lại một lần mà thôi"
Cung Âu quát, tựa như còn như chưa vừa lòng, lại tiếp tục nắm chặt lấy hắn đánh một trận tơi bời, Cung Úc tùy ý để hắn đánh, bị đánh đến nỗi phun ra một ngụm máu cũng không có trở tay, càng không có né tránh.
Hai người từ trên ghế sa lông dây dưa tới đất trên, vật lộn ở trên đất đầy thủy tinh vỡ, Cung Úc bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, cắn răng không nói tiếng nào.
Thời Tiểu Niệm lo lắng muốn khuyên can, nhưng làm thế nào cũng không kéo được Cung Âu, đứng bên cạnh mà gấp đến độ không được, "Cung Âu anh thật sự sẽ đánh chết hắn sao, anh buông tay ra, đó là anh trai anh, hắn là anh của anh"
Cô lớn tiếng mà hô.
Nghe được âm thanh của Thời Tiểu Niệm, âm lệ trong mắt Cung Âu mới từ từ tiêu tan một ít, đôi mắt vẫn mang theo cừu hận trừng người bị hắn ngồi lên Cung Úc, hô hấp trầm trọng.
Cung Úc nằm ở nơi đó đã thoi thóp, hai mắt vô thần, máu nơi khóe môi không ngừng mà chảy ra, tiếng nói của hắn trở nên mất tiếng, "Giải hận chưa, Cung Âu"
"Ầm"
Lại là một quyền.
"…"
Cung Úc bị đánh đến nỗi ngất đi, ngã trên mặt đất.
Cung Âu từ trên người hắn đứng lên, ngồi ở trên mảnh kiếng bể, ngón tay thon dài vùi vào trong tóc cuả mình, mu bàn tay nhuộm đầy máu, có vết là bị kính làm trầy da, có vết là máu của Cung Úc.
Phong Đức từ bên ngoài xông tới, nhìn thấy tình cảnh này mà chấn động, lại nhìn mặt Cung Úc, kinh ngạc hô lên tiếng, "Đại thiếu gia, thế nào lại là Đại thiếu gia"
Vừa nãy thiếu gia đột nhiên muốn ông lái xe đâm nát cửa sổ sát đất, ông còn không biết là chuyện gì xảy ra, thì ra là vì Đại thiếu gia.
Nhưng không phải Đại thiếu gia đã sớm chết rồi sao
Bọn họ đều là tận mắt thấy, tại sao lại ở đây
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn Cung Úc bị đánh đến vết thương chằng chịt, lại nhìn Cung Âu ngồi ở một bên thở hổn hển, có chút đau lòng.
Mười mấy sau Cung Âu mới gặp lại anh trai đã được khởi tử hoàn sinh, nhưng lại là đem đánh hắn đến mức phải nằm viện.
Thời Tiểu Niệm và Phong Đức nhanh chóng đưa hắn vào viện, Cung Úc nằm ở trong phòng bệnh VIP, đang được truyền dịch, giờ khắc này trên gương mặt tuấn lãng đều là vết thương.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn, cũng không biết Cung Úc làm thế nào để tiếp tục kiên trì, Cung Âu đã hạ thủ ác như vậy, nhưng ngay cả tránh hắn cũng không tránh.
Bác sỹ đứng ở một bên nói rồi một đống danh từ riêng mà Thời Tiểu Niệm nghe cũng nghe không hiểu, sau đó nói, "Hiện tại bệnh nhân cần hảo hảo dưỡng thương, không thể bị thương nữa."
Nói xong, bác sỹ quay người rời đi.
Julie và Phong Đức đứng bên cạnh giường bệnh, Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên khác, nhìn Cung Úc hôn mê bất tỉnh, sau đó cô chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở trong góc ghế salông, áo bành-tô trên người dính vết máu, bàn tay thon dài dán mấy miếng băng gạc, làm thế nào hắn cũng không chịu để bác sỹ xem cho hắn.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, đôi con ngươi đen nhìn mặt đất, môi mỏng mím lái, đường nét căng ra đến mức chăm chú, hô hấp trầm trọng.
Thời Tiểu Niệm ra hiệu cho Phong Đức bọn họ đi ra ngoài trước, sau đó đi tới trước mặt Cung Âu, thấp mâu dừng ở khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Chừng nào thì anh biết được"
Cung Âu ngước mắt nhìn cô một cái, không nói gì, thân thể ngửa ra sau, trên người nhiều hơn mấy phần uể oải.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bên cạnh hắn, tay cầm lấy tay hắn, đầu ngón tay mơn trớn miếng băng gạc trên tay.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực hết thảy đều là manh mối, Y tiên sinh đặc biệt giúp cô một tay, nếu như đúng là ái mộ cô, sao có thể ngay cả chồng của cô, người thân của chồng cũng trợ giúp.
Y tiên sinh quá quen thuộc Luân Đôn, còn có mái tóc quăn di truyền của Cung gia, mang khẩu trang, đeo mắt kính để cho cô không nhận ra.
Cô chưa từng nghĩ tới phương diện kia.
Lại nói Cung Úc, rõ ràng năm đó xảy ra tai nạn xe cộ, thi thể bị biến dạng đến nỗi không thể nhận dạng, nhưng tại sao hắn lại không tổn thương chút nào mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ
"Du thuyền."
Cung Âu trầm thấp nói.
"Lần ở du thuyền kia anh đã phát hiện rồi." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Không phải anh không gặp hắn sao"
Lúc đó Cung Âu đi theo cô, sau khi xuất hiện thì Cung Úc đã biến mất rất nhanh, sao hắn có thể nhận ra
"Giọng nói của hắn, đừng nói mười mấy năm, cho dù hai mươi mấy năm, anh vẫn nhận ra."
Cung Âu lạnh lùng thốt, đôi con ngươi đen trừng mắt về phía người đàn ông trên giường bệnh, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Vậy tại sao khi anh ở trên du thuyền lại không ngăn cản hắn" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, nghe vậy, ngọn lửa giận trong mắt Cung Âu càng thêm bùng nổ, cắn răng nói, "Chẳng phải hắn coi mình là người chết sao, tại sao anh phải đi cản người đã chết"
"Vậy hôm nay"
"Muốn làm người chết thì phải biết an phận thủ thường, nếu hắn không chịu hảo hảo làm người chết của hắn, thì anh sẽ vạch trần hắn, có cái gì không đúng" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị, "Anh làm không đúng?"
"Em cũng không nói anh làm không đúng." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Nhưng anh ra tay cũng quá nặng, mười mấy năm không gặp, mới vừa gặp lại đã đánh cho anh trai của mình đến mức nằm viện."
Cái cách chào hỏi này đúng là độc nhất vô nhị, trên thế giới người có thể làm được chuyện như vậy phỏng chừng cũng chỉ có Cung Âu mà thôi.
"Gặp lại" Cung Âu khinh thường cười lạnh một tiếng, " Căn bản hắn không muốn cùng anh gặp lại, tại sao anh phải nhẹ tay chứ, đã đưa hắn đến bệnh viện rồi, chúng ta đi"
"Đi" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, "Không chờ hắn tỉnh"
"Tại sao phải chờ hắn tỉnh"
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
"Hắn là người anh mà anh kính trọng nhất, hắn biến mất mười mấy năm đột nhiên xuất hiện lần nữa, anh không muốn biết trong đó có nội tình gì à" Thời Tiểu Niệm hỏi, ngay cả cô cũng rất hiếu kỳ, cô không tin Cung Âu không muốn biết.
Chỉ là, hắn chống cự muốn biết.
"Kính trọng… anh nghĩ không ra bất kỳ lý do gì để kính trọng hắn" Cung Âu từ trên ghế sa lông đứng lên, thấp mâu trừng cô một chút, "Em có đi hay không, em không đi thì anh đi"
Nói xong, Cung Âu nhấc chân lên đi, để một mình cô ở lại nơi đó.
Y tiên sinh vẫn đứng trước sô pha, thân hình cao lớn cương trực, không nhúc nhích, một khối thủy tinh vỡ trên đất văng đến trước mặt hắn.
Theo tiếng nổ vang này, toàn bộ mọi người trên quảng trường đều sợ ngây người, âm nhạc cũng nhất thời dừng lại, mọi người xung quanh đều nhìn vè phía bên này.
Phong Đức lái xe lui về phía sau.
Cung Âu đứng ở nơi đó, ánh mắt hung tàn trừng mắt về phía bên trong, bỗng dưng khom lưng nhặt một cây gậy dài như gậy đánh gôn lên, cầm chặt trong tay đi về phía cửa sổ sát đất tàn nhẫn mà đập.
Lại một tấm kính bị đập xuống.
Hắn đập đặc biệt tàn nhẫn, đôi mắt hằn đầy tơ máu đến đáng sợ.
"Ầm"
Đập xong, Cung Âu khom lưng đi tới, hai chân đạp lên mảnh vỡ đầy trên đất, Thời Tiểu Niệm lo âu xông tới, "Cung Âu anh cẩn thận."
Tất cả chỗ này đều là mảnh kính vỡ.
"Sẵn sàng đi ra chưa?" Cung Âu trừng mắt phía trước, điên cuồng mà quát, "Trốn? sao không tiếp tục trốn nữa đi"
Hắn rống đến điên cuồng.
Âm thanh kia cơ hồ có thể xé rách màng nhĩ của Thời Tiểu Niệm.
"Em không có trốn, em chỉ là nhìn thấy…"
Thời Tiểu Niệm nói được nửa câu thì ngừng lại, bởi vì cô phát hiện không phải Cung Âu đang rống coo, ánh mắt của hắn lướt qua cô trừng mắt về phía sau cô.
Thời Tiểu Niệm chậm rãi quay đầu, nơi đó, chỉ có Y tiên sinh đứng, hắn đứng nghiêm, không nhúc nhích, mặt được che kín nên không nhìn thấy một chút tâm tình nào cả.
Cung Âu đang nói với Y tiên sinh
"Mười mấy năm trốn tránh, sao không trốn thêm mấy chục năm nữa đi"
Cung Âu quát, sắc mặt tái xanh, đôi mắt đỏ tươi gần như cừu hận trừng Y tiên sinh, cầm gậy tàn nhẫn mà đập tới, gậy xẹt qua Y tiên sinh.
Y tiên sinh đứng yên không nhúc nhích, ngay cả ý nghĩ tránh đòn cũng đều không có.
"Ầm"
Cung Âu cầm lấy tách cà phê bên cạnh tàn nhẫn mà nện trên mặt đất, tách cà phê theo đó mà nát, cà phê còn bốc hơi nóng văng tung toé, rơi xuống đất, hoàn toàn lộn xộn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, giờ mới hiểu được, Cung Âu đã sớm nhận thức Y tiên sinh.
Nhưng mà, sao bọn họ lại biết nhau
Không phải Cung Âu vẫn chưa tra ra được thân phận của Y tiên sinh à
Y tiên sinh đứng ở nơi đó nhìn Cung Âu, không nói gì, hai người đứng mặt đối mặt, chiều cao tương đương, lửa giận trên người Cung Âu dường như muốn đốt tất cả.
"Sao ngươi còn muốn dùng cái dáng vẻ quỷ quái này che giấu tới khi nào"
Cung Âu tàn nhẫn mà ném gậy đến trước mặt Y tiên sinh, đôi mắt tàn nhẫn mà trừng hắn, ánh mắt kia hận không thể xé nát hắn ra.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, cả người run rẩy hai lần, mờ mịt nhìn bọn họ.
Y tiên sinh đứng ở chỗ đó như cọc gỗ vậy, rốt cục sau câu nói kia mới có động tác, hắn giơ tay lên chậm rãi tháo kính mắt, phía dưới hàng lông mày là một đôi mắt hẹp dài sâu hút, màu sắc đồng tử như đen lại hơi lệch đi một chút, hốc mắt rất sâu, hắn cứ nhìn Cung Âu như vậy, trong mắt có hổ thẹn.
Hổ thẹn
Thời Tiểu Niệm nhìn T tiên sinh lại tiếp tục tháo khẩu trang ra, khẩu trang được bỏ ra trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm khiếp sợ trợn to hai mắt, tay che miệng, khó có thể tin mà nhìn hắn.
Đó là một gương mặt trưởng thành cực kỳ nho nhã, đường nét thâm thúy, cũng lộ ra một luồng cảm giác hỗn huyết lúc ẩn lúc hiện, góc cạnh rõ ràng, ngũ quan không xuất chúng bất phàm bằng Cung Âu, nhưng lại có chút tương tự.
Khuôn mặt này cô đã từng thấy.
Cung Âu đã từng cầm ảnh chụp chung của anh trai hắn và Tịch Ngọc cho cô xem, gò má của thanh niên phía trên kia rất là tuấn lãng, đôi mắt ngậm lấy nụ cười, dáng vẻ đó cô vẫn nhớ.
Cung Úc.
Hắn là Cung Úc, là anh trai của Cung Âu đã xảy ra tai nạn xe cộ chết mười mấy năm rồi, thanh niên tuổi trẻ tuấn lãng trong hình, người đàn ông trước mắt thành thục trầm ổn, nhưng đích thật là cùng một người.
Không ngờ Cung Úc lại sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ như vậy, hoàn hảo không chút tổn hại, đừng nói cái gì mà xác chết bị đốt cháy khét, trên mặt hắn, trên tay ngay cả mọt vết bỏng cũng đều không có.
Sau khi Cung Úc tháo khẩu trang xuống, không khí như là ngưng trệ lại, chỉ còn dư lại tiếng hít thở có vẻ trầm trọng của Cung Âu, hắn trừng mắt nhìn khuôn mặt của Cung Úc, đôi mắt càng có vẻ đỏ tươi, hô hấp càng ngày càng nặng nề.
Hắn còn sống, vẫn luôn sống trên thế giới này.
"Cung Âu, đã lâu không gặp."
Cung Úc đứng ở nơi đó nhìn về phía khuôn mặt tức giận của Cung Âu, cố nặn ra nụ cười nói.
Một giây sau, Cung Âu liền đưa tay vung ra một quyền đánh lên trên mặt của hắn, ép hắn đến trên ghế salông, hai tay tàn nhẫn mà siết cổ tay hắn, gầm nhẹ đi ra, "Trốn mười mấy năm, rốt cục ngươi đã cam lòng xuất hiện"
Hắn ra tay lại là một quyền đánh lên trên mặt của hắn(Cung Úc).
Cung Úc co quắp ngồi ở trên ghế salông không hề có một chút phản kháng, tùy ý để Cung Úc ung Âu đánh mình, mặt nghiêng đi, mím môi, phần môi chảy ra một máu vệt.
"Cung Âu, anh đừng đánh nữa"
Thấy thế, Thời Tiểu Niệm còn chưa qua được nỗi khiếp sợ khi đối diện với khởi tử hoàn sinh, vội vã xông lên phía trước kéo Cung Âu, "Anh sẽ đả thương hắn đấy, đừng đánh."
"Hắn đã là một người chết rồi, đánh chết thì cũng là chết lại một lần mà thôi"
Cung Âu quát, tựa như còn như chưa vừa lòng, lại tiếp tục nắm chặt lấy hắn đánh một trận tơi bời, Cung Úc tùy ý để hắn đánh, bị đánh đến nỗi phun ra một ngụm máu cũng không có trở tay, càng không có né tránh.
Hai người từ trên ghế sa lông dây dưa tới đất trên, vật lộn ở trên đất đầy thủy tinh vỡ, Cung Úc bị đánh đến sưng mặt sưng mũi, cắn răng không nói tiếng nào.
Thời Tiểu Niệm lo lắng muốn khuyên can, nhưng làm thế nào cũng không kéo được Cung Âu, đứng bên cạnh mà gấp đến độ không được, "Cung Âu anh thật sự sẽ đánh chết hắn sao, anh buông tay ra, đó là anh trai anh, hắn là anh của anh"
Cô lớn tiếng mà hô.
Nghe được âm thanh của Thời Tiểu Niệm, âm lệ trong mắt Cung Âu mới từ từ tiêu tan một ít, đôi mắt vẫn mang theo cừu hận trừng người bị hắn ngồi lên Cung Úc, hô hấp trầm trọng.
Cung Úc nằm ở nơi đó đã thoi thóp, hai mắt vô thần, máu nơi khóe môi không ngừng mà chảy ra, tiếng nói của hắn trở nên mất tiếng, "Giải hận chưa, Cung Âu"
"Ầm"
Lại là một quyền.
"…"
Cung Úc bị đánh đến nỗi ngất đi, ngã trên mặt đất.
Cung Âu từ trên người hắn đứng lên, ngồi ở trên mảnh kiếng bể, ngón tay thon dài vùi vào trong tóc cuả mình, mu bàn tay nhuộm đầy máu, có vết là bị kính làm trầy da, có vết là máu của Cung Úc.
Phong Đức từ bên ngoài xông tới, nhìn thấy tình cảnh này mà chấn động, lại nhìn mặt Cung Úc, kinh ngạc hô lên tiếng, "Đại thiếu gia, thế nào lại là Đại thiếu gia"
Vừa nãy thiếu gia đột nhiên muốn ông lái xe đâm nát cửa sổ sát đất, ông còn không biết là chuyện gì xảy ra, thì ra là vì Đại thiếu gia.
Nhưng không phải Đại thiếu gia đã sớm chết rồi sao
Bọn họ đều là tận mắt thấy, tại sao lại ở đây
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, nhìn Cung Úc bị đánh đến vết thương chằng chịt, lại nhìn Cung Âu ngồi ở một bên thở hổn hển, có chút đau lòng.
Mười mấy sau Cung Âu mới gặp lại anh trai đã được khởi tử hoàn sinh, nhưng lại là đem đánh hắn đến mức phải nằm viện.
Thời Tiểu Niệm và Phong Đức nhanh chóng đưa hắn vào viện, Cung Úc nằm ở trong phòng bệnh VIP, đang được truyền dịch, giờ khắc này trên gương mặt tuấn lãng đều là vết thương.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn, cũng không biết Cung Úc làm thế nào để tiếp tục kiên trì, Cung Âu đã hạ thủ ác như vậy, nhưng ngay cả tránh hắn cũng không tránh.
Bác sỹ đứng ở một bên nói rồi một đống danh từ riêng mà Thời Tiểu Niệm nghe cũng nghe không hiểu, sau đó nói, "Hiện tại bệnh nhân cần hảo hảo dưỡng thương, không thể bị thương nữa."
Nói xong, bác sỹ quay người rời đi.
Julie và Phong Đức đứng bên cạnh giường bệnh, Thời Tiểu Niệm đứng ở một bên khác, nhìn Cung Úc hôn mê bất tỉnh, sau đó cô chuyển mâu nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu ngồi ở trong góc ghế salông, áo bành-tô trên người dính vết máu, bàn tay thon dài dán mấy miếng băng gạc, làm thế nào hắn cũng không chịu để bác sỹ xem cho hắn.
Sắc mặt của hắn tái nhợt, đôi con ngươi đen nhìn mặt đất, môi mỏng mím lái, đường nét căng ra đến mức chăm chú, hô hấp trầm trọng.
Thời Tiểu Niệm ra hiệu cho Phong Đức bọn họ đi ra ngoài trước, sau đó đi tới trước mặt Cung Âu, thấp mâu dừng ở khuôn mặt anh tuấn của hắn, "Chừng nào thì anh biết được"
Cung Âu ngước mắt nhìn cô một cái, không nói gì, thân thể ngửa ra sau, trên người nhiều hơn mấy phần uể oải.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống bên cạnh hắn, tay cầm lấy tay hắn, đầu ngón tay mơn trớn miếng băng gạc trên tay.
Bây giờ nghĩ lại, kỳ thực hết thảy đều là manh mối, Y tiên sinh đặc biệt giúp cô một tay, nếu như đúng là ái mộ cô, sao có thể ngay cả chồng của cô, người thân của chồng cũng trợ giúp.
Y tiên sinh quá quen thuộc Luân Đôn, còn có mái tóc quăn di truyền của Cung gia, mang khẩu trang, đeo mắt kính để cho cô không nhận ra.
Cô chưa từng nghĩ tới phương diện kia.
Lại nói Cung Úc, rõ ràng năm đó xảy ra tai nạn xe cộ, thi thể bị biến dạng đến nỗi không thể nhận dạng, nhưng tại sao hắn lại không tổn thương chút nào mà xuất hiện ở trước mặt bọn họ
"Du thuyền."
Cung Âu trầm thấp nói.
"Lần ở du thuyền kia anh đã phát hiện rồi." Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía hắn, "Không phải anh không gặp hắn sao"
Lúc đó Cung Âu đi theo cô, sau khi xuất hiện thì Cung Úc đã biến mất rất nhanh, sao hắn có thể nhận ra
"Giọng nói của hắn, đừng nói mười mấy năm, cho dù hai mươi mấy năm, anh vẫn nhận ra."
Cung Âu lạnh lùng thốt, đôi con ngươi đen trừng mắt về phía người đàn ông trên giường bệnh, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Vậy tại sao khi anh ở trên du thuyền lại không ngăn cản hắn" Thời Tiểu Niệm không hiểu hỏi, nghe vậy, ngọn lửa giận trong mắt Cung Âu càng thêm bùng nổ, cắn răng nói, "Chẳng phải hắn coi mình là người chết sao, tại sao anh phải đi cản người đã chết"
"Vậy hôm nay"
"Muốn làm người chết thì phải biết an phận thủ thường, nếu hắn không chịu hảo hảo làm người chết của hắn, thì anh sẽ vạch trần hắn, có cái gì không đúng" Cung Âu nhìn chằm chằm vào cô nói, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị, "Anh làm không đúng?"
"Em cũng không nói anh làm không đúng." Thời Tiểu Niệm nói rằng, "Nhưng anh ra tay cũng quá nặng, mười mấy năm không gặp, mới vừa gặp lại đã đánh cho anh trai của mình đến mức nằm viện."
Cái cách chào hỏi này đúng là độc nhất vô nhị, trên thế giới người có thể làm được chuyện như vậy phỏng chừng cũng chỉ có Cung Âu mà thôi.
"Gặp lại" Cung Âu khinh thường cười lạnh một tiếng, " Căn bản hắn không muốn cùng anh gặp lại, tại sao anh phải nhẹ tay chứ, đã đưa hắn đến bệnh viện rồi, chúng ta đi"
"Đi" Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía Cung Âu, "Không chờ hắn tỉnh"
"Tại sao phải chờ hắn tỉnh"
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
"Hắn là người anh mà anh kính trọng nhất, hắn biến mất mười mấy năm đột nhiên xuất hiện lần nữa, anh không muốn biết trong đó có nội tình gì à" Thời Tiểu Niệm hỏi, ngay cả cô cũng rất hiếu kỳ, cô không tin Cung Âu không muốn biết.
Chỉ là, hắn chống cự muốn biết.
"Kính trọng… anh nghĩ không ra bất kỳ lý do gì để kính trọng hắn" Cung Âu từ trên ghế sa lông đứng lên, thấp mâu trừng cô một chút, "Em có đi hay không, em không đi thì anh đi"
Nói xong, Cung Âu nhấc chân lên đi, để một mình cô ở lại nơi đó.
Bình luận facebook